Phiên ngoại 3

Nơi Đàm Duệ Khang làm việc là một phòng thiết kế máy móc, một đống máy móc lộn xộn. Anh phụ trách giúp một kỹ sư thiết kế máy móc tính toán vật liệu tiêu hao và đổ khuôn thạch cao, còn có hai đồng nghiệp dạy anh.

Người mới đến đều bị sai vặt như trâu như ngựa. Đàm Duệ Khang vừa tốt nghiệp đã bắt đầu lập nghiệp, không mấy khi phải chịu áp lực từ cấp trên, trước nay luôn là anh áp đặt người khác. Giờ đây, cuối cùng anh cũng được nếm trải cảm giác cá lớn nuốt cá bé một lần. Trong số các đồng nghiệp còn có một chú khoảng 45 tuổi, có vợ con, ra ngoài làm công việc chân tay. Một đồng nghiệp khác có quan hệ rất tốt với kỹ sư thiết kế, coi như đồ đệ của sếp nên cứ hầm hầm mặt với Đàm Duệ Khang, luôn nhìn anh không vừa mắt.

Ngày đầu tiên đi làm, Đàm Duệ Khang thay bộ quần áo bảo hộ liền thân. Diêu Viễn đến đưa cơm liền “oa” một tiếng, nhìn mà không ngừng chảy nước miếng.

Đàm Duệ Khang nói: “Nhanh lên, ăn cơm ăn cơm, anh chỉ có nửa tiếng thôi.”

Diêu Viễn mang hộp cơm giữ ấm ra. Hai người ngồi dưới ánh nắng tươi đẹp. Mấy đứa trẻ con ở đằng xa trên bãi cỏ đang thả diều. Diêu Viễn nói: “Có nhớ em không?”

Đàm Duệ Khang thảm thiết nói: “Mệt chết đi được, suýt nữa là không có thời gian mà nghĩ đến em luôn rồi!”

Diêu Viễn vui vẻ, mở hộp giữ tươi, cắm ống hút trà sữa cho Đàm Duệ Khang. Đàm Duệ Khang đội mũ, bộ quần áo bảo hộ liền thân màu xanh lam dính đầy bột thạch cao và dầu máy, mặt mũi lấm lem, đeo một đôi găng tay vải bạt, có một vẻ đẹp nam tính của công nhân. Ngồi xuống xong anh thấy vô cùng khó chịu, cởi bỏ cúc áo cổ, thở phào, nói: “Cái áo này không thoáng chút nào.”

Diêu Viễn liếc vào cổ áo anh, thấy làn da màu đồng trần trụi của anh, nói: “Bên trong không mặc gì hả?”

Đàm Duệ Khang: “Đi làm đều phải thay quần áo bảo hộ, sếp bảo thế.”

Diêu Viễn liếc xuống giữa hai chân anh, nói: “Bên trong thì sao? Cởi hết à?”

Đàm Duệ Khang cười nói: “Quần lót thì có mặc, em muốn làm gì? Muốn làm gì thì cũng không đủ thời gian đâu, mau ăn mau ăn, còn 25 phút nữa thôi.”

Diêu Viễn: “Đi làm thì làm gì? Anh điều khiển máy móc à?”

Đàm Duệ Khang vừa nhai cơm vừa nói: “Thật sự không có đâu, toàn bắt anh khuân bột thạch cao, đổ khuôn thạch cao, tháo dầu trên ổ trục, rồi lại khuân về.”

Diêu Viễn có chút xót xa, nói: “Hay là đừng làm nữa đi.”

Đàm Duệ Khang: “Công việc này tốt thật mà, họ bảo anh vừa làm vừa học, nói là qua thời gian thử việc sẽ tăng lương lên 5200 (~19.005.173 VNĐ). Em biết không, cái chú Hoàng làm cùng anh mới có 3200 thôi (~11.695.491 VNĐ), anh không dám hó hé gì đâu.”

Diêu Viễn nói: “Em sợ lát nữa ngón tay anh rớt vào máy tiện mất.”

Đàm Duệ Khang cười đáp: “Sẽ không đâu, anh vẫn lành lặn đây này.”

Diêu Viễn rất sợ Đàm Duệ Khang xuống xưởng làm. Trước đây cậu xem tin tức nhiều, luôn cảm thấy dây chuyền sản xuất rất nguy hiểm, phòng làm việc của kỹ sư cũng lộn xộn, lỡ mà đứt ngón tay hay mặt bị xước mấy vết thì không phải chuyện đùa.

Nhưng Đàm Duệ Khang mặc bộ đồ công nhân này trông rất có sức hút, dù vẫn gầy gầy cao cao, nhưng lại toát ra vẻ thô mộc, chất phác của người lao động. Thêm vào đó, da anh hơi đen, khuôn mặt lấm lem lại càng hấp dẫn hơn.

Đàm Duệ Khang nuốt trọn bữa cơm trong mấy miếng, uống mấy ngụm trà sữa. Đám trẻ con thả diều trên bãi cỏ đã chạy ra khỏi tầm nhìn. Đàm Duệ Khang quay đầu nhìn nhìn, rồi "ưm" một tiếng gọi Diêu Viễn.

Diêu Viễn nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Gì vậy?”

Môi Đàm Duệ Khang ghé sát, từ từ chuyền trà sữa vào miệng cậu. Tim Diêu Viễn đập thình thịch. Một chút trà sữa tràn ra khóe môi. Khi rời môi, cậu liếm liếm môi, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Từ xa vọng lại tiếng động, lũ trẻ thả diều lại chạy đến. Hai người vội vàng quay mặt đi, Diêu Viễn vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào bóc đồ ăn vặt, Đàm Duệ Khang mặt mày tươi cười, cúi đầu chỉnh lại hộp cơm.

“Tối nay có lẽ phải tăng ca,” Đàm Duệ Khang nói. “Em đừng đợi anh.”

Diêu Viễn bóc một cái kẹo mút đưa vào miệng anh, nói: “Vừa hay em cũng có chút việc, muốn đi dạo thị trường điện thoại một vòng.”

Đàm Duệ Khang nói: “Đừng đi bán điện thoại, đến lúc đó lại bị khách hàng mắng cho thì khổ.”

Diêu Viễn: “Ai, em biết rồi, chỉ là xem giá điện thoại thôi.”

Đã đến giờ, Đàm Duệ Khang ngậm kẹo mút quay về phòng làm việc. Anh còn thò đầu ra từ cửa nhỏ nhìn cậu một cái, mặt đỏ bừng, cười cười.

Diêu Viễn vẫy tay, tâm trạng rất tốt, sắp xếp hộp cơm rồi đi dạo phố.

Kinh tế suy thoái, các ngành nghề như thương mại và tài chính đều chịu ảnh hưởng nhất định. Tuy nhiên, ít nhất có một vài ngành sẽ không quá suy sụp: thứ nhất là sản phẩm điện tử tiêu dùng nội địa. Một số nhà máy ở khu vực Đông Nam Á còn thiếu một bộ phận, nhưng thị trường trong nước vẫn có thể tiêu thụ hết – dù bất cứ lúc nào cũng có người mua điện thoại.

Tiếp theo là ngành ăn uống. Kinh tế có suy thoái đến mấy thì mọi người cũng phải ăn cơm.

Cuối cùng là đồ dùng trẻ em và đồ dùng học sinh. Kinh tế có suy thoái đến mấy cũng phải đi học. Diêu Viễn đã bàn bạc với Triệu Quốc Cương một lần, muốn kiếm chút tiền trong thời kỳ sóng thần tài chính. Thứ nhất, không thể đầu tư quá nhiều chi phí và vốn lưu động. Thứ hai, không thể thuê nhân viên cố định.

Ban đầu, Diêu Viễn tính toán làm việc trực tiếp với các nhà xuất bản tạp chí hoặc các xưởng in nhỏ, chuyên làm tài liệu sách giáo khoa và sách tham khảo, rồi đưa tiền hoa hồng cho các tổ trưởng để bán sách cho học sinh cấp hai, cấp ba. Cách này kiếm tiền nhanh nhưng phải bỏ ra một khoản vốn không nhỏ.

Tiếp theo, cậu định xem xét liệu mở cửa hàng trên Taobao có kiếm được tiền không. Chỉ là bán mặt hàng gì thì vẫn còn khó nói, nên cậu quyết định đi xem thị trường điện thoại trước.

“Cái điện thoại này bán chạy không?” Diêu Viễn hỏi. “Tôi thấy không có nhiều người dùng lắm... Đánh giá trên mạng cũng không ổn.”

“Cái này cũng không tệ,” Cậu trai đứng sau quầy nói. “Nếu anh mua iPhone thì nên đợi mẫu mới, nghe nói sắp ra rồi.”

Diêu Viễn suy nghĩ một chút, nói: “Hiện tại có nhiều người dùng iPhone không?”

Chàng trai trẻ nói: “Nhiều lắm, nhưng dần dần ít người mua hơn. Nếu anh muốn, có thể để lại số điện thoại, đặt trước ở chỗ chúng em. Có hàng mới chúng em sẽ thông báo cho anh.”

Diêu Viễn gật đầu, rồi đi đến quầy khác hỏi. Cậu rút điện thoại của mình ra, giá không đổi. Đối phương hỏi: “Cái này của anh là hàng xách tay à?”

Diêu Viễn chợt nhớ ra một chuyện, nói: “Hàng xách tay bên anh bán bao nhiêu?”
Người đó nói ra một con số, rẻ hơn hàng chính hãng. Diêu Viễn lại hỏi: “Giá nhập hàng bao nhiêu?”

Đối phương không nói. Diêu Viễn nói: “Tôi có hàng xách tay, anh có muốn không?” Đối phương xua tay, Diêu Viễn liền im lặng.

Cậu hỏi từng quầy một, sau đó hỏi đến một cậu trai. Người đó nói: “Anh muốn mua điện thoại sao?”

Diêu Viễn giật mình, cười nói: “Đúng vậy, cậu mới đến à? Trước đây sao chưa thấy cậu bao giờ? Cậu tên gì?”

Chàng trai nói: “Em tên Chu Sảng. Anh đang dùng iPhone rồi còn mua điện thoại mới làm gì, cái này tốt lắm mà, bản thân em cũng muốn một cái đây này.”

Diêu Viễn thấy cậu ta trông như mới tốt nghiệp, liền hỏi: “Cậu học ở tỉnh này à?”

Diêu Viễn dùng tiếng Quảng Đông để nói chuyện phiếm khi mua điện thoại, muốn xem có bao nhiêu người địa phương, liệu có gặp bạn học cũ cấp ba không. Chu Sảng học một trường trung học khác, là sinh viên địa phương của Đại học Thâm Quyến, mới tốt nghiệp được một năm, đang giúp cửa hàng của chị mình bán điện thoại. Hai người trò chuyện về trường cũ của nhau. Có mối quan hệ này thì dễ nói chuyện hơn nhiều. Diêu Viễn bắt đầu hỏi thăm tiền lương của cậu ta, giật mình, thu nhập vẫn rất đáng kể.

“Haizz, chẳng có việc gì làm,” Diêu Viễn nói. “Cả ngày rảnh rỗi ở nhà.”

Chu Sảng nói: “Anh còn mở công ty, em vẫn còn làm thuê cho người ta đây.”

“Mở công ty vô dụng chứ sao,” Diêu Viễn nói. “Anh trai anh còn phải đi tìm việc làm, ann đúng là kẻ ăn không ngồi rồi vô dụng, cũng phải tìm việc gì đó mới được...”

Chu Sảng hỏi: “Anh làm kinh doanh gì vậy?”

Diêu Viễn nói: “LED, giờ không ổn rồi, nhà máy không cung cấp đủ hàng, công nhân đều nhàn rỗi cả.”

Hai người trò chuyện khí thế ngất trời. Chu Sảng là một cậu bé thư sinh, mới bước chân vào xã hội, chưa bao giờ giao thiệp với ông chủ, cảm thấy Diêu Viễn rất biết nói chuyện, cũng rất thích trò chuyện với cậu, còn rót nước cho cậu uống. Buổi chiều thành phố điện thoại không có mấy khách, Diêu Viễn liền ngồi ghế xoay chân cao, lắc lư trò chuyện với cậu ta.

Diêu Viễn không có tiền, nhưng khí chất vẫn còn đó. Tùy tiện mở một chủ đề liền thân thiết nóng bỏng với cậu ta. Hơn 5 giờ tan tầm, các cửa hàng lần lượt đóng cửa. Diêu Viễn nói: “Cùng đi ăn cơm đi, anh trai anh hôm nay tăng ca.”

Chu Sảng nói: “Được thôi, bạn gái em hôm nay học thêm buổi tối rồi.”

Hai người lại đi ăn cơm. Diêu Viễn định trả tiền mời khách, Chu Sảng còn tranh giành hóa đơn với cậu. Diêu Viễn tranh giành nửa ngày không lại, đành để cậu ta mời. Trong lòng cảm thấy rất thú vị, hỏi: “Bên các cậu có nhập hàng xách tay không?”

Chu Sảng thanh toán hóa đơn. Hai người uống trà sữa Hồng Kông, nói: “Có chứ, sao lại không có. Nhưng giờ iPhone xách tay không dễ bán, mọi người đều đang đợi mẫu mới.”

Diêu Viễn thầm nghĩ, hấp dẫn thật! Lại hỏi: “Giá nhập hàng một chiếc bao nhiêu tiền?”

Chu Sảng suy nghĩ một chút. Diêu Viễn nói: “Anh cho em một giá thật nhé, bán được một cái anh sẽ cho em thêm một trăm tệ.”(~365.592 VNĐ)

Chu Sảng nói: “Anh có hàng hả?!”

Diêu Viễn nói: “Hiện tại thì không có, nhưng sau này có thể sẽ có. Công ty anh giờ không có việc gì làm, nên rút chút tiền ra, muốn làm chút kinh doanh nhỏ lẻ, tiện thể mang về mấy chiếc điện thoại. Hoặc là em đừng trông cửa hàng nữa, nói với chị em một tiếng, ra ngoài làm kinh doanh nhỏ lẻ cùng anh đi.”

Chu Sảng vội vàng nói không không không, rồi cho Diêu Viễn một cái giá. Diêu Viễn lại hỏi cậu ta một tháng có thể bán được bao nhiêu chiếc, lấy iPhone làm tham chiếu, thầm nghĩ lợi nhuận của thị trường điện thoại vẫn rất tốt.

Diêu Viễn nói: “Tiền trao cháo múc, không nợ nần gì cả. Đến lúc đó anh có hàng thì sẽ bán cho em, được không?”

Việc này chẳng khác nào đưa tiền cho Chu Sảng. Chỉ cần các chủ cửa hàng khác nhập hàng từ Diêu Viễn, cậu ta sẽ có tiền kiếm. Chu Sảng lập tức đồng ý.

Hai người hẹn tốt mấy ngày nữa Diêu Viễn sẽ đến mời cậu ta ăn cơm, rồi mới ai về nhà nấy.

Về đến nhà đã là 11 giờ. Diêu Viễn mệt rã rời, gửi một tin nhắn cho Đàm Duệ Khang. Anh vẫn còn ở phòng làm việc, không biết mấy giờ mới về được, bảo Diêu Viễn ngủ trước. Diêu Viễn liền đi tắm rồi ngủ.

Không biết mấy giờ, Đàm Duệ Khang đã về. Diêu Viễn nghe thấy Đàm Duệ Khang tắm rửa, tắt đèn, nhưng cậu không có sức lực dậy nổi. Cho đến khi Đàm Duệ Khang chui vào trong chăn, ôm lấy cậu ngủ. Diêu Viễn phát hiện anh ngay cả áo ngủ quần ngủ cũng không mặc, toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc quần lót. Lúc ôm vào thì thoải mái đến chết đi được.

Đàm Duệ Khang lại không ngừng hôn cậu, hỏi vài câu gì đó. Diêu Viễn "ưm ưm" đáp lại, rồi lại nghe thấy Đàm Duệ Khang đang cười, liền tiện tay cho anh một cái tát nhẹ để anh không làm phiền mình ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đàm Duệ Khang đã đi làm rồi. Trong chăn vẫn còn lưu lại mùi hương của “con khỉ lớn” anh.

Diêu Viễn thật sự có chút không chịu nổi. Mùa xuân là mùa động dục, cộng thêm lại có tiến triển với Đàm Duệ Khang, cậu thật sự rất muốn mỗi ngày 24 giờ ôm anh và quấn quýt bên nhau.

Mấy ngày nay mỗi ngày họ chỉ có thể gặp mặt nửa tiếng. Buổi tối Đàm Duệ Khang rất khuya mới về. Diêu Viễn ban ngày lên mạng lên kế hoạch mở cửa hàng trên Taobao. Cậu tính thuê một vị trí trên Taobao Mall, chuyên làm hàng xách tay từ Hồng Kông, so sánh giá cả với các cửa hàng xách tay khác và ước tính doanh số. Loại cửa hàng này sẽ không bao giờ lỗ vốn, ban đầu có thể làm ăn nhỏ lẻ, luân chuyển hàng hóa.

Dù sao vợ Trương Chấn làm ở hải quan, hàng bị giữ lại thì bảo cô ấy gọi điện là được. Chỉ là chạy đi chạy lại vất vả, hơn nữa mỗi lần mang đồ không được nhiều, phải tìm thêm người giúp mang. Nhưng nếu người nhiều quá thì sẽ thành phạm tội tập thể. Diêu Viễn không muốn bị bắt vì buôn lậu, nên phải kiểm soát chặt chẽ mới được... Hiện tại thuế quan vẫn còn khá lỏng lẻo, chỉ sợ sau này sẽ nghiêm ngặt hơn. Chế độ du lịch tự do mới mở năm thứ 5, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu, cố gắng làm ăn gần nhà.

Mấy ngày sau, sáng dậy, Diêu Viễn phát hiện Đàm Duệ Khang đang ở bên cạnh mà không đi làm. Cậu lập tức phấn khởi.

Đàm Duệ Khang vẫn còn ngủ say như lợn, há miệng ngáy khò khò. Diêu Viễn nhìn đồng hồ báo thức, 9 giờ. Trong lòng đấu tranh một hồi, có nên đánh thức anh không, rồi lại gần hôn một lúc. Đàm Duệ Khang mơ mơ màng màng tỉnh dậy, kéo dài môi “Sao” rồi đáp lại cậu bằng một nụ hôn.

Diêu Viễn: “...”

Đàm Duệ Khang: “...”

Diêu Viễn: “Ôi, anh bị muộn rồi.”

Đàm Duệ Khang dụi mắt, ngơ ngác nói: “Hôm nay đến lượt anh nghỉ, mấy giờ rồi?”

Diêu Viễn nghe thấy anh nói nghỉ, không nói hai lời, xoay người cưỡi lên người Đàm Duệ Khang, nằm sấp đè lên ann.

Đàm Duệ Khang bị làm cho tỉnh ngủ, cười cười, nói: “Muốn cái đó sao?”

Diêu Viễn không nói gì, chỉ ôm anh cọ xát. Cả hai đã bốn ngày không xuất tinh, giữa háng đều cương cứng đến khó chịu. Hôm đó, sau khi Đàm Duệ Khang trở về, Diêu Viễn cũng không mặc áo ngủ, chỉ mặc mỗi quần lót tam giác co dãn. Lần đầu tiên Đàm Duệ Khang ôm cậu mà phát hiện cậu gần như trần truồng, anh còn hơi căng thẳng, nhưng da Diêu Viễn mềm mại, khi vuốt ve nhau rất thoải mái, nên Đàm Duệ Khang cũng quen dần.

Cứ thế ôm cọ, Diêu Viễn cọ chưa được mấy cái đã cương đến chảy nước, phía trước quần lót ướt đẫm một mảng nhỏ. Đàm Duệ Khang vòng tay ôm lấy cậu, đè cậu xuống dưới thân mình, cúi đầu hôn cậu.

“Muốn cái đó sao?” Đàm Duệ Khang nhìn thẳng vào mắt Diêu Viễn, khẽ hỏi: “Muốn làm không?”

Diêu Viễn “ừ” một tiếng, mặt hơi đỏ. Đàm Duệ Khang nói: “Hôm nay để anh giúp em nhé.”

“Anh...” Diêu Viễn nói, “Nắm cái đó, anh không thấy nổi da gà sao?”

Đàm Duệ Khang cười nói: “Cũng giống như sờ của chính anh thôi mà, có gì khác đâu.”

Diêu Viễn nuốt nước bọt, nói: “Cởi quần lót ra đi.”

Đàm Duệ Khang nhìn cậu một lúc. Diêu Viễn nhấc chân lên móc, Đàm Duệ Khang hơi đỏ mặt, vẫn chưa quen với việc cả hai trần truồng đối mặt nhau. Anh cuộn chăn lại, đưa tay kéo quần lót của mình xuống một chút. Diêu Viễn lập tức thuận thế dùng chân đạp xuống tận cùng, ngón chân kẹp giúp anh cởi.

Bản thân cậu cũng hơi ngượng ngùng, nhưng cảm giác được Đàm Duệ Khang ôm rất thoải mái, không hề có chút ghê tởm hay khó chịu nào như cậu tưởng tượng trước đây. Có lẽ là do sự cọ xát của chăn đã trung hòa cảm giác khó chịu khi hai người đàn ông trần truồng ôm nhau, hoặc có lẽ là nhiệt độ cơ thể của đối phương đã khơi gợi dục vọng của cậu. Đàm Duệ Khang nói: “Em cũng cởi đi, cởi hết ra.”

Diêu Viễn đỏ mặt. Ngón tay Đàm Duệ Khang lại luồn vào trong chăn, kéo biên quần lót của cậu, Diêu Viễn liền cởi.

Cứ thế, hai người trần trụi hoàn toàn ôm lấy nhau trong chăn. Khi Đàm Duệ Khang chủ động áp sát, Diêu Viễn cảm thấy một xúc động lạ lẫm. Dương vật của họ chạm vào nhau, khi cọ xát, Diêu Viễn ngay lập tức cảm thấy một khao khát tình dục đã ấp ủ từ lâu trỗi dậy từ sâu thẳm bên trong.

“Cái đó” của Đàm Duệ Khang rất lớn, cơ bắp dương vật không ngừng cọ xát. Cả người anh đè nặng lên người cậu. Diêu Viễn một tay ôm eo anh, tay kia vòng qua cổ anh. Hai người cứ thế quấn lấy nhau, cọ xát trên người đối phương. Diêu Viễn bỗng nhiên cảm thấy Đàm Duệ Khang thật sự rất gầy, nhưng lại không phải quá gầy, chính cậu cũng có chút không nói rõ được, dường như khi trần trụi Đàm Duệ Khang lại mang một cảm giác khác.

Mặt cậu rất đỏ, biểu cảm lại có chút nóng nảy. Đàm Duệ Khang cúi đầu nhìn chăm chú cậu. Tóc anh hơi dài, trán tựa vào trán Diêu Viễn, chu môi chạm nhẹ môi cậu, nói: “Tiểu Viễn.”

Hành động cưng chiều này khiến Diêu Viễn nhất thời choáng váng.

Đàm Duệ Khang mỉm cười, nói: “Em rất gợi cảm.”

“Cái gì?” Diêu Viễn lấy lại tinh thần nói.

Đàm Duệ Khang không nói gì. Diêu Viễn nói: “Kiểu gợi cảm như phụ nữ sao? Da trắng, thân hình mềm mại kiểu đó?”

“Không.” Đàm Duệ Khang cúi đầu nhìn, hôn hôn cổ Diêu Viễn, nói: “Không phải.”

Diêu Viễn hỏi: “Anh coi em là con gái sao?”

Đàm Duệ Khang nói: “Không phải mà.”

Đàm Duệ Khang còn định hôn xuống dưới nữa, Diêu Viễn không có ngực, cảm thấy ngượng, liền dùng cánh tay đỡ cằm anh, nói: “Anh... mỗi lần muốn bắn tinh, anh nghĩ về em thế nào? Có phải vừa ảo tưởng ôm một người phụ nữ, vừa cọ xát với em không?”

Đàm Duệ Khang mơ hồ nói: “Thật sự không phải, vốn dĩ đã không giống nhau rồi mà.”

Diêu Viễn nhíu mày nói: “Anh coi em là gì mà nghĩ vậy?”

Đàm Duệ Khang nói: “Chính là em thôi, từ nhỏ em đã trắng trẻo thơm tho rất đáng yêu, ôm rất thoải mái.”

Diêu Viễn vốn dĩ chỉ định để Đàm Duệ Khang ảo tưởng mình là một cô gái, sau đó ôm vào lòng và đạt cực khoái, rồi dần dần quen với việc chấp nhận cậu là con trai, từ đó hoàn toàn có dục vọng với giới tính nam. Nhưng không ngờ, khi làm tình, Đàm Duệ Khang lại chưa bao giờ coi mình là con gái!

Cậu nghĩ đến trước đây từng đọc trong sách, có những người đàn ông cũng thích những thiếu niên thanh tú, xinh đẹp. Có lẽ Đàm Duệ Khang vốn dĩ đã có chút xu hướng này. Diêu Viễn luôn cảm thấy mình đã hơi già rồi, cậu cũng sắp 26 tuổi, không còn vẻ non nớt của thời học sinh nữa. Thế nhưng cậu hiểu tâm trạng của Đàm Duệ Khang, họ vẫn luôn ở bên nhau. Trong ấn tượng của Đàm Duệ Khang, Diêu Viễn chắc chắn vẫn là một học sinh trung học.

Đàm Duệ Khang cười nói: “Giờ thì đều bị em làm cho lệch lạc hết cả rồi, có làm nữa không đây, sắp mềm rồi.”

Diêu Viễn liếm liếm môi, cảm thấy Đàm Duệ Khang mềm lại, nói: “Mềm thì cứ ôm hôn thôi, như vậy cũng rất sướng mà.”

Đàm Duệ Khang “ừ” một tiếng, hôn hôn mặt Diêu Viễn, giống như một con chó lớn cứ hít hà quanh cổ cậu, nói: “Thật muốn nuốt em vào bụng.” Nói rồi lại ra sức cọ xát, chà đạp lên cậu.

Diêu Viễn mỉm cười, bảo anh ghé đầu lại, khẽ nói: “Lại đây, ăn đi.”

“Hửm?” Đàm Duệ Khang nhìn vào mắt Diêu Viễn. Môi Diêu Viễn bao phủ lên, lưỡi thăm dò. Đàm Duệ Khang chuyên tâm đáp lại. Lần hôn môi này là lần họ buông thả nhất, bùng cháy tất cả nhiệt tình. Diêu Viễn không ngừng liếm mút, lưỡi lại bị Đàm Duệ Khang mút ngược lại. Đàm Duệ Khang tham lam hôn cậu, hôn rất sâu, hơi thở của Diêu Viễn trở nên dồn dập, cảm thấy Đàm Duệ Khang lại cương rồi!

Đây là lúc anh động tình. Diêu Viễn gần như có thể tin rằng anh không còn bài xích việc làm tình với đàn ông nữa... Khi rời môi, Diêu Viễn nói: “Anh lại cứng rồi...”

Lời còn chưa dứt, Đàm Duệ Khang lại hôn tới, chặn lại những lời vô nghĩa của cậu. Anh nhắm mắt lại, ôm cậu và liên tục cọ xát trên người cậu. Hơi thở của Diêu Viễn không ngừng run rẩy, quy đầu cọ qua cọ lại trên cơ bụng Đàm Duệ Khang. Làn da nóng bỏng tràn đầy dịch tiền liệt tuyến ấm áp, trơn trượt. Diêu Viễn bị hôn đến điên rồi, cậu ôm chặt Đàm Duệ Khang, ngón tay nắm lấy lưng anh, sờ cổ anh. Lúc thì đưa tay xuống luồn vào giữa ngực hai người đang dán chặt vào nhau, vê đầu vú của anh. Đàm Duệ Khang khẽ đẩy đầu gối về phía trước, khiến đùi Diêu Viễn tách ra, dương vật to lớn tựa vào bụng dưới cậu, cọ xát liên tục với dương vật của cậu.

“Ưm---”

Diêu Viễn ôm chặt anh, cọ một lúc liền bắn tinh. Đàm Duệ Khang mở mắt ra, hôn càng mạnh hơn, một lát sau nghiêng đầu, mũi chạm mũi Diêu Viễn, khẽ thở phào.

Bụng cả hai tràn đầy tinh dịch ấm áp. Diêu Viễn nuốt nước bọt. Đây là lần cậu làm được sảng khoái và triệt để nhất, ước chừng bắn tinh vài lần. Trước đây cậu thường mệt mỏi và muốn ngủ ngay sau khi bắn tinh, việc giải tỏa dục vọng có thể làm cậu bớt lưu luyến Đàm Duệ Khang một chút. Nhưng lần này, cậu lại cảm thấy càng yêu anh hơn, hận không thể rúc vào lòng anh.

Đàm Duệ Khang lặng lẽ nhìn cậu. Diêu Viễn quay đầu, bĩu môi chạm vào anh. Đàm Duệ Khang nói: “Sướng.” Tiếp đó anh cũng bắn tinh, đi rút giấy, cười lau khô tinh dịch. Diêu Viễn bị anh trêu chọc đến cười phá lên. Khi Đàm Duệ Khang vén chăn ra, Diêu Viễn lập tức rất ngượng, gập chân lại định nghiêng người. Đàm Duệ Khang nói: “Ê, trốn cái gì, ngượng ngùng vậy sao.” Nói rồi ấn đùi Diêu Viễn xuống, không cho cậu chống cự, lau khô bụng dưới cho cậu.

Mặt Diêu Viễn đỏ bừng, nói: “Anh đừng nhìn.”

Đàm Duệ Khang cười nói: “Thật sự không sao mà.” Nói rồi còn sờ sờ dương vật mềm của Diêu Viễn. Khi ngón tay anh chạm vào, Diêu Viễn nhất thời nuốt nước bọt.

Cậu cũng nhìn thấy “cái kia” của Đàm Duệ Khang, vừa xuất tinh xong vẫn còn nửa cương, đầu dương vật chảy ra chút nước. Lúc nửa mềm đã dài khoảng mười mấy cm. Diêu Viễn đưa tay sờ sờ, nắm trong tay, nói: “Của anh to thật.”

Đàm Duệ Khang quỳ gối trên giường, như một đứa trẻ con mà ghé lại, đặt dương vật của mình lên dương vật của Diêu Viễn, dùng ngón tay vòng quanh, nói: “To hơn của em một chút.”

“To hơn nhiều... Ha ha ha!” Diêu Viễn nói: “Anh đừng... Ê. Đừng nhìn!”

Đàm Duệ Khang mỉm cười, kéo chăn đắp gọn gàng, vươn tay ôm Diêu Viễn. Hai người cứ thế trần trụi ôm nhau. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ. Diêu Viễn thật sự hạnh phúc đến chết đi được.

Trước đây cậu từng nghĩ, có thể cùng người mình yêu làm như vậy một lần, ngày mai dù là tận thế cũng đáng.

Đàm Duệ Khang: “Hôm nay đi đâu chơi? Anh đưa em đi chơi nhé.”

Diêu Viễn suy nghĩ một chút, thực ra cậu chẳng muốn đi đâu cả. Mấy ngày không ở bên Đàm Duệ Khang, cậu chỉ muốn ở nhà ôm ấp anh cả ngày, nhưng lại sợ quá quấn quýt. Đang định tìm giờ giấc địa điểm thì điện thoại reo.

Đàm Duệ Khang ôm Diêu Viễn, đưa tay lên tủ đầu giường sờ điện thoại, sờ qua sờ lại rồi cũng tìm thấy. Diêu Viễn bỗng nhiên có cảm giác “Đây là đàn ông của mình”.

Không đúng, vậy mình thành cái gì?

“Ừm, ừm... Được... Không, không được.” Đàm Duệ Khang nói: “Chậm một chút đi, không thể nào... Được rồi, tôi sẽ cố gắng, bây giờ không thể hứa với anh được, không phải vậy! Tôi sẽ cố gắng...”

Gác điện thoại, Đàm Duệ Khang buồn bực nói: “Bắt anh quay lại tăng ca.”

“Đi đi thôi.” Diêu Viễn mãn nguyện đến chết, tăng ca cũng chẳng sao, nói: “Trưa nay em mua cơm vịt quay cho anh ăn nhé.”

Đàm Duệ Khang: “Muốn vịt quay Trình Ký, thêm chút nước chấm.”

Diêu Viễn cười nói: “Không thành vấn đề.”

Đàm Duệ Khang mặc quần lót vào, soi gương một lát, nghiêng đầu ngắm nghía cổ, sờ sờ ngực mình, cười nói: “Anh trai thật ra cũng đẹp trai đấy chứ.”

Diêu Viễn rúc trong chăn nói: “Cút đi! Đừng có tự mãn!”

Đàm Duệ Khang cười khúc khích đi thay quần áo. Diêu Viễn vẫn còn rúc trong chăn, thưởng thức dư vị. Một lát sau, Đàm Duệ Khang bước vào phòng hôn cậu một cái, nói: “Anh đi làm đây.”

“Nhớ tự mua bữa sáng mà ăn nhé, đừng để đói bụng đấy.” Diêu Viễn nói.

“Ừm.” Đàm Duệ Khang đáp từ bên ngoài. Tiếng đóng cửa vang lên. Diêu Viễn rúc trong chăn, cựa quậy, không kìm được bắt đầu hát, tự mình hát bài mình thích, rồi đứng dậy thay quần áo, kéo chăn ra ban công phơi. Nghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ Đàm Duệ Khang quay lại lấy đồ, cậu hỏi: “Lại quên đồ à.”

“Bảo Bảo ở nhà một mình à?” Giọng của Triệu Quốc Cương vang lên. “Ăn sáng chưa?”

Diêu Viễn giật mình, thầm kêu nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Nếu Triệu Quốc Cương đến sớm hơn mười phút, chắc chắn đã bị bắt quả tang ngay tại chỗ rồi. Lần sau nhất định phải cẩn thận hơn mới được, trước khi ngủ phải cài chốt cửa, nếu không buổi sáng thức dậy kiểu gì cũng bị Triệu Quốc Cương nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro