Chương 4

Chương 4: "Con có thể...... tìm một Alpha không? Để chúng ta yên tâm."

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Thư Thanh cùng bọn họ lại rủ nhau đi uống cà phê. Hai người bạn đều hiểu rõ tính anh, chỉ hỏi qua tình hình tuyến thể chứ cũng không khuyên gì thêm.

Khi về đến nhà thì cũng đã tối. Vừa mở cửa, con chó Alaska lông dài đã nghe thấy tiếng động, lập tức ngồi bệt xuống đất, thè lưỡi cười toe toét với anh.

Một nhóc to xác mà lại ngoan ngoãn.

Anh trước tiên dùng dung dịch rửa tay khử trùng cho mình, rồi mới cúi xuống xoa đầu con chó lớn, nói:
"Ba về rồi đây."

"Gâu gâu!"

Sau đó, anh tiện tay lấy từ tủ ra một túi thịt khô, ném tới bên miệng nó.

Con cẩu ngoan vừa được ăn liền ngồi một bên, vừa thở hổn hển vừa nhai ngon lành.

Thay quần áo ở nhà xong, anh lại cho con chó một phần cơm trộn thịt hộp với rau, rồi mới đi tắm.

Ra ngoài, tóc chỉ sấy qua loa, ngọn tóc vẫn còn nhỏ giọt nước cũng chẳng để ý. Anh tùy tiện bôi chút dưỡng da rồi ngồi lên sofa đọc sách.

Con Alaska ăn xong, ngáp một cái thật dài, lạch bạch chạy lại phía chủ nhân, áp sát bên chân Tiêu Thư Thanh nằm xuống, bắt đầu lim dim ngủ.

Anh đang đọc sách thì điện thoại bỗng rung một cái "ong". Anh nâng mắt nhìn, màn hình sáng lên hiện một tin nhắn màu xanh lục.

Bình thường anh vốn thích yên tĩnh, WeChat cũng chặn hầu hết thông báo, bạn bè cũng ít khi nhắn riêng, nên điện thoại rất hiếm khi có thông báo như vậy.

Lần này nhận được tin nhắn khiến anh hơi bất ngờ, liền đeo kính vào xem. Vừa mở khung chat, thấy avatar vịt vàng của đối phương, anh còn hơi khó hiểu, cho đến khi nhìn thấy dòng chữ "Cảm ơn" thì mới nhớ ra — là Vũ Tư Viễn.

Nhưng phía trên vẫn hiển thị mấy chữ "Đang nhập...", có vẻ hắn vẫn đang gõ tiếp.

Tiêu Thư Thanh nghĩ thà chờ hắn gõ xong hết rồi mình trả lời một thể, nên tạm thời im lặng.

Dòng chữ "Đang nhập..." cứ xuất hiện rồi biến mất, lập đi lập lại nhiều lần, cuối cùng cũng hiện ra một đoạn khá dài:

[ Đó là chú tôi, là bạn của ba tôi. Trước kia ba bệnh, chú ấy cho tôi mượn tiền... ]

Đoạn tin dài, chắc là đã xóa đi sửa lại nhiều lần mới gửi được, nhưng chỉ hiện được vài giây liền bị rút lại. Tiêu Thư Thanh thậm chí chưa kịp đọc hết câu đầu tiên.

Thay vào đó, chỉ còn một câu xin lỗi:

[ Thật xin lỗi thầy Tiêu, tôi gửi nhầm tin nhắn... vẫn cảm ơn thầy. ]

Anh nhìn màn hình một lúc, ngón tay treo trên ô trả lời... do dự chốc lát, cuối cùng vẫn tắt khung chat.

Mãi đến lúc sắp ngủ, anh mới nhắn lại:

[ Xin lỗi, lúc nãy tôi đang đọc sách nên không chú ý điện thoại. ]

[ Không cần cảm ơn. ]

...........

Cuối tuần trôi qua, một ngày đi bệnh viện, một ngày nghỉ ngơi ở nhà, thế là hết.

Ngày 20 tháng 3, thứ Hai.

Tiêu Thư Thanh không có tiết dạy, chuẩn bị ra thư viện mượn mấy quyển sách để viết luận văn. Ngoài ra, gần đây đọc được vài tài liệu mới, có thêm kiến thức, anh muốn chỉnh lại bài giảng học kỳ này cho tinh tế hơn.

Lúc đó thư viện rất đông người. Gần đây, điểm thi cao học quốc gia vừa công bố, những ai đạt điểm chuẩn đang chuẩn bị phỏng vấn; tháng 5 lại có kỳ thi biện hộ luận văn, một đợt sinh viên vừa qua kỳ nghỉ đông cũng đang gấp rút hoàn thành luận văn.

Tiêu Thư Thanh lên tầng 3 lấy vài quyển sách rồi rời đi.

Trên đường đi ngang qua sân thể dục, anh thấy các công ty lớn đang bày bàn tuyển dụng, kín cả sân.

Trên hàng rào treo một tấm khẩu hiệu đỏ chói:

"Đi thôi, đi qua gió sấm, cùng nhau nhảy vào biển người, trở thành một con sóng dâng trào."

"Lại đến mùa tốt nghiệp rồi, học sinh cứ từng đợt từng đợt ra trường thế này."

Bên tai vang lên tiếng cảm thán của một đồng nghiệp. Tiêu Thư Thanh quay đầu, phát hiện đồng nghiệp của mình cũng tình cờ đi ngang qua sân thể dục, đứng ngay bên cạnh lúc anh không để ý.

"Nghe nói năm nay có nghiên cứu sinh ký hợp đồng lương một năm trăm vạn?"

Anh thu ánh mắt lại, hỏi.

Đồng nghiệp gật đầu:
"Ừ, bên ngành Kỹ thuật phần mềm, lương năm 130 vạn. Hồi trước cũng học ở trường mình, sau đó học thẳng lên nghiên cứu sinh. Đúng là một thiên tài."

"Ừm, rất lợi hại."

"Hầy... Phía trước còn có người còn thiên tài hơn nữa, anh mới dạy được hai năm nên chắc chưa biết. Ba năm trước thôi, có một đứa nhỏ hệ chính quy, lúc học năm ba đã bị công ty đào về để bồi dưỡng thành 'thiếu niên thiên tài', đến cả hiệu trưởng cũng phải chú ý. Đứa nhỏ đó tư chất thật sự quá tốt, nếu không học tiến sĩ nghiên cứu thì đúng là đáng tiếc... 

Nó học vật lý, sau này chuyên sâu vào trí tuệ nhân tạo hoặc hàng không vũ trụ, cho dù chỉ học đến nghiên cứu sinh cũng sẽ là nhân tài quốc gia. Kết quả là công ty kia đưa tiền lương 150 vạn một năm để đào nó đi mất. Nhưng sau này hiệu trưởng tìm hiểu tình hình gia đình nó thì mới biết, ba nó bị bệnh, một năm ăn mặc nằm viện phải tốn trăm vạn. Haizz... Đứa nhỏ tốt, tiếc là cũng thật sự đáng tiếc..."

Tiêu Thư Thanh nhìn cuốn 《Ý Thức Cứu Rỗi》 trong tay, nói:
"Thế giới luôn thay đổi, con người cũng luôn phát triển."

Không lấy quá khứ để định nghĩa tương lai.

Bất cứ ai, cũng đều có tự do.

Bao gồm anh.

Đồng nghiệp cũng là giáo sư triết học, nghĩ nghĩ rồi thoải mái cười:
"Cũng đúng."

.........

Cả ngày, anh chìm trong việc đọc sách và viết luận văn.

Đến chiều tan làm, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy tuyết đang rơi tấp nập.

"Mấy hôm trước còn hơn hai mươi độ, lần này lại xuống âm. Cũng hiếm lạ thật."

Đồng nghiệp tóc hoa râm bên cạnh nói.

Tiêu Thư Thanh xoay người thu dọn đồ, nhàn nhạt tiếp lời:
"Năm nay nhuận hai tháng."

"Ừ, kiến thức tổ tiên để lại thật sự có ích."

"Đúng vậy."

......

Thu dọn xong, anh mang theo túi rời đi.

Bên ngoài tuyết trắng đầy trời, rõ ràng mới rơi một lúc mà đã phủ lên một tầng mỏng. Vài học sinh tụ tập trước cành mai đỏ ở cổng trường, giơ điện thoại chụp ảnh.

Cánh hoa hồng nhạt, đè trên lớp tuyết mỏng. Trong sáng, đẹp đẽ, thật sự đáng để chụp.

Nhưng Tiêu Thư Thanh chỉ liếc nhìn một cái, rồi vội vã đi ngay.

Anh phải kịp lái xe về trước khi tuyết đọng dày hơn, nếu không xe sẽ khó đi.

Vừa khởi động xe, điện thoại ong ong rung lên.

Là người cha Alpha của anh gọi tới.

"Alô, cha."

"Ừ, Thư Thanh, giờ có tiện không, cha có chuyện muốn nói với con."

Cha anh là một Alpha rất truyền thống, trầm lặng, chịu thương chịu khó. So với ông ba Omega hay lải nhải từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cha anh rất ít khi gọi điện cho anh, trừ phi thật sự có chuyện quan trọng.

Anh nhìn bông tuyết bay ngoài cửa kính, hạ giọng nói:
"Dạ, tiện."

Anh tắt máy xe.

Sau đó liền nghe tiếng cha truyền đến trong ống nghe:
"Tang Nguyệt xảy ra chuyện rồi."

Ngón tay Tiêu Thư Thanh siết chặt điện thoại, trong lòng bỗng căng thẳng.

Tang Nguyệt là anh họ xa của anh, một Omega. Năm nay 36 tuổi, chưa lập gia đình, trước nay cũng chưa từng bị Alpha đánh dấu. Quan hệ giữa anh và Tang Nguyệt không thân, chỉ thỉnh thoảng ngày lễ tết cả nhà gặp mặt thì mới thấy nhau, cũng chẳng nói chuyện nhiều.

Nếu hắn xảy ra chuyện, bình thường cũng không đến mức báo cho anh. Ít nhất, không cần cha anh phải chính thức gọi điện thoại thông báo như vậy.

Cho nên...

"Xảy ra chuyện gì? Là tuyến thể có vấn đề sao?"

Anh hỏi.

"Ừ, năm trước tuyến thể đã không ổn, nhưng nó không để tâm. Vài ngày trước đột nhiên khó chịu, đi bệnh viện còn chưa kịp vào đã hôn mê, nằm ICU ba ngày mới giành lại được mạng... Nói là do dùng thuốc ức chế quá nhiều, dẫn đến tuyến thể suy kiệt, rồi kéo theo nhiều cơ quan suy kiệt... Bác sĩ bảo chỉ cần chậm vài giây thôi thì đã không cứu được rồi."

Người đàn ông cúi mắt, ngón tay gõ nhẹ vô thức lên vô-lăng.

Giống như lơ đãng mà nói:
"Tai qua nạn khỏi, sau này sẽ hưởng phúc."

Trong ống nghe truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ:

"Tiểu Thư, con biết cha không phải muốn nói cái này."

"Ba con đã hai ngày nay không chợp mắt rồi, chúng ta đều rất lo cho con."

"Tiểu thư, trước kia chúng ta luôn sợ chính mình đi rồi, để lại con một mình trên đời sẽ cô đơn. Bây giờ...... chúng ta lại sợ con đi trước."

"Con có thể...... tìm một Alpha không? Để chúng ta yên tâm."

Không khí trong xe dần lạnh xuống, chắc vì chưa bật điều hòa......

Bông tuyết bay dừng lại ngoài cửa kính, đọng thành từng mảng trắng trên cần gạt nước.

Đèn bãi đỗ xe sáng trưng, bóng đêm dần buông xuống.

Tiêu Thư Thanh nghe cha khuyên nhủ, cánh tay cầm điện thoại có chút tê dại. Anh trầm mặc rất lâu mới khẽ nói:
"Vâng, con biết rồi, cha."

"Ừ......"

"Haizz......"

Hai tiếng thở dài sau đó, cuộc gọi kết thúc.

Tiêu Thư Thanh lấy từ hộp chứa đồ một bao thuốc, châm một điếu.

Sau khi rít một hơi, vị cay nồng chậm rãi lan xuống cổ họng.

Điện thoại vang lên liên tục, màn hình hiện thông báo từ nhóm ba người bạn.

[ Doãn Dự: @Tiêu Thư Thanh, A Thanh, ba cậu vừa gọi cho tôi, chuyện đó cậu biết chưa? ]
[ Doãn Dự: Ông ấy nhờ tôi khuyên cậu, nói mà làm tôi sợ phát khiếp.]
[ Tống Thanh Uẩn: ? Chuyện gì. ]
[ Doãn Dự: Nói là anh họ của A Thanh dùng ức chế quá liều, phải nằm ICU ba ngày, suýt thì không qua khỏi. Ba của A Thanh vừa gọi cho tôi, vừa nói vừa khóc. @Tiêu Thư Thanh, tuyến thể của cậu rốt cuộc sao rồi, đừng dọa tôi chứ. ]

Tiêu Thư Thanh mở ứng dụng bệnh viện, lấy báo cáo sức khỏe của mình ra.

Trên giấy chẩn đoán chỉ có hai dòng:

Họng sưng đỏ, viêm nhẹ, không thấy bệnh lý khác.

Siêu âm tuyến thể có chút bất thường, khuyến nghị tái khám.

Click mở mục thứ hai, kết quả hiển thị: Dùng ức chế tề quá liều, tuyến thể tắc nghẽn nhỏ.

Phương pháp trị liệu: Lần phát tình sau, tiêm một liều ức chế tề giảm liều, phối hợp trị liệu tin tức tố ôn hòa của Alpha. Tái khám sau một tháng. Nên nhanh chóng ghép đôi với Alpha.

Hộp thuốc tin tức tố kia vẫn còn trong xe, chưa hề động đến.

Tiêu Thư Thanh nhìn chằm chằm màn hình......

Đầu ngón tay anh dừng lại ở dòng cuối cùng: "Nhanh chóng ghép đôi Alpha", rồi mạnh mẽ rít thêm một hơi thuốc.

......

Điện thoại vẫn rung, nhóm bạn vẫn nhắn liên tục.

Anh dập đầu lọc thuốc, cầm điện thoại lên. Khung chat đã hiện 99+, hai người kia hiển nhiên đã nói rất nhiều. Lướt ngược lên, đều là thảo luận mang tính học thuật.

[ Doãn Dự: Tức là, nếu không có Alpha kích thích, tuyến thể Omega sẽ gặp vấn đề đúng không? Kích thích này là về mặt đó, tin tức tố hay chỉ sinh lý thôi? ]
[ Tống Thanh Uẩn: Đều tính. ]

[Lịch sử trò chuyện]

[ Doãn Dự: Cho dù không có Alpha kích thích, ngày thường tự xoa bóp tuyến thể nhiều cũng giảm bớt được? Cái này chẳng phải dễ à? Tìm Alpha khó, chứ tự mát-xa còn không đơn giản? Sao hết người này tới người khác đều thành ra vậy? ]
[ Tống Thanh Uẩn:...... Tự mát-xa hiệu quả không bằng. Có lẽ cậu ta ngày thường cũng không để ý. ]
[ Doãn Dự:...... Ờ. Chuyện này cũng khó thúc ép, kỳ quặc thật. ]
[ Tống Thanh Uẩn: Ừ. ]

Hai người tạm ngưng trò chuyện, chắc không còn gì để nói.

Khoảng mười phút sau, Doãn Dự lại hưng phấn gửi tin:

[ Tôi biết rồi! ]

[ Ha ha ha, tôi đúng là thiên tài nhỏ! ]

Tống Thanh Uẩn chắc bận, trò chuyện kết thúc ở đó. Tin cuối cùng cũng đã gửi từ mười lăm phút trước.

Tiêu Thư Thanh vừa nhìn, trên màn hình đột nhiên hiện ra một cú "vỗ vỗ".

[Doãn Dự đã vỗ vỗ "Bạn"]

Ngay sau đó, loạt thông báo từ app mua sắm nhảy loạn xạ:

[ Trải nghiệm tình ái, vuốt ve dịu dàng | Thanh toán thành công ]
[ Lửa nóng bùng cháy, kích thích mãnh liệt | Thanh toán thành công ]
[ Đa chức năng toàn diện kích thích, khiến bạn giây...... | Thanh toán thành công ]

......

Đủ loại...... đồ chơi nhỏ, đủ kích cỡ, kiểu dáng, cái gì cần cũng có. Địa chỉ nhận hàng không ngoại lệ, toàn bộ ghi tên nhà Tiêu Thư Thanh.

[ Doãn Dự: Hoàn thành! ]
[ Doãn Dự: @Tiêu Thư Thanh, A Thanh mau xem! Tôi mua cho cậu đồ tốt này! [đến đây nào, vui quá đi.jpg] ]

Tiêu Thư Thanh: ......
???
Điên rồi à.

Tác giả có chuyện muốn nói:
Cảm ơn Doãn Dự đã tặng phúc lợi cho nhóc Viễn tương lai (ôm cái nhóc Viễn ở tương lai).

Sau đó, Vũ Tư Viễn: "Tiêu...... Tiêu, thầy Tiêu, sao loại đồ vật này của anh lại nhiều thế! (ảnh chấn động con ngươi jpg)"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro