Chương 74: Thư tỏ tình

Editor: Yeekies

Người đàn ông cởi trần nửa thân trên, vai rộng, cơ bắp rắn chắc khỏe khoắn, sức bật cực mạnh, nửa thân dưới mặc quần quân trang đen, bó sát đôi chân dài săn chắc.

Lý Phóng bị người đàn ông rống đến ngây người, ngay sau đó hắn nhìn Yến Hoàn trước mặt nghiến răng, hốc mắt hơi hơi đỏ lên, gân xanh nổi lên từng cái, rít gào mang theo chút run rẩy: "Ông đây suýt chút nữa bị mày bức chết mày có biết không hả?"

Ở thế giới nhiệm vụ, ký ức của Yến Hoàn tự động bị xóa sạch. Từ lúc bắt đầu, ký ức của hắn là Yến Hoàn, gia chủ đời trẻ của Yến gia, là nhị gia nổi tiếng tính tình không tốt trong giới.

Dựa theo cốt truyện thế giới ban đầu, hắn sẽ gặp Trần Tê, sau đó cùng Trần Tê triển khai một loạt dây dưa ngược luyến tình thâm, cuối cùng hai người sẽ yêu nhau, sống cả đời ở bên nhau.

Trần Tê vốn dĩ có thể ở bên hắn cả đời.

Nhưng vì Lý Phóng dẫn người bóp méo trình tự dữ liệu của Yến Hoàn ở thế giới nhiệm vụ, khiến dữ liệu của Yến Hoàn bóp méo thành vĩnh viễn không thể yêu vai chính thụ. Không chỉ như thế, Lý Phóng nhớ lại sự chán ghét của Yến Hoàn, còn dặn dò riêng người bóp méo dữ liệu làm cho cẩn thận chút.

Người nọ lập tức đồng ý, thuần thục bóp méo dữ liệu của Yến Hoàn biến giá trị rung động vĩnh viễn bằng không, chắc chắn với Lý Phóng rằng Yến Hoàn tuyệt đối sẽ không yêu vai chính thụ của thế giới nhiệm vụ.

Bởi vì dữ liệu sau khi bị bóp méo để vận hành theo giả thiết và phòng ngừa bị người khác bóp méo lần thứ hai, nên trình tự giả thiết cưỡng ép sẽ không ngừng thanh trừ mệnh lệnh tử về giá trị rung động và giá trị tình cảm của Yến Hoàn.

Một khi giá trị tình cảm dao động vượt quá một giá trị nhất định, dữ liệu sẽ tự động xóa sạch giá trị rung động và giá trị tình cảm, lặng lẽ đến mức ngay cả hệ thống thế giới nhiệm vụ cũng không phát hiện ra.

Ý định ban đầu của Lý Phóng và đồng bọn khi thiết lập trình tự xóa dữ liệu là để giúp Yến Hoàn chống lại ý thức thế giới khiến hắn yêu vai chính thụ, nhưng không ai ngờ rằng, Yến Hoàn lại thật sự yêu vai chính thụ Trần Tê ở thế giới nhiệm vụ.

Hơn nữa là ngay khi vai chính thụ vừa xuất hiện, ý thức thế giới còn chưa hé răng, giá trị rung động của Yến Hoàn đã âm thầm dao động.

Nhưng trình tự xóa giá trị rung động mà Lý Phóng và đồng bọn thiết lập căn bản không phân biệt giá trị rung động của Yến Hoàn là tự phát hay do ý thức thế giới áp đặt lên người Yến Hoàn, bởi vậy dẫn đến trình tự xóa tất cả giá trị rung động.

Chết người là, bởi vì tinh thần lực của Yến Hoàn quá mức cường hãn, nhưng giá trị rung động lại không ngừng tăng lên. Trình tự xóa giả thiết xóa số lần cực kỳ thường xuyên, hao mòn quá cao.

Cuối cùng, trình tự xóa để không bị hỏng, tự phát lựa chọn lưu trữ giá trị rung động và giá trị tình cảm của Yến Hoàn lại, chậm rãi tiến hành nghiền nát.

Điều này có nghĩa là mỗi khi hắn yêu Trần Tê, tất cả tình yêu và giá trị rung động đều sẽ bị xóa bỏ.
Cho đến khi Trần Tê chết đi, thoát ly khỏi thế giới, toàn bộ giả thiết thế giới cũng theo đó mà trôi đi, trình tự giả thiết của đám người Lý Phóng cũng theo đó trôi đi. Tình yêu khổng lồ được lưu trữ lâu ngày không thể nghiền nát trong khoảnh khắc nghiêng về phía người đàn ông.

Cũng chính vào buổi chiều tà đó, Yến Hoàn nhớ tới Trần Tê đã rời xa hắn, nhớ tới Trần Tê đã bầu bạn với hắn suốt tám năm.

Mà ý thức thế giới để khiến toàn bộ thế giới vận hành hợp lý, để Yến Hoàn đột nhiên tiếp nhận nguồn gốc tình yêu một cách hợp lý, đã thiết kế hình tượng bạch nguyệt quang Chu Lộc tan biến.

Tình yêu tám năm sau khi Trần Tê chết điên cuồng bùng nổ nghiêng trời lệch đất.

Cũng chính sau khi Trần Tê chết, Yến Hoàn mới biết được ngay cả mặt cuối cùng của người yêu mình hắn cũng không nhìn thấy, mới biết được hắn đã làm quá nhiều chuyện sai trái với Trần Tê.

Những tình yêu khổng lồ nghiêng xuống kia suýt chút nữa ép Yến Hoàn phát điên, hắn không biết vì sao mình lại làm ra những chuyện như vậy, những cảm xúc nghẹt thở này ngày đêm dày vò hắn, bức bách hắn đối mặt với sự thật là hắn đã tự tay ép chết Trần Tê.

Hắn không có bất kỳ lý do nào, cũng không có bất kỳ lời bào chữa nào.

Tiềm thức của hắn không muốn thoát ly khỏi thế giới có Trần Tê, cho đến khi bị tình yêu dày vò đến chết.

Lý Phóng nhìn người đàn ông trước buồng chữa bệnh thần sắc hơi điên cuồng, trong lòng hắn theo bản năng lộp bộp một tiếng, quát về phía người đàn ông: "Mày mẹ nó đi đâu?!"

Yến Hoàn nặng nề thở hổn hển một hơi, trên cánh tay hắn vẫn còn quấn một số dụng cụ, lỏng lẻo treo trên cánh tay, không nói gì.

Chạy nhanh đuổi chậm cuối cùng đã đuổi kịp, nghiên cứu viên thở hồng hộc đỡ cửa, run rẩy nói với Yến Hoàn bên trong: "Yến tiên sinh, tinh thần lực của ngài có lẽ đã chịu tổn thương nhất định, kiến nghị ngài ở lại đây quan sát một chút."

Lý Phóng nghiến răng nói: "Cậu về trước đi, bên chỗ thẩm phán tôi sẽ liên lạc giúp cậu."

Hắn vừa nhìn Yến Hoàn, vừa cẩn thận dỗ dành: "Tôi đảm bảo, tuyệt đối tuyệt đối sẽ cho anh gặp được người anh muốn gặp."

"Anh xem anh bây giờ như thế này, đi gặp cậu ấy cũng không tốt đúng không?"

Yến Hoàn nắm chặt áo, vẻ mặt ngạo nghễ hơi bực bội lệ khí, nghe Lý Phóng nói tiếp: "Anh xử lý bản thân xong rồi hãy đi gặp cậu ấy, anh thấy được không?"

---

Nửa giờ sau, Yến Hoàn nằm bất động trên buồng chữa bệnh, một tay mạnh mẽ bẻ cánh cửa buồng chữa bệnh sắp đóng lại, đôi mắt đen láy vẫn không nhúc nhích âm trầm nhìn chằm chằm Lý Phóng.

Lý Phóng một tay cầm súng nguyên tử, sắc mặt không tốt nói với hai nghiên cứu viên chỗ thẩm phán: "Kiểm tra cẩn thận một chút cho tôi, đừng có giở trò gì!"

Chờ Lý Phóng nói xong, lơ đãng ngẩng đầu lên đã thấy Yến Hoàn mạnh mẽ bẻ cửa buồng chữa bệnh đang âm trầm nhìn chằm chằm hắn, Lý Phóng không dấu vết rùng mình, nghe thấy Yến Hoàn lạnh lùng nói: "Khách sáo với họ một chút."

Nói xong, Yến Hoàn một tay bẻ cửa buồng chữa bệnh ngẩng đầu nhìn hai nghiên cứu viên đang run rẩy cứng đờ nở một nụ cười: "Đừng sợ."

Dù sao cũng là người đến từ chỗ thẩm phán, vẫn là người ở dưới trướng Trần Tê.

Người đàn ông thực lực cường hãn xoay chuyển thủ đoạn, nghiêm túc đấm một quyền khiến chỗ lõm sâu của buồng chữa bệnh lồi lên, mỉm cười nói với hai người: "Sửa xong rồi, đừng sợ nhé."

Hai nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng mở to mắt nhìn, rưng rưng điên cuồng lắc đầu run rẩy nói: "Không không không sao, không sợ."

"Mau mau, lập tức kiểm tra cho ngài..."

Lý Phóng cúi đầu rút điếu thuốc, ngẩng đầu với vẻ tang thương nói với mấy nhiệm vụ giả đang chờ bên ngoài: "Hoàn ca của các người không cứu được đâu, đừng đợi nữa."

Cái người hớn hở đến mức hận không thể làm long trời lở đất cả Không Gian Chủ Thần, hiện giờ ngay cả việc phá hoại buồng chữa bệnh cũng nghiêm túc sửa chữa lại, sợ để lại ấn tượng không tốt cho người kia của chỗ thẩm phán.

Nghĩ vậy, Lý Phóng nhếch mép, tang thương lắc đầu. Cứ như Yến Hoàn hắn có hình tượng tốt đẹp không bằng.

Chẳng phải là khối u ác tính của chỗ thẩm phán sao.

---

Hai ngày sau, Trần Tê mặc bệnh phục, ở trung tâm phục hồi chức năng quan trắc các chỉ số cảm xúc tiếp theo, cậu hơi nghiền đầu dựa vào đầu giường, khẽ nhướng mày, nhàn nhạt nói với Hạ Chiêu, người hôm đó khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem: "Thứ này thật sự có tác dụng?"

Hạ Chiêu ôm một chồng sách vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng, hắn nhìn Trần Tê trên giường bệnh mà mình sùng bái đã lâu, lắp bắp nói: "Sẽ có tác dụng, Trưởng phòng Trần yên tâm!"

"Những cuốn sách này đều được cải biên từ những câu chuyện yêu hận tình thù được hoan nghênh nhất tổng kết từ vô biên thế giới, chắc chắn sẽ có tác dụng phần nào đối với việc cảm thụ tình cảm của ngài!"

Trần Tê nhàn nhạt nói: "Để trên bàn đi, rảnh tôi sẽ xem."

Hạ Chiêu vui vẻ gật đầu, thấy thiết bị liên lạc trên cổ tay Trần Tê nhanh chóng nhấp nháy đèn đỏ, hắn ngẩn ra.

Trần Tê ngay lập tức nhíu mày, đèn đỏ trên thiết bị liên lạc đại diện cho việc triệu tập tất cả thẩm phán tối cao của sở tại, thông thường chỉ khi xảy ra đại sự mới có thông báo.

Tất cả thẩm phán tối cao đều phải tham dự hội nghị.

Cậu ngước mắt nói với Hạ Chiêu: "Ra ngoài chuẩn bị một chút đi."

Hạ Chiêu vội vàng gật đầu, gấp gáp đi chuẩn bị.

Trần Tê đứng dậy, một tay cởi nút áo, thay bộ quân phục thẳng thớm của thẩm phán quan, chiếc thắt lưng đen làm nổi bật vòng eo, đôi chân dài được bao bọc chặt chẽ trong đôi bốt quân đội trông thẳng tắp thon dài, huy chương vàng được cài ngay ngắn trên cổ áo.

Cậu khẽ động ngón tay, xách chiếc mũ quân đội lên, ngẩng đầu ấn lên mái tóc đen, người đàn ông mặc quân phục vẻ mặt đạm mạc, sắc môi hơi nhạt, nhưng khí chất mười phần cao lãnh nghiêm nghị.

Mười phút sau, trước bàn dài phòng họp, vị trí thẩm phán tối cao, Sở Thâm đeo kính gọng vàng hơi nghiêng đầu nhìn Trần Tê vẻ mặt đạm bạc mặc quân phục thẩm phán bước vào phòng họp, kéo ghế ngồi xuống.

Trước bàn dài, vị thẩm phán tóc dài vẻ mặt ngưng trọng, trước mặt vị thẩm phán tóc dài đặt một cái hộp vuông vức ánh lên màu bạc lạnh lẽo.

Vị thẩm phán tóc dài nhìn quanh phòng họp rồi vẻ mặt ngưng trọng nói: "Gói này, là từ khu nhiệm vụ gửi tới."

Mấy thẩm phán trong phòng họp hơi ngồi thẳng lên, ngay sau đó nghe thấy: "Người gửi tên Yến Hoàn."

Không khí trong phòng họp lập tức căng thẳng, mấy vị thẩm phán nhíu mày, gần như không ai ở chỗ thẩm phán không biết tên Yến Hoàn.

Một kẻ thích gây chuyện, theo đuổi khoái lạc điên cuồng, sau nhiều lần bị chỗ thẩm phán thẩm vấn, liền khắp nơi ác ý nhắm vào, gần như đã thành khối u ác tính của chỗ thẩm phán.

Một gói bưu kiện do một kẻ điên gửi tới, khiến cả chỗ thẩm phán đều căng thẳng, một thẩm phán khẽ nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Chẳng lẽ mở gói này ra là tất cả mọi người ở đây xong đời sao?"

Đồng nghiệp nhíu chặt mày, khẽ mắng vài câu rồi nói: "Ai biết tên điên kia muốn làm gì."

Cuối cùng phòng họp kịch liệt thảo luận hơn mười phút, dùng thiết bị cẩn thận quét vài lần, trịnh trọng xác nhận không có vũ khí sát thương quy mô lớn, mới phái một robot trí tuệ nhân tạo đến mở gói bưu kiện.

Vài cặp mắt trong phòng họp đều gắt gao nhìn chằm chằm robot trí tuệ nhân tạo chậm rãi mở gói bưu kiện phía trước, Sở Thâm liếc mắt thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Trần Tê bên cạnh, trông không có chút hứng thú nào.

Sở Thâm nhẹ nhàng nói với Trần Tê: "Cậu không tò mò nó là thứ gì sao?"

Trần Tê khoanh tay trước bụng, vẻ mặt đạm mạc nói: "Không tò mò."

Robot trí tuệ nhân tạo đầu tròn mở gói bưu kiện, mấy thẩm phán lập tức khẩn trương hỏi: "Là thứ gì?"

"Thư đe dọa?"

Robot trí tuệ nhân tạo trả lời: "Không phải."

"Virus dữ liệu?"

Robot trí tuệ nhân tạo trả lời: "Không phải."

Sau đó, robot trí tuệ nhân tạo lấy ra một tờ giấy tinh xảo từ trong gói bưu kiện, vui vẻ xoay đầu, nhìn về phía Trần Tê vui sướng nói: "Là thư tỏ tình!"

"Gửi cho Trần Tê!"

Gần như tất cả dữ liệu robot trí tuệ nhân tạo ở chỗ thẩm phán đều xuất phát từ tay Trần Tê, đối với Trần Tê đều vô cùng thân thiết.

Trước mặt mọi người, gói bưu kiện chậm rãi mở ra, một bó hoa hồng kiều diễm khổng lồ đặt trên bàn hội nghị, robot trí tuệ nhân tạo đầu tròn cũng cao hứng mà đọc lên đầy tình cảm: "Trần Tê thân mến ơi..."

Trong nháy mắt, mười mấy ánh mắt vi diệu đổ dồn vào người đàn ông vẻ mặt đạm mạc.

Trần Tê hít sâu một hơi, lần đầu tiên cậu có xúc động muốn văng tục trong thế giới thực tại.

Tác giả có lời muốn nói:

Tê nhãi con: (nhắm mắt an giấc ngàn thu)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro