Chương 30: Kết Cục Của Triệu Cao (1)

Thế Giới Thứ Nhất: Mạnh Khương Nữ Khóc Trường Thành (29)

☆ Chương 30: Kết Cục Của Triệu Cao (1).
    
     "Triệu Cao, ngươi còn gì để nói?" Doanh Chính phẫn nộ đập cốc trà, nước trà bắn tung tóe bốc lên một chút hơi nóng.
    
     Tuy rằng Doanh Chính có chút tiếc nuối, thế nhưng khi thật sự biết được Triệu Cao làm ra chuyện như vậy, y rất đau lòng, y tín nhiệm hắn, cho hắn vinh sủng rất lớn, lại không nghĩ rằng hắn là như thế này báo đáp chính mình.
    
     Doanh Chính đối với Triệu Cao có bao nhiêu sủng tín, phải kể đến, đã từng có một lần, Triệu Cao phạm vào tội nặng, là phải theo luật xử tử hình, Doanh Chính lại đặc xá cho hắn cũng khôi phục chức vụ ban đầu. Ưu ái như vậy, quay đầu lại là kết quả này, cũng vì thế mà Doanh Chính thất vọng đến thế.
    
     "Nô tài ——" Triệu Cao chán nản mở miệng, lại không nói được gì, còn có thể nói gì, nói ngọc này là hắn đưa cho Triệu Kiệt, sau đó Triệu Kiệt lấy thứ này đến vu hại hắn sao? Chỉ là đem đồ vật ngự ban lấy đi tặng liền đủ để hắn chết. Lý An dám lấy ra vật này, liền nói rõ đã có chuẩn bị muốn nhân cơ hội này giết hắn không còn manh giáp. Hắn chỉ là hi vọng bệ hạ có thể niệm tình xưa mà tha cho hắn một mạng.
    
     "Bệ hạ, là nô tài sai, thấy Lô Sinh được bệ hạ sủng ái, khắp nơi lấn áp nô tài, nô tài mới vì thế mà hận, đi tới đường cùng, là nô tài sai rồi, nô tài đáng chết." Triệu Cao dùng đầu đập đất, khóc không thành tiếng, trong lời nói tràn đầy hối hận.
    
     Lý An trong lòng cười lạnh, bệ hạ sủng ái một cái nô tài, cũng không thể làm cho hắn cưỡi lên đầu mình. Triệu Cao xác thực làm việc rất tốt, thế nhưng sự sủng tín của bệ hạ đã ăn mòn tim hắn, cho là mọi người đều sẽ kính hắn, sợ hắn, lại quên mất trong thâm cung không thể diễu võ dương oai như vậy, mất đi sự cẩn thận. Hắn cho là hành cung toàn bộ nắm ở trong tay mình, kỳ thực không phải, nếu không thì mưu kế đơn giản như vậy làm sao có thể dễ dàng lật đổ Triệu Cao?
    
     Bệ hạ vẫn là bệ hạ, mà Triệu Cao làm sao được sủng ái cũng vẫn chỉ là nô tài, một cái nô tài đạp lên mặt mũi của bệ hạ bỏ qua phép tắc, dù có nhiều tình cảm đi chăng nữa cũng vô dụng, trong mắt đế vương, tình cảm của nô tài liền đáng là gì? Nô bất cũng chỉ là một con chó dưới chân y!
    
     Doanh Chính lấy tay đỡ trán, tâm tình lên voi xuống chó, chợt cảm thấy tinh thần uể oải, trong vòng một ngày ngắn ngủi lại xảy ra nhiều việc, mỗi một việc đều đánh vào tinh thần của y, đầu tiên là tín ngưỡng của y bị đánh nát, người yêu bởi vì tiện nhân hại mà lần thứ hai bị thương, cuối cùng nô tài chính mình tin tưởng phụ lòng tin của y, lừa gạt y còn hại người y yêu. Thực sự là tội ác tày trời, chết không hết tội!
    
     Trong điện yên tĩnh cực kỳ, chỉ nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp căng thẳng của mọi người, Doanh Chính thả tay xuống, liếc nhìn, không còn thái độ uể oải vừa nãy, y là đế vương, đế vương kiêu ngạo không cho phép y ở trước mặt mọi người yếu thế, bất quá là cái nô tài, tuy rằng nuôi con chó nhiều năm cũng sẽ có tình cảm, thế nhưng chó cắn sau lưng chủ, làm thịt cũng không tiếc!
    
     "Bệ hạ ——" Triệu Cao cảm nhận được sự căm hận, thân thể run rẩy, ngẩng đầu một mặt cầu xin mà nhìn y, hai mắt ướt át, ý đồ làm Doanh Chính nhớ lại tình cảm bao năm qua.
    
     Doanh Chính mặt không thay đổi nhìn Triệu Cao lúc này giống như con chó vẫy đuôi cầu xin, càng cảm thấy lúc trước chính mình là mắt bị mù. Bất kể là Triệu Cao hay con đường trường sinh. Y phảng phất đột nhiên thanh tỉnh, dĩ vãng như là ếch ngồi đáy giếng, hiện tại nhưng là cực kỳ rõ ràng, như là khai thông trí não, lòng y tựa như gương sáng đồng thời cũng thông suốt, miễn cho người phía dưới nói Tần Thủy hoàng bị mấy cái nô tài đùa giỡn trong lòng bàn tay, mất mặt.
  
     Y không có trực tiếp xử lý Triệu Cao, ngược lại là liếc mắt nhìn cúi đầu không nói Mạnh Khương Nữ, sau đó nhìn về phía Lý An, hỏi: "Này Mạnh Khương Nữ bị chặn ngoài cửa hành cung, ngươi đã tra rõ?"
    
     Lý An trong lòng vui vẻ, hắn vốn tưởng rằng bệ hạ bị việc vừa nãy quấy rầy tâm thần, không bận tâm việc này, hắn còn âm thầm tiếc hận không có cách nào dùng chuyện này làm Triệu Cao thêm tội, không nghĩ tới xoay chuyển tình thế, cơ hội liền trở về.
    
     Lý An bên này là tinh thần chấn động, Triệu Cao nhưng lại là gặp sấm sét giữa trời quang, bệ hạ —— bệ hạ đây là đã từ bỏ hắn sao?
    
     "Hồi bẩm bệ hạ, mấy thị vệ ngày trước cùng thị vệ trông cửa hôm nay với Cô Tô quận trưởng đều đang quỳ chờ. "
    
     Những người bị gọi tên há miệng run rẩy quỳ tiến lên: "Tham kiến bệ hạ!"
    
     Doanh Chính hai mắt kết băng, trong đôi mắt xem không ra bất kỳ tình cảm, như mùa đông tháng chạp, làm người không lạnh mà run, ngữ khí của y âm trầm mà lại khàn khàn: "Nói một chút ai cho các ngươi lá gan để làm ra chuyện như vậy?"
    
     Mấy người đang quỳ đã sớm bị chuyện lúc nãy làm sợ vỡ mật, đặc biệt là bị Triệu Cao hối lộ thị vệ trông cửa cùng với Cô Tô quận trưởng, tâm lý đã sớm hỏng mất, liền không có giãy dụa, trực tiếp khai ra Triệu Cao.
    
     Triệu Cao tựa như con thú bị nhốt, táo bạo bất an, kinh hoảng tuyệt vọng, lại không thể ra sức, tường đổ mọi người đẩy, cây đổ bầy khỉ tan, đây chính là kết cục của người thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro