Chương 79: Bắt gian
Editor: Yeekies
Trong phòng khách ồn ào náo nhiệt, Trần Tê hít sâu vài hơi, vài thẩm phán giả đã kín đáo nhìn sang, thẩm phán tóc đỏ huých huých thẩm phán tóc bạch kim bên cạnh, chớp chớp mắt cười đầy ẩn ý.
Người đàn ông vóc dáng thẳng tắp, vẻ mặt ngạo nghễ bên cạnh Trần Tê, trên cổ tay quấn một dải đen, hắn nhỏ giọng nói với Trần Tê: "Em không vui sao?"
Trần Tê mặt vô biểu tình ngẩng đầu, chỉ nhìn Yến Hoàn, không nói gì.
Nửa ngày sau, Yến Hoàn nghiêng đầu nói với cậu: "Em không thích đám này à? Lần tới nếu muốn phê duyệt đám kia sẽ có chút khó khăn đấy."
Người đàn ông lẩm bẩm: "Bất quá cũng không phải không thể làm được, chỉ là có thể sẽ phải đợi mấy ngày..."
Trần Tê lặng người, mười mấy cái đầu phía sau ngọ nguậy nhìn về phía họ, có cả nhiệm vụ giả, còn có thẩm phán giả, vẻ mặt cậu phức tạp thấp giọng nói: "Anh vẫn luôn như vậy sao?"
Giống như một người không có não vậy.
Vành tai Yến Hoàn ửng đỏ, hắn hơi nghiêng đầu, đưa mu bàn tay lên khụ khụ, nhẹ nhàng nhỏ giọng nói: "Chỉ có với em thì tôi mới như vậy."
Trần Tê tháo mũ quân phục, cậu hít sâu một hơi, dường như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, mà chỉ day day giữa mày, đau đầu nói: "Vậy anh đã nghĩ kỹ muốn bồi thường cái gì chưa?"
Ánh mắt Yến Hoàn mơ hồ, lại khụ khụ nói: "Em còn chưa cho tôi phương thức liên lạc của em, hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ ra rồi sẽ nói cho em."
Hai phút sau, Trần Tê đi theo Yến Hoàn vào một góc, Trần Tê thúc giục: "Anh có thể quét nhanh lên không?"
Ánh mắt toàn bộ những người phòng khách như có như không tập trung vào hai người trong góc kia, người đàn ông mặc quân trang đen da trắng bệch, người đàn ông trước mặt cậu thì cười, nháy mắt nhìn cậu, miệng huênh hoang.
Yến Hoàn nghe thấy người bên cạnh thúc giục, mặt không đỏ tim không đập nói: "Thiết bị liên lạc của tôi quá lạc hậu, mở ra cứ giật với đơ."
Trần Tê nghi ngờ nhìn hắn, Yến Hoàn cọ tới cọ lui trao đổi phương thức liên lạc với cậu, hắn còn ghé đầu xem Trần Tê ghi chú cho tên gì cho hắn, Trần Tê mặt vô biểu tình giơ tay bẻ mạnh đầu hắn sang một bên, hạ giọng nghiến răng nói: "Anh nhìn cái gì mà nhìn."
Hai phút sau, hai người trong góc lén lút trao đổi phương thức liên lạc xong ngẩng đầu phát hiện tất cả mọi người trong phòng khách đều đang nhìn chằm chằm họ.
Trần Tê: "..."
Trần Tê trấn định đi tới chỗ mấy thẩm phán giả, thẩm phán tóc đỏ dựa vào vai thẩm phán tóc bạch kim, cười tủm tỉm nói: "Vừa nãy làm gì đấy?"
Trần Tê mặt không đổi sắc nói: "Cảnh cáo một chút, bảo hắn lần sau làm theo quy tắc."
Thẩm phán tóc đỏ cười đầy ẩn ý nói: "Ra vậy."
Trần Tê gật đầu, cậu đội mũ quân phục, mái tóc đen trên trán hơi che khuất mặt mày, cậu nhàn nhạt nói: "Tôi đi xử lý dữ liệu đây."
Mấy thẩm phán giả cũng biết tính tình cậu luôn như vậy, họ liếc nhìn nhau vài lần rồi cười để cậu rời đi.
Khi Trần Tê ra khỏi phòng khách, cậu khẽ khựng lại một chút, giơ tay kéo thấp mũ quân phục, sau đó bước nhanh rời khỏi phòng khách phía sau.
Thật là mất mặt.
Trong phòng khách, Yến Hoàn dựa vào sofa, cúi đầu mân mê thiết bị liên lạc, mấy nhiệm vụ giả buồn bã oán hận nhìn hắn nói: "Hoàn ca, bọn em đều phải vào rồi, anh không nhìn bọn em một cái sao?"
Yến Hoàn cũng không thèm ngẩng đầu lên, hời hợt nói: "Nhìn nhìn nhìn, nhìn xong rồi thì mau vào đi."
Mấy nhiệm vụ giả: "..."
Sau khi thẩm phán giả áp giải mấy nhiệm vụ giả đi, Yến Hoàn cuối cùng cũng ngẩng đầu, lên tiếng nói: "Từ từ."
Mấy nhiệm vụ giả nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hai mắt rưng rưng chờ đợi.
Chỉ thấy người đàn ông trên sofa nhướng mày, chậm rì rì nói với họ: "Bộ nhớ liên lạc của tôi đầy rồi, tôi xóa bớt các cậu, để trống ra."
Yến Hoàn mặt không đổi sắc nói: "Nói cho các cậu một tiếng, không còn cách nào khác, vừa nãy thêm người quá quan trọng."
Mấy nhiệm vụ giả: "..."
Họ muốn uyển chuyển nói với người đàn ông rằng đã đến năm nào tháng nào rồi, thiết bị liên lạc không có chuyện đầy người như vậy.
Chỉ là nhìn bộ dáng chậm rì rì của người đàn ông, không ai dám hé răng, chỉ có thể im lặng đi theo thẩm phán giả ra khỏi phòng khách.
---
Hai ngày sau.
Khu đèn đỏ của khu nhiệm vụ.
Người đàn ông mặc quân phục đen mờ ám đứng trước một quán bar xa hoa lãng phí ở khu đèn đỏ, đôi ủng đen ôm chặt lấy đôi chân thon dài thẳng tắp của cậu, người đàn ông tháo mũ quân phục, không ít người cố ý vô tình nhìn chằm chằm người đàn ông vừa tháo mũ.
Nhưng không ai dám trêu chọc người đàn ông có vẻ ngoài nổi bật này.
Dù sao thì trên vai bộ quân phục đen thẳng thớm của người đàn ông kia có cài từng hàng huy chương vàng, chỉ cần là người không biết điều đều biết cấp bậc người này ở khu thẩm phán là tuyệt đối không thể động vào.
Trần Tê ngước mắt nhìn quán bar xa hoa lãng phí trước mặt, tay đeo găng đen của cậu nắm chặt lệnh thẩm phán, đối tượng thẩm phán lần này là một nhiệm vụ giả trung cấp, trốn tránh qua vài thế giới.
Cậu rất ít khi xử lý những việc này, nhưng hiện giờ lại xuất hiện ở đây, phần nhiều là vì muốn trốn tránh Yến Hoàn, kẻ hận không thể ở lì trong chỗ thẩm phán.
Người đàn ông mỗi ngày đúng giờ mang một nhiệm vụ giả từng trốn tránh đến chỗ thẩm phán, mỉm cười nói với người của chỗ thẩm phán là vì trừ hại cho dân, giữ gìn xã hội yên bình.
Trần Tê cuối cùng không nhịn được nữa, chỉ có thể đến chỗ chánh án lấy lệnh thẩm phán, đi chấp hành nhiệm vụ ngoài lề.
Trốn được lúc nào hay lúc ấy.
Trần Tê đi vào câu lạc bộ đêm ở khu đèn đỏ, cậu men theo ánh đèn mờ tối đi về phía ghế lô của tên nhiệm vụ giả trung cấp kia.
Nhưng bất kể là dáng vẻ hay khí độ, Trần Tê đều vô cùng nổi bật, huống chi đây lại là khu đèn đỏ cá lớn nuốt cá bé, không ít ánh mắt đều gắt gao dán vào người đàn ông dưới bộ quân trang.
Lý Phóng uống đến hơi say, cảm thấy mấy nhiệm vụ giả bên cạnh đang làm mặt quỷ với hắn, trong ngực hắn ôm một cậu trai trẻ, lười biếng ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt của mấy nhiệm vụ giả.
Vừa nhìn, Lý Phóng liền trợn mắt há hốc mồm, nhìn Trần Tê thẳng tắp đi về phía ghế lô bên trong.
Lý Phóng quanh năm trà trộn ở khu đèn đỏ, đương nhiên biết bên trong ghế lô là nơi câu lạc bộ đêm này đặc biệt chuẩn bị cho những người tìm người qua đêm.
Choáng váng, Lý Phóng lau mặt, mang theo phiền muộn gửi một tin nhắn cho Yến Hoàn.
"Huynh đệ, thẩm phán giả của cậu đến khu đèn đỏ tìm trai trẻ."
Trần Tê đẩy cửa ghế lô số 72, bên trong khói thuốc mù mịt, cậu nhíu mày, nhìn tên nhiệm vụ giả trung cấp phóng đãng uống đến say khướt, quần áo xộc xệch, bên cạnh còn có mấy cậu trai trẻ.
Nhiệm vụ giả trung cấp nghe thấy động tĩnh, say khướt ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục lạnh nhạt ở cửa, hắn theo bản năng sờ đến súng nguyên tử, nghiến răng muốn tìm cơ hội trốn thoát như lần trước.
Mười phút sau, ủng quân đội của Trần Tê dẫm lên đầu tên nhiệm vụ giả trung cấp, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ăn thật nói thật cho tôi."
Tên nhiệm vụ giả trung cấp trên mặt đất kia run rẩy vài cái, không thể động đậy.
Trần Tê ngẩng đầu, nhàn nhạt nói với mấy cậu trai trẻ đang run rẩy trong góc: "Đi ra ngoài đi."
Mấy cậu trai trẻ vội vàng chạy ra cửa, một cậu còn run rẩy tay đóng cửa lại giúp Trần Tê.
Khi Trần Tê lấy lệnh thẩm phán ra, nhận thấy tên nhiệm vụ giả trung cấp run rẩy ngất đi, cậu hơi nhíu mày gửi tin nhắn cho Hạ Chiêu bảo hắn đến xử lý tên nhiệm vụ giả này.
Ghế lô rất tối, nồng nặc mùi rượu và một loại nước hoa nào đó, Trần Tê hơi dựa vào quầy rượu, chờ Hạ Chiêu đến.
Cậu cúi đầu thong thả cởi đôi găng tay da đen, trên đó dính chút vết máu của tên nhiệm vụ giả trung cấp, cậu hơi nghiêng đầu, khi ném găng tay lên quầy, bỗng nghe thấy tiếng cửa kim loại bị vặn mở.
Cậu nhàn nhạt nói: "Sao giờ mới tới vậy?"
Ghế lô tối tăm không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ khẽ lướt trên thảm, chậm rãi tiến lại gần.
Trần Tê hơi ngẩng đầu, đã nhận thấy một thân hình cường tráng đột nhiên áp sát cậu, giọng người đàn ông trầm khàn nói: "Em gọi ai?"
Trần Tê có chút kinh ngạc, không biết người đàn ông đã tìm đến bằng cách nào.
Yến Hoàn bỗng nhiên cười rộ lên, hắn đặt khẩu súng nguyên tử không nặng không nhẹ lên quầy, nhẹ nhàng nói: "Là bởi vì bọn họ ngoan hơn tôi sao?"
"Hay là đẹp hơn tôi?"
Người đàn ông chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên sau cổ Trần Tê, cảm nhận mái tóc mềm mại lướt qua mu bàn tay, lòng bàn tay ấm áp, bỗng nhiên cười rộ lên nói: "Đúng rồi, tôi quên mất, em thích cái loại vừa nãy từ phòng em đi ra đúng không?"
Yết hầu Trần Tê khẽ động, cậu hơi nghiêng đầu, da thịt sau cổ bị bàn tay chai sạn của người đàn ông chậm rãi vuốt ve, cậu nhận thấy trạng thái người đàn ông có chút không ổn, không nhúc nhích, theo bản năng nắm chặt tay trong lòng nói: "Làm sao?"
Yến Hoàn nghiêng đầu, nhẹ nhàng cúi người ghé vào tai cậu nói: "Chính là cái đứa mặc áo trắng tay ngắn ấy."
"Đúng rồi, còn có một đứa đeo tai thỏ nữa."
"Hay là cái đứa giọng ngọt ngào cuối cùng?"
Người đàn ông lẩm bẩm: "Em thích cái gì ở bọn họ hả?"
Yến Hoàn ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy vẻ dữ tợn nhẹ nhàng cười khẽ lẩm bẩm: "Nếu em thích bọn họ, tôi sẽ khiến tất cả bọn họ vĩnh viễn không ra khỏi khu nhiệm vụ được."
"Em tin không?"
Trần Tê giật mình, nghiến răng nói: "Tôi không gọi bọn họ."
Hốc mắt Yến Hoàn chợt đỏ lên vì kích động nói: "Vậy em đến đây làm cái gì hả?"
"Lý Phóng đã nói với tôi hết rồi!"
Gáy Trần Tê bị người vuốt ve đến mềm nhũn, cậu gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện quát: "Mẹ kiếp tôi đến đây để bắt người!"
"Anh có phải có tật xấu không?"
Yến Hoàn bị quát giật mình, hắn cũng táo bạo quật cường quát lại: "Ông chủ khu đèn đỏ nói với tôi, vừa nãy em còn gọi người tới!"
Trần Tê không thể tin được nhìn tên nhiệm vụ giả nằm trên đất như chó chết, ba cậu trai trong ghế lô vừa nãy còn chưa đủ để cậu táo bạo quát vào mặt người đàn ông trước mặt: "Không phải tôi gọi!"
Lúc này, tay nắm cửa bị người vặn, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa, một cậu trai mặc sơ mi trắng, vẻ mặt hiền lành cẩn thận đẩy cửa bước vào, chần chừ dịu dàng nói với hai người bên trong: "Chào ngài, tôi là Tiểu Du số 5 mà Trần tiên sinh gọi..."
Huyết áp Trần Tê trực tiếp vọt lên, tên nhiệm vụ giả trung cấp nằm trên đất cũng họ Trần, trùng họ với cậu, tên là Trần Vọng.
Yến Hoàn thô bạo âm trầm nói với cậu trai ngoài cửa: "Cút!"
Trần Tê nổi giận, trực tiếp lạnh lùng nói với người đàn ông: "Liên quan gì đến anh?"
Cậu chợt dùng sức, hung hăng đẩy người đàn ông vào quầy, cười lạnh châm chọc: "Tự mình ra ngoài làm bậy, còn không cho người khác đến?"
"Người là tôi gọi, thì sao nào?"
"Liên quan gì đến anh hả?"
Nói rồi, Trần Tê nghiêng đầu nhàn nhạt nói với thanh niên đứng ở cửa: "Vào đi."
Cậu trai vẻ mặt hiền lành chần chừ chậm rãi đi vào ghế lô, Trần Tê đè chặt người đàn ông dưới tay, lạnh lùng nói với cậu trai bên ngoài: "Trình tự người ta làm thế nào, cậu cứ theo đó mà làm."
Cậu trai cẩn thận chậm rãi tiến lại gần Trần Tê, lại bị ánh mắt âm u đáng sợ của người đàn ông vẻ mặt ngạo nghễ làm cho hoảng sợ, người đàn ông vẻ mặt ngạo nghễ trong ghế lô tối tăm nghiến răng nói với cậu: "Mẹ kiếp mày có hiểu cái gì gọi là đến trước đến sau không hả?"
Tiểu Du sững sờ tại chỗ, cậu trai thấy người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm cậu quát: "Mẹ nó tao mới là con vịt đầu tiên em ấy gọi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Yến cẩu cẩu muốn làm vịt vịt công chúa cho Tê nhãi con
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro