Chương 18: Thích tin tức tố của anh

Nặc Á nghiêng ngả lảo đảo đâm thẳng vào lòng ngực của Ninh Chiêu.

Vệ binh bên cạnh Hoàng Thái Tử đều kinh hãi, vội vã muốn đem người áp giải, lại bị Ninh Chiêu ngăn lại.

"Đừng lại đây, đi tìm người hầu Beta tới đây."

Một khi tin tức tố phát tán, rất có thể đó là dấu hiệu của một Omega đang trong thời kỳ động dục. Trong tình huống này, việc Alpha tiếp cận sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Nhóm vệ binh nhóm có vài người đã bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, vội vàng chạy nhanh đi tìm người.

Sắc mặt Ninh Chiêu lại rất bình tĩnh, kéo cái người từ trong lòng ngực mình ra, nhẹ nhàng hỏi, "Ngươi có khỏe không?"

Hai má Nặc Á ửng hồng, kiềm không được dựa vào Ninh Chiêu: "Điện hạ... Tôi... Tôi cảm thấy không khỏe lắm..."

Gã cố tình nghiêng cổ về phía Ninh Chiêu, lộ ra tuyến thể sưng đỏ .

Tin tức tố lan tỏa ngày càng đậm đặc.

Ánh mắt Ninh Chiêu thay đổi trong nháy mắt, " Mùi tin tức tố của ngươi thật kỳ lạ."

Nặc Á thầm tính toán trong lòng, ánh mắt mơ màng nhìn về phía Ninh Chiêu, cố ý thả giọng dịu dàng: "Là mùi hoa diên vĩ... Điện hạ."

Gã vốn dĩ chính là một Omega, có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Mọi người đều biết rằng, Hoàng Thái Tử Ninh Chiêu Là người tốt bụng, luôn thương hương tiếc ngọc.

Nặc Á giả vờ mất kiểm soát để tựa vào trong lòng của Ninh Chiêu, mùi hoa diên vĩ ngày càng nồng đậm.

Ninh Chiêu an ủi hắn, nhưng Nặc Á không chú ý rằng, nét mặt Hoàng Thái Tử không hề có ý cười.

Dù Hoàng Thái Tử được bao phủ bởi tin tức tố Omega chất lượng cao thì đối với y nó cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là mỗi lần Ninh Chiêu hít phải mùi hương hoa diên vĩ, ánh mắt của y ngày càng lạnh như tuyết phủ ngày đông.

"Điện hạ, ngài đang làm gì thế?"

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên phá tan kế hoạch của Nặc Á.

Ninh Chiêu quay đầu lại, thấy Y Trạch Nhĩ đang đứng ở bên đường, trên mặt hắn còn mang theo ý cười.

"Nếu tôi không nhìn lầm thì người trong lòng ngài là bạn nhảy của tôi."

Biểu cảm Ninh Chiêu ngay lập tức trở lại vẻ bình thản, y đứng thẳng lưng, tuy một tay y lễ phép đỡ lấy cánh tay của Nặc Á, nhưng khoảng cách giữa hai người đã bị kéo giãn đáng kể.

"Y Trạch Nhĩ, ngươi đến thật đúng lúc, Omega này của ngươi trông có vẻ không tốt lắm."

Y Trạch Nhĩ nhếch môi cười trừ, "Điện hạ, có phải ngài nhầm rồi không, bạn nhảy của tôi là Beta."

"Thật sao?" Ninh Chiêu hơi nhướng mày hỏi, "Nghe nói mấy năm trước ngươi đi tìm Omega có mùi hương hoa diên vĩ, chẳng lẽ không phải vị mỹ nhân nhỏ này sao?"

Nặc Á đứng bên cạnh bỗng nhiên nấc một tiếng.

Y Trạch Nhĩ tỏ ra lãnh đạm, tiến lên kéo Nặc Á qua, nét mặt đầy ôn hòa hỏi, "Ngươi thấy sao rồi? Đừng lo, về nhà thôi."

Nặc Á thầm nghĩ không ổn, nhưng chỉ có thể giả vờ mơ hồ.

Ninh Chiêu lạnh lùng nhìn Y Trạch Nhĩ dịu dàng quan tâm Nặc Á, khi hai người vẫn còn đang vờn nhau thì y đột nhiên nói "Chờ đã."

Nặc Á vội vàng quay đầu lại.

"Cậu ta hình như không muốn đi cùng ngươi" Ninh Chiêu mỉm cười nói, "Hôm nay cũng do hoàng thất chưa tiếp đón chu toàn, bằng không cứ để cậu ta ở lại đây đi, để bác sĩ trong hoàng cung kiểm tra một chút."

Y Trạch Nhĩ thoáng nhìn qua, giọng nói pha chút khinh thường, "Không thể tưởng tượng được điện hạ lại nhiệt tình như vậy."

Đôi mắt Ninh Chiêu ánh lên nét cười, "Ai mà không thương tiếc cho một Omega mỹ lệ, đúng không?"

"Nhưng cậu ta là người của gia tộc Tạp Lạc Tư." Y Trạch Nhĩ chậm rãi đáp, "Không cần phải làm phiền đến bác sĩ trong hoàng cung."

Nụ cười trên khóe môi Ninh Chiêu thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục ý cười, y tiến lên nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Nặc Á.

"Xem ra ngươi thật sự thực để ý đến cậu ta." Ninh Chiêu cười nói, "Vậy nếu ta nhất quyết muốn giữ lại cậu ta thì sao?"

"Y Trạch Nhĩ, ngươi sẽ vì một Omega mà dám đối đầu với ta ư?"

Ánh mắt Y Trạch Nhĩ khẽ nheo lại.

Dưới ánh trăng, hai Alpha im lặng đối diện nhau.

Nếu Thời Thanh có thể chứng kiến được cảnh tượng này, cậu nhất định sẽ hô to cốt truyện đang diễn ra quá nhanh.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Y Trạch Nhĩ lười biếng buông tay, "Nếu điện hạ đã kiên trì như vậy, vậy thì cứ theo ý ngài"

Ninh Chiêu và Nặc Á đều sửng sốt.

Y Trạch Nhĩ đã kéo dài khoảng cách, lúc đi còn đưa lưng về phía Ninh Chiêu vẫy vẫy tay.

"Thưa điện hạ, tình huống của cậu ta không tốt lắm."

Nặc Á bây giờ cảm thấy thật sự khó chịu, không nhịn được tựa thẳng vào người Ninh Chiêu , "Điện hạ......"

"Người tới." Ý cười trên mặt Ninh Chiêu biến mất, "Dẫn đi tìm bác sĩ."

Người hầu Beta chạy tới lôi Nặc Á vẫn còn mang vẻ mặt mờ mịt đi, Ninh Chiêu đứng yên tại chỗ, ánh trăng phủ lên mái tóc dài màu hạt dẻ của y một tầng ánh sáng bạc như sương.

Còn Y Trạch Nhĩ đang chậm rì rì mà đi ra khỏi hoàng cung. Từ trong ống tay áo, lôi ra một món đồ nhỏ để vào lòng bàn tay tùy ý nghịch nó vài lần.

Đó chính là nút tay áo của Vưu Di An, thứ mà hắn đã kín đáo lấy được từ túi của Nặc Á khi vừa chạm vào đối phương.

*

Thời Thanh tỉnh lại giữa một mùi tin tức tố làm cậu cảm thấy an tâm.

Trong căn phòng bệnh rộng lớn, lúc này chỉ có một mình cậu.

Không gian tràn ngập hơi thở vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, Đó là sự hòa quyện giữa tin tức tố champagne và hoa hồng, lẽ ra bình thường nên mang theo hương vị lạnh lùng, nhưng lại đem đến cho Thời Thanh cảm giác dịu dàng và ấm áp.

Cả người cậu đầy sự ấm áp, giống như đang được bao bọc trong một chiếc chăn mềm mại, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

[ Ôi má ơi, đây nhất định là tin tức của Y Lai ân, hóa ra là có mùi hương như vậy. ]

[ Đều đã được trấn an rồi, vậy việc đánh dấu sẽ còn xa sao? Thời Thanh à mày đúng là một con quỷ may mắn mà! ]

Lúc Y Lai Ân đẩy cửa tiến vào, anh chỉ thấy một Omega đang ôm chăn đang lăn qua lăn lại trên giường, chẳng khác nào một bánh quai chèo đang xoay tròn.

Anh không khỏi giật mình một chút, đợi tới lúc Thời Thanh phát hiện ra anh đã đến thì mới dừng việc biến mình thành một chiếc bánh quai chèo.

"Miệng vết thương mới vừa mới tốt lên thôi, em phải cẩn thận hơn."

Tốt xấu gì Y Lai Ân cũng là nguyên soái Đế Quốc đã gặp qua sóng to gió lớn, anh bình tĩnh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng kéo lại chiếc chăn đã bị Thời Thanh vò nát, rồi đắp ngay ngắn lên người cậu.

"Có chỗ nào không thoải mái không? Có cần gọi bác sĩ không?"

Thời Thanh lập tức đỏ bừng cả mặt, xấu hổ đến mức chỉ muốn đội quần lên đầu, vội vã lắc đầu lia lịa.

Y Lai Ân hạ mắt nhìn xuống, thấy Thời Thanh không để ý, liền đưa tay khẽ vuốt lại mái tóc đỏ rối bời của cậu.

"Xin lỗi em, bởi vì tình huống khẩn cấp, tôi đã phóng thích một ít tin tức tố, em có thấy khó chịu không?"

Thời Thanh lắc đầu thật mạnh, sau đó vội vàng dùng tay ra hiệu, như muốn truyền đạt điều gì bằng ngôn ngữ cử chỉ của người khiếm thính.

Nhưng rất nhanh, cậu nhận ra Y Lai Ân không hiểu được những cử chỉ này, liền hoảng hốt tìm kiếm thiết bị hỗ trợ giọng nói của mình ở khắp nơi.

Y Lai Ân khẽ đè lại tay cậu, "Khi trở về tôi sẽ tìm giúp em, chắc là đã đánh rơi ở trong hoàng cung rồi."

Thấy Thời Thanh hơi ngạc nhiên, anh thấp giọng nói, "Tôi đã thông báo cho người quay lại đó đi tìm rồi, đừng lo."

Thời Thanh nhìn vào đôi mắt anh, hàng mi khẽ cụp xuống.

Cậu rất muốn cùng nói chuyện với Y Lai Ân.

[ Vì sao mình ...... lại không thể phát ra âm thanh chứ......]

[ Làm cách nào để cho Y Lai Ân biết rằng, mình thực sự rất thích tin tức tố của anh ấy? 】

Tiếng lòng của thiếu niên tựa như những chiếc lông vũ, nhẹ nhàng đáp xuống sâu trong trái tim Y Lai Ân.

"Không làm em khó chịu là tốt rồi." Y Lai Ân bình thản nói tiếp. "Về sự cố lần này..."

Y Lai Ân vừa muốn mở miệng, Thời Thanh đã vội vàng xua tay, liên tục lắc đầu.

Nhưng Y Lai Ân vẫn tiếp tục nói, "Là lỗi của tôi, tôi không nên để em một mình đến hoàng cung."

Thời Thanh lại lắc đầu thật mạnh.

Cậu nghe rõ sự tự trách sâu sắc trong giọng nói của Y Lai Ân.

Từ trước đến nay, Thời Thanh chưa từng thấy Y Lai Ân như thế này.

Cậu không muốn hắn tự trách. Dù ai cũng nói Thanatos lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng trong lòng cậu, Y Lai Ân là một người mang nặng trách nhiệm hơn bất kỳ ai.

Cậu bị thương, lại còn mang danh nghĩa người nhà Tạp Lạc Tư, chắc chắn đã khiến Y Lai Ân cảm thấy áy náy.

"A......"

Thời Thanh gấp gáp đến mức phát ra một âm thanh rất nhỏ.

"Đừng nhúc nhích." sắc mặt Y Lai Ân thay đổi, nhẹ nhàng đè lại tay Thời Thanh tay, "Miệng vết thương sẽ rách mất."

Thời Thanh ngoan ngoãn im lặng nhưng đôi mắt vẫn không ngừng nhìn Y Lai Ân.

Trong mắt Y Lai Ân, Omega đang vội vã nhưng lại rất nghe lời, đang mở to đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh như một chú cún nhỏ lạc đường.

Nhỏ nhắn thế này, làm người ta thật sự muốn ôm vào lòng mà che chở.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro