Chương 73: Thế Giới Chủ Thần
Editor: Yeekies
"Thế giới này sinh ra là vì ngài."
"Bất kể là Yến Hoàn, hay là Tần Hằng, ý nghĩa tồn tại của họ chính là yêu ngài."
"Mà ý nghĩa tồn tại của toàn bộ thế giới chính là dạy ngài yêu người, dạy ngài có được tình cảm chân chính."
Trần Tê ngơ ngẩn, nhìn lên hư không dần dần hiện ra từng hình chiếu. Có Tần Hằng lười biếng dựa vào sofa quán bar uống rượu, có Tần Thiệu mặc tây trang đen trong văn phòng rộng lớn, cúi đầu nhìn đồng hồ, cấm dục mà lạnh nhạt.
Trong hư không, hình chiếu người càng lúc càng nhiều, có Dương Khang ngáp một cái duỗi người rồi cười hô hào trong ký túc xá, còn có Quý Nghiệp An ôm mũ bảo hiểm, dựa vào xe máy với khuôn mặt lạnh lùng.
Thậm chí còn có Yến Hoàn ngồi trên xe lăn.
Có người mang đến cho cậu tình bạn, lại có người mang đến cho cậu tình yêu, còn có người đã bù đắp tình thân cho cậu.
Toàn bộ thế giới đều lặng lẽ chờ đợi tình cảm của cậu nảy sinh dao động.
Trần Tê ngẩng đầu, nhìn những hình chiếu từng bước hiện ra trong hư không, cậu chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay chạm vào hình chiếu trong hư không.
Dương Khang trong hình chiếu quay đầu cười rạng rỡ với cậu, Tần Thiệu trong văn phòng cũng ngẩng đầu, dường như trông thấy điều gì, ánh mắt dịu dàng hơn. Tần Hằng trên sofa ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa mang theo vẻ dịu dàng, ngậm điếu thuốc, vẻ mặt mềm mại lại có chút lười biếng, lưng tựa vào sofa, cười với cậu đầy cưng chiều.
Quý Nghiệp An một tay ôm mũ bảo hiểm dựa vào xe máy ngước mắt, gió thổi tung chiếc áo thun đen của hắn, phác họa ra vòng eo thon chắc. Hắn hơi nghiêng đầu, trong mắt mang theo ý cười nhìn người trước mặt, chiếc móc khóa hình quả dừa nhỏ lắc lư qua lại.
Hệ thống mang theo ý cười nói: "Bởi vì năng lực cảm thụ tình cảm của ngài ở thế giới này đã đạt tới 25%, nhiệm vụ thế giới này đã hoàn thành."
Không chỉ là hoàn thành, thậm chí còn vượt mức hoàn thành. Tất cả mọi người không ngờ rằng, năng lực cảm thụ tình cảm của Trần Tê ở thế giới này có thể đạt tới 25%.
Ban đầu, mục tiêu giả thiết chỉ có 15% mà thôi.
Trong hư không, hình chiếu Quý Nghiệp An dựa vào xe máy, mặc áo thun đen, mày kiếm mắt sáng, trong mắt mang theo tình yêu chân thành tha thiết đặc trưng của tuổi trẻ, ẩn giấu dưới khuôn mặt lạnh lùng được phóng đại.
Hệ thống cười nói: "Đây là người yêu mà ngài sẽ hướng tới ở chu kỳ tiếp theo."
"Kiếp sau, ngài sẽ có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cha mẹ ngài rất yêu ngài, ngài cũng sẽ có một đám đồng bọn cùng chí hướng, có sự nghiệp mà ngài yêu thích."
"Ngài sẽ gặp được người yêu của mình khi còn niên thiếu, người thiếu niên tình cảm nhiệt liệt mà chân thành tha thiết, cậu ấy nhất kiến chung tình với ngài, ngài sẽ được cậu ấy đặt ở tận đáy lòng, cậu ấy luyến tiếc làm tổn thương ngài dù chỉ một ly một hào."
"Cả cuộc đời ngài, đều sẽ được yêu thương."
Trong hư không, tất cả dòng dữ liệu dường như đều vui mừng ủng hộ, dòng dữ liệu màu xanh lam như dải ngân hà chảy xuôi vờn quanh Trần Tê, nhảy nhót vô cùng vui vẻ.
Trần Tê hơi nghiêng đầu, đầu ngón tay dừng lại trên vài sợi dữ liệu, cậu chần chừ nói: "Vậy kiếp trước là chuyện như thế nào?"
Hệ thống dừng lại một chút, mang theo vẻ xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, nửa đoạn thời gian sau ngài đáng lẽ đã được Yến Hoàn hối hận yêu thương, nhưng vì chúng tôi xảy ra một số vấn đề, không thể không để ngài kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn."
Mỗi một thế giới, đều là bọn họ chọn lọc kỹ càng ra từ những thế giới tình cảm có giá trị dao động tình cảm lớn nhất.
Thế giới kiếp trước 《Thời xuân tươi đẹp năm xưa》, là một bộ ngược luyến văn tra tiện thụ thời xưa rất được hoan nghênh, vai chính công có một bạch nguyệt quang cầu mà không được, mà vai chính thụ trùng hợp có vài phần tương tự với bạch nguyệt quang của vai chính công, sau khi bị công cường thủ hào đoạt, trải qua một loạt ngược tâm ngược thân dây dưa, hai người mới học được cách yêu.
Trong lúc đó, vai chính thụ từng vì cầu mà không được, tâm như tro tàn rất nhiều lần, giá trị dao động tình cảm rất lớn. Mà hệ thống và những người bên ngoài chính là nhìn trúng điểm này, mới lựa chọn thế giới thứ nhất làm thế giới công lược.
Ở thế giới công lược, bọn họ giả vờ nói với Trần Tê, cậu mới là người công lược, giả thiết mục tiêu công lược tương ứng, chính là hy vọng Trần Tê có thể toàn tâm toàn ý nỗ lực công lược vai chính công, hòa mình vào thế giới đó.
Ở thế giới thứ nhất, bọn họ hy vọng Trần Tê sau khi trả giá toàn bộ, cảm nhận được tình cảm cầu mà không được, sau đó lại từ cầu mà không được, có được toàn bộ tình yêu của vai chính công, sinh ra dao động cảm xúc lớn trong sự chênh lệch lớn.
Chỉ cần trong quá trình này, dù Trần Tê chỉ sinh ra một chút dao động tình cảm, bọn họ cũng sẽ theo dõi dữ liệu, tiếp tục nghiên cứu phát triển thiết kế thế giới thứ hai.
Nhưng vạn lần không ngờ, thế giới thứ nhất vì xảy ra một số vấn đề, dẫn đến Trần Tê căn bản không chiếm được tình yêu của vai chính công Yến Hoàn, bọn họ không thể không khẩn cấp ngừng nhiệm vụ, để Trần Tê tiến vào thế giới thứ hai.
Thế giới thứ hai 《Độc đáo cảm tình》 là nghiên cứu viên vì bám sát tình huống của Trần Tê, đặc biệt cẩn thận chọn một quyển cẩu huyết văn, vai chính công phong lưu bỉ ổi trời sinh năng lực cảm thụ tình cảm cực thấp, cô đơn chỉ có thể cảm nhận được tình cảm ở trên người vai chính thụ, hai người trải qua một số dây dưa, cuối cùng vai chính công học được cách yêu người.
Bọn họ hy vọng Trần Tê có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên người Tần Hằng ở thế giới này, nhìn Tần Hằng học được cách yêu người như thế nào, bọn họ hy vọng Trần Tê có thể trong tình yêu của Tần Hằng, có thể chậm rãi cảm nhận được từng bước một đi đến vòng tròn không có tình cảm.
Yêu cầu của bọn họ không cao, chỉ hy vọng năng lực cảm thụ tình cảm của Trần Tê đạt 10% là được, chỉ cần Trần Tê có thể cảm nhận được được yêu, có thể cảm nhận được mỗi một phần tình cảm đều là độc nhất vô nhị. Mà không phải là ngụy trang chỉ để làm nhiệm vụ, như vậy mục tiêu của thế giới này cũng đã đạt thành.
Bởi vì Trần Tê có thể cảm nhận được tình cảm dù chỉ là mong manh, ở chu kỳ tiếp theo, sẽ có thể trưởng thành trong toàn bộ tình yêu của thế giới, phảng phất như một mầm non vừa nhú lên khỏi mặt đất, sẽ trưởng thành trong tình yêu cẩn thận tỉ mỉ của mọi người.
Trần Tê nhìn Quý Nghiệp An trong hư không, chần chừ nói: "Vậy những người ở thế giới này đâu?"
"Cuối cùng họ sẽ ra sao?"
Hệ thống mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi đều tồn tại vì ngài, ngài ở đây, chúng tôi cũng sẽ ở đây."
"Thời gian sẽ vĩnh viễn lặng lẽ ở khoảnh khắc này."
"Những người bên ngoài đang thúc giục ngài, ngài vừa khôi phục 25% năng lực cảm thụ tình cảm, hẳn là mau chóng ra ngoài kiểm tra thân thể."
Nói đến đây, hệ thống dừng một chút nhẹ nhàng nói: "Nếu có một ngày ngài khôi phục tình cảm, ngài còn nhớ những gì chúng tôi nói, thì có thể trở về thăm chúng tôi."
Dòng dữ liệu màu xanh lam lưu luyến quấn quanh đầu ngón tay chàng thanh niên tóc đen rồi bay về phía hư không, hư không chợt sáng, trong một mảnh chói lọi, Trần Tê biết, đó là lối ra.
Tất cả hình chiếu trong hư không động đậy, như cuộn phim điện ảnh chảy trôi, Yến Hoàn, Tần Hằng, Tần Thiệu, Dương Khang, Quý Nghiệp An, Lương Chí,... tạo thành những gợn sóng, dịu dàng nhìn về phía chàng thanh niên tóc đen.
Trần Tê chậm rãi đi về phía hư không chợt sáng kia, trong một mảnh sáng ngời, cậu không quay đầu lại, mà nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Hệ thống cười nói: "Không, chúng tôi mới muốn cảm ơn ngài, có ngài, chúng tôi mới có thể xuất hiện."
"Ngài ở đây, chúng tôi sẽ vẫn luôn ở đây."
"Phân tích dữ liệu thuận lợi! Giám sát dữ liệu bình thường!"
"Ý thức thoát ly thành công!"
---
"Trưởng phòng Trần tỉnh rồi!"
Phòng thí nghiệm sáng trưng bùng nổ những tiếng hoan hô, mấy nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng luống cuống tay chân ghi chép dữ liệu, còn mấy nghiên cứu viên khác đã vội vã chạy tới trước cửa kính trong suốt của phòng kiểm tra, mắt mong chờ nhìn vào trong.
Trần Tê, là một trong những thẩm phán tối cao của khu A trung tâm khu vực Thế Giới Chủ Thần, không chỉ phụ trách duy trì những lỗi bug xuất hiện ở thế giới cấp cao, còn phụ trách thẩm phán những người vi phạm quy tắc của Thế Giới Chủ Thần.
Trong Thế Giới Chủ Thần, được cấu thành từ thẩm phán giả và nhiệm vụ giả, nhiệm vụ giả dựa theo cấp bậc hoàn thành vô số nhiệm vụ ở các cấp độ khác nhau trong vô biên thế giới.
Trung tâm khu vực Thế Giới Chủ Thần xử lý tất cả vấn đề trong vô biên thế giới, mà khu A là trung tâm của trung tâm khu vực, người ở khu A, bất kể là nhiệm vụ giả hay thẩm phán giả, đều là những người xuất sắc ngàn dặm mới tìm được một.
Trần Tê tuổi còn trẻ đã bước lên vị trí thẩm phán tối cao của trung tâm khu vực, tính tình ở khu A nổi tiếng là lạnh nhạt, nhưng cố tình bởi vì có thiên phú cực cao với dữ liệu, tinh thần lực cũng cường hãn, năng lực xử lý lại cực mạnh, thuộc hạ có một đám nghiên cứu viên sùng bái.
Không lâu trước đó Trần Tê bởi vì kiểm tra đo lường ra trời sinh không có năng lực cảm thụ tình cảm, bị tiền bối cấp cao của Không Gian Chủ Thần kiến nghị tiến vào thế giới nhiệm vụ để điều trị, đừng làm một con mọt công việc già nua nữa.
Trần Tê đối với kiến nghị của tiền bối thông thường đều sẽ cân nhắc một phen, vì thế suy nghĩ mấy ngày, đã dùng thời gian nghỉ phép bước vào thế giới nhiệm vụ tiến hành một loạt điều trị.
Vài phút sau, cửa buồng chữa bệnh bị một bàn tay tái nhợt kéo ra, một người đàn ông mặc bệnh phục bước ra, làn da cậu cực trắng, mái tóc đen nhánh, sắc môi hơi nhạt, trên chóp mũi có một nốt ruồi đen nhỏ, giống như một vốc tuyết dưới ánh trăng, khí chất quanh thân mang theo chút lạnh lẽo.
Trần Tê nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn một đám nghiên cứu viên mắt mong chờ ghé vào trước cửa kính trong suốt của phòng kiểm tra, cậu không nói gì mà cúi đầu thong thả rút chiếc máy đo trên cổ tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài phòng kiểm tra.
Ngoài phòng kiểm tra, một nghiên cứu viên mặt trẻ con khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, sụt sùi đứng phía trước, hắn nhìn Trần Tê mặc bệnh phục đẩy cửa bước ra kêu khóc: "Trưởng phòng Trần..."
Trần Tê khựng lại, cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trẻ con nước mắt nước mũi chảy dài của chàng trai, cẩn thận nhớ lại một chút, hẳn là nghiên cứu viên đã theo cậu từ rất sớm, tên là Hạ Chiêu.
Cậu dừng bước, quay đầu nhìn nghiên cứu viên mặt trẻ con đang sụt sùi kia nhàn nhạt nói: "Khóc cái gì?"
Nghiên cứu viên mặt trẻ con Hạ Chiêu dường như không nghĩ Trần Tê sẽ nói chuyện với mình, sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nức nở: "Hả?"
Trần Tê khẽ nhướng mày, trêu đùa một câu, nhàn nhạt nói: "Tôi không chết đâu."
Nói xong, cậu đi về phía trước, bỏ lại một đám nghiên cứu viên trợn mắt há hốc mồm, Hạ Chiêu càng khóc không ngừng, ngơ ngác đứng tại chỗ, một hồi lâu mới như mông bị lửa đốt, vội vội vàng vàng đuổi theo. Phía sau mấy nghiên cứu viên cũng chen lên, giống đàn gà con líu ríu nhìn Trần Tê.
Trần Tê mặc bệnh phục, đi đến trước đài dữ liệu, nhìn một người đàn ông đeo kính gọng vàng, vóc dáng cao ráo, mặc quân phục đen khu A tao nhã, cười với cậu: "Tỉnh rồi à?"
Trần Tê gật đầu, người đến tên Sở Thâm, cũng là một trong những thẩm phán tối cao của khu A, ngày thường trong công việc bọn họ cũng có một số giao thoa, có thể coi là đồng nghiệp có chút giao tình với Trần Tê.
Sở Thâm mỉm cười, nhìn chăm chú người đàn ông tóc đen mặc bệnh phục trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã xin nghỉ phép cho cậu rồi, cậu nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe đi."
Trần Tê ngồi xuống chiếc ghế trước đài dữ liệu, nghe thấy tiếng đáp nhàn nhạt, Sở Thâm mang theo chút bất đắc dĩ nói: "Tôi vừa nghe tin cậu tỉnh lại, đã vội vã chạy tới đây."
Nói đến đây, người đàn ông tao nhã đeo kính gọng vàng trêu ghẹo: "Tôi tưởng cậu ra rồi sẽ nhiệt tình với tôi hơn chứ."
Trần Tê hơi dựa vào lưng ghế, cậu nhìn đám nghiên cứu viên đang mong chờ nhìn mình như đàn gà con, nghĩ nghĩ, trêu đùa: "Bảo họ pha cho anh ấm trà nhé?"
Sở Thâm nghe vậy cũng hơi ngẩn ra, hắn nhìn Trần Tê dựa vào ghế, đẩy đẩy kính gọng vàng nói: "Quả thật là đã có chút thay đổi."
Trần Tê trước kia, nghe những lời trêu ghẹo như vậy, từ trước đến nay đều không thèm liếc mắt.
Trần Tê không nói gì, mà ngẩng đầu nhìn những dữ liệu dày đặc trên đài, dường như nghĩ đến điều gì, quay đầu hỏi: "Cái NPC tên Yến Hoàn mà tôi gặp ở thế giới thứ hai, bản thân hắn đã có ý thức sao?"
Sở Thâm dừng lại một chút, trong mắt thoáng hiện điều gì đó, mỉm cười nói: "Đúng vậy, đám nhóc làm dữ liệu không cẩn thận, đã xảy ra chút sai sót, sao vậy?"
Trần Tê hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ thôi."
Sở Thâm nhìn Trần Tê mặc bệnh phục hơi tựa lưng vào ghế, khí chất không còn lạnh băng sắc bén như ngày thường, thậm chí ánh mắt sau khi tỉnh lại cũng không còn đạm mạc như trước, tựa như tuyết mới chạm vào dưới ánh trăng.
Chói lọi mà trắng tinh.
Sở Thâm hơi thở dài nói: "Trưởng phòng Trần tốt như vậy, được NPC thích cũng không phải chuyện gì kỳ lạ đâu."
Trần Tê nghẹn họng không nói gì, chỉ thấy một đám nghiên cứu viên chen chúc đầy nhiệt tình gật đầu điên cuồng với cậu, có chút buồn cười.
---
Mấy ngày sau, ở khu vực nhiệm vụ giả khu A, một người đàn ông đeo khuyên tai cười lạnh vài tiếng với người đối diện đang lên mặt dạy đời hắn: "Đừng có tưởng tao không biết người bên mày tỉnh rồi, người mày tỉnh rồi thì định mặc kệ người bên tao hả?"
Sở Thâm khoanh tay chống cằm, nhìn Lý Phóng, nhiệm vụ giả xếp hạng trước năm khu A trước mặt, hắn mỉm cười ôn hòa nói: "Lý tiên sinh, chúng tôi tuyệt đối không có giở trò gì với Yến tiên sinh."
"Anh ta tỉnh hay không đó là quyết định của chính anh ta, không liên quan đến chúng tôi."
Sắc mặt Lý Phóng lạnh xuống, dường như còn muốn nói gì, đã thấy nụ cười của Sở Thâm nhạt đi, nhàn nhạt nói với hắn: "Rốt cuộc ngay từ đầu kẻ giở trò chính là các người, hiện giờ Yến tiên sinh không tỉnh, thì liên quan gì đến chỗ thẩm phán chúng tôi?"
Lý Phóng nghiến răng, im lặng, chỉ có thể nghiến răng nuốt cục tức này trở về phòng quan trắc khu nhiệm vụ.
Một người đàn ông đang nằm trong buồng chữa bệnh của phòng quan trắc, vẻ mặt ngạo nghễ, sắc môi hơi nhợt nhạt.
Lý Phóng khẽ hỏi nghiên cứu viên đang ghi chép dữ liệu: "Vẫn bộ dạng cũ à?"
Nghiên cứu viên kia bất đắc dĩ gật đầu, thần sắc hơi ngưng trọng nói: "Ý thức tự thân của Yến tiên sinh không muốn thức tỉnh, tinh thần lực của anh ta quá mạnh mẽ, chúng tôi không có cách nào cưỡng ép anh ta tỉnh lại."
Lý Phóng hơi bực bội vuốt vuốt tóc, giọng khàn khàn: "Được."
Mấy nhiệm vụ giả xếp hạng cao ở khu A tiến lên chần chừ nói: "Hoàn ca vẫn chưa tỉnh sao?"
Lý Phóng nhíu chặt mày, nghiến răng nói: "Cái thứ chó má này còn tưởng vợ mình không có ai, quyết tâm ở cái thế giới kia xem vợ mình tình chàng ý thiếp với người khác."
Người nằm trong buồng chữa bệnh tên Yến Hoàn, đứng đầu bảng cấp bậc khu nhiệm vụ A của Thế Giới Chủ Thần, kiêu ngạo ngông cuồng, thực lực cường hãn, tinh thần lực cực cao. Nhưng chỉ số nguy hiểm cũng cực cao, thường phá hủy phó bản nhiệm vụ nếu cảm thấy không kiên nhẫn hoặc không thú vị.
Mà hình phạt của Không Gian Chủ Thần đối với Yến Hoàn mà nói, không đau không ngứa nên cũng không sao cả, dường như trong lòng hắn, chỉ có những gì khiến hắn vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Nhưng việc Yến Hoàn phá hủy phó bản nhiệm vụ rồi cần bảo trì thường gây ra áp lực công việc cực lớn cho chỗ thẩm phán, bởi vậy nhóm người của Yến Hoàn cũng bị coi là khối u ác tính của chỗ thẩm phán.
Thường xuất hiện một đám nghiên cứu viên tăng ca thêm giờ hùng hùng hổ hổ, hận không thể trực tiếp bò vào thế giới nhiệm vụ bóp chết đám nhiệm vụ giả ngông cuồng này.
Đồng thời, những nhiệm vụ giả cấp cao cầm đầu bởi Yến Hoàn cũng vô cùng khó chịu với thẩm phán giả của Không Gian Chủ Thần, cho rằng đám người bảo trì dữ liệu này không chỉ nói nhiều vô ích, còn lắm quy tắc, đều là một đám đầu óc chỉ có số liệu số hiệu vận hành ngu ngốc.
Mâu thuẫn tích tụ lâu ngày giữa hai bên ngay cả Không Gian Chủ Thần cũng khó mà hòa giải.
Không lâu trước đó, Yến Hoàn bị cảnh cáo thẻ đỏ phải đưa đến phòng thẩm vấn, người đàn ông chẳng hề để tâm dựa vào ghế, lười biếng ngước mắt nhìn đám thẩm phán giả tuyên đọc tội danh của hắn từ trước đến nay.
Kết quả cuối cùng là lưu đày Yến Hoàn đến thế giới tình cảm làm nhiệm vụ. Yến Hoàn biết cấp trên Không Gian Chủ Thần đưa ra cảnh cáo, nhưng khi hắn lười biếng bước ra khỏi phòng thẩm vấn, trong đầu vẫn không chút để ý nghĩ cách làm đóng băng cái thế giới sắp tới.
Cho đến khi hắn biết được chỉ số kháng áp tinh thần của thế giới nhiệm vụ hắn sắp vào cực cao, phái người đi hỏi thăm nội dung chủ yếu của thế giới nhiệm vụ. Người kia cẩn thận nói cho Yến Hoàn biết, thế giới nhiệm vụ là thế giới tình cảm mà Yến Hoàn cực kỳ ghét, vẫn là thế giới tra công tiện thụ, hắn làm vai chính công, phải khiến một người mặt dày mày dạn bám lấy hắn rung động, hắn lập tức đen mặt.
Hơn nữa người nọ còn nói cho Yến Hoàn biết, người cùng hắn tiến vào thế giới nhiệm vụ, là một trong những thẩm phán tối cao của chỗ thẩm phán, còn đang nghỉ đông ở thế giới nhiệm vụ.
Bởi vì có những thế giới nhiệm vụ náo nhiệt thú vị, không ít người sẽ chọn vào thế giới nhiệm vụ để thư giãn.
Muốn cùng một đám thẩm phán giả đầu óc toàn số hiệu vận hành, quy tắc vừa dở vừa nhiều cùng nhau tiến vào thế giới tình cảm, Yến Hoàn lập tức có thể nhíu mày chết một con ruồi.
Vì thế, một ngày trước khi sắp tiến vào thế giới nhiệm vụ, Yến Hoàn ở bên ngoài buồng chữa bệnh, đập vỡ buồng chữa bệnh, gây ra động tĩnh rất lớn, mọi người đều dồn sự chú ý vào hắn, sợ hắn kích động làm hỏng cả thế giới nhiệm vụ.
Lý Phóng thừa dịp hỗn loạn, dẫn người lẻn xuống đài dữ liệu, giải quyết mấy nghiên cứu viên canh giữ tại chỗ, nhớ lại lời Yến Hoàn chán ghét nói với hắn: "Làm dữ liệu cho tao đi chết mà làm."
"Cậu ta không phải khách du lịch đến thư giãn sao?"
"Tao thấy đám thẩm phán giả đó là ghê tởm rồi, mày làm ngược lại cho tao, hiểu chưa?"
"Tốt nhất là làm cho cậu ta càng thảm càng tốt."
Vì thế Lý Phóng bảo người kia bóp méo dữ liệu của Yến Hoàn, vốn dĩ trong dữ liệu nhiệm vụ, Yến Hoàn làm vai chính công sẽ dây dưa cả đời với vai chính thụ, cuối cùng hai người đều học được yêu.
Lý Phóng bảo người kia sửa dữ liệu của Yến Hoàn thành cả đời sẽ không yêu vai chính thụ, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không rung động, vui vẻ khi người gặp họa muốn cho thẩm phán giả đến trải nghiệm kỳ nghỉ nghi ngờ nhân sinh.
Sau khi bóp méo dữ liệu, Lý Phóng dẫn người xuất hiện ở buồng chữa bệnh, giả bộ khuyên bảo vài câu, liếc Yến Hoàn mấy cái ánh mắt hả hê, Yến Hoàn lười biếng dựa vào bên ngoài buồng chữa bệnh, sung sướng gật đầu với hắn, kéo cửa buồng chữa bệnh đi vào.
Lý Phóng dụi thuốc, nghĩ đến tình huống sau này mà lồng ngực nghẹn lại.
Bởi vì tiến độ công lược vai chính thụ của thẩm phán giả ở thế giới thứ nhất luôn bằng không, người bên chỗ thẩm phán không thể không khẩn cấp ngừng nhiệm vụ.
Mấy nhiệm vụ giả bọn họ vui mừng khôn xiết đã cầm pháo chờ Yến Hoàn ra khỏi buồng chữa bệnh để chúc mừng, ai ngờ người đối diện nói với họ, là ý thức tự thân của Yến Hoàn không chịu tỉnh lại.
Không chỉ không chịu tỉnh lại, còn như chó má thuốc dán mạnh mẽ đuổi theo đến thế giới thứ hai, tung ta tung tăng đi theo sau mông người ta.
Bọn họ ở bên ngoài bức ép người của chỗ thẩm phán rất nhiều lần đòi lại Yến Hoàn, nhưng căn bản không thành công lần nào, mặc kệ người bên ngoài dụ dỗ thế nào, ý chí của Yến Hoàn mạnh mẽ đến lạ.
Mà hiện giờ người bên chỗ thẩm phán đều tỉnh lại, Yến Hoàn lại vẫn không chịu tỉnh lại.
Lý Phóng bạo nổ nói với mấy nhiệm vụ giả: "Cái thứ chó má này không tỉnh cũng chịu, ông đây mặc kệ!"
Ai ngờ, hai nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng xiêu vẹo chạy ra nước mắt lưng tròng, nhìn mấy nhiệm vụ giả khí chất hung hãn mà lạnh run nói: "Người, người tỉnh rồi!"
Hai nghiên cứu viên nhìn mấy nhiệm vụ giả chạy như bay đi, ôm nhau mừng rỡ khóc oà: "Cuối cùng cũng có thể trở về chỗ trưởng phòng Trần rồi huhuh..."
Đám người ở đây đều hung dữ cả lũ.
Lý Phóng vừa vội vã chạy tới phòng kiểm tra, đã nhìn thấy người đàn ông cởi trần nửa thân trên thô bạo kéo các loại dụng cụ trên người ra, hắn quát: "Mẹ mày làm gì đấy?"
Yến Hoàn xách một chiếc áo, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước cửa nghiến răng gầm gừ quát: "Mẹ mày đã làm cái gì?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Phóng, huynh đệ tốt của Yến Cẩu ha ha ha ha ha ha ha ha ha, nói xem ta làm sao tự khiến bản thâm đâu đầu vào chỗ chết nè
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro