Chương 35: Đại Gia Kim Cương (6)

Ủng hộ mình bằng ⭐️ nhé ,iu mọi người
       (*^3^)/~☆

●●●●●●●●●
Chương 35: Đại Gia Kim Cương (6)
-----------------

Những lời của người phụ nữ tóc đỏ chẳng khác nào một bản án tử hình.

Nếu không thể thiết kế ra viên kim cương đẹp nhất, họ sẽ phải mãi mãi ở lại nơi này.

Mãi mãi bị mắc kẹt trong phó bản?

Chỉ có người chết hoặc quái vật mới có thể ở lại trong phó bản vĩnh viễn.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc ấy, Tiêu Hoài lại bật cười.

Cậu đứng dậy, bước thẳng đến chỗ người phụ nữ tóc đỏ, giọng nói trầm thấp như nhung mượt mà vang lên bên tai:

"Thưa quý cô xinh đẹp, hai chữ 'đẹp nhất' vốn dĩ quá chủ quan. Cũng giống như tôi đây, tôi thấy cô rất đẹp, nhưng có lẽ một số người lại không nghĩ như vậy. Trăm người trăm tính, ngàn người ngàn mắt nhìn. Vậy, tiêu chuẩn của các người đối với cái đẹp là gì?"

Người phụ nữ tóc đỏ nghe xong, bật cười khẽ, đôi mắt thoáng ánh lên nét quyến rũ xen lẫn trêu đùa.

Cô ta dường như rất hài lòng với lời mở đầu của Tiêu Hoài, khóe môi nhếch lên, chậm rãi trả lời:

"Chàng trai đẹp trai này, trong vòng bảy ngày tới, tất nhiên các người sẽ phải học được rất nhiều thứ. Về phương diện thẩm mỹ, sách trong xưởng thiết kế các người có thể tùy ý tham khảo. Tôi tin rằng các người nhất định có thể làm ra một tác phẩm khiến Ngài Bá tước hài lòng."

Nói đến đây, cô ta cố tình dừng lại, rồi đưa tay chạm nhẹ lên vai Tiêu Hoài, từng chữ từng chữ nhấn mạnh:

"Đặc biệt là cậu."

Ngay khi cô ta vừa dứt lời, Lục Nguyên Thời xuất hiện phía sau Tiêu Hoài.

Hắn cúi xuống nhìn thẳng vào người phụ nữ tóc đỏ:

"Vậy còn tôi thì sao?"

Phụ nữ vốn dĩ luôn có cảm tình với những chàng trai đẹp, cô ta khẽ cười, nheo mắt đáp:

"Cậu cũng vậy."

Sau đó, cô ta quay người rời khỏi toa tàu.

Lục Nguyên Thời dường như khá hài lòng, ánh mắt thoáng dừng lại trên người Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài nhận ra ánh nhìn đó, nhưng không quay đầu lại đối diện với hắn.

Làn gió nhẹ khẽ lướt qua, Lục Nguyên Thời giơ tay phải lên, vươn về phía gò má của Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài vô thức né tránh, thế nhưng đầu ngón tay của Lục Nguyên Thời vẫn lướt nhẹ qua vết thương trên cổ cậu.

Lông mày của Tiêu Hoài khẽ nhíu lại, lập tức đưa tay gạt đi cái chạm bất ngờ ấy, lùi về sau vài bước.

Lục Nguyên Thời nhìn xuống đầu ngón tay mình—một vệt máu đỏ mảnh dính trên đó.

Hắn nhướng mày: "Cậu bị thương rồi?"

"Không có gì " Vết thương nhỏ như thế này chẳng là gì cả.

Lục Nguyên Thời tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa họ đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

Hắn hơi cúi người xuống.

So với Tiêu Hoài, Lục Nguyên Thời cao hơn nửa cái đầu. Một khi hắn đến gần, Tiêu Hoài lập tức có cảm giác bị bóng tối bao trùm—một loại nguy cơ báo động.

Không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, nhưng Tiêu Hoài cảm giác ánh mắt của Lục Nguyên Thời vẫn luôn dừng lại trên đôi mắt cậu.

Tiêu Hoài muốn nghiêng mặt tránh đi, nhưng dường như có một lực vô hình kéo cậu lại.

Đó là đôi mắt của Lục Nguyên Thời thâm sâu, lạnh lẽo, thoạt nhìn tưởng như dịu dàng, nhưng thực chất lại vô tình đến cực đoan.

Ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc yên tĩnh ấy là một thứ gì đó không thể diễn tả thành lời, như một con thú ngủ đông đang chờ ngày thức giấc.

Sự nguy hiểm toát ra từ hắn tuyệt đối không thua kém gì loại độc tố có thể ăn mòn xương tủy.

Thế nhưng chính loại nguy hiểm này lại khiến trái tim của Tiêu Hoài đập nhanh hơn.

Giống như khi đối diện với vực sâu, dù biết chỉ cần nhảy xuống sẽ tan thành cát bụi, nhưng con người vẫn luôn bị cám dỗ bởi cái chết.

Cậu nhẹ nhàng ngẩng cằm lên, cố tình để gương mặt mình gần sát đối phương hơn.

Khóe môi cong lên một đường rất mảnh, nụ cười phảng phất nét kiêu ngạo .

Đôi mắt băng lãnh của cậu vì đường nét khuôn mặt tinh xảo mà càng trở nên quyến rũ đến kỳ lạ.

"Nhìn đủ chưa?"

Lục Nguyên Thời khẽ cười.

Mặc dù hắn đang cười, nhưng Tiêu Hoài vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt kia.

Hai người lặng lẽ đối diện nhau.

Lục Nguyên Thời nhìn Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài cũng nhìn Lục Nguyên Thời.

Cậu là kẻ sinh ra dành cho những trò chơi kinh dị.

Cậu vô tình, lạnh nhạt, tựa như vũ công múa trên lưỡi dao.

Cậu là kẻ hợp với mùi máu tanh hơn bất cứ ai.

Đôi mắt ấy giống như những vì sao trên bầu trời đêm—tuy phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng lại khiến người ta muốn giữ chặt lấy nó.

Chỉ đến khi Tiêu Hoài nghiêng đầu đi, Lục Nguyên Thời mới nhẹ nhàng giơ tay lên, như muốn chạm vào cậu.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không chạm vào.

Chỉ có làn gió nhẹ lướt qua, giống như một cái vuốt ve khe khẽ bên khóe mắt Tiêu Hoài.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Tiêu Hoài thoáng thấy đáy mắt Lục Nguyên Thời ẩn giấu một tia điên cuồng, mờ nhạt đến mức gần như ảo giác.

"Vết thương sẽ lành."—Tiêu Hoài ngẩng mắt lên nhìn hắn, trong đôi con ngươi đỏ thẫm lóe lên tia sáng kỳ dị—"Vậy nên… món nợ này, tôi sẽ trả."

Lục Nguyên Thời chỉ khẽ mỉm cười.

Hắn không hỏi trả thế nào, cũng không hỏi trả bằng cách gì.

Tiêu Hoài có chút mệt mỏi, dựa đầu vào cửa sổ, mặc cơ thể đung đưa theo nhịp rung lắc của toa tàu.

Sự kiệt sức từ trò chơi trốn tìm với "hanako" dần kéo cậu vào giấc ngủ.

Giữa làn hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh bên cạnh, cậu không cần mở mắt cũng biết ai đang ngồi bên mình.

Và cậu ngủ say.

Khi Tiêu Hoài tỉnh lại, cậu thực sự cảm thấy hối hận vì ngủ quên.

Bởi vì…

Cậu tỉnh dậy trên vai của Lục Nguyên Thời.

Toa tàu lắc lư liên tục, cậu đã ngủ quá say, đến mức không biết từ lúc nào đầu mình lại tựa lên vai đối phương.

Vừa mở mắt, ánh sáng bên ngoài tàu chiếu rọi qua sống mũi cao thẳng của Lục Nguyên Thời, để lại bóng tối mỏng như lụa đọng nơi hốc mắt hắn.

Hình ảnh ấy…

Giống như ánh bình minh trước rạng đông, ánh sáng dần xé toang bóng tối, tạo nên một đường ranh giới giao thoa giữa ánh sáng và màn đêm.

Tiếng loa phát thanh vang lên, thông báo tàu sắp đến trạm cuối.

Tiêu Hoài nhanh chóng nâng đầu lên, ngồi thẳng dậy.

"Xin lỗi."

Giọng cậu khàn khàn, xen lẫn chút mơ màng và lười biếng sau khi vừa tỉnh ngủ.

Lục Nguyên Thời hơi cong môi cười, nhưng không nói gì.

Hai người đều rất ăn ý, không ai mở miệng trước.

Cho đến khi…

Người phụ nữ tóc đỏ xuất hiện.

Cô ta cắt ngang bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, giọng nói ngọt ngào nhưng lại chứa đầy sự nguy hiểm:

"Chào mừng đến với thị trấn Kim Cương. Các người có thể gọi tôi là Victoria. Người hầu đã đợi sẵn ở ga tàu. Trước khi buổi trình diễn kim cương bắt đầu, hy vọng mọi người có thể dốc toàn lực thiết kế trong xưởng làm việc."

Cô ta cố ý hạ thấp giọng, nhấn mạnh từng từ:

"Nhưng tuyệt đối đừng một mình ra ngoài mua đồ. Bọn kim cương bẩn thỉu kia không biết sẽ chui ra từ đâu… Chúng tôi không thể đảm bảo tính mạng cho các người đâu."

Bánh xe ma sát với đường ray, phát ra tiếng ken két chói tai.

Tốc độ tàu chậm dần, rồi ngừng lại hoàn toàn.

Tại cửa toa số 16, một nhóm người mặc đồ đen đã đứng đợi sẵn.

Họ đều đội mũ lưới màu đen, toàn thân đen kịt, như thể… một đám người đi đưa tang.

Thế nhưng, khi Victoria nhìn thấy bọn họ, cô ta đột nhiên phấn khích, vẫy tay đầy vui vẻ:

"Ôi trời ơi! Họ đã dùng nghi lễ cao nhất để chào đón các người! Các nhân công tạm thời, hãy biết ơn Bá tước vì điều này đi!"

Đám người đứng sau nghe vậy, ngơ ngác.

Đường Vĩ Kỳ tò mò hỏi:

"Nghi lễ cao nhất… tức là… mặc đồ đen sao?"

Victoria trợn mắt nhìn hắn:

"Đám nhân công các người không biết giá trị của màu đen à? Đây chính là một trong những màu sắc đẹp nhất thế giới!"

Nghe thấy vậy, tất cả người chơi đều hơi mở to mắt, âm thầm ghi nhớ câu nói của Victoria.

Màu đen là một trong những màu đẹp nhất thế giới.

---

Khi tàu dừng hẳn, cả đoàn tàu dài ngoằng nhưng chỉ có toa số 16 mở cửa cho hành khách xuống.

Jack và Rose được nhân viên chuyên trách của nhà máy kim cương đưa đi trước.

Những người chơi còn lại vừa bước xuống tàu, lập tức có một người mặc đồ đen đứng kề bên họ.

Lão Mặc nhìn quanh, thở dài:

"Chậc, cứ như chúng ta là ngôi sao nổi tiếng vậy. Mấy người này… có giống vệ sĩ không?"

"Tôi chưa từng thấy cảnh tượng như này đâu." Dì Vương gật gù đồng tình.

Tiêu Hoài vừa đặt chân xuống sân ga, một cơn gió rét buốt liền quét ngang, thổi tung lọn tóc đen mềm của cậu, lướt qua hàng mi dày rậm.

Cậu ngước mắt lên.

Người đàn ông mặc đồ đen đứng cạnh hắn có một vết thương nhỏ ngay xương quai xanh, gần vị trí ba ngón tay tính từ cổ xuống.

Không chỉ hắn—tất cả những người mặc đồ đen ở đây đều có cùng một vết thương như vậy.

Không giống vết cắt do dao sắc gây ra.

Nó…

Giống như dấu vết của một chiếc kim tiêm.

Victoria quét mắt nhìn nhóm người chơi đã xuống tàu, chậm rãi lên tiếng:

"Tốt lắm, tất cả đã tập hợp đủ. Tổng cộng sáu nhân công tạm thời, các người sẽ chia thành ba nhóm làm việc trong xưởng thiết kế. Hãy bốc thăm để quyết định đồng đội của mình đi."

"…Hả? Còn phải chọn đội sao?"

Lão Mặc nhăn mặt.

Đường Vĩ Kỳ thì lẩm bẩm:

"Không phải chọn, mà là bốc thăm."

Lý Bá Thiên bật cười, xoa tay:

"Tốt quá rồi, già như tôi chẳng thể thiết kế nổi thứ gì, có đồng đội thì yên tâm hơn nhiều!"

Nhưng Đường Vĩ Kỳ chỉ khẽ thì thào một câu mà chẳng ai nghe thấy rõ:

"Có đồng đội… chưa chắc đã là chuyện tốt."

Nhiệm vụ chính của phó bản này là:

Mỗi người đều phải thiết kế ra viên kim cương đẹp nhất.

Nhưng nếu có người ăn cắp thiết kế thì sao?

Hoặc nếu xảy ra một biến cố bất ngờ nào đó thì sao?

Thiết kế của đồng đội…

Có thể trở thành sự thay thế hoàn hảo nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro