Chương 26: Trường Nữ Sinh Thường Xuân (Hoàn thành)

Ủng hộ mình bằng ⭐️ nhé ,iu mọi người
       (*^3^)/~☆

●●●●●●●●●
Chương 26: Trường Nữ Sinh Thường Xuân (Hoàn thành)

Người phụ nữ bật khóc, ôm chặt lấy Hanako.

"Hanako, mẹ nhớ con biết bao..."

Giang Thục Lệ có khuôn mặt giống hệt quản lý ký túc xá, nhưng bà gầy gò hơn rất nhiều, chỉ còn chừng bốn mươi ký.

Hanako cũng ôm chặt mẹ, giọng nói trong trẻo:

"Mẹ, con cũng nhớ mẹ lắm! Con sống rất tốt, mẹ đừng lo lắng cho con nhé!"

Giang Thục Lệ lẩm bẩm:

"Mẹ cứ tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ..."

Bà ngẩng lên, ánh mắt chạm vào Tiêu Hoài.

"... Hình như tôi đã gặp cậu trong mơ."

Trong giấc mơ của bà, mỗi đêm bà đều đi kiểm tra phòng ngủ tại Trường Nữ Sinh Thường Xuân.

Trong mơ, bà có một nhân cách khác.

Tiêu Hoài bình thản đáp:

"Đó không phải là giấc mơ, mà chỉ là một thế giới giả tạo mà thôi. Nhưng ít ra, trong thế giới đó, con gái và em gái của bà vẫn còn sống."

Cậu đưa cuốn nhật ký của Hanako cho Giang Thục Lệ.

Bà hơi ngẩn ra, nhận lấy cuốn sổ từ tay hắn.

Tiêu Hoài quỳ xuống, nhìn bà thật lâu.

Trong mắt cậu, vô số bóng đen đang bám lấy cơ thể bà.

Bản năng mách bảo cậu—đây chính là nguồn ô nhiễm.

Giang Thục Lệ là tâm điểm của sự ô nhiễm này, bà đã bị giam cầm trong thế giới của chính mình, không thể tách khỏi nó.

Cậu biết dù mình có nói gì đi nữa cũng không thể thay đổi được bà.

Làm sao một người xa lạ có thể bước vào nội tâm của người khác?

Chỉ có thời gian mới có thể chữa lành vết thương.

Cậu đặt cuốn nhật ký vào tay bà, khẽ vẫy tay chào rồi rời đi.

Hanako nhìn theo bóng lưng cậu, đôi mắt trong veo.

Tiêu Hoài chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, khẽ nói: "Chúc ngủ ngon. Chúc các người có một giấc mơ đẹp."

---

Quay về Trường Nữ Sinh Thường Xuân. Cậu đến lớp 44.

Nơi đây trống rỗng.

Không còn Hà Lạc Thành, không còn những người chơi khác.

Không còn những kỳ thi, không còn bài tập về nhà.

Nhưng trò chơi vẫn tiếp tục.

Cậu gục xuống bàn, chờ đợi ngày thứ bảy đến.

Những con quái vật NPC từng bị cậu thiêu rụi mặc dù có thể tái sinh, nhưng bị đốt chết quá nhiều lần đã khiến chúng bị chấn thương tâm lý.

Thấy Tiêu Hoài, chúng không dám lại gần.

Vậy nên cậu ngủ rất ngon.

Chính xác hơn là —cậu ngủ mê man suốt hai ngày.

Tỉnh dậy, vết thương trên cơ thể đã đỡ hơn nhiều.

Cậu thay băng, mua chút đồ ăn lấp đầy bụng, sau đó định đi dạo một vòng quanh trường học.

Nhưng rồi—

Tiếng giày da nện xuống nền nhà, từng bước từng bước rõ ràng.

Cậu quay đầu nhìn ra cửa lớp.

Hà Lạc Thành đang đứng trên bục giảng, cầm một tờ bài kiểm tra trong tay.

"Chào em, Tiêu Hoài."

Cậu khẽ nheo mắt, cất giọng lạnh nhạt:

"Hà Lạc Thành."

Đối phương mỉm cười, thong thả nói:

"Giờ em đã biết tên thật của tôi rồi, tôi sẽ thích nghe em gọi tôi là Loki hơn đấy."

Tiêu Hoài cong môi, châm chọc:

"Thật sao? Nhưng dù gì thì, bây giờ thầy vẫn là Hà Lạc Thành mà."

Loki nhướng mày:

"Đúng vậy, nhưng chẳng bao lâu nữa, chẳng phải tất cả các em đều sẽ rời khỏi đây sao? Tôi hy vọng em sẽ nhớ đến tôi."

Tiêu Hoài hơi nghiêng đầu: "Rồi sao nữa?"

Loki mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt lóe lên sự gian xảo:

"Rồi tôi sẽ mời em đến bữa tiệc tối của các vị thần."

Tiêu Hoài nhướng mày:

"Thầy chắc rằng tôi sẽ lấy được thư mời?"

Chưa kể—cậu nhất định sẽ đồng ý ăn tối với hắn ta sao?

Dựa vào những gì đọc được trong đoạn trò chuyện của các vị thần, có vẻ như chỉ một số ít người chơi mới có cơ hội được mời.

Loki nhẹ nhàng búng ngón tay, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đóa hồng nhung:

"Đương nhiên rồi. Với tiềm năng của em, sao có thể không vượt qua cấp năm chứ?"

Tiêu Hoài bật cười, lắc đầu:"Còn xa lắm."

Cậu  dựa người vào ghế, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt thâm trầm:

"Thật ra, tôi cứ tưởng đến khi trò chơi kết thúc cũng không gặp lại thầy. Không ngờ thầy lại đích thân tới đây."

"Đừng quên, tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp em mà."

"Vậy thì sao? Thầy  muốn hành hạ tôi thêm một chút trước khi tôi rời khỏi đây à?"

Loki bật cười thành tiếng, ánh mắt sáng lên như một con cáo gian xảo.

"Sao lại thế được? Đây chỉ là cấp đầu tiên thôi mà. Tôi sao nỡ làm khó một tân binh như em chứ?"

Hắn ta giơ cao tờ giấy trong tay:

"Tôi đến đây để cho em thi."

Tiêu Hoài thở dài bất đắc dĩ. Nhưng đúng thật, nếu tính theo thời gian, hôm nay là ngày thi cuối kỳ.

Hắn bước tới, đưa tay ra nhận bài kiểm tra.

Nhưng đầu ngón tay hắn không chạm vào tờ giấy—mà là một chiếc lá.

Tiêu Hoài hơi ngẩn ra, ngước lên nhìn Loki.

Chỉ thấy hắn ta đã biến mất.

Chỉ còn giọng nói văng vẳng bên tai:

"Người bạn của tôi ở cấp hai đang rất mong được gặp em đấy."

Cậu nhìn xuống chiếc lá.

Mặt sau của nó được khắc dòng chữ:

Cấp hai  – Phó bản [Đại Gia Kim Cương ].

Mặt trước có sáu chữ:

Nhan sắc chính là công lý.

---

【Đinh! Phó bản Trường Nữ Sinh Thường Xuân sắp đóng cửa.】

【Nhiệm vụ: Sống sót đến ngày thứ bảy – Hoàn thành.】

【Thống kê số người sống sót... Tổng cộng: 14 người.】

【Chúc mừng người chơi Tiêu Hoài đạt hạng S cao nhất! Nhận điểm bảng xếp hạng: 1000.】

【Đang kết toán phần thưởng: Thời gian chờ 7 ngày. Hiện tại còn: 7 ngày.】

【Nhận 3000 người theo dõi livestream. Hiện tại: 3100.】

【Nhận 3000 xu sinh tồn. Tổng số xu hiện tại: 11650.】

【Chúc mừng! Tổng cộng có 412 lượt xem, trong đó 302 vị thần tỏ ra rất hứng thú với bạn.】

【Nhắc nhở: Bạn đã nhận quà từ các vị thần. Có muốn mở kho quà không?】

Tiêu Hoài nhướng mày.

Thì ra còn có một thứ gọi là "Kho quà" này.

Mở ra, cậu thấy bên trong đầy hoa hồng, rượu vang, và một đống bưu thiếp với nội dung không đứng đắn.

Quả nhiên, các vị thần này chẳng tặng thứ gì giúp ích cho việc sống sót cả.

Nhưng món quà khiến cậu cạn lời nhất

[Kaos tặng một chiếc váy hồng: Chất liệu nhung tốt nhất, phù hợp với người hoàn mỹ nhất.]

Tiêu Hoài đóng kho quà lại không chút do dự.

Bây giờ cậu chỉ muốn thay quần áo ngay lặp tất , tắm rửa, rồi nghỉ ngơi vài ngày cho đã.

Một luồng sáng trắng từ trên cao phủ xuống.

【Đinh! Phó bản Trường Nữ Sinh Thường Xuân chính thức kết thúc.】

Trước mắt cậu là một không gian trắng xóa.

Và một giọng nói vang lên từ phía sau—

"Đi ngang qua, chớ bỏ lỡ! Manh mối các phó bản cấp hai, chỉ 990 xu!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro