Chương 77: Bồi thường

Editor: Yeekies

Trên ghế, Yến Hoàn đang kích động trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Trần Tê đột nhiên đứng dậy, cổ họng cậu nghẹn ứ cuối cùng thốt ra một câu tục tĩu đầy tức giận, hắn lập tức luống cuống, lắp bắp nói: "Được, được, anh không có, anh không có..."

Người đàn ông trên ghế đeo vòng cổ giật điện màu đen, mặt khẩn trương và hoảng loạn, luôn mồm bảo "Không có", hắn sợ chỉ cần chậm vài giây thôi sẽ chọc người đối diện càng thêm tức giận.

Yến Hoàn vụng về vắt óc cuống quýt nói: "Là anh có, là anh có, em đừng nóng giận mà..."

"Là anh lăng nhăng, là anh không biết kiềm chế thích làm bậy, em đừng nóng giận có được không?"

Trần Tê hít sâu một chút, kéo ghế ngồi xuống, hai tay khoanh trước bụng, mặt vô biểu tình nói: "Tôi không có giận."

Cậu không muốn giận với một con chó điên.

Vừa rồi chẳng qua là nghĩ đến những bó hoa sến súa mấy ngày liên tục gửi đến, lại nghĩ đến bộ dáng chật vật hôm qua bị người đàn ông gắt gao đè dưới thân, cậu nhất thời choáng váng, bị cơn giận kéo vào thôi.

Người đàn ông mặt mày ngạo nghễ trên ghế không dám nói lời nào khác, chỉ cẩn thận ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Vâng."

Nói xong, người đàn ông cực kỳ nhỏ giọng ủy khuất lẩm bẩm: "Anh thật sự rất trong sạch mà..."

Từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, tuyệt đối sạch sẽ, tuyệt đối không giống Lý Phóng ra ngoài làm bậy.

Trần Tê gắt gao mím môi, sắc mặt lạnh lẽo, nhàn nhạt mở miệng nói: "Yến Hoàn, đây không phải thế giới nhiệm vụ."

Cậu chỉ cho rẳng Yến Hoàn đã tiến vào thế giới nhiệm vụ, lòng nảy sinh tình cảm chân thật với nhân vật trong thế giới nhiệm vụ. Hiện giờ đã trở về thế giới thực tại, đây là một sự khác biệt quá lớn, khiến hắn nhất thời không thể chấp nhận được mà thôi.

Người đàn ông mặc quân trang đen, vai thẳng thớm cài huy chương vàng khi ngẩng đầu lên, so với Trần Tê ở thế giới nhân vật, gần như là hai người khác nhau.

Một người sắc bén lạnh lùng như lưỡi dao băng, một người mềm mại như áng mây trong sáng ngày xuân.

Trần Tê thong thả ung dung nói: "Người anh thích là Trần Tê kia, là người Trần Tê trong thế giới nhiệm vụ toàn tâm toàn ý yêu anh."

"Hoặc là một Trần Tê ngoan ngoãn nghe lời của thế giới thứ nhất."

Vị thẩm phán sắc bén thờ ơ dựa vào ghế, một tay cậu chống cằm, nhẹ nhàng nói: "Nhưng khéo thật đấy, tôi chẳng phải người nào trong số đó cả."

Cậu vừa không yêu Yến Hoàn, cũng không hề mềm mại.

Trong phòng thẩm phán trở nên yên tĩnh, người đàn ông bị thẩm phán không nói gì, mà hơi rũ đầu xuống.

Nửa ngày sau, Trần Tê hơi mím môi, liếc nhìn người đàn ông vẫn luôn im lặng.

Lại qua nửa ngày, người đàn ông trên ghế vẫn không nói gì. Trần Tê có chút cảnh giác cảnh cáo người đàn ông: "Anh đừng có làm tôi phát điên đấy nhé, tôi nói đều là sự thật."

Lại giở trò khóc lóc này với cậu cũng vô dụng.

Dù có gào khóc trước mặt cậu cả ngày đi nữa, cậu tuyệt đối cũng sẽ không để ý tới hắn nữa.

Yến Hoàn trên ghế chậm rãi ngẩng đầu, khàn khàn nói: "Ngoan ư?"

"Từ phòng vẽ tranh bước ra, em hung dữ đến mức tôi còn không dám vào."

"Thế này mà em gọi là ngoan sao?"

Người đàn ông vẻ mặt ngạo nghễ hơi bất đắc dĩ, tiếp tục nói: "Bảo em thắt cà vạt cho anh, em suýt chút nữa siết chết anh luôn rồi."

Kết quả cuối cùng chẳng phải hắn vẫn phải đeo cái cà vạt xấu xí đó đi họp, bị cả công ty nhìn chằm chằm suốt một buổi chiều hay sao.

"Trần Tê, có phải em có chút hiểu lầm về bản thân mình không?"

Trong quãng thời gian dài như vậy, hắn hết lần này đến lần khác rung động, hết lần này đến lần khác bị trình tự xóa sạch tình cảm, nhưng vẫn có thể gắng gượng chống đỡ đến mức người của chỗ thẩm phán không thể nhịn được nữa, mới hạ quyết tâm khẩn cấp đình chỉ kết thúc nhiệm vụ.

Thậm chí ở thế giới thứ hai, hắn không chỉ chấp nhận Trần Tê chỉ vì nhiệm vụ mà đến, còn hy vọng Trần Tê có được tự do, cam tâm tình nguyện biến mất.

Yến Hoàn không nói cuối cùng hắn đã trải qua những gì ở thế giới thứ hai, hắn hơi dựa vào ghế, chỉ nghiêm túc nhẹ nhàng nói: "Anh hiểu rõ, Trần Tê."

Ngay từ đầu, người động lòng trước, từ xưa nay đều luôn là hắn thôi.

Nghĩ vậy, Yến Hoàn liền nghiến răng khàn khàn, ảo não hối hận nói: "Anh... ở thế giới thứ nhất..."

Yết hầu người đàn ông như nghẹn một khối sắt nóng bỏng, dù thế nào cũng không biết nên nói với Trần Tê về những gì mình đã làm.

Tất cả mọi chuyện, cũng chẳng ai cầm dao kề cổ ép buộc hắn, ngược lại Lý Phóng còn cầm súng nguyên tử dí vào đầu người ta, bức bách người ta cùng hắn lẻn vào đài dữ liệu sửa chữa dữ liệu.

Yến Hoàn nghĩ đến lúc trước khi hắn chưa đến thế giới nhiệm vụ, ngồi ở buồng chữa bệnh nhận được hết thảy ánh mắt lấy lòng của Lý Phóng, tâm tình lúc đó vui sướng bao nhiêu, hiện tại hắn chỉ muốn sống sờ sờ bóp chết chính mình lúc đấy bấy nhiêu.

Trần Tê trầm mặc xuống, đối diện với Yến Hoàn, cậu chỉ nghĩ đến cái chết đột ngột của monhf ở thế giới thứ nhất.

Cậu hơi rũ mắt xuống, nghĩ đến ngày đó vừa tỉnh lại, cậu hỏi Sở Thâm về chuyện NPC Yến Hoàn ở thế giới thứ nhất, Sở Thâm dừng một chút, đẩy đẩy kính gọng vàng, cười nói với cậu chỉ là người dưới tay sơ ý, xảy ra chút sai sót.

Khi đó cậu còn có chút nghi hoặc, rốt cuộc là xảy ra sai sót gì, mà khiến thế giới thứ nhất của cậu đã bị khẩn cấp kết thúc nhiệm vụ, hiện tại cậu đã biết Yến Hoàn cùng cậu đồng thời tiến vào thế giới nhiệm vụ, đã có thể đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Phỏng chừng là tinh thần lực của Yến Hoàn quá mức cường hãn, bị ý thức thế giới ảnh hưởng không sâu, hơn nữa nghiên cứu viên bên ngoài xảy ra chút sai sót, có lẽ giống như lăn quả cầu tuyết, dẫn đến nhiệm vụ ngoài ý muốn phải kết thúc.

Trần Tê hơi mím môi, ánh mắt dời khỏi tầm mắt người đàn ông, cậu xấu hổ khẽ ho vài tiếng.

Dù sao đi nữa, cũng là nhân viên nghiên cứu dưới trướng mình phạm sai lầm, mới khiến Yến Hoàn thành ra bộ dạng này.

Trần Tê nghĩ đến thế giới thứ hai sau khi độ hỏng hóc của thế giới bắt đầu đã xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn kia, phỏng chừng cũng là nghiên cứu viên bên ngoài cưỡng chế bắt Yến Hoàn, cho nên ở cả chiếc xe cậu gần như không hề tổn hao gì, mà Yến Hoàn lại vào phòng cấp cứu.

Người đàn ông đầy máu nằm trên cáng hấp hối, còn không giống cậu có hệ thống che chắn cảm giác đau, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.

Trần Tê bỗng có hơi không được tự nhiên, như lần đầu cảm nhận được cảm giác chột dạ, cậu trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn Yến Hoàn trên ghế thẳng thắn nói: "Ở thế giới thứ nhất xảy ra chút vấn đề, là do người dưới trướng tôi sơ suất phạm sai lầm, mới dẫn đến toàn bộ quỹ đạo thế giới chệch hướng."

Nói đến đây, cậu dừng một chút, nhìn bộ dáng muốn sống không được muốn chết cũng không xong của người đàn ông trước mặt, cậu mím môi do dự cẩn thận nói: "Tôi có thể trong phạm vi năng lực của mình tiến hành bồi thường..."

Tim Yến Hoàn bỗng nhiên đập mạnh, yết hầu hắn chuyển động vài cái, không thể tin được nhìn Trần Tê trước mặt, tim đập như sấm.

Trần Tê vẫn chưa biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở thế giới thứ nhất sao?

Trần Tê còn đang chần chừ nói: "Anh có thể đề xuất bồi thường anh muốn, nhưng mà nếu vượt quá phạm vi năng lực của tôi, thì tôi không có cách nào làm được."

Người đàn ông trước mặt kích động đến cổ cũng đỏ, giọng nói run run: "Không không không anh anh không cần..."

Trần Tê nhíu mày nói: "Anh khinh thường tôi?"

"Anh cảm thấy tôi nghèo? Không có tiền để bồi thường cho anh?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tê nhãi con: Ông đây có rất nhiều tiền!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro