Chương 12: Hậu duệ Quỷ tộc
Chương 12: Hậu duệ Quỷ tộc
Thiếu niên Lục Ngự Cửu lắp bắp kể lại quá trình mình bái nhập Thanh Lương Cốc.
Trong lúc một Quỷ tu nhàn rỗi vô danh du lịch ở thế gian thì yêu phải một cô gái người phàm. Hắn ta từ biệt nước Minh Nha để ở bên nàng.
Cô gái đó sinh được Lục Ngự Cửu, lại bị bệnh trong khi ở cữ, sức khỏe càng suy yếu, lúc Lục Ngự Cửu ba tuổi thì buông tay nhân gian.
Người muốn thành công hóa quỷ chỉ có một phần sáu khả năng, lần đầu tiên Quỷ tu kia nếm được nỗi khổ sinh ly tử biệt, đau khổ không chịu nổi, bỏ lại con nhỏ tự tử rời đi.
Mẹ Lục Ngự Cửu có một đứa em gái không lớn lắm, nuôi Lục Ngự Cửu đến tám tuổi, mắt thấy sắp qua tuổi gả chồng, bởi vì nàng dẫn theo một đứa nhỏ choai choai nên không có người nào hỏi thăm.
Bé Lục Ngự Cửu vừa mới hiểu chuyện đời, nghe được mấy lời bàn tán từ người khác, tự biết mình liên lụy đến dì, hiểu chuyện gói một bao đồ nhỏ, nói muốn đi tầm tiên vấn đạo, từ biệt dì rồi một mình rời nhà.
Trước khi dùng hết chi phí đi đường, cậu tới Thanh Lương cốc.
Sư huynh dẫn cậu nhập môn không kiểm tra cẩn thận nên mới dung túng tiểu Quỷ tu này tiến vào Thanh Lương Cốc.
Mà Lục Ngự Cửu lại không biết huyết mạch của mình khác thường, Chính đạo tuyệt không dung. Đợi đến khi cậu mười hai tuổi, huyết mạch Quỷ tộc thức tỉnh, cậu đã coi Thanh Lương Cốc như nhà của mình, nhiều lần định rời đi, cuối cùng vẫn không nỡ.
Lục Ngự Cửu sợ hãi cầu xin: "... Từ sư huynh, ta không muốn làm hại Chính đạo, chỉ muốn tìm một nơi an thân thôi."
Từ Hành Chi nhảy qua đá trên khe suối: "Ngươi gan lắm, sau khi huyết mạch thức tỉnh còn dám ở lại Thanh Lương Cốc? Ngươi không biết thanh danh Ôn Tuyết Trần của Thanh Lương Cốc?"
"Có nghe thấy..." Thiếu niên Lục Ngự Cửu cúi đầu xuống, "Từ trước đến nay Ôn sư huynh ghét cay ghét đắng người phi đạo."
Từ Hành Chi: "Há chỉ có bốn chữ ghét cay ghét đắng thôi đâu. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Lục Ngự Cửu ngoan ngoãn đáp: "14 ạ."
Từ Hành Chi thở ra một hơi: "Năm ngươi sinh ra là lúc Quỷ tộc nước Minh Nha ngang ngược cuồng vọng làm hại bốn phương. Khi nhỏ Tuyết Trần tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị Quỷ tộc tàn sát, kinh hãi đau khổ gây ra bệnh tim, đến nỗi thể chất gầy yếu, đi lại không tiện. Hắn ta bái vào Thanh Lương cốc tu tập tiên thuật là vì báo thù rửa hận. Thể chất hắn như vậy, có thể làm đến đại sư huynh Thanh Lương cốc, ngươi nên biết có bao nhiêu hận ý đang chống đỡ hắn đi tiếp."
Từ Hành Chi vẫn còn nhớ rõ ngày nước Minh Nha bị diệt, Ôn Tuyết Trần dùng pháp thuật điều khiển Bánh xe Ngũ Hành, xuyên thẳng qua Quỷ tu, đi đến chỗ nào cũng gây ra cảnh mưa máu đầm đìa.
Từ nhỏ sức khỏe Ôn Tuyết Trần yếu ớt, tâm sự lại nặng nề, cả đầu tóc đen đã sớm nhiễm màu sương. Sau khi chiến đấu kết thúc, hắn ta đẩy xe lăn đi ra từ trong núi thây biển máu, mặc cho máu tanh rơi tán loạn, nhuộm mái tóc xám trắng của hắn thành màu đỏ.
Máu loãng chảy xuống dọc theo đôi má hắn, trộn lẫn với vài giọt nước mắt.
Cả người Từ Hành Chi cũng cả nhuộm đầy máu tươi đi lên phía trước, một tay đẩy xe lăn thay hắn ta, một tay cầm quạt xếp vung lên biến thành cây dù vẽ đầy hoa vụn che trên đỉnh đầu Ôn Tuyết Trần, cũng chặn nước mắt của hắn, ngăn cản tầm mắt cả đám đệ tử xung quanh nhìn về phía họ.
Không ai có thể hiểu được nỗi căm hận đám người Quỷ tộc của Ôn Tuyết Trần hơn Từ Hành Chi.
Sắc mặt Lục Ngự Cửu trắng bệch: "Từ sư huynh, ta biết huynh có ý gì..."
Từ Hành Chi nhướng mày: "Ngươi biết cái gì?"
Lục Ngự Cửu không kìm được run rẩy: "Ta sẽ lập tức rời khỏi Thanh Lương Cốc..."
"Ai bảo ngươi rời khỏi Thanh Lương Cốc?" Từ Hành Chi cảm thấy buồn cười, "Ý của ta là, sau này ngươi phải hết sức cẩn thận, đừng tùy tiện dùng thuật pháp Quỷ tộc, lỡ bị Ôn Lông Trắng phát hiện sẽ thảm đấy."
Lục Ngự Cửu: "..."
Ôn, Ôn Lông Trắng...
Cốc chủ Thanh Lương cốc Phù Dao Quân chung tình với cờ đạo, tính tình nhàn tản, không quan tâm đến chuyện gì, mọi việc trong cốc đều do Ôn Tuyết Trần dốc sức quản lý. Thanh Lương Cốc lại không giống với ba môn khác, đẳng cấp tôn ti cực kỳ rõ ràng nghiêm nghị, Ôn Tuyết Trần lại là một người không nói cười tùy tiện, tựa như thần linh trong lòng đám đệ tử ngoại môn, chợt nghe được có người gọi ngoại hiệu của Ôn Tuyết Trần, Lục Ngự Cửu bị kinh hãi, phản ứng trong chốc lát mới nghe hiểu lời của Từ Hành Chi.
Cậu cắn chặt bờ môi: "Ý của Từ sư huynh là, ta còn có thể ở lại Thanh Lương Cốc phải không?"
"Tại sao không?" Từ Hành Chi vỗ đầu cậu: "Ngẫm lại xem, thân là Quỷ tu lại có thể thủ trì tiên đạo, rất tốt."
Lục Ngự Cửu vừa mừng vừa sợ: "Từ sư huynh, huynh sẽ không nói cho Ôn sư huynh chứ?"
"Mật báo là chuyện không có ý nghĩa nhất trên thế giới." Từ Hành Chi cầm ống nước uống một hớp, lại dùng tay áo lau miệng ống mới đưa cho Lục Ngự Cửu, "Năm đó khi ta mới vào Phong Lăng Sơn cũng từng tham gia đại hội Tế tự Đông Hoàng. Ta và Chu đại công tử của Ứng Thiên Xuyên bởi vì mấy con Hào Trệ mà đánh nhau. Lúc ấy Chu đại công tử bị cưng hư, còn rất hống hách, ta lại học nghệ không giỏi, cánh tay phải bị hắn đả thương. Sau đó sư phụ hỏi ta tại sao bị thương, ta nói là ta tự làm, không liên quan đến hắn."
Lục Ngự Cửu ôm ống nước, trông mong hỏi: "Tại sao?"
Từ Hành Chi cười hì hì: "Nếu lúc trước ta mật báo, sư phụ trừng phạt hắn rồi thôi, ta bị đánh một trận không công? Ta sẽ không chịu thiệt thòi vậy đâu."
Lục Ngự Cửu: "... Sau đó thì sao?"
Từ Hành Chi: "Hai năm sau lúc Tế tự Đông Hoàng, ta tìm một góc núi không có người rồi đánh hắn một trận."
Lục Ngự Cửu: "..."
... Người thù dai thật đáng sợ.
Kể xong câu chuyện của mình, Từ Hành Chi giơ tay vỗ đầu Lục Ngự Cửu, nói: "Nhớ kỹ, đừng nói thân phận của ngươi cho người khác, bí mật này chỉ hai chúng ta biết thôi."
Từ Hành Chi yên tâm về cậu như vậy, Lục Ngự Cửu không biết làm sao.
Cậu thăm dò hỏi: "Từ sư huynh, huynh không sợ có một ngày..."
Từ Hành Chi lấy ống nước của mình về, lật lòng bàn lại, biến ống nước thành quạt xếp xương trúc: "Sợ cái gì? Một ngày nào đó ngươi có dị tâm? Một ngày nào đó ngươi sẽ phản bội Thanh Lương Cốc?"
Lục Ngự Cửu mím môi không dám nói chuyện.
Từ Hành Chi thoải mái nói: "Chuyện này đến lúc đó rồi tính. Ít nhất hiện giờ ngươi bọc hậu thay đệ tử các nhà, đủ nghĩa khí, ta cần gì phải vì một phần vạn khả năng kia mà đuổi ngươi ra khỏi chỗ cư trú vất vả lắm ngươi mới tìm được?"
Nói đến đây, Từ Hành Chi đến gần hơn chút, thoáng thu hồi biểu cảm cà lơ phất phơ, nói: "Chỉ là, Lục Ngự Cửu ngươi nghe cho kỹ đây, nếu tương lai ngươi muốn rút kiếm với Thanh Lương cốc, ta tất sẽ hoàn trả. Ta chỉ có thể đảm bảo kiếm của ta sẽ không ra khỏi vỏ trước ngươi. Hiểu chưa?"
Lục Ngự Cửu không khỏi thẳng sống lưng, cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
Từ Hành Chi vươn ngón út ra: "Hứa hẹn?"
Lục Ngự Cửu cúi người, hôn lên đầu ngón út của Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi sửng sốt: "... Đây là..."
Má Lục Ngự Cửu hơi đỏ lên: "Đây là lễ tiết cao nhất của nước Minh Nha, có ý nghĩa hứa hẹn."
Từ Hành Chi bật cười, thuận tay kéo miếng vải đánh dấu trên cổ Lục Ngự Cửu.
Lục Ngự Cửu bị kéo về phía trước, trong mắt ngập nước, dường như khó hiểu.
Mỗi đệ tử dự thi tham gia đại hội Tế tự Đông Hoàng đều có miếng vải đánh dấu này, trong miếng vải chứa một tia linh lực, tương thông với châu ngọc giải liên trên cổ Từ Hành Chi, có thể giám sát được tình huống linh lực của mỗi đệ tử, từ đó phân biệt phán đoán bọn họ có rơi vào hiểm cảnh cần cứu viện hay không.
Một khi đệ tử dự thi bị thương, để bảo đảm an toàn, không thể tiếp tục thi đấu nữa.
Quan trật tự Từ Hành Chi thực hiện chức trách của mình, gấp vải đánh dấu lại, nhét vào trong ngực Lục Ngự Cửu, lại trở tay vỗ hai cái: "Năm nay ngươi bị hủy bỏ tư cách. Chữa thương cho tốt, hai năm sau quay lại."
Đại hội Tế tự Đông Hoàng được tổ chức tại Lộc Vọng Đài, đệ tử các môn dự thi hai năm một lần tề tụ ở đây.
Tứ Môn chiếm cứ bốn điện Đông Tây Nam Bắc. Sắc trời đã tối, các đệ tử đi tìm vật tế tự rối rít trở về điện của mình nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ ngày mai tái chiến.
Đệ tử Thanh Lương Cốc nghỉ ngơi ở Nam Điện, sau khi trả lại Lục Ngự Cửu bị thương, Từ Hành Chi đi về Bắc Điện nơi đệ tử Phong Lăng Sơn nghỉ ngơi.
Từ xa, Từ Hành Chi nhìn thấy hai bóng người ngồi sóng vai trước la đường tú điện ở sườn Bắc.
Lòng Từ Hành Chi có phán đoán, đi lên phía trước, quả nhiên là nhóc Cửu Chi Đăng và nhóc Trùng Quang.
Hai đứa ngồi không gần, một đứa đang dùng cỏ dệt nhẫn, đứa còn lại đang mượn ánh nến ánh nến mờ nhạt trong điện, cầm bút viết thứ gì đó trên thẻ trúc.
Từ Hành Chi đến gần, ho khan một tiếng.
Nghe tiếng, hai người cùng nâng đầu nhỏ lên, trông rất đáng yêu.
Đôi mắt hoa đào của Trùng Quang sáng lấp lánh, như nhìn xuyên qua ngàn vạn thu thủy, rốt cục chờ được người mình muốn gặp.
So sánh thì Cửu Chi Đăng có vẻ mờ nhạt hơn.
Nó chào hỏi: "Sư huynh đã trở lại."
Từ Hành Chi hỏi: "Sao không về ngủ?"
Cửu Chi Đăng bỏ thẻ trúc và bút vào trong hộp đồ tùy thân, đáp: "Chờ sư huynh về."
Nói xong, đứa nhỏ có vẻ mặt lạnh lùng kia muốn dùng bội kiếm đang đặt trên mặt đất chống cơ thể đứng lên.
Nhưng chân vừa chạm đất, nó hừ nhẹ một tiếng ngồi xổm xuống, biểu cảm vốn lãnh đạm hơi vặn vẹo.
Từ Hành Chi nhíu mày: "Sao vậy?"
Cửu Chi Đăng cắn môi dưới: "Không sao."
Từ Hành Chi chậc chậc một tiếng, ngồi xổm xuống, nhéo nhéo cổ chân phải mà Cửu Chi Đăng không dám đặt xuống đất.
Cửu Chi Đăng đứng không vững, ngã vào trong ngực Từ Hành Chi.
Máu vọt lên hai má nó, gương mặt tái nhợt lãnh đạm có thêm vài phần bối rối. Cửu Chi Đăng cố gắng làm như không có việc gì, giãy giụa trong ngực Từ Hành Chi: "... Không sao, chỉ là ngồi tê mà thôi, đợi một lát là hết."
Từ Hành Chi mỉm cười, đỡ nó lên, xoay người lại ngồi xổm xuống: "Lên đi."
Mặt Cửu Chi Đăng càng đỏ hơn, ngón tay nắm lấy góc áo buông lỏng rồi lại nắm chặt: "... Không cần đâu sư huynh."
Từ Hành Chi đưa lưng về phía nó trêu: "Sao, cảm thấy sư huynh không cõng nổi đệ?"
"Không, không phải..." Cửu Chi Đăng gà đứng một chân khó có khi lắp bắp, "Sư huynh, như vậy... Không ra thể thống gì."
Từ Hành Chi: "Thể thống là gì? Sư phụ không có ở đây, sư thúc cũng không có ở đây, ta chính là thể thống nơi này. Lên đi."
Quyết tâm của Cửu Chi Đăng lại rơi xuống tiếp, rốt cục ngượng ngùng trèo lên lưng Từ Hành Chi: "Vất vả sư huynh rồi."
Trùng Quang đứng bên cạnh trông mong nhìn Cửu Chi Đăng ôm cổ Từ Hành Chi, có hơi không phục.
Nó kéo góc áo Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi quay đầu lại: "Sao đấy?"
Trùng Quang cắn môi, ấm ức nói: "... Sư huynh, chân ta cũng tê nữa."
Kết cục cuối cùng cũng không khó tưởng tượng, hai đứa cùng nằm sấp sau lưng Từ Hành, mỗi đứa chiếm một bên.
Cả hai đều gầy, cõng cũng không phí sức.
Xác định hai đứa đều đã nằm vững trên người mình, Từ Hành Chi mới cất bước đi vào trong điện.
Nhưng mới đi được một lát, sau lưng đã có động tĩnh.
Hai đứa nhỏ tức giận ban đầu chỉ chèn éo đối phương ngươi một chút ta một chút trên lưng, sau đó bắt đầu động thủ véo lẫn nhau, sau đó không biết là xuống tay tàn nhẫn, hai người bắt đầu duỗi chân đạp bắp chân nhau.
Từ Hành Chi không thể không đứng lại: "... Hai đứa đang làm gì vậy?"
Trùng Quang không phục nói: "Sư huynh là của ta. Ngươi qua bên kia đi."
Cửu Chi Đăng: "Không đi. Của ta."
Từ Hành Chi dở khóc dở cười, cắt đứt cuộc cãi vã của bọn nó: "...Hai vị, hai vị, chẳng lẽ sư huynh là thứ tốt gì hả? Bị hai đứa cướp tới cướp lui? Cãi nhau nữa thì đi xuống."
Vì vậy cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh, Từ Hành Chi cõng bọn nó đi về ngọn đèn dầu huy hoàng bên trong.
Ánh đèn kia dần dần ảm đạm, mắt thấy đọng thành một điểm sáng nhạt, lại đột nhiên sáng bừng lên.
Mí mắt Từ Hành Chi run rẩy, mở mắt.
Y vẫn còn trong Man Hoang.
Có lẽ nằm mơ trong Man Hoang sẽ tốn nhiều tinh lực, cả người Từ Hành Chi mệt mỏi, cánh tay mềm nhũn muốn chết.
Vất vả lắm mới chồm dậy được nửa người, y phát hiện Chu Vọng đang ở trong phòng, lưng cô bé vác cự đao, đứng ôm tay dựa vào tường, vẻ mặt mơ hồ hơi bất mãn.
Từ Hành Chi cố gắng tỉnh táo, lên tiếng hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Chu Vọng chỉ ra bên ngoài: "Người của núi Phong đến cứu chủ nhân bọn chúng. Lần này chúng đánh đến phát điên. Mạnh đại ca bảo ta ở chỗ này trông ngươi, miễn cho xảy ra chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro