Chương 4

Edit & Beta: Đòe

Khóc sướt mướt như gà con ướt mưa

Dương Diệp không thể dành cho hắn chút hơi ấm hay sự quan tâm nào như giữa những người thân. Y không thể ôm lấy hắn để an ủi, nhưng y lại không hay biết rằng trong lòng Phủ Tinh Lan lúc tỉnh táo thật ra vô cùng ngạc nhiên: Mình vừa chạm vào người anh trai tàn bạo này, vậy mà không bị đánh một trận ra trò.

"Phiền chết mất! Đồ vô dụng!" Dương Diệp thấy hắn dần bình tĩnh lại thì giả vờ bực bội đẩy ra. Y túm cổ áo Phủ Tinh Lan, kéo hắn thẳng một đường tới giường.

Chiếc giường này rộng đến mức có thể ngủ được năm, sáu người. Dương Diệp làm bộ như rất mệt mỏi, trực tiếp nằm xuống rồi nhắm mắt ngủ luôn.

Phủ Tinh Lan thấy có người bên cạnh, không còn sợ hãi đến run rẩy nữa, chỉ len lén nhìn Dương Diệp, hít hít mũi khe khẽ.

Dương Diệp nghĩ thầm: Chắc là Phủ Tinh Lan mắc chứng Stockholm rồi. Mặc dù Phủ Trí Kiệt đối xử với hắn tệ bạc, nhưng vẫn là người duy nhất ở bên hắn. Rõ ràng hắn bị Phủ Trí Kiệt tra tấn đến mức mắc chứng sợ hãi bị giam cầm, nhưng trớ trêu thay, người duy nhất có thể giúp hắn dịu bớt nỗi sợ ấy lại chính là Phủ Trí Kiệt. Hắn chỉ có thể ép buộc bản thân bám víu vào kẻ đáng lẽ mình phải hận nhất.

Dù bị hành hạ đến mức chẳng khác gì con chó, dù chỉ có thể ngủ dưới đất, ăn đồ thừa, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài nhẫn nhục chịu đựng. Thậm chí, hắn còn tự lừa mình rằng bản thân đang tận hưởng tất cả những điều này.

Quá đáng thương, cũng thật đáng buồn.

Hiện tại hắn dựa dẫm vào Phủ Trí Kiệt bao nhiêu, sau này khi thức tỉnh và hắc hóa sẽ hận gã bấy nhiêu. Đến mức hắn sẽ ghê tởm cả quãng đời trước của chính mình.

Nghĩ đến đó, Dương Diệp dần chìm vào "giấc ngủ". Trong trò chơi này, thực ra giấc ngủ không phải là ngủ thật, chỉ là một khoảng thời gian bị hệ thống lược bỏ. Trừ khi kích hoạt một đoạn cốt truyện nào đó, nếu không, người chơi sẽ không bị đánh thức giữa chừng.

Thế là, Dương Diệp cứ thế hô hấp vững vàng, "ngủ say" qua đêm.

Phủ Tinh Lan nhìn người anh trai đang ngủ bên cạnh, lúc này mới khẽ hít một hơi sâu.

Hắn mơ hồ cảm thấy hôm nay Phủ Trí Kiệt có gì đó rất kỳ lạ. Sáng sớm bị đánh một trận xong, "gã" dường như có chuyện gì đó bận rộn, suốt cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng, không hề đến tìm hắn gây chuyện.

Hôm nay rõ ràng hắn đã làm rất nhiều chuyện đáng bị đánh, thế mà thực tế lại chỉ bị ăn có mấy roi.

Quá kỳ quái, nhưng nếu ngày nào cũng kỳ quái như thế này thì tốt rồi.

Dương Diệp giả bộ như đang lo lắng về chuyện phụ thân sắp trở về, không tiếp tục "trừng phạt" Phủ Tinh Lan nữa, cũng không lấy việc sỉ nhục hắn để mua vui, cứ thế chuyển sang trạng thái lãnh bạo, cả ngày làm như không nhìn thấy hắn.

Lúc đầu, Phủ Tinh Lan sợ đến mức không chịu nổi, cứ thấp thỏm lo rằng một hình phạt kinh khủng nào đó đang chờ mình. Nhưng sau đó, hắn dần nhận ra Phủ Trí Kiệt hình như thật sự đã mất hứng thú với mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đi nữa, chẳng ai lại thích cả ngày bị đánh chửi vô cớ.

Thế nhưng, dù đã dễ thở hơn trước, cuộc sống của Phủ Tinh Lan vẫn chẳng hề khá hơn chút nào. Hắn vẫn phải học đủ thứ lễ nghi, nghệ thuật, các sở thích nhàn hạ, chưa kể còn phải học tập nghiêm túc hơn.

Những điều này đều là bắt buộc đối với con cháu danh môn thế gia. Phủ Trí Kiệt đã quen với chúng từ nhỏ, coi đó là kỹ năng chỉ để "làm màu" chứ chẳng có tác dụng gì. Nhưng Phủ Tinh Lan thì khác, hắn lớn lên trong trại trẻ, chỉ được dạy những kiến thức cơ bản nhất. Sinh hoạt, cách ăn mặc và lễ nghi đều chẳng khác gì dân thường, thế nên bọn bạn bè của Phủ Trí Kiệt luôn coi thường hắn.

Dương Diệp thì chẳng bận tâm chuyện đó. Phủ Tinh Lan vẫn còn nhỏ, lẽ ra nên học thêm nhiều thứ. Hơn nữa, theo cốt truyện, hắn là nam chính thông minh tuyệt đỉnh, vừa có nhan sắc đỉnh cao, vừa sở hữu trí tuệ vô song. Sau này hắc hóa, hắn còn định lật đổ cả nhà họ Phủ.

Trước đây, việc học của Phủ Tinh Lan luôn bị Phủ Trí Kiệt cản trở, nền tảng vốn đã kém, giờ chỉ có thể học gấp rút bù lại. Bị nhồi nhét đủ loại kiến thức, đầu óc hắn lúc nào cũng lơ mơ, đến mức đi đường cũng run rẩy, trông chẳng khác gì con gà con bị dọa sợ.

Đến bữa ăn, Dương Diệp ép hắn ăn đến mức mỗi lần ăn xong đều trông như con cá chết trắng bệch. Ban đêm, sau khi uống thuốc dạ dày, hắn lại co ro ngủ trên giường Phủ Trí Kiệt. Đối với hắn, dù không còn phải ngủ dưới đất, nhưng cũng chẳng khác gì một con chó được chủ cho phép leo lên giường. Hắn vẫn chỉ dám cuộn tròn trong góc, không dám quấy rầy "gã" dù chỉ một chút.

Cuộc sống bị nhồi học như nhồi vịt này, đối với một đứa trẻ từng sống vui vẻ trong trại trẻ mà nói, chẳng khác gì một kiểu tra tấn khác.

Phủ Tinh Lan không hề nghi ngờ việc Phủ Trí Kiệt vẫn ghét bỏ mình, chỉ cho rằng "gã" đang thay đổi cách hành hạ hắn mà thôi.

Cuộc sống khắc nghiệt ấy kéo dài hơn nửa tháng. Một ngày nọ, trong bữa tối, Phủ Tinh Lan cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn nắm chặt dao nĩa, chậm rãi cắt thịt trong đĩa. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống hòa lẫn vào nước thịt. Rồi giọt thứ hai, giọt thứ ba. Động tác của hắn cũng ngày càng chậm lại.

Dương Diệp đang ăn uống ngon lành, thấy hắn chểnh mảng, lập tức quát: "Sao thế? Lại muốn bò xuống đất ăn à? Phủ gia cho cậu một bữa cơm đã là tốt lắm rồi, còn bày đặt kén chọn, không biết điều!"

"Nhưng mà..." Hắn cúi đầu, giọng run rẩy, "Nhưng mà hức hức... em thật sự quá no rồi... Trưa đã ăn rất nhiều, em không thể ăn thêm nữa... hu hu hu..."

Dương Diệp nhìn đôi mắt đỏ hoe, cái mũi hồng hồng, bộ dạng đáng thương của hắn, suýt nữa thì bật cười.

Lúc này, y mới thật sự cảm nhận được niềm vui khi hành hạ nam chính. Thằng nhóc này mềm yếu và đáng yêu đến kỳ lạ. Y còn muốn chụp lại mấy tấm hình, sau này khi hắn hắc hóa thì lôi ra cười nhạo, chắc chắn sẽ rất thú vị. 

Y nghĩ bụng rồi bảo người hầu bên cạnh chụp vài tấm ảnh, tiện thể quay lại một đoạn video.

Phủ Tinh Lan thấy y còn quay phim, thật sự như xát muối vào vết thương lòng non nớt của hắn, nước mắt đau khổ trào ra, vừa tức muốn hộc máu vừa hờn dỗi than thở: "Em thật sự không muốn ăn nữa... hic... Bụng em khó chịu quá, trưa mới ăn xong, đi học về... hức! Cũng thấy khó chịu lắm... hu hu... Thầy cô nói gì em cũng... đều nghe không hiểu... Em không muốn học nhiều... nhiều môn như vậy đâu... hu hu... không muốn, hức! Ăn nhiều cơm như vậy... hu hu hu..."

Hắn khóc lóc thật sự rất thương tâm, Dương Diệp nhìn mà thấy thú vị, nhưng cái kiểu tùy hứng trút giận như vậy thì trước đây y chưa từng thấy. Đau khổ thì khóc, không vui thì ấm ức oán trách, như vậy mới giống trẻ con.

Dù chưa có người yêu, nhưng tuổi thật của Dương Diệp đã đủ để làm cha làm mẹ, mấy ngày nay y cùng Phủ Tinh Lan ăn ngủ cùng nhau, ít nhiều cũng nảy sinh cảm giác nuôi nấng con trẻ.

"Hu hu... Anh... hức! Anh đánh em đi, em thật sự... hức! Thật sự không ăn nổi nữa... hu hu..."

Hắn khóc đến nấc cả lên, tuy rằng trông rất đáng thương, nhưng sắc mặt và trạng thái đã hoàn toàn khác với lúc Dương Diệp mới gặp. Hắn mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, mặt mày cũng hồng hào hơn nhiều, người tuy chưa mập lên nhanh chóng, nhưng cũng không còn vẻ ốm yếu như trước.

Hắn có dung mạo tinh xảo xinh đẹp, tóc màu nâu, mắt màu hổ phách, mặc bộ thủy thủ kiểu dáng sang trọng, giá cả đắt đỏ, tựa như một hoàng tử bé trong truyện cổ tích, dù là một hoàng tử bé đang khóc nhè.

Dương Diệp cảm thấy thằng nhóc này sắp được nuôi nấng đến nơi đến chốn rồi, nếu không muốn ăn thì ép quá sinh bệnh biếng ăn cũng không tốt nên hung dữ quát lớn: "Im miệng! Khóc cái gì mà khóc? Ồn chết đi được!"

Phủ Tinh Lan lập tức bĩu môi, đồng thời nhất quyết không chịu ăn thêm một miếng nào nữa.

Dương Diệp mắng: "Nếu không phải ba sắp về, mấy thứ này làm sao đến lượt cái thứ chó má như cậu ăn! Nhìn đã thấy phiền, cút!"

Phủ Tinh Lan lập tức buông dao dĩa, nhanh như chớp chạy đi.

Nhưng trẻ con dù ăn no căng bụng, đói cũng nhanh, Dương Diệp vẫn cho người hầu chuẩn bị chút đồ ăn đêm mang cho Phủ Tinh Lan, theo lệ thường thì không được nói là y sắp xếp.

Từ đó về sau, Dương Diệp cũng không ép Phủ Tinh Lan ăn uống gì nữa, làm như hoàn toàn lơ hắn trên bàn cơm, Phủ Tinh Lan ban đầu cũng nơm nớp lo sợ, sau rồi cũng thành quen. Cũng may dạ dày hắn đã được làm cho giãn ra không ít, sức khỏe cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo.

Cha Phủ Trí Kiệt, người đứng đầu hiện tại của nhà họ Phủ cuối cùng vẫn không trở về, ông ta chỉ cùng trò chuyện qua video với hai đứa con, làm cho có lệ rồi thôi.

Dương Diệp đã sớm đoán được như vậy nên trong lòng chẳng có chút gợn sóng nào. Nhưng Phủ Trí Kiệt thì khác, "gã" giận đến phát điên, quậy tung cả trang viên, náo loạn đến mức gà bay chó chạy, khiến cả nhà chẳng thể yên ổn.

Trước đây, những dịp như thế này luôn không thể thiếu màn hành hạ Phủ Tinh Lan để tăng thêm phần thú vị. Nhưng lần này, "gã" lại tỏ ra hoàn toàn mất hứng, thậm chí còn chẳng buồn trêu chọc nữa.

Phủ Tinh Lan thấy "gã" trở nên đáng sợ như vậy thì cẩn thận tránh xa, điều này cũng đúng ý Dương Diệp.

Sau đó, bọn họ yên ổn trải qua kỳ nghỉ hè và chào đón năm học mới. Phủ Trí Kiệt học ở trường dành cho quý tộc, Phủ Tinh Lan sau khi được đưa vào Phủ gia cũng được sắp xếp học cùng trường. Phủ Trí Kiệt học cấp ba, còn Phủ Tinh Lan học cấp hai.

Nhưng cuộc sống học đường của Phủ Tinh Lan cũng chẳng êm đềm gì. Hắn quá nhỏ con, hơn nữa dù là cậu chủ thứ hai của Phủ gia, ai ai cũng biết hắn chỉ là con ngoài giá thú, nên luôn bị khinh thường. Trong trường, hắn thường xuyên trở thành đối tượng bị tầng lớp thượng lưu bắt nạt.

Tất nhiên, khi trưởng thành, hắn sẽ trả thù tất cả. Nhưng hiện tại, hắn vẫn đang phải chịu đựng đủ kiểu ức hiếp.

Cả cấp hai và cấp ba đều học trong cùng một khuôn viên, tài xế của gia đình sẽ đưa đón hai anh em cùng nhau mỗi ngày.

Phủ Trí Kiệt có gia thế vững chắc, vóc dáng cao lớn, tính cách ngông cuồng, xung quanh toàn là đám con nhà giàu ăn chơi, thích dựa vào thế lực gia đình để hoành hành ngang ngược. Nhóm của gã được xem như "trùm" trong trường.

Dương Diệp trước kia cũng từng đánh nhau không ít nên rất dễ thích nghi với môi trường này.

Dù hai anh em đi chung xe nhưng gần như không bao giờ nói chuyện. Dương Diệp không hứng thú với cậu em nhỏ yếu đuối này, còn Phủ Tinh Lan thì sợ không dám mở miệng.

Một ngày nọ, đến giờ tan học nhưng Phủ Tinh Lan vẫn chưa xuất hiện ở cổng trường như thường lệ để lên xe về nhà. Hắn luôn sợ Phủ Trí Kiệt nên chưa bao giờ dám trễ giờ.

Nếu là trước đây, Phủ Trí Kiệt chắc chắn sẽ bỏ mặc hắn, để tài xế lái xe về luôn. Chưa kể, khi về nhà, hắn còn bị phạt một trận. Nhưng Dương Diệp lại không có kiên nhẫn làm mấy trò đó. Nếu về nhà mà vẫn phải phạt hắn thì chẳng khác nào tự làm khổ mình. Thà rằng giải quyết ngay tại chỗ còn hơn. 

Đợi một lúc vẫn không thấy Phủ Tinh Lan đến, Dương Diệp lập tức quay vào trường, đi thẳng đến khu cấp hai. Dù sao cũng chỉ mất năm phút.

Nhanh chóng tìm đến lớp của Phủ Tinh Lan, y không bất ngờ khi thấy cảnh tượng quen thuộc: cậu bé nhỏ con đang bị một nhóm bạn cùng tuổi nhưng cao lớn hơn vây quanh, chế giễu là "con hoang", "đồ nhà quê", "cái gì cũng không biết". Phủ Tinh Lan chỉ cúi đầu chịu đựng, không phản kháng cũng không lên tiếng.

Dương Diệp nhíu mày khó chịu, nhưng y biết rõ, đây là những gì nam chính phải trải qua trước khi trở nên mạnh mẽ.

Y đứng ngoài cửa lớp chờ một lúc. Khi thấy mấy đứa kia bắt đầu đẩy ngã Phủ Tinh Lan, Dương Diệp lập tức hành động. Y biết cơ thể hắn vẫn còn yếu do bị hành hạ suốt thời gian dài, nên không thể chịu được thêm tổn thương nào nữa.

Không kiên nhẫn chờ thêm, Dương Diệp sải bước dài đến cửa lớp, giơ chân đá mạnh vào cửa.

"Rầm!" Một tiếng động lớn vang lên, cả đám học sinh lập tức dừng tay, quay đầu nhìn.

Dương Diệp lớn hơn bọn chúng, dáng người cao to, khuôn mặt cau có đầy khó chịu. Y lạnh lùng quét mắt qua đám nhóc con, hỏi: "Xong chưa? Chậm chạp quá, mất thời gian."

Mấy thằng nhóc vừa nãy còn hung hăng, giờ lập tức co rúm lại như chim cút, im thin thít không dám hó hé. Phủ Tinh Lan ngơ ngác nhìn y. Quần áo hắn có hơi xộc xệch, nhưng trông không bị thương tích gì nghiêm trọng.

"Còn đứng đó làm gì?" Dương Diệp lạnh giọng, "Mau về nhà!"

Phủ Tinh Lan vội chạy tới, nhưng chưa kịp đứng vững, đã bị Dương Diệp túm cổ áo, kéo xốc lên như xách con mèo con. Y ghé sát, gằn giọng đe dọa: "Lần sau còn bắt tôi đợi thì cậu xác định đi là vừa!"

Nói xong, y vung tay đẩy mạnh Phủ Tinh Lan qua một bên rồi sải bước đi trước. Phủ Tinh Lan loạng choạng ngã xuống đất, nhưng lập tức bò dậy, lật đật chạy theo.

Hắn vốn nhỏ bé, phải cố lắm mới bắt kịp Dương Diệp. Nhưng dù bị đối xử thô bạo, hắn không hề tỏ ra oán trách. Trong lòng hắn tràn đầy kinh ngạc: anh ta thực sự quay lại tìm mình sao? Hắn luôn nghĩ rằng y chẳng bao giờ quan tâm đến mình. Nếu trở về muộn, hắn còn lo sẽ bị phạt một trận ra trò.

Nhưng Dương Diệp không chỉ không đánh hắn, mà còn giống như... giúp hắn một lần?

Phủ Tinh Lan không phải kẻ ngốc. Dù Dương Diệp vẫn tỏ ra lạnh nhạt, không quan tâm đến hắn, nhưng y đã không còn đánh đập hắn như trước. Y ép hắn ăn, ép hắn học, nhưng lại không ném hắn vào bóng tối, cũng không bắt hắn phải gọi y là "anh trai" một cách chế giễu nữa.

Trong lòng hắn chợt nảy sinh một suy nghĩ khó tin: chẳng lẽ... y thực sự chấp nhận mình là em trai?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro