Chương 5
Edit & Beta: Đòe
Nguy cơ trinh tiết của nam chính
Những khoảnh khắc nhỏ bé ngọt ngào này giống như một tia sáng len lỏi vào cuộc sống tối tăm của Phủ Tinh Lan lúc này, khiến hắn theo bản năng sinh tồn mà không ngừng đeo bám, muốn giữ chặt lấy nó.
Hắn bắt đầu cố tình xuất hiện trước mặt anh trai, thậm chí còn cẩn thận lấy lòng.
Hắn chủ động bắt chuyện với anh trai, nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ và chế giễu; muốn cùng anh trai cưỡi ngựa, nhưng lại bị bỏ rơi phía sau; dồn tâm huyết làm một con thỏ giấy tặng y, nhưng lại bị Dương Diệp thẳng tay hất xuống đất, lạnh lùng quát: "Cút đi, đừng làm chướng mắt tôi."
Phủ Tinh Lan không tránh khỏi tổn thương, nhưng ít nhất, sau buổi tan học hôm đó, nhờ có anh trai uy hiếp mà lũ bạn học cũng bớt bắt nạt hắn.
Ai cũng biết Phủ Trí Kiệt là cậu cả nhà họ Phủ. Ban đầu, bọn họ tưởng "gã" sẽ mặc kệ Phủ Tinh Lan bị ức hiếp, nhưng không ngờ "gã" lại đích thân can thiệp. Không ai dám đắc tội với Phủ Trí Kiệt, nên cũng chẳng còn ai dám tùy tiện gây sự với hắn.
Phủ Tinh Lan không những không ngốc mà còn rất thông minh. Hắn hiểu rằng sự yên bình hiện tại trong trường học là do anh trai mang lại, vì vậy tìm mọi cách lấy lòng.
Hắn cứ như một đàn em nhỏ, ánh mắt luôn dõi theo Phủ Trí Kiệt, mong muốn được theo chân anh trai lăn lộn.
Dương Diệp thật ra không ghét hắn, nhưng với tính cách của Phủ Trí Kiệt, y không thể quá gần gũi với em trai. Ở bên Phủ Tinh Lan chỉ khiến y mất thêm thời gian xử lý cốt truyện, vì nam chính luôn là trung tâm của thế giới này. Một khi hắn xuất hiện, Dương Diệp không thể nhanh chóng nhảy qua các đoạn tình tiết không quan trọng, mà buộc phải đối phó với những tình huống liên quan đến hắn.
Dù sao thì Phủ Tinh Lan cũng chỉ là một thiếu niên. Không bị đánh đập một thời gian, hắn cũng dần quên đi nỗi đau trước đó. Dù anh trai lúc nào cũng lạnh lùng, hắn vẫn cứ quấn quýt lấy y như một chú cún nhỏ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hơn một năm đã vụt qua. Phủ Tinh Lan đã cao hơn đáng kể, không còn nhỏ con so với bạn bè cùng trang lứa. Thể trạng của hắn cũng đã thay đổi rõ rệt so với lần đầu tiên Dương Diệp gặp hắn.
Làn da hắn trở nên khỏe mạnh hồng hào, tay chân dài hơn, đôi mắt trong veo đầy sức sống, cuối cùng cũng toát lên vẻ trẻ trung, rạng rỡ của một thiếu niên. Hắn theo kịp chương trình học, thậm chí còn trở thành học sinh xuất sắc, không còn bị ai bắt nạt.
Dựa theo kịch bản gốc, cốt truyện cũng không khác biệt lắm. Phủ Tinh Lan ban đầu bị bạn học bắt nạt suốt nửa năm, cho đến khi có một nữ sinh chuyển đến. Cô bé dũng cảm đứng ra bảo vệ hắn, giúp hắn thoát khỏi chuỗi ngày bị ức hiếp.
Nữ sinh đó tên là Sở Thiên Tâm, xuất thân danh giá, gia thế hiển hách, chính là nữ chính trong câu chuyện này. Sau này, cô trở thành người quan trọng nhất trong lòng Phủ Tinh Lan, giống như nữ hoàng của hậu cung.
Duyên phận của họ bắt đầu từ lần Sở Thiên Tâm đứng ra bảo vệ Phủ Tinh Lan lúc nhỏ. Từ đó, hình bóng cô luôn là ánh trăng sáng trong lòng hắn.
Sở Thiên Tâm là một cô gái chính trực, tràn đầy tinh thần chính nghĩa. Nhưng cô không phải kiểu người ngây thơ, nhu nhược. Cô dám đứng lên chống lại những điều bất công, đồng thời dùng hành động của mình để cảm hóa những người xung quanh. Một nữ chính hoàn mỹ, chuẩn mực.
Khi đọc kịch bản, Dương Diệp cảm thấy rất có thiện cảm với nữ chính này. Đồng thời, y cũng không thể chịu nổi kiểu trăng hoa của Phủ Tinh Lan. Có một người vợ hoàn mỹ như vậy mà còn không biết trân trọng 1v1, lại cứ phải dây dưa với nhiều người khác, làm khổ nữ chính hết lần này đến lần khác.
Tuy nhiên, cuối cùng Sở Thiên Tâm vẫn tha thứ cho Phủ Tinh Lan. Dương Diệp dù không hài lòng nhưng cũng không thể can thiệp, chỉ có thể để mặc họ tự nguyện dấn thân vào câu chuyện tình cảm đầy rắc rối này. Nếu là y, gặp được một cô gái tốt như vậy, y nhất định sẽ không bao giờ để cô phải đau lòng.
Nhưng hiện thực trong thế giới này đã khác xa thời đại trước. Xã hội đã thoát khỏi chế độ phụ quyền, công nghệ phát triển giúp con người không còn phụ thuộc vào việc chung sống quần cư chặt chẽ. Hôn nhân chỉ tồn tại như một sự liên kết lợi ích giữa các gia tộc lớn. Công nghệ sinh sản nhân tạo phổ biến, hệ thống dưỡng nhi viện phát triển mạnh mẽ, giúp con người có sự bình đẳng thực sự về giới tính. Phụ nữ không còn bị ràng buộc bởi thiên chức sinh sản, và tình yêu cũng không còn là nhu cầu bắt buộc.
Trong một thế giới như vậy, một người đàn ông độc thân như Dương Diệp muốn thu hút phụ nữ và xây dựng một mối quan hệ tình cảm ổn định thực sự không hề dễ dàng.
Thật đúng là đau đầu...
Tại sao tiến triển tình cảm giữa nam chính và nữ chính vẫn chưa có dấu hiệu khởi động? Dương Diệp xem lại cốt truyện, cân nhắc một chút. Chẳng lẽ là do lần trước, vì không muốn Phủ Tinh Lan đi học trễ, mà y đã tự mình đưa hắn đến lớp?
Y tìm hiểu từ những người xung quanh về tình hình của Phủ Tinh Lan ở trường và phát hiện rằng, khi Sở Thiên Tâm chuyển đến, Phủ Tinh Lan đã không còn bị bắt nạt nhiều như trước. Điều này cũng đồng nghĩa với việc Sở Thiên Tâm đã mất đi cơ hội "mỹ nhân cứu anh hùng".
Thời điểm này có vẻ không khớp lắm... Chẳng lẽ sự uy hiếp của mình lại có hiệu quả lâu đến thế sao? Theo nguyên tác, dù Sở Thiên Tâm có giúp đỡ Phủ Tinh Lan, thì tình trạng của hắn cũng chỉ được cải thiện phần nào. Phải đến khi tốt nghiệp cấp hai, hắn mới hoàn toàn thoát khỏi sự bắt nạt.
Vừa thưởng thức bữa ăn ngon, Dương Diệp vừa suy tư, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Phủ Tinh Lan.
Thằng nhóc này bây giờ trông sạch sẽ, chỉn chu, da dẻ trắng trẻo, thân hình đầy đặn. Ngay cả tác phong ăn uống cũng trở nên nhã nhặn, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ rụt rè, cam chịu trước kia. Thật sự là một cuộc "lột xác" ngoạn mục. Từ một đứa trẻ nghèo khổ nay lại giống như một tiểu hoàng tử. Nhìn thế nào cũng chẳng thấy dáng vẻ của một kẻ dễ bị bắt nạt.
Chậc....mà nghĩ lại, nếu theo đúng cốt truyện, Phủ Tinh Lan đáng lẽ bây giờ vẫn phải gầy gò, vàng vọt, quần áo lôi thôi, cả người trông như bị dọa sợ cả ngày. Với dáng vẻ đó, hiển nhiên sẽ trở thành mục tiêu lý tưởng để bắt nạt trong trường...
Vậy chẳng phải là lỗi của y sao?
Dương Diệp, một người luôn kiên trì bám sát thiết lập nhân vật và quyết tâm hoàn thành cốt truyện, tuyệt đối không thể chấp nhận việc mình lại gây ra một sai sót nghiêm trọng như vậy. Y nhất định phải đưa mọi thứ trở về đúng quỹ đạo!
"Này!" Dương Diệp buông dao nĩa xuống, lên tiếng hỏi: "Sở Thiên Tâm có học chung lớp với cậu không?"
Phủ Tinh Lan vốn đã lo lắng vì bị y nhìn chằm chằm nãy giờ, nghe hỏi thì giật bắn mình, suýt nữa đã nhảy dựng lên: "A? Dạ!"
Anh trai... anh trai chủ động nói chuyện với mình!
"Sở Thiên Tâm là con gái nhà họ Sở." Dương Diệp ra lệnh, "Cậu hãy cố gắng kết thân với cô ấy."
"Dạ, dạ!" Phủ Tinh Lan gật đầu lia lịa.
Mặc dù hắn không hứng thú với nhiệm vụ này lắm, nhưng nếu là lệnh của anh trai, vậy thì hắn không có gì để phản đối.
Thế nhưng, đợi hai ngày liền vẫn không thấy tiến triển gì, Dương Diệp lại nhịn không được mà hỏi trong bữa ăn: "Cậu đã nói chuyện với Sở Thiên Tâm chưa?"
"Dạ, có nói." Phủ Tinh Lan len lén nhìn sắc mặt âm trầm của anh trai, cẩn thận trả lời, "Bọn em đã trở thành bạn bè rồi, anh ạ."
Dương Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cậu hãy hẹn cô ấy ra ngoài chơi đi."
Như thường lệ, Phủ Tinh Lan ngây thơ gật đầu đồng ý mà không suy nghĩ gì nhiều.
Trẻ con trong trường học quý tộc, cái gọi là "hẹn hò" cũng chỉ là cùng nhau dạo bộ quanh khuôn viên trường. Dương Diệp theo dõi sát sao theo chỉ thị của hệ thống. Quả nhiên, không lâu sau, y thấy Phủ Tinh Lan nhân giờ nghỉ trưa lén lút rủ Sở Thiên Tâm trốn khỏi trường.
Tên nhóc này cũng thông minh thật, không biết đã mò được khe hở nào trong lịch trình đổi ca của bảo vệ mà có thể dẫn theo Sở Thiên Tâm chuồn êm ra ngoài.
Sở Thiên Tâm là con gái nhà quyền thế, từ nhỏ đã luôn được bảo vệ nghiêm ngặt. Bình thường, cô bé gần như không thể tự do đi lại bên ngoài, chứ đừng nói đến việc lén ra ngoài như thế này. Nhưng trẻ con luôn hiếu kỳ và khao khát tự do, thế nên lần này, cô bé vui vẻ đồng ý đi theo Phủ Tinh Lan.
Phủ Tinh Lan, vốn đã quen thuộc với cuộc sống bên ngoài, không có gì là lạ lẫm cả. Ngược lại, Sở Thiên Tâm lại hào hứng hỏi han đủ điều, còn không ngại bắt chuyện với những người xung quanh. Thậm chí, khi bị mấy người bán hàng rong chèo kéo, cô bé cũng vui vẻ trò chuyện với họ. Mãi đến khi Phủ Tinh Lan thật sự chịu hết nổi, hắn mới kéo cô bé đi chỗ khác.
Trên đường đi, Sở Thiên Tâm vô ý vấp ngã, váy hồng nhạt của cô bị vấy bẩn. Nhưng thay vì khó chịu, cô lại hào hứng đứng dậy, phủi phủi vạt váy. Thấy phần ren bị rách, cô lập tức xé luôn phần thừa rồi tiện tay ném xuống đất.
"Không được xả rác bừa bãi." Phủ Tinh Lan nhắc nhở, "Bên kia có nhân viên vệ sinh, chúng ta nên đưa cho họ."
"Được thôi!" Sở Thiên Tâm ngoan ngoãn nhặt lại miếng ren và cùng hắn mang đến giao cho nhân viên dọn dẹp.
Hai đứa trẻ ríu rít trò chuyện, không khí rất vui vẻ và hòa hợp.
Dương Diệp, để đảm bảo nhiệm vụ thành công, vẫn luôn bí mật theo dõi họ từ xa. Nhưng vì thời gian nghỉ trưa có hạn, cả hai chỉ có thể loanh quanh gần trường mà không thể đi xa.
Thực ra, ngay cả khi cốt truyện bị chệch hướng, hệ thống vẫn có khả năng tự điều chỉnh. Ví dụ, nếu Dương Diệp cố tình tạo ra một tình huống để Sở Thiên Tâm có cơ hội "mỹ nhân cứu anh hùng", thì cốt truyện sẽ tự động thích ứng và bổ sung các chi tiết còn thiếu.
Quả nhiên, khi hai đứa nhỏ đang trên đường quay về trường, chúng bất ngờ bị chặn lại bởi một nhóm du côn ở con hẻm nhỏ.
Đám lưu manh này biết rõ khu vực này gần trường học quý tộc, nên thường xuyên chầu chực để kiếm chác từ những đứa trẻ nhà giàu. Những học sinh có gia cảnh không quá quyền thế thường xuyên trở thành "cây ATM" di động của chúng.
Nhìn thấy hai đứa trẻ bị ép vào góc hẻm, Dương Diệp chống cằm, ngồi trên nóc một tòa nhà gần đó, lười biếng quan sát màn kịch cũ kỹ này.
Lần này, cốt truyện chắc chắn sẽ đi đúng hướng!
Hai đứa trẻ không mang theo máy truyền tin có chức năng thanh toán. Vốn dĩ, máy truyền tin của họ đều có thiết bị định vị, nên trước khi trốn ra ngoài họ đã để máy ở trong phòng học để tránh bị phát hiện.
Không ngờ bây giờ lại gặp phải nguy hiểm như vậy.
Hai đứa trẻ mười ba tuổi đương nhiên không thể đánh lại ba người lớn. Sở Thiên Tâm không phụ sự mong đợi của mọi người, quả nhiên đã che chắn cho Phủ Tinh Lan ở phía sau. Ở cái tuổi này, nhiều bé gái lớn lên cao hơn cả con trai, Sở Thiên Tâm chính là một cô bé cao ráo như vậy.
Khuôn mặt cô tuy vẫn còn nét trẻ con, nhưng đường nét xinh đẹp của thiếu nữ và vóc dáng thon thả đã đủ để gọi là một người đẹp.
Một tên lưu manh nhuộm tóc vàng nhìn cô, đột nhiên cười dâm ô: "Bé người đẹp, không có tiền à? Hay là chơi với các anh một chút?"
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Thiên Tâm trắng bệch, cắn chặt môi, rõ ràng là bị dọa sợ không nhẹ, nhưng vẫn kiên cường che chắn trước mặt Phủ Tinh Lan. Dương Diệp nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi cảm thán: Nữ chính tốt như vậy, sao lại cứ phải bị cái tên ngựa giống Phủ Tinh Lan kia làm hỏng chứ?
Tên tóc vàng vươn tay muốn túm lấy cô, không ngờ Phủ Tinh Lan lúc này lại xông ra. Hắn giơ tay lên, không biết từ lúc nào đã nắm một nhúm bụi trong lòng bàn tay, hắt thẳng vào mặt tên tóc vàng. Thừa lúc tên kia đang giãy giụa kêu la, nó dùng sức đẩy mạnh Sở Thiên Tâm, giọng non nớt hô: "Chạy mau! Đi gọi thầy giáo!"
Sở Thiên Tâm phản ứng rất nhanh, bị đẩy ra khỏi vòng vây của mấy người kia, chỉ kịp quay đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức bỏ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gân cổ lên hô to về phía Phủ Tinh Lan: "Đợi tôi!"
Đám lưu manh đồng bọn bên cạnh biết có chuyện không hay, đuổi theo đã muộn một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Thiên Tâm chạy về trường học.
Tên tóc vàng mãi mới hoàn hồn, mắt đỏ ngầu hung hăng tát Phủ Tinh Lan một cái. Vốn dĩ chuyện bại lộ như vậy, bọn chúng chắc chắn sẽ bỏ chạy tán loạn, nhưng lúc này rõ ràng là tức giận đến mất lý trí, căn bản không định tha cho Phủ Tinh Lan, chửi bới vài câu rồi túm lấy nó lôi đến một nơi vắng vẻ khác.
Dương Diệp tự nhiên cũng đi theo, thấy ngay tên tóc vàng đang hung hăng định đánh người trút giận, Phủ Tinh Lan có kinh nghiệm bị đánh đầy mình, ôm đầu không dám phản kháng.
Rất nhanh bọn chúng đánh cũng cảm thấy có chút chán, thằng nhóc này trên người không có tiền, đánh cũng chẳng thú vị gì, mang theo cũng không có lợi lộc gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận.
Thế là một tên trong bọn chúng cười dâm đãng đề nghị: "Đại ca, nếu con nhỏ xinh đẹp kia chạy rồi, hay là dùng tạm thằng này đi? Dù sao em thấy thằng nhóc này da dẻ cũng non mịn lắm."
Tên tóc vàng nghe vậy thì kéo tay Phủ Tinh Lan đang ôm đầu xuống, cẩn thận đánh giá một chút. Trước mặt gã tuy là một cậu bé ăn mặc đồ con trai, nhưng lại lớn lên còn tinh xảo trắng trẻo hơn cả cô bé vừa nãy, lại còn gầy gò nhỏ nhắn như vậy, cái vẻ trắng trẻo non nớt kia nhìn còn gợi dục hơn cả cô bé kia.
"Ồ ~" tên tóc vàng lập tức nổi lên ý đồ xấu xa, vươn tay nâng cằm Phủ Tinh Lan lên, "Thằng nhóc này là con lai à? Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn lên cũng ra phết đấy."
Phủ Tinh Lan còn chưa hiểu rõ chuyện gì sắp xảy ra, chỉ cảm thấy biểu hiện và sự đụng chạm của đối phương đặc biệt khiến người ta ghê tởm, nhưng hai cánh tay của hắn đã bị hai tên lưu manh khác giữ chặt hai bên, không thể phản kháng bị xé rách quần áo trên người.
Thân hình non nớt trắng trẻo nhỏ bé của thiếu niên ẩn chứa một vẻ ngây ngô trong sáng thuần khiết, hai núm vú hồng hào trước ngực run rẩy dựng thẳng lên trong không khí hơi lạnh. Tên tóc vàng nuốt nước miếng, cười càng thêm bỉ ổi, vươn tay trực tiếp sờ soạng thân hình mảnh khảnh kia.
"Bỏ ra, thả tao ra!" Phủ Tinh Lan chưa từng gặp phải chuyện như vậy, hắn chưa từng bị ai chạm vào như thế, thật ghê tởm, xấu xí, dơ bẩn! Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, gần như sắp nôn ra, trong mắt cũng dâng lên những giọt nước mắt hoảng sợ.
"Ồ, muốn khóc à?" Bàn tay to bẩn thỉu của tên tóc vàng xoa nắn thân hình trắng nõn của hắn, mặc kệ nó giãy giụa, gã xé toạc quần hắn xuống, sờ soạng vào phần đùi non mịn bên trong, cười tà ác nói: "Không khóc không khóc, lát nữa sẽ sướng thôi."
Gã vừa nói vừa dùng một tay cởi khóa quần mình, lôi ra cái bộ phận sinh dục đáng ghê tởm, đặt lên đùi trắng nõn của thiếu niên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro