Chương 86: Nhà Phù Thủy (13)
Ủng hộ mình bằng ⭐️,cmt nhé ,iu mọi người (*^3^)/~☆
●●●●●●●●●
Chương 86: Ngôi Phù Thủy (13)
-----------------
Trình Sơn tất nhiên không hiểu. Hắn mới chỉ tham gia vài trò chơi, mà cấp cao nhất cũng chỉ dừng lại ở cấp bốn.
Nhưng Tôn Hưng Nghiệp thì khác.
Kinh nghiệm chơi game lại phong phú hơn nhiều.
Lần nguy hiểm nhất mà hắn từng trải qua chính là một nhiệm vụ tập thể ở cấp năm.
Đó cũng là lần đầu tiên Tôn Hưng Nghiệp thấy nhiệm vụ tập thể.
Chỉ suýt chút nữa, hắn ta đã bỏ mạng trong trò chơi đó.
Khi nhiệm vụ tập thể là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhiệm vụ phụ sẽ trở thành mục tiêu của tất cả mọi người.
Và thường thì… nhiệm vụ phụ đó lại cực kỳ đẫm máu và tàn nhẫn, thậm chí không còn chút nhân tính nào.
Giết một đồng đội đã được xem là nhẹ nhàng.
Có những lúc, trong một nhóm người, chỉ có duy nhất một kẻ được sống sót.
Trong tổ chức Đồ Tể Hồ, có một nhóm chuyên nghiên cứu về những trò chơi kinh dị của thần linh.
Bọn họ thậm chí còn có hệ thống thuật ngữ và chiến lược. Mặc dù hiện tại dữ liệu thu thập chưa đầy đủ, nội dung cũng chưa hoàn chỉnh, nhưng có một điều chắc chắn—
Mức độ khó tăng lên tuyệt đối không phải chuyện bình thường.
Bởi vì độ khó của trò chơi dường như tuân theo một tiêu chuẩn ẩn nào đó.
Hệ thống nói rằng số người sống sót quá nhiều.
Điều đó có nghĩa là, trong hành trình sa mạc, xác suất hơn 90% sẽ có người chết—và không chỉ một, mà là nhiều người chết.
Một khi số người vượt quá một giá trị ẩn nhất định, độ khó sẽ tăng lên.
Rốt cuộc là do nguyên nhân gì khiến lần này số người chết lại ít như vậy?
Trong đầu Tôn Hưng Nghiệp đã có một câu trả lời.
Hắn ta nhìn về phía Tiêu Hoài, ánh mắt mang theo sự dò xét. Giọng nói của Tôn Hưng Nghiệp hạ thấp xuống:
“Trình Sơn, có khi nào… cái tên NPC đó vẫn luôn ngầm giúp đỡ chúng ta, nâng cao tỷ lệ sống sót của chúng ta không?”
Trình Sơn vừa nghe xong, lần đầu tiên cảm thấy đầu óc Tôn Hưng Nghiệp có vấn đề.
Mặc dù hắn ta bình thường khá lươn lẹo, thích gây chuyện, nhưng đầu óc lại khá nhanh nhạy, trong tổ chức thuộc về phe trí óc.
Thế nhưng cái suy luận này? Cũng quá hoang đường rồi.
NPC giúp đỡ người chơi? Thậm chí còn nâng cao tỷ lệ sống sót?
Bọn họ chẳng thân chẳng quen, NPC giúp họ làm gì?
Trình Sơn hừ một tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi đấy. NPC làm gì có chuyện giúp người chơi? Suy nghĩ của anh hoang đường quá.”
Tôn Hưng Nghiệp mặt không cảm xúc: “Hy vọng là thế. Tôi thà rằng hắn cứ trực tiếp ra tay với chúng ta.”
Điều đáng sợ nhất chính là NPC ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài một kiểu, bên trong một kiểu.
Nhưng ngay cả bề ngoài của cậu cũng chẳng hề thân thiện hay tốt bụng, thậm chí còn mang theo cảm giác ác độc đáng sợ.
Như vậy… càng khó hiểu hơn.
---
Cả đoạn đường đến khách sạn đều chìm trong không khí u ám, tất cả người chơi đều cúi đầu, uể oải.
Mặc dù có những người mới chỉ tham gia ba lần trò chơi kinh dị, nhưng họ không ngu.
Tất nhiên họ hiểu rõ khái niệm về việc tăng độ khó.
Khi độ khó của trò chơi tăng lên, lựa chọn của họ không còn nhiều nữa—
Trở thành kẻ ác để sống sót, hoặc lặng lẽ chờ chết.
Kỷ Diệp Lâm là người đầu tiên vực dậy tinh thần, cô cười gượng nói:
“Mọi người, đoàn kết là sức mạnh. Chúng ta nhất định có thể tìm được kho báu của phù thủy, nhất định có thể thoát ra. Chúng ta đã đi đến tận đây, không dễ dàng gì.”
Những người khác ngẩng đầu nhìn cô.
Bọn họ đã cùng nhau chiến đấu trong sa mạc, dù chia nhau ăn thịt quạ chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng vào đêm hôm đó, mọi người đều đói khát đến cực hạn.
Quạ… cũng có thể xem như thịt nướng.
Tất cả những chuyện đó, bỗng dưng trở thành một ký ức đẹp.
“Đúng vậy, chúng ta nhất định có thể.” Những người còn lại yếu ớt đáp lời.
Tiêu Hoài đi ở phía trước nhất.
Cậu quay đầu liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng thốt lên:
“Báu vật của phù thủy nào có dễ lấy vậy? Các người dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi.”
Câu nói vừa dứt, ban đầu, mọi người đều sợ hãi và hoảng loạn, nhưng sau đó… không hiểu sao lại cảm thấy có hy vọng.
Nếu phân tích kỹ những lời cậu vừa nói—
“Nào có dễ lấy vậy”
Lẽ nào… điều đó có nghĩa là cậu đã từng thấy qua báu vật của phù thủy, hoặc thậm chí biết nó ở đâu?
Trước đó, trong sa mạc, cậu cũng từng vô tình hoặc cố ý đưa ra gợi ý, thậm chí còn cứu một trong số bọn họ.
Có lẽ, chỉ cần nghe theo Tiêu Hoài, cậu chính là chìa khóa, vậy thì việc hoàn thành nhiệm vụ tập thể không còn là bất khả thi.
Tiêu Hoài quay người, tiếp tục bước đi.
Chắc hẳn, hình tượng của cậu trong mắt đám người này đã được định hình—
Nguy hiểm, nhưng có một chút nhân từ.
Cạu khẽ thở dài trong lòng.
Độ khó tăng rồi sao?
Thế này thì phiền phức rồi.
Nhiệm vụ phụ hoàn toàn là thử thách sự mong manh của nhân tính.
Chỉ cần có một người trong số họ từ bỏ nhiệm vụ tập thể và bắt đầu giết đồng đội, vậy thì cậu—kẻ đóng vai “thánh phụ”, nhất định sẽ bị chơi đến thê thảm.
Trong binh pháp, kích tướng pháp có thể sử dụng như một loại tâm lý ám thị.
Khống chế lòng người, đôi khi chỉ cần một chút gợi ý nhỏ.
---
Khách sạn cũ nát. Khi Tiêu Hoài đẩy cửa, cánh cửa phát ra những tiếng kẽo kẹt.
“Khụ khụ… khụ khụ!”
Cửa vừa mở ra, một lượng lớn bụi bay lên, tràn vào mũi.
Một người chơi đứng sau cậu không kịp phản ứng, hít phải một hơi đầy bụi, ho sặc sụa đến mức nước mắt trào ra.
Tiêu Hoài cũng nhẹ nhàng ho hai tiếng.
Nhưng để giữ vững hình tượng cao lãnh, dù Tiêu Hoài là nạn nhân hít bụi đầu tiên, cậu vẫn cố nén lại không ho.
Tiêu Hoài chỉ nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhịn đến mức hốc mắt hơi đỏ lên.
Tiêu Hoài cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình.
Không cần quay đầu, cậu cũng biết—
Là Lục Nguyên Thời đang nhìn cậu.
Bụi tan dần, ánh mắt của tất cả người chơi bỗng dưng co rút.
Một cảm giác ớn lạnh bò dọc sống lưng.
Toàn bộ khách sạn đều được bao phủ bởi những quy tắc kỳ dị viết bằng chất lỏng sền sệt như máu.
Những ký tự méo mó, đầy quái dị, phủ kín từng bức tường, từng cánh cửa, trần nhà…
Ngay cả chiếc đồng hồ cũ kỹ treo giữa đại sảnh cũng bị bao trùm bởi những dòng chữ đỏ như máu.
Cảm giác ngột ngạt của nỗi sợ hãi lan tràn khắp không gian.
Người chơi có chứng sợ lỗ đứng bên ngoài, vừa nhìn thấy khung cảnh này liền cảm thấy làn da như bị kim châm, hơi thở dồn dập, chân tay bủn rủn.
---
Bảy quy tắc
1. Phù thủy là hèn hạ, thấp kém và phản bội. Tuyệt đối không được thương hại chúng.
2. Thời gian xuất hiện của phù thủy là từ 9 giờ tối. Đừng dại mà quấy rầy chúng.
3. Từ 3 giờ sáng đến 6 giờ sáng là giờ giới nghiêm. Nếu rời khỏi phòng—chết.
4. Thời gian tìm kiếm kho báu: từ 6 giờ sáng đến 3 giờ sáng hôm sau. Nếu lười biếng—chết.
5. Hồn trùng là sinh vật tốt bụng, đáng yêu. Không được giết dù chỉ một con. Vi phạm—chết.
6. Thực phẩm và nước uống là vô hạn. Nhà bếp sẽ tự động làm mới mỗi ngày, thoải mái sử dụng.
7. Những đứa trẻ được mời đến ngôi nhà phù thủy đều là những kẻ hư hỏng. Mỗi đêm, phù thủy sẽ chọn ngẫu nhiên một đứa để trừng phạt.
Ba quy tắc rõ ràng đề cập đến án tử ngay lập tức.
Một quy tắc khác nói về hình phạt không rõ ràng, nhưng nghe thôi cũng khiến da đầu tê dại.
Cả nhóm người im lặng
Rốt cuộc đây là dạng phó bản quái quỷ gì?
Nỗi sợ hãi một lần nữa bủa vây tâm trí tất cả người chơi.
Họ không còn chắc chắn rằng mình có thể sống sót cho đến khi tìm ra báu vật.
Chỉ có hai con đường: Hoặc tìm được báu vật, hoặc chết.
Không ai dám nói ra điều này, nhưng tất cả đều hiểu rõ trong lòng.
Giữa sự im lặng căng thẳng, Kỷ Diệp Lâm là người đầu tiên hành động.
Cô lấy ra một quyển sổ tay, nhanh chóng chép lại tất cả các quy tắc, nét chữ ngay ngắn nhưng lại hơi run rẩy.
Những người khác cũng lập tức tỉnh táo lại, lần lượt chép lại hoặc ghi nhớ chúng.
Trên chiến trường này, chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến họ bỏ mạng.
---
Nhưng ngay lúc bầu không khí vừa ổn định một chút, Tiêu Hoài đột ngột rời khỏi nhóm, lặng lẽ đi đến một cánh cửa gần đó.
“Chờ… Khoan đã!”
Có người vừa muốn ngăn cản, nhưng cánh cửa đã bị đẩy ra.
Kẽo kẹt…
Tiếng bản lề cũ kỹ vang lên chói tai.
Bên trong—
Là một căn phòng hoàn toàn khác biệt với khung cảnh tồi tàn bên ngoài.
Cách bố trí của căn phòng này khác với khách sạn thông thường.
Phòng khách sạn không hẳn là kỳ lạ, nhưng ít nhất thì giường không có thanh chắn giường.
Thanh chắn giường được thiết kế để bảo vệ trẻ em khỏi việc lăn qua lăn lại và ngã khỏi giường khi ngủ.
Có hai chiếc giường đơn ở đây, cả hai đều có thanh chắn giường bao quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro