Chương 155


Không biết đã qua bao lâu, một bóng người y phục trắng lại xuất hiện, bước đi đầy vội vã.

Đó chính là Mặc Linh Nguyệt, người vừa mới rời đi không lâu.

Hắn ngây ngốc nhìn xung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối, khi nhìn thấy sợi dây lụa đỏ trong vũng máu, hắn khựng lại rồi vội vàng lao đến.

Mặc Linh Nguyệt quỳ một chân xuống đất, hoàn toàn không nhận thấy vết máu chưa khô đã nhuộm đỏ bộ y phục của mình.

Hắn ngẩn người, đưa tay nhặt sợi dây lụa đỏ bẩn thỉu lên, những ngón tay cũng bị máu nhuộm đỏ.

Một tay Mặc Linh Nguyệt đặt lên vị trí trái tim, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.

Thật khó chịu.

Cảm giác như có một bàn tay đang siết chặt trái tim hắn, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.

Hắn cảm thấy như đang chìm trong một vũng nước đọng, không thấy ánh sáng suốt ngày đêm, cái cảm giác ngạt thở, như thể đang chìm xuống đáy nước, tuyệt vọng nhìn mặt nước càng lúc càng xa.

Ánh sáng mờ nhạt dần biến mất, toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn như bị bóng tối bao trùm, đau đớn quấn lấy.

Mặc Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào sợi dây lụa đỏ trong tay.

Hắn không biết đây là gì.

Nhưng lại cảm thấy nó dường như rất quan trọng đối với mình.

Quan trọng đến mức chỉ nhìn thôi cũng khiến hắn cảm thấy đau đớn.

Những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống tay Mặc Linh Nguyệt, khiến hắn hơi sững lại.

Mưa sao?

Mặc Linh Nguyệt ngẩng đầu lên, bầu trời không một đám mây, trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chiếu xuống, mang theo hơi ấm chói chang.

Không phải mưa.

Mặc Linh Nguyệt cúi đầu, những giọt nước lại rơi xuống dải lụa đỏ.

Hắn vô thức đưa tay lên mặt, cả khuôn mặt ướt lạnh.

Là nước mắt sao?

Hắn... khóc rồi sao?

Mặc Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn những ngón tay dính nước, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm hiện lên vẻ mơ hồ, cả người toát ra vẻ yếu ớt, dường như đang chịu đựng một nỗi đau không thành lời.

Tại sao hắn lại khóc?

Không phải đã thoát khỏi số phận phải chịu đựng vòng luân hồi sao?

Lẽ ra hắn phải vui mừng mới đúng.

Nhưng Mặc Linh Nguyệt không cảm thấy chút vui mừng nào, trái tim trống rỗng, như thể có một thứ gì đó đã bị lấy đi, thiếu hụt một phần vô cùng quan trọng.

Hắn luôn cảm thấy mình quên đi điều gì đó.

Nhưng lại không thể nhớ ra, ký ức vẫn đầy đủ, chẳng có gì mất cả.

Quả thật kỳ lạ.

Chẳng lẽ vì đã thoát khỏi cơn ác mộng của luân hồi, hắn rốt cuộc không muốn sống nữa?

Mặc Linh Nguyệt cúi mặt, vẫn lạnh lùng như cũ.

Vậy thì chết đi.

Mặc Linh Nguyệt vừa nghĩ đến đó, bóng dáng hắn liền biến mất trong chớp mắt, không lâu sau, hắn đã xuất hiện ở vách đá Phệ Hồn Nhai xa xôi.

Gió ở Phệ Hồn Nhai lớn, thổi ầm ầm, quần áo Mặc Linh Nguyệt bay phần phật.
Trong tay vẫn nắm chặt dải lụa đỏ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống vực sâu không đáy, trên mặt không lộ vẻ vui buồn.

Hắn không biết tại sao lại tới đây.

Dường như là do bản năng dẫn dắt.

Vòng luân hồi đã qua bao nhiêu lần, ngoại trừ việc phải tái sinh ở đáy vực, hắn chưa bao giờ trở lại đây.

Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện ở đây mà không phải dưới hình thức tái sinh.

Mặc Linh Nguyệt nghĩ, có lẽ đây chính là nơi khởi nguồn cho tất cả nỗi đau của hắn.

Hắn quay lưng lại với vách đá, hạ thấp toàn bộ linh lực bảo vệ cơ thể, rồi không chút do dự ngã người ra phía sau. Cả thân thể rơi tự do xuống vực sâu, nhưng trên mặt hắn lại mang theo vẻ bình thản và giải thoát.

Nếu đau khổ bắt đầu từ đây, vậy thì hãy để nó kết thúc tại đây.

Mặc Linh Nguyệt nắm chặt dải lụa đỏ trong tay, nhìn vách đá ngày càng xa dần, từ từ nhắm mắt lại, thả mình rơi tự do.

Dưới vực sâu của Phệ Hồn Nhai là những tảng đá lớn, khi linh lực đã bị rút hết, cơ thể hắn hẳn sẽ rất khó chịu được lực va đập mạnh mẽ như vậy.

Nhưng Mặc Linh Nguyệt lại không bị thương chút nào.

Điều này không thể nào xảy ra.

Dù tu vi của hắn đã đạt đến cấp độ tiên nhân, nếu không có linh lực bảo vệ, ngã từ độ cao như vậy thì dù không chết cũng phải bị thương nặng.

Nhưng hắn không hề bị gì, ngoài việc y phục bị gió thổi tơi tả, chẳng có gì khác xảy ra.

Thậm chí hắn cũng không cảm thấy đau đớn.

Không biết là do đau đã bị tê liệt hay bản thân hắn vốn chẳng cảm thấy đau.

Quả nhiên, không chết được.

Mặc Linh Nguyệt nằm ngửa trên mặt đất, nhìn lên bầu trời, lâu lâu không nhúc nhích, thậm chí cũng không chớp mắt, giống như một cái xác không hồn.

Nếu không còn thở, có lẽ sẽ khiến người ta lầm tưởng hắn đã chết.

Không biết đã qua bao lâu, Mặc Linh Nguyệt cũng không biết mình đã nằm như vậy bao lâu, những giọt mưa lạnh lẽo rơi trên mặt, chảy vào mắt, làm ướt đôi mắt vốn đã đỏ lên vì nhìn lâu.

Lần này thật sự đã mưa.

Mặc Linh Nguyệt có chút cứng nhắc ngồi dậy, định lấy chiếc ô giấy che mưa, nhưng hắn lục tung không gian giới và túi trữ vật mà chẳng thấy chiếc ô đâu.

Hắn ngây người một lúc, rồi mới chợt nhận ra, tu sĩ có linh lực bảo vệ cơ thể, sao có thể sợ mưa.

Làm sao có thể... có chiếc ô giấy chứ?

Mặc Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn lên bầu trời, nhưng cảm giác như hắn đã từng có một chiếc ô giấy.

Là nhớ nhầm rồi sao?

Mặc Linh Nguyệt lục tìm trong đầu óc nhưng không thể tìm thấy ký ức nào liên quan đến chiếc ô giấy.

Chắc là nhớ nhầm thôi.

Hắn chưa từng sở hữu chiếc ô giấy ấy.

Thời tiết có chút ẩm ướt, mưa không biết đã rơi từ lúc nào, như không ngừng lại, mang theo cảm giác nặng nề và tuyệt vọng.

Mặc Linh Nguyệt cứ ngồi như vậy, tay vẫn cầm chặt dải lụa đỏ, ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ mơ hồ.

Hắn đã trải qua hàng chục vòng luân hồi, suốt gần ngàn năm, luôn tìm cách thoát khỏi vòng luân hồi đầy đau đớn này.

Nhưng khi cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn, hắn lại không biết phải làm gì tiếp theo.

Mặc dù không hiểu vì sao mình chưa thể thăng tiên, nhưng tu vi của hắn đã đạt đến cấp độ tiên nhân, không ai trong thế giới này mạnh hơn hắn, thế nhưng linh hồn hắn lại không có bất kỳ rung động nào.

Mưa đã sớm làm ướt áo khoác và mái tóc của Mặc Linh Nguyệt. Không biết qua bao lâu, hắn mới động đậy.

Hắn buộc dải lụa đỏ quanh cổ tay rồi vụt biến mất dưới đáy vực.

Mười năm trôi qua trong chớp mắt, trong suốt thời gian đó đã xảy ra vô số chuyện, cả Đông Lâm Đại Lục cũng thay đổi rất nhiều.

Đầu tiên, gia tộc Nguyệt, tồn tại hơn ngàn năm, bỗng nhiên tan rã, biến mất khỏi mắt mọi người. Tiếp theo, một trong bốn đại môn phái hùng mạnh, Phong Tuyệt Môn, và Xích Diễm Tông, lần lượt rơi vào suy tàn.

Thậm chí, có thể thấy một xu hướng mơ hồ là các môn phái chưa từng nghe đến đang dần vượt qua được họ.

Bách Hoa Cốc tuy không có gì nổi bật, nhưng cũng không còn như trước kia.

Chỉ có Lưu Ngự phái vẫn đứng vững trên đỉnh cao của giới tu tiên, trở thành môn phái đứng đầu Đông Lâm Đại Lục.

Tuy nhiên, mặc dù Lưu Ngự phái có địa vị không thể chạm đến, nhưng danh tiếng của họ lại có chút không mấy tốt đẹp.

Trước tiên là có lời đồn rằng đệ tử Lưu Ngự không có phẩm hạnh tốt, không xứng đáng làm môn phái đứng đầu, sau đó lại có tin đồn rằng họ có quan hệ với Ma Giới, liên kết để tàn sát tu sĩ của các môn phái khác. Những lời đồn này càng ngày càng lan rộng, đến mức ai ai cũng biết.

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là lời đồn, chẳng có bằng chứng gì, chỉ là chuyện truyền miệng mà thôi, không ai dám đến trước Lưu Ngự phái mà nói lung tung.

Mặc Linh Nguyệt đã an bài cho cha mẹ rời đi, vẫn định cư tại Nam Thành bên cạnh Phệ Hồn Nhai, ngôi nhà chẳng khác gì trong trí nhớ của hắn, nhưng hắn lại không vui vẻ như mình tưởng.

Hắn chỉ ở nhà được một ngày ngắn ngủi rồi rời khỏi Nam Thành, lạc lối và lang thang bên ngoài.

Mười năm qua, hắn gần như đã đi khắp Đông Lâm Đại Lục, không chỉ trong giới tu tiên mà cả Ma Giới.

Thời gian càng lâu, hắn càng cảm thấy như mình đã quên đi điều gì đó.

Dường như hắn đã quên một người nào đó.

Hắn không biết người đó tên gì, là ai, hắn chẳng biết gì cả.

Nhưng hắn biết rằng dải lụa đỏ quấn trên cổ tay mình, rất có thể là của người đó.

Chỉ cần từng tồn tại, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Mặc Linh Nguyệt cố gắng tìm kiếm và chứng minh sự tồn tại của người ấy.

Tuy nhiên, mọi bằng chứng đều chứng minh rằng hắn không quên điều gì cả, cũng không hề có dấu vết nào của người ấy.

Giống như mọi thứ chỉ là ảo giác của hắn, chẳng có gì cả.

Mặc Linh Nguyệt chỉ có thể lặng lẽ lang thang trên Đông Lâm Đại Lục, như một bóng ma vô hồn.

Một quán rượu trong thành trì dưới chân một môn phái tu tiên, Mặc Linh Nguyệt mặc bộ y phục đen, ngồi một mình trong góc, vẻ mặt không cảm xúc.

Toàn bộ đại sảnh quán rượu chật cứng khách, chỉ bàn của hắn là trống vắng, nhưng không ai chú ý đến hắn, như thể hắn không hề tồn tại.

"Cuộc tranh đoạt môn phái sắp bắt đầu rồi, lần này không có gì phải hoài nghi về ngôi vị đầu tiên nữa, phải không?"

Một người nhỏ giọng thảo luận về chuyện lớn gần đây.

"Còn có gì phải hoài nghi nữa? Ba môn phái còn lại giờ càng ngày càng suy yếu, chẳng có thực lực gì nữa, làm sao có thể tranh được ngôi vị đầu tiên với Lưu Ngự chứ?"

"Cái này khó mà nói, biết đâu lại có bất ngờ xảy ra?"

"Bất ngờ?" Người kia cười khẩy một tiếng, "Mới năm ngoái, ba môn phái Phong Tuyệt, Xích Diễm và Bách Hoa còn liên hợp lại mà cũng không thắng nổi Lưu Ngự, lần này càng không có khả năng."

Những người khác không thể phản bác, vì sự thật quả là như vậy.

Ba môn phái ấy từ lâu đã suy tàn, thế hệ trẻ tài năng thì thương vong không ít, những người còn lại thì không có gì nổi bật, muốn giành được ngôi đầu tiên từ Lưu Ngự quả thật là điều bất khả thi.

Một người bên cạnh nhấp một ngụm rượu, lắc đầu than thở: "Mới chỉ một năm thôi mà."

Mặc Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay, trầm ngâm.

Cuộc tranh đoạt môn phái?

Mặc Linh Nguyệt biến mất khỏi chỗ ngồi, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở Lưu Ngự phái, không hề làm động tĩnh gì với trận pháp bảo vệ của môn phái, như thể hắn đột nhiên xuất hiện tại Lưu Ngự vậy.

Thực tế, hắn đúng là đột nhiên xuất hiện.

Mười năm qua, Mặc Linh Nguyệt phát hiện ra trong cơ thể mình vẫn còn tồn tại một lực lượng đặc biệt, nhưng khác với trước kia, giờ đây hắn có thể tự do sử dụng nó mà không còn lo nó hút cạn sức mạnh của thế giới. Dường như đã có một sự thỏa thuận giữa hắn và thế giới.

"Đạo hữu Hoa Linh Nguyệt?" Một giọng nói nhẹ nhàng, đầy nghi hoặc vang lên từ phía sau.

Mặc Linh Nguyệt từ từ quay lại nhìn người vừa gọi.

Đó là Mộ Vãn Phong và Giang Thanh Ngôn.

Giang Thanh Ngôn khi thấy Mặc Linh Nguyệt quay lại thì xác nhận người này chính là Hoa Linh Nguyệt.

Mộ Vãn Phong hơi xúc động, bước tới một bước, "Ồ? Quả thật là ngươi, mười năm qua các ngươi đã đi đâu vậy?"

Nói rồi, hắn liếc mắt xung quanh, "Cố đạo hữu đâu? Hắn không đi cùng ngươi à?"

Mặc Linh Nguyệt lắc đầu.

Mộ Vãn Phong cảm thấy có chút kỳ lạ, trước kia quan hệ của hai người này không phải rất tốt sao?

À không, không đúng, quan hệ của họ hình như cũng không phải quá tốt.

Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu hắn, nhưng cũng nhanh chóng tan biến, Mộ Vãn Phong lại nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, "Vậy lần này ngươi về có định ở lại không?"

Mặc Linh Nguyệt lại lắc đầu.

Mộ Vãn Phong tỏ ra rất tò mò, "Vậy ngươi sẽ đi đâu?"

"Không biết."

"Vậy ngươi muốn làm gì?"

"Tìm một người."

"Tìm ai?"

"Không biết."

Mộ Vãn Phong bật thốt lên, "Không biết gì mà tìm sao?"

"Không biết."

Mộ Vãn Phong ngớ người, "......"

Nếu không phải vì biểu cảm quá nghiêm túc của Mặc Linh Nguyệt, hắn đã nghi ngờ rằng đối phương đang trêu chọc mình rồi.

Mộ Vãn Phong im lặng, không biết nên tiếp tục cuộc trò chuyện thế nào. Một lúc lâu sau, hắn mới bật ra một câu, "Hay là để Thanh Ngôn xem thử cho ngươi, đôi khi hắn xem rất chuẩn đấy."

Tất nhiên, phần lớn thời gian thì không chuẩn lắm, Mộ Vãn Phong vội nuốt câu nói này vào trong.

Mặc Linh Nguyệt nhìn về phía Giang Thanh Ngôn.

Giang Thanh Ngôn gật đầu với Mặc Linh Nguyệt, "Được."

Mặc Linh Nguyệt từ từ kể ra những điều hắn suy đoán và những gì hắn muốn tìm. Hắn đang tìm một người.

Ban đầu hắn nghĩ người đó là Cố Diệp Phong, tức Cố Phong Ngọc, nhưng không phải.

Hắn đã gặp Cố Phong Ngọc, mặc dù không biết mình đang tìm ai, nhưng hắn biết rõ Cố Phong Ngọc tuyệt đối không phải người hắn muốn tìm.

Ngoài dải lụa đỏ trên cổ tay, người đó chẳng để lại bất kỳ dấu vết nào.

Như thể người ấy chưa từng tồn tại.

Mộ Vãn Phong nghe một hồi lâu, cuối cùng mới hiểu ra, "Vậy là ngươi đang tìm một người không tồn tại?"

Mặc Linh Nguyệt nhìn thẳng vào Mộ Vãn Phong, "Hắn tồn tại."

Mộ Vãn Phong bị cái nhìn của Mặc Linh Nguyệt làm cho co rúm lại, ấp úng nói, "Được rồi, hắn tồn tại."

Thật là, nói chuyện thì nói, sao cứ nhìn đáng sợ thế?

Làm hắn suýt nghĩ Mặc Linh Nguyệt sẽ giết mình.

Giang Thanh Ngôn có vẻ suy nghĩ, họ với Hoa Linh Nguyệt đa phần đều ở cùng một chỗ, nhưng trong trí nhớ của hắn chỉ có Cố Phong Ngọc và Hoa Linh Nguyệt, không hề có người nào khác.

Hắn lấy ra một chiếc la bàn bói toán, đặt trước mặt mình, đầu ngón tay nhanh chóng vận pháp quyết, la bàn quay nhanh rồi dừng lại.

Lá số bói toán xong.

Kết quả bói toán là người đó không tồn tại.

Giang Thanh Ngôn lại bói thêm một lần nữa.

Kết quả bói toán lần nữa là người đó không tồn tại.

Giang Thanh Ngôn không hề do dự, tiếp tục vận pháp quyết, lần thứ ba bói toán.

Kết quả bói toán lần này, người đó vẫn không tồn tại.

Mặc Linh Nguyệt cúi mắt nhìn kết quả, khuôn mặt không hề thay đổi, như thể không hề quan tâm đến kết quả bói toán.

Nhưng trong mắt Mộ Vãn Phong, người này giống như có thể tan biến vào gió bất cứ lúc nào, vẻ ngoài yếu ớt và vô vọng đến mức khiến hắn cảm thấy không nỡ nhìn lâu.

Mộ Vãn Phong có phần cảm thấy thương cảm.

Giang Thanh Ngôn tiếp tục vận pháp quyết, linh lực vận chuyển, lại một lần nữa bói toán.

Và kết quả, vẫn như lời Mặc Linh Nguyệt đã nói, người đó không tồn tại.

Giang Thanh Ngôn thu lại la bàn, nhìn Mặc Linh Nguyệt, mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói đầy chắc chắn, "Ngươi nói đúng."

"Người đó, tồn tại."

Cả hai người có mặt đều ngây ra.

"Nhưng kết quả bói toán rõ ràng..." Mộ Vãn Phong nhíu mày, chưa kịp nói hết câu đã quay sang nhìn Mặc Linh Nguyệt một cách cẩn thận, đột nhiên hiểu ra ý của Giang Thanh Ngôn.

Chắc hẳn là để an ủi đạo hữu Hoa Linh Nguyệt.

Sư đệ của hắn quả thật rất nhân từ.

Giang Thanh Ngôn nhìn biểu cảm của Mộ Vãn Phong, đoán ngay được hắn hiểu lầm, nhưng không giải thích, lại một lần nữa lấy ra la bàn.

Vận pháp, bói toán.

Kết quả bói toán xong không chút chần chừ, Giang Thanh Ngôn lại tiếp tục vận pháp, bói toán lần nữa.

Hai lần kết quả hoàn toàn khác nhau, không ai biết hắn đang bói toán chuyện gì.

Giang Thanh Ngôn thu lại la bàn, "Ta vừa bói toán về việc Lưu Ngự phái có thể giành được vị trí đầu tiên trong cuộc tranh đoạt tiên môn hay không."

Hắn nói xong rồi bổ sung thêm, "Cả hai lần đều là như vậy."

Nhưng kết quả lại hoàn toàn khác biệt.

Lần đầu, có thể.

Lần thứ hai, không thể.

Thậm chí không phải là một kết quả mơ hồ, mà là rõ ràng, "có thể" và "không thể" hoàn toàn đối lập, chỉ có thể là hai kết quả hoàn toàn khác biệt.

Đây chính là phong cách bói toán của hắn.

Mặc Linh Nguyệt và Mộ Vãn Phong nhìn Giang Thanh Ngôn, vẫn chưa hiểu ý nghĩa của hắn.

Giang Thanh Ngôn nhẹ nhàng giải thích, "Bói toán của ta luôn không ổn định, ngay cả những chuyện đã được xác định cũng có thể bói sai, mà còn sai đến mức rất xa."

"Vừa rồi ta giúp ngươi bói, kết quả lại đều giống nhau."

"Không tồn tại."

"Đây chính là vấn đề lớn nhất, bởi vì bói toán của ta, chưa bao giờ có trường hợp tất cả các lần bói đều cho ra kết quả giống nhau, trừ khi kết quả của bói toán bị can thiệp."

Mà lý do phải can thiệp, tất nhiên là vì người đó, tồn tại.

Mặc Linh Nguyệt mở to mắt, đồng tử co rút.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến khả năng có ai đó đã can thiệp vào kết quả.

Thực ra, hắn cũng đã thử tìm người bói toán vô số lần, thậm chí có người trong gia tộc Cố giúp hắn bói, nhưng mỗi lần kết quả đều là "không tồn tại."

Mặc dù hắn luôn tin rằng người đó tồn tại, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào. Theo thời gian, đôi khi hắn cảm thấy mơ hồ.

Mơ hồ đến mức nghi ngờ chính bản thân mình.

Mặc Linh Nguyệt chưa từng nghĩ đến khả năng kết quả bị người ta can thiệp.

Đây là lần đầu tiên sự tồn tại của người đó được xác nhận, chứ không phải chỉ là cảm giác mơ hồ trong lòng hắn.

Khi chưa có bằng chứng chứng minh người đó tồn tại, Mặc Linh Nguyệt đã quyết tâm tìm người ấy.

Khi có chứng cứ, hắn càng muốn tìm người đó hơn.

Nỗi khát khao gần như khiến hắn phát điên.

Nhưng Giang Thanh Ngôn cũng không thể bói ra được người đó.

Không biết người đó là ai, cũng không biết tuổi tác, càng không biết diện mạo ra sao.

Mặc Linh Nguyệt thất thần rời khỏi Lưu Ngự, quyết tâm tìm kiếm dấu vết tồn tại của người đó trên đại lục Đông Lâm.

Tuy nhiên, hắn chẳng thu được gì.

Nhưng không phải là hoàn toàn không có kết quả.

Theo thời gian trôi qua, cảm giác của Mặc Linh Nguyệt càng lúc càng mãnh liệt, có những lúc hắn đột nhiên nhận định một điều gì đó, chẳng hạn như chiếc ô giấy.

Mặc Linh Nguyệt chắc chắn rằng hắn đã từng sở hữu chiếc ô giấy đó.

Có thể là do người đó tặng.

Ký ức của hắn cũng bắt đầu hé lộ những điểm không hợp lý, không còn cảm thấy hợp lý như trước nữa.

Chẳng hạn như chuyện Cố Diệp Phong giúp Lưu Ngự phái giành chiến thắng trong cuộc tranh đoạt tiên môn, Mặc Linh Nguyệt cảm thấy, tuyệt đối không phải do hắn làm.

Hắn không thể làm được.

Càng đừng nói đến việc phá hủy gia tộc Nguyệt.

Cố Diệp Phong tuy có thiên phú không tệ, nhưng tuyệt đối không thể đạt đến mức này.

Vì sao lúc đầu hắn không nhận ra sự bất thường?

Có điều gì đó đã làm biến dạng tất cả, cố gắng khiến mọi chuyện trở nên hợp lý, chỉ để xóa đi sự tồn tại của một người.

Nhưng hắn vẫn không thể nhớ ra người đó là ai, như thể tất cả mọi thứ đều cách xa một lớp sương mỏng.

Chỉ cần tiếp tục tìm kiếm, hắn nhất định sẽ tìm ra sự tồn tại của người đó.

Mặc Linh Nguyệt đứng trên con phố tấp nập, mặt mày vô hồn và ngơ ngác, dường như không biết nên đi hướng nào.

Mặc dù Mặc Linh Nguyệt sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, nhưng người qua lại dường như chỉ thấy một người bình thường, không ai chú ý thêm gì đến hắn.

Bỗng nhiên, một thiếu niên mặc áo gấm va phải hắn.

Mặc Linh Nguyệt vội vàng nghiêng người tránh đi.

Thiếu niên áo gấm thấy gần như đụng trúng người liền đứng thẳng dậy, vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."

"Bắt hắn lại! Đừng để hắn chạy mất!" Từ xa, một nhóm người mặc áo hồng bay tới, vừa chạy vừa hô.

Thiếu niên áo gấm có vẻ ngoài thanh tú, hắn nhìn về phía những người đang đuổi theo, lập tức ngẩng đầu nhìn Mặc Linh Nguyệt, đôi mắt sáng trong như có thể nói chuyện, "Ngươi có thể cứu ta không? Nếu ngươi cứu ta, ta sẽ đưa hết linh thạch trên người cho ngươi."

Chưa kịp để Mặc Linh Nguyệt phản ứng, nhóm người đó đã gần như đuổi kịp.

Thiếu niên áo gấm vội vã trốn phía sau Mặc Linh Nguyệt.

"Ta khuyên ngươi đừng có can thiệp vào chuyện này. Hắn là người của tông chủ chúng ta, giao hắn ra đi," người thanh niên dẫn đầu lạnh lùng nhìn Mặc Linh Nguyệt và lên tiếng.

Cả nhóm người đều mặc áo dài màu hồng, vẻ ngoài không tệ, nhưng ánh mắt của họ lại luôn toát lên một thứ phong tình.

Thiếu niên áo gấm nấp sau lưng Mặc Linh Nguyệt, có chút lo lắng, sợ bị giao ra.

Mặc Linh Nguyệt liếc qua những người trước mặt, chẳng muốn quan tâm, trực tiếp chuẩn bị rời đi.

Mà hướng hắn chọn lại chính là hướng mà nhóm người kia vừa đi tới.

Vì vậy, người thanh niên dẫn đầu hiểu lầm, tưởng rằng Mặc Linh Nguyệt định tấn công bọn họ, lập tức rút kiếm, quát với giọng cảnh cáo, "Ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ, Hợp Hoan Tông không phải ai cũng có thể đắc tội! Nếu ngươi định cướp người của chúng ta, tốt nhất nên cân nhắc lại!"

Hợp Hoan Tông là một tông môn mới nổi gần đây, thế lực đang lên, hành sự cũng có phần hiển hách.

Mặc Linh Nguyệt hoàn toàn không để ý đến nhóm người này, vẫn tiếp tục bước đi.

"Có vẻ như ngươi là người không biết tốt xấu rồi!" Người thanh niên mặc hồng y mặt mày khó coi, vung tay ra hiệu cho người phía sau, "Tất cả lên!"

Mặc Linh Nguyệt bước đi không hề ngừng lại, một chiếc lá từ cây liễu bên đường bay tới, mang theo lực lượng khổng lồ, những người lao vào lập tức bị đánh bay ra xa một mét.

Mặc Linh Nguyệt không hề thay đổi sắc mặt, tiếp tục bước đi về phía trước.

Lần này, đám người kia cuối cùng cũng nhận ra dải lụa đỏ thấp thoáng nơi cổ tay phải của người trước mặt.

Tương truyền có một người, trên cổ tay phải buộc một dải lụa đỏ, tay cầm trường kiếm bạc, thực lực sâu không lường được, ngay cả đại năng Độ Kiếp kỳ cũng không chịu nổi nửa chiêu.

Tên thanh niên hồng y ban nãy còn định buông lời mạnh miệng giờ đã sững người tại chỗ, nuốt lại những lời trong miệng.

Thậm chí, khi thấy người kia chậm rãi bước tới gần, hắn không nhịn được mà run rẩy.

Khi hắn vừa định cầu xin tha mạng, người kia đã bước qua bên cạnh hắn mà chẳng hề dừng lại.

Lúc này, đám người mới kịp phản ứng. Người này căn bản không định cản đường họ, chẳng qua chỉ là trùng hợp đi cùng hướng mà thôi.

Cả bọn: "..." Ngươi không thể nói sớm sao!

Tất nhiên, bọn họ cũng chẳng dám nói gì.

Thiếu niên áo gấm thấy vậy liền lập tức chạy lên, đi theo sát bên cạnh Mặc Linh Nguyệt, ánh mắt đầy vẻ sùng bái nhìn người trước mặt, "Oa! Ngài lợi hại quá! Ngài đạt tới cảnh giới gì rồi?"

Mặc Linh Nguyệt làm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

Đám người phía sau thấy mục tiêu đã chạy mất, cũng không dám đuổi theo.

Thiếu niên áo gấm bị làm lơ nhưng không nản lòng, hắn dời ánh mắt lên thanh kiếm trong tay Mặc Linh Nguyệt, "Oa! Thanh kiếm này thật uy nghiêm! Nó có tên không vậy?"

Bước chân của Mặc Linh Nguyệt bỗng dừng lại. Hắn quay đầu thật nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu niên áo gấm, giọng nói khàn khàn như thể đã rất lâu không mở miệng, từng chữ như đè nén cảm xúc, "Ngươi vừa nói gì?"

Thiếu niên áo gấm bị ánh mắt đó dọa sợ, rụt người lại, lí nhí nói, "Nó... nó có tên không ạ?"

"Câu trước."

Thiếu niên bị khí thế của người trước mặt ép đến run rẩy, lắp bắp đáp, "Thanh... thanh kiếm này thật uy nghiêm?"

Đôi mắt của Mặc Linh Nguyệt mở to, con ngươi co lại.

"Oa! Thanh kiếm này thật uy nghiêm!"

"Hì hì, thật hợp với khí chất của ta."

"Tiểu tử, mau giao di ngôn rồi đi thôi!"

"Sao hắn còn chưa chết chứ? Đã bị thương đến thế rồi mà vẫn không chết? Không biết nếu ta giả vờ đỡ không vững rồi để hắn ngã thì có chết nhanh hơn chút không nhỉ?"

"Cha đang đào mộ cho ngươi đấy."

"Có ta ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi."

"Bởi vì ta thấy ngươi rất muốn có nó mà."

"Màu hồng, cũng khá đẹp đấy chứ."

"Chắc chắn là không trả nổi rồi, ta dùng thân trả nợ."

"Nếu ngươi muốn kỳ tích, ta sẽ tạo ra kỳ tích cho ngươi."

"Sư đệ, ta đã ngoan rồi, bây giờ có thể nhìn được chưa?"

"Chỉ cần ngươi không muốn chết, ta sẽ không để ngươi chết."

"Bất kể ra sao, ta vĩnh viễn sẽ không làm ngươi thất vọng."

"A Nguyệt ngoan, ngẩng đầu nhìn ta, lúc nói tin ta thì hãy kiên định một chút, câu nói này nghe ra quá giả rồi."

"Phía trước là địa ngục, ta mời ngươi đồng hành, ngươi có muốn không?"

Mặc Linh Nguyệt đã nhớ ra.

Người mà hắn tìm kiếm, tên là Cố Diệp Phong.

Nhưng Cố Diệp Phong, đã không còn tồn tại từ mười năm trước.

Nước mắt bất giác tuôn rơi từ khóe mắt của Mặc Linh Nguyệt.

Tên lừa đảo.

Cố Diệp Phong chính là một tên lừa gạt.

Hắn lại lừa hắn rồi.

Nói gì mà địa ngục mời ngươi đồng hành, rõ ràng chỉ có một mình hắn nơi địa ngục, không nhìn thấy một tia sáng nào.

Thậm chí cả ký ức cũng bị tước đoạt.

Tàn nhẫn đến nhường nào.

Mặc Linh Nguyệt ngồi xổm xuống đất, ôm đầu, nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe nơi đuôi, tiếng khóc nghẹn ngào chất chứa nỗi tuyệt vọng và bất lực, thoạt trông vô cùng đau khổ.

Trời đất bao la, vậy mà dường như trong thiên địa này chỉ còn lại mỗi mình hắn.

Thiếu niên áo gấm ngơ ngác nhìn người trước mặt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Hắn vừa nói gì quá đáng sao?

Sao lại khiến người ta bật khóc thế này?

Đang lúc hắn luống cuống ngồi xuống, định an ủi người kia, thì Mặc Linh Nguyệt đột ngột đứng dậy, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ, như thể chưa từng xuất hiện.

Mặc Linh Nguyệt chưa từng mong cầu điều gì gọi là trường sinh.

Đó không phải là thiên địa ưu ái hắn, mà với hắn, đây chỉ là cội nguồn của đau khổ.

Hắn lại một lần nữa đứng bên bờ Vực Phệ Hồn Nhai.

Lần này, hắn đặt một thanh kiếm xuống vực sâu.

Trong đó có ma kiếm, tiên kiếm, thậm chí cả thần kiếm.

Rồi hắn lại nhảy xuống.

Những thanh kiếm xuyên qua thân thể hắn, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.

Mặc Linh Nguyệt phun ra một ngụm máu, vệt đỏ loang lổ trên gương mặt tuấn mỹ của hắn. Nhưng hắn chỉ cảm nhận được cơn đau do kiếm đâm vào thân thể, hoàn toàn không có dấu hiệu sinh cơ mất đi.

Quả nhiên là vậy.

Hắn không chết được.

Không phải khi xưa, mà cả bây giờ cũng vậy.

Nếu trước kia là vô hạn luân hồi tử vong, thì giờ đây, đến cả cái chết cũng trực tiếp bị từ chối.

Mặc Linh Nguyệt không phải người dễ dàng bỏ cuộc. Hắn thử hết cách này đến cách khác.

Thế nhưng, tất cả đều vô ích.

Thấy không ổn, Thiên Đạo cuối cùng cũng phải xuất hiện.

Dù không chết được thì cũng không thể hành hạ bản thân thế này mãi.

Dù sao thì, hắn chỉ là không chết, chứ không phải không biết đau.

Khi Mặc Linh Nguyệt lại thử thêm một lần nữa, Thiên Đạo hiện ra bên cạnh hắn, "Chỉ cần bản nguyên thế giới vẫn còn trong cơ thể ngươi, ngươi sẽ mãi mãi không thể chết."

Mà bản nguyên thế giới, đã không thể tách ra được nữa.

Điều đó có nghĩa là, Mặc Linh Nguyệt sẽ không bao giờ có thể chết, cùng tồn tại với thế giới này.

Nghe vậy, vẻ mặt Mặc Linh Nguyệt vẫn bình thản, không chút dao động.

Thiên Đạo thở dài, "Diệp Phong tuyệt đối không muốn nhìn thấy ngươi như thế này."

Mặc Linh Nguyệt từ từ đứng dậy, không nhìn lấy Thiên Đạo một lần, cả người nhuốm máu mà lặng lẽ bước đi, như thể hoàn toàn không nghe thấy gì.

Thiên Đạo: "..." Một người rồi lại một người, sao mà khó hầu hạ đến thế!

Không rõ có phải lời khuyên của Thiên Đạo đã có tác dụng hay không, nhưng từ đó về sau, Mặc Linh Nguyệt không còn tìm cách tự kết liễu mình nữa.

Thế nhưng trạng thái của hắn lại càng tệ hơn, giống như một xác chết mục rữa, khô cằn, không còn chút sức sống, lang thang khắp chốn.

Không còn dục vọng, chẳng còn truy cầu, tựa như đã đánh mất toàn bộ ý nghĩa của sự tồn tại.

Chẳng có lấy một tia sinh khí.

Có lúc hắn ngây ngẩn nhìn dải lụa đỏ trên tay, cứ nhìn như thế cả nửa ngày trời.

Có lúc lại ngủ li bì cả ngày, thậm chí là cả tháng.

Dù trong cơ thể mang bản nguyên thế giới, hắn vẫn tiều tụy vô cùng, không còn lại chút dáng vẻ của một tiên nhân phong quang, phiêu dật như ngày nào.

Ngay cả trong giấc ngủ, hắn cũng không được yên bình, đôi mày nhíu chặt, tựa hồ rất thống khổ.

Tỉnh dậy lại tiếp tục lang thang vô định, không mục tiêu, không chờ mong ngày mai.

Bóng dáng tiên nhân phong thái xuất trần năm nào dường như chỉ là một giấc mộng ảo, giờ đây chỉ còn lại một thân xác trống rỗng.

Không muốn sống, nhưng cũng không thể chết.

Thiên Đạo nhìn kẻ đến cả khi ngủ cũng không an giấc mà lòng tràn đầy bất nhẫn, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Quả nhiên, lúc trước lẽ ra nên xóa sạch ký ức của hắn.

Đáng lẽ khi ấy, đừng nên tin lời bịp bợm của Diệp Phong.

Khi sống chỉ còn là nỗi đau vô tận, thì thà quên đi tất cả, bắt đầu lại từ đầu có lẽ sẽ tốt hơn.

Lúc trước, khi bản nguyên thế giới chưa hoàn toàn dung hợp, Thiên Đạo vẫn còn khả năng xóa ký ức của hắn. Nhưng giờ đây, chuyện đó đã không còn khả thi.

Trừ phi được Mặc Linh Nguyệt đồng ý.

Thiên Đạo từng đưa ra đề nghị ấy.

Nhưng đã bị Mặc Linh Nguyệt cự tuyệt.

Thân ảnh của Thiên Đạo dần nhạt đi rồi biến mất.

Mặc Linh Nguyệt chậm rãi mở mắt, liếc nhìn dải lụa trên tay, sau đó đưa nó lên trước ngực, nghiêng người, cuộn mình lại, nhắm mắt lần nữa.

Không rõ đã qua bao lâu, đột nhiên hắn mở bừng mắt, ánh nhìn dán chặt vào dải lụa đỏ trên cổ tay.

Là... ảo giác sao?

Vừa rồi, hắn dường như cảm nhận được Lưu Tịch khẽ động.

Ánh mắt hắn siết chặt, nhìn chăm chú thật lâu. Nhưng dải lụa đỏ không có chút phản ứng nào.

Tựa như vừa rồi chỉ là một giấc mơ khi hắn ngủ say.

Quả nhiên, chỉ là mộng thôi.

Chủ nhân của Lưu Tịch đã sớm...

Không đúng...

Không đúng!

Nếu Lưu Tịch mất đi chủ nhân thì sẽ thế nào?

Mặc Linh Nguyệt cảm thấy máu trong người trào dâng, cố gắng giữ cho hơi thở không quá gấp gáp.

Hắn không biết nếu Lưu Tịch mất đi chủ nhân sẽ ra sao.

Nhưng hắn biết, những pháp khí hay ma khí khác khi mất chủ nhân sẽ rơi vào trạng thái vô chủ, trở về hình dạng ban đầu.

Mà nguyên bản của ma kiếm Lưu Tịch vốn không phải hình dáng dải lụa đỏ!

Hình dáng dải lụa đỏ này chỉ là do Cố Diệp Phong thường biến đổi nó thành như vậy.

Hơn nữa, hắn còn nhớ rõ Cố Diệp Phong đã bị mẫu thân đưa tới một thế giới khác.

Những hình ảnh mà Mặc Linh Nguyệt từng cố tình lãng quên dần hiện lên trong đầu.

Nếu như có một tia thần hồn lưu lại ở thế giới khác, thì phải làm sao để liên lạc xuyên qua các thế giới?

Ma kiếm Lưu Tịch, nếu chủ nhân nó chết nhưng chưa hoàn toàn chết, liệu có tìm chủ nhân mới hay không?

"Dù thế nào, ta sẽ không bao giờ khiến ngươi thất vọng. Nhưng A Nguyệt, ngươi có thể mãi mãi tin ta."

Đôi môi của Mặc Linh Nguyệt bị cắn đến rỉ máu, ánh mắt ngập đầy nước, nhưng sâu trong đôi mắt ấy lại ánh lên một tia sáng. Hắn tựa hồ được rót năng lượng vào linh hồn, cả người như sống lại.

Cố Diệp Phong, tên khốn này!

Lại lừa hắn.

Nhưng lần này, hắn cam tâm tình nguyện.

Khóe môi Mặc Linh Nguyệt hơi nhếch lên, hắn vùi đầu vào hai tay, giấu đi biểu cảm của mình. Cơ thể đang cuộn tròn của hắn siết lại, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy không ngừng.

Hắn không thể để lộ bất kỳ dấu vết nào.

Thiên Đạo vừa biến mất, nhưng không có nghĩa là sẽ không xuất hiện trở lại.

Cố Diệp Phong từ đầu đến cuối chưa từng tiết lộ cho hắn bất cứ điều gì, thậm chí cũng không ám chỉ, vậy nên chỉ có một khả năng duy nhất.

Việc này không thể để Thiên Đạo biết được.

Bởi lẽ, Thiên Đạo tuyệt đối không cho phép hắn rời khỏi thế giới này. Nếu bị phát hiện, hắn sẽ mãi mãi bị giam cầm ở đây, không bao giờ có cơ hội tìm đến Cố Diệp Phong.

Nhưng hắn phải làm sao mới có thể tìm được người đó?

Trong cơ thể hắn chứa đựng bản nguyên thế giới, không cần sử dụng sức mạnh khổng lồ để xé toạc không gian, hắn vẫn có thể đến một thế giới khác.

Hắn có thể tự mình vượt qua những khe nứt thời không đầy nguy hiểm.

Nhưng làm sao để xác định được thế giới nơi Cố Diệp Phong đang ở?

Đôi mắt của Mặc Linh Nguyệt khẽ động, nhìn về dải lụa đỏ trên cổ tay.

Ma kiếm Lưu Tịch.

Lưu Tịch là bản mệnh ma kiếm của Cố Diệp Phong, kết nối linh hồn với hắn.

Giữa hai người tồn tại một mối liên kết không thể cắt đứt.

Mặc Linh Nguyệt cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc đang phun trào.

Thì ra, ngay từ đầu, Cố Diệp Phong đã tính toán tất cả, sắp đặt mọi con đường từ trước.

Hắn chỉ cần từ đầu đến cuối tin tưởng sự tồn tại của y là đủ.

Mặc Linh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể vốn đang siết chặt vì căng thẳng cũng dần thả lỏng, biểu hiện không khác gì so với thường ngày.

Ngay giây tiếp theo, khí tức của Thiên Đạo xuất hiện không xa.

Thiên Đạo khẽ nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Vừa rồi, dường như nó thoáng cảm nhận được khí tức của Diệp Phong?

Khoảng cách quá xa, thời gian lại quá ngắn, nó không thể xác định đó có thực sự là y hay không.

Ánh mắt Thiên Đạo dừng trên người Mặc Linh Nguyệt, kẻ đang chìm trong sự cô độc và đau khổ.

Có lẽ là cảm giác sai lầm.

Dù sao, nếu Diệp Phong còn sống, thì sao Mặc Linh Nguyệt lại có thể vẫn như vậy?

Thân ảnh Thiên Đạo một lần nữa tan biến.

Mặc Linh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Hắn cẩn thận đóng vai mình của những ngày trước, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Sau đó, hắn tìm cơ hội thử lập khế ước với Lưu Tịch.

Quả nhiên không thể.

Lưu Tịch không giống các thần khí hay ma khí khác. Là một ma kiếm, nó có thể lập khế ước với bất kỳ ai rồi sau đó nuốt chửng chủ nhân.

Nếu Lưu Tịch không thể lập khế ước, chỉ có một khả năng duy nhất:

Nó đã có chủ.

Sau khi xác định điều này, Mặc Linh Nguyệt bắt đầu đi theo con đường mà Cố Diệp Phong đã sắp đặt.

Mấu chốt quan trọng nhất chính là tránh khỏi sự giám sát của Thiên Đạo.

May mắn thay, nhờ mười một năm qua chìm trong sự mất mát và suy sụp, Thiên Đạo không còn theo dõi hắn chặt chẽ như trước.

Có lẽ nó nghĩ rằng chẳng còn biến cố nào có thể xảy ra.

Nhân lúc Thiên Đạo vắng mặt, Mặc Linh Nguyệt lập tức nắm lấy cơ hội, xé rách không gian, thân ảnh hắn lao vào khe nứt thời không.

Ngay khi hắn biến mất, Thiên Đạo lập tức xuất hiện tại vị trí đó.

Lần này, sắc mặt nó không chỉ khó coi mà còn giận dữ đến mức muốn nổ tung.

"Chết tiệt!"

"Tên khốn Diệp Phong này lại dám tính kế với ta!"

Khi Mặc Linh Nguyệt xé rách không gian, Thiên Đạo lập tức cảm nhận được, đồng thời cũng nhận ra khí tức của Diệp Phong.

Ngay lúc đó, Thiên Đạo đã hiểu rõ kế hoạch của y.

Nó dùng tốc độ nhanh nhất lao đến, nhưng vẫn chậm một bước. Mặc Linh Nguyệt đã trốn thoát.

Điều này cũng có nghĩa, bản nguyên của thế giới này đã chạy sang thế giới khác.

Dù bản nguyên thế giới không ở đây vẫn có thể duy trì liên kết với thế giới này, nhưng mối liên kết đó sẽ suy yếu đi.

Hơn nữa, bản nguyên chạy sang thế giới khác quả thật là một sự sỉ nhục to lớn!

Thiên Đạo không dám tưởng tượng các Thiên Đạo của những thế giới khác sẽ nhìn nó thế nào.

Nó chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong giới Thiên Đạo.

Sắc mặt Thiên Đạo tức thì trở nên xanh mét.

Sau khi bước vào khe nứt không gian, quả nhiên Lưu Tịch trên tay Mặc Linh Nguyệt lại tỏa ra khí tức của Cố Diệp Phong...

Cùng với đó, sự liên kết giữa hắn và Lưu Tịch cũng trở nên dễ dàng cảm nhận hơn. Dựa vào sợi liên kết mỏng manh ấy, hắn tiếp tục dò tìm trong dòng chảy hỗn loạn của không gian.

Mặc dù đã lạc mất phương hướng vài lần và mất không ít thời gian, cuối cùng hắn cũng tìm được nơi có mối liên hệ mãnh liệt nhất với Lưu Tịch. Không chút chần chừ, Mặc Linh Nguyệt xé toạc không gian tại vị trí đó, ánh sáng trắng từ khe nứt lập tức tràn ra.

Thân ảnh của hắn biến mất trong hư vô, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn xuất hiện ở một nơi hoàn toàn khác.

"Tít tít ——"
"Tít tít tít ——"
"Mẹ nó, tránh ra mau!"

Mặc Linh Nguyệt đang đứng giữa đường lớn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn những kiến trúc kỳ lạ xung quanh. Xa xa, một "hộp" bằng kim loại đang lao về phía hắn với tốc độ rất nhanh. Cảnh vật trước mắt hoàn toàn xa lạ, hắn không nhận ra được đây là thế giới nào.

"Đây là đâu?"

"Két ——!"

Chiếc xe dừng lại ngay trước mặt hắn, khoảng cách chỉ còn một bước chân. Người lái xe với gương mặt đầy tức giận thò đầu ra khỏi cửa sổ, lớn tiếng quát:

"Mày điên rồi sao? Muốn chết thì đừng lôi tao vào chứ! Xui xẻo thật, mới ra khỏi nhà đã gặp kẻ ăn vạ!"

Người lái xe: "!!!"

"Đù! Đù! Đù!!!"

Hắn trừng lớn mắt nhìn người trước mặt, xoa mắt vài lần như không thể tin nổi vào những gì mình đang thấy.

Đẹp... quá mức tưởng tượng!

Đây thật sự là người sao? Không thể nào! Chắc chắn là nhân vật từ một trò chơi giả lập nào đó rồi!

Nếu trò chơi mà tạo ra nhân vật đẹp đến thế này, dù trò chơi đó tệ hại đến mức nào, hắn cũng sẵn lòng chơi cả ngày!

Những người qua đường cũng dần dần dừng lại, tập trung càng lúc càng đông, ánh mắt đều ngây ngốc nhìn chăm chăm vào Mặc Linh Nguyệt đang đứng giữa đường lớn.

Xa xa, một bóng dáng đang nhanh chóng tiếp cận.

Tốc độ của người đó cực nhanh, nhanh đến mức không đi theo đường lớn mà trực tiếp lướt qua mọi chướng ngại vật trên đường, như thể đang sử dụng khinh công. Thậm chí, ngay cả camera giám sát cũng không thể bắt kịp.

Mặc Linh Nguyệt dường như cảm nhận được điều gì đó. Hắn quay đầu, ánh mắt mê mang nhìn về phía bên phải.

Một bóng người nhẹ nhàng đạp lên chiếc "hộp" đang chuyển động, sau đó nhảy lên không trung, thẳng tắp lao về phía hắn.

Người kia ôm chầm lấy hắn, cả hai cùng ngã xuống mặt đất. Ngay cả khi ngã, người kia vẫn không quên dùng tay đỡ đầu cho hắn, bảo vệ một cách cẩn thận.

"Quá chậm rồi, ta đã chờ em lâu lắm rồi."

Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút ủy khuất.

Mặc Linh Nguyệt khẽ giật mình, vươn tay ôm lấy người trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng phát ra:

"Ân, ta đến rồi."

"Ta đã tính toán tất cả vì em."
"Còn em, chỉ cần tin tưởng ta là đủ."

Hoàn chính văn٩(๑❛ᴗ❛๑)۶

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro