Chương 118: Nhà Phù Thủy (Hoàn)

Ủng hộ mình bằng ⭐️,cmt nhé ,iu mọi người  (*^3^)/~☆

●●●●●●●●●
Chương 118: Nhà Phù Thủy (Hoàn)
---------------
Âm thanh hệ thống bỗng vang lên như được tiếp thêm sức mạnh, giọng nói dõng dạc hơn hẳn.

【Chúc mừng Tiêu Hoài nhận được vô số lời khen ngợi từ 4.894 vị thần linh. Họ cho rằng việc bạn chỉ đạt cấp S trong phó bản lần này là không công bằng! Bạn đã đột phá tiêu chuẩn đánh giá, nhận cấp siêu S, kèm theo 5.000 điểm trên bảng xếp hạng. Vị trí hiện tại của bạn là:】

【Kích hoạt phần thưởng ẩn】

【Phần thưởng cấp siêu S, chọn 1 trong 2:

1. Nhận quyền thay đổi toàn bộ phó bản 《Nhà Phù Thủy》 ở cấp hệ thống

2. Nhận một bộ trang bị thần bí phòng thủ do nữ thần bảo hộ tài trợ】

Tiêu Hoài nhìn qua lựa chọn, nhẹ nhàng mỉm cười, hóa ra là vậy.

"Nhận được cấp siêu S, sẽ có cơ hội sở hữu quyền điều khiển cấp hệ thống cho phó bản."

'Cơ hội' ở đây nghĩa là người chơi có quyền lựa chọn.

Với những người đã hoàn thành phó bản việc thay đổi thế giới trò chơi chẳng có nhiều ý nghĩa, nhưng bộ trang bị thần bí thì có thể giúp họ như có thần hộ mệnh trong trò chơi kinh dị.

Cậu không chần chừ, lựa chọn ngay phương án thứ nhất.

Giao diện hệ thống lập tức được nâng cấp, hiện ra một bảng điều khiển mang tên 《Nhà Phù Thủy》.

Đây chính là quyền lực cấp hệ thống sao?

Có lẽ cậu giờ đây chẳng khác gì một vị thần sáng tạo thế giới.

Tiêu Hoài không hứng thú với chuyện trở thành thần, cậu thầm hỏi: "Quyền này có thể chuyển nhượng không?"

【Hệ thống tiếp nhận lệnh, đang xử lý… Phản hồi: Bạn muốn chuyển cho ai?】

“Na Nhiên.”

Hệ thống im lặng lâu không hồi đáp.

Cuối cùng, phản hồi mang chút nghi vấn hiện ra:

【Bạn chắc chắn muốn trao quyền hệ thống cho NPC Na Nhiên?】

"Đúng."

【Lệnh được chấp nhận, quyền lực đang được chuyển giao.】

Chẳng bao lâu, Tiêu Hoài thấy ánh mắt Na Nhiên lóe lên sự sửng sốt. Rõ ràng cô đã nhận được tin từ hệ thống.

"Cậu... tại sao vậy?"Na Nhiên thì thầm, giọng nói đầy ngỡ ngàng.

Tiêu Hoài ngước nhìn bầu trời đầy sao, trầm ngâm đáp:

"Bởi vì tôi và tiểu quạ đã thành bạn đồng hành, chúng tôi là đồng minh. Các người đều khao khát tự do vậy nên tôi muốn trao quyền lựa chọn cho cô, đó mới gọi là tự do thật sự."

"Nếu lúc đó Du Lâm giải thích rõ ràng với cô, có lẽ cô sẽ buông bỏ không còn vướng mắc với con hồn trùng, không còn lạc lối vào những mâu thuẫn, không bị kẹt lại trong quy tắc nữa."

"Cô có thể làm chủ cuộc đời, làm những gì cô muốn."

"Nếu 《Nhà Phù Thủy》 có thể trở thành một làn gió mới giữa vô vàn trò chơi kinh dị, thì đó sẽ là điều tuyệt vời nhất."

Trò chơi đến hồi kết.

Tiêu Hoài quay mặt về phía những người bạn đồng hành.

"Các bạn, trò chơi sắp kết thúc rồi, tôi sẽ nhớ tất cả. Hẹn gặp lại vào lần sau mong mọi chuyện đều ổn"

Na Nhiên ngước nhìn Tiêu Hoài, trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu được thứ mà điện hạ gọi là “niềm tin.”

Tiêu Hoài không chỉ là bạn đồng hành, mà còn là niềm tin của tất cả họ.

Khi mọi người định lên tiếng, bỗng một đôi tay lớn từ phía sau vòng qua ôm lấy Tiêu Hoài.

Cả nhóm đều giật mình.

Họ hoàn toàn không cảm nhận được động tĩnh trước đó.

Joseph và những người khác lập tức chuyển sang tư thế phòng thủ.

Tiêu Hoài là người đầu tiên phản ứng lại,cậu nhẹ nhàng vỗ tay lên tay ôm của Lục Nguyên Thời.

Ngực Lục Nguyên Thời áp sát lưng cậu, cằm hắn khẽ chạm đỉnh đầu Tiêu Hoài, khiến cậu có cảm giác ngứa ngáy khó tả.

Tiêu Hoài nói với mọi người: "Không sao, đó là bạn tôi."

Lục Nguyên Thời nhướn mày: "Bạn?"

"Không thì sao, kẻ thù hả?"

Lục Nguyên Thời mỉm cười: "Bạn."

"cậu có nhớ tôi không?"Lục Nguyên Thời nói nhẹ vào tai.

Tiêu Hoài không rõ hắn đã nhìn cậu lâu thế nào, bởi Lục Nguyên Thời vốn luôn xuất hiện như bóng ma.

Có phải vì cậu vừa nói sẽ nhớ mọi người nên Lục Nguyên Thời mới hỏi thế?

Cậu nhắm mắt, Lục Nguyên Thời vẫn chưa buông tay cậu dựa hẳn vào người hắn chẳng muốn động tay động chân.

Cậu lười biếng nói: "Ừ… nếu anh làm gối tựa cho tôi, tôi sẽ cân nhắc có nhớ anh hay không."

Lục Nguyên Thời cười nhẹ bên tai, tiếng khẽ khàng từ mũi khiến tai cậu nóng ran.

Mọi người đều đứng chết trân, nhanh chóng giả vờ không thấy gì.

Đặc biệt là Karl.

Hắn từng nghĩ Tiêu Hoài là người cực kỳ thẳng thắn.

Nhưng giờ đây, hình như có gì đó không ổn rồi.

Na Nhiên, người vừa định nói vài câu chia tay ngọt ngào, ho khan rồi kéo Hoa Tử đi chơi.

Chung Giang Nguyên ngượng ngùng đến mức chân gõ xuống đất, không biết nên đi hay ở lại.

Chỉ có Hoa Tử ngây thơ nhìn chằm chằm.

Cô bé chưa từng thấy Lục Nguyên Thời, lần đầu gặp đã thấy hắn đẹp không thể rời mắt.

Hơn cả những vì sao trên trời.

Cô bé mở to mắt nhìn còn Na Nhiên thì dẫn Hoa Tử đi, giải thích nhẹ nhàng:

"Ừ… mỗi người có cách sống của riêng mình."

Hoa Tử ngơ ngác gật đầu: "Ồ, vậy à? Vậy em cũng muốn ôm một cái."

Cô ôm lấy đùi Na Nhiên, Na Nhiên mỉm cười dịu dàng.

Cuộc gặp gỡ định mệnh này đã thay đổi cả cuộc đời cô.

Một luồng ánh sáng rọi xuống đầu Tiêu Hoài, hệ thống vang lên tiếng báo:【Phó bản cấp ba 《Nhà Phù Thủy》 kết thúc】.

Tiêu Hoài mở mắt, hình ảnh cuối cùng trước mắt vẫn là những người bạn đang nô đùa vui vẻ.

Kết thúc rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận hơi ấm sau lưng tan biến.

Tiêu Hoài khẽ cúi đầu, cố gắng không ngoảnh lại, sợ rằng nếu nhìn lại sẽ lưu luyến mãi không thôi.

———

Ánh sáng hệ thống chiếu rọi, trong giây phút cuối Tiêu Hoài nghe thấy lời nhắn của hệ thống:

【Chúc mừng bạn nhận được lời ban phước của Na Nhiên】

【Lời ban phước Na Nhiên】 chi tiết: 'Thuật biến hình',có thể thay đổi diện mạo, tháo bỏ bất cứ lúc nào, không giới hạn số lần hay thời gian.

Giới hạn: Nếu duy trì diện mạo người khác quá lâu sẽ gây tổn hại tinh thần; dùng quá nhiều lần, tổn thương tinh thần sẽ tăng gấp đôi.

【Ghi chú: Tin nhắn từ Na Nhiên: À, cái tên kỳ quặc kia cũng không hẳn xấu, tôi không thích vay nợ ai, nên gửi bạn lời ban phước, đừng chê là vô dụng nhé.】

Tiêu Hoài mỉm cười nhẹ, lời ban phước này sao có thể vô dụng được chứ?

Thuật biến hình là kỹ năng lý tưởng dành cho những kẻ lừa đảo như cậu.
_________

Tầng ba đại sảnh trò chơi.

Vô số trò chơi đang đồng thời mở ra, từng phút từng giây đều có trò chơi kết thúc, một lượng lớn người chơi lần lượt bước ra từ tinh vân trò chơi, kẻ cụt tay, người mất chân sớm đã không còn là chuyện lạ.

Có người được đội cứu viện trong trò chơi trực tiếp truyền tống đi, có kẻ thì gắng gượng tự mình bò ra ngoài.

Kẻ khô thì chết khát, kẻ lụt lại chết chìm bất kể là trong trò chơi hay ngoài hiện thực, quy luật vẫn tàn khốc như nhau.

"Dịch vụ bạn chơi đây, bạn chơi đồng hành! Anh trai có muốn thử không, không qua cửa không tính tiền đâu nha~"

Khi Tiêu Hoài bước ra khỏi phó bản Nhà  Phù Thủy, một thanh niên tóc nâu với dáng vẻ hoạt bát giơ cao một tấm biển phát quang to tướng, chắn ngang trước mặt cậu.

Cậu ta cao ngang ngửa Tiêu Hoài, ngũ quan tuấn tú nhưng toát lên vài phần lêu lổng, ánh mắt đặc biệt khiến người ta khó lòng rời đi.

Một đen một trắng — mắt trái là màu sắc bình thường, nhưng con ngươi mắt phải thì gần như trắng dã trống rỗng không chút sinh khí.

Thanh niên tóc nâu ghé sát lại, khẽ nheo mắt, hoàn toàn không để tâm đến việc đối diện ánh nhìn với người khác. Khóe môi anh cong lên một cách khinh miệt:

"Anh trai à, tôi rất lợi hại đấy."

Tiêu Hoài nghiêng đầu tránh đi, lạnh nhạt nói:

"Không cần, cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro