Chương 45: Ngay từ đầu anh đã luôn muốn cưới em

Y Lai Ân đưa Thời Thanh tới khu phía Tây.

Nhà họ Thời nằm ở khu phía Nam, Tạp Lạc Tư và hoàng cung đều nằm ở thủ đô ngay tại trung tâm, cho nên đối với Thời Thanh khu phía Tây quả là một nơi xa lạ.

Chiếc phi cơ đậu ngay mảnh đất đầy cỏ xanh tươi.

Thời Thanh được Y Lai Ân nắm tay đi xuống, ánh mắt có chút tò mò.

Từ lối vào gần bãi cỏ, khó có thể nhìn ra được nơi này là công viên hay nơi nào khác.

Y Lai Ân ấm áp giải thích: "Phong cảnh bên hồ không tệ, anh muốn mang em qua đó xem thử."

Anh nói thật không sai, khu này gần như được xây dựng xung quanh một hồ nước lớn và tầm nhìn rất rộng.

Họ đi dọc theo con đường rải đầy đá xanh gần ven hồ một lúc, sau đó nhìn thấy một số tòa nhà ba tầng nằm cách xa nhau.

Có một bãi cỏ lớn phía trước mỗi tòa nhà và hệ thống cảm biến an ninh được lắp đặt bên ngoài.

Hình như đây không phải là công viên mà là một khu dân cư lớn.

Thời Thanh mỉm cười và ra hiệu về phía Y Lai Ân: "Những ngôi nhà như thế này rất hiếm ở Đế quốc."

Với sự phát triển nhanh chóng của khoa học công nghệ hiện nay, rất ít khu dân cư tại thủ đô chiếm diện tích lớn nhưng chỉ có một vài tòa nhà, ngoại trừ những trang viên quý tộc như Tạp Lạc Tư.

Thời Thanh hơi nghiêng đầu: "Nơi này có nhà của Y Lai Ân không?"

Y Lai Ân không trả lời ngay, kéo Thời Thanh tay trong tay tản bộ bên ngoài một lúc, rồi đi đến tòa nhà nhỏ ở phía trong cùng.

Anh dẫn Thời Thanh vào trong, Thời Thanh phát hiện căn nhà tuy lớn nhưng đồ dùng cần thiết đều có, ngay cả cốc cũng được bày ở quầy bar tầng một.

Hơn nữa, phong cách trang trí rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không lạnh lẽo và cứng nhắc như Alpha.

Con robot nhỏ ban đầu đang ngủ ở cửa cảm nhận được cánh cửa mở nên tự động khởi động và trượt đến trước mặt Thời Thanh.

"Xin chào, chào mừng về nhà."

Đúng là nó đang nói với cậu.

Thời Thanh ngạc nhiên tò mò chọc chọc nó, rồi quay đầu nhìn về phía Y Lai Ân.

Y Lai Ân tựa trước cửa nhìn cậu và con robot chơi đùa, khi Thời Thanh quay đầu lại anh mới nói: "Đây là nhà của em."

Thời Thanh sửng sốt, có chút không hiểu ý anh.

Y Lai Ân im lặng một lúc mới nói: "Trước khi kết hôn, anh lo rằng em không muốn ở lại Tạp Lạc Tư."

Thời Thanh ngơ ngác.

"Vì vậy anh đã chuẩn bị chỗ này. Nếu em muốn, anh sẽ cho Mai Lý Khoa đến đây, ít nhất để em có thể thoải mái sống ở đây." Y Lai Ân nói: "Chẳng qua sau đó.."

Sau đó Thời Thanh hình như không có chút nào không vui. Tiếp đó, lại có chuyện xảy ra ở tiệc sinh nhật của Hoàng Thái tử.

Thời Thanh vẫn còn nhớ, Y Lai Ân đã từng nói đã biết việc việc cậu gả thay.

Vào đúng ngày cưới, cậu mới thay anh trai lên xe hoa, nên cậu vẫn nghĩ rằng Y Lai Ân đã chuẩn bị căn nhà này vì không thích cuộc hôn nhân.

Vì thế cậu trêu đùa, giơ tay làm động tác: "Nhưng sau đó thấy em đáng yêu như vậy nên không nỡ để em đi, đúng không?"

Y Lai Ân khẽ cười, kéo tay Thời Thanh lại, kéo cậu đến gần hơn.

"Điều anh muốn nói là..." Y Lai Ân không vội nói tiếp.

Thời Thanh đột nhiên có một dự cảm mơ hồ, nhưng lại cảm thấy suy nghĩ này thật sự hoang đường.

Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Y Lai Ân lại chứng thực suy đoán của cậu.

"Căn nhà này không phải chuẩn bị cho Omega nhà họ Thời."

"Mà là cho em."

Thời Thanh ngây dại.

Giọng điệu của Y Lai Ân mang theo một chút thở dài, như thể đã thỏa hiệp với một quyết định nào đó.

"Ban đầu, anh chỉ muốn em có thể sống trong một môi trường tốt hơn. Ý anh là, một nơi có thể khiến em vui vẻ hơn một chút."

Thời Thanh cố gắng hiểu lời của Y Lai Ân, nhưng vừa mới động tay thì đã bị anh nắm lấy.

Y Lai Ân cúi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt cậu: "Em luôn nói rằng em sống rất tốt ở nhà Thời. Anh không phải không tin em, chỉ là có những chuyện không dễ dàng che giấu được."

Thời Thanh đột nhiên vùng vẫy khỏi tay Y Lai Ân.

Thời Thanh nghiêng đầu nhìn anh, dường như đang tự hỏi gì đó, lúc lâu sau mới ra ký hiệu: "Em có vài câu hỏi, Y Lai Ân phải trả lời đó."

Y Lai Ân nói: "Em hỏi đi."

Thời Thanh suy nghĩ một lúc, rồi quyết định đổi qua thiết bị phát giọng nói.

"Câu thứ nhất, ngôi nhà, này, cho em, sao?"

Y Lai Ân gật đầu.

"Trước, lễ, kết hôn?"

Y Lai Ân im lặng một chút mới nói: "Trước khi thông gia."

Tim Thời Thanh bỗng hẫng một nhịp.

Cậu ngây người hồi lâu, vẫn cảm thấy có chút ảo diệu mới tiếp tục nhấn xuống máy phát giọng nói.

"Nhưng, việc thông gia, là, do bệ hạ, quyết định, mà."

Y Lai Ân nói: "Đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên."

Anh cúi người vươn tay về phía Thời Thanh, Thời Thanh vô thức đặt lên tay anh, sau đó dắt cậu ra sô pha ngoài phòng khách ngồi xuống.

Y Lai Ân ngồi xổm trước mặt Thời Thanh, như vậy Thời Thanh có thể dễ dàng thấy rõ được đôi mắt và biểu cảm trên mặt anh.

"Anh biết bệ hạ luôn để ý đến chuyện hôn nhân của Tạp Lạc Tư."

Y Lai Ân chậm rãi giải thích, bình tĩnh nói: "Em đoán xem, vì sao anh lại dễ dàng đồng ý việc liên hôn này?"

Thời Thanh nhẹ nhàng nhấn vào thiết bị, "Em, cho rằng, Y Lai Ân, không để tâm."

Kết hôn với ai cũng như nhau, miễn không phải là người đáng ghét đều được.

Cậu cũng cho rằng, bất cứ ai cùng Tạp Lạc Tư liên hôn, đều có thể được đến Y Lai Ân đối xử dịu dàng, bởi vì Y Lai Ân là người rất tốt.

Và cậu chỉ là may mắn một chút, tình cờ cũng có được chút yêu thích của Y Lai Ân mà thôi.

Trước đây, Thời Thanh luôn nghĩ như vậy.

Nhưng Y Lai Ân lại nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn vào mắt cậu: "Cho dù không có hôn ước, ban đầu anh cũng đã định đón em đến Tạp Lạc Tư rồi."

"Đương nhiên, với điều kiện là em đồng ý."

Thời Thanh ngơ ngác làm động tác: "Em luôn nghĩ rằng, Y Lai Ân không nhớ em."

"Xin lỗi." Y Lai Ân nói, "Anh nên đến tìm em sớm hơn."

Một cơn sóng dữ dội dâng trào trong lòng Thời Thanh.

Sao có thể như vậy được.

Mấy năm nay, không phải chỉ có mình cậu cố hết sức chạy về phía Y Lai Ân sao.

Rõ ràng ở trên con đường này, ngoài cậu ra thì không có ai khác.

Y Lai Ân nhìn biểu cảm của Thời Thanh, siết chặt tay cậu, tiến lại gần hơn một chút, nhẹ nhàng ngước lên nhìn cậu.

Hầu hết mọi người đều phải ngước nhìn Nguyên soái của Đế quốc, kiểu ngưỡng vọng này khiến anh trở nên xa vời, đáng sợ.

Nhưng khi nói chuyện với Thời Thanh, chính anh lại là người ngước nhìn cậu.

"Lúc đầu, anh chỉ để ý đến em nhiều hơn một chút."

"Sau khi tốt nghiệp quân đội, liên tiếp nhiều năm ở chiến trường, anh chỉ có thể nghe được vài tin tức vụn vặt về em từ nơi khác."

"Lẽ ra, em nên có một cuộc sống vui vẻ."

"Nhưng có một khoảng thời gian, ngay cả những tin tức vụn vặt đó cũng trở nên ít dần."

Nghe đến đây, hàng mi của Thời Thanh khẽ run lên dữ dội, tim đập nhanh hơn.

Cậu lo lắng cắn môi, mạnh đến mức dường như có thể ngửi thấy mùi máu tanh.

Y Lai Ân đưa tay đè vào môi cậu, nhẹ nhàng nhưng không cho phép cậu tiếp tục hành động đó.

"Sau đó, nhà họ Thời thông báo với bên ngoài rằng em bị bệnh, muốn biết tin tức của em lại càng khó khăn hơn."

"Anh quanh năm phải đi chinh chiến, lực bất tòng tâm, đôi khi nhận được tin tức cũng sai lệch, có người nhầm lẫn giữa em và Thời Ý rồi gửi thông tin của anh trai em cho anh."

"Anh đoán rằng, có lẽ em sống cũng không tốt."

Một cặp anh em có ngoại hình đẹp gần như giống hệt nhau, không có lý do gì một người tỏa sáng rực rỡ, còn người kia lại như biến mất, không ai nhắc đến.

Ngay cả một chút tin tức cũng không thể tra được.

"Vậy nên, anh đã có suy nghĩ chờ chiến sự lắng xuống sẽ tìm cơ hội gặp em."

Thừa dịp chiến sự tạm lắng, Y Lai Ân trở về thủ đô.

Khi đang suy nghĩ một cái cớ để gặp Thời Thanh, anh lại tra được nhiều tin tức không ổn lắm.

Thời Thanh không có bất kỳ hồ sơ nhập học nào, không có trong thủ đô, cũng không có trong toàn bộ Đế quốc.

Không có ghi chép ra ngoài, không có lịch sử du lịch, thậm chí ngay cả hồ sơ khám bệnh cũng không có.

Như thể trên thế giới này chưa từng tồn tại người tên Thời Thanh.

Lần ghi nhận gần nhất là tám năm trước, một lần đi lại bằng phương tiện công cộng, cùng với Thời Ý.

Sau đó thì không còn gì nữa.

Nhưng Thời Thanh vẫn còn sống, cho dù là người hướng nội đến đâu, dù suốt tám năm không ra khỏi nhà lấy một lần, cũng không thể không có bất kỳ ghi chép nào.

Y Lai Ân hiểu rất rõ những bí mật bẩn thỉu của các gia tộc lớn trong thủ đô.

Anh biết chỉ có một khả năng duy nhất – Thời Thanh không được phép ra ngoài, chính xác hơn là không được phép tồn tại.

"Vậy nên, kế hoạch ban đầu muốn gặp em đã thay đổi thành tìm cách kết hôn với em."

Y Lai Ân dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt không biết đã tràn ra từ khi nào nơi khóe mắt Thời Thanh: "Có danh nghĩa của Tạp Lạc Tư, ít nhất em có thể sống tốt hơn một chút."

"Chỉ cần mối quan hệ hôn nhân của chúng ta vẫn còn, sau này nếu anh chết, Tạp Lạc Tư cũng sẽ mãi mãi bảo vệ em."

Thời Thanh vội vàng nắm chặt tay anh, lắc đầu thật mạnh.

"Y Lai Ân, không chết."

Y Lai Ân khẽ cười, thuận theo cậu nói: "Ừ, tạm thời anh không chết."

Thời Thanh vẫn đang tiêu hóa những lời của anh, có chút bất an giơ tay làm động tác: "Y Lai Ân, anh tra được chuyện em bị bệnh rồi à?"

"Ừ." Y Lai Ân không có ý định nói cho Thời Thanh vào lúc này.

Anh không hề tin vào lý do gọi là "bị bệnh".

Là chuyện gì đã khiến Thời Thanh biến mất khỏi thế giới bên ngoài suốt tám năm, là chuyện gì đã khiến cậu từ đó không còn mở miệng nói chuyện nữa?

Nếu Thời Thanh không muốn nhắc đến thì cũng không sao.

Nhưng bất kỳ thứ gì đã từng làm tổn thương cậu, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm ra chân tướng.

"Vậy nên, không phải anh không muốn đánh dấu em."

Chủ đề đột nhiên chuyển về cuộc trò chuyện trước đó, Thời Thanh suýt nữa không theo kịp.

Ánh mắt Y Lai Ân trầm xuống, thấp giọng nói: "Ước nguyện ban đầu của anh là để em có thể sống thoải mái ở Tạp Lạc Tư, khỏe mạnh hơn, vui vẻ hơn một chút."

Alpha luôn lạnh lùng cứng rắn khẽ cười tự giễu: "Vì vậy, dù biết rằng hầu hết Omega đều sợ hãi Tạp Lạc Tư, anh vẫn liều lĩnh thực hiện kế hoạch này."

Nhưng không ngờ rằng, khi anh vừa trở về từ chiến trường, Hoàng đế đã ngay lập tức ban hôn.

"Chỉ cần không đánh dấu," Y Lai Ân nhìn Thời Thanh, giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng, "Mọi tội ác của Tạp Lạc Tư đều không liên quan đến em."

Thời Thanh bỗng nhào thẳng vào ngực Y Lai Ân.

Omega gần như đã dùng hết sức lực của mình, ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Alpha.

Cậu lắc đầu thật nhanh, nắm lấy cánh tay Y Lai Ân, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.

"Em không tin..." Thời Thanh chậm rãi ra dấu bằng tay.

Y Lai Ân nói: "Không sao đâu."

Thời Thanh lại lắc đầu, tiếp tục ra dấu:

"Ý em là, em không tin vào lời nguyền hay tội ác."

"Y Lai Ân, còn cả Vưu Di An, Y Trạch Nhĩ, đều không có tội."

"Y Lai Ân có thể biến thành một chú chim xinh đẹp, đó là vì Y Lai Ân rất lợi hại."

"Lời nguyền, em không hiểu, nhưng em không sợ và cũng không tin vào nó."

Nhìn động tác của cậu, sắc mặt Y Lai Ân thoáng thay đổi, nhưng trước khi Thời Thanh kịp nhận ra, anh đã nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình.

Anh nghĩ, Thời Thanh là một Omega rất thông minh.

Nhưng có một số chuyện, thực sự không thể để cậu ấy biết.

Thời Thanh không biết Y Lai Ân đang nghĩ gì, cậu vẫn tiếp tục ra dấu: "Nhưng không sao cả, em biết anh không đánh dấu cũng là vì Y Lai Ân muốn tốt cho em"

"Y Lai Ân, có thể thích em, đã là một điều rất đặc biệt, không có gì sánh bằng rồi."

"Không đánh dấu, em vẫn có thể sống bên Y Lai Ân cả đời."

Y Lai Ân im lặng một lúc rồi mới hỏi: "Em muốn... sống cả đời với một Alpha như anh sao?"

Thời Thanh mạnh mẽ gật đầu, cười tít mắt rồi chỉ vào Y Lai Ân.

"Đẹp trai, tuấn tú, cực kỳ tốt, của em."

Cổ họng Y Lai Ân khẽ chuyển động: "Có lẽ, em sẽ rất vất vả."

Thời Thanh lại lắc đầu: "Y Lai Ân mới là người vất vả hơn."

Y Lai Ân không nói thêm gì nữa, siết chặt vòng tay, ôm lấy Thời Thanh đứng dậy.

Ánh nắng rơi xuống dưới chân anh.

Thời Thanh vươn tay chạm vào đôi mắt Y Lai Ân. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt vàng ấy trông lại càng sáng hơn.

Giống như thiên thần vậy.

Thời Thanh thất thần nghĩ, rồi nhân cơ hội này cúi đầu đặt một nụ hôn lên mắt Y Lai Ân.

Trịnh trọng, đầy ngưỡng mộ.

Sau đó, cậu vòng tay ôm lấy cổ Alpha, vùi mặt vào lòng anh.

Một lúc lâu sau, trong bầu không khí đẹp đẽ này, Thời Thanh gần như sắp chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đột nhiên, trong đầu lại nảy ra một câu hỏi—

Thế nhưng... tại sao Y Lai Ân lại biết anh trai cậu sẽ đào hôn?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro