chương 4: Lần này thì tiêu thật rồi.
Lý Hào nheo mày lại, gần như cùng lúc vung đao ra tay.
Ánh đao màu xám bạc loé lên, lưỡi đao chắn ngang đòn tấn công, dứt khoát chặt đứt chi thể nhầy nhụa, thân đao sáng loáng phản chiếu ánh đèn đường hầm, dệt nên một phòng tuyến vô hình lấp lánh giữa không trung.
Chất nhầy rơi xuống đất ngay lập tức biến thành một vũng chất lỏng xám đen mất đi hình dạng, thứ chất lỏng ấy ngọ nguậy mọc ra những xúc tu thịt li ti dày đặc, ở đầu nhú dần kết lại thành những mũi nhọn sắc bén, đâm thẳng vào lưỡi đao đang ngăn cản, vang lên những tiếng 'keng keng' chói tai.
Luồng gió mạnh từ cú va chạm của đòn tấn công thậm chí còn phả thẳng vào mi mắt, Ninh Ngọc không còn đường lui, chỉ đành nghiến răng siết chặt dây đeo ba lô, dùng chiếc ba lô chứa vật tư làm vũ khí, nhanh chóng bám theo bóng người phía trước đang tỏa ra sát khí hừng hực.
Trận chiến rơi vào thế giằng co, chất nhầy trên bức tường thịt không chịu nổi cường độ giao chiến cao, trong thoáng chốc lộ ra dấu hiệu mệt mỏi và khựng lại. Lý Hào vốn chờ đợi thời cơ này đã lâu, lập tức nắm lấy giây phút lơi lỏng đó, một quả lựu đạn đánh dấu màu cam đỏ được ném ra, viên đạn xuyên qua nòng súng, mang theo tiếng nổ chói tai, bắn trúng ngay trung tâm quả lựu đạn đang bay giữa không trung.
Lửa bùng lên, phun ra những chiếc lưỡi lửa bỏng rát, lập tức thiêu đốt bức tường thịt xám đen thành biển lửa đỏ rực.
Tiếng gào thảm thiết của sinh vật dị hóa vang lên, vụ nổ dữ dội dội lại liên hồi trong đường hầm, Ninh Ngọc vội đưa tay che đầu, tai ù đi vì tiếng nổ, còn chưa kịp hoàn hồn thì một bàn tay đã nắm chặt lấy cậu, không cho phản ứng, kéo thẳng cậu tiến về phía trước.
Khoang mũi cậu đầy mùi tanh khét lẹt, Ninh Ngọc tỉnh táo lại vì mùi này xộc vào, chân cậu lảo đảo vài bước, ngẩng đầu mới phát hiện họ đã vượt qua được cổng van bị chặn.
Đường hầm trước mắt không khác biệt nhiều so với chỗ trước đó, gió lùa qua thổi bay vạt áo. Lý Hào cau chặt mày, vô thức liếc xuống bụng mình một cái, rồi không do dự lại ngẩng đầu, bước thẳng về phía ngã rẽ bên kia.
Ninh Ngọc chú ý đến hành động nhỏ này, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi bất an khó tả.
Chẳng lẽ vết thương lại rách ra rồi?
Dưới đáy đường hầm im lặng như tờ, hàng rào sắt thông ra ngoài phủ đầy rỉ sét, những chiếc đinh thép dùng để nối đã hoàn toàn gỉ sét và vôi hoá. Lý Hào nâng súng bắn bay những kết nối rỉ sét đó, rồi một cước đá mạnh, phá tan chướng ngại cuối cùng.
Rỉ sét rơi lả tả theo tiếng động bạo lực lớn, lần này Ninh Ngọc cuối cùng cũng nhìn rõ tình trạng của anh: vết thương chí mạng ở bụng Lý Hào lại bắt đầu rỉ máu, khuôn mặt không biểu cảm của anh tái đi, trông có vẻ rất tệ.
Tiếng bước chân giao nhau trong đường hầm, Ninh Ngọc nhìn thấy màu đỏ chói mắt đó, không khỏi lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ? Vết thương của anh..."
"Đừng bận tâm, đi." Không đợi Ninh Ngọc nói xong, Lý Hào lập tức ngắt lời, thái độ cực kỳ cứng rắn, tốc độ dưới chân thậm chí còn nhanh hơn.
Ninh Ngọc lập tức nghẹn lời, chỉ đành cắm đầu đuổi theo bước chân anh, lúc này ngoài việc nhanh chóng rút lui theo Lý Hào, hình như cũng không có cách nào tốt hơn.
Trong thành phố hoang tàn vẫn là một màu chết chóc, yên tĩnh đến đáng sợ. Hai người thoát ra từ miệng cống khô cạn, men theo ký ức quay về con đường cũ.
Chiếc Corolla vẫn đỗ tại chỗ cũ, bên cạnh là toà nhà dân cư bị sập một nửa đó.
Hai người im lặng một cách ăn ý, Ninh Ngọc thở hổn hển kéo cửa xe, ném ba lô ra ghế sau, cầm hộp y tế định giúp Lý Hào xử lý vết thương.
Lý Hào lại ngăn hành động của cậu, chỉ đưa tay lấy băng gạc, tự mình cuốn chặt vết thương đã rách ra lần nữa một cách sơ sài.
Ninh Ngọc ngồi ở ghế lái, lặng lẽ thu tay về, ánh nhìn cậu lướt qua, vệt đỏ ấy vẫn đập vào mắt, chói đến nhức tim.
Các con số trên bộ đếm thời gian đang giảm xuống một cách gấp gáp, thời gian còn lại hiển thị: 34.
Tính ra, họ rời khỏi căn cứ của người thuê đã được 14 tiếng, nhưng giờ đây họ thậm chí còn chưa đi được một nửa quãng đường.
Đầu hơi đau nhức, Ninh Ngọc tính toán thời gian còn lại, khàn giọng thương lượng: "Anh, tôi bàn... bàn với anh một chuyện nhé."
Lý Hào đã băng bó xong vết thương, nhưng vẫn đứng ngoài ghế phụ lái, nghe thấy giọng nói giống như van xin này, anh nghiêng người nhìn sang, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
Ninh Ngọc chỉ vào bộ đếm thời gian, hít một hơi thật sâu: "Anh cho tôi ghé lấy hàng một chút được không? Không thì trễ mất rồi..."
Thấy người kia không trả lời, cậu sợ bị từ chối, vội vàng bổ sung: "Chỉ đi một chuyến đến thành phố A, gần lắm. Hướng giao hàng của tôi lại vừa vặn thuận đường với toạ độ còn lại của anh, chạy xong đơn này tôi đưa anh đi ngay, đảm bảo không trễ!"
Lý Hào cau mày, có vẻ đã suy nghĩ một lúc, rồi mới nói: "Nhanh lên."
Ninh Ngọc nhẹ nhõm gật đầu lia lịa, cậu đặt tay lên vô lăng, chuyển ánh mắt sang ghế phụ vẫn đang mở cửa, khó hiểu hỏi: "Anh không lên xe à?"
Người ngoài xe không trả lời, chỉ vịn vào khung xe, cẩn thận quét mắt quan sát khắp mọi góc của khu phế tích.
"Lý Hào?"
Người đứng ngoài ghế phụ lái cuối cùng cũng có hành động, Lý Hào bước vào chỗ ngồi, đóng cửa xe một cách trôi chảy, anh thuận thế ném khẩu súng lục trong tay cho Ninh Ngọc, lên tiếng nhắc nhở: "Đi về phía nam, nó đã đặt bẫy ở các hướng khác rồi."
Khẩu súng đã bị tước đi bấy lâu giờ trở về với chủ cũ, Ninh Ngọc siết chặt báng súng quen thuộc, trong lòng mới cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Cậu nhìn Lý Hào lại lôi ra khẩu súng từng chĩa vào đầu mình, ngoan ngoãn khởi động động cơ: "Được rồi, đạn của anh còn đủ không?"
"Còn bốn viên."
Ninh Ngọc đẩy tay gạt cần số, tranh thủ chỉ vào hộp đựng đồ phía trước ghế của người kia: "Trong hộp đựng đồ chắc còn ít, tạm dùng được."
Các bụi cây khô ven đường liên tiếp phát ra tiếng động, Lý Hào hạ cửa sổ xe, giơ tay bắn liên tiếp vài phát vào bóng tối.
Ninh Ngọc cố nén ý nghĩ muốn nói "dùng tiết kiệm thôi", bàn chân đạp mạnh ga, bánh xe ma sát dữ dội, đèn hậu quét sáng một đường dài, chiếc xe lao vút đi.
Những khu phế tích như ma xó dẫn đường liên tục xuất hiện, chiếc Corolla bộc lộ hoàn toàn nhược điểm khi chạy trên địa hình gồ ghề, Ninh Ngọc nắm chặt vô lăng, cố gắng hết sức kiểm soát đầu xe đang lạng đi.
Lý Hào nắm chặt tay vịn phía trước, nòng súng luôn kề sát khung cửa, cảnh giác trước bất kỳ cuộc tấn công nào của sinh vật dị hóa.
Thân xe xóc nảy dữ dội, Ninh Ngọc dùng sức cả hai cánh tay, chỉ cảm thấy sống lưng lại truyền đến cảm giác tê rát, có lẽ lớp máu đông ở vết thương vừa lành đã bị rách.
"Tránh ra!"
Giọng Lý Hào vang lên đột ngột, Ninh Ngọc theo bản năng đánh mạnh vô lăng, bánh xe ma sát phát ra tiếng rít chói tai, thân xe phanh gấp, lập tức nghiêng hẳn sang một bên.
Một bóng đen khổng lồ mang theo lực va khủng khiếp đập thẳng vào sườn xe, khiến chiếc Corolla bị hất xoay vòng giữa đường.
Ninh Ngọc nhờ sự ràng buộc của dây an toàn mà chống đỡ qua một vòng trời đất quay cuồng, cậu đặt chân thử đạp ga, bánh xe dưới sự điều khiển lại bắt đầu rít lên quay tròn.
Khi đầu xe vừa ổn định, ngay khi sắp quay đầu rút lui thì con sinh vật dị hóa kia đột nhiên chắn ngang giữa đường, dưới ánh đèn pha trắng bệch, cái miệng khổng lồ nát rữa của nó há to, phát ra tiếng rít chói tai đầy khiêu khích.
Chân ga gầm lên, cần số đẩy lên, Ninh Ngọc muốn thử đột phá trực diện, nhưng xe mới lao được vài mét, cửa kính sau đã vỡ vụn thành từng mảnh do va chạm, văng tung toé vào ghế sau.
Dưới hai cú va chạm mạnh, cửa sau của cả chiếc xe gần như bị mắc kẹt, vị trí bị va chạm trên thân xe để lại một vết lõm rõ rệt, vết nứt leo dọc trên khung xe, e rằng không thể chịu đựng thêm một cú va chạm nào nữa.
Sinh vật dị hóa ở đằng xa đứng chắn giữa đường, hai xúc tu dạng keo dính quấn đầy sương mù xám đục nhô ra từ thân hình mập mạp của nó, hai chân trước ngắn bất thường, còn những chân sau khỏe đến dị thường, gần như chiếm nửa cơ thể nó.
Một con mắt to bằng quả bóng đá đảo tròn liên tục, màng nhầy trên bề mặt đóng mở liên tục, đồng tử tròn xoe đen kịt phản chiếu hình dáng đầu xe, dường như nó cũng đang cảnh giác quan sát hai người trong đó.
Sinh vật dị hóa dưới bức xạ cường độ cao đều vô cùng nguy hiểm, không ai biết chúng đã biến đổi đến mức nào, nếu không phải tình huống bắt buộc, sẽ không ai chọn chủ động giao chiến với chúng.
Lúc này, chiếc xe đã hư hỏng nặng và quá dễ trở thành "lồng sắt" hạn chế hành động. Cả hai nhanh chóng đưa ra quyết định giống nhau, bỏ xe chiến đấu.
Ninh Ngọc nắm chặt khẩu súng trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm sinh vật dị hóa ở cách đó không xa, một câu nói nhẹ như không đột nhiên lọt vào tai, giọng điệu hệt như đang nói muốn ra ngoài hít thở chút không khí:
"Để tôi giải quyết."
"Anh một mình...?"
Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã thấy Lý Hào đã lao đi như tia chớp, vũ khí trong tay rực sáng trong ánh đèn.
Sinh vật dị hóa cảm nhận được mối đe dọa sắp tới, tiếng 'cục cục' kỳ quái trong cổ họng biến thành tiếng gào thét rợn người, đồng tử đen kịt đó lập tức co rút lại thành đường mảnh ngang.
Trận chiến bùng nổ ngay lập tức, xúc tu như lần tấn công Ninh Ngọc trước đó, lệch khỏi quỹ đạo, tập trung nhắm thẳng vào Lý Hào, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn vài phần so với trước.
"Cẩn thận phía sau!"
Ninh Ngọc lập tức bóp cò súng, sinh vật dị hóa phát ra một tiếng rít dài chói tai, hai xúc tu dài mảnh đó quá nhanh nhẹn, cộng thêm tốc độ tăng lên càng khó nhắm trúng, cậu lập tức thay đổi mục tiêu, xả đạn vào con mắt khổng lồ của sinh vật dị hóa.
Con mắt đó đau đớn ép chặt màng nhầy, vài vũng chất nhầy xám đen trào ra rơi xuống đất, một xúc tu lập tức chuyển hướng, lao thẳng về phía Ninh Ngọc.
Tốc độ của Lý Hào cũng cực nhanh, lưỡi đao vung xuống ngay khoảnh khắc chất keo xoắn lại, anh mượn chi thể còn lại làm chỗ đặt chân, lật người nhảy lên không chém đứt một nửa xúc tu đang biến đổi.
"Trốn kỹ vào!"
Đầu xúc tu bị chém phun ra lớp dịch đục đặc, những chất keo chảy ra đó thậm chí còn rục rịch tụ lại thành từng khối nhỏ, cố gắng bò về phía Ninh Ngọc.
Lý Hào lại ném lựu đạn đánh dấu, ánh lửa vụ nổ bùng lên, nhưng sinh vật dị hóa dường như đã có cách đối phó, nó lập tức giẫm mạnh xuống đất, hất cát phủ lên người, dập tắt ngọn lửa.
Tiếng súng, tiếng kim loại va nhau và tiếng chất nhầy rơi xuống đất vang vọng khắp thành phố đổ nát. Tốc độ của Lý Hào vẫn nhanh hơn, gần như ép sinh vật dị hóa lùi từng bước.
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, nhưng trong không khí lại bắt đầu lan toả một mùi máu tanh nồng nặc.
Ninh Ngọc không phân biệt được mùi này đến từ đâu, chỉ biết nấp sau cánh cửa xe mở hé, dõi theo qua khung kính vỡ, nhìn về trung tâm trận đấu.
Qua lớp kính, Ninh Ngọc chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ quỹ đạo chuyển động của lớp sương mù xám trên sinh vật dị hóa.
Tốc độ của nó đã nhanh hơn.
Nhưng Lý Hào lại vẫn có thể bắt kịp bước đi của sinh vật dị hóa, một con dao ngắn được múa lên công thủ toàn diện, anh ép sát những gai nhọn do sinh vật dị hóa đâm tới lần này đến lần khác, nâng súng nhắm thẳng vào cái miệng khổng lồ đang rít gào mà bóp cò.
Viên đạn xuyên qua cơ thể, phát ra tiếng 'bụp bụp' nặng nề, hàm dưới của sinh vật dị hóa bị thổi tung, chất lỏng sền sệt xám đen không rõ chất liệu rỉ ra dọc theo lớp thịt thối rữa bị cháy xém, cơ thể khổng lồ đổ nghiêng lên đống đá vụn, gần như hấp hối.
Lý Hào không hề ngưng lại mà thay đạn lên nòng, nòng súng ngay lập tức chĩa vào đầu sinh vật dị hóa đang bất động.
Một giây trước khi bóp cò, một làn gió không biết từ đâu thổi tới hất tung vạt áo khoác, để lộ chiếc áo bên trong đã loang đỏ máu.
Tim Ninh Ngọc đập thót một cái, một màu đỏ tươi chói mắt lập tức đập vào mắt cậu.
Vết thương ở bụng Lý Hào, vừa được băng lại không lâu, lại một lần nữa rỉ ra một vệt máu lớn, nhìn lượng máu chảy ra, e rằng không chỉ đơn giản là vết thương bị rách.
Dị biến xảy ra trong nháy mắt, viên đạn còn chưa kịp ra khỏi nòng, con sinh vật dị hóa kia đã dùng chất nhầy dưới chân tạo thành lớp vỏ nhẹ hơn, nó thoát ra khỏi sự kiểm soát gần như trong chớp mắt, ngay khi vừa thoát khỏi sự kiềm chế, nó lập tức quăng chiếc chân sau dị dạng mang theo sương mù xám, lao thẳng về phía Lý Hào như một mũi tên rời cung.
Lý Hào dùng một nhát dao chặn lại đòn tấn công chí mạng đang liên tiếp ập đến, nhưng vì vết thương ở bụng ngày càng nghiêm trọng, anh buộc phải phân tâm, trong lúc giao chiến dần dần trở nên đuối sức.
Ninh Ngọc thấy vậy, lập tức chĩa súng vào sinh vật dị hóa và ghì chặt cò súng, lửa đạn tuôn ra từ nòng súng, lớp bụi vàng xám bay lên nuốt chửng toàn bộ tầm nhìn trong chốc lát.
Khói bụi tan đi, sự chú ý của sinh vật dị hóa bị thu hút, nó vung móng trước, lao ra khỏi màn khói, tấn công thẳng về phía cậu.
Những chiếc chân sau của nó trông thật ghê rợn, mỗi lần lấy đà đều để lại những vết nứt sâu khủng khiếp trên mặt đất.
Nòng súng nóng đến mức bốc khói, làn mưa đạn không ngừng trút xuống, nhưng vẫn chẳng thể ngăn được đà lao tới của sinh vật dị hóa.
Cái đầu khổng lồ kéo theo màng nhầy đang lao tới, chỉ còn cách mười mét.
Quá xui xẻo rồi...
Ninh Ngọc cố nén cơn đau ngày càng ảnh hưởng đến hành động trên người, quay đầu lao vào ghế lái, nhưng trước khi kịp đạp ga, cậu bị chất nhầy túm chặt lấy mắt cá chân, và bị quăng thẳng vào đống tường phế tích phía sau.
Bùm—
Cơn đau như nổ tung lan dọc sống lưng, lồng ngực truyền đến tiếng cộng hưởng nặng nề, đầu cậu choáng váng, tầm nhìn dần trở nên mờ mịt.
Đầu ngón tay run rẩy không còn nghe lời, viên đạn từ nòng súng run lắc bắn ra, rồi mất hút vào đêm dài đen tối.
Bóng dáng dị hoá thể hoàn toàn nuốt chửng tầm nhìn, Ninh Ngọc cố gắng chịu đựng cơn đau âm ỉ khó chịu truyền từ khớp xương, cậu chống khuỷu tay tê dại, từng chút một bò về phía chiếc Corolla.
Cố gắng thêm chút nữa... chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần hội hợp với Lý Hào...
Bụi cát xa xa lắng xuống, nhưng trên bãi đất trống không thấy bóng dáng bất kỳ ai.
...Anh ta đâu rồi?
Tiếng chuông báo tử dường như vang lên bên tai, vô số ký ức như sóng biển nhấn chìm cậu bên bờ sinh tử, vào khoảnh khắc này, mọi cảm xúc đều trở nên nhợt nhạt và câm lặng.
Cậu cuối cùng đã bắt đầu hối hận.
"Đáng ra không nên dính vào vụ rắc rối này... biết vậy đã chẳng cứu làm gì..."
Chiếc móng vuốt khổng lồ ghê rợn tóm lấy cổ họng, nhấc bổng cơ thể mềm nhũn của cậu lên và đập mạnh vào tường.
Trọng lực treo ngược kéo căng mũi chân, tiếng kêu nghẹn lại nơi cổ họng, Ninh Ngọc nhìn thấy cái lưỡi dài bay đến, tuyệt vọng khép lại đôi mắt mệt mỏi.
Lần này thì tiêu thật rồi.
- HẾT CHƯƠNG 4
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro