Chương 15

Tối tăm, trống trải.

Cơn choáng váng dường như kéo dài rất lâu, nhưng thực chất chỉ là mấy giây ngắn ngủi.

Thẩm Chước khẽ nhắm mắt lại, tầm nhìn dần rõ ràng. Anh phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế tựa bằng gỗ, hai tay bị trói ra sau lưng, trong một nhà kho bỏ hoang ngập mùi máu tanh ẩm mốc và gỉ sắt.

Phía trước vang lên một giọng nói quen thuộc, đầy đắc ý: "Xin chào, Giám sát Thẩm."

Là Lưu Tam Cát.

Gã đàn ông mắt hí mặt vuông, vóc dáng không cao kia đứng trong bóng tối dưới quạt trần, có vẻ rất hài lòng vì cảm thấy mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Vinh tiên sinh giao phó, nét mặt đầy phấn khởi: "Không ngờ lại gặp nhanh thế nhỉ, cho tôi phỏng vấn một câu, ngài bất ngờ không?"

"..." Thẩm Chước mở miệng, giọng hơi khàn: "Tôi khá bất ngờ khi vừa mở mắt đã thấy anh, chứ không phải là tên Vinh Kỳ đó."

Lưu Tam Cát lập tức quát lên: "Câm miệng! Một kẻ hèn hạ như ngươi thì có tư cách gì để Vinh tiên sinh đích thân ra mặt?!"

Gã gằn giọng đầy giận dữ, nhưng Thẩm Chước chỉ nhếch môi: "Tên Vinh tiên sinh đó, nếu tôi đoán không nhầm, ba năm trước từng bị thiêu đến cháy đen, nhưng vì hướng tiến hóa đặc biệt nên có năng lực tái sinh từ một số tế bào còn sót lại. Giờ hắn vẫn phải ngồi xe lăn, có lẽ là vì tiến hóa chưa hoàn chỉnh, cơ thể vẫn chưa đạt đến trạng thái đỉnh cao, đúng chứ?"

Lưu Tam Cát còn chưa kịp quát mắng anh bất kính với Vinh tiên sinh thì Thẩm Chước đã không cho gã cơ hội mở miệng.

"Hắn có vẻ rất muốn giết tôi, nhưng lại nấp sau màn, chỉ dám sai người ra chặn xe gây chuyện. Tôi đoán là vì hắn là một kẻ hèn nhát không dám tự mình ra tay, hoặc là một phế nhân không thể hành động... Chỉ nói chuyện thôi, ngươi run cái gì?"

"Câm miệng! Câm miệng!" Lưu Tam Cát kinh hãi xen lẫn tức giận, "Một kẻ hèn kém như ngươi mà cũng dám bất kính với Vinh tiên sinh?!"

"Anh chỉ là một cấp D gen kém, cũng chẳng khác gì người thường." Thẩm Chước lạnh nhạt nói, "Xin thứ cho tôi nói thẳng, gọi cái tên Vinh tiên sinh đó ra đi, ann không đủ tư cách nói chuyện với tôi."

Lưu Tam Cát quả nhiên bị khiêu khích đến bốc hỏa, kéo tay áo lên, chỉ vào mu bàn tay trái: "Ngươi nói cái gì? Ai gen kém hả?! Lão tử bây giờ đã là A cấp rồi!"

"..."

Lưu Tam Cát chờ mong được thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Chước, nhưng lại chỉ thấy hắn chăm chú nhìn vào ký hiệu đỏ máu hình chữ A kia, sau một lúc bèn khẽ thở dài, giọng không rõ ý tứ: "Quả nhiên là vậy... tiến hóa lần hai."

"Quả nhiên cái gì?!"

Lưu Tam Cát trừng mắt nhìn hắn, nhưng Thẩm Chước không trả lời ngay. Một lúc sau mới nói: "Anh có lẽ chỉ là vật thí nghiệm dùng một lần mà thôi, do tên Vinh tiên sinh kia ném ra."

Lưu Tam Cát từ nhỏ đã thấp bé, vì vậy tâm tư đặc biệt nhạy cảm, cả đời ghét nhất là bị coi thường, đặc biệt mẫn cảm với sự khinh rẻ không lời. Mà Thẩm Chước lại là kiểu người, chỉ riêng học vấn, xuất thân và diện mạo đã đủ khiến người khác cảm thấy bị châm chọc dù anh chẳng cần mở miệng hay cử động.

Giờ phút này, cảm giác đó càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Ngươi đừng có nói nhăng nói cuội! Vật thí nghiệm gì chứ? Hạng người như ngươi đến tiến hóa cũng không làm được——"

"Anh lén chiếm đoạt nguồn tiến hóa của Vinh tiên sinh, bị bắt về, để giữ mạng nên chỉ có thể nghe lệnh hắn đi ám sát tôi. Thù lao là hắn cho anh tiến hóa lần hai lên cấp A. Nhưng điều anh không biết là... tiến hóa không phải không có giá. Mỗi người đều có giới hạn chịu đựng với mức tiến hóa nhất định."

Lưu Tam Cát giận dữ chỉ vào mu bàn tay: "Đừng nói mấy thứ vô dụng đó, thấy chữ A này không?!"

Thẩm Chước ngắt lời: "Anh biết lời nói dối lớn nhất trên đời là gì không?"

Lưu Tam Cát sững người.

"Là 'mọi người sinh ra đều bình đẳng'."

Thẩm Chước nhìn thẳng vào Lưu Tam Cát đang mờ mịt, giọng điệu rõ ràng, bình tĩnh đến lạnh lùng.

"Năm 1651 sau Công nguyên, Thomas Hobbes* đã đề xuất rằng loài người cùng nhau tạo nên một vị thần vĩ đại – Leviathan, và mỗi cá thể cấu thành Leviathan đều bình đẳng, do đó việc duy trì hòa bình là luật tự nhiên do tất cả cùng thiết lập. Nhưng sau làn sóng tiến hóa quy mô lớn năm năm trước, để bảo vệ giá trị quan đó, chúng tôi  đã cố hết sức che giấu mối liên hệ giữa tiến hóa và gene với công chúng, bởi sự thật quá tàn khốc với phần lớn mọi người."

(*Thomas Hobbes (1588-1679) là một triết gia người Anh, nổi tiếng với những tác phẩm về lý thuyết chính trị và triết học xã hội. Ông là tác giả của cuốn sách nổi tiếng Leviathan (1651), trong đó Hobbes phát triển lý thuyết về chủ nghĩa tự nhiên và lý luận về hợp đồng xã hội.

Hobbes cho rằng con người, nếu không có một cơ quan quyền lực mạnh mẽ, sẽ sống trong tình trạng hỗn loạn và bạo lực, vì bản chất con người là ích kỷ và tự bảo vệ bản thân. Ông miêu tả trạng thái tự nhiên của con người là "war of all against all" (chiến tranh giữa tất cả mọi người), nơi không có luật lệ và mọi người phải chiến đấu để tồn tại.

Để tránh tình trạng hỗn loạn này, Hobbes lập luận rằng mọi người phải đồng ý nhường quyền lực cho một "Leviathan", một cơ quan cai trị mạnh mẽ, có thể là một vua hoặc một chế độ chuyên quyền, để đảm bảo trật tự và bảo vệ quyền lợi của tất cả.

Hobbes là một trong những triết gia chính trị có ảnh hưởng lớn, và tác phẩm của ông đã đặt nền móng cho các cuộc tranh luận sau này về quyền lực, chính trị và quyền con người.)

"Có người có thể tiến hóa đến cấp S, có người chỉ đến được cấp D, còn có kẻ hoàn toàn không thể tiến hóa. Gen vốn dĩ đã không bình đẳng."

"Cưỡng ép vượt cấp sẽ khiến gen của anh không chịu nổi, giống như cưỡng ép kéo dài cơ thể của người thấp, sẽ khiến chuỗi gen toàn thân bị rách, nhiễm sắc thể mất hoạt tính hoàn toàn. Anh từng thấy nạn nhân nhiễm xạ hạt nhân chưa? Cũng tương tự thôi, thậm chí còn đáng sợ hơn cái chết."

Trong nhà kho trống trải, chỉ có tiếng cánh quạt trần xoay vòng vang lên lạch cạch đan xen.

Đồng tử của Lưu Tam Cát co rút dữ dội, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đầu ngón tay gã khẽ run, nhưng giây lát sau gã lại bật cười lạnh: "Đừng đùa nữa, loại người như ngươi ngay cả cấp D còn không làm được, ngươi mới là kẻ gen thấp kém nhất. Dựa vào cái gì mà bắt ta tin mấy lời nhảm nhí này?"

"Xin lỗi, tôi xuất thân từ học thuật, nói năng hơi thẳng." Thẩm Chước thản nhiên đáp, "Anh  không chỉ là vật thí nghiệm, mà còn là loại vật liệu tiêu hao dùng một lần. Chấp nhận sự thật đi."

Không thể nào!

Nực cười!

Lưu Tam Cát gần như lập tức văng tục, nhưng nghi ngờ sâu sắc, nỗi sợ hãi và khao khát mãnh liệt muốn chứng minh bản thân đã lấn át tất cả. Gã nhếch mép cười lạnh, giọng méo mó: “Ngươi nói ta là vật phẩm dùng một lần? Chính ngươi mới là thứ dùng một lần thật sự! Vinh tiên sinh nói rồi, chỉ cần ngươi chết, ta sẽ được ban thưởng cao nhất, thậm chí có thể vĩnh sinh bất tử…”

Gã giơ tay quát lớn: “Vậy thì để xác ngươi cũng phát huy chút tác dụng, trở thành một phần bị ta nuốt chửng đi!”

Từ bóng tối phía sau gã vang lên tiếng sột soạt lạo xạo, tựa như vô số vật thể nhầy nhụa nặng nề đang trườn trên nền đất phủ đầy bụi, khiến người ta sởn tóc gáy.

Ngay sau đó, một bóng quái vật dị dạng cực độ hiện ra từ bóng tối—một khối xác thịt khổng lồ đang trôi nổi!

Khối xác thịt đó to lớn dị thường, cao đến bốn năm mét, do hàng chục thi thể thối rữa chắp vá bừa bãi tạo thành. Những thân thể, tay chân chồng chất, quấn chặt vào nhau như một khối nhầy nhụa, vô số bàn tay, bàn chân rữa nát chống đỡ nó di chuyển trên đất.

Khắp cơ thể quái vật là vô số khuôn mặt nam nữ già trẻ khác nhau, mỗi gương mặt đều tím tái, vặn vẹo như còn giữ nguyên vẻ đau đớn lúc chết, bị ép chen chúc giữa những chi thể ngọ nguậy hỗn loạn, khiến người nhìn sởn gai ốc.

“Mỗi khi nuốt một tiến hóa giả, nó lại mạnh thêm một phần, nên đến giờ vẫn chưa từng ăn người thường.” Lưu Tam Cát ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Thẩm Chước, cười rợn gáy: “Hôm nay phá lệ để ngài có được vinh dự ấy nhé, Giám sát Thẩm.”

Ầm!

Mặt đất rung chuyển dữ dội, khối xác thịt trườn đến trước mặt Thẩm Chước, toàn bộ khuôn mặt chết chóc trên thân nó đồng loạt há miệng, biểu cảm vặn vẹo, dữ tợn, như đang tái hiện nỗi đau tận trước lúc chết.

Ngay sau đó, vô số cánh tay rữa nát vươn ra từ thi thể, chộp lấy cổ họng Thẩm Chước

“Tôi đã nói rồi.” Giọng nói điềm tĩnh của vị Giám sát thành Thân Hải vang lên, “Anh không xứng nói chuyện với tôi.”

Soạt! Một luồng ánh dao sáng lóa lóe lên, chặt đứt những bàn tay thối rữa bay lên không trung.

Tiếp đó, khối xác thịt nặng nề bị Thẩm Chước đá bay, bay lên không, đập thẳng vào Lưu Tam Cát, rồi va mạnh vào chân tường!

Tường vỡ nát như thác đổ, bụi mù mịt. Lưu Tam Cát suýt bị đè vỡ ngực, ho sặc sụa dữ dội, tay ôm ngực: “Ngươi… sao có thể, ngươi…”

Rồi gã kinh hãi trợn trừng mắt.

Chỉ thấy Thẩm Chước từ chiếc ghế không xa đứng dậy, chẳng rõ từ lúc nào tay đã cầm sẵn con dao gập ánh thép sáng loáng, sắc mặt gần như không biến đổi, đang xoa cổ tay từng bị trói ra sau lưng.

Thẩm Chước luôn mặc chế phục đen, làm nổi bật nước da cổ tay tái nhợt. Vết trói để lại hằn đỏ rõ rệt, thoạt nhìn thậm chí còn mang theo chút ám muội khó nói thành lời. Nhưng khi vị Đại Giám Sát Thân Hải từng bước tiến tới, sự lạnh lùng hờ hững và sát khí lan tỏa kia khiến người ta có ảo giác như mỗi bước giày của anh đều đạp thẳng lên cổ họng người khác.

Rầm! Thẩm Chước giơ chân giẫm thẳng lên trán Lưu Tam Cát, sức mạnh khủng khiếp lập tức khiến sau gáy hắn bị ép vào bức tường nứt toác.

“Ngươi… tại sao…”

“Biết đây là gì không?”

Lưu Tam Cát cố gắng nhìn rõ vật trong tay Thẩm Chước dưới áp lực khủng khiếp, chỉ thấy đó là một ống tiêm kim loại, bên trong không rõ chứa gì, nắp kim loại khắc một chữ A nổi bật.

“Kế hoạch HRG, còn gọi là Kế hoạch Tái Sinh Gen Toàn Nhân Loại. Vũ khí răn đe hạt nhân trong kỷ nguyên tiến hóa, thanh kiếm Damocles* treo trên đầu nhân loại và tiến hóa giả, là bùa hộ mệnh cuối cùng của bảy tỷ dân.”

(*Kiếm Damocles là một thuật ngữ xuất phát từ một câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp, thường được sử dụng để miêu tả một tình huống nguy hiểm mà ai đó đang phải đối mặt, dù họ có vẻ đang ở trong một vị trí rất thuận lợi hay quyền lực.

Câu chuyện bắt nguồn từ Damocles, một quan chức trong triều đình của vua Dionysius II của Syracus. Damocles luôn tán thưởng và ao ước có được cuộc sống đầy quyền lực của nhà vua. Vua Dionysius đã đồng ý cho Damocles trải nghiệm cuộc sống này, nhưng trong bữa tiệc mà Damocles ngồi trên ghế của nhà vua, một thanh kiếm sắc bén được treo trên đầu anh ta chỉ treo lơ lửng bằng một sợi dây tóc ngựa. Điều này khiến Damocles cảm nhận được rằng, dù cuộc sống của nhà vua đầy quyền lực, nhưng cũng đầy nguy hiểm, và cái giá phải trả cho quyền lực có thể rất đắt.)

Thẩm Chước rút kim tiêm ra, tháo cà vạt, tiện tay ném đi, rồi ung dung cởi hai cúc áo.

“Nếu con người sinh ra không bình đẳng, tôi sẽ khiến họ bình đẳng từ hậu thiên*. Nếu Leviathan cũ đã tan rã, thì tôi sẽ dựng nên một quốc gia bình đẳng mới trên đống hoang tàn…”

(*后天 (hậu thiên): chỉ những gì hình thành sau khi sinh ra, do môi trường, học hỏi, cố gắng, rèn luyện mà có.)

Anh hơi nghiêng đầu, một mũi tiêm đâm thẳng vào động mạch cổ.

“Và đưa thế giới trở lại hòa bình.”

Mắt Lưu Tam Cát trợn trừng đến cực hạn.

Hắn tận mắt thấy một luồng ánh sáng xanh thẫm như thiên thạch chạy dọc khắp huyết quản Thẩm Chước, kế đó là một nguồn sức mạnh khủng khiếp bùng nổ từ cơ thể anh. Tiếp theo, Thẩm Chước nhẹ nhàng tháo găng tay da đen ra, ở mu bàn tay trái—nơi thường hiển thị cấp bậc tiến hóa—hai vết sẹo cũ giao nhau thành hình chữ X ghê rợn.

Lúc này, một dấu ấn đỏ máu dần dần nổi lên từ vết sẹo—A.

Thẩm Chước đưa tay siết lấy cổ Lưu Tam Cát, nhấc bổng cả người hắn khỏi mặt đất, dí thẳng lên tường, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu khuôn mặt đầy kinh hãi của đối phương:

“Nói cho tôi biết tất cả về ‘Vinh tiên sinh’.”

“Anh nói thêm một câu, tôi để anh giữ lại một cái xương.”

---

Đoàng đoàng đoàng đoàng!

Tia lửa tung tóe, vỏ đạn bay loạn. Mấy vị Giám sát như phát điên mà xả súng, nhưng không thể ngăn được bốn vách quan tài đang không ngừng áp sát. Có người thậm chí không thể duỗi thẳng chân.

Tiếng xương cốt nghiến răng rắc vang lên. Bạch Thịnh đưa tay đỡ lấy, nhưng không thể cản được nắp quan tài đang ép thẳng xuống, khớp khuỷu tay phát ra tiếng kêu rạn rõ ràng.

“Ta đã nói rồi, từ bên trong là tuyệt đối không thể mở được. Nên ta gọi dị năng này là… Máy xay thịt không gian.”

Noda Shunsuke nhìn Bạch Thịnh, mỉm cười: “Cấp S cũng chỉ đến thế, đi chết đi.”

Mái tóc Bạch Thịnh lúc nào cũng dựng đứng bị ép bẹp xuống, vẻ mặt vốn thường mang nét cà lơ phất phơ cũng biến mất, thay vào đó là những đường nét sắc lạnh, sâu thẳm. Giọng hắn bỗng không mang chút giễu cợt nào, thậm chí có phần lạnh nhạt: “Biết ngươi sai ở đâu không?”

Rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, vậy mà chẳng hiểu vì sao, Noda Shunsuke lại cảm nhận được từ ánh mắt Bạch Thịnh một luồng khí thế cao cao tại thượng, tựa như đang nhìn xuống kẻ thấp kém: “Ngươi—”

“Trên đời này không có dị năng nào là tuyệt đối, bởi vì…”

Bạch Thịnh đặt một tay lên nắp quan tài đang áp sát, rồi đưa cả tay kia lên. Mười ngón tay đâm thẳng vào màn chắn màu đen, sức mạnh khó tưởng khiến đầu ngón tay đồng loạt nứt toác, rỉ máu.

Dưới ánh mắt chấn động của Noda Shunsuke, các đường gân trên tay hắn căng lên như sắp nổ tung, cơ bắp siết chặt đến cực hạn—hắn đã xé toạc cỗ quan tài "tuyệt đối không thể mở từ bên trong" ra một khe rách!

“——Thứ duy nhất tuyệt đối, chỉ có sức mạnh.”

Soạt!

Lá chắn đen bị xé toạc làm đôi, quan tài không gian lập tức sụp đổ!

Bạch Thịnh phá quan mà ra, lòng bàn tay đầy máu rút ra một thanh đao dài từ hư không, gương mặt lạnh như nước, khí thế sắc bén như mũi tên, keng!

Tia lửa văng ra dữ dội.

Một Tiến Hóa Giả cấp A thiên về sức mạnh cận chiến đã rất đáng sợ, nay lại thêm một cá thể cấp S hiếm thấy, chẳng khác nào hai chiếc xe tăng hình người đụng độ, lưỡi đao chạm nhau, gió lốc cuồn cuộn quét ngang, gạch vỡ dưới đất bay tứ tung, hàng trăm đường đao xẹt lên trong chớp mắt.

Yoko vừa định xông lên hỗ trợ, chợt ầm một tiếng vang dội, Bạch Thịnh tung một cước mạnh đá bay Noda Shunsuke, đối phương lập tức đâm sập nửa bức tường!

"Anh!"

Bạch Thịnh vung đao đâm xuyên vai Noda Shunsuke, ghim thẳng hắn lên tường, phun một câu: "Đồ ngu." Rồi rút đao xoay người như chớp, phóng một lưỡi phi đao vào không trung, tất cả quan tài đồng loạt bị phá vỡ từ bên ngoài, mấy Giám sát viên suýt nữa bị ép thành thịt vụn lảo đảo rơi xuống đất.

Trần Diễu còn chưa kịp bò dậy: " Bạch ca, coi chừng——"

Chưa dứt lời, Noda Shunsuke đã lặng lẽ áp sát từ phía sau, vung đao chém thẳng vào sau gáy Bạch Thịnh!

Nhát này mà trúng thì chắc chắn máu bắn ba thước, thời cơ lại chuẩn xác đến cực hạn, Bạch Thịnh đã không kịp quay người đá trả, chỉ có thể giơ tay đỡ.

Nhưng đúng lúc này, một con dao găm từ ngoài cửa sổ xoay tít bay vào —— keng!

Tiếng kim loại va chạm vang vọng, dao găm hất văng thanh katana, cắm phập vào tường gạch.

Tất cả đồng loạt nhìn ra cửa sổ: "Giám sát quan?" "Học trưởng!"

Thẩm Chước giậm mạnh một chân lên bậu cửa sổ, thân hình gầy gò mà cứng cỏi như cây cung giương, mày mắt lạnh lùng sắc nét, tiện tay ném một tên đàn ông nhếch nhác vào phòng, chính là Lưu Tam Cát.

"Sao anh——" Bạch Thịnh còn chưa nói hết câu, ánh mắt đã thoáng nhìn thấy mu bàn tay trái của Thẩm Chước có một dấu hiệu cấp A đỏ chót, lập tức ngẩn người.

Thẩm Chước chẳng thèm nhìn ai: "Tránh ra."

Không cần nhắc lần thứ hai, Trần Diễu đã vội vã lùi xa mấy mét. Chỉ thấy Thẩm Chước phất tay chém mạnh xuống, động tác dứt khoát đến cực điểm, ngay sau đó——

Rầm! Một tiếng sấm sét dội xuống từ không trung bên ngoài, như thác nước trút xuống xuyên qua tòa nhà, dội ướt sũng hai anh em nhà Noda!

"Chết tiệt——" Noda Shunsuke lăn một vòng, chật vật đứng dậy, vai trái thủng một lỗ máu lớn, cả người bốc khói đen sì.

Ngay khi Thẩm Chước xuất hiện, hắn đã biết hôm nay hành động coi như thất bại hoàn toàn. Lưu Tam Cát đúng là phế vật, đến cả một giám sát quan đẹp trai yếu ớt như nữ nhân cũng không trông nổi.

Bây giờ muốn bắt Thẩm Chước đi thì trong tình huống có Bạch Thịnh bên cạnh, căn bản không có cách nào, thậm chí chậm thêm nửa giây cũng không kịp.

Hắn đành giơ tay xé rách không trung, nhanh chóng mở ra một đường hầm không gian đen kịt, kéo Noda Yoko theo cùng chui vào.

Bạch Thịnh vẫn chưa nguôi sát khí, nhấc chân định đuổi theo, nhưng bị Thẩm Chước nghiêm giọng quát lại: "Quay lại! Cậu không biết đầu bên kia thông đến đâu, quá nguy hiểm!"

Đường hầm không gian nhanh chóng khép lại, Noda Shunsuke đứng trong bóng tối, trong mắt ánh lên vẻ không cam lòng rõ rệt, giơ tay lau vết máu nơi khóe miệng, gườm gườm nhìn Thẩm Chước đầy ác ý: "Mẹ kiếp, ngươi đúng là thú vị đấy..."

Bạch Thịnh lập tức nổi điên: "Tao đ*t cả nhà mày——"

Nhưng còn chưa kịp lao tới xé xác, Thẩm Chước đã ra tay nhanh hơn, tay trái túm lấy hắn kéo về, lòng bàn tay phải chớp lóe điện lưu!

"Tôi còn có trò thú vị hơn nhiều," Thẩm Chước thản nhiên nói.

Dòng điện biến thành roi dài vung ngang trong không trung, Noda Shunsuke chỉ kịp ngửa người né, nhưng vẫn bị ngọn roi quất trúng má, soạt một tiếng kéo theo cả vệt máu tươi!

"Về nói với thằng hèn họ Vinh kia," roi điện quấn quanh tay Thẩm Chước, ánh lên khuôn mặt lạnh lẽo sắc sảo: "Đừng chỉ biết sai tay chân đi chịu chết, cút."

Noda Shunsuke nghiến răng bịt lấy má trái, máu trào qua kẽ tay, đường hầm không gian lập tức đóng sập lại.

Hai người biến mất không dấu vết, chỉ còn một vệt khói đen sậm lơ lửng giữa không trung.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Hướng tiến hóa liên quan đến chấp niệm cá nhân. Dị năng chính của Tô Ký Kiều thuộc hệ tinh thần, chấp niệm là: Tôi đã giỏi thế này rồi, tại sao trong mắt cậu vẫn chẳng thấy tôi, nên mới trở thành người duy nhất đạt cấp A ở chỉ số nhan sắc.

Vì sao viết từ góc nhìn của Bạch Thịnh? Vì:

1. Sự tiến hóa về nhan sắc của pháo hôi này sau này sẽ tạo động lực cạnh tranh mãnh liệt cho Bạch Thịnh.

2. Lần đầu tiên Bạch Thịnh nhìn thấy Tô Ký Kiều, còn những người khác đều đã quen cậu ta từ trước.

Gửi những ai vào bình luận đòi đổi thụ hoặc đổi công: Lập tức rời khỏi truyện này.

Không chấp nhận bất kỳ bình luận nào lợi dụng tranh cãi để lôi các tác giả khác vào hay phân loại người đọc là fan của ai — nhìn thấy sẽ xóa ngay.

Bổ sung:
Trước đây có vài bình luận dài dòng khăng khăng gọi Bạch Thịnh là "chó đất", tôi đã thấy rất khó chịu rồi, nhưng may là bị những người đọc CP bình thường dập xuống nên tôi không nói gì. Sau đó tôi không đọc bình luận một thời gian, nay quay lại thì trời ơi, vài người còn diễn quá lố.

Bạch Thịnh là người, là người yêu của Thẩm Chước, không phải chó của Thẩm Chước.
Tương tự, Thẩm Chước cũng là người, là người yêu của Bạch Thịnh.

Gu của tôi từ trước đến giờ vẫn là: đại mỹ nhân có năng lực khiến mọi người đảo điên chỉ bắn đúng một mũi tên về phía công; đại soái công cũng chỉ bắn duy nhất một mũi tên về phía thụ. Có khi tôi thích thụ tự mình cắt đứt những mũi tên pháo hôi, có khi lại thích công thụ cùng nhau chặt đứt.

Tôi đã ngoài ba mươi, khó tiếp nhận cái mới, gu cố định không thay đổi nữa, các bạn đừng cố chen chân.

Truyện sắp vào VIP, diễn biến về sau chắc chắn không hợp khẩu vị của một số người quá cực đoan.
Bạch Thịnh tuyệt đối không bao giờ làm chó của Thẩm Chước.
Cậu ấy chỉ thấy thiên hạ này không ai sánh bằng mình, Thẩm Chước phải là của mình và chỉ có thể là của mình.

CP của tôi sẽ luôn là hai người vai kề vai.

Từ nay về sau, mọi bình luận mượn danh yêu thụ để hạ công hay yêu công để hạ thụ đều sẽ bị xóa không thương tiếc.
Nếu chưa bị xóa thì tức là tôi chưa thấy, mọi người giúp tôi báo cáo nhé.

Nói lại lần nữa: CP của tôi là cùng nhau vai kề vai. Cảnh báo trước, xin cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy