Chương 3
Edit & Beta: Đòe
Nuôi em trai như nuôi chó con
Vì gia chủ nhà họ Phủ và vợ của ông ta hầu như không ở nhà, nên cả trang viên rộng lớn chỉ còn lại hai anh em có mối quan hệ vô cùng tệ hại.
Đến giờ ăn, Dương Diệp bước xuống lầu, thấy phòng ăn xa hoa lộng lẫy đã được dọn sẵn những món ăn phong phú. Dù trong nhà chỉ có hai cậu chủ, bữa ăn vẫn xa hoa đến mức lãng phí, thể hiện sự giàu có xa xỉ của gia tộc.
Dương Diệp thầm tặc lưỡi. Cũng không lạ khi nhiều người lại mê mẩn trò chơi thực tế ảo này đến thế—rốt cuộc, có bao nhiêu người ngoài đời thực có thể tận hưởng cuộc sống giàu sang như vậy?
Phủ Tinh Lan cúi đầu đứng cạnh bàn ăn. Những lúc thế này cũng là khoảng thời gian mà Phủ Trí Kiệt "trừng phạt" em trai. Đám người hầu đã quen với cảnh tượng đó, nên chẳng ai lên tiếng hay tỏ vẻ quan tâm. Họ giữ khoảng cách, lạnh nhạt đứng nhìn.
Dương Diệp nhìn đứa bé 12 tuổi gầy yếu trước mặt, kết hợp với ký ức của nhân vật trong cốt truyện thì hiểu ngay nguyên nhân. Phủ Tinh Lan lớn lên gầy còm như vậy là vì thường xuyên bị anh trai bạo hành, đến mức chưa từng có một bữa ăn no.
Không chỉ bị bỏ đói và bắt đứng nhìn người khác ăn, đứa bé còn thường xuyên bị bắt quỳ xuống sàn ăn đồ ăn rơi vãi như một con chó. Có lần, Phủ Trí Kiệt thậm chí còn giẫm đầu em trai xuống đất và chửi rủa thậm tệ. Đám người hầu chứng kiến hết, nhưng chẳng ai dám nói một lời. Ngay cả gia chủ cũng làm ngơ, còn mẹ của Phủ Trí Kiệt thì hoàn toàn chẳng bận tâm.
Gia đình giàu có này chẳng thiếu thốn gì, nhưng lại đối xử với một đứa trẻ khắc nghiệt đến mức này, thậm chí còn tệ hơn cả cuộc sống của những đứa trẻ ở gia đình bình thường.
Cũng khó trách sau này Phủ Tinh Lan nội tâm vặn vẹo, ngày càng hắc hóa, cuối cùng khiến cả Phủ gia cửa nát nhà tan, đúng là đáng đời.
Nhưng Phủ Trí Kiệt có thể làm ra những chuyện cầm thú như vậy, Dương Diệp thì không. Với tính khí nóng nảy của y, không đánh cho đám người này một trận đã là kìm nén lắm rồi. Dù biết đây là game thực tế ảo, y vẫn cảm thấy khó chịu đựng, sắc mặt vô cùng khó coi ra lệnh: "Ngồi xuống."
Phủ Tinh Lan vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, không nhìn bàn ăn mà ngoan ngoãn ngồi xuống sàn nhà.
Dương Diệp thoáng sững lại, may mà y đã thử qua nhiều lần nên biết cách hoàn thành cốt truyện mà không phá vỡ nhân vật. Nhiệm vụ trong game thường chỉ yêu cầu người chơi tuân theo hướng đi chính, không bắt buộc phải làm theo từng chi tiết nhỏ. Miễn là cốt truyện vẫn tiếp tục, dù đi theo cách nào cũng không sao.
Nhưng với tư cách là người thử nghiệm, y không cần bận tâm về điểm số, dù sao cũng không phải nhân vật chính, chỉ cần thuận lợi đẩy xong cốt truyện là được. Y đã nghĩ kỹ làm thế nào để vừa duy trì hình tượng nhân vật, vừa "bắt nạt" nam chính Phủ Tinh Lan.
"Ai bảo cậu ngồi đó?!" Dương Diệp quát lớn. Phủ Tinh Lan giật mình sợ hãi, lập tức đứng dậy.
Dương Diệp tiếp tục mắng: "Nuôi chó còn ngoan hơn cậu! Cút lên ghế ngồi!"
Người hầu bên cạnh nhanh chóng kéo ra một chiếc ghế đối diện Dương Diệp, Phủ Tinh Lan khó tin nhìn chiếc ghế, kinh ngạc nghi ngờ.
"Còn đứng đực ra đó làm gì?!" Dương Diệp mặt mày hung dữ, tính tình cũng nóng nảy, lúc này diễn vai ác nhỏ yếu bắt nạt người khác rất nhập vai, lại còn có uy hiếp, "Còn không mau cút lên!"
Phủ Tinh Lan lập tức tay chân cùng dùng trèo lên ghế, nhưng cũng chỉ ngồi được chưa đến một phần tư diện tích ghế, hắn biết anh trai này chắc chắn lại có trò mới để hành hạ mình, nhưng hắn chỉ có thể làm theo, không thể phản kháng.
"Bộ đồ ăn của nó đâu?" Dương Diệp chỉ Phủ Tinh Lan, người hầu bên cạnh lập tức hiểu ý mang bộ đồ ăn đến, trước đây Phủ Trí Kiệt không cho Phủ Tinh Lan lên bàn ăn, đương nhiên cũng sai người dọn dẹp sạch sẽ bộ đồ ăn của hắn.
Bây giờ Phủ Tinh Lan lại có bộ đồ ăn, nhưng hắn dường như không biết phải ăn cơm như thế nào, cúi đầu nhìn xuống bàn, thậm chí không dám chạm vào những món đồ ăn đó.
Dương Diệp ghét bỏ nói: "Gầy quá, ai tùy tiện động vào hai cái chắc đã gãy mất, không được."
"Mấy ngày nữa ba sẽ về một chuyến, cậu ốm yếu thế này thật là xui xẻo, cứ như tôi không chăm sóc cậu vậy." Y độc ác nói, "Đồ tạp chủng, cậu không phải là muốn mách lẻo đấy chứ? Rõ ràng tôi chỉ chơi đùa với cậu một chút, nói giỡn thôi mà, cậu nói đúng không?"
Phủ Tinh Lan ngơ ngác trả lời: "Dạ đúng."
"Vậy vết thương trên người cậu thì sao?"
"Em không cẩn thận bị ngã."
Dương Diệp nhìn thân hình nhỏ bé gầy gò của hắn, trong lòng ngổn ngang cảm xúc: "Nhanh thôi ba sẽ về, đến lúc đó đồ tạp chủng cậu phải gọi tôi là 'anh', biết chưa?"
"Dạ biết."
Về cách gọi "anh" này, trước đây Phủ Trí Kiệt rất khó chịu khi bị Phủ Tinh Lan, một "thứ tạp chủng", gọi là "anh", còn chỉnh đốn hắn rất nhiều, nên ngày thường hắn không dám gọi Phủ Trí Kiệt như vậy. Nhưng chủ nhân Phủ gia lúc đầu đã bắt Phủ Tinh Lan gọi Phủ Trí Kiệt là "anh", vậy thì trước mặt cha, bọn họ phải tuân thủ quy tắc.
Dương Diệp tỏ vẻ hài lòng với sự nhẫn nhịn của hắn, nói tiếp: "Vậy thì ăn hết đồ trên bàn đi."
Phủ Tinh Lan trợn tròn mắt nhìn mâm đồ ăn đầy ắp, nhiều như vậy sao có thể ăn hết? Hắn chỉ cho rằng đây là thủ đoạn tra tấn mới mà Phủ Trí Kiệt nghĩ ra, dưới sự thúc giục thiếu kiên nhẫn của Phủ Trí Kiệt, người hầu cũng bắt đầu gắp đồ ăn cho hắn, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể im lặng ăn.
Dương Diệp thấy vậy cũng bắt đầu ăn cơm, nói thật, nếu không phải Phủ Tinh Lan, một đứa trẻ đáng thương như vậy, thì bữa cơm này cả sắc lẫn hương vị đều không có gì để chê! Chỉ riêng việc được ăn miễn phí một bữa tiệc thịnh soạn như vậy, chơi trò chơi này đã đáng giá rồi, lại còn có thể ăn mỗi ngày! Khó trách có game thực tế ảo lại chú trọng ẩm thực, đặc biệt mời đầu bếp nổi tiếng thiết kế khẩu vị.
Dương Diệp ăn rất vui vẻ, một bên cũng liếc mắt quan sát tình hình ăn cơm của Phủ Tinh Lan, y đoán chắc là hắn đã lâu không được ăn no, tốc độ ăn không nhanh, lượng ăn cũng ít. Mâm mỹ thực này dù ngon đến đâu, đối diện với người anh trai Phủ Trí Kiệt này, hắn vẫn cứ như chim sợ cành cong, như đứng trên đống lửa, ngồi trên than, nuốt không trôi.
Không lâu sau hắn đã no bụng, nhưng động tác gắp thức ăn của người hầu bên cạnh vẫn chưa dừng lại, Phủ Tinh Lan chỉ còn cách tiếp tục ăn, nhưng càng ăn càng chậm. Hắn rất quen với cảm giác đói, dạ dày trống rỗng cũng không dễ chịu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết rằng ăn no căng cũng đau khổ như vậy.
Hắn đã hoàn toàn không thể ăn thêm được nữa, nhưng vẫn bị nhìn chằm chằm và ép ăn.
Dương Diệp nhíu mày nhìn hắn, đây là cái dạ dày chim sẻ gì vậy, mới ăn có chút xíu đã no căng rồi? Y nhìn thấy động tác của Phủ Tinh Lan ngày càng chậm rãi, hai má phồng căng, trong mắt thậm chí còn ứa ra vài giọt lệ, giống như một chú chuột hamster nhỏ đáng thương.
Y khẽ nhếch môi, gần như không thể nhận ra, cảm thấy cũng đã đủ rồi, lúc này mới động tay lật bàn, hất hết những mâm đồ ăn đó lên người Phủ Tinh Lan, quát mắng: "Ăn một bữa cơm mà cũng chậm chạp như rùa bò! Rốt cuộc cậu còn có ích lợi gì hả?!"
Những món ăn đổ hết lên người Phủ Tinh Lan, bộ quần áo vốn đã hơi bẩn và nhăn nhúm của hắn lập tức bị vấy đầy dầu mỡ.
"Nuốt xuống, không được nhổ ra!" Dương Diệp nghiêm khắc nói, Phủ Tinh Lan chỉ còn cách mắt ngấn lệ gật gật đầu.
Rời khỏi phòng ăn, xác nhận Phủ Tinh Lan không nhìn thấy nữa, Dương Diệp lúc này mới nói với người hầu bên cạnh: "Tìm người tắm rửa sạch sẽ cho nó, đừng nói là tôi sắp xếp."
Những "người hầu" này chỉ là những đoạn mã cơ bản, không có cốt truyện kích hoạt, cũng không có tư duy tự chủ, chỉ là công cụ để người chơi sai khiến thôi.
Ban đêm, Dương Diệp ngồi trước bàn, tiện tay lấy ra một quyển sổ tay, ghi lại những trải nghiệm hiện tại và những chỗ cần sửa đổi.
Quyển sổ tay này đương nhiên không thể mang ra ngoài, nhưng sự thay đổi dữ liệu lại có thể bị nắm bắt, người thử nghiệm muốn lưu lại ghi chú gì chỉ cần tùy tay cầm lấy giấy xung quanh, sau khi trò chơi kết thúc, hậu trường sẽ nhận được số liệu chi tiết.
Thói quen của Dương Diệp là tìm một quyển sổ tay, ghi lại tất cả nội dung vào một quyển, tránh việc quên những gì mình đã viết trước đó, rốt cuộc theo sự phát triển của cốt truyện, có lẽ những chỗ trước đây cho là lỗi, đến sau này cũng có thể tự biện minh được.
Y đang viết: Người chơi đăng nhập vào thời thơ ấu của nam chính, không nên làm suy yếu đến mức hoàn toàn mất đi lựa chọn phản kháng......
Chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Dương Diệp biết điều khép quyển sổ tay lại, trực tiếp nhét vào ngăn kéo.
"Vào đi."
Người đứng ở cửa không ngờ lại chính là nam chính Phủ Tinh Lan, lúc này Phủ Tinh Lan đã được tắm rửa sạch sẽ, cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ. Chất liệu hoàn hảo của chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần đùi chỉ dài đến đùi, khiến hắn lộ ra đôi chân non nớt trắng trẻo, phối hợp với vẻ đẹp mềm mại, Dương Diệp chỉ có thể thầm cảm ơn kịch bản không sắp xếp Phủ Trí Kiệt thành kẻ có sở thích luyến đồng. Y tuy rằng cảm thấy Phủ Tinh Lan thực sự xinh đẹp, nhưng lại không có hứng thú với đàn ông, diễn sở thích luyến đồng còn rất khó khăn.
Từ từ!
Vì sao sự trả thù cuối cùng của nam chính đối với Phủ Trí Kiệt lại là biến hắn thành một kỹ nam bị vạn người khinh nhục, chứ không phải là tra tấn hay tự tay giết chết? Chẳng lẽ là vì Phủ Trí Kiệt đã từng thực sự làm gì đó với nam chính sao......
Y còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Phủ Tinh Lan đã ôm một chiếc đệm trong tay lặng lẽ vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó quen đường quen nẻo áp sát tường đi đến một góc nào đó, đặt chiếc đệm xuống đất, rồi trực tiếp nằm lên, cuộn tròn lại như một chú chó con.
Dương Diệp nhìn thấy cảnh này mà trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng tình huống tồi tệ mà y tưởng tượng vẫn chưa xảy ra, nhưng điều này đã đủ khiến người ta nghẹn họng trân trối.
Y cẩn thận lục tìm trong ký ức của Phủ Trí Kiệt, mới "nhớ ra" Phủ Trí Kiệt đã từng tuyên bố loại tạp chủng nhỏ bé như nam chính không xứng ngủ giường, chỉ xứng ngủ ổ chó, vì thế bắt hắn mỗi đêm đều mang ổ chó ngủ ở một góc trong phòng mình, giống như một con chó thực sự.
Khuôn mặt Dương Diệp vặn vẹo, cánh mũi giật giật, nam chính này...... Hắc hóa thật đúng là không oan chút nào, nếu là y, e rằng sau khi lớn lên thế nào cũng phải tru di cửu tộc Phủ gia.
Nhưng nam chính hắc hóa là yêu cầu của cốt truyện, y cưỡng ép mình nằm xuống giường, không nghĩ đến những chuyện đó nữa, nhưng ánh mắt y vẫn không nhịn được dừng lại ở bóng dáng nhỏ bé cuộn tròn trong góc kia, thế nào cũng không ngủ được.
Đêm khuya tĩnh lặng khuếch đại mọi âm thanh nhỏ nhặt, Dương Diệp mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, không cần nghĩ cũng biết chỉ có thể là Phủ Tinh Lan.
Dương Diệp vốn đã bị lương tâm cắn rứt đủ rồi, càng bị tiếng khóc của hắn làm cho lòng bối rối, nghĩ thầm rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, chắc chắn là đau lòng uất ức, hoặc là nhớ đến cuộc sống ở cô nhi viện trước đây?
Ngoài miệng lại hung dữ nói: "Khóc cái gì mà khóc! Còn muốn ngủ hay không hả?!"
"Hu, huuu......" Giọng nói mỏng manh của Phủ Tinh Lan đứt quãng trả lời, "Em, em...... khó chịu quá...... hu hu......"
Dương Diệp: "......"
Cuối cùng Dương Diệp vẫn gọi người mang thuốc dạ dày đến, kéo hắn ném lên giường, lại sai người đút cho hắn uống xong.
Thấy hắn dần dần đỡ hơn nhiều, Dương Diệp cảm thấy mình đoán chắc hắn cũng nghỉ ngơi không tốt, giả bộ hung dữ mắng: "Thật là phiền phức, đừng có ở đó giả bộ ốm đau bệnh tật, có chút chuyện nhỏ nhặt, chỉ có cậu làm ra vẻ! Nếu ba về rồi, dám mách lẻo cậu chết chắc!"
Y nói xong hung tợn trừng mắt nhìn Phủ Tinh Lan trên giường một cái, rồi trực tiếp rời khỏi phòng.
Nhưng y vừa mới khép cửa phòng lại, thì nghe thấy bên trong Phủ Tinh Lan thế nhưng loạng choạng xiêu vẹo xông thẳng tới cửa, ý định mở cửa phòng ra.
Dương Diệp theo bản năng chống cửa lại, Phủ Tinh Lan nhận ra không mở được, rất nhanh cũng không dám thử nữa, nhưng lại nhất quyết không chịu trở về "giường", hắn dán người vào mép cửa kinh hãi cầu xin: "Đừng, đừng để em một mình! Em xin anh...... Tối quá...... Đừng đi mà......"
Thế là Dương Diệp lại nhớ ra, Phủ Tinh Lan dường như thật sự mắc chứng sợ bị giam cầm, một loại bệnh điển hình của nam chính, cho dù sau khi trưởng thành vẫn còn. Kiểu yếu đuối hiếm có này vô cùng "Jack Sue", kích thích lòng trắc ẩn của các nhân vật nữ, không những không bị trừ điểm, thậm chí còn có thể giúp mở rộng hậu cung, tăng thêm điểm số. Rốt cuộc, đến lúc đó hắn sợ bóng tối là có thể ngủ với phụ nữ, những người phụ nữ từng được hắn tha thiết yêu cầu cũng đều một lòng một dạ với hắn, đau lòng đến rối bời.
Còn nguyên nhân gây ra căn bệnh này thì sao...... Không sai, chính là gã Phủ Trí Kiệt!
Phủ Trí Kiệt trước đây cố ý nhốt Phủ Tinh Lan trong phòng tối suốt 36 tiếng đồng hồ, dẫn đến việc hắn hiện tại vô cùng sợ hãi khi ở một mình trong môi trường tối tăm, đó cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến cho bây giờ hắn nghe lời Phủ Trí Kiệt răm rắp, nhẫn nhịn chịu đựng.
"Đừng đi mà, em xin anh mở cửa ra đi! Em sẽ không bao giờ hư nữa, em chắc chắn hức hức...... Em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời...... Em xin anh, em xin anh......"
Giọng nói của hắn thấm đậm nỗi sợ hãi, trở nên khó có được chút sắc nhọn, nhưng dường như đó cũng là phản xạ có điều kiện do Phủ Trí Kiệt dạy dỗ, hắn cố hết sức kìm nén bản năng muốn kêu to, giọng nói vỡ vụn.
Tiếng khóc non nớt từng tiếng nấc nghẹn đau khổ cầu xin, giữa mày Dương Diệp nhíu chặt, trong lòng sóng cuộn biển gầm. Không hổ là nam chính, thiết lập cũng rất giống người thật, y có thể coi những người hầu vô cảm như đạo cụ trong trò chơi, nhưng nam chính...... đặc biệt lại là một đứa trẻ đáng thương chịu đủ tàn phá lại dịu ngoan nghe lời như vậy......
"Anh còn ở đó không? Em muốn ra ngoài hức...... Anh thả em ra ngoài đi, em xin anh...... Anh ơi......"
"Anh ơi......"
Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào gọi đến khiến tim Dương Diệp đột nhiên run rẩy, y không thể kìm nén được lòng thương hại trong lòng nữa, đột nhiên xoay người mở cửa.
Ánh sáng bất ngờ khiến Phủ Tinh Lan nheo mắt lại, mặt hắn đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khóc đến hơi đỏ lên, nhìn thấy Dương Diệp theo bản năng nhào tới, dùng sức ôm lấy y, cả người run rẩy như một chú chó con vừa rơi xuống nước.
Phủ Trí Kiệt mười lăm tuổi đã gần 1m8, nhưng Phủ Tinh Lan chỉ nhỏ hơn gã ba tuổi, nhưng mới chỉ cao hơn 1m2 một chút, đầu hắn so chỉ tới eo gã. Dương Diệp theo bản năng muốn ôm lấy đứa trẻ gầy gò này, nhưng tay y duỗi ra lại chỉ có thể nắm chặt thành quyền giữa không trung, cuối cùng vẫn không chạm tới người Phủ Tinh Lan.
Y không thể vi phạm thiết lập nhân vật, nhưng tình cảm của y đã không thể tránh khỏi nghiêng về phía Phủ Tinh Lan.
-----
Bàn về xưng hô, tại sao bảnh để Dương Diệp xưng "tôi-cậu" với em Lan là bởi vì bản chất Dương Diệp từ lúc vào game đã có những sự thương cảm em Lan rồi, dù có nhập vai thì đâu đó vẫn có sự dịu dàng và thương tiếc ấy nên bảnh quyết định để vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro