chương 7: Đây gọi là tuyệt đối không chậm trễ sao?...

Có người giao hàng đã từng đến đây.

...Sao anh Lưu chưa bao giờ nói với cậu về chuyện này? Là không biết, hay là biết nhưng cố tình giấu giếm?

Ánh sáng mặt trời dần lên, xuyên qua khung cửa xe vỡ nát, vừa khéo chiếu sáng những cành cây to dày xuyên ra từ trong đó.

Hai thân cây quấn chặt lấy nhau phản chiếu ánh hồng khác thường dưới nắng, bề mặt trơn nhẵn, tròn trịa, lại toát ra một cảm giác kỳ dị như da thịt.

Dưới lớp vỏ cây trắng bệch thấp thoáng những sợi mạch màu xám xanh, vị trí ôm sát nhau ở giữa thể hiện rõ sự mềm mại chồng chất, vài khối u cây khổng lồ lồi ra ngoài, tạo thành những vòng vân hình bầu dục hẹp trên vỏ cây.

Giống như những nếp nhăn ở khớp ngón tay của con người.

Không có sương mù xám, không phải là sinh vật dị hóa.

Ninh Ngọc cau mày lùi nửa bước, cổ họng dâng lên vị tanh, nhìn vật thể khó tả trước mắt, cảm thấy hơi khó chịu.

Phần lớn thân cây vẫn ẩn mình trong lớp bùn đen dưới bồn hoa, ngoài lớp bụi bay lơ lửng trong không khí, chỉ lờ mờ thấy được những khối trắng khổng lồ ẩn hiện bên dưới.

Vật thể khổng lồ này hoàn toàn không có phản ứng gì với sự viếng thăm của hai người, chỉ đứng yên lặng trong bồn hoa, quấn chặt lấy cành cây, bình thản như một cái cây bình thường nhất.

Lý Hào siết chặt báng súng bằng ngón cái, nòng súng chĩa thẳng vào cái cây khổng lồ trong bồn hoa, anh đưa tay ra hiệu cho Ninh Ngọc tiến lên, còn mình thì chậm rãi đi cuối, cảnh giác quan sát phía sau.

Cây thịt vẫn không có bất kỳ chuyển động nào khác, cho đến khi đường nét kỳ quái đó cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, Ninh Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm và bước về phía cổng lớn của khu công viên.

"Thứ vừa rồi tốt cuộc là gì vậy?"

Con đường đầy sỏi dưới chân họ phát ra tiếng kẽo kẹt, Lý Hào giữ nhịp bước, giữ khoảng cách nhất định, cảnh giác đi sau Ninh Ngọc vài bước.

"Không biết."

"Kỳ lạ quá, trước đây chưa từng thấy thứ gì như vậy."

Ninh Ngọc nhíu mày lẩm bẩm, cẩn thận quan sát môi trường xung quanh, bồn hoa yên tĩnh một cách bất thường, dường như đúng như Lý Hào nói, ngoại trừ cây thịt đó, những sinh vật dị hóa khác đều đã biến mất một cách không hay biết.

Lối vào công viên bị chặn bởi một cánh cổng sắt, cánh cổng rỉ sét màu nâu đỏ, chính giữa có một ổ khóa sắt đã rỉ sét đến mức không còn nhìn rõ lỗ khóa, trên sợi xích sắt nặng trịch còn phủ một lớp tro dày.

Ninh Ngọc đã thử nhiều cách nhưng cánh cổng chỉ rung nhẹ, hoàn toàn không có dấu hiệu mở ra.

"Tránh ra." Lý Hào đặt khẩu súng trở lại thắt lưng, nhấc đầu gối lên.

Ninh Ngọc nghe thấy liền tránh ra, giây tiếp theo, cậu thấy Lý Hào vặn người, cơ đùi kéo theo tiếng gió rít ngắn, tung một cú đá bay vào cánh cổng sắt.

Đế giày va chạm vào cánh cổng sắt, phát ra tiếng "Bốp" giòn tan, những mảnh rỉ sét ở trục cổng vỡ tung như pháo hoa, bắn ra những mảnh vụn rơi xuống đất loảng xoảng.

Ninh Ngọc hơi sốc nhìn khung cổng bị biến dạng: "...Anh luyện thế nào vậy? Mạnh kinh khủng."

Lý Hào thu chân, xoay người lấy lại trọng tâm, không trả lời trực tiếp: "Dùng đầu luyện."

Hai người lần lượt bước qua cánh cổng, đi thẳng vào quảng trường bên trong công viên.

Quảng trường hoang tàn, đổ nát vẫn còn vang vọng tiếng động lớn vừa rồi, Ninh Ngọc lướt nhanh qua chiếc đu quay ngựa gỗ khổng lồ hai tầng ở bên phải, rồi dồn sự chú ý vào dải cây xanh xung quanh.

Các dải cây xanh trong công viên giải trí không bị sương mù xám của sinh vật dị hóa bao phủ như những nơi ở Vùng Đất Màu Mỡ khác, thay vào đó, chúng đầy những nụ hoa màu hồng, lớn nhỏ khác nhau, như đang chờ nở rộ.

Trong lòng cậu thấy hơi rợn người, nhìn thế nào cũng thấy những thứ này có một sự kỳ lạ không thể diễn tả được, dường như chỉ cần khuất khỏi tầm mắt, chúng sẽ lập tức để lộ bộ dạng méo mó quái dị thật sự.

Lý Hào ở đằng xa bỗng gọi: "Lại đây."

Ninh Ngọc ngẩng đầu: "Sao thế?"

Lý Hào cầm súng, nghiêng đầu ra hiệu về phía bên trong vòng quay ngựa gỗ.

Ninh Ngọc nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh, quay đầu nhìn về phía bàn quay theo hướng tay Lý Hào chỉ.

Trên thân con ngựa trắng loang lổ phai màu phủ đầy vết máu lớn, dấu vết màu nâu đen rơi từ lưng ngựa xuống tấm sắt trên mặt đất, sau đó kéo theo một vệt máu dài, bò vào chiếc xe bí ngô đang quay lưng về phía hai người.

Hai người nhìn nhau, ăn ý đồng thời trèo qua hàng rào, bước vào khu vực bên trong.

Lớp sơn bên ngoài của chiếc xe bí ngô đã bong tróc, phía dưới rải đầy những cành cây con màu trắng bệch, lan ra như mạng lưới mạch máu dưới gầm xe.

Ninh Ngọc căng thẳng nhìn chằm chằm vào vệt máu kéo dài vào trong xe bí ngô, nhịp tim cậu bắt đầu đập nhanh không kiểm soát khi tầm nhìn chuyển động.

Bước chân dừng lại, không gian bên trong loang lổ hiện rõ ràng trong tầm mắt.

Da đầu cậu tê cứng ngay lập tức, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, Ninh Ngọc cảm thấy cuống lưỡi mình lại bắt đầu trào lên vị chua.

Bên trong xe bí ngô nhét một xác chết.

Cột sống của người đó bị vặn gãy ngang thắt lưng, tứ chi trông như chỉ còn lại một lớp da, rũ xuống xung quanh thân thể như miếng thịt thối rữa.

Những cành cây thịt to lớn quấn quanh người đối phương như rắn, xương hàm rõ ràng bị trật khớp, toàn bộ miệng mở ra một kích thước đáng sợ, nhả ra một thanh gỗ trắng thô cứng mọc lên từ thực quản.

Hai hốc mắt đen kịt bị những cành cây mọc ra xuyên thủng và nghiền nát, vết máu khô dọc theo khóe mắt vỡ vụn chảy xuống, tạo thành vài đốm tròn màu nâu đen trên rễ cây thịt đâm xuyên qua đáy xe bí ngô.

... Chắc không phải là người giao hàng của chiếc xe ở lối vào chứ.

Ninh Ngọc theo bản năng lùi lại vài bước, một câu chửi thề bật ra từ tận đáy lòng.

Đ*t mẹ.

Lần này thực sự bị lừa thảm rồi.

Lão cứ miệng nói là nguy hiểm lắm cũng chỉ mất một lớp da, còn bảo là gần đây có Vùng Đất Sạch, tuyệt đối an toàn.

Ninh Ngọc đã tin, kết quả là không chỉ nhìn thấy đồng nghiệp chết thảm, mà Vùng Đất Sạch gần đó cũng không còn chút dấu vết nào. Chưa cần nói đến an toàn hay không, có thể sống sót đã là may mắn lớn rồi.

Cậu siết chặt nắm tay, thầm nhủ rằng khi quay về nhất định phải "nói chuyện tử tế" với anh Lưu.

Mặc dù thù lao hai hộp đạn không hề thấp, nhưng đối mặt với tình huống này, tuyệt đối không phải là một đơn hàng tốt.

Nhưng đã đến đây rồi, Lý Hào cũng đã đồng ý yêu cầu đi đường vòng lấy hàng của cậu, nếu bây giờ bỏ chạy giữa chừng, thì thời gian tiêu tốn và lượng xăng đã đốt phải tính sổ với ai?

Ninh Ngọc nghiến răng, quyết định phải lấy hàng rồi đi gấp. Cậu quay tầm nhìn, nhìn lại cái xác khô héo kỳ dị đó.

Vết thương lớn hở da hở thịt đã chuyển sang màu đen và bắt đầu thối rữa, nhưng điều kỳ lạ là, mặc dù Ninh Ngọc đã đứng đủ gần chiếc xe bí ngô, cậu vẫn không ngửi thấy mùi hôi thối từ xác chết, mà trong khoang mũi lại luôn thoang thoảng một mùi hương thoang thoảng, có vẻ không phải là mùi hôi.

Ninh Ngọc tránh ánh mắt, quay người hỏi: "Anh có ngửi thấy không?"

Lý Hào khó hiểu: "Cái gì?"

"Từ lúc vào công viên giải trí tôi đã ngửi thấy một mùi hương rất lạ, đến đây thì mùi đó càng rõ ràng hơn."

Lý Hào không trả lời ngay, dừng lại một lát rồi nói: "Không."

Ninh Ngọc cau mày, hơi bất ngờ trước câu trả lời của anh.

Kể từ khi bước vào công viên giải trí, cảm giác áp lực khó chịu cứ dồn dập, cộng thêm mùi hương kỳ lạ không ngừng ám ảnh, cảm giác cơ thể khó chịu hơn so với khi ở các Vùng Đất Màu Mỡ khác.

Axit dạ dày nóng rát qua mũi và họng, gây ra những cơn đau nhói như dao cắt, Ninh Ngọc cố gắng hết sức kìm nén sự khó chịu này. Nhưng đúng lúc đó, tấm sắt kim loại dưới chân lại đột nhiên phát ra vài tiếng động lạ. Cậu cúi đầu, nhìn tấm sắt từ từ lồi lên và biến dạng, trong lòng đột ngột chùng xuống.

"Có thứ gì đó bên dưới!"

"Đi!"

Không chút do dự, hai người lập tức quay người, nhanh chóng trèo qua các lớp rào chắn bên ngoài thiết bị.

"BÙM!"

Giây tiếp theo, những cành cây màu thịt kỳ dị bay vọt lên trời, đâm xuyên qua toàn bộ chiếc đu quay ngựa gỗ.

Những viên gạch lát nền bên ngoài cũng bắt đầu phát ra tiếng động trầm đục, những thân cây nối tiếp nhau xuất hiện như những chiếc gai nhọn dưới đất, truy đuổi sát nút bước chân của hai người.

Những nụ hoa trong bồn hoa rơi vào điểm mù thị giác, và ngay lập tức lộ ra bộ mặt thật ẩn giấu khi khuất khỏi tầm nhìn.

Những cánh hoa dày đặc như ngón tay đung đưa theo gió, đầu nhọn màu xanh nhạt mềm mại và tròn trịa, giống như vô số con hải quỳ màu thịt rung lắc trong bóng tối.

Vết nứt nhanh chóng lan rộng dọc theo những viên gạch vỡ, tiếng vỡ "cắc cắc" đuổi theo phía sau như đòi mạng. Ninh Ngọc đổi hướng vài bước, vội vàng né tránh những cành cây màu thịt phun trào từ mặt đất.

Cậu nhanh chóng trèo qua một hàng rào, vừa vặn đối diện với những cành cây thịt bao vây từ hướng khác. Cơ thể đang lơ lửng trên không chỉ có thể miễn cưỡng phản ứng, vội vàng nhào lộn về phía trước, vừa kịp tránh được đòn tấn công kỳ quái này.

Lý Hào nhanh mắt nhanh tay, nhanh chóng chặn và chặt đứt cành cây truy đuổi, giải quyết xong rắc rối trước mắt, anh còn xả một tràng đạn vào những cành cây thịt nhô ra từ khe gạch.

Tiếng súng "Bang bang" vang vọng khắp khoảng sân trống, đà truy đuổi của những cành cây hơi chậm lại, máu đỏ tươi chảy ra từ các lỗ đạn, mép lỗ đạn thậm chí còn bị cháy xém và rách toạc như thịt.

"Má nó, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!"

Ninh Ngọc chống chân đứng dậy, lên đạn và cùng Lý Hào cảnh giác lùi lại.

Một tiếng động lớn kèm theo những mảnh đường bê tông vỡ vụn bay tới từ phía sau. Chân sau của Ninh Ngọc đau nhói, ba lô vang lên tiếng đá vụn "Bụp bụp" đập vào. Thần kinh được rèn luyện lâu năm nhanh chóng phản ứng, ánh lửa từ nòng súng vẽ ra một vòng cung sắc gọn, lập tức chuyển hướng ra phía sau.

Đạn tuôn ra, trong ánh lửa đạn, cành cây thịt đâm xuyên qua mặt đất hiện rõ mồn một.

Hình thù kỳ dị đập vào mắt Ninh Ngọc, lớp vỏ trắng bệch đó nhăn lại, máu trượt vào các rãnh, co giật không ngừng trong làn mưa đạn liên tiếp.

Ánh dao lướt qua mi mắt Ninh Ngọc, mạnh mẽ chém thẳng vào cành cây thịt trước mặt cậu.

Lưỡi dao mang theo khí thế tan băng chém đôi thân cây, nhưng đột ngột dừng lại ở đoạn giữa, như thể có vật cứng nào đó ở trung tâm đang cản trở sự xâm nhập của lưỡi dao.

Vai Lý Hào chùng xuống, hai tay lập tức đổi vị trí chồng lên nhau, chân sau chống đất đột ngột dồn lực, anh nắm lấy chuôi dao cắt một nửa vòng quanh cành cây đẫm máu, cú đá bay theo sau đánh mạnh vào chuôi dao, ép lưỡi dao cắm sâu vào lớp thịt cây.

Mũi dao tiếp tục lao tới, Ninh Ngọc theo Lý Hào, vung tay chém xuống đối diện với vết chém của anh. Hai thanh dao ngắn phối hợp ăn ý, xoay tròn, vung ra hai vệt sáng đối xứng.

Cành cây khổng lồ với mặt cắt lởm chởm rơi xuống đất, chất lỏng đỏ tươi, đặc quánh phun ra tung tóe khắp nơi.

Những cành cây thịt bao quanh dường như bị cảm ứng, đột nhiên co giật, ngoằn ngoèo rút lui vào bùn đất, chỉ để lại trên mặt đất những cái hố sâu, khổng lồ và không đều.

Sự dị động tan biến, Ninh Ngọc thở hắt ra, đưa tay lau chất lỏng đỏ đặc trên lưỡi dao.

"Đây gọi là tuyệt đối không chậm trễ?"

Giọng Lý Hào lạnh lùng bất chợt vang lên từ phía trước. Đôi mắt khác màu của anh không để lộ cảm xúc, có chút thờ ơ liếc nhìn cậu.

"Không phải... người thuê tôi không hề nói với tôi bất cứ điều gì..." Ninh Ngọc bị ánh mắt đó nhìn đến rợn gáy, đầu cậu từ từ cúi xuống, "...Anh tha cho tôi đi, tôi thực sự không biết."

Lý Hào thu hồi ánh mắt, không tiếp lời nữa. Anh xoay con dao găm, tự mình nửa ngồi xổm bên cạnh nửa cành cây thịt bị đứt, mũi dao kề sát hai bên cành cây, gạt qua gạt lại để quan sát. Ánh mắt anh đảo một vòng quanh mặt cắt rồi chuyển lên lớp vỏ ngoài, thậm chí còn đưa tay sờ vào khối u cây nhăn nheo.

Ninh Ngọc ngồi xổm xuống bên cạnh anh, làm theo, rút dao ngắn ra, dùng mũi dao thăm dò và quan sát vật thể kỳ dị trước mắt.

Không biết có phải vì nhìn lâu không, cậu cảm thấy ngưỡng chịu đựng của mình đã tăng lên đáng kể.

Mũi dao kề sát lớp vỏ cây bắt đầu chuyển màu xanh, khi tăng lực, nó ấn xuống tạo thành một vết lõm tròn mềm mại. Khi nhấc đầu dao lên, lớp vỏ cây lõm xuống lại đàn hồi trở lại như cũ, vài giọt chất lỏng đỏ tươi trượt ra từ vết cắt do lỡ tay gây ra.

Phần thịt đỏ sẫm màu đen ở mặt cắt của cành cây thịt cực kỳ nổi bật, thậm chí ở trung tâm mặt cắt còn có một nửa vật chất giống xương màu vàng xám bị gãy.

"Sao lại cảm thấy hơi giống..." Ninh Ngọc mím chặt môi, hơi mất tiếng trước cảnh tượng kỳ quái này.

Lý Hào đứng dậy, nói thẳng ra suy đoán kinh hoàng mà Ninh Ngọc đang cố giữ trong lòng: "Giống tay người."

- HẾT CHƯƠNG 7

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro