Chương 75: Theo đuổi
Editor: Yeekies
Trong phòng hội nghị, giọng nói và âm thanh nhảy nhót đầy cảm xúc của robot trí tuệ nhân tạo vang vọng: "Bảo bối! Em là đóa hoa hồng đẹp nhất trong lòng anh..."
Mấy thẩm phán có quan hệ khá tốt với Trần Tê đều ngẩn ra, bất động thanh sắc sôi nổi quay đầu nhìn về phía Trần Tê.
Trần Tê ở chỗ thẩm phán luôn là đóa hoa cao lãnh, xử lý dữ liệu vô cùng nhanh chóng, năng lực làm việc lại cực mạnh. Tuy rằng cậu luôn đứng ra xử lý dữ liệu, rất ít khi tiếp quản xử lý người vi phạm của chỗ thẩm phán, nhưng vẫn có rất nhiều thẩm phán thích hợp tác với cậu.
Vị thẩm phán tóc dài sắc mặt phức tạp nói với robot trí tuệ nhân tạo: "Thôi đừng đọc nữa."
Nhìn robot trí tuệ nhân tạo dừng lại, vị thẩm phán tóc dài nhìn về phía Trần Tê, uyển chuyển nói: "Đây là chuyện gì vậy?"
Vị thẩm phán tóc dài vẫn luôn rất thưởng thức hậu bối ưu tú này, một người cực kỳ có thiên phú về dữ liệu, năng lực làm việc mạnh mẽ, ngoại trừ tính tình có hơi lạnh lùng, những mặt khác cơ bản đều rất là ưu tú.
Trần Tê mặt không biểu tình, cậu hít sâu một hơi, dưới ánh mắt vi diệu của mọi người ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Không quen."
Nói xong, cậu còn nói thêm một câu cứng rắn: "Gửi nhầm người rồi."
Sở Thâm đẩy đẩy kính gọng vàng, mỉm cười nói: "Đại khái là bên khu nhiệm vụ mới nghĩ ra được biện pháp làm người ta ghê tởm."
Trong phòng hội nghị tức khắc vang lên những tiếng phụ họa xấu hổ, vị thẩm phán tóc dài dường như hơi đau đầu, hắn day day huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì tan họp thôi."
Trần Tê là người đầu tiên đứng dậy, lạnh như băng sương rời khỏi phòng họp, một thẩm phán tóc đỏ cười hì hì nói với Sở Thâm vẫn còn ngồi trên ghế: "Trưởng phòng Sở, cậu còn không nhanh tay thì người đẹp bị kẻ khác cướp mất đấy."
Mấy thẩm phán bật cười, một thẩm phán tóc bạch kim, khí chất trông u buồn chống cằm, hơi thương hại thở dài: "Ôi, cục cưng Trần nhỏ bé của tôi, nguyện Chúa phù hộ cậu, thật sự đừng bị cái tên chó điên kia quấn lấy."
Sở Thâm hơi quay đầu, nhìn bóng dáng thẳng tắp của Trần Tê mặc bốt quân đội bước ra khỏi phòng họp, ý cười trong mắt nhạt đi, nói với thẩm phán tóc đỏ: "Chỉ là một kẻ điên thôi, không cần phải căng thẳng."
Thẩm phán tóc đỏ nhún vai, ôm lấy thẩm phán tóc bạch kim khí chất u buồn, hôn lên môi hắn một cái rồi cười tủm tỉm dỗ dành: "Đừng sợ nhé bảo bối, trưởng phòng Trần không sao đâu."
Thẩm phán tóc bạch kim u buồn thở dài một hơi.
---
Sáng sớm hôm sau, Trần Tê vừa bước vào chỗ thẩm phán đã nhận thấy sự bất thường, mặc kệ cậu đi đến đâu đều có thể cảm nhận được vô số ánh mắt phía sau đang nhìn chằm chằm cậu.
Trần Tê mặt không biểu tình, khi xử lý dữ liệu, vẫn có thể cảm giác được tâm tình đám nghiên cứu viên dưới trướng vừa sợ hãi vừa kích động dâng trào, cậu dựa vào ghế trước đài dữ liệu ngước mắt nhìn qua, một đám nghiên cứu viên lập tức im lặng như gà, đến đánh rắm cũng không dám.
Chạng vạng gần tan tầm, robot trí tuệ nhân tạo đầu tròn ôm một gói lớn, xoay bánh xe một đường hớn hở chạy vào chỗ thẩm phán, dọc đường vừa đi vừa nói: "Cho Trần Tê! Cho Trần Tê!"
Mười phút sau, tay robot trí tuệ nhân tạo kẹp một bó hoa hồng to ủ rũ cụp đuôi từ chỗ thẩm phán của Trần Tê đi ra, ném hoa hồng vào thùng rác sạch sẽ, lưu luyến không rời nhìn bó hoa.
Trần Tê là người tạo ra chúng, trong mắt chúng tất cả mọi người đều nên thích Trần Tê mới đúng.
Có người thích Trần Tê, chúng sẽ vô cùng vô cùng vui vẻ, thậm chí còn vui hơn cả khi chính chúng được nạp điện, đám dữ liệu một dây thần kinh này hận không thể làm cho cả thiên hạ đều biết, Trần Tê được người thích.
Chỉ là Trần Tê dường như không vui cho lắm.
Trần Tê không vui cho lắm lạnh lùng nói với nghiên cứu viên ở đài dữ liệu: "Chặn hết tất cả bưu kiện của cái tên Yến Hoàn kia lại."
"Nếu để tôi phát hiện có một cái lọt xuống."
Trần Tê mỉm cười, ngẩng đầu nhìn phía đài dữ liệu khinh thường nói: "Thế giới tan vỡ bên khu E chờ các người xử lý."
Nghiên cứu viên ở đài dữ liệu nuốt nước miếng, lạnh run nặn ra một nụ cười: "Vâng, vâng trưởng phòng Trần."
Trần Tê cho rằng về đến nhà là xong, có thể không cần lại bị nhìn chằm chằm, chờ cậu tắm rửa xong mặc áo ngủ xoa tóc, dừng lại phía sau robot gia chính và robot dọn dẹp, im lặng.
Hai robot đầu tròn đầu đối đầu nói nhỏ, robot gia chính hớn hở nói: "Daddy bị theo đuổi rồi!"
Trong nhà Trần Tê có một số robot đặc biệt thích làm nũng lặng lẽ tự thiết lập xưng hô cho mình, Trần Tê từ trước đến nay đối với những việc này thờ ơ, chưa bao giờ quản.
Có một robot khác nháy mắt vui mừng đến đầu xoay mấy vòng tròn thét to: "Chúng ta sắp có mommy!"
Xoay xoay, đầu nó liền dừng lại trước mặt Trần Tê, mắc kẹt.
Năm phút sau, tất cả robot trí tuệ nhân tạo trong nhà Trần Tê bị cưỡng chế ngắt mạng một tuần.
Ngày thứ ba, bưu kiện của Yến Hoàn trực tiếp được gửi đến Không Gian Chủ Thần, hơn nữa còn với thân phận đứng đầu bảng xếp hạng khu nhiệm vụ, cường thế lấy danh nghĩa giao lưu hòa khí giữa hai khu từ Không Gian Chủ Thần hạ lệnh phái đến chỗ thẩm phán, có muốn ngăn cản cũng không được.
Người của chỗ thẩm phán chết lặng nhìn bó hoa hồng sến súa trước mặt, ngơ ngác không nói nên lời.
Biết được tin tức, Trần Tê vẻ mặt lạnh lùng đứng dậy, cậu đội mũ quân đội, một đường mang theo khí lạnh đi vào văn phòng chánh án.
Mười phút sau, cậu cầm lệnh thẩm phán vàng bước ra khỏi văn phòng, Sở Thâm đứng bên ngoài ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Cậu muốn đi tìm anh ta hả?"
Trên lệnh thẩm phán vàng đột ngột hiện ra thông tin cá nhân của Yến Hoàn.
Trần Tê sắc mặt lạnh băng, không chút cảm xúc nhàn nhạt nói: "Đi dọn dẹp một ít rác rưởi thôi."
Sở Thâm cười khổ một chút, hắn và chánh án đều sợ Trần Tê sẽ để ý việc cùng Yến Hoàn tiến vào chung một thế giới nhiệm vụ, sợ Trần Tê cho rằng mình hy sinh kỳ nghỉ phép trở thành một hòn đá kê chân trừng phạt khối u ác tính, trong lòng không thoải mái.
Vì thế vẫn luôn nhấn mạnh với Trần Tê rằng, nhân vật Yến Hoàn trong thế giới nhiệm vụ chẳng qua là để đơn giản hóa việc vận hành dữ liệu, trực tiếp lấy dữ liệu nhân vật từ vô biên thế giới thực tại mà thôi.
Dù có chạm mặt cũng bảo Trần Tê không cần lo lắng, hai người không có liên hệ gì.
Trần Tê đối với điều này cũng không nghi ngờ gì.
Hơn nữa bọn họ vẫn luôn nghe nói Yến Hoàn cực kì chán ghét thế giới tình cảm, sau khi ra khỏi thế giới nhiệm vụ nhất định sẽ đi xóa ký ức, trước đây bọn họ hoàn toàn không lo lắng hai người sẽ gây ra xung đột gì.
Ai ngờ hiện giờ lại thành ra như vậy.
Sở Thâm nhìn Trần Tê mặc quân phục thẳng thớm, giơ tay tháo mũ quân đội bước về phía trước, mím môi, vẫn không thể nói ra một câu.
---
Khu nhiệm vụ.
Lý Phóng ngậm điếu thuốc dựa vào bên ngoài phòng quan trắc, lười biếng nói với mấy nhiệm vụ giả: "Hoa ngày mai cứ theo cách này mà gửi đi hiểu không?"
Vài nhiệm vụ giả gật đầu, Lý Phóng ngậm điếu thuốc hàm hồ nói: "Hôm nay đến lượt ai đi lừa hắn ta?"
Mấy nhiệm vụ giả im lặng ngẩng đầu: "Lý ca, đến anh."
Lý Phóng khóe miệng giật giật, tháo điếu thuốc xuống, lẩm bẩm một câu xui xẻo rồi đi vào phòng quan trắc.
Trong phòng quan trắc, người đàn ông dựa vào đầu giường đối diện với hai nghiên cứu viên đang run rẩy mỉm cười nói: "Đừng sợ nhé, chúng ta tiếp tục nói chuyện về vấn đề hôm qua."
"Trưởng phòng Trần của các cậu ngày thường ngoài thích công việc ra, còn thích làm gì khác?"
"Trưởng phòng Trần có yêu cầu gì về bạn đời không?"
Hai nghiên cứu viên sợ ngây người, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Yến Hoàn đang hòa ái nhìn họ, chỉ thấy Yến Hoàn mặt không đổi sắc nói: "Tôi có một người bạn, anh ta cũng đang theo đuổi một người, người anh ta theo đuổi rất giống trưởng phòng Trần của các cậu đấy."
Nghiên cứu viên bị lừa đến choáng váng do dự không dám mở miệng, đã nghe thấy tiếng động Lý Phóng vào cửa.
Yến Hoàn nhạy bén ngẩng đầu, đôi mắt đen láy gắt gao nhìn chằm chằm Lý Phóng.
Lý Phóng trong lòng tang thương mắng một câu đồ chó, đã gắng gượng nặn ra nụ cười nói bừa: "Hôm nay cậu ta nhận được hoa cũng rất vui vẻ, chỉ là vô tình cảm thán hai câu, nói trong nhà nhiều hoa quá không để hết."
Ý định của hắn là muốn Yến Hoàn bình tĩnh thu liễm lại một chút, ngày nào cũng gửi, sến súa đến phát ngán chưa nói, cứ tiếp tục như vậy tiếp, nói không chừng ngày nào đó người của chỗ thẩm phán trực tiếp lục soát nhà đuổi theo đến cửa cũng không biết chừng.
Ai ngờ Yến Hoàn hơi sững sờ, trầm tư vài giây rồi mang theo vẻ đau lòng u ám nói: "Phòng ở của cậu ấy sao lại nhỏ như vậy? Sao đến mấy bó hoa cũng không để vừa?"
Nói xong, hắn cười lạnh bất mãn: "Cái chỗ thẩm phán chết tiệt gì vậy, đến tiền lương cũng trả không nổi."
Nghiên cứu viên đến từ chỗ thẩm phán: "..."
Lý Phóng gác chân lên sofa, cuối cùng không nhịn được, tức giận nói: "Mày mẹ nó bớt bớt lại giùm tao đi, hai ngày trước gửi qua đều bị người bên chỗ thẩm phán chặn lại rồi."
"Lệnh thẩm phán vàng cũng xuống rồi, toàn là chuyện vặt vãnh năm xưa của mày, cũng không biết cái thẩm phán giả này từ xó xỉnh nào lôi ra nữa."
"À đúng rồi, lần này thẩm phán giả lạ mặt thật đấy, người bên tao cũng chẳng mấy ai gặp mày mẹ nó có phải lại trêu chọc ai không?"
Để đảm bảo an toàn cho thẩm phán giả, trên lệnh thẩm phán, thẩm phán giả đều dùng danh hiệu biểu hiện. Ở khu nhiệm vụ, đại đa số mọi người đều tuân thủ kỷ luật, gần như cả đời không tiếp cận được lệnh thẩm phán.
Nói xong, Lý Phóng dừng một chút, như suy tư gì nói: "Tao mẹ nó sao lại nhớ hình như là có một người tên Sở Thâm?"
Trần Tê và Sở Thâm đều cùng đợt nhận chức, danh hiệu tương tự không có gì lạ.
Lý Phóng nheo mắt nhìn hai nghiên cứu viên: "Sở Thâm và cái tên trưởng phòng Trần của các cậu là quan hệ gì?"
"Các cậu không nói cũng không sao, chúng tôi tra ra cũng là chuyện sớm muộn thôi."
Không chú ý thì không thể phí tâm tư đào bới chuyện cũ năm xưa của Yến Hoàn, chuyên môn đến hạ lệnh thẩm phán, ở cái mấu chốt này, không có thù oán thì không thể nào nói nổi.
Hai nghiên cứu viên yếu ớt lắp bắp: "Người ở chỗ thẩm phán đều nói trưởng phòng Sở thích trưởng phòng Trần..."
Yến Hoàn dựa vào giường bệnh chợt lạnh mặt, đầu lưỡi hắn chạm vào vòm họng trên, lạnh lùng châm chọc: "Sở Thâm?"
"Chỗ thẩm phán?"
Người đàn ông thong thả ung dung vén chăn lên, quanh thân mang theo lệ khí không chút để ý nói: "Vậy thì tôi phải chiêu đãi anh ta thật tốt."
---
Nửa giờ sau, Yến Hoàn mặt vô biểu tình dựa vào sofa, một tay đặt trên mép sofa, đôi chân dài được bao bọc trong đôi bốt đen, trông rất mạnh mẽ, lười biếng gác lên bàn trà.
Lý Phóng nhìn đôi mắt tràn đầy lệ khí của người đàn ông, tặc lưỡi hai tiếng, vỗ vỗ vai hắn nói: "Đừng có làm ra mạng người đấy nhé."
Tuy rằng có buồng chữa bệnh, nhưng tóm lại không dễ ăn nói với cấp trên.
Yến Hoàn không nói gì, chỉ hơi ngửa đầu khép hờ mắt, thở nặng nề chờ người của chỗ thẩm phán đến.
Hai giờ chiều, Trần Tê mặc bốt quân đội bước vào khu nhiệm vụ, cậu tháo mũ quân đội, hơi giật giật cổ, lạnh lùng nhìn người đàn ông đeo khuyên tai tên là Lý Phóng trước mặt.
Lý Phóng nhìn người đàn ông vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng, mặc quân phục thẳng thớm trước mặt, khẽ huýt sáo trong lòng.
Hắn nhìn đôi găng tay đen của người đàn ông không tháo, lớp da đen bao bọc hai ngón tay thon dài, kẹp lệnh thẩm phán nhàn nhạt nói với hắn: "Lệnh thẩm phán đã đưa ra, xin phối hợp công tác của chỗ thẩm phán."
Lý Phóng cười hì hì nói: "Người ở bên trong đấy."
Nói xong, hắn nhìn bóng dáng hờ hững rời đi của Trần Tê, gửi cho Yến Hoàn mấy tin nhắn.
"Cái tên Sở Thâm này lớn lên cũng không tệ, hăng hái ghê."
Trong phòng bệnh, sau khi đọc tin nhắn, Yến Hoàn cười lạnh, hắn ngửa đầu, đầu ngón tay truyền lực lạnh băng của khẩu súng nguyên tử, hơi thở nặng nề.
Không lâu sau, cửa bị người đẩy ra, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Chỗ thẩm phán phá án."
Khi cửa bị đẩy ra, khẩu súng nguyên tử nhanh chóng xoay tròn trên đầu ngón tay người đàn ông chợt giơ lên, họng súng đối diện giữa mày người vừa đẩy cửa bước vào, Yến Hoàn người đầy lệ khí nhìn chằm chằm người tới.
Trần Tê đẩy cửa bước vào khẽ nheo mắt, nhìn người đàn ông ngạo nghễ trên sofa giơ súng về phía cậu.
Yến Hoàn hoảng hốt thất thần, hắn nhìn Trần Tê ngoài cửa mặc quân phục chỗ thẩm phán, chợt ngây người, cả người hắn cứng đờ không thể nói một lời.
Hắn nhìn Trần Tê từng bước một đi về phía hắn, tay theo bản năng rũ xuống, đôi môi run rẩy, lẩm bẩm điều gì đó: "..."
Trần Tê khi nhìn thấy Yến Hoàn trên sofa cũng có chút khác biệt, thờ ơ liếc vài lần, thầm nghĩ Không Gian Chủ Thần thật sự nghèo, đến cả khuôn mẫu nhân vật cũng phải khắc họa giống nhau như đúc.
Cậu từng bước một đi đến trước mặt người đàn ông, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông vẫn bất động, nhàn nhạt nói: "Muốn chống đối lệnh thẩm phán?"
Trần Tê lại không ngờ rằng, hốc mắt người đàn ông trước mặt cậu chậm rãi đỏ lên, vài giây sau người đàn ông vứt khẩu súng xuống đất, đứng dậy giơ hai tay lên, cái kẻ điên bị chỗ thẩm phán coi là khối u ác tính, người đàn ông cường hãn đến không thể địch nổi đanh đỏ hốc mắt, khẽ khàn khàn nói: "Không, thưa ngài phán quan tôn kính."
"Tôi sẽ thần phục ngài vô điều kiện."
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Cẩu: Không sai ông đây chính là mommy mới của các ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro