Chương 81: Cơ hội

Editor: Yeekies

Nửa giờ sau, tất cả người máy thông minh đầu tròn trong nhà đều bị móng mèo cào "coong coong", con mèo trắng như tuyết kia mới nhẹ nhàng nhảy lên bậu cửa sổ, từ từ phơi mình dưới ánh mặt trời.

Tiếng còi khe khẽ vang lên, con mèo ta vểnh tai, cảnh giác nhìn ra ban công bên dưới cửa sổ.

Dường như nó nhìn thấy gì đó, mèo ta nhanh nhẹn nhảy xuống ban công, chỉ để lại người máy thông minh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng mèo khuất sau ban công.

Trần Tê ở biệt thự riêng, dưới lầu một người đàn ông mặc đồ rằn ri đứng đó, ngồi xổm xuống vuốt ve đầu mèo.

Yến Hoàn hài lòng nhìn trộm con mèo từ nhà Trần Tê lẻn ra đang dụi đầu vào cổ tay hắn, sung sướng thì thầm: "Mày ở bên cạnh em ấy phải ngoan một chút, biết chưa?"

Mèo con kêu meo một tiếng dịu dàng, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trên đất, ngơ ngác gật đầu.

Người đàn ông tiếp tục lẩm bẩm: "Mày cũng không được chọc em ấy giận, biết không?"

Mèo con liếm liếm cổ tay hắn, người đàn ông ngồi xổm trên đất, móc từ trong ngực ra gói thức ăn cho mèo, đổ mấy viên vào lòng bàn tay, nhìn mèo ta dụi dụi đầu xù xù ăn thức ăn trong lòng bàn tay.

Người máy thông minh đầu tròn đuổi theo ra sau cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, người đàn ông nghiêng đầu nhìn người máy thông minh cảnh giác phát ra tiếng cảnh cáo sắc nhọn với mình, hơi nhướng mày.

Hắn đứng lên, búng trán người máy đầu tròn nói: "Con mèo này, của tôi."

Hắn vốn định nói với người máy thông minh này thật ra không cần căng thẳng như vậy, lại không ngờ cái người máy thông minh đầu tròn trông ngốc nghếch này lại đơ tại chỗ.

Sau khi ngơ ngác, người máy thông minh trở nên càng thêm cảnh giác, vội vàng vươn cánh tay máy móc túm lấy con mèo, nhanh như chớp vớt mèo vào cửa, sau đó không chút lưu tình đóng sầm cửa lại trước mặt hắn.

Yến Hoàn: "..."

Hóa ra không chỉ người chỗ thẩm phán không thích hắn, ngay cả cái người máy nhỏ xíu này cũng không thích hắn?

Trong cửa, người máy thông minh nhìn con mèo có vẻ hơi ngơ ngác, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, nghiêm túc nói: "Nhóc hư."

Mèo ta nghiêng đầu, hung dữ giơ móng vuốt cào vào trán sắt trước mặt một tiếng "coong".

Chỗ thẩm phán, Trần Tê dựa vào ghế, một tay chống cằm, nhìn màn hình theo dõi truyền đến từ người máy thông minh, người đàn ông trong màn hình dường như nhận ra điều gì, dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn về phía chỗ theo dõi.

Người đàn ông mặc đồ rằn ri trong màn hình ngước mắt lên, đôi ủng ống dài màu đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, hắn giơ hai tay lên, tỏ vẻ mình không có ác ý.

Khi giơ tay lên, người đàn ông còn khua khua túi thức ăn mèo nhỏ trong tay về phía camera theo dõi, thành thật nói mình chỉ đến cho mèo ăn.

Không hiểu sao, Trần Tê khẽ nghiêng đầu cười.

Với bộ dáng của Yến Hoàn, trông không giống đến cho mèo ăn chút nào, mà giống như đến trộm mèo hơn.

Yến Hoàn dường như cảm giác được người ở đầu kia camera theo dõi thật sự đang nhìn mình, hắn đơn giản đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ ngước mắt nhìn về phía camera, đôi mắt đen láy chất chứa dịu dàng.

Hắn xưa nay luôn là kẻ mạnh mẽ, quen sống trong thế giới của riêng mình. Từ lâu, sự phá hủy và chiếm đoạt đều có thể mang lại cho hắn sự khoái cảm về giác quan.

Cho đến một ngày, kẻ chiếm đoạt cam tâm tình nguyện học được sự phục tùng và dịu dàng, tự nguyện bị trói buộc trong đôi mắt thanh niên như mặt hồ, sóng nước lung linh ánh sáng.

Trần Tê nhìn người đàn ông trong camera theo dõi, ánh mắt khẽ hạ xuống, nghiêng đầu có chút ngẩn ngơ.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Yến Hoàn đứng ở nơi cậu quen thuộc nhất, trước căn nhà yên bình, nhưng từ đầu cậu đã không ra lệnh chặn Yến Hoàn, mà là cố ý để người đàn ông đến trước cửa, nhìn người đàn ông ngồi xổm trên đất lầm bầm lầu bầu dỗ dành cho mèo ăn.

Trần Tê tắt camera theo dõi, ngước mắt lên, bỗng thấy thẩm phán tóc đỏ ngậm thuốc lá đang cười tủm tỉm nhìn cậu, kéo dài giọng nói: "Đang xem ai đấy?"

Trần Tê dựa vào ghế, hơi nhướng mày nói: "Không có ai cả."

Thẩm phán tóc đỏ cười cười nói: "Mấy ngày nữa dữ liệu khu B cậu giúp tôi và Hàn ca để ý chút nhé, tôi với cậu ấy xin nghỉ phép đi ra ngoài thư giãn."

Lâm Hàn chính là vị thẩm phán tóc bạch kim kia, toàn bộ chỗ thẩm phán, chỉ có thẩm phán tóc đỏ mới gọi hắn là Hàn ca.

Trần Tê gật đầu nói: "Được."

Thẩm phán tóc đỏ tháo điếu thuốc xuống, dựa vào bệ dữ liệu màu bạch kim cảm thán: "Tôi với Hàn ca đã yêu nhau mười mấy năm rồi, cậu mới có 25% tình cảm, tôi thấy Sở Thâm cũng không ổn lắm."

Trần Tê không nói gì, mà chỉ khẽ nhìn về phía thẩm phán tóc đỏ.

Thẩm phán tóc đỏ cười tủm tỉm nói: "Trần Tê à, tật xấu lớn nhất của cậu chính là quá lý trí, hồi cậu với Sở Thâm mới vào, tôi với Hàn ca đều bảo cậu giống như một cỗ máy xử lý dữ liệu."

Hắn rất thú vị nói tiếp: "Yến Hoàn cái con người này ấy, chiêu trò tuy có hơi hoang dã, đôi lúc có hơi điên rồ, nhưng cũng chính là người này, thà tự bản thân mình chịu tổn thương, nhưng tuyệt đối sẽ không động đến cậu."

Hắn nhìn Trần Tê nói: "Cậu có muốn cho mình một cơ hội không?"

Hắn không nói là cho Yến Hoàn một cơ hội, mà là nói với Trần Tê, có muốn cho mình một cơ hội hay không.

Trần Tê ngơ ngẩn, nửa ngày, cậu nhàn nhạt nói: "Có phải hắn đến tìm anh không?"

Thẩm phán tóc đỏ chớp chớp mắt nói: "Hắn đến đây nói với tôi, bảo tôi nói tốt về hắn với cậu vài câu, rồi sẽ mở khu nhiệm vụ cấp A cho tôi chơi."

Nói rồi, thẩm phán tóc đỏ cười ám muội: "Hàn ca cậu nhát gan lắm, chắc chắn đang khóc rất hăng say ở trong đó."

Khóe miệng Trần Tê giật giật, thở dài nói: "Hai người kiềm chế chút đi."

Đều là vợ chồng già rồi, còn cả ngày bày trò quậy.

Thẩm phán tóc đỏ chỉ ha ha cười, hứng thú nói với cậu: "Cậu suy nghĩ đi nhé."

Dù sao hắn và thẩm phán tóc bạch kim đều coi những người xuất hiện bên cạnh Trần Tê như đối tượng con rể dự bị để lựa chọn, trước mắt chỉ có Sở Thâm miễn cưỡng chấp nhận được, giờ đột nhiên nhảy ra một tên Yến Hoàn, chiêu trò tuy hơi hoang dã, nhưng dù sao cũng có não.

Không giống Sở Thâm, tự mình kìm nén mười mấy năm, đến manh mối cũng không dám hé lộ.

Trần Tê không nói gì, mà ngước mắt nhìn màn hình đã tối đen, nửa ngày mới nói: "Được."

Toàn bộ chỗ thẩm phán đều đã miễn nhiễm với Yến Hoàn sắp ở lại phòng khách, chỉ có người máy thông minh của chỗ thẩm phán mỗi ngày đều thở hổn hển nói với người đàn ông: "Chào ngài, ngài cần giúp gì không ạ?"

Yến Hoàn dựa vào sofa, lười biếng nói: "Tôi đến tìm Trần Tê."

Cảnh tượng tiếp theo đều là người máy thông minh đầu tròn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh người đàn ông chờ mong khẩn trương hỏi: "Sau đó thì sao, sau đó Trần Tê nói gì?"

Nghe Yến Hoàn kể chuyện xảy ra ở thế giới nhiệm vụ cho người máy nhỏ nghe, Yến Hoàn dỗ dành người máy nhỏ: "Cậu lén qua xem Trần Tê có ở đó không thì tôi sẽ kể cho cậu, bằng không đoạn này ngày mai tôi mới kể được."

Người máy thông minh do dự rất lâu, cuối cùng ủ rũ cụp đuôi nói: "Vậy ngày mai tôi mới nghe vậy."

Chỉ cần nghe câu này, Yến Hoàn sẽ biết Trần Tê phỏng chừng lại ra ngoài trốn tránh hắn đi làm nhiệm vụ, hắn nhấc chân chạy về phía khu nhiệm vụ.

Sau khi nhiều lần canh Trần Tê cầm lệnh thẩm phán, Yến Hoàn ngồi xổm trên đất động tác thuần thục vừa trói người, vừa thở dài nói: "Bọn họ rất dơ dáy, lần sau em có thể gọi điện thoại bảo tôi đến không?"

Trần Tê dựa vào phi thuyền lơ lửng nghiêng đầu, không nói gì.

Yến Hoàn ném đám nhiệm vụ giả đã trói thành bó vào phi thuyền, lặng lẽ nhìn Trần Tê dựa vào phi thuyền lơ lửng nói: "Nếu em thấy tôi phiền, tôi sẽ không đến chỗ thẩm phán nữa."

"Khu nhiệm vụ luôn có cặn bã, giờ em làm nhiệm vụ an toàn, không có nghĩa là lần nào cũng an toàn như vậy."

Người đàn ông vẻ mặt ngạo nghễ tiến lên vài bước, hắn hơi cúi người, lòng bàn tay quấn một đoạn băng đen, cẩn thận dùng đốt ngón tay quấn băng đen cọ cọ khuôn mặt tái nhợt dính vết máu của Trần Tê, khàn khàn rũ mắt nói: "Trốn tôi cũng không cần phải trốn đến như vậy."

Trần Tê hơi nghiêng đầu, tránh cái đốt ngón tay quấn băng đen kia, nhìn tay người đàn ông hơi cuộn tròn vài cái.

Cậu dừng một chút, ngước mắt nhìn Yến Hoàn nói: "Có thể."

Tay Yến Hoàn cứng đờ treo giữa không trung, dường như chưa phản ứng lại, hồi lâu sau mới ngơ ngác lặp lại: "Có thể?"

*Note cho ai bị đơ giống Yeekies:

Trần Tê đang trả lời câu hỏi trên của Yến Hoàn á. Câu: "Bọn họ rất dơ dáy, lần sau em có thể gọi điện thoại bảo tôi đến không?"

Bỗng nhiên, người đàn ông như phản ứng lại, cúi đầu nhìn nhìn đoạn băng đen thô ráp quấn quanh lòng bàn tay, yết hầu động vài cái, sau đó xoay người cất bước, vội vàng chạy về một hướng nào đó.

Trần Tê dựa vào phi thuyền, khoanh tay, nhìn người đàn ông bước đi rất nhanh, rất gấp, vừa vội vàng chạy vừa cúi đầu cởi băng trên tay.

Vài phút sau, người đàn ông mang theo túi khăn giấy ướt lớn trở về, vụng về cúi đầu nhéo gói khăn giấy dùng sức xé mở. Trong mắt Trần Tê thoáng hiện ý cười, nhìn người đàn ông trước mặt luống cuống tay chân mở ra, rồi đưa khăn giấy ướt trước mặt cậu.

Trần Tê nhận lấy khăn giấy, tùy tiện lau hai cái rồi vo tròn lại, sau đó cởi mũ quân phục, bước lên bậc thang phi thuyền.

Chân trời rực rỡ ánh chiều tà, Trần Tê xách mũ quân phục trên tay, mái tóc mềm mại bị gió đêm lướt qua, khóe miệng mang theo chút ý cười, cậu quay đầu, đứng ở bậc thang phi thuyền nói với người đàn ông phía sau: "Đi xem mèo không?"

Yến Hoàn ngẩn người, hồi lâu không phản ứng, chỉ thấy Trần Tê trên phi thuyền lặp lại với hắn: "Đi xem mèo không?"

"Màu trắng, giống con chúng ta nuôi trước kia lắm."

---

Trong nhà Trần Tê, cậu mặc áo len xám nói với người đàn ông đang luống cuống tay chân ở cửa: "Vào đi."

Yến Hoàn đứng ở cửa có chút rụt rè, hắn nhỏ giọng thử nói: "Thật sự có thể vào sao?"

Con mèo trắng như tuyết bên chân Trần Tê cào cào ống quần hắn, nó thấy Yến Hoàn thì vui vẻ kêu meo meo, Trần Tê ngẩng đầu nói: "Anh bảo tôi nuôi mèo, chẳng lẽ mỗi lần đến xem nó đều lén lút ngồi xổm dưới lầu xem à?"

Yến Hoàn buồn bã đóng cửa lại, không nói gì.

Người máy thông minh bưng dép lê đến cho Yến Hoàn ở cửa, Trần Tê ngồi xổm xuống bế mèo lên, dường như nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu nói: "Nhà tôi không có khách khứa gì, dép lê chỉ có cỡ của tôi, anh không cần cởi giày, cứ vào đi."

Lời còn chưa dứt, đã thấy người đàn ông mặt không đổi sắc cúi người cởi giày, dùng sức nhét chân vào dép lê, mỉm cười nói: "Không sao, cũng xêm xêm."

Nói xong, Yến Hoàn nhìn người máy thông minh đặt giày hắn vào tủ giày bên cạnh, hơi nhíu mày.

Hắn nhìn Trần Tê bế mèo đi về phía sofa, khi Trần Tê quay lưng về phía hắn, hắn vươn một ngón tay ấn vào trán người máy thông minh, đặt đôi ủng đen của mình cạnh giày Trần Tê.

Hắn hài lòng nhìn hai đôi giày đặt cạnh nhau, ngồi xổm xuống, cảnh cáo người máy thông minh: "Tôi với em ấy, là một đôi."

"Hiểu không?"

Người máy thông minh: "..."

Quả nhiên giống cái không cần sạc điện kia là giống loài mới hung dữ, ương ngạnh kiêu ngạo thật sự!

Tác giả có lời muốn nói:

Yến vịt: À, các người là chưa thấy qua bộ dáng cậy sủng mà kiêu của tôi đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro