Chương 83: Ảo giác
Editor: Yeekies
Yến Hoàn lặng lẽ nhìn Trần Tê trước mặt, lời người ấy nói dường như đang an ủi hắn.
Hóa ra những lời trước đó Sở Thâm nói với hắn là còn coi như nể mặt hắn? Còn tốt bụng chưa nói thẳng ra luôn rằng Trần Tê cảm thấy hắn giống thứ bỏ đi.
Đợi đến khi Trần Tê biết hắn đã làm những chuyện tồi tệ đó, e rằng cậu sẽ thấy hắn đến rác rưởi cũng chẳng bằng.
Người đàn ông đứng ở cửa ánh mắt u buồn, hắn hơi phiền muộn cẩn thận nói: "En cứ tiếp tục coi tôi như trước đây đi."
Ít nhất thì rác rưởi cũng là một thứ gì đó.
Trần Tê im lặng, đuôi mèo lắc lư quấn quanh một đoạn cổ tay cậu, cậu chỉ coi như mình nói sai, đứng tại chỗ ngước mắt nhìn người đàn ông, hồi lâu sau mới vụng về chậm rãi an ủi: "Anh đừng quá để trong lòng những lời tôi nói..."
"Lúc trước là tôi nhìn người quá phiến diện..."
Nói đến đây, người thanh niên mặc áo len xám, đêm nay trông cậu rất đỗi ôn hòa mỉm cười nói: "Tôi cảm thấy anh bây giờ khá tốt."
Yến Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu, hồi lâu sau mới quay mặt đi, đầu lưỡi khẽ liếm hàm, vành tai hắn hơi nóng lên, giả vờ trấn định nói: "Cũng, cũng thường thôi."
Nhưng giọng nói lại hơi mất tự nhiên.
---
Một giờ sau, Yến Hoàn ngồi xổm trên bãi cỏ dưới lầu nhà Trần Tê, miệng ngậm điếu thuốc tàn, ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt ngạo nghễ hơi rối rắm.
Hắn luôn cảm thấy Trần Tê đối với hắn có hơi tốt quá mức.
Người đàn ông cúi đầu châm thuốc, u buồn hút một hơi.
Lần đầu tiên Trần Tê tốt với hắn ở thế giới nhiệm vụ là để dỗ hắn đi xem cậu nhận lời tỏ tình của Tần Hằng.
Lần thứ hai là muốn lừa hắn ra nước ngoài chữa trị vết thương ở chân, hỗ trợ người bên ngoài bắt giữ hắn.
Vòng khói trắng từ từ bốc lên, vẻ mặt Yến Hoàn trong làn khói hư ảo thâm sâu khó dò, một hồi lâu sau hắn mới dập tắt tàn thuốc, trầm tư nửa ngày cuối cùng đi đến một kết luận.
Chắc chắn là Sở Thâm không có tác dụng bằng hắn, cho nên Trần Tê mới chọn hắn.
Yến Hoàn vui vẻ đứng dậy, cảm thấy mãn nguyện chuẩn bị rời khỏi nhà Trần Tê.
Trần Tê dựa vào ban công, một tay chống cằm, ánh mắt trầm tĩnh nhìn người đàn ông mặc đồ rằn ri đi ra ngoài.
Vòng sáng dịu nhẹ lơ lửng trên không trung kéo dài bóng dáng Yến Hoàn, dường như nhận ra điều gì, người đàn ông dừng bước.
Hắn hơi quay đầu, ngẩng lên nhìn lầu hai, thấy Trần Tê mặc áo len xám đang nhìn hắn, con mèo trắng vẫy đuôi đứng trên ban công, cũng nhìn hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Yến Hoàn hoảng hốt tưởng như hắn đã trở về thế giới nhiệm vụ thứ nhất, hắn vẫn là một nhị gia Yến gia mặc tây trang mang giày da đầy vẻ sắc bén, Trần Tê trên ban công nhìn hắn vẫn là một Trần Tê thích vẽ tranh.
Mỗi cuối tuần, chàng thanh niên không có tiết học luôn chống cằm trên ban công nhìn hắn rời khỏi nhà, thấy hắn nhìn lại cậu sẽ mỉm cười dịu dàng với hắn.
Yến Hoàn lặng lẽ quay đầu lại, cúi xuống nhìn miếng băng đen quấn quanh tay mình, lẩm bẩm: "Lại gặp ảo giác nữa rồi..."
Dưới lớp băng đen là những vết thương dữ tợn, khi vạch ra trông rất đáng sợ.
Yến Hoàn nhướng mày dùng sức ấn vào vết thương được quấn băng đen ở hổ khẩu, lông mày hắn khẽ nhíu lại, rồi quay đầu lại nhìn về phía ban công, quả nhiên ban công giờ đây đã trống rỗng, chỉ có rèm cửa lay động trong gió đêm, không còn bóng người vừa nãy.
Yến Hoàn dường như thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn, hắn cúi xuống tháo một đoạn băng vải mới, từ từ quấn lại vết thương.
Hai nhân viên nghiên cứu từ chỗ thẩm phán nói không sai, tinh thần lực của hắn thật sự bị tổn thương, không ai dám đảm bảo với tình trạng tinh thần lực hiện tại của hắn, liệu một ngày nào đó có thể đi đến bước hỏng luôn hay không.
Rốt cuộc ở hai thế giới nhiệm vụ, tinh thần lực của Yến Hoàn đều cực kỳ không ổn, nhưng cuối cùng vẫn là nhờ nhân viên nghiên cứu bên ngoài dùng Trần Tê để dẫn dắt, mới có thể miễn cưỡng ổn định lại.
Lúc mới bắt đầu tỉnh táo lại, tinh thần lực của Yến Hoàn cực kỳ không tốt, hai thế giới nhiệm vụ cộng thêm những ký ức hỗn loạn phức tạp hỏng mất ở thế giới thực liên tục đan xen, khiến hắn nhiều lần xuất hiện ảo giác.
Một lần khiến hắn suýt sụp đổ là sau khi tỉnh lại từ trị liệu tinh thần, hắn nhìn thấy Trần Tê nắm tay Tần Hằng, lo lắng đứng trước mặt hắn, nói với Yến Hoàn rằng hắn đã ngủ say nhiều năm rồi.
Khi đó Yến Hoàn mặc đồ bệnh nhân sững sờ tại chỗ, hắn nhìn Trần Tê đã trưởng thành hơn nhiều nghiêng đầu nhìn Tần Hằng, Tần Hằng bất đắc dĩ mỉm cười, cuối cùng rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hắn và Trần Tê, Trần Tê kéo ghế ra, ngồi xuống gọt táo cho hắn, khi cậu đưa táo cho hắn, hắn lại không nhận mà cúi đầu nhìn ngón áp út của Trần Tê.
Nơi đó đeo một chiếc nhẫn.
Trần Tê theo ánh mắt hắn nhìn xuống, hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói với hắn rằng cậu và Tần Hằng kết hôn hơn hai năm rồi.
Ảo giác tiếp theo không tiếp tục diễn ra, Yến Hoàn cũng không biết cuối cùng mình đã tỉnh lại như thế nào, chỉ biết sau khi tỉnh táo, Lý Phóng nói với hắn rằng hắn đã hôn mê suốt hai ngày vì chữa trị vết thương.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Yến Hoàn tối sầm lại, mang theo chút lệ khí.
Hắn sợ nhất sau khi xuất hiện ảo giác, ý thức cả người không được tỉnh táo, khi đó hắn sẽ làm ra chuyện gì không thể cứu vãn với Trần Tê, nên hắn chỉ có thể khi phát hiện có dấu hiệu ảo giác, sẽ tự mạnh mẽ cưỡng ép mình tỉnh lại.
Trần Tê lưng tựa vào rèm cửa ban công, vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày hơi mờ mịt, con mèo trắng nhẹ nhàng nhảy xuống từ ban công nghiêng đầu nhìn cậu.
Cậu trốn nhanh như vậy, hẳn là... hắn sẽ không thấy được đâu?
Trần Tê hơi mím môi, người máy quản gia thông minh đầu tròn lướt tới, lo lắng nói với cậu: "Chủ nhân, nhịp tim hiện tại của ngài quá cao, kéo dài ba phút hai mươi mốt giây rồi."
"Bộ phận kiểm tra của chúng tôi đo được ngài không ở trạng thái vận động, ngài có muốn làm kiểm tra không?"
Trần Tê có chút lúng túng lắc đầu, nhìn về phía người máy quản gia mím môi nói: "Tôi không sao."
Người máy quản gia dường như thở dài một hơi nói: "Vậy thì tốt, hy vọng chủ nhân chú ý đến các chỉ số cơ thể của ngài hơn."
Trần Tê trấn định đứng dậy, liếc mắt xuống ban công, quả nhiên trống rỗngkhông có ai, cậu do dự tiến lên ban công, nhìn xuống sân không thấy ai rồi lẩm bẩm: "Đi nhanh như vậy sao?"
---
Chỗ thẩm phán, Trần Tê kẹp một chồng lệnh thẩm phán, nghiêm túc từ văn phòng đầu tiên đến văn phòng cuối cùng, hỏi mượn hết lệnh thẩm phán của những thẩm phán tối cao gần đây sắp có nhiệm vụ.
Mấy thẩm phán có quan hệ khá tốt với cậu ngày thường nhướn mày trêu chọc hỏi: "Sao vậy, trưởng phòng Trần giờ không muốn xử lý dữ liệu à? Đến phòng nào cũng tìm người xin lệnh thẩm phán thế?"
Trần Tê tháo mũ quân phục, tay cầm một xấp lệnh thẩm phán, không nói gì, chỉ hơi nhướng mày nhìn họ, nhàn nhạt nói: "Chỉ là giúp các tiền bối giảm bớt một chút gánh nặng thôi."
Mấy thẩm phán nghẹn cười, một thẩm phán móc ra mấy tờ lệnh thẩm phán từ trong ngực, lén lút nhét vào tay Trần Tê cười nói: "Đây là của Sở Thâm, mau cầm lấy đi, bằng không thằng nhóc đó lại bắt người hỏi đến tôi."
Trần Tê nhận lấy, trong mắt có hơi chút nghi hoặc thấp giọng nói: "Tôi đã hỏi qua cậu ta rồi, cậu ta bảo không có tờ nào cả mà."
Một thẩm phán cười đến mức không đứng thẳng được eo nói: "Trưởng phòng Trần à, dạo này cậu ngày nào cũng chạy ra ngoài, cả chỗ thẩm phán đều đồn cậu có bồ nhí ở bên ngoài đó bé cưng ơi."
"Ngày nào cũng phải ra ngoài xem một chút, Sở Thâm đương nhiên không muốn cho cậu."
Trần Tê sững sờ tại chỗ, một hồi lâu không nói nên lời, vành tai trắng sứ ẩn dưới mái tóc đen hơi dài khẽ ửng hồng, cậu im lặng, chỉ cúi đầu giả vờ không nghe thấy, nghiêm túc xếp chồng lệnh thẩm phán lại.
Mấy thẩm phán tặc lưỡi nhìn Trần Tê mặc quân phục chỉnh tề, cười cảm thán với nhau: "Thằng nhóc Sở Thâm kia chắc không có cơ hội rồi..."
Trần Tê cầm một chồng lớn lệnh thẩm phán khua khua tay với họ, khi ra khỏi cửa văn phòng, cậu bỗng nhiên quay lại thò đầu vào nói: "Mọi người thật sự không còn lệnh thẩm phán nào khác sao?"
Một thẩm phán trong đó cười mắng: "Thật sự không còn tờ nào mà, cả chỗ thẩm phán bị cậu đào rỗng đáy rồi, phòng thẩm vấn bên kia chắc sắp không đủ dùng rồi."
Trần Tê có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng vẫn mang theo một chồng lớn lệnh thẩm phán đi về phía khu nhiệm vụ.
---
Khu nhiệm vụ.
Một nhiệm vụ giả mặc đồ đen nằm liệt trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, hắn chỉ là tám trăm năm trước làm chút chuyện trộm cắp phá hoại dữ liệu, ai ngờ lại gặp phải một thẩm phán khí chất lạnh băng, trông có vẻ cực kỳ khó đụng vào.
Hắn thành thật giơ tay lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, run rẩy muốn khai báo với thẩm phán trước mặt, mong có thể để lại chút ấn tượng tốt, ai ngờ thẩm phán mặc quân phục chỉ ngồi trên ghế, thất thần liếc nhìn hắn nhàn nhạt nói: "Chờ một chút."
Nhiệm vụ giả trợn tròn mắt, sững sờ tại chỗ, mười mấy phút sau, hắn run rẩy môi nhìn người đàn ông phong trần mệt mỏi vội vã đến, càng thêm trợn tròn mắt.
Yến Hoàn, người có thứ hạng ổn định ở vị trí số một toàn khu nhiệm vụ, cư nhiên lại xuất hiện trước mắt hắn.
Người đàn ông vội vã đến, bước chân sải rất rộng, dừng lại trước mặt thẩm phán vẻ mặt lạnh nhạt kia, thẩm phán thấy hắn ngay lập tức ném vòng giam cầm ra, người đàn ông nhận lấy còng tay, động tác vô cùng thuần thục còng nhiệm vụ giả lại.
Nhiệm vụ giả: "..."
Nhìn mức độ thuần thục của hai người cũng không phải một hai lần mà luyện được.
Trần Tê hơi nghiêng đầu nói: "Hôm nay anh có việc sao?"
Yến Hoàn từ cuộc họp ở khu nhiệm vụ chạy ra giữa chừng, mặt không đổi sắc trấn định nói: "Không có việc gì, chỉ là trên đường đi gặp chút chuyện ngoài ý muốn."
Trần Tê gật đầu, Yến Hoàn thuần thục ném nhiệm vụ giả lên phi thuyền, đi đến trước mặt Trần Tê, giọng đầy ý cười hỏi: "Hôm nay còn bao nhiêu người?"
Trần Tê sờ sờ lệnh thẩm phán trong túi đưa cho hắn nói: "Còn hai người nữa."
Yến Hoàn nhận lấy lệnh thẩm phán, trong lòng có chút tiếc nuối phiền muộn, hận không thể nhận hết lệnh thẩm phán của toàn bộ khu nhiệm vụ, để hắn và Trần Tê từ từ bắt người.
Trần Tê sờ sờ những lệnh thẩm phán còn lại trong túi, cũng cảm thấy phiền muộn, lệnh thẩm phán của chỗ thẩm phán sắp không đủ cho cậu và Yến Hoàn bắt người, cứ như thế này, bọn họ sẽ không có lý do gì quang minh chính đại gặp mặt riêng.
Nghĩ vậy, Trần Tê hơi quay đầu nhìn người đàn ông đang điều khiển phi thuyền, người đàn ông nói với cậu tên của một số cặn bã ở khu nhiệm vụ, dặn dò cậu lần sau thấy những tên này trên lệnh thẩm phán, tuyệt đối không được một mình đi làm nhiệm vụ.
Bất kể thế nào cũng phải mang theo hắn cùng đi làm nhiệm vụ mới được.
Trần Tê hơi tựa đầu vào lưng ghế, mái tóc đen mềm mại rủ xuống mặt mày, thỉnh thoảng từ mũi khẽ đáp lại người đàn ông.
---
Chạng vạng, hai người có thực lực ngang nhau cuối cùng cũng lôi kéo hết những người cần bắt hôm nay lên phi thuyền, Yến Hoàn buồn bã ngồi xổm trên đất nói với ba người bị trói thành một bó trên đất: "Sao các người lại dễ bị bắt như vậy hả?"
Ba nhiệm vụ giả: "..."
Phía dưới Trần Tê đang dựa vào phi thuyền, nhìn Yến Hoàn từ trong phi thuyền bước ra vừa đi vừa móc ra gói khăn giấy ướt, đưa cho cậu.
Lần này trên mặt Trần Tê không có vết máu, cũng không có vết bẩn nào khác, nhưng người đàn ông chỉ đơn thuần muốn ở bên cậu lâu hơn một chút mà thôi.
Ánh chiều tà rực rỡ trải rộng một vùng lớn, từng sợi nắng xuyên qua những đám mây dát vàng, phi thuyền của họ dừng lại ở một khu giao dịch cũ kỹ trong khu nhiệm vụ.
Khu giao dịch tấp nập người qua lại, trên chân trời một đoàn tàu không gian màu bạc gào thét bay qua, để lại những vệt sóng nước lăn tăn.
Trần Tê không nhận gói khăn giấy ướt, mà cậu dựa vào phi thuyền, hơi nghiêng đầu nói: "Không có."
Trần Tê tháo mũ xuống, gió đêm lướt qua mái tóc đen ngắn của cậu, cậu nói tiếp: "Trên mặt không dính thứ đồ gì bẩn cả."
Yến Hoàn cố tỏ ra trấn định, run rẩy tay mở gói khăn, nuốt nước miếng, liên tục lau tay vào quần mấy lần, mới cầm khăn ướt chậm rãi đến gần Trần Tê.
Trần Tê khoanh tay đứng tại chỗ, nhắm mắt lại, cảm nhận được chiếc khăn lạnh lẽo lau nhẹ chóp mũi, bỗng nhiên bật cười mở mắt ra nói: "Cái đó là nốt ruồi của tôi, không phải dính bẩn."
Vô thức lau nốt ruồi của Trần Tê một hồi lâu, Yến Hoàn cứng đờ rụt tay về, buồn bã thu khăn giấy nói: "Được."
Trần Tê chớp chớp mắt, đôi mắt cậu hơi xếch lên lại vô cùng mềm mại, hàng mi rất dài và dày, cậu do dự nhìn người đàn ông buồn bã quay người đi vứt rác, dường như còn chần chừ điều gì đó.
Cậu đứng thẳng lưng, cúi đầu móc từ trong túi quân phục ra một tờ giấy đã đóng dấu, nhanh chóng xem qua một lần, rồi nhẩm lại trong lòng.
Đợi đến khi Yến Hoàn trở về, Trần Tê đứng tại chỗ, gọi hắn: "Yến Hoàn."
Yến Hoàn đang cúi đầu xem băng vải ngẩng lên, vành tai hắn vẫn còn hơi ửng đỏ, vừa nãy ghé sát Trần Tê, khi hơi thở Trần Tê phả gần vành tai hắn đã nóng lên.
Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn Trần Tê, ánh mắt mang theo nghi vấn.
Người đàn ông mặc quân phục đen đứng dưới phi thuyền, ủng quân đội ôm lấy đôi chân dài, vai rộng eo hẹp, nghiêm túc nói với hắn: "Em có thể làm bạn trai anh không?"
"Hay là nói, anh có thể cho em một cơ hội thử một lần nữa không?"
Ánh chiều tà rực rỡ dường như bao phủ khắp nơi, khi đoàn tàu không gian màu bạc bay nhanh trên chân trời dừng lại ở trạm trung chuyển khu giao dịch, phát ra tiếng chuông gió leng keng thanh thúy.
Mái tóc đen ngắn của Trần Tê bị gió đêm lướt qua, cậu nghiêm túc nói với người đàn ông trước mặt: "Em biết bản thân không tốt lắm, em có rất nhiều tật xấu, khả năng cảm nhận cảm xúc cũng rất kém."
"Nhưng em sẽ học cách yêu thương một người cho tốt."
Giống như Tần Thiệu đã nói với cậu, thích là có thể xuất phát từ nội tâm mà cảm nhận được.
Trần Tê nhìn người đàn ông cứng đờ tại chỗ, cậu có hơi khẩn trương nghiêm túc nói: "Anh thấy có được không?"
Yến Hoàn trước mặt cả người cứng đờ, người đàn ông sững sờ tại chỗ hồi lâu, mới cúi đầu hung hăng giật mạnh băng vải trên tay, lẩm bẩm: "Cái con mẹ nó ảo giác lần này chơi lớn quá rồi..."
Chuyện hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ, con mẹ nó cái ảo giác này còn muốn lừa gạt hắn sao?
Trần Tê bỗng ngơ ngác, nhìn Yến Hoàn ngước mắt liếc nhìn cậu, rồi dùng miệng cắn băng vải lẩm bẩm: "Mau thả ông ra, mẹ nó tôi còn phải cùng Trần Tê áp giải người về chỗ thẩm phán đấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Đứa con ngốc được Tê nhãi con tỏ tình: Mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Editor muốn được khen:
Cả nhà thấy em giỏi hông?
Mới quay lại thoi thế mà đã sắp hoàn thành bộ truyện rồi, chỉ còn 4 chương chính văn và 4 chương ngoại truyện nữa là kết thúc rồi 🥹
Hông biết sẽ chia tay cả nhà tiếp hay sẽ thầu bộ khác nữa.
Một phần vì mình đang song song làm luận văn, một phần do chưa tìm thấy truyện tâm đắc mà lại hợp gout 💔
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro