Chương 68: Đầu Óc Anh Không Có Vấn Đề Chứ! Tự Nhiên Tìm Đàn Ông Đến Thế Vai?
Thế Giới Thứ Ba: Lương Sanh Là Đại Mỹ Nhân (2)
☆ Chương 68: Đầu Óc Anh Không Có Vấn Đề Chứ! Tự Nhiên Tìm Đàn Ông Đến Thế Vai?
Tiểu Phương lái xe mang theo Cố Lương Sanh về công ty, dọc đường đi rất là ân cần, không ngừng nói lời hay, Cố Lương Sanh nghe đến chua răng, dăm ba câu nói không ngừng cậu là người đẹp hiếm thấy, nếu là người khác nghe, chắc cũng chua tới nổi da gà á! Hắn cũng biết mình quả thật rất đẹp, nhưng không cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần!
"Nếu anh còn nói nữa, tôi sẽ đổi ý!"
Cố Lương Sanh vừa nói xong, Tiểu Phương lập tức làm động tác kéo khóa miệng, biểu thị mình sẽ không nói nữa. Nhưng dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt luôn thường nhìn về phía Cố Lương Sanh, như chuột đồng nhỏ trộm vui mừng, vui thì cứ vui đi, hắn cũng làm như làm không biết, anh ta cố tình lại phát ra tiếng cười hự hự. Cố Lương Sanh xoa huyệt thái dương, không biết tại sao luôn có cảm giác lên thuyền giặc, có lẽ hắn thật sự không nên đồng ý mà!
Ngay lúc Cố Lương Sanh mơ hồ hối hận, xe đã dừng ở cửa công ty, nếu đến rồi, vậy thì vào xem một cái vậy!
"Đến đến đến! Đây là công ty của chúng tôi, mau vào! Mời vào!" Tiểu Phương mặt tươi cười mà dẫn Cố Lương Sanh vào cửa lớn công ty, trong ánh mắt kinh diễm si mê của đám người, đắc ý dào dạt mà đi tới phòng làm việc của quản lý Lương, dáng vẻ vô cùng quang vinh.
"Lương Sanh à, cậu chờ ở đây trước, tôi cùng giám đốc nói một tiếng, lập tức ra ngay!"
Cố Lương Sanh khẽ gật đầu biểu thị đã biết.
Trong phòng làm việc, lượn lờ khói thuốc, trong gạt tàn đều là tàn thuốc, quản lý Lương vừa bận vừa tức, nhìn thấy Tiểu Phương vào, tức giận lườm anh ta một cái: "Sao còn về? Là chuẩn bị cuốn gói rời đi?"
Tiểu Phương cười rạng rỡ: "Giám đốc, tôi tìm được người, khí chất, thân hình, dáng dấp, cảm thấy có thể hơn cả Thi Vận. Ngưng Mộng Các lần này thua chắc rồi!"
Quản lý Lương hít một hơi thật dài, sau đó đem tàn thuốc nhấn tắt, nhìn mặt mày Tiểu Phương hớn hở, hồ nghi nói: "Làm sao? Tìm tiên trên trời tới? Là sinh viên vẫn là người trong nghề?"
"Là thần tiên trên trời, tuyệt đối là thần tiên, là tôi ở trong biển người mênh mông khai quật ra thần tiên! Bảo đảm ông chủ sẽ thoả mãn!"
Quản lý Lương cười nhạo: "Thần tiên sao có thể chờ anh đến đào móc?! Được, người mới thì người mới, gọi cô ta vào để tôi xem một cái! Dáng người gợi cảm là được."
Nụ cười của Tiểu Phương trong nháy mắt cứng ngắc ở trên mặt, cầu cái bao tải! Mỹ nam không có ngực, này phải làm sao? Σ(°△°|||) Anh gãi đầu, dò hỏi: "Ông chủ, có gương mặt đẹp, còn phải xem ngực sao?"
Quản lý Lương hơi nhướng mày: "Anh có ý gì? Tìm cho tôi một cô gái ngực phẳng sao?"
Tiểu Phương khà khà cười gượng: "Coi như thế đi!" Đàn ông có thể tương đương với cô gái ngực phẳng sao?
Quản lý Lương đầu đau như búa bổ mà xoa huyệt thái dương, lúc trước tại sao ông lại tìm một người kém thông minh để làm trợ lý chứ? Tự hại mình! Ông bất đắc dĩ vung tay: "Được, anh kêu cô ta vào, để tôi xem một cái, dù gì tôi cũng có chút để mắt người mẫu thế."
Tiểu Phương vỗ ngực, liên tục bảo đảm: "Quản lý Lương yên tâm, đảm bảo ông sẽ hài lòng, Lương Sanh bỏ xa những người mẫu mới khác mười vạn tám ngàn dặm."
Quản lý Lương cười ha ha, cầm lấy một quyển tạp chí làm phi tiêu quăng qua: "Cút đi! Còn không đi gọi người vào!"
"Vâng vâng vâng!" Tiểu Phương lưu loát mà né tránh công kích, bước chân vui vẻ lộn xộn rời đi, quản lý Lương không đành lòng nhìn thẳng, mới bao nhiêu tiếng đồng hồ không gặp, trợ lý của ông sao lại thành như vậy?
Cố Lương Sanh hai tay đút túi, dựa vào tường, ánh sáng rọi vào trên gò má của hắn, tăng thêm vài phần cảm xúc trên da thịt, lông mi thật dài hơi rủ xuống tạo ra bóng mi mờ nhạt, hơi che đi hai con mắt mê người của hắn, đôi chân dài trong quần tùy ý khẽ run, có thể thấy được tâm tình thảnh thơi của chủ nhân lúc này.
Khi Tiểu Phương đi ra, nhìn thấy chính là hình ảnh người đẹp nhàn nhã, mũi tên của thần Cupid bắn trúng tim anh, anh chóng mặt mà đi tới trước mặt Cố Lương Sanh, hai mắt chứa hoa đào, lại như một cô gái nhìn thấy nam thần, cư nhiên còn có chút tiếc nuối: "Lương Sanh, giám đốc gọi cậu vào. Cậu yên tâm, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm khó cậu!"
Cố Lương Sanh buồn cười nhìn thanh niên đang mặt đỏ: "Ừm, tôi biết rồi!" Nói xong, bước chân dài đi vào, Tiểu Phương đi theo phía sau, lại như người hầu của vương tử cao quý tao nhã.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, quản lý Lương đang vô cùng lo lắng mà nói chuyện với ông chủ, nói ngày mừng công ty thành lập sẽ diễn ra tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không để Ngưng Mộng Các đè đầu công ty mình.
Khuyên can đủ đường để ông chủ yên tâm, quản lý Lương lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng uống một hớp nước để tự an ủi, thoáng nhìn qua người thanh niên mặc đồ thể thao vừa bước vào, thiếu chút nữa sặc nước, ho đến tan nát cõi lòng, Tiểu Phương ngu ngốc này tìm cho ông người giả gái à? Anh ta có não hay không vậy? Ông mới vừa ở trước mặt ông chủ bảo đảm, đảo mắt mặt đã bị đánh vang, quả nhiên không thể tin tưởng Tiểu Phương mà! Hoàn toàn không thể tin được!
"Giám đốc, ông không sao chứ! Lương Sanh đến, ông xem thế nào?" Tiểu Phương như hiến vật quý mà nói.
Quản Lý Lương không muốn trả lời Tiểu Phương, ông đưa ngón tay chỉ ngoài cửa, chuẩn bị trực tiếp đuổi Lương Sanh đi, kết quả vừa nhìn thấy mặt hắn, hóa đá, mẹ ơi! Tiểu Phương ngốc nghếch đi đâu tìm được thần tiên trên trời nha! Trời ạ! Đẹp như Phan An, vừa thích hợp nam lại thích hợp nữ, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, như móc treo áo nha! Ông ở trong giới cổ trang lăn lộn lâu như vậy, còn chưa từng gặp người như thế này, ông hoàn toàn có thể tưởng tượng hắn mặc trang phục thư sinh màu trắng xanh, hiện ra cảm giác ôn hoà lễ độ, cho hắn hoá trang thành hồ yêu, tuyệt đối có thể xinh đẹp đến làm tất cả đàn ông đều phải cong, dù trang phục nam hay nữ đều đẹp, này còn phải sợ Thi Vận sao!
Người này, nhất định phải kí hợp đồng!
Quản lý Lương mặt tươi cười mà đứng dậy, đi lên phía trước nắm tay Cố Lương Sanh: "Xin chào, tôi là quản lý Lương, cậu là Lương Sanh à!" Ông cảm nhận được da thịt mềm mại trên mu bàn tay Cố Lương Sanh, ở khoảng cách gần đánh giá mặt mũi hắn, chỉ cảm thấy lần đầu biết được cái gì gọi là chân chính trời sinh quyến rũ, không giống phẫu thuật thẩm mỹ, tuyệt đối tinh khiết tự nhiên, trên mặt cũng không có trang điểm.
Phải biết, vì để chụp được ảnh đẹp, không ít người mẫu nam cũng sẽ tỉ mỉ trang điểm cho bản thân.
Vừa nghĩ như thế, quản lý Lương càng thêm hài lòng với hắn, mời hắn ngồi, đi thẳng vào vấn đề: "Vậy bây giờ chúng ta ký hợp đồng đi! Cậu yên tâm, điều kiện tuyệt đối tốt hơn so với những người mới vào nghề khác."
Cố Lương Sanh nhíu mày, người trong công ty này đều tùy ý thế sao? Vẫn là do hắn suy nghĩ nhiều?
"Quản lý Lương, tôi nghĩ ông hiểu lầm, tôi chỉ là chơi thử, không có ý định ký hợp đồng, cũng không thiếu chút tiền này."
Không ký hợp đồng?! Không thiếu tiền?! Quản lý Lương sờ cằm, nội tâm cuồng nhiệt vui mừng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn áo quần Cố Lương Sanh mặc, khí độ khi nói chuyện, vừa nhìn chính là thiếu gia con nhà giàu, tùy tiện vui đùa một chút có thể, làm sao có khả năng sẽ nghiêm túc! Quản lý Lương thất vọng thở dài, tuy rằng không thể đem hắn trở thành quân cờ, nhưng có còn hơn không, trước tiên qua cửa ải ngày hôm nay rồi lại nói.
Quản lý Lương cắn răng: "Được! Không muốn ký thì không ký, sau này có hoạt động gì, cậu xem có thể làm thì đến làm, không muốn chúng tôi cũng không bắt buộc! Về tiền lương cứ theo ý cậu. Trợ lý, chuyên gia trang điểm, người phụ trách trang phục, thợ chụp ảnh đều đều là người đứng đầu công ty. Cậu thấy thế nào?" Nói xông, ông liền bắt đầu lật văn kiện, thành ý mười phần,
Tiểu Phương ở một bên điên cuồng gật đầu, trong lòng hò hét, đồng ý đi! đồng ý đi! đồng ý đi!
Cố Lương Sanh nhìn văn kiện kia, quả nhiên điều kiện rất tốt, cơ bản là hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không thích làm, công ty cũng không ép, xem bọn họ có thành ý như vậy, Cố Lương Sanh đồng ý: "Được, cứ như vậy đi!"
Tiểu Phương nghe vậy thiếu chút vui mừng đến muốn nhảy cao ba thước, lớn giọng hoan hô, vẫn là ánh mắt lạnh của quản lý Lương, làm anh miễn cưỡng tỉnh táo lại, chỉ là đứng sờ gáy cười ngu.
Thật không biết xấu hổ! Quản lý Lương nhìn Tiểu Phương chỉ *hận không thể rèn sắt thành thép, đảo mắt lại cười giống phật di lặc: "Chào mừng cậu trở thành một thành viên của công ty, tôi hiện tại sẽ dẫn cậu đến phòng chụp ảnh để hoàn thành buổi quay chụp của chiều hôm nay."
*hận không thể rèn sắt thành thép: chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Cố Lương Sanh sững sờ: "Nhanh như vậy?"
"Đúng vậy!" Quản lý Lương vội vàng đứng lên: "Ngày mai phải phát ảnh tuyên truyền, người mẫu đã chọn trước đã chạy đến chỗ đối thủ, may mà Lương Sanh xuất hiện, nếu không tôi đều không biết khóc thế nào! Tôi dám cam đoan, chờ video tuyên truyền được ra phát ra ngoài, tôi sẽ để cô ta hối hận."
Cố Lương Sanh đã hiểu, hắn nói sao điều kiện tốt như vậy, thì ra là không còn cách nào khác nha!
Phòng hóa trang, mấy người còn đang khổ sở chờ đợi đang chơi điện thoại, lướt weibo, nói chuyện phiếm, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Phương cùng quản lý Lương sắc mặt vui mừng mà đẩy cửa vào, lập tức lên tinh thần: "Thế nào? Tìm được người?"
"Đương nhiên!" Tiểu Phương vui mừng hớn hở: "Là tôi tài giỏi, nên mới có thể thành công nha! Lương Sanh vừa ra tới, tuyệt đối có thể để mọi người phải giật mình! Khóc lóc quỳ cầu phải sinh con cho nam thần."
Chuyên gia trang điểm cười ha ha: "Cút đi! Bà đây gặp qua nhiều *tiểu thịt tươi, sẽ như vậy não tàn sao? Chờ chút —— anh nói cái gì? Nam thần? Đầu óc anh không có vấn đề chứ! Tự nhiên tìm đàn ông đến thế vai?" Chuyên gia trang điểm trợn to mắt: "Anh là bị Thi Vận chọc tức đến bị *thất tâm phong?"
*Tiểu thịt tươi: chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính.
*Thất tâm phong: bệnh tim.
"Cô cút đi, tôi rất bình thường!"
"Ai nha! Nói nhiều như vậy làm gì? Dắt ra chẳng phải sẽ biết sao?" Thợ chụp ảnh cười nói.
"Nói gì thế?" Tiểu Phương co mặt lại: "Nam thần nói đến thì đến sao?"
Lần này mọi người phát giác không đúng, hai mặt nhìn nhau, ngày thường Tiểu Phương nói chuyện đùa giỡn bình thường, ngày hôm nay sao đột nhiên nghiêm túc? Không chịu nổi nói giỡn! Lương Sanh là nhân vật nào, làm Tiểu Phương tôn sùng nha! Lòng mọi người ngứa ngáy khó nhịn, không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy người.
Dọc theo con đường này quản lý Lương đã sớm biết trình độ não tàn của Tiểu Phương, nghe anh vừa nói như thế, không chút nào cảm thấy kỳ lạ, trái lại trong lòng mơ hồ tán thành, những từ đó không nên dùng trên người Cố Lương Sanh!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro