Chương 59

Thiết kế của quán KTV này không giống những nơi khác lắm, cứ như là sau khi tiếp quản thì không sửa sang lại mà đổi thẳng thành KTV, bên trong không chỉ có bàn ghế mà còn có một phòng chứa đồ tạp nham nhỏ. Hơi giống như được cải tạo từ một quán chuyên tổ chức tiệc tại gia.

Sở Văn Lâm lặng lẽ đi theo sau lưng Thích Dụ, bước vào trong.

Đây là một căn phòng nhỏ hẹp, bên trong bày biện toàn là những đồ vật bỏ đi, còn có mấy khúc củi gỗ, không biết dùng để làm gì, khiến cho căn phòng bé tí bị chất đống đến mức chỉ còn lại một khoảng đất rất nhỏ để đặt chân. Nhưng hiện tại tất cả đã phủ lên một lớp bụi dày.

Khi cửa còn chưa đóng lại, Sở Văn Lâm thấy Từ Thành Châu ở bên ngoài nhận một cuộc điện thoại, còn đi ra ngoài một chuyến.

Sở Văn Lâm thầm nghĩ phen này không phải toi rồi sao, thế thì bọn họ chẳng phải sẽ phải ở đây rất lâu à?

Thích Dụ từ từ kéo cửa lại, khóa trái phòng chứa đồ từ bên trong nghe một tiếng "cạch".

Ở trong một không gian chật hẹp như vậy cùng với Thích Dụ, Sở Văn Lâm có chút căng thẳng lùi về sau mấy bước, lại không cẩn thận đụng phải mấy khúc củi gỗ kia.

Thích Dụ đưa tay nắm lấy tay anh, kéo anh đến bên cạnh mình, hai người đều đã cởi áo khoác để ở bên ngoài, hôm nay Thích Dụ mặc chiếc áo len màu xanh lam mà Sở Văn Lâm tặng hắn, màu xanh đậm mang theo một vẻ trầm ổn, rất hợp với khí chất của hắn, "Chỗ đó bẩn, đứng ở đây là được rồi."

Tiếp theo là một trận im lặng.

Thích Dụ cúi mắt nhìn hai bàn tay đang nắm vào nhau, "Không thoải mái à?"

"?" Sở Văn Lâm khó hiểu ngẩng đầu lên, Thích Dụ liền dùng hành động để cho anh biết ý của mình.

Thích Dụ lật tay lại, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay Sở Văn Lâm, đan lấy năm ngón tay anh, sau đó cúi đầu tựa lên vai anh.

"Thích Dụ..." Sở Văn Lâm thật ra vẫn chưa nghĩ thông suốt, anh có rất nhiều điều băn khoăn.

Thích Dụ ngước mắt lên, kéo hai tay Sở Văn Lâm đặt lên eo mình, giơ tay ôm lấy cổ anh, nhìn chăm chú vào mắt anh, không cho Sở Văn Lâm cơ hội từ chối, liền hôn lên.

Khác với lần thử chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước trước đó, lần này Thích Dụ không còn đè nén bản thân nữa, hắn ngậm lấy môi Sở Văn Lâm, nhẹ nhàng mút vào day cắn, như thể hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, hoàn toàn khuấy đảo rồi dung hợp hơi thở của hai người.

Sở Văn Lâm có chút không chịu nổi, vừa mới giơ tay lên, Thích Dụ liền cúi xuống cắn vào yết hầu của anh, làm anh cả người cứng đờ, hồi lâu không có động tác, cuối cùng tay anh lại buông xuống bên hông Thích Dụ.

Thích Dụ cúi đầu, chóp mũi chạm vào cổ áo, hơi thở phả ra đều phun lên vùng cổ của anh, hàm răng cắn một miếng thịt non nhẹ nhàng day nghiền, mang theo ý tứ uy hiếp.

Sở Văn Lâm cũng không dám phản kháng nữa, mặc cho hắn hô hấp và hôn lên cổ mình, sau đó nhìn hắn lại ngẩng đầu áp lên môi.

Trong nụ hôn triền miên thân mật, Sở Văn Lâm mơ hồ nghe thấy bên ngoài dường như có một trận reo hò, có lẽ cái chai lại dừng lại trước mặt ai đó.

Thích Dụ lộ ra hàm răng cắn nhẹ vào môi trong của anh, mới khiến anh tập trung trở lại, Thích Dụ thở ra, tay phải ấn gáy anh làm anh nhìn vào mình, ba chữ "Nhìn tôi đây" chỉ vang lên trong nháy mắt, liền bị chôn vùi trong miệng hai người.

——

Có lẽ trò chơi đã xong, Từ Thành Châu ở bên ngoài hô một tiếng, "Này, hai người có thể ra được rồi."

Thích Dụ lúc này mới từ từ buông anh ra.

Trán Sở Văn Lâm thậm chí còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, anh vuốt lại tóc, điều hòa lại hơi thở có chút dồn dập.

Thích Dụ tỉ mỉ cài lại chiếc cúc áo sơ mi của Sở Văn Lâm vừa bị cởi ra, che đi vết hằn bên trong, sửa lại cổ áo cho anh.

Trong khoảng thời gian họ đi ra, trên bàn đã bắt đầu một vòng chơi mới, cái chai lắc lư quay tròn, cuối cùng dừng lại trước mặt Cố Ngọc Phong.

Vì Sở Văn Lâm và Thích Dụ bị nhốt vào trong, nên bọn họ đã đổi chỗ một chút, người ngồi đối diện Cố Ngọc Phong chính là Từ Thành Châu.

Hắn cũng nhìn ra ý của Cố Ngọc Phong, cố tình chọn một hình phạt mập mờ nhất, "Ôm người khác giới gần nhất một cái."

Cố Ngọc Phong sững sờ một chút, nhìn về phía Tống Nhụy.

Ngay lúc Từ Thành Châu chuẩn bị nói đổi cái khác, Tống Nhụy cười một tiếng, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh mà động lòng người, "Được thôi."

Thế là trong ánh mắt của mọi người, Cố Ngọc Phong có chút căng thẳng dang tay ra, nhẹ nhàng ôm Tống Nhị một cái.

"Thế nào? Bên trong có lạnh không?" Vòng chơi này kết thúc, Từ Thành Châu không bắt đầu ngay, mà thúc khuỷu tay Sở Văn Lâm, ánh mắt liếc qua Thích Dụ, ám chỉ nói.

"...Cảm ơn, không lạnh." Sở Văn Lâm bây giờ vẫn cảm thấy nhiệt độ toàn thân vẫn chưa hạ xuống, cổ họng cũng khát khô, liền tìm một cái cốc tự rót cho mình một ly uống cho đã khát, nhưng lúc ngửa đầu ngửi thấy mùi của chất lỏng trong ly thì cảm thấy không đúng, chỉ là đã quá muộn, ly "nước" này đã theo cổ họng nuốt xuống.

"Khụ khụ khụ." Anh bị sặc đến cúi người ho khan, thứ uống vào là rượu chỉ ho ra được một phần, phần còn lại đã theo cổ họng chảy vào trong cơ thể, Thích Dụ bên cạnh vỗ lưng cho anh xuôi khí một lúc, cầm lấy ấm nước trên bàn ngửi ngửi, liền nheo mắt nhìn về phía Từ Thành Châu.

"Sao đây lại là rượu." Sở Văn Lâm cầm lấy ấm nước xem thử, rõ ràng là ấm trà mà.

Từ Thành Châu chột dạ cười vài tiếng, "Chẳng phải là để cho tiện, nên tớ đổi thành rượu sao. Không sao đâu, dù sao cậu cũng thành niên rồi, uống một chút không sao cả."

Nhưng cơ thể này hiện tại vẫn còn rất trẻ, mười mấy năm qua không uống rượu, không có khả năng chống cự với cồn. Bây giờ đột nhiên uống một ngụm, một lát sau mặt Sở Văn Lâm liền đỏ bừng lên.

"Tớ đặt bánh kem tới rồi, lát nữa cậu ăn một chút là đỡ." Từ Thành Châu nhận được điện thoại, vỗ vỗ vai Sở Văn Lâm, rồi chuồn ra ngoài.

"Rất khó chịu à?" Thích Dụ nhìn Sở Văn Lâm hỏi.

"Vẫn ổn, chỉ là vừa rồi bị sặc." Tuy nói vậy, nhưng thật ra tai anh đã bắt đầu đỏ ửng.

Một lát sau Từ Thành Châu liền cầm bánh kem quay lại, "Đừng chơi nữa, ăn bánh kem trước đi."

Bảy người mới đứng dậy dọn dẹp rác trên bàn vào thùng rác, đặt bánh kem lên.

Trên cây nến cắm biển số mười chín, Từ Thành Châu cầm một cái bật lửa châm tim nến.

"Vậy thì chúc tiểu Từ của chúng ta, Từ Thành Châu mười chín tuổi sinh nhật vui vẻ! Năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có hôm nay." Không biết ai khởi xướng, không khí trở nên vui vẻ, bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật.

Ánh nến leo lét mờ ảo, ấm áp lạ thường, Từ Thành Châu nhắm mắt ước nguyện, cúi đầu thổi tắt nến.

Sau khi rút nến ra, Từ Thành Châu đã bị những người khác quẹt mấy miếng bơ lên mặt, "Oa, các cậu chơi đánh lén."

Không khí trở nên hỗn loạn, trừ Thích Dụ ra ai cũng bị bôi bơ, trông có chút nhếch nhác, Cố Ngọc Phong tuy đưa tay bảo vệ Tống Nhụy nhưng cũng khó thoát vận rủi, nhưng mọi người cũng không tức giận, ngược lại đều vui vẻ đùa giỡn.

Chỉ có một mình Thích Dụ lạnh lùng đứng ở một bên, dáng vẻ không vương chút khói lửa nhân gian, Sở Văn Lâm đưa tay quẹt một miếng bơ trên bánh kem bôi lên má hắn.

Những người khác đều đang cười đùa ồn ào với nhau, không chú ý đến bọn họ, Thích Dụ đưa ngón cái quệt qua mặt, lau đi, đầu lưỡi liếm một vòng trong lòng bàn tay, đưa miếng bơ mà hắn vốn không thích ngọt ngấy vào miệng.

Thời gian nhanh chóng trôi đến hơn 10 giờ tối, tám người bàn bạc một chút, chuẩn bị về nhà.

"Ủa? Cậu uống rượu à?" Tống Nhụy đi ngang qua Sở Văn Lâm thì khịt khịt mũi, dừng bước chân, chất vấn: "Cậu uống rượu từ khi nào thế?"

"Có nồng vậy sao?" Anh chỉ uống nửa ly còn chưa nuốt hết, Từ Thành Châu cười một cách gian manh chen vào nói: "Tớ mua là loại hương nồng mà."

"Còn không phải tại ai à." Sở Văn Lâm đẩy đẩy cậu ta, Tống Nhụy cũng biết là chuyện gì, "Tóm lại vẫn nên ít đụng vào, thuốc lá rượu bia gì đó, tuy cậu 18 tuổi rồi, nhưng dì sẽ lo lắng đấy."

"Biết rồi." Sở Văn Lâm vốn cũng không định uống.

Từ Thành Châu ở một bên xem trò vui, "Tống Nhụy tâm tư quá tinh tế, ai mà tìm được cậu làm bạn gái chắc vui chết mất."

Cố Ngọc Phong bên cạnh vừa nghe, lập tức cảnh giác quay đầu lại, dò xét hắn một cách nguy hiểm, kéo Tống Nhụy về.

Tống Nhụy bị kéo đi, chỉ có thể quay đầu lại nhìn Sở Văn Lâm một cái.

Cô thật ra vẫn muốn hỏi một chút xem quan hệ của Sở Văn Lâm và Thích Dụ tiến triển thế nào rồi, nhưng bây giờ xung quanh có người lại không tiện lắm, hắn ở đó nên cô chỉ có thể nén lại lời muốn hỏi mà cùng Cố Ngọc Phong ra khỏi quán KTV.

Suýt nữa thì quên còn có vị này. Từ Thành Châu xấu hổ cười cười, một bên lau bơ trên tóc, một bên đổi chủ đề, "Sở Văn Lâm, không phải cậu có đối tượng rồi sao? Sao không gọi đến."

"Đối tượng?" Sở Văn Lâm nhất thời chưa phản ứng lại.

"Đúng vậy, còn không phải là người tặng cậu sô cô la đó sao."

Nói đến đây Sở Văn Lâm mới nhớ ra, liếc nhìn Thích Dụ, nghẹn lời không nói được.

Đi đến đại sảnh, ánh đèn sáng ngời chiếu rọi mọi người. Nhiệt độ trong KTV rất nóng, Sở Văn Lâm ôm áo khoác chuẩn bị ra cửa mới mặc vào, lại không ngờ vết hằn trên cổ lộ ra một chút, vừa hay bị Từ Thành Châu đang nói chuyện bên cạnh nhìn thấy.

"Từ từ, chỗ này của cậu là cái gì?" Ánh mắt Từ Thành Châu đột nhiên trở nên sắc bén, ghé sát lại gần, đưa tay định kéo cổ áo Sở Văn Lâm ra, lại bị Thích Dụ ngắt lời, hắn vòng ra giữa bọn họ, ngăn cách hai người, "Lễ tân đến rồi."

Mấy chàng trai đưa các cô gái lên một chiếc taxi vừa đến, Cố Ngọc Phong lái xe máy đi rồi, những người còn lại thì đứng bên lề đường vừa trò chuyện vừa chờ xe.

Gió đêm lạnh buốt cũng không phải chuyện đùa, Từ Thành Châu hà hơi lạnh, nói chuyện phiếm với Sở Văn Lâm, hắn uống hơi nhiều một chút, nên bây giờ cũng có chút mơ màng, hoàn toàn không nhớ Thích Dụ đang đứng ngay bên cạnh Sở Văn Lâm, hỏi thẳng: "Thật ra tớ có một chuyện rất tò mò, hình như ngay từ đầu cậu đã gọi thẳng tên lớp trưởng, cậu không sợ cậu ta à?"

Sở Văn Lâm liếc nhìn Thích Dụ, "Cũng bình thường, tớ còn tưởng là cậu ta không thích người khác gọi cậu ta là lớp trưởng."

"Làm gì có chuyện đó." Từ Thành Châu trợn trắng mắt, "Bọn tớ gọi gần ba năm rồi, cậu ta có nói gì đâu. Cũng chỉ có cậu mới trị được cậu ta thôi."

"Vậy sao?" Sở Văn Lâm trầm ngâm một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hôm nay mây rất ít, nên những vì sao sáng lạ thường.

Ngón trỏ của Thích Dụ bên cạnh câu lấy ngón tay anh, khi Sở Văn Lâm nhìn qua, cũng thuận thế nhìn về phía anh.

Nếu hỏi tại sao, Thích Dụ chỉ là thích cảm giác tên của mình được thốt ra từ miệng của Sở Văn Lâm mà thôi.

Xe tới rồi.

Những người khác về nhà, Sở Văn Lâm và Thích Dụ trở về trường.

Sở Văn Lâm lấy chìa khóa mở cửa, nhưng hình như đã bị khóa từ bên trong.

Thử rất nhiều lần đều không mở được, Sở Văn Lâm đang định gõ cửa để bạn cùng phòng ra mở, lại bị Thích Dụ kéo lại, "Hôm nay ở lại chỗ tôi ngủ đi."

——

Ngày hôm sau, bạn cùng phòng của Thích Dụ dậy rất sớm, đang định ra cửa thì mới phát hiện trên giường Thích Dụ lại có thêm một người.

Hai người đầu kề vào nhau, đang yên tĩnh ngủ say.

Cậu ta chỉ liếc nhìn một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.

Thích Dụ nghe thấy tiếng động tỉnh giấc một chút, thấy Sở Văn Lâm đang ngủ ngon lành, liền xoay người ôm lấy eo anh, tựa đầu lên vai anh rồi lại ngủ thiếp đi.

Nắng sớm ngoài cửa sổ đã chiếu vào, không còn lạnh lẽo như lúc đông giá, chiếu vào người đã có độ ấm.

Mùa đông sắp kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro