Chương 4
Lạc Chu Chu ngồi trên ghế dài bên ngoài sở cảnh sát, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống những bồn hoa dưới bậc thang. Tần phó quan đang làm thủ tục để đón cậu về.
"Xin lỗi, Lạc thiếu gia đã làm phiền mọi người rồi." Tần phó quan điền nốt thông tin cuối cùng, rồi cúi người xin lỗi những cảnh sát trước mặt.
"Không sao đâu, Lạc thiếu rất ngoan." một cảnh sát đáp lại một cách tôn kính. Thấy Tần phó quan sắp ra ngoài, anh ta nhanh chóng đến mở cửa trong suốt.
Tần phó quan ra ngoài, nhìn quanh một lượt, rồi từ từ tiến về phía Lạc Chu Chu. Hắn thở dài, nói: "Lạc thiếu gia, chúng ta về thôi."
Tưởng rằng sẽ bị kháng cự, nhưng không ngờ Lạc Chu Chu không có phản kháng gì. Cậu đứng dậy, đi theo phía sau Tần phó quan về phía bãi đỗ xe. Chiếc xe màu đen khởi động, lăn bánh rời khỏi sở cảnh sát dưới ánh mắt theo dõi của vài viên cảnh sát.
Trong xe, Trần phó quan im lặng lái xe, còn Lạc Chu Chu, sau một đêm đầy sự kiện, cậu dựa đầu vào lưng ghế, không để ý gì đến cảnh vật bên ngoài. Người mà cậu muốn tìm đang ở Enesia, nên nơi đây đối với cậu cũng không còn gì thú vị nữa.
Cái tên Trần Tư Hàn thoáng qua trong đầu cậu, đánh bay cơn buồn ngủ, thay vào đó là cảm giác kích động.
Trần Tư Hàn, Trần Tư Hàn, cậu lặp lại tên này trong đầu vài lần.
Nhưng Enesia quá lớn, cậu không biết Trần Tư Hàn đang ở đâu. Nghĩ đến điều đó, cậu thấy hơi lo lắng, nhưng rồi lại tự mỉm cười. Chỉ cần biết người đó tồn tại, thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Hằng ngày đi tìm, rồi sẽ có ngày gặp lại thôi.
Dù sao cũng đã tìm kiếm nhiều năm rồi, thêm một chút thời gian nữa cũng không thành vấn đề.
Lạc Chu Chu tự nhủ với chính mình, phải kiên nhẫn.
Khi tìm được Trần Tư Hàn, cậu nên nói gì đây?
"Chào, tôi là người định mệnh sẽ thực hiện sơ ủng cho anh đó."
Nhưng nếu Trần Tư Hàn không tin thì sao?
Cậu sẽ nói, "Anh để tôi cắn một cái đi, chỉ cần một cắn thôi là anh sẽ hiểu ra ngay."
Tưởng tượng đến đây, Lạc Chu Chu dùng đầu lười sờ sờ hai cái răng nanh nhỏ. Từ khi đến thế giới này, cậu phát hiện răng nanh của mình không thể dài ra, dù cố thế nào cũng không được.
Ở đó chỉ còn hai chiếc răng nanh nhỏ xíu, sắc nhọn mà ngắn ngủn. Trông chẳng khác gì mấy đứa có dấu hiệu suy dinh dưỡng, yếu ớt bám vào lợi. Đến lúc đó, không biết có đủ sức cắn vào mạch máu của Trần Tư Hàn không.
Nghĩ tới đó Lạc Chu Chu cảm thấy lo lắng tột độ.
Nhưng cậu không dám đến nha sĩ. Cậu cũng không thể nói, "Tôi là ma cà rồng, nhưng răng nanh của tôi không thể mọc dài ra được, làm ơn giúp tôi kiểm tra với."
Con đường phố đã vắng bóng người qua lại, chỉ còn những đèn neon sáng rực, xuyên qua kính xe, thay đổi ánh sáng trong xe.
Lạc Chu Chu nhìn sang khuôn mặt nghiêng của Tần phó quan ở ghế lái, cùng vị trí, cùng góc độ, đột nhiên khiến cậu nhớ đến Sở Phong. Lập tức, niềm vui khi tìm được người đó nhạt dần.
Nếu biết chỉ bị bắt giam ở sở cảnh sát, cậu đã không thèm mở miệng tiết lộ chủng tộc của mình rồi. Bí mật này chỉ có Trần Tư Hàn mới được biết.
Lạc Chu Chu thở dài, khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con phố đã trở nên rộng rãi hơn, Tần phó quan tăng tốc độ xe, cảnh vật hai bên vụt qua thật nhanh.
Bỗng nhiên, cậu thấy bên lề đường có một người đàn ông mặc quân phục, quay lưng về phía cậu, tay cầm túi đồ, đang nói chuyện với một cô gái trẻ mặc váy cam. Cô gái mỉm cười với anh ta, rồi nhận lấy túi đồ từ tay anh ta.
Lạc Chu Chu cảm thấy dáng người mặc quân phục rất quen, nhìn giống Sở Phong. Cậu quay người nhìn ra phía sau cửa sổ xe, nhưng hai người kia đã bị che khuất bởi chiếc xe tuần tra đỗ bên lề.
Cậu nhận ra chiếc xe tuần tra màu đen đó, là chiếc cậu ngồi lúc sớm khi đi với Sở Phong. Tên đó đang hẹn hò hở?
Lạc Chu Chu trở lại vị trí ngồi, có hơi tò mò, nhưng sau khi xe chầm chậm vào trạm kiểm soát Enesia, sự tò mò đó đã bị bị ném sau đầu.
Cậu biết được thứ đang chờ mình là cơn thịnh nộ vô tận của Lạc Bội tướng quân, người được coi là cha của cậu. Khi xe đến cổng biệt thự, cổng điện tử nhận diện chiếc xe rồi tự động mở ra. Tần phó quan dừng xe trước một biệt thự lớn. Ánh sáng từ đèn chùm sáng rực dưới tầng trệt cho thấy mọi người trong biệt thự chưa nghỉ ngơi.
Lạc Chu Chu không thực sự sợ Lạc Bội, cậu là một ma cà rồng, còn ông chỉ là một người thường. Ban đầu cậu còn có chút lo lắng, nhưng qua hai tháng, cậu nhận ra rằng cha chỉ biết rít gào, ra lệnh cấm túc không cho cậu ra ngoài.
Dù vậy, cậu vẫn không muốn xuống xe, cúi đầu nhìn ngón tay của mình, cố gắng kéo dài thời gian.
"Lạc thiếu gia, xuống xe thôi" Tần phó quan nói khi thấy cậu vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Lạc Chu Chu vẫn ngồi im, không nói gì.
Tần phó quan lại nhắc: "Lạc thiếu à, tôi còn cần phải lái xe về gara."
Cũng không thể trốn tránh mãi, Lạc Chu Chu hít sâu một hơi, rồi bước xuống xe. Cậu lững thững bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch, đẩy cửa một cách nặng nề.
Dưới ánh sáng rực rỡ của đèn chùm, Lạc Bội đang mặc áo ngủ bằng lụa màu đỏ sẫm với hoa văn chìm, ngồi dựa vào sô pha. Mặc dù có vẻ hơi lớn tướng, nhưng nhiều năm ngồi trên vị trí cao khiến ông vẫn toát lên vẻ uy nghiêm.
Ngồi bên cạnh ông là người phụ nữ được coi là mẹ của cậu, tướng quân phu nhân, Linda. Bà cũng mặc áo ngủ cùng kiểu, lo lắng nắm chặt tay.
Lạc Chu Chu nhìn thấy cảnh tượng này, không di chuyển thêm nữa. Cậu khoanh tay, đứng thẳng bên cạnh tấm thảm, ngay cửa ra vào.
Trong căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại âm thanh tí tách phát ra từ chiếc đồng hồ gỗ đàn hương để ở góc phòng.
Cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, liền mở lờii: "Chào buổi tối, tướng quân Lạc Bội, phu nhân Linda."
"Nghe thấy không? Nó còn dám gọi tôi là tướng quân." Lạc Bội bất ngờ đứng bật dậy, quay đầu lớn tiếng nói với vợ.
"Từ nhỏ đến lớn, bà cứ luôn nuông chiều nó, bây giờ thì hay rồi, phu nhân Linda, đến cổng kiểm soát nó cũng dám vượt trái phép, sau đó chắc nó còn cầm dao đi thọt người ta cũng được đấy!"
"Tôi sẽ không giết người đâu." Lạc Chu Chu không nhịn được lên tiếng ngắt lời, "Dù loài người yếu đuối thật, nhưng tôi tuyệt đối không giết người"
Thấy Lạc Bội và Linda đều quay đầu nhìn mình, cậu nghiêm túc nói: "Tướng quân Lạc Bội, ngài đã dùng thái độ thô bạo, cọc cằn với tôi suốt những hai tháng ba ngày, mà tôi cũng có tiễn ngài đâu."
Lạc Bội bước nhanh đến trước mặt Lạc Chu Chu, chỉ tay vào cậu, định nói gì đó.
"Cũng muộn rồi, tướng quân Lạc Bội, có chuyện gì thì để mai hẳn nói được không?" Lạc Chu Chu tiếp tục cắt lời. Hôm nay cậu thật sự rất mệt, không còn sức để nghe Lạc Bội gào thét đàm đạo thêm nửa tiếng. Cậu chỉ muốn tắt nguồn nghỉ ngơi, mặc dù mỗi lần bị la mắng, cậu cũng chẳng nghe lọt được câu nào.
Nhìn vào đôi mắt vô tội của Lạc Chu Chu, Lạc Bội chẳng thể nói gì thêm, chỉ thở dài bất lực, quay sang nói với vợ: "Ngày mai tôi sẽ đưa hắn đến quân đội kiểm tra đầu óc một chút."
Phu nhân Linda cũng không nói gì, chỉ biết lấy tay che miệng mình, nghẹn ngào.
Lạc Chu Chu cúi chào hai người họ, rồi bước lên cầu thang xoắn dẫn lên tầng hai, cậu lặng lẽ băng qua hành lang trải thảm xám bạc, vào phòng của cậu.Chính xác hơn là căn phòng của Lạc Chu Chu trước đây.
Lạc Chu Chu nhẹ nhàng đóng cửa lại, bật đèn tường, đi qua phòng ngủ rộng lớn, bước vào phòng tắm liền kề. Phòng tắm này còn rộng hơn cả căn nhà cũ trước đây của cậu, bồn tắm lớn đến mức có thể bơi trong luôn trong đó cũng được.
Lạc Chu Chu cúi xuống mở nước ấm, sau đó chân trần bước đến trước gương, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Người trong gương có đôi mắt to, làn da trắng, và một nửa bộ râu còn dính trên mặt. cậu đưa tay gỡ nó ra, ném vào thùng rác dưới bàn trang điểm.
Cậu vẫn còn giữ một bộ râu khác, để tiện ngụy trang ở ngoài biệt thự, cậu đã cất nó trong một chiếc túi nhựa, chôn cùng bộ đồng phục công nhân dưới hàng rào.
Chủ nhân cũ của căn phòng trông y hệt cậu, cũng tên là Lạc Chu Chu. Hai tháng trước, sau một giấc ngủ dài, khi cậu tỉnh dậy đã trở thành người này, còn Lạc Chu Chu thật kia thì biến mất. Chắc là đã thay cậu làm ma cà rồng rồi.
Ban đầu, Lạc Chu Chu cảm thấy rất khó chịu vì từ bây giờ phải sống thay cho người kia, không còn sự tự do, tuỳ ý bay nhảy vì không có người cha tướng quân Lạc Bội ở đó.
Nhưng tối nay thì khác, câu rất cảm ơn cơ hội được hoán đổi này. Vì ở đây, cậu đã tìm thấy người bạn đời định mệnh mà cậu luôn khao khát, còn là một cảnh sát trưởng đẹp trai.
Nghĩ đến Trần Tư Hàn, mọi thứ dường như trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Lạc Chu Chu vui vẻ cởi quần áo, khi chuẩn bị ném bộ đồng phục công nhân vào giỏ đồ bẩn thì chạm phải một vật cứng. Rút ra xem, thì ra là viên kẹo mà Sở Phong đã đưa cho cậu.
Định ném vào thùng rác, nhưng do dự một lát, câụ bóc vỏ, bỏ viên kẹo màu trắng sữa vào trong miệng. Nằm trong bồn tắm, Lạc Chu Chu nhắm mắt lại, nhớ đến gương mặt thiếu đánh của Sở Phong, cậu bắt đầu dùng lưỡi nhẹ nhàng đẩy viên kẹo. Kẹo chạm vào răng tạo ra âm thanh nhỏ, mùi hương quýt ngọt ngào dần dần lan tỏa trên đầu lưỡi.
Tắm xong, Lạc Chu Chu mặc áo ngủ, nằm trên chiếc giường lớn xa hoa. Dù cơ thể rất mệt mỏi, nhưng lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể ngủ được.
Lạc Chu Chu nghĩ, phải chi lúc này có một chiếc quan tài thì hay biết mấy.
Một chiếc quan tài làm bằng gỗ lim, sơn đen bên ngoài, hay màu nâu sẫm cũng được, bên trong lót thảm nhung mềm mại. Chui vào trong đó nằm, đậy nắp, tay đan trước ngực, vô cùng thư giản và thoải mái. Không giống như khi nằm trên giường, bốn phía trống trải, không có chút cảm giác an toàn nào.
Cậu trằn trọc một lát, rồi đột ngột ngồi dậy, ôm gối bước đến tủ quần áo, kéo cửa ra, chui vào bên trong rồi đóng cửa lại.
Sau một hồi lục đục, căn phòng cuối cùng cũng dần tĩnh lặng lại.
Rèm cửa vẫn chưa đóng lại, ánh trăng len lõi qua cửa sổ rọi vào phòng, từ xa thỉnh thoảng vang lên âm thanh xe cộ.
Một âm thanh nặng nề đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng đó. Cánh cửa tủ quần áo mở ra rồi bật ngược lại, Lạc Chu Chu bò ra khỏi tủ, hai tay ôm lấy cổ, thở hổn hển.
Vừa rồi cậu cuộn tròn ngủ quên trong tủ, chưa bao lâu đã bị cơn ngạt thở do thiếu không khí giật đầu dậy.
Cậu ngồi trên sàn một lát, vừa ho vừa lê lết về phía giường lớn, định leo lên giường thì đột nhiên ngừng lại. Chậm rãi cúi xuống, nhìn chằm chằm dưới gầm giường một lúc.
Oke, khỏi phải đắn đo, cậu chui luôn vào trong.
Cuối cùng, căn phòng thật sự trở về tĩnh lặng. Lạc Chu Chu mệt muốn ná thở, dần chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro