Chương 21-25

Chương 21

Phàn Sở Thiên dựa sát vào sau lưng Thẩm Kiểu, hai tay cầm lấy tay cầu, bắt đầu dạy cậu cách lắp súng, lắp đạn. Có lẽ trời sinh đàn ông đã quen thuộc với máy móc, nên Thẩm Kiều rất nhanh học xong. Phàn Sở Thiên tháo đạn ném ra chỗ an toàn, chuyển sang hướng dẫn Thẩm Kiều cách cầm súng, nhắm bắn.

"Đúng rồi, chính là như vậy." Phàn Sở Thiên ở sát bên tai Thẩm Kiều nói, thanh âm trầm thấp.

Thẩm Kiều bị hơi thở nóng của hắn phả vào phải rụt hết cả người lại, Phàn Sở Thiên phát hiện, cúi đầu nhìn cậu cười ra tiếng.

"Khi nào sắp xếp được thời gian tham gia một câu lạc bộ bắn súng đi." Phàn Sở Thiên nói.

Thẩm Kiều cười lên đáp: "Để coi sau này chơi CS bọn họ còn bắt nạt được em không."

Phàn Sở Thiên không nhịn được miệng lại cong lên: "Kiều gia, anh không ngờ em lại ngây thơ như vậy..."

Chính là như vậy, Phàn Sở Thiên vừa nói xong mới nhận ra, biểu hiện gần đây của Thẩm Kiều, thật sự là càng ngày càng làm hắn "kinh hỉ" không thôi...

Thẩm Kiều lườm hắn một cái: "Em chính là trạch nam điển hình, thích game, anime, truyện tranh, anh nghĩ em cần chín chắn để làm cái gì?"

Phàn Sở Thiên giật nhẹ khóe miệng: "Vâng vâng vâng, Kiều gia em thích gì liền làm cái đó, anh ủng hộ em cả hai chân hai tay."

Thẩm Kiều nghe vậy mới kệ hắn thu súng thả vào ngăn kéo, còn mình đi đến cạnh bàn máy tính ngồi xuống.

Phàn Sở Thiên đứng phía sau bất đắc dĩ nói: "Thỉnh thoảng hoạt động gân cốt một chút đi, ngồi máy tính nhiều không tốt cho sức khỏe... cũng đừng hút thuốc nhiều như vậy..."

Thẩm Kiều day day hai bên thái dương một chút, hoàn toàn không để ý đến kẻ lảm nhảm đằng sau, thấy MSN của Trác Lâm online, liền xông vào chào. Trác Lâm quả thật cũng có việc cần nói với cậu, nhưng ngọc thể bất an, chả muốn động tay gõ chữ, liền gọi video tới.

Bên trên màn hình, Trác Lâm đương nhiên nửa nằm nửa ngồi trên giường. Thẩm Kiều khó hiểu, Trác Lâm mới đem camera đảo một vòng, làm cho cậu thấy rõ trên giường có một cái bàn nhỏ, trên bàn có một cái laptop. Vẻ mặt Thẩm Kiều lập tức bình tĩnh trở lại, Phàn Sở Thiên vẫn đứng phía sau cậu âm thầm giật khóe miệng.

Nói xong việc chính, Trác Lâm rất nhanh chào tạm biệt rồi offline luôn, cô còn đang ốm đây, mệt chết được.

Thẩm Kiều sờ sờ cằm, có chút đăm chiêu. Phàn Sở Thiên đỡ trán, hi vọng mọi chuyện đừng giống như hắn dự đoán đi...

Quả nhiên, ăn cơm chiều xong, Thẩm Kiều lôi cả Phàn Sở Thiên và Lê Hoa ra ngoài, đi tới cửa hàng văn phòng phẩm, muốn mua một cái bàn để trên giường y như của Trác Lâm. Phàn Sở Thiên không giấu nổi thờ dài đánh sượt, cậu cứ tiếp tục thế này, so với Lê Hoa còn lười hơn, rồi sẽ béo hơn cả Lê Hoa cho xem. Lời này nói ra chỉ khiến một người một mèo khinh bỉ nhìn hắn.

Đồ đã mua xong, bọn họ cũng không lên phòng luôn. Trong tiểu khu có một cái vườn hoa nho nhỏ, lúc này cũng có lác đác vài người đang đi tản bộ. Bọn họ tìm một cái ghế băng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Liên tục có trẻ con chạy đến muốn sờ Lê Hoa, Lê Hoa cũng nhu thuận, mặc cho chúng vuốt ve lên xuống, thỉnh thoảng còn meo meo vài tiếng. Phàn Sở Thiên một tay vươn ra sau lưng Thẩm Kiều khoát lên lưng ghế, những lúc không có người nhìn sẽ nhẹ nhàng để lên bả vai Thẩm Kiều, tay còn lại vuốt ve cổ và lỗ tai Lê Hoa.

Thẩm Kiều nhìn không gian an bình xung quanh, khuôn mặt thản nhiên không biết suy nghĩ điều gì. Đột nhiên cậu dừng tầm mắt ở đâu đó phía trước, Phàn Sở Thiên vì vậy cũng nhìn theo, thì ra là hai ông lão, chống gậy, từng bước từng bước chầm chậm đi lên, có một ông lão bước nhanh hơn, nên đi một đoạn lại dừng lại chờ người kia bắt kịp.

Thẩm Kiều quay đầu lại, nhìn Phàn Sở Thiên một cái, hắn chỉ cười cười nhìn lại cậu, nhún vai.

Ngây người một lúc, trời cũng đã tối, hai người mới mang mèo lên tầng.

Vừa về đến nhà Thẩm Kiều liền đem bàn lên giường, rất chi là sung sướng ngồi trên giường dùng máy tính. Lê Hoa cũng rất chi là an nhàn nhảy lên đùi cậu nằm. Phàn Sở Thiên nhìn hai đồng chí kia thật không biết làm sao, ôm ngực dựa bên cửa, bỗng nhiên mỉm cười.

Thẩm Kiều liếc hắn: "Nghĩ cái gì vậy?"

"Nghĩ đến hai ông lão vừa nãy." Phàn Sở Thiên ăn ngay nói thật, dù sao hắn cũng biết không phải chỉ có mình hắn nghĩ vậy.

Thẩm Kiều nhìn hắn một lúc, mới đem tầm mắt trở lại màn hình, mãi sau mới mở miệng: "Người ta cũng chưa chắc đã là.."

"Là gì?" Phàn Sở Thiên cười hỏi: "Bạn già hả?"

"Bạn già chứ còn gì, về già có bầu bạn." Thẩm Kiều nói, "Ngay cả không phải, thì cũng không chứng minh được gì."

"Đúng vậy, người ta kết hôn sinh con, mục đích cuối cùng không phải là để chính mình có được một người bầu bạn lúc về già hay sao?" Phàn Sở Thiên đi tới, đơn giản cởi giày trèo lên giường, nắm bả vai Thẩm Kiều nhìn cậu.

Thẩm Kiều liếc hắn một cái rồi không nói nữa, chỉ thay đổi tư thế để dựa vào hắn thoải mái hơn một chút, rồi mở một bộ phim để hai người cùng nhau xem.

Phàn Sở Thiên vẫn luôn cho rằng Thẩm Kiều là kiểu người không thích vận động, không ngờ ngày hôm sau, Kiều gia lại có biến đổi mới.

"Tập võ á?" Phàn Sở Thiên ngoáy ngoáy lỗi tai hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi không.

Thẩm Kiều gật đầu.

"Chúng ta sống trong xã hội khoa học chủ nghĩa mới, đi nơi nào tập võ bây giờ?"

"Tự tập với nhau là được." Thẩm Kiều khoanh hai tay trước ngực, "Đừng có nói là anh không biết võ."

Phàn Sở Thiên á khẩu, thật lâu sau mới lẩm bẩm: "Biết một tẹo thôi mà..."

Thẩm Kiều hơi nhếch một bên khóe miệng, nhàn nhã nhìn hắn một lát, đột nhiên vung nắm đấm —— quả nhiên bị đỡ được. Phàn Sở Thiên vẻ mặt bó tay, thuận tay kéo cậu vào trong lòng: "Nếu em bị thương thì anh phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Kiều bĩu môi, nhẹ nhàng nhưng kiên định đẩy Phàn Sở Thiên ra, nhìn hắn nói: "Vậy nếu em thật sự gặp chuyện phiền toái thì làm sao bây giờ?"

Phàn Sở Thiên nhìn cậu, hắn đột nhiên hiểu được tại sao cậu lại kiên trì như vậy, cậu là đang dùng cách riêng của mình, chân chính nguyện ý bước vào cuộc sống của hắn. Những người yêu nhau có đôi khi chẳng cần nói thẳng, đã hiểu được lòng nhau rồi.

Thở dài, Phàn Sở Thiên ôm cậu thật chặt, "Cám ơn em."

Thẩm Kiều nhíu mày, không rõ lí do. Nhưng cậu cũng không tránh cái ôm của hắn, cứ mặc kệ như vậy.

Chương 22

Những ngày bình thường của cuộc sống được nuôi như heo của Thẩm Kiều đã quay trở lại, Phàn Sở Thiên vô cùng nghiêm túc thực hiện cam kết của hắn với Thẩm Kiều. Một ngay ba bữa cộng thêm đồ ăn vặt bữa khuya, cuộc thi xem ai lười hơn của Thẩm Kiều và Lê Hoa vẫn chưa phân thắng bại. Bất tri bất giác, thời gian nắng nóng đỉnh điểm của mùa hè đã qua, tuy rằng thời tiết vẫn còn nóng đến khó chịu nhưng đã cảm nhận được một chút gì đó mát nhẹ của mùa thu.

"Kiều gia!" Trác Lâm vô cùng hưng phấn hét.

"Hửm?" Thẩm Kiều nhướn mày, hoài nghi mà nhìn cô nàng trong video call.

"Top seller rồi nha, sách mới vừa ra mắt đã lên top rồi!!!!!!!!!" Trác Lâm cười hô hố, "Thật sự là thành công rực rỡ, độc giả mục tiêu mê tít thò lò rồi, fan đề tài quân sự rồi hủ nữ toán loạn luôn!"

Thẩm Kiều nhún vai: "Ờ."

"Chúng tôi vừa làm một loạt quảng bá, trong đó có một cái khảo sát nhân vật được yêu thích nhất." Trác Lâm tiếp tục nói, "Ông đoán xem ai dẫn đầu?"

"Trung đội trưởng hả?" Thẩm Kiều đáp.

Trác Lâm kinh ngạc: "Á, sao ông biết?"

Vừa lúc đó Phàn Sở Thiên đi đến: "Trung đội trưởng nào vậy?"

"Chào anh Phàn!" Trác Lâm cười chào. "Là nhân vật trong sách mới xuất bản của Kiều gia ấy mà, là nhân vật trung đội trưởng của bộ đội đặc chủng."

"Nhân vật chính hả?" Phàn Sở Thiên hỏi.

"Không không không, là nhân vật phụ ấy mà. Nhân vật chính là một tên buôn vũ khí." Trác Lâm giải thích.

Phàn Sở Thiên giật giật khóe miệng. Chẳng lẽ đồng chí nhân vật chính kia là lấy nguyên mẫu từ hắn sao...

"Kiều gia nói mau nói mau, sao ông đoán được là trung đội trưởng?" Trác Lâm lại chuyển hướng sang Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều nhún nhún vai: "Bởi vì tôi thích nhân vật đó nhất."

Sắc mặt Phàn Sở Thiên càng thêm quái lạ.

"Ồ." Trác Lâm có vẻ hiểu rõ gật gật đầu, "Vậy ra chính là vì yêu sao?"

Thẩm Kiều gật đầu.

"Aida..." Trác Lâm hồi tưởng, "Như thế có vài độc giả cứ nghiến răng nghiến lợi với nhân vật chính, hóa ra là vì..."

Thẩm Kiều nhún nhún vai, tỏ vẻ, đúng là như vậy.

Phàn Sở Thiên rốt cuộc không nhịn được, lập tức chạy tới: "Cô Trác, chúng tôi có chút chuyện riêng, để lúc khác nói chuyện vậy nhé, tạm biệt!" Nói xong đưa tay tắt cuộc gọi video, sau đó nghiêm túc quay sang nhìn Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều bị nhìn đến khó hiểu tại sao, cũng không thèm tránh rất hiên ngang nhìn lại.

"Khụ khụ..." Phàn Sở Thiên ho mấy tiếng cho trong giọng, "Lấy anh làm hình mẫu cho nhân vật chính, em sao lại không thích anh?"

Thẩm Kiều liền thay đổi vẻ mặt, đầu tiên là hơi giật mình, sau đó ánh mặt nheo lại, khóe miệng gợi lên một độ cung nhợt nhạt, đúng vậy, chính là biểu cảm khinh thường: "Anh không phải ăn giấm với cả chuyện này đấy chứ?"

Sắc mặt Phàn Sở Thiên rốt cuộc không giữ nguyên được nữa, cuối cùng vẫn phải diễn bộ dạng đáng thương hề hề: "Vậy em cũng không thể đi thích cái tên trung đội trưởng nào đó a..."

"Anh đọc chưa?" Thẩm Kiều hỏi.

Phàn Sở Thiên hiểu cậu đang nhắc đến quyển tiểu thuyết kia, liền lắc đầu.

"Vậy anh dựa vào cái gì mà nói em không thể thích nhân vật đó?" Thẩm Kiều hỏi.

Phàn Sở Thiên bị hỏi ngược lại, nửa ngày sau mới thốt ra được một câu: "Tiểu thuyết của em ở đâu?"

Thẩm Kiều nhướn mày: "Anh đã chắc chắn muốn đọc? Sẽ không cảm thấy bị đụng vào vết thương lòng cũ chứ?"

Phàn Sở Thiên có thể nhìn ra gương mặt sung sướng khi người gặp họa của cậu, bất đắc dĩ: "Anh muốn đọc." Dù sao cậu đã dám viết ra rồi không phải sao...

Thẩm Kiều cảm thấy hắn đồng ý nhanh như vậy có chút kinh ngạc, hoài nghi nhìn hắn một chút rồi đi tìm file bản thảo: "Đây, nếu anh muốn đọc mở luôn ra là được."

"Ừ." Phàn Sở Thiên nói, "Anh đọc luôn."

Thẩm Kiều càng thêm hoài nghi.

"Em cũng từng nói, một khi đã quyết tâm thì không dễ buông tha mà." Phản Sở Thiên cong môi, "Dù sao cũng là thời gian ngủ trưa của em, máy tính cho anh mượn đi."

Thẩm Kiều nghĩ lại, cũng thấy mình bắt đầu mệt rồi, thế là mặc kệ hắn, đứng dậy rời khỏi bàn máy tính, đi thêm vài bước chuyển địa bàn lên giường.

Trước khi nhắm mắt ngủ thoáng nhìn bóng dáng kia một cái, thật sự không sao chứ nhỉ? Đọc hết sẽ không khóc chứ...

Mơ hồ tỉnh lại, Thẩm Kiều trở mình một cái, chậm rãi mở mắt, bị một bóng đen trước mặt làm cho giật mình, tay với lấy cặp kính đeo lên, liền thấy Phàn Sở Thiên mặt mày đen sì sì ngồi ở bên giường, nghiêm túc dòm cậu.

"Thấy sao?" Thẩm Kiều động đậy thân thể, ngồi dựa vào đầu giường.

Phàn Sở Thiên nghĩ nghĩ, thật lòng mở miệng: "Em không thể thích tên trung đội trưởng đó được."

Thẩm Kiều giật nhẹ khóe miệng: "Có như vậy thôi?"

Phàn Sở Thiên gật đầu, lập tức thay đổi sắc mặt, lại bộ dạng đáng thương nhìn cậu: "Anh chỉ có một thỉnh cầu đơn giản như vậy thôi, đồng ý với anh đi mà. Em xem anh cũng không phàn nàn chuyện em viết anh thành xấu xa như vậy..."

Thẩm Kiều có chút không hiểu sao hắn lại kiên trì như vậy, nhưng vẫn gật đầu, nếu không đồng ý, bị lảm nhảm đến chết là chính cái thân cậu chứ ai...

Phàn Sở Thiên lúc này mới tỏ ra an lòng một chút, nghĩ nghĩ lại nói: "Anh vừa đọc vừa tự hỏi, chẳng lẽ em có khả năng tiên tri... không hiểu sao anh đọc mà thấy quen thuộc như vậy..."

Thẩm Kiều cười cười đáp: "Chẳng qua là giỏi quan sát và so sánh hình tượng hơn người khác thôi."

"Cho nên thật ra em cũng rất là yêu anh nhỉ, chứ không làm sao đoán ra quá khứ của anh hay vậy." Phàn Sở Thiên lại nhắc đến, quả nhiên rất để ý đến cái từ vàng ngọc kia.

Thẩm Kiều khóe miệng run rẩy gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, rất rất yêu."

Phàn Sở Thiên cực kì thỏa mãn giữ cằm cậu hôn chụt một cái: "Ừ, anh cũng rất yêu em!"

Sau đó Phàn đại gia vui vẻ lăn đi nấu cơm cho cả nhà, để lại Thẩm Kiều ngồi đầu giường chớp mắt lia lịa, hình như vừa rồi họ vừa tiến hành cái gì vĩ đại lắm? Chính là cảnh hai bên bày tỏ tình cảm sâu sắc đó sao?

Dù sao lí thuyết với hiện thực cách nhau cả km cũng không phải chuyện gì mới mẻ, hơn nữa vì công việc đặc thù, hai người đều trạch đến không thể trạch hơn, nếu không nói đến việc thỉnh thoảng Phàn Sở Thiên còn có thể đi công tác. Mẹ Thẩm Kiều cũng tiếp tục ở lại Thành Đô, bà nói bên kia không khí trong lành, khí hậu cũng dễ chịu. Thẩm Kiều vì vậy chỉ thường xuyên liên hệ với mẹ qua điện thoại.

Tuy rằng nói là tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng khi Phàn Sở Thiên đi công tác, Thẩm Kiều vẫn cảm thấy bực bội trong người. Lí do thứ nhất là nghĩ đến việc hắn ra ngoài làm công việc nguy hiểm đến tính mạng, thứ hai là cậu phải tự nấu cơm cho chính mình và Lê Hoa —— nếu chỉ có mình cậu thì dễ giải quyết rồi, nhưng Lê Hoa chính là em mèo được Phàn Sở Thiên chiều hư, không có cá sẽ không ăn, hơn nữa còn phải là cá tươi. Nếu nhất định bỏ đói nó mấy hôm chắc cuối cùng cũng sẽ phải hạ tiêu chuẩn xuống, nhưng Thẩm Kiều thật sự không thể chống cự lại đôi mắt ngập nước kia...

Cũng may cuộc sống hiện đại ở thành thị cũng rất tiện lợi, cá mua về đã được làm sạch rồi, chỉ cần đun nước luộc lên là được.

Thẩm Kiều bấm hẹn giờ trên nồi rồi quay trở lại bàn máy tính.

Phàn Sở Thiên theo dự tính hôm nay sẽ trở về. Nghĩ đến đó, Thẩm Kiều cảm thấy nhẹ cả người.

Quả nhiên trời chập choạng tối, Phàn Sở Thiên đã trở lại. Vào thẳng phòng ngủ liền thấy một lớn một nhỏ cuộn tròn trên giường, đồng chí to to thì ôm máy tính, đồng chí nhỏ nhỏ thì ngồi cạnh ngủ gật.

Phàn Sở Thiên nhìn cái áo sơ mi cài có hai cúc để lộ ra đôi chân thon dài, trí não và thân thể bị nhịn đói mấy hôm nay lập tức khởi động, tay nhanh chóng gạt Lê Hoa xuống giường, tống nó ra ngoài, khóa kĩ cửa rồi lôi cái máy tính trong lòng Thẩm Kiều ra, trực tiếp đè xuống.

"Này này..." Thẩm Kiều đẩy đẩy bả vai hắn ra thể hiện kháng nghị, "Anh mấy ngày không ngủ rồi?"

Phàn Sở Thiên rất không vừa lòng với câu hỏi vô cùng sát phong cảnh này của cậu, vì thế không thèm trả lời, rất chú tâm vùi đầu gặm đầu vai cậu.

Thẩm Kiều bĩu môi nói: "Này làm được nửa chừng mà lăn ra ngủ em sẽ không tha thứ cho anh đâu."

Phàn Sở Thiên bất đắc dĩ giương mắt nhìn cậu.

Thẩm Kiều nhẹ nhàng vuốt ve hai quầng mắt thâm của hắn: "Đi lâu như vậy không mệt sao? Ngủ một chút đi đã nhé?"

Phàn Sở Thiên thuận theo cậu, trở mình nằm xuống bên cạnh, chỉ là vẫn ôm chặt Thẩm Kiều khóa vào trong ngực như cũ: "Em ngủ cùng anh."

Phàn Sở Thiên ngủ đến nửa đêm thì tỉnh dậy, lập tức sinh long hoạt hổ, vô cùng thuận tiện đè Thẩm Kiều xuống "tập thể dục" chút chút. Mãi đến gần 3h sáng mới tạm dừng hoạt động.

Thẩm Kiều vừa thở hổn hển vừa nhấc chân, không có sức đá đá hắn mấy cái: "Nói mau, có chuyện gì?"

"Không có gì hết mà." Phàn Sở Thiên nghi hoặc nhìn cậu.

Thẩm Kiều không nói nữa, chỉ nhìn hắn.

Giằng có một lát, Phàn Sở Thiên không còn cách nào đành mở miệng: "Quả nhiên là không qua được mắt nhà văn chuyên nghiệp nhỉ, khả năng quan sát tốt như vậy... Anh có biểu hiện gì buồn rầu đâu?"

"Nói trọng điểm." Thẩm Kiều hoàn toàn không để hắn đánh trống lảng.

Phàn Sở Thiên bĩu môi: "Nói thế nào được bây giờ, "việc kinh doanh" gặp một chút rắc rối."

"Nói rõ xem nào."

"...Thì là, em thấy anh sao vẫn có thể làm việc buôn bán nho nhỏ này mà vẫn nhởn nhơ nhỉ?" Phàn Sở Thiên thở dài.

Thẩm Kiều nghĩ nghĩ, phun ra mấy chữ: "Cấu kết với quan chức."

Phàn Sở Thiên liếc cậu một cái —— quả nhiên đoán như thần: "Ừ, anh đôi khi sẽ cung cấp một ít tin tức cho bên kia."

"Ờ." Thẩm Kiều gật gật đầu, "Người trung gian a."

"Đúng vậy." Phàn Sở Thiên gật đầu.

"Sau đó thì sao?" Thẩm Kiều lại hỏi.

"Hiện tại mấy người anh có quan hệ thông tin cho anh biết, gần đây tổ chức đợt vây quét lớn, bọn họ không bảo vệ được anh, vì vậy anh tránh đi một thời gian." Phàn Sở Thiên trả lời.

Thẩm Kiều nghĩ một lúc lại nói: "Nếu anh là người trung gian, tức là cũng có thể đắc tội với bên tội phạm?"

Phàn Sở Thiên gật đầu.

"Cho nên tình hình bây giờ là địch từ hai phía," Thẩm Kiều kết luận, "Chính là tình huống 'hai mặt không phải người' trong truyền thuyết?"

"Khụ," Phàn Sở Thiên ho nhẹ một tiếng cho thanh giọng, "Không có nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ là không nên manh động trong một thời gian thôi."

"Ờ."

"Cho nên," Phàn Sở Thiên cười hì hì, lại bắt đầu không đứng đắn, "Mấy ngày sắp tới phải để em nuôi anh rồi, Kiều gia. Em chủ ngoại anh chủ nội, cứ yên tâm, anh đây làm quản gia là cực kì giỏi giang nhé."

Thẩm Kiều lườm hắn một cái, khuyến mãi thêm mấy cú đá: "Đi nấu cơm mau, em đói bụng."

"..."

Chương 23

Cái gọi là chó cắn áo rách chính là đây, Phàn Sở Thiên vừa nhận được tin từ bên chính phủ rằng sẽ không thể bảo vệ được hắn, bên kia cũng đã truyền tin xấu tương tự, bọn tội phạm có một vài kẻ đang muốn xuống tay với hắn.

Phàn Sở Thiên xoa xoa thái dương, một mình hắn tự bảo vệ bản thân thì không có vấn đề gì, nhưng thêm một Kiều gia thì hắn không còn dám chắc chắn nữa, thậm chí chỉ nghĩ đến "ngộ nhỡ" hắn đã cảm thấy rất kinh khủng rồi.

Cuộc đời có bao nhiêu, ngày mai biết đâu sẽ chết, nguyên nhân thì nhiều vô kể, ví dụ như Lê Hoa bị dại cào bừa một cái, hay là vừa ra đường bị xe BMW tông chết, rồi thì động đất chết, rồi thì đun nước quên không tắt bếp dẫn đến cả nhà chết cháy... Thật sự là nhiều lắm, ai cũng không đoán trước được, có khi bệnh "tưởng" còn chết trước bệnh tim. Tuy nhiên đó không phải là vấn đề mà Phàn Sở Thiên lo lắng, hắn vốn là một kẻ thời thời khắc khắc đi trên băng mỏng, đương nhiên đã quá quen với những bất ngờ rồi. Nhưng Thẩm Kiều thì khác.

Một người lười như vậy, khác biệt lớn như vậy, lá gan to như vậy; cậu vừa nhạy cảm, vừa khắt khe, lại vừa nhiệt tình như lửa. Phàn Sở Thiên không muốn vì mình, vì bọn họ ở bên nhau mà khiến cậu lâm vào nguy hiểm vốn không liên quan cậu, một chút cũng không muốn.

Nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, một ý tưởng mơ mơ hồ hồ hiện lên, rồi lại không nắm lấy được.

Rốt cuộc phải làm gì đây?

Lần thứ 101 đè Thẩm Kiều dưới thân —— ê người ta đang luyện đấu đối kháng nha, má nào suy nghĩ đen tối mời tự động úp mặt vào tường —— Phàn Sở Thiên thở dài, đứng dậy, kéo cậu đứng lên: "Em sao tay chân yếu thế này?"

Thẩm Kiều trừng hắn.

Phàn Sở Thiên mặt ủ mày ê: "Đến anh chỉ có vài đường công phu mèo quào đều có thể áp em xuống sàn, thật sự gặp phải người nguy hiểm thì em tính sao?"

"Cắn lưỡi tự sát để bảo vệ trinh tiết?" Thẩm Kiều nghiêng đầu, chân thành hỏi ý kiến.

Phàn Sở Thiên giật nhẹ khóe miệng.

"Chuyện gì phải đến sẽ đến." Thẩm Kiều xoa xoa cánh tay bị bóp đau của mình, "Dù anh có phòng ngừa thế nào cũng sẽ tới. Lúc việc chưa tới anh cứ nghĩ mãi về nó, kết quả là nó không xảy ra thì anh chẳng phải thiệt sao?"

Phàn Sở Thiên bị đám lý do lý trấu làm cho chóng mặt: "Quả nhiên là nhà văn, dùng từ hoa mỹ ghê."

Thẩm Kiều lườm anh: "Em còn lâu mới viết mấy câu dông dài như vậy."

"Thế em muốn nói gì?" Phàn Sở Thiên chân thành muốn học hỏi.

"Em muốn nói, nhân phẩm là một hằng số không đổi." Thẩm Kiều nhún vai, "Dù em không có vì anh mà mất đi cái gì, cũng sẽ mất bởi vì nguyên nhân nào đó khác."

"Là như người ta hay nói, số mệnh sắp đặt?" Phàn Sở Thiên tức giận, "Mê tín là không tốt đâu."

"Có gì mà không tốt." Thẩm Kiều thản nhiên đáp, "Mấy chuyện tâm linh quỷ quái, kỳ thật là để con người an ủi chính mình. Con người không chịu chấp nhận việc người quan trọng với mình cứ như vậy mà biến mất, nên tình nguyện nghĩ rằng thân xác người kia không còn nhưng linh hồn vẫn tồn tại. Tin tưởng đối phương sẽ đến một nơi tốt hơn, uống canh Mạnh Bà đi qua cầu Nại Hà liền có một khởi đầu mới. An ủi mình, rằng từ nay về sau thế giới của người kia không còn liên quan đến mình, nhưng câu chuyện của đối phương còn chưa kết thúc. Dù gọi là kết thúc, nhiều lúc vốn là một khởi đầu mới."

Phàn Sở Thiên giật nhẹ khóe miệng: "Chúng ta đang nói chuyện gì, mà lại lan đến đề tài sâu sắc như vậy?"

Thẩm Kiều nhìn hắn: "Anh biết em đang nói gì mà."

Phàn Sở Thiên lắc đầu: "Thật ra em không cần an ủi anh."

Thẩm Kiều vẫn tiếp tục nhìn hắn.

Thấy thế, Phàn Sở Thiên cười cười: "Thật sự, chuyện đã qua lâu như vậy..."

"Chính là ở trong lòng anh, vẫn nguyện ý tin tưởng câu chuyện em vừa nói." Thẩm Kiều bước đến, vỗ vỗ vai hắn, "Nếu tin, sẽ cảm thấy đỡ hơn nhiều. Cũng không cần lo được lo mất nữa, nếu em đủ mạnh, em sẽ vẫn luôn sống sót. Nếu em... Đó cũng là vì quá yếu đuối."

"Em hoàn toàn dẹp anh qua một bên." Phàn Sở Thiên bất mãn.

Thẩm Kiều mới cười cười: "Phàn Sở Thiên, anh cảm thấy em có yêu anh không?"

Phàn Sở Thiên sửng sốt, bị một câu hỏi như quả bom ném vào người uy hiếp. Thẩm Kiều có yêu hắn không?

"Nếu em yêu anh, như vậy tất cả những vấn đề em gặp phải đều là vì yêu, nếu đã vì tình yêu, bản thân chính là không có đúng sai; nếu em không yêu anh, như vậy tất cả những thứ này đều không liên quan đến anh." Thẩm Kiều tiếp tục nói.

Phàn Sở Thiên lại bị câu chữ làm cho quay mòng mòng: "Vậy rốt cuộc em có yêu anh không?"

Thẩm Kiều nghe vậy, cũng không trả lời, chỉ nhìn hắn. Sau đó, cậu lộ ra một nụ cười xã giao: "Anh đoán xem."

Phàn Sở Thiên vốn đang ngừng thở chờ đợi câu trả lời của cậu, thiếu chút nữa bị bệnh cao huyết áp.

Thẩm Kiều thấy thế, liền lần thứ hai lộ ra một nụ cười hại nước hại dân: "Đừng nóng, cứ từ từ mà đoán."

...

Từ từ đã, ngay từ đầu bọn họ đang thảo luận cái gì? Phàn Sở Thiên day day thái dương, đột nhiên cảm thấy, một bầu lo lắng nặng trĩu trong lòng, tựa hồ bị Thẩm Kiều khua môi múa mép làm cho nhẹ đi rất nhiều.

Hắn bỗng bật cười. Phàn Sở Thiên bất đắc dĩ mà ngọt ngào nghĩ, đúng vậy, dưới vẻ ngoài "muôn hình vạn trạng" của Thẩm Kiều, là một trái tim cực kỳ tinh tế nhạy cảm, và sức quan sát đầy lý trí của cậu... Đối phương cảm nhận được mình đang lo âu, vì vậy dùng phương pháp của riêng cậu, hoặc là nói, thích hợp với tính cách của mình, để hóa giải mây mù lo lắng đó một cách tài tình.

Sau đó, khiến suy nghĩ của mình không chịu ức chế mà chuyển đến một phương hướng hoàn toàn khác —— Thẩm Kiều có yêu hắn không?

Chương 24

Vì mấy câu nói của Thẩm Kiều, Phàn Sở Thiên trong lòng hoảng loạn, mỗi ngày đều lo lắng không thôi. Còn tên đầu sỏ kia cũng thật bình tĩnh, cứ coi Phàn Sở Thiên đang ra sức bóng gió như không khí. Hắn chỉ còn thiếu nước lệ rơi ròng ròng chỉ hẳn vào mặt cậu mà rống: "Em là đồ tiểu yêu tinh chuyên tra tấn người!"

Đương nhiên dù là trình độ thần kinh thô như Thẩm Kiều cũng sắp không chịu nổi hắn cứ bay qua bay lại trước mặt, thật phiền muốn chết. Cũng may qua vài ngày, Phàn Sở Thiên có việc không thể không ra ngoài, rốt cuộc Thẩm Kiều mới được yên tĩnh một chút.

Cầm tách cà phê ngồi trước máy tính, Thẩm Kiều mở ra một văn bản mới. Thật ra sắp tới không phải chạy deadline nào, nhưng cứ ngồi máy tính là mở file trống ra, đã từ lâu thành một thói quen của cậu.

Thẩm Kiều chợt nghĩ tới cuộc đối thoại trước đây của cậu và Trác Lâm về chuyện yêu đương, ngón tay khẽ lướt qua bàn phím, gõ thành mấy chứ "Hỏi thế gian tình ái là chi?", sau đó cứ nhìn dòng chữ này đến xuất thần.

Cậu cười cười, gõ tiếp, "Mà đôi lứa hẹn thề sống chết."

Thế thì sao? Cậu hiện tại đã nguyện ý cùng người nọ "hẹn thề", còn không phải là yêu nữa sao?

Khóe miệng khẽ cong lên một độ cung mềm mại, nhún nhún vai, xóa từng con chữ vừa viết.

Từ cửa truyền đến mấy tiếng động, là tiếng đóng mở cửa, Lê Hoa chẳng thể nào thông minh vừa mở vừa đóng cửa như thế. Chắc cái tên nội tâm rối nùi kia đã trở về rồi. Nói đúng ra, hắn cũng chưa tỏ thái độ gì rõ ràng, vậy nên cậu cũng mặc kệ hắn mà thôi.

"Không có ai ở nhà?"

"Suỵt..."

—— Không phải Phàn Sở Thiên!

Thẩm Kiều vội quay đầu lại, cùng lúc đó cánh cửa phòng ngủ bị đá văng ra, hai họng súng đen sì thẳng tắp trước mắt cậu.

... Đây là cái tình huống gì thế này? Thẩm Kiều nhìn hai kẻ vừa xông tới, chậm rãi đứng lên, giơ hai tay, tỏ vẻ cậu không có ý định chống cự.

Kẻ vừa tới nhìn qua rất lưu manh, mặc áo 3 lỗ đen cùng quần bò, hai tay xăm kín mít, đội mũ lưỡi trai đeo kính đen.

"Xem ra Phàn đại gia không có ở đây rồi." Kẻ cao hơn trong hai tên mở miệng.

"Phàn đại gia là ai?" Thẩm Kiều mở miệng hỏi, cậu có hơi hoảng sợ.

Tên dáng người cao nhìn cậu nghiền ngẫm rồi cười: "Không cần giả vờ. Cậu chắc là bạn trai của Phàn Sở Thiên nhỉ?"

"Ảnh chụp chỉ thoáng qua không rõ mặt nhưng dáng người không giống lắm..." Tên thấp hơn hoài nghi nói.

Thẩm Kiều tiếp tục bảo trì khuôn mặt vô tội, chỉ là trong lòng không kìm được giật giật khóe miệng, ảnh chụp nào? Cái gì gọi là dáng người không giống lắm? Chẳng lẽ Phàn đại gia kia còn có người khác?

Tên cao hơn giật xuống chiếc áo khoác vốn đang treo ở tủ tường, bên trong tủ thường phục và tây trang được sắp xếp ngăn nắp: "Ảnh chụp chính là mặc bộ tây trang này không phải sao?"

Tên thấp hơn lúc này mới gật đầu.

Tên cao nhìn liếc sang Thẩm Kiều một cái, xoay người xoẹt xoẹt lôi sạch quần áo trong tủ ném lên đầu giường, rồi vươn tay với vào tấm chặn trong tủ —— lôi ra nguyên một hòm đựng vài thứ hoàn toàn không nên ở đó.

Gã lạch cạch lấy ra mấy mảnh lắp ráp thành súng, ném cho tên lùn, rồi tự lắp cho mình một khẩu súng khác.

"Phàn Sở Thiên toàn đồ tốt nhỉ." Tên cao kều trào phúng, "Loại mới nhất hắn cũng moi được."

Thẩm Kiều nhíu mày.

"Xem ra chủ nhà đi vắng." Tên cao kều tiếp tục nói, "Vậy làm phiền cậu đi cùng với chúng tôi một chuyến nhỉ?"

Thẩm Kiều từng bước lùi về phía sau, đến khi chạm vào bàn máy tính. Cậu có chút tức giận mở miệng: "Tôi còn không biết mấy người là ai, vì cái gì phải đi với các người?"

Trong mắt tên cao hơn lóe lên một tia âm trầm, nhưng trên miệng hắn vẫn nhếch lên một nụ cười: "Bắt cóc ấy mà, cậu hiểu bắt cóc là gì không?"

"Ít nhất phải cho tôi biết tại sao có chuyện này." Thẩm Kiều nói.

"Cũng không phải chuyện to tát gì đâu." Gã nói tiếp, "Chính là thằng bạn trai của cậu ấy mà, mấy năm trước không cẩn thận đã giết chết một người anh em của bọn này... Nó trốn cũng kĩ lắm, đáng tiếc vừa rồi không phải nó cho hai anh em kia ở lại đó sao, chính là nhờ nhân duyên như vậy mà bọn này tìm ra nó."

"Phàn Sở Thiên chỉ phụ trách khâu trung gian, sẽ không trực tiếp nổ súng."

"Nó không nổ súng," Tên thấp hơn mở miệng, "Nhưng nó cung cấp thông tin cho tên cảnh sát kia."

... Thẩm Kiều cố nhịn xuống khóe miệng run rẩy, chẳng lẽ chính là cậu cảnh sát nho nhỏ kia?

"Chuyện riêng của anh ta, tôi không liên quan." Thẩm Kiều đáp lại, vô cùng lạnh nhạt.

"Có liên quan hay không, trừ chính chúng mày ra, còn ai biết rõ được?" Tên cao nói, "Đừng nhiều lời, nếu không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn đi theo bọn tao, đợi thằng người yêu của mày đến diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân đi."

Thẩm Kiều rất nhanh bấu chặt vào mép bàn, nhưng không hề có động tác nào khác. Tên thấp hơn không còn bình tĩnh, bước lên vài bước đưa tay ra muốn bắt cậu. Thẩm Kiều ngay ở thời điểm sắp bị chạm tới lắc người tránh đi, tên kia bắt đầu tức giận, một đấm tung về phía cậu, làm cậu ngã nhào xuống đất.

Thẩm Kiều khổ sở cuộn tròn người lại, ôm bụng quỳ rạp trên mặt đất. Hai kẻ kia tỏ vẻ đắc ý: "Đã cảnh cáo mày đừng phản kháng mà."

Nghe tiếng bước chân dần tới gần, Thẩm Kiều nhanh tay nhân cơ hội vừa rồi đã túm được một khẩu súng lục, đang tính toán làm thế nào có thể đảo ngược tình thế. Dù gì đi nữa, cậu cũng sẽ không để Phàn Sở Thiên vì cậu mà hi sinh điều gì... Còn về phần chính mình nếu vì hắn mà có chuyện, vậy thì đợi cậu trở thành ma sẽ tính sổ với hắn.

Nhanh chóng quay người lại, nhắm bắn vào một tên, ở khoảng cách gần thế này dù có trúng hay không cũng có thể gây sát thương, nhưng ngay trong một chớp mắt kia, Thẩm Kiều mới phát hiện ra mình dù dùng cách gì cũng không thể xuống tay được —— mẹ nó, rõ rành rành đều là con người với nhau!

Hai tên kia nhìn thấy cậu nhanh tay lẹ mắt kịp lấy súng quả thật có hơi bất ngờ, nhưng cũng phản xạ rất nhanh. Tên thấp người tung một cú đá, đánh rơi khẩu súng trên tay Thẩm Kiều xuống, rồi cùng tên kia hướng họng súng về phía cậu. Tên cao kều nhếch khóe miệng cười châm chọc: "Ai da, Phàn Sở Thiên cũng chịu khó dạy bồ quá nhỉ... Đáng tiếc, vẫn chưa thực chiến bao giờ phải không?"

Nhìn tên kia chậm rãi tiến đến, Thẩm Kiều thầm mắng chính mình ngu dốt, thế quái nào lại không nỡ bóp cò... Chẳng lẽ hôm nay sẽ kết thúc một cách cẩu huyết như thế này sao?

"Hay là giết nó luôn đi," Tên lùn nói, "Để Phàn Sở Thiên nếm thử tư vị đau đớn mất đi tình yêu?"

Tên cao kều tựa như có điều suy nghĩ.

Chẳng lẽ mình lại thật sự vì cái tên buôn vũ khí vô sỉ kia mà chết sao? Thẩm Kiều chửi thầm trong bụng, dù có thành ma cũng không bỏ qua cho hắn!

Hai tên kia đã đứng sát trước mặt, Thẩm Kiểu đơn giản nhắm chặt hai mắt, chuyện đến nước này rồi thì mặc kệ đi, nếu gặp hắn đã là định mệnh, quen biết hắn đã là định mệnh, phải chăng sự việc lúc này cũng là định mệnh an bài...

Đột nhiên nghe thấy hai tiếng súng giảm thanh vang lên, Thẩm Kiều nghi hoặc sao mình lại không cảm thấy đau đớn gì, ngay sau đó liền cảm thấy có hai thân thể đổ vào người.

Có chút mờ mịt mở mắt ra, Thẩm Kiểu nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt đi tới, mỗi người lôi xác của một tên côn đồ đi, Phàn Sở Thiên xuất hiện ngay phía sau bọn họ, thần sắc đầy vẻ hốt hoảng.

"Anh..." Thẩm Kiều mở miệng, phát hiện giọng nói của mình đã lạc đi, thật sự sợ hãi muốn chết...

Thẩm Kiều bị hắn ôm chặt trong lồng ngực, Phàn Sở Thiên dường như muốn đem cậu nhập vào xương máu hắn. Thẩm Kiều muốn nói sắp ngộp chết ông đây rồi, nhưng cuối cùng không nói ra miệng được, vẫn là nâng đôi tay lên ôm lại hắn, gắt gao giữ chặt người đàn ông đang quỳ gối trước mặt cậu lúc này.

Cũng không biết qua bao lâu, tận đến khi nghe được mấy tiếng khụ khụ rất nhỏ, Phàn Sở Thiên mới hồi phục tinh thần, dường như còn không nỡ mà buông lỏng tay. Thẩm Kiểu lúc này mới nhe răng thể hiện bất mãn: "Vừa bị đánh đau chết đi được, anh còn siết chặt như vậy..."

Phàn Sở Thiên trên mặt đều là áy náy và lo lắng, vội kéo cậu đứng lên, toàn thân trên dưới kiểm tra kĩ lưỡng một phen.

Thẩm Kiều lúc này mới có sức nhìn về hai người đàn ông đang đứng trước cửa nhà.

Hai người này ước chừng tuổi tác ngang nhau, khoảng hai ba mươi tuổi, người cao mặt mũi thanh tú, người lùn hơn chút vẻ mặt nửa chính nửa tà, đang tươi cười nhìn lại cậu.

"Lần đầu gặp nhau lại là trong tình huống thế này," Gã mở miệng, "Thật ngại quá, chào cậu, tôi là Chu Lãng."

"Tôi tên Lý Triết." Người còn lại cũng tự giới thiệu, nụ cười ấm áp.

"Tôi là Thẩm Kiều." Thẩm Kiều nhún vai đáp lại.

"Đã biết, ngưỡng mộ từ lâu." Chu Lãng cười hề hề như thần kinh.

Lý Triết đá gã một cái, mới quay ra nói với Thẩm Kiều: "Sở Thiên đã kể cho chúng tôi về cậu rồi."

Thẩm Kiều nhìn Phàn Sở Thiên, khuôn mặt hắn vẫn nặng như chì không nói không rằng, cậu huých huých vai hắn: "Em không sao, không có việc gì."

Phàn Sở Thiên vội nắm lấy tay cậu, không để ý còn người khác đứng đó: "Anh xin lỗi."

Thẩm Kiều đột nhiên không biết có nên nói mỉa hắn như bình thường hay không, hay là dịu dàng an ủi một chút? Nghĩ nghĩ, rút cái tay đang bị hắn túm chặt ra, cậu quay sang tiếp chuyện Chu Lãng và Lý Triết: "Hai người các anh là bạn của Sở Thiên?"

Lý Triết gật đầu.

"Cũng là phần tử phạm tội?" Thẩm Kiều nhướng mày.

Lý Triết cùng Chu Lãng quay sang nhìn nhau một cái, ha ha cười: "Chuyên môn của chúng tôi là truy bắt phần tử phạm tội."

Thẩm Kiều lại quay sang nhìn Phàn Sở Thiên, hắn nhún vai đáp: "Hai tên binh bét ấy mà."

Hóa ra hai người này ở trong quân đội. Thẩm Kiều nhìn hai người này nửa ngày, rồi lại nhìn sang hai tên đang nằm trong góc phòng khách kia —— cũng chưa chết, chỉ là trúng đạn gây tê dạng nặng nên nhất thời sẽ không tỉnh lại được. Chu Lãng nói sẽ xử lý sau.

Phàn Sở Thiên đã sớm nhìn thấy khẩu súng hắn dành riêng cho Thẩm Kiều để phòng thân, cầm lên cất đi. Thẩm Kiều cúi đầu than thở: "Em quả nhiên không bóp cò được, xem ra chỉ có thể làm dân thường thôi."

Phàn Sở Thiên ngồi xuống cạnh cậu, ôm cậu thật chặt: "Không sao, anh không chê dân thường."

Thẩm Kiều lườm hắn một cái, lại vẫn nhìn ra đằng sau biểu tình không đứng đắn kia là áy náy cùng tự trách. Cậu thở dài, thấy hắn như thế cậu biết phải làm sao đây... Thẩm Kiều vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay hắn: "Em cũng không chê tội phạm đâu."

Hai vị ngồi trên ghế salon đối diện triệt để hết lời, giữa ban ngày ban mặt mà tình tứ không nể mặt ai...

Phàn Sở Thiên lúc này mới mỉm cười, chính thức giới thiệu hai người kia với Thẩm Kiều: "Một lần khi hai người đang thi hành nhiệm vụ, vô tình gặp anh. Sau đó liền trở thành bạn."

Thẩm Kiều liếc hắn: "Ngắn gọn như vậy?"

Phàn Sở Thiên nhủ thầm, giác quan thứ sáu của Thẩm Kiều lại đúng lúc phát huy rồi, nhưng ngoài mặt vẫn là bình thản ung dung, tuyệt đối không hở ra chữ nào nữa.

Chu Lãng ngồi bên này xem, "Sở Thiên, nếu Thẩm Kiều chưa tin mày, tao thấy là cứ nói rõ chút cho cậu ấy hiểu."

Phàn Sở Thiên vẻ mặt đau khổ, cái thằng này, khẳng định là chọc gậy bánh xe.

Thẩm Kiều không thương tiếc lườm hắn thêm cái nữa: "Thôi cũng được, anh không thích không ai ép."

"...Nhiệm vụ lần đó, có cảnh sát hỗ trợ; vì anh quen biết cảnh sát mà, liền giúp đỡ họ mấy việc. Sau đó hai người cũng giúp anh mấy việc, rồi thì bắt đầu tiện tay giúp đỡ lẫn nhau." Phàn Sở Thiên rốt cuộc nói thêm mấy câu.

Thẩm Kiều nhìn hắn, không nói chuyện.

"Hôm nay hai người bọn họ được nghỉ phép, nên hẹn anh đi ăn cơm nói chuyện, rồi dẫn về giới thiệu với em." Phàn Sở Thiên tiếp tục nói, nhớ đến nguy hiểm ban nãy, nhăn mày lại: "Cũng may là tới kịp lúc..."

"Không cần lôi chuyện này vào," Thẩm Kiều nói, "Em muốn biết nhất, là chuyện về cậu cảnh sát kia."

Phàn Sở Thiên ngậm miệng.

Chu Lãng ngồi một bên nhịn cười đến vất vả.

Phàn Sở Thiên tức giận muốn đấm lắm rồi, rốt cuộc quay ra quát Lý Triết: "Tự lo việc nhà mình cho tử tế đi!"

Thẩm Kiều có chút kinh ngạc, nhìn hai người này.

Lý Triết hơi đỏ mặt, đá Chu Lãng một cái, sau đó nói với Thẩm Kiều: "À thì, chúng tôi cũng là gay."

Thẩm Kiều lúc này mới hiểu rõ gật đầu. Trách không được, cậu cứ cảm thấy hai người này có gì đó quen thuộc lạ.

"Bọn họ ở nhà mình mấy ngày, em có đồng ý không?" Phàn Sở Thiên hỏi ý kiến.

"Sát thủ rồi tình báo em đều đồng ý cho ở lại." Thẩm Kiều liếc hắn, "Anh hùng bảo vệ quốc gia chẳng lẽ không đồng ý?"

"Cám ơn nhiều." Hai người ngồi đối diện cười nói.

"Hai anh cứ tự nhiên như ở nhà." Thẩm Kiều đáp lời.

Một ngày cứ thế trôi qua, hai tên đột nhập hành hung người kia đã bị Chu Lãng và Lý Triết áp giải đi. Sau khi quay lại ăn cơm Phàn Sở Thiên nấu, hai đôi tự động tách ra, ai về phòng người nấy.

Phàn Sở Thiên tắm xong đi ra, thấy Thẩm Kiều ngồi trên ghế, hai chân vắt lên mép giường, cười cười một mình. Hắn chớp chớp mắt không hiểu ra sao, tò mò hỏi: "Sao thế?"

Thẩm Kiều cong cong khóe miệng: "Không đồng ý em thích đồng chí trung đội trưởng bộ đội đặc chủng kia phải không, hửm?"

Phàn Sở Thiên lập tức hụt hơi, giả vờ vô tội cũng không kịp, gãi gãi đầu nhìn sang nơi khác: "Em thích tên đó làm cái gì, rõ ràng đã là người có gia đình lại còn..."

Thẩm Kiều không nói, chỉ là cười cười nhìn hắn. Phàn Sở Thiên khụ một tiếng: "Em đương nhiên chỉ được thích anh thôi."

Thẩm Kiều vẫn như cũ không lên tiếng. Phàn Sở Thiên rốt cuộc bất đắc dĩ, liền muốn chơi xấu ngồi lên giường, cầm lấy chân Thẩm Kiều gác lên đùi mình: "Đúng, không giấu được Kiều gia ngài, mẫn cảm như vậy, tên đồ bỏ trung đội trưởng kia ngài miêu tả tường tận như là đã gặp mặt rồi vậy. Cho nên tôi lòng dạ hẹp hòi, ghen ăn tức ở, lo lắng nếu ngài thật sự gặp hắn ngoài đời liền yêu hắn luôn mất, vứt tôi sang một bên luôn mất."

Thẩm Kiều phì cười, dùng chân chọc chọc vào thân dưới Phàn Sở Thiên: "Không phải là người có gia đình rồi sao?"

"Có gia đình cũng không thể ngăn cản em thích gia đình khác a." Phàn Sở Thiên thật sự tủi thân, bắt lấy cái chân đang làm bừa kia, cù nhẹ nhẹ xem như trừng phạt.

Thẩm Kiều đá hắn một cái, lại bị túm lấy, sau đó, gãi đến cẳng chân, rồi đầu gối... không khí trong chốc lát liền nóng lên, Phàn Sở Thiên không thèm nhẫn nại, vụt cái đứng dậy, ôm chầm Thẩm Kiều vứt xuống giường, cả người đè lên.

Thẩm Kiều bị động đến miệng vết thương, rên lên một tiếng, Phàn Sở Thiên vội chống người ngồi dậy, khẩn trương nhìn cậu. Thẩm Kiều lại ôm cổ hắn hơi ghìm xuống, nói thầm bên tai, cố ý thổi hơi vào tai hắn: "Để em nằm trên đi?"

Phàn Sở Thiên sửng sốt, mới nằm xuống bên cạnh Thẩm Kiều, cười nói: "Vậy thì làm phiền Kiều gia rồi..."

Thẩm Kiều cũng ngạc nhiên hắn đồng ý nhanh như vậy, nhưng cũng lập tức tươi cười trêu chọc: "Vậy thì em không khách khí nhé, Phàn gia cứ nằm yên hưởng thụ được rồi."

Phàn Sở Thiên không nói gì thêm, chỉ là ôm gáy Thẩm Kiều, hôn cậu.

*Tắt đèn*

Sáng hôm sau rời giường, thần thanh khí sảng, tuy rằng khóe miệng có rách tẹo, khóe mắt cũng hơi đen chút, nhưng Thẩm Kiều vẫn vô cùng sung sướng nhìn mình trong gương vui vẻ cạo râu.

Phàn Sở Thiên trên người chỉ mặc đúng một chiếc quần đùi đi tới, từ phía sau ôm Thẩm Kiều hôn một cái lên cổ cậu, rồi mới buông ra sang bên cạnh rửa mặt.

Thẩm Kiều cạo râu sạch sẽ xong, đeo kính lên, cười cười nhìn Phàn Sở Thiên. Phàn Sở Thiên bị cậu nhìn đến nổi da gà, liền thẹn thùng nói: "Nhìn anh kĩ thế làm gì, ngại chết đi được."

"Chính là cảm thấy, có được "đêm đầu" của anh, thích thật đấy." Thẩm Kiều cười.

"Cứ làm như "đêm đầu" của em không phải của anh ấy..." Phàn Sở Thiên nói thầm.

Thẩm Kiều cười to: "Ừ, coi như hòa nhau đi."

Phàn Sở Thiên khó có dịp liếc xéo Thẩm Kiều, nhìn chính mình trong gương bắt đầu cạo râu.

Chương 25

Thẩm Kiều ngồi đối mặt với máy tính, ngồi đến nửa ngày vẫn không gõ nổi một chữ. Cũng không phải có gì e sợ, chỉ là đang tự hỏi Phàn Sở Thiên có gì đó khác thường. Đã quyết định chung sống với nhau, thông cảm cho nhau là việc nên làm, chính vì vậy Thẩm Kiều cũng không truy hỏi đến cùng. Thậm chí đến khi cái tên người Đông Bắc* như Phàn Sở Thiên thế mà chịu nằm dưới cậu, cậu cũng vui vẻ tiếp thu rồi sau đó coi như không có chuyện gì. Nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, Phàn Sở Thiên vẫn chưa thoát khỏi sự việc ngày hôm qua.

*Người Đông Bắc thường gắn liền với tính cách chính trực, hào sảng, trọng nghĩa khí, coi thường luật pháp à nên sẽ rất khó hiểu khi Sở Thiên chịu nằm dưới Thẩm Kiều.

Ban đầu Phàn Sở Thiên cùng mấy người Chu Lãng có việc phải xử lý ở bên ngoài, nhưng Phàn Sở Thiên sống chết không đồng ý để cậu ở nhà một mình, thế là không đi nữa, lúc này còn đang hì hụi nấu cơm trong bếp.

Cũng không phải vấn đề gì mới, vẫn là xoay quanh chuyện yêu đương mà thôi.

Trên MSN, Trác Lâm gọi cậu.

—— Hi, Kiều gia!

—— Hi.

—— Dạo này sao rồi?

—— Bình thường.

—— Ở chung với Phàn gia thế nào?

—— Tốt.

—— ...Nhà xuất bản muốn gửi hợp đồng cho ông đấy, muốn gửi chuyển phát nhanh hay tôi trực tiếp đưa cho ông?

—— Thế nào cũng được.

—— Vậy để tôi đưa cho ông đi. Cũng lâu lắm rồi không gặp nhau, đi uống vài chén nhé?

—— Được.

—— Kiều gia tâm tình không tốt hả?

Bên kia hỏi dò.

Thẩm Kiều dừng một chút. Không phải là Phàn Sở Thiên tâm tình không tốt sao? Mình có chỗ nào không vui đâu?

—— Có chuyện gì hả?

Bên kia tiếp tục hỏi dò.

Thẩm Kiều đột nhiên nghĩ, con nhỏ này sau nhạy quá vậy, tay vẫn gõ chữ —— Không có việc gì.

Bên kia vô cùng thức thời không hỏi nữa, chỉ hẹn thời gian địa điểm cụ thể rồi thôi.

Hẹn hò xong xuôi, Thẩm Kiều mới nhớ ra, dựa theo tình trạng của Phàn Sở Thiên bây giờ, hắn có để cho mình một mình ra đường không nhỉ?

"Đương nhiên không được." Quả nhiên, người đàn ông mặc tạp dề tay cầm nồi tay cầm thìa nghiêm túc nói.

"Em bị cấm túc luôn rồi hả?" Thẩm Kiều khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt hỏi.

Phàn Sở Thiên bĩu môi: "Đương nhiên không phải."

"Vậy thì là gì?" Thẩm Kiều hỏi.

Phàn Sở Thiên không trả lời nữa. Suy nghĩ một lúc, trên mặt hắn không còn vẻ thoải mái ung dung nữa. Hắn buông thìa đang cầm trên tay xuống, cởi tạp dề, đi qua ôm vai Thẩm Kiều, kéo cậu sang phòng khách.

Ngồi lên ghế salon, Phàn Sở Thiên mở miệng, thanh âm trầm thấp: "Việc anh không mong muốn nhất là khiến em bị thương, bình thường để em cắt thức ăn anh còn sợ em bị đứt tay, nếu bị Lê Hoa cào anh còn thấy khó chịu. Anh nói thật đấy, em đừng cười, anh chính là nữ nhi tình trường anh hùng hụt hơi như thế đấy."

Thẩm Kiều không ngắt lời hắn, chỉ im lặng nghe hắn nói hết: "Em không biết ngày hôm qua, tim anh muốn ngừng đập luôn. Ngày hôm qua anh mới biết được anh sợ mất em đến thế nào. Cho dù chúng ta trước đó đã từng nói qua chuyện tương tự rồi, nhưng đến lúc thật sự phải đối mặt, mới biết được là dù chuẩn bị tâm lý kĩ đến thế nào cũng không đủ được."

Phàn Sở Thiên dùng cái tay còn lại của mình đỡ trán.

Thẩm Kiều đột nhiên động đậy, cầm lấy điếu thuốc lá trên bàn trà cùng bật lửa, tự mình đốt thuốc, hút một hơi rồi đưa cho Phàn Sở Thiên.

Phàn Sở Thiên nhận lấy, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nhả khói, cười nói: "Cai thuốc lâu phết rồi nhỉ."

"Anh đâu thể đem em buộc vào người cả đời." Thẩm Kiều thản nhiên nói, "Cho dù anh là người rước họa đến, em cũng đã nói rồi, em không chê anh. Em đã thừa tuổi thành niên, đã có thể tự chịu trách nhiệm với những việc mình gặp phải."

Phàn Sở Thiên hung hăng hút thuốc, không trả lời cậu.

Đến cuối cùng, hắn vẫn để cậu đi, chỉ là ngàn dặn vạn dò, nào là chọn chỗ nào đông người mới được đi, nào là về sớm không được về muộn... Thẩm Kiều quá mệt với Phàn Sở Thiên sắm vai mẹ dặn con, kéo hắn qua hôn một cái cho ngậm miệng. Đến lúc thả nhau ra mới thấy bên cạnh thang máy đang có hai người khoanh tay xem náo nhiệt.

"Ra ngoài hả?" Chu Lãng hỏi.

"Vâng."

"Cẩn thận một chút." Lý Triết nói.

"Đã biết."

Gặp mặt Trác Lâm ở quán cà phê, nhận hợp đồng, nói chuyện vài câu đã hết ngày. Sau đó cậu vô cùng nghe lời, trời chưa kịp tối đã vội chào tạm biệt để về nhà. Trác Lâm vẻ mặt kinh dị, Thẩm Kiều thản nhiên cười nói: "Về muộn lão ấy sẽ lo lắng."

Trác Lâm liền cười miệng ngoác đến mang tai.

Về đến nhà, Lê Hoa nằm trên ghế salon ngủ gật, trong phòng khách không một bóng người. Cửa thư phòng đóng hờ, mơ hồ nghe thấy tiếng nói.

"Dù mày có quyết định thế nào, chúng tao cũng sẽ hết sức ủng hộ." Chu Lãng cười nói.

"Cám ơn." Phàn Sở Thiên nói.

"Sau này có việc gì cần gấp, cứ nói một tiếng là được." Lý Triết nói.

"Tất nhiên." Phàn Sở Thiên cười, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Kiều ôm Lê Hoa, ánh mắt đang hướng về phía này.

Phàn Sở Thiên nhín vai hỏi: "Về rồi đấy à? Em ăn cơm chưa?"

Thẩm Kiều lắc đầu.

"Vừa kịp Chu Lãng với Lý Triết hôm nay sẽ đi." Phàn Sở Thiên nói, đi vào phòng bếp.

"Nhanh như vậy, không chơi thêm vài hôm nữa sao?" Thẩm Kiều hỏi.

Chu Lãng nhún vai: "Cũng không còn cách nào, là quân nhân kỉ luật là số một."

Lý Triết cũng cười: "Sau này có cơ hội lại gặp."

Thẩm Kiều gật đầu.

Phàn Sở Thiên làm một bàn đồ ăn thật phong phú, được Lý Triết cùng Chu Lãng khen ngợi hết lời, khẳng định hắn hoàn toàn có thể mở nhà hàng, không lo không phát đạt. Thẩm Kiều thản nhiên liếc hắn một cái, Phàn Sở Thiên xoa xoa gáy, cười đến thật thà.

Tiễn hai vị khách đi, Thẩm Kiều mới hồi thần, bình tĩnh nghiêm túc nhìn Phàn Sở Thiên.

Phàn Sở Thiên cười lắc đầu, tiến gần lại ôm lấy vai cậu: "Biết không gạt được em mà, anh sẽ không giấu em chuyện gì đâu."

"Anh rút lui rồi." Phàn Sở Thiên chính là đơn giản như vậy nói ra.

Thẩm Kiều nhướng mày.

"Chậu vàng rửa tay, từ nay về sau không nói chuyện giang hồ." Phàn Sở Thiên cười nói.

"Đột nhiên như vậy?" Thẩm Kiều thản nhiên hỏi.

Phàn Sở Thiên nhún vai, chẳng ừ hử gì.

"Vậy anh tính về sau sống thế nào?" Thẩm Kiều hỏi.

"Tính mở cửa tiệm buôn bán." Phàn Sở Thiên nói.

"Nhà hàng hử?" Thẩm Kiều nhớ tới lời Chu Lãng nói.

Phàn Sở Thiên ôm cậu cười lớn: "Chỗ này của anh không phải có chiêu bài sống rồi hay sao, đương nhiên là mở hiệu sách rồi."

Thẩm Kiều giật giật khóe miệng.

"Tiếp tục hợp tác cùng Trác Lâm với bên nhà xuất bản, chuẩn bị chu đáo, sau đó Kiều gia làm chủ ——" Phàn Sở Thiên tiếp tục nói, "Thế nào, kế hoạch này nghe ổn đúng không?"

Thẩm Kiều không trả lời.

Phàn Sở Thiên xoa xoa đầu cậu, một tay nghịch nghịch Lê Hoa vừa phóng lên đùi hắn trêu đùa: "Anh có tuổi rồi, cũng muốn được yên ổn, em không cần nghĩ nhiều."

Thẩm Kiều liếc mắt nhìn hắn: "Em nghĩ nhiều cái gì?"

Phàn Sở Thiên cười đến hiền lành: "Ừm, qua một thời gian chúng mình xử lý hết việc chỗ này rồi, thì chuyển nhà đi, sống cuộc sống mới."

Thẩm Kiều đột nhiên dùng sức, xoay người ngồi lên đùi Phàn Sở Thiên, làm Lê Hoa méo một tiếng nhảy xuống, nghiêng đầu lên nhìn nhìn rồi tự chạy ra chỗ khác.

Thẩm Kiều cố định hai tay Phàn Sở Thiên trên đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng câu từng chữ hỏi: "Em nghĩ nhiều cái gì?"

Phàn Sở Thiên khụ một tiếng: "Cái kia ấy mà..."

"Cái gì?" Thẩm Kiều cong khóe miệng.

Phàn Sở Thiên vừa bị trêu chọc vừa bị ép hỏi, đơn giản là cứ thế tiến lên, hung hăng hôn lên đôi môi trước mắt.

*tắt đèn tập n*

Cậu hiểu hắn, cả thân thể và cả nội tâm. Cậu vốn cho rằng sẽ không thể nào hiểu được ý nghĩ của một cá thể độc lập, dù là hai người có yêu cuồng nhiệt đến đâu, dù là thân thể giao hợp sâu sắc vô số lần. Hiện tại đột nhiên cậu hiểu rõ, nếu đạt đến một loại cực hạn, hiểu được ý nghĩ của người kia sẽ trở thành việc tự nhiên như nước chảy thành sông. Nếu đạt đến một loại cực hạn, sẽ không còn rối rắm để dùng ngôn ngữ biểu đạt tình yêu nữa, bởi vì chỉ cần một cái liếc mắt của người đó, ánh mắt sâu thẳm đen sẫm, tràn đầy hình ảnh của chính mình trong đó, sẽ lập tức hiểu được, tình yêu thì ra là đơn giản đến thế, thuần túy đến thế.

Yêu, là vứt bỏ một phần cái tôi của bản thân, là chiếm được một phần cái tôi của người nọ.

—— Hỏi thế gian tình ái là chi, không chỉ là dạy người hẹn thề sống chết, mà còn là vì giữ cho nhau cùng sống sót.

Vì người nọ mà chết sẽ tuyệt không oán hận, vì người kia mà sống đến buông tay quá khứ.

Thẩm Kiều biếng nhác nằm ngửa trên giường, mặc kệ Phàn Sở Thiên âu yếm mãnh liệt vừa xong, mồ hôi đang dính dấp đầy người.

"Đang nghĩ gì thế?" Phàn Sở Thiên cũng có chút hết sức hỏi.

Thẩm Kiều cười cười đáp lại: "Chúng ta đang yêu đương nhỉ."

Phàn Sở Thiên không hiểu.

Thẩm Kiều cười: "Em chỉ muốn xác định là, chúng mình đang yêu nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #đammỹ