Thế Giới Thứ Ba: Lương Sanh Là Đại Mỹ Nhân

Thế Giới Thứ Ba: Lương Sanh Là Đại Mỹ Nhân (1)

☆ Chương 67: Tôi Gặp Được Người Đẹp Ở Trong Công Viên.

Luân hồi chín kiếp, dù Ngưu Lang trở thành quan to, quý nhân, hay là dân chúng kham khổ, bên cạnh y luôn xuất hiện một con trâu, rất được sủng ái, xem như trân bảo.

Linh hồn thoát ra khỏi cơ thể trâu nhỏ, Cố Lương Sanh mơ hồ cảm giác được hồn phách của Ngưu Lang bay về phía cửu thiên tiên cảnh, đó là thần điện sinh ra hắn. Cố Lương Sanh hơi nghi hoặc, nhưng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, linh hồn choáng váng, hắn bước vào thế giới tiếp theo.

*Cảnh bảo thế giới tiếp theo: NP, Incest.

Phòng hóa trang dành cho nữ --

"Thi Vận đang làm cái gì? Nổi tiếng là muốn làm gì thì làm? Này đã là giờ nào? Còn chưa tới? Ngày mai Mỹ Nhân Cổ Trang Phường của chúng ta phải tuyên bố trang phục mới! Đã sớm phát tin tức ra ngoài, hiện tại thế này, trách nhiệm này ai gánh! Tiểu Phương, còn không nhanh đi tìm người về cho tôi." Quản lý Lương của nhóm tuyên truyền cầm tạp chí phẫn nộ vỗ bàn, rống đến cuống họng đều bốc lửa.

Trái tim của trợ lý Tiểu Phương run lên, vội vã lấy điện thoại ra điên cuồng gọi, trong lòng kêu rên, nhanh nhận điện thoại nha! Nếu không giám đốc sẽ lột da tôi!

Nhưng mà đầu bên kia điện thoại "Số máy quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau --" triệt để tưới tắt hi vọng của anh, anh nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận đi bên người quản lý Lương đang nổi lửa, tính dò hỏi: "Thi Vận không nghe máy! Nếu không chúng ta mời Thủy Tâm đi! Hai người đều được khán giả hoan nghênh."

Thi Vận là người mẫu đứng đầu trong Mỹ Nhân Cổ Trang Phường, da trắng xinh đẹp, chân dài ngực to, quan trọng nhất là gương mặt có vài phần đẹp cổ điển, thể hiện được khuôn mẫu của niên đại xưa, ưu thế này rất tốt! Đáng tiếc người tuy đẹp, thế nhưng tính tình không tốt, hay xoi mói, không coi ai ra gì, quay chụp đến muộn là chuyện thường xảy ra, nhưng hết cách rồi, ai kêu cô ta có tư bản nha! Nhưng lần này nàng gây hoạ, nếu là ảnh tuyên truyền chậm trễ sẽ không có chuyện gì, thế nhưng lần này là mừng ngày thành lập công ty, chủ đề là Phượng Hoàng Du, vì cô ta đo ni đóng giày, cũng không trách quản lý Lương sẽ gấp tới bốc lửa.

"Thủy Tâm?! Thủy Tâm đã chụp chủ đề của Kiêm gia. Làm sao mời? Cô ấy theo phong cách thanh lịch thời đại mới, Thi Vận là gợi cảm cổ phong, có thể giống sao? Anh là heo à?" Quản lý Lương kích động nước bọt bay thẳng: "Không phải ngày hôm qua anh còn liên lạc được với Thi Vận sao? Không phải nói kỹ rồi sao? Tại sao bây giờ còn xảy ra chuyện? Ngày hôm nay anh phải tìm được cô ta, nếu không trực tiếp cút cho tôi."

Tiểu Phương liên tục gật đầu, bảo đảm nhất định tìm được Thi Vận, chờ quản lý Lương trở về văn phòng, anh mới bối rối, phải làm sao bây giờ?

"Tiểu Phương, anh đến nhà Thi Vận chưa?" Chuyên gia trang điểm chị Lý hỏi, chủ đề mừng ngày công ty thành lập đã quay chụp xong, còn lại Phượng Hoàng Du của Thi Vận, chuyên gia trang điểm, người phụ trách trang phục, thợ chụp ảnh tất cả đều đang chờ một mình nàng, từ sáng sớm 9 giờ đợi đến buổi trưa 12 giờ, chờ đến muốn nổi giận.

Tiểu Phương xoa mồ hôi trên trán, gật đầu, lo lắng nói: "Lúc 10 giờ tôi có tới, nhưng không có ai ở nhà, hỏi hàng xóm, người ta nói cô ấy tối hôm qua không về. Điện thoại cũng gọi không được, QQ cũng không liên lạc được. Tôi đi tìm bạn của cô ấy, họ nói không có gặp nhau. Đây là muốn tôi chết sớm sao?"

Nghe lời này, thợ chụp ảnh Trương Hoành mơ hồ có linh cảm xấu: "Cô ta -- không phải là cố ý chứ! Nghe nói, đối thủ một mất một còn của chúng ta từng tới tìm cô ta mấy lần đó! Có thể là bị người ta đục tường hay không?"

Tiểu Phương sững sờ, trợn to mắt: "Có chuyện như vậy? Sao không nói sớm nha?"

Thợ chụp ảnh Trương Hoành sững sờ nói: "Tôi chỉ là nghe nói, tôi còn từng hỏi Thi Vận, cô ta nói không có chuyện này. Sau đó, cũng không thấy cô ta có hành động gì, tôi liền quên."

Ôi mẹ ơi! Tiểu Phương đấm ngực giậm chân, thứ gì chứ! Đồ vong ân phụ nghĩa, quên mất là ai một tay đem cô ta nâng lên sao? Vì mừng ngày thành lập, tất cả người mẫu đang "hot" bọn họ đều dùng, bây giờ đi đâu tìm một người đẹp xuất chúng hơn được Thi Vận đây!

"Ôi chao, mọi người mau xem weibo chính thức của Ngưng Mộng Các, bọn họ chọn ngày giống chúng ta để tuyên bố ảnh chủ đề mới. Mẹ nó, Thi Vận chạy tới nơi nào! Đệt! Hèn chi bọn họ vẫn luôn giấu ngày tuyên bố ảnh, thì ra là chờ chúng ta nha!" Người phụ trách trang phục Ngô Nhu nhìn điện thoại di động mắng, trái tim đều đang chảy máu.

"Cái gì? Để tôi xem một chút!" Tiểu Phương đoạt lấy điện thoại di động, quả nhiên đối thủ một mất một còn Ngưng Mộng Các vừa đăng tin tức mới.

"Tôi xxx mẹ nó!" Tiểu Phương phát điên, lần này nên làm sao bây giờ? Lẽ nào lúc quan trọng lại rút lui? Điều đáng mừng là bọn họ chưa tiết lộ ai sẽ trở thành người mẫu của chủ đề lần này. Thế nhưng, tâm trạng của Tiểu Phương như bị lửa đốt đến khó chịu, ai cũng biết Thi Vận là người mẫu chuyên dùng của nhà bọn họ, hai nhà một năm qua luôn đánh lôi đài, ngang tài ngang sức, trận cuối cùng chính là chủ đề cổ trang lần này. Hao tốn nhiều nhân lực cùng vật lực và tinh lực, kết quả ở thời điểm mấu chốt lại rơi dây xích, nghĩ lại càng không cam lòng!

Càng khổ là, anh còn phải báo cáo chuyện này cho quản lý Lương, quá mệt mỏi!

"Tiểu Phương, anh lại đây!" Tiếng rống giận dữ từ văn phòng truyền tới phòng chụp ảnh, Tiểu Phương tuyệt vọng lau mặt, xem ra không cần anh nói, quản lý Lương cũng đã biết rồi.

Mọi người thấy Tiểu Phương một mặt thấy chết không sờn mà rời đi, yên lặng vì anh ta đốt nến.

Một đường, đi mạnh khỏe!

Trong phòng làm việc, quản lý Lương cố sức chửi, nước bọt bay thẳng, tức đến trong lòng đều đau đớn: "Anh đi tìm cho tôi, ngày hôm nay nếu không tìm được người thích hợp hơn Thi Vận kia, anh không cần về."

Mặt mày Tiểu Phương xám xịt mà ra cửa, nhìn bầu trời xanh thẳm, chỉ cảm thấy cuộc đời vô vọng! Mấu chốt là đi đâu tìm chứ? Đến công ty người mẫu, tìm người hoá trang chẳng bằng sửa mặt. Đây chẳng phải là tự đập bảng hiệu sao? Ôi mẹ ơi! Sao phiền thế không biết?

Tiểu Phương vận dụng giao thiệp trong tay, đúng là tìm được vài người, thế nhưng vừa nhìn ảnh, lại thất vọng, anh nhìn đến mức mắt sắp mù, miễn cưỡng chọn một người thân hình nóng bỏng, Tiểu Phương chuẩn bị cơm nước xong thì đi báo cáo kết quả.

Anh mua hộp thức ăn nhanh trong công viên, ăn giống như heo, ào ào bỏ vào miệng, làm Cố Lương Sanh ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài phía đối đều nổi da gà.

Hàng này rốt cuộc là có bao nhiêu đói bụng nha?! Không chú ý ảnh hưởng xung quanh à? Hắn mới vừa nằm xuống muốn nghỉ ngơi một chút, lại bị tiếng heo ăn làm ồn.

Chung quanh chỉ có hai cái ghế tựa dài, hắn cũng lười đi, ho nhẹ vài tiếng, muốn để người kia chú ý, nhưng đáng tiếc chính là, bị âm thanh heo ăn kia che lấp, Cố Lương Sanh giật giật lông mày, mở miệng nói: "Tôi nói này, anh ăn cơm có thể không phát ra tiếng sao?"

Tiểu Phương vùi đầu ăn, đột nhiên nghe đến tiếng người nói chuyện, giọng nói êm tai như diễn đàn hạc của Apollo, anh ngẩng đầu lên, bên mép còn dính hạt cơm, phối hợp với biểu cảm ngốc nghếch sững sờ kia, khôi hài cực kỳ.

Cố Lương Sanh nhìn bộ dáng đần độn của anh, nói thẳng: "Anh ăn cơm đừng phát ra tiếng ồn quá lớn!" Dự định tiếp tục nằm trên ghế dài ngủ.

Ai biết người kia lại đột nhiên kêu to: "Xin cái bao tải!" Làm Cố Lương Sanh sợ còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, một mặt mê man mà nhìn về phía anh ta.

Thanh niên trước mặt giống như bước ra từ trong tranh, khí chất khó phân nam nữ, làm người vui tai vui mắt. Ánh mắt như cừu con lạc đường làm tim anh mềm nhũn, đáy lòng có âm thanh nói cho anh biết, chính là hắn, chính là hắn, chính là hắn!

Anh thả hộp cơm xuống, nghiêm mặt tiến lên dò hỏi: "Cậu có muốn làm người mẫu không? Công ty tôi là Mỹ Nhân Cổ Trang Phường, đang cần người đẹp như cậu. Đây là danh thiếp của tôi, cậu nhận đi!"

Ôi chu choa! Nhìn gần càng đẹp, da dẻ mềm mại như có thể bấm ra nước, mặt mày đẹp như tranh, mẹ ơi! Tự nhiên gặp được một cái bảo bối lớn nha! Dùng kinh nghiệm nhiều năm của anh, người đẹp này nhất định có thể nổi tiếng!

Trên danh thiếp in một đóa hoa mân côi màu trắng, ít mấy phần diễm lệ, nhiều mấy phần thanh lịch, nhìn qua vui tai vui mắt: "Trợ lý tuyên truyền, Phương Tiểu Tân!"

"Đúng đúng đúng! Chính là tôi, tôi tên Phương Tiểu Tân! Cậu có thể gọi tôi là Tiểu Phương." Tiểu Phương một mặt say sưa, giọng của người đẹp đều đẹp.

Cố Lương Sanh sờ danh thiếp trên tay, không hề hứng thú nói: "Cảm ơn, tôi không có hứng thú!"

"Ai! Đừng mà! Có chuyện từ từ nói, giá cả có thể thương lượng nha! Chỉ cần cậu đồng ý, dù yêu cầu gì tôi đều có thể đáp ứng." Tiểu Phương giật mình, quyết không thể để hắn chạy, nếu không muốn bị đuổi ra khỏi cửa, muốn qua mặt Ngưng Mộng Các, muốn cho Thi Vận kia hối hận đến điên, phải dựa vào hắn.

Cố Lương Sanh cười nhạo: "Nhìn anh như *ma cô! Đừng cho là tôi không biết, chụp ảnh cổ trang đa số là nữ, coi như là cần người mẫu nam, cũng sẽ không có điều kiện tốt như thế. Anh coi tôi ngốc à! Nào có chuyện tốt như vậy, còn để tui ra điều kiện!"

*Ma cô: Kẻ dắt gái bán dâm.

Tiểu Phương gấp đến nhảy lên: "Là thật! Dung mạo của cậu đẹp mắt như vậy, còn phân người mẫu nam hay nữ sao, trang phục nam hay trang phục nữ, một mình cậu cân cả hai, cậu có biết không?"

Cố Lương Sanh liếc mắt, nhìn Tiểu Phương: "Anh là khen tôi hay nói xấu tôi nha! Nói tôi lưỡng tính đồng thể?"

Tiểu Phương khóc không ra nước mắt nói: "Không phải, tôi là muốn nói cậu đẹp! Do tôi, không biết nói chuyện. Cậu đừng để ý mà!"

Thưởng thức Tiểu Phương biểu diễn pha trò xong, tâm trạng Cố Lương Sanh thật tốt, thế giới này cũng rất không thú vị, ở thế giới này gia đình hắn giàu có, cha mẹ khoẻ mạnh, rất thương yêu hắn, đúng tiêu chuẩn con nhà giàu đời thứ hai, không có con riêng tranh tài sản, không có ân oán tình thù, sống rất nhẹ nhàng, cho nên hiện tại coi như đi tìm thú vui, hắn chưa tiếp xúc qua những đồ chơi thế này! "Được, đi thôi! Để tôi xem công ty của anh như thế nào!"

"Nói thật, cậu đẹp như vậy, không làm người mẫu thì đáng tiếc, nhà cổ trang của chúng tôi có thể cho cậu hào quang rực rỡ -- ồ? --" Tiểu Phương kinh hỉ vô cùng bỗng ngừng miệng, nói năng lộn xộn: "Cậu -- cậu là -- đồng ý sao?"

Cố Lương Sanh đứng dậy, vuốt phẳng quần áo nhăn nheo, liếc nhìn Tiểu Phương: "Không thì sao?"

Tiểu Phương đứng ngây ra đó, luôn cảm thấy cái nhìn vừa nãy của Cố Lương Sanh rất có quyết đoán, làm anh muốn quỳ xuống, để hắn lại liếc nhìn anh một cái.

Mẹ ơi, mình không phải là ẩn hình *M chứ! Tiểu Phương rùng mình một cái, giật giật thân thể, hộp cơm cũng không để ý, chạy đuổi theo, cũng không thể làm bảo bối lớn này đi lạc!

*: SM

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro