Chương 1. Việc của tôi thì có liên quan gì đến chú ấy?

Lâm Cảnh làm việc ở tầng 19 của tòa nhà Hải Thiên, gió gào thét thổi mạnh, khiến cửa sổ kính vang lên những tiếng "lạch cạch", như thể đang cố gắng phá vỡ giới hạn. Lâm Cảnh không thể đoán được khi nào nó sẽ vỡ ra, cho nên cậu hơi phân tâm, thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn, khi hoàn toàn tập trung vào công việc, bản thiết kế trên tay cậu chẳng khác gì một đống rác.

Cậu vô cùng chán nản, tay thu lại, nắm chặt bản thảo rồi vò lại thành một cục, ném vào thùng rác đối diện, sau đó lấy một điếu thuốc và đứng dậy đi ra ban công.

Ngay đối diện ban công là tòa nhà biểu tượng của khu Lục Hẻm Thành — Tòa nhà HL, cao vút giữa một cụm những tòa văn phòng xung quanh. Tên đầy đủ của nó là HAVE LASS, là một thương hiệu xa xỉ thuộc sở hữu của Tập đoàn Vinh Thịnh, gần đây như trở thành ngôi sao mới nổi trong ngành thời trang. Sự nổi bật của nó không phải là ngẫu nhiên, trước khi tiền tố "Tập đoàn Vinh Thịnh" được thêm vào, linh hồn của thương hiệu này hoàn toàn nhờ vào một nhà thiết kế tài giỏi, người luôn giữ kín tài năng của mình.

Lâm Cảnh nhìn về phía tòa HL, ánh mắt bình tĩnh mà dịu dàng, như thể đang nhìn vào một người thật. Mỗi lần hít thở lại mang đến nhiều cảm xúc phức tạp. Trong một khoảnh khắc, sự mong đợi, tiếc nuối và sợ hãi đều trỗi dậy, khiến cậu không dám nhìn thêm nữa. Cậu quay lại, gạt tàn thuốc, rồi hướng ánh mắt sang một tòa nhà khác.

"Tiểu Cảnh, ông Vương đến rồi."

Hình Sở khẽ gõ cửa kính ban công, giơ tay chỉ về phòng khách. Lâm Cảnh dập tắt điếu thuốc, xua đi mùi thuốc trên người rồi bước vào.

Người đến là Vương Chi Quan, là một người có quan hệ rộng trong giới thượng lưu, chỉ cần có tiền, chuyện gì ông ta cũng có thể lo liệu chu toàn.

Vương Chi Quan đẩy một tấm thiệp mời tinh xảo với màu đen, trắng, xám về phía Lâm Cảnh. Những cành tùng, trúc, lá bạch đàn nổi màu vàng trên mặt thiệp lóe sáng dưới ánh mặt trời, không biết ông ta lấy ở đâu, nhưng trông không giống hàng giả. Ông ta rộng rãi nói: "Tôi bán một món nợ ân tình, lần này không lấy tiền của các cậu."

"Tôi bán một món nợ ân tình" có thể hiểu là "Tôi đang cho các cậu một ân huệ" hoặc "Tôi làm một việc tốt cho các cậu" — Câu này ám chỉ rằng, mặc dù không trả tiền, cho không, nhưng nó mang tính "nợ" ân tình, cho nên cậu sẽ phải ghi nhớ và đáp trả lại thứ gì đó trong tương lai khi Vương Chi Quan yêu cầu. Đây là một kiểu trao đổi mang tính chất xã hội và lòng tin.

"Cho không?" Lâm Cảnh dừng mắt nửa giây ở chữ ký màu đen phía dưới tấm thiệp, chỉ nửa giây thôi, rồi lập tức nắm thiệp trong tay, dùng nó như chiếc quạt, quạt mát, "Nợ ân tình là khó trả nhất, ông nói giá đi."

"Ba vạn." Đắt quá... Hình Sở thấy vậy, liền tiến lại gần, cười lấy lòng, "Ân tình này tôi và Lâm Cảnh sẽ ghi nhớ trong lòng."

Ba vạn — 30.000 tệ ~ 107 triệu VND

Lâm Cảnh gặp phải một số chuyện cần tiền gấp, nên cậu đã lén lút từ London trở về mà không thông báo với gia đình, tạm thời gia nhập vào studio thời trang của bạn cùng phòng thời đại học. Studio vẫn còn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, không có tiền và tài nguyên, cậu nghĩ rằng cơ hội không chỉ dành cho những người chuẩn bị sẵn sàng, mà còn phải chủ động nắm bắt. Cho nên, cậu đã liên lạc với Vương Chi Quan để xin một thiệp mời tham dự bữa tiệc tối của HL.

Bữa tiệc từ thiện của thương hiệu HL được tổ chức vào khoảng thời gian này hàng năm. Tham dự tiệc không chỉ có những quý cô danh giá, các ông lớn có tầm ảnh hưởng và khách VIP, mà còn có những ngôi sao đang hot, những tên tuổi đang nổi trong giới giải trí. Mục tiêu lần này của Lâm Cảnh chính là họ — những ngôi sao có lượng fan khổng lồ.

Nếu studio có thể hợp tác với bất kỳ ai trong số họ, thì chuyến phiêu lưu lần này chắc chắn sẽ rất đáng giá.

Lâm Cảnh lịch sự tiễn Vương Chi Quan đi, rồi lấy điện thoại ra, thấy một cuộc gọi nhỡ. Là em trai của cậu gọi tới. Lâm Cảnh không gọi lại, mà thành thạo xóa cuộc gọi nhỡ, rồi lướt qua danh bạ và gọi một số điện thoại khác.

Ba tiếng sau, cậu mang theo một chiếc vali, bắt taxi đến khu biệt thự của giới thượng lưu ở — Bắc Sơn.

Người đàn ông mở cửa cho cậu là một người có cơ bắp cuồn cuộn, không mặc áo, vừa ngủ dậy, mơ màng gãi đầu, "Sớm thế à?"

Người đàn ông này tên là Tiêu Anh Tiệp, bạn thời thơ ấu của Lâm Cảnh. Là một đứa sống có tình có nghĩa, là một phú nhị đại nhưng lại không có mục tiêu gì trong cuộc sống.

"Nhà tạo mẫu đâu? Hẹn rồi chứ?" Lâm Cảnh bước vào, thay giày, rồi đi thẳng vào phòng khách, "Không có ai khác chứ? Nếu có thì bảo họ mặc đồ vào rồi ra đây."

"Chỉ có mình tôi thôi!"

Tiêu Anh Tiệp giúp cậu mang vali vào phòng khách, ngáp một cái thật dài: "Nhà tạo mẫu khoảng mười phút nữa sẽ đến." Cậu ta vào phòng mặc một chiếc áo, rót hai cốc nước rồi đặt lên bàn trà, ngồi xuống rồi hỏi: "Chú tôi có biết việc cậu về nước không?"

Lâm Cảnh cảm thấy hơi ngạc nhiên, vừa định uống nước thì lại đặt cốc xuống, giọng nói có phần lạnh nhạt: "Việc của tôi thì có liên quan gì đến chú ấy?"

"Yo?" Tiêu Anh Tiệp nghe xong tỉnh cả ngủ, môi mím lại muốn cười, "Trước đây là đứa nào cứ 'chú Tiêu' suốt, cái tần suất ấy, chậc còn dính hơn cả bẫy chuột."

Lâm Cảnh im lặng, ngồi xổm xuống chỉnh sửa chiếc vali, bên trong là bộ đồ cậu sẽ mặc trong đêm nay.

"... Giận nhau à?" Tiêu Anh Tiệp tò mò đến mức ngứa ngáy trong lòng, ngồi xổm bên cạnh cậu, mắt cậu ta mở to như nhìn thấy quái vật, "Dám làm lớn vậy cơ đấy."

Chú của Tiêu Anh Tiệp — Tiêu Tri Diễn, hiện là chủ tịch đương nhiệm của Tập đoàn Vinh Thịnh, một ông lớn lẫy lừng trong giới kinh doanh, là người mà trong công việc lúc nào cũng như một cỗ máy không bao giờ cười, là một bậc bề trên nghiêm khắc đến mức khiến người ta khiếp sợ.

Tiêu Anh Tiệp không chỉ sợ chú mình một chút, mà ngay cả tóc nhuộm hồng cũng phải nhuộm lại trước khi tham gia buổi họp gia đình cuối năm, quần áo thường ngày cũng không dám quá cầu kỳ, nếu không sẽ bị coi là phong cách lố bịch. Có quá nhiều điều phải chú ý, Tiêu Anh Tiệp không dám trái ý, chỉ đành chọn cách tránh xa càng xa càng tốt.

Lâm Cảnh thì khác, từ nhỏ đã rất thân với chú cậu ta, có một kỳ nghỉ hè cậu ở hẳn trong căn hộ của chú, sống như một cậu chủ. Một lần, Tiêu Anh Tiệp vô tình bắt gặp cậu, giật mình đến nỗi quên luôn mục đích mình đến đó, cậu ta chỉ biết thầm mắng Lâm Cảnh điên rồi.

Lâm Cảnh: "Có sự khác biệt thế hệ, nên tôi xóa chú ấy rồi."

"Gì cơ?"

"Đã xóa một năm rưỡi rồi."

"Một năm rưỡi?!" Tiêu Anh Tiệp giật mình, sao mà đến cả chuyện này cậu ta cũng không biết gì cả, "Lâu như thế cậu mới phản ứng được à? Mười mấy năm rồi mà mới nhận ra chú tôi thật sự đáng sợ?"

Lâm Cảnh nhìn cậu ta một lúc, lời đến bên miệng rồi lại không nói ra, mặc cho Tiêu Anh Tiệp cứ tiếp tục hỏi mà không nhận được câu trả lời. Cậu mở vali, lấy ra hai bộ lễ phục, "Thử xem vừa không."

Đây là bộ sưu tập mới cho mùa thu đông của studio họ, váy dạ hội kiểu nhẹ nhàng, thanh lịch. Phiên bản dành cho nữ là một chiếc váy dài satin, chất liệu mượt mà và bóng bẩy hơn hẳn những loại vải trên thị trường, phiên bản dành cho nam là một bộ vest cổ ve áo thêu. Nhìn qua, hai bộ trang phục này giống như đồ cặp.

"Cậu muốn làm bạn gái của tôi à?!" Tiêu Anh Tiệp thay đồ xong, nghe Lâm Cảnh sắp xếp như vậy, biểu cảm của cậu ta hoàn toàn sụp đổ. (ý là Lâm Cảnh sẽ giả gái, cùng Tiêu Anh Tiệp tham gia bữa tiệc)

"Vậy cậu muốn làm bạn gái của tôi à?" (câu này là Lâm Cảnh hỏi ngược lại thằng bạn)

Tiêu Anh Tiệp nắm chặt cổ áo: "Studio của các cậu không có phụ nữ à? Thuê một người mẫu cũng được mà!"

"Tôi đi quảng bá sản phẩm, để người khác làm việc tôi không yên tâm."

Tiêu Anh Tiệp nhíu mày: "Cậu đi quảng bá đồ cho người khác tại bữa tiệc thương hiệu chú tôi, Lâm Cảnh, cậu đúng là đồ vô ơn!"

Linh Tĩnh: "Bữa tiệc có quy định chỉ được mặc đồ của họ à?" (đồ của họ ở đây là nói đồ của thương hiệu HL)

Tiêu Anh Tiệp lắc đầu, đứng dậy từ dưới đất, lười biếng ngả người lên sofa, "Cậu làm gì cũng được, dù sao chú tôi cũng không có ở đây. Ba tôi nói ông ấy sẽ ở lại Rome một thời gian, Tết này cũng không về đâu."

Nghe vậy, Lâm Cảnh dừng tay lại một chút, Tiêu Anh Tiệp lại nói: "Tập đoàn Vinh Thịnh đã hoàn toàn giao cho chú tôi quản lý, chú ấy dạo này bận đến mức không kịp nghỉ ngơi, không thể quản lý HAVE LASS, nghe nói họ đang tuyển giám đốc sáng tạo mới."

"Ừ."

Lâm Cảnh vô tâm đặt bộ đồ xuống, rồi lấy điện thoại ra xem giờ.

"Cậu định cứ tiếp tục làm thế này với thằng bạn mình à?" Tiêu Anh Kiệt đã mặc đồ của thương hiệu khác, mà còn không thèm quan tâm đến tên thương hiệu, liền đề nghị: "Đi phỏng vấn ở HAVE LASS đi, cậu học chuyên ngành này chẳng phải là để hướng tới chú tôi sao?"

Phỏng vấn... Lâm Cảnh thừa nhận mình có chút động lòng.

Khi nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm đến, theo yêu cầu của Lâm Cảnh, lớp trang điểm có dày hơn một chút thì cũng không sao, nhưng chỉ có hai yêu cầu: Không được giống cậu, và không được giống đàn ông.

Cả quá trình dịch vụ mất hơn bốn tiếng đồng hồ, hai người đúng giờ đến bữa tiệc.

Nhiệt độ bên ngoài vào buổi tối đạt gần đến mức âm độ, vừa xuống xe, Lâm Cảnh cảm thấy toàn thân lạnh cóng, da dẻ tái nhợt, hơi xanh xao. Đi được chừng mười mét vào trong, cậu ôm chặt cánh tay, người run lên vì lạnh. Cậu rất có ý thức mạnh mẽ với mục đích, bước vào sảnh tiệc, đi dạo một vòng, mỗi cử chỉ, động tác của cậu đều toát lên vẻ tao nhã.

Chi tiết của chiếc váy dạ hội được trau chuốt vô cùng tinh tế, đặc biệt là dưới ánh đèn, nó như thể đang phát sáng. Đó chỉ là một phần, cậu còn nổi bật nhờ chiều cao, khí chất và vẻ ngoài, với đường nét cơ thể, cánh tay và đôi chân thon gọn, mượt mà. Tóc xoăn sóng lớn màu nâu trà vắt sang một bên, bên kia được cân bằng bởi đôi bông tai tua rua kim cương siêu dài.

Mỗi khi có nhóm nghệ sĩ đến hỏi thăm, Lâm Cảnh cũng không ngại việc lộ giọng nói, cậu tự tin đưa danh thiếp của studio, giới thiệu về studio một cách thoải mái, trò chuyện vui vẻ rồi cùng đối phương nâng cốc. Với vẻ ngoài quá nổi bật, cậu thu hút không ít ánh mắt, sau đó, không cần Lâm Cảnh phải chủ động, đã có người tự đến làm quen.

Tiêu Anh Tiệp cầm những chiếc danh thiếp mà Lâm Cảnh liên tục đưa ra, nheo mắt đọc: "Hình Sở?"

"Bạn tôi." Lâm Cảnh mở một chai nước khoáng, lấy ra viên thuốc giảm đau từ trong túi rồi uống, chuẩn bị tìm cơ hội trao thêm danh thiếp ở chỗ khác.

"Không ổn." Tiêu Anh Tiệp hít một hơi, lắc đầu liên tục: "Thật sự không ổn!"

Lâm Cảnh: "Sao vậy?"

"Chỗ của cậu..." Tiêu Anh Tiệp nâng tay chỉ vào ngực Lâm Cảnh, "Phẳng quá nhỉ? Chiếc váy này mà không có chút đường cong thì thật sự không đẹp rồi."

Lâm Cảnh bán tín bán nghi bước vào nhà vệ sinh, kéo vải trên ngực lên, dùng tay vỗ vỗ vào để so sánh kích thước, nhìn một hồi quả thật có vẻ thiếu gì đó. "Giúp tôi lấy hai quả bóng bay, ngoài cửa có."

Tiêu Anh Tiệp đi ra ngoài, chỉ vài phút sau đã quay lại với hai quả bóng bay trắng, rồi búng tay hỏi: "Làm gì vậy?"

Lâm Cảnh không nói gì, xả hơi rồi đổ nước vào, đổ gần đầy rồi buộc chặt, nhét vào trong váy dạ hội, cố gắng để giữ.

Cái "ngực" tạm thời này không lớn, nhưng lại rất chân thực.

Tiêu Anh Tiệp như phát hiện ra điều gì mới mẻ, liên tục kêu "Ôi mẹ!" rồi đưa tay định sờ vào. Lâm Cảnh không chút do dự vung tay đẩy cái bàn tay thô lỗ của cậu ta ra, "Đừng động vào!" Cậu tiếp tục đổ nước vào quả bóng còn lại, cũng đoán kích thước rồi buộc chặt, nhét vào trong.

Tiêu Anh Tiệp chống tay lên vai Lâm Cảnh, dùng mắt làm thước đo, nghiêm túc nói: "Bên trái có hơi to hơn."

Lâm Cảnh đưa tay chỉnh lại, "Thế này thì sao?"

"Gần được, nhưng hơi bị xệ."

"..."

Bước chân vang lên ở cửa, có người sắp vào, Lâm Cảnh liếc Tiêu Anh Tiệp một cái, mặc kệ nó có xệ xuống hay không, cầm túi xách đi ra ngoài. Đến gần cửa, một người đàn ông cao lớn, thẳng tắp mặc bộ vest màu đen xuất hiện trong tầm mắt.

Gương mặt tuấn tú mang nét lai giữa Trung Quốc và Nga, các đường nét sắc sảo như những bức tượng sáp trong bảo tàng nghệ thuật, sâu sắc và sống động. Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người xung quanh như bị lu mờ, chỉ còn lại anh ta là nổi bật.

Rất ít người biết người đàn ông tuấn tú này là người sáng lập HAVE LASS, vì anh ta có một thân phận đáng chú ý hơn, đó là Chủ tịch Tập đoàn Vinh Thịnh.

Ánh mắt của Lâm Cảnh lướt qua người đàn ông trong chốc lát, trong tầm mắt của cậu, vị Chủ tịch mới nổi tiếng này đang nhìn mình. Biểu cảm của Lâm Cảnh thờ ơ, không hề quan tâm đến cái nhìn đánh giá đó.

Cậu đổi tay xách túi, tay phải vòng qua cánh tay của Tiêu Anh Tiệp, đôi mắt lãnh đạm của cậu hiện lên chút tia sáng, có thể thấy rõ tình cảm sâu sắc mà cậu dành cho người đàn ông mà mình đang khoác tay, dù không nói ra, nhưng tình yêu trong mắt cậu không thể lừa dối ai. (ý là hai đứa này đang giả vờ yêu đương í)

Người được yêu nào đó đã chú ý đến những chuyện này. Tiêu Anh Tiệp tình cờ gặp phải chú mình, cậu ta căng thẳng đến mức nuốt khan, theo phản xạ mà chỉnh lại trang phục, chỉnh xong lại siết chặt tay Lâm Cảnh, cười tươi chào hỏi: "Chú."

Tiêu Tri Diễn vừa rời mắt khỏi "bạn gái" của cháu mình, liền hỏi Tiêu Anh Tiệp: "Ba cháu không đến à?"

"Ông ấy bận công việc ở nơi khác, không về kịp."

Vừa dứt lời, một giọng nữ ngọt ngào vang lên gọi Tiêu Tri Diễn: "Tri Diễn."

Lâm Cảnh không nhận ra, nhưng đôi lông mày đã được chỉnh sửa tỉ mỉ của cậu lập tức nhíu lại vì cái cách gọi thân mật ấy.

Người phụ nữ nói: "Tri Diễn, em có một buổi ghi hình lúc chín giờ."

Tiêu Tri Diễn đáp: "Để tài xế đưa em đi?."

"Không cần đâu, quản lý em sẽ đến đón, anh ấy sắp tới rồi."

Lâm Cảnh im lặng, tự đoán được mối quan hệ giữa hai người này.

Đây chính là người mà Tiêu Tri Diễn đã từng nói với cậu, là người phụ nữ mà anh cho là phù hợp để lấy làm vợ? Lâm Cảnh cảm thấy trái tim mình đau nhói, vội vàng kìm nén cảm xúc, buông tay khỏi cánh tay của Tiêu Anh Tiệp rồi bước đi.

Cậu đang đi giày cao gót, một thứ cậu vẫn chưa đi quen. Khi vào, cậu cố tình tránh né tấm thảm đỏ trải trên sàn, nhưng lúc này lại bất cẩn, gót giày vướng vào thảm, khiến cậu ngã nhào về phía trước, không kịp giữ thăng bằng.

Tiêu Tri Diễn đứng gần nhất, lịch sự đưa tay ra đỡ. Lâm Cảnh cảm nhận được một lực siết ở eo, chưa kịp đứng vững thì nghe thấy một tiếng "bịch" vang lên, ngay lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp từ ngực truyền tới.

Quả bóng nước bị đâm thủng bởi chiếc ghim cài áo hình lông vũ của Tiêu Tri Diễn.

Ngực của cậu đã nổ tung ngay trước ánh mắt của Tiêu Tri Diễn!

[Tác giả có lời muốn nói]

Lâm Cảnh: Tuyệt! Cuối cùng cũng giải tỏa được nỗi lo lắng.

"Ngực giả" bể rồi nên cơn lo lắng của bé nó cũng đã tan biến :)))

PS: Bắt đầu đăng tải rồi đây.

Các địa danh và các tên trong truyện đều là hư cấu. (do tác giả tự nghĩ ra)

Không phải thể loại về giải trí/showbiz.

Hai nhân vật chính đều trong sáng, có ngọt ngào nhưng cũng có chút cay đắng.

Cốt truyện chủ yếu là, công thầm yêu, thụ công khai yêu.

Cảm ơn các bạn đã đọc, nếu bỏ truyện thì không cần phải thông báo, cảm ơn cảm ơn cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro