Chương 11: Nghỉ phép

Edit: Yeekies

___

96.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, tôi đã thấy cơ ngực của Lộ Tư Gia.

Tôi đang vùi đầu vào ngực anh ấy, thậm chí còn phát hiện một dấu răng rõ ràng - là do tôi cắn vào lúc đêm qua bị anh ấy hành hạ đến phát điên.

Ôi, Lộ Tư Gia đúng là đồ cầm thú!

Cả người tôi ê ẩm, không thể cử động, còn bị cánh tay anh ấy ôm chặt.

"Ưm...?" Lộ Tư Gia phát ra tiếng ngáy khẽ, mở mắt ra, "Bảo bối tỉnh rồi à?"

Hiện tại tôi vừa nghe anh ấy gọi "bảo bối" là da đầu lại tê dại: "Anh quá biết làm khổ người khác rồi!" Giọng tôi khàn khàn lên án.

Lộ Tư Gia mơ hồ cười, cúi đầu hôn đôi môi sưng đỏ của tôi. "Em không thích sao?" Anh ấy ghé sát vào tôi nói.

Tôi lập tức á khẩu không trả lời được.


97.

Cuối cùng buổi sáng tôi vẫn chỉ ở trên giường.

Thật sự không dậy nổi mà!

Lộ Tư Gia mang bữa trưa của khách sạn đến cho tôi, tôi cứ như một con sâu gạo, được anh ấy đút từng miếng.

Thật là cuộc sống hạnh phúc.

Tha thứ cho anh ấy.


98.

Lộ Tư Gia hỏi tôi buổi tối có thể đi dạo phố không.

Tôi nghĩ nghĩ, đã đến đây rồi.

Hì hì.

Tôi ngủ nướng, Lộ Tư Gia bèn nửa kéo nửa ôm tôi vào rửa mặt.

Nhìn vào gương, tôi thấy trên cổ, xương quai xanh, ngực và thậm chí cả bụng dưới đều chi chít vết tích.

À, còn có, khi nghiêng người, có thể thấy dấu ngón tay trên mông.

Tha thứ cho anh ấy lời đã nói từ sớm.

Lộ Tư Gia chính là đồ cầm thú! Cầm thú!


99.

Buổi tối chúng tôi đi dạo phố.

Nói là dạo phố, thực ra là đi ăn uống.

Lộ Tư Gia nói với tôi, anh ấy đã đến Nhật Bản rất nhiều lần, tiếng Nhật cũng khá, nhưng cơ bản không có lúc nào đi chơi.

Trên đường phố nơi đất khách quê người, anh ấy ôm eo tôi, chúng tôi cùng nhau vui vẻ ăn uống, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.

"Em muốn trứng cuộn vị ngọt hay vị mặn?" Lộ Tư Gia chỉ vào một cửa hàng có biển hiệu viết "Tamagoyaki" hỏi.

"Mặn!" Tôi quyết định ngay lập tức.

"Vậy anh cũng ăn mặn." Lộ Tư Gia nói, anh ấy dùng tiếng Nhật nói chuyện trôi chảy với nhân viên cửa hàng, rồi mang ra hai chiếc trứng cuộn vàng óng.

Ôi, phải nói là cảnh tượng này thực sự rất ngầu.

Lộ Tư Gia dường như cái gì cũng biết.

Nhưng tôi biết, một người cái gì cũng biết như anh ấy đã phải trả giá những gì ở phía sau, mới có thể trở thành Lộ Tư Gia "không gì là không thể" trong mắt mọi người.


100.

Buổi tối chúng tôi đi ăn thịt nướng kiểu Nhật.

Thịt bò Wagyu trên vỉ nướng phát ra âm thanh "xèo xèo" đầy mê hoặc. Lộ Tư Gia rất "bạn trai" mà nướng thịt.

Tôi chống cằm, nhìn anh ấy thuần thục nướng thịt. Lộ Tư Gia đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Linh Linh đừng nhìn chằm chằm anh nữa, không thì anh sẽ không nhịn được mà hôn em đấy."

"Làm gì," tôi lườm anh ấy, "Hôm qua anh hôn chưa đủ sao?"

Lộ Tư Gia bật cười, đưa tay nhéo nhéo miệng tôi.

"Vịt con ngốc nghếch." Anh ấy trêu tôi.


110 (tác giả nhảy đó, không phải Yeekies).

Tôi cứ tưởng kỳ nghỉ của chúng tôi có thể kéo dài vài ngày.

Chúng tôi sẽ ăn rất nhiều đồ ăn vặt, đi chùa cầu nguyện, hoặc đi thăm những nơi khác ở Nhật Bản.

Thậm chí Lộ Tư Gia còn đã đặt trước suối nước nóng.

Nhưng buổi tối, anh ấy nhận được một cuộc điện thoại.

Người ở đầu dây bên kia nói với anh ấy, cha anh ấy - tức là người đàn ông đã bỏ rơi anh và mẹ anh vì con riêng của "tiểu tam", sau một năm nghỉ hưu, đã qua đời.


111.

Cha Lộ qua đời vì bị ngã cầu thang.

Khi chết, ông ấy chỉ còn lại một công ty nhỏ và căn biệt thự mà ông ấy từng ở.

Vì sự tuyệt tình của cha Lộ ngày xưa, Lộ Tư Gia cũng không nương tay, sự nhân từ duy nhất của anh ấy là vì huyết thống tương liên mà để lại cho ông vài thứ, để ông không đến nỗi chết đói.

Nhưng cuộc sống này chỉ duy trì được một năm, ông ấy đã chết.

Khi chúng tôi đến bệnh viện, em trai cùng cha khác mẹ và dì ghẻ của Lộ Tư Gia đã đến rồi.

Dì ghẻ khóc đến mắt sưng húp, không biết là khóc cha Lộ đã chết, hay khóc vì chỗ dựa cuối cùng của mình đã mất.

Khi Lộ Tư Gia đến, bà ta còn dùng ánh mắt oán hận nhìn anh ấy, như thể anh ấy là kẻ sát hại cha Lộ vậy.

Nhưng chính bà ta là người đã bắt cóc Lộ Tư Gia khi anh ấy 14 tuổi và suýt nữa giết con tin;

Cũng chính bà ta đã ác ý sửa đổi dữ liệu khiến Lộ Tư Gia suýt nữa không có sách để học;

Và cũng chính bà ta đã nói xấu với cha Lộ, khiến ông ấy nhốt Lộ Tư Gia ngoài cửa. Ngày hôm đó Lộ Tư Gia đã dầm mưa cả đêm. Lúc đó anh ấy mới vừa vào cấp ba;

Hơn nữa, bà ta cùng con trai mình và cha Lộ, đã từng bước chèn ép Lộ Tư Gia.

Nếu Lộ Tư Gia có chút sai sót trong bất kỳ sự việc nào, thì anh ấy hôm nay không thể nào đứng yên ổn trong bệnh viện như vậy.

Chúng tôi đều không để ý đến hai mẹ con họ. Những lời cần nói đã nói rõ ràng từ mấy năm trước rồi. Nhưng họ hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Em trai của Lộ Tư Gia tên là Lộ Tư Minh. Người này tỏ ra chính trực, nhưng thực tế nội tâm vô cùng tăm tối. Những hoạt động phạm pháp đều làm một cách thành thạo.

Đừng hỏi tôi sao biết, làm thư ký lâu như vậy, tôi còn lạ gì loại người này.

Mục đích của chúng tôi chỉ là đến tiễn cha Lộ lên đường mà thôi.

Bởi vì người này căn bản không có thứ gì, nên hai mẹ con kia vẫn còn ôm chút hy vọng.

Kết quả.

Đường Xuyên Dạ đến.


112.

Thế giới chết tiệt này thật nhỏ.

Tôi bó tay.

Khi Đường Xuyên Dạ nhìn thấy tôi, ánh mắt hắn từ ngạc nhiên đến vui mừng tột độ rồi lại thành thâm tình, quay một vòng lớn.

Sau đó, mặt tôi và Lộ Tư Gia đồng thời đen lại.

Kết quả Đường Xuyên Dạ lại dùng vẻ mặt "tôi rất bất đắc dĩ, tôi cũng không còn cách nào, xin lỗi" liếc nhìn tôi, đưa tay đỡ lấy Lộ Tư Minh, vẻ mặt lo lắng hỏi: "A Minh, cậu không sao chứ?"

Sau đó lại nói với tôi: "Linh Linh, cậu đừng đi vội, tôi có lời muốn nói với cậu..."

Nhìn vẻ mặt "thâm tình" chuyển đổi không chút gượng gạo của hắn, tôi như thấy một diễn viên hài kịch.

"Hắn hơi bị hài hước đấy." Lộ Tư Gia nói nhỏ.

"Em cũng thấy thế." Tôi đồng tình sâu sắc.

Lúc này có y tá đi ra: "Xin mời người nhà bệnh nhân vào một chút."

Tôi và Lộ Tư Gia liếc nhau. Tôi biết tình huống này tôi không thích hợp đi vào. Nhưng Lộ Tư Gia hiển nhiên lo lắng Đường Xuyên Dạ sẽ gây phiền phức cho tôi.

Tôi vỗ tay anh ấy trấn an.

Quay đầu lại, lại phát hiện Đường Xuyên Dạ đang trợn tròn mắt nhìn tôi.


113.

Cửa phòng bệnh đóng lại.

Đường Xuyên Dạ vẫn cứ nhìn tôi như vậy.

"Cậu... các người..." Giọng hắn đầy vẻ không thể tin được.

Tôi biết trước đây khi Lộ Tư Gia lừa Đường Xuyên Dạ nói tôi là người yêu của anh ấy, Đường Xuyên Dạ không tin. Người này rất giỏi quan sát sắc mặt, chắc chắn đã phát hiện tôi đang lừa hắn.

Nhưng hôm nay, khi hắn tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không thể không tin.

Tôi lạnh nhạt mở lời: "Đường Xuyên Dạ, nhất định phải để tôi nói thẳng ra sao?

"Cậu một bên nói với tôi những lời thâm tình sến sẩm, một bên lại dây dưa không dứt với Lộ Tư Minh?"

"Linh Linh, tôi và Lộ Tư Minh không phải..."

"Cậu đang chơi luật bảo tồn bạn trai à?" Tôi mỉa mai, "Mỗi giai đoạn đều nhất thiết phải có hai bạn trai sao?"

Đường Xuyên Dạ bị tôi nói trắng ra đến mức sắc mặt tái nhợt.

"Tôi không biết cậu và Tống Vũ chia tay thế nào," tôi khoanh tay, "Nhưng nhìn cái cách mà cậu mấy năm xuất ngoại không hề liên lạc với tôi, vừa về nước đã vội vàng chắn đường chúng tôi, thì chẳng phải là sau khi về nước không ai bầu bạn, nên mới nhớ đến tôi, người bạn trai cũ tiện lợi mà lại không đòi hỏi gì sao?"

"Tôi thực sự không có!" Đường Xuyên Dạ muốn phủ nhận, "Linh Linh, cho dù cậu không thích tôi, cậu cũng không thể suy đoán tôi như vậy."

"Tại sao lại không thể chứ," tôi cười nhưng không cười hỏi lại, "Trước đây cậu coi tôi là lá chắn, lừa mẹ cậu rằng tôi là người quyến rũ cậu, để mẹ cậu đối phó với tôi, sao lúc đó cậu không nói những lời này?

"Thật sự nghĩ cậu là trung tâm của thế giới à?" Tôi liếc nhìn hắn, "Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không cần phải chiều chuộng cậu đâu."

Đường Xuyên Dạ cứng họng.

Lúc này, trong phòng bệnh truyền đến một tiếng khóc thảm thiết, chói tai. Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Lộ Tư Gia bước ra từ bên trong.

Vẻ mặt anh ấy lạnh lùng, u ám, nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ấy lại nở nụ cười.

"Đi thôi Linh Linh," anh ấy ôm lấy tôi, "Chúng ta về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro