Chương 79: Thiên Đạo giáo

Edit & trans: Cá Ham Ngủ

Đng quên vote và cmt cho tui zui nha c nhà iu🐳💞
_____________________________

Chương 79: Thiên Đạo giáo

Khi mới tám tuổi đã bị Thạch Nhiên diệt môn, mười ba tuổi trở về Thạch Quốc, mười lăm tuổi chu du khắp các quốc gia để thu thập tình báo cho Thạch Nhiên và liên lạc với các nội gián mà Thạch Nhiên sắp xếp vào đó ......

Tô Mạc buông tài liệu trong tay xuống, lẩm bẩm: "Thanh Sương hiện tại đang đi theo sau Tôn Hạo Nhiên, không biết Tôn Hạo Nhiên có thể an toàn mang tư liệu về Võ Quốc không."

Ánh mắt Cố Vân Châu lóe lên vẻ ấm áp khi nhìn Tô Mạc, Tô Mạc ngẩng đầu nhìn biểu cảm lạnh lẽo như khối sắt của hắn nhướng mày cười nói: "Bồi ta thả lỏng gân cốt."

Lời nói còn chưa hoàn toàn dứt trong phòng đã không còn thấy bóng dáng của hai người nữa.

Ngoài hoàng thành, đỉnh núi Bạch Lộ lập lòe tỏa ra hàn quang bốn phía ánh mắt Tô Mạc sắc bén như đao, Cố Vân Châu ra tay không hề lưu tình chút nào, căn bản nhìn không ra hai người này đang trong quan hệ tình nhân một chút nào.

Bàn tay con người thon dài tinh tế, kiếm sắt rắn rỏi sắc bén, tiếng kim loại va chạm vang lên, ánh mắt Tô Mạc sắc bén cánh tay giống như một con rắn linh hoạt lướt về phía cổ họng Cố Vân Châu, Cố Vân Châu nhanh chóng phản ứng lại nắm chặt cổ tay Tô Mạc, nhưng lại bị Tô Mạc dùng nội lực mạnh mẽ né tránh được.

Thân hình hai người thỉnh thoảng lập loè như tia điện trên đỉnh núi, từng cây đại thụ nổ ầm ầm đá vụn vẩy ra tứ tán, hai người đánh lâu đến mức khó có thể dứt ra căn bản không để ý đến thời gian đã trôi qua bao lâu.

Chờ khi hai người dừng lại, mặt trời hoàng hôn đã lặn chuyển mình thành các vì tinh tú ngập trời, Tô Mạc cầm thanh kiếm sắt bình thường của Cố Vân Châu ngó trái ngó phải có chút nghi hoặc hỏi: "Thanh kiếm này có ý nghĩa đặc biệt gì đối với ngươi sao?"

Cố Vân Châu đi đến bên người Tô Mạc nhìn thanh kiếm sắt của hắn trong tay cậu nói: "Không cần đổi."

Tô Mạc ném kiếm sắt về cho hắn: "Nếu ngươi đổi sang vũ khí lợi hại hơn, nói không chừng ta sẽ bại dưới tay ngươi."

Cố Vân Châu: "Ta muốn có đối thủ, không phải thắng bại."

"Còn không phải là bồi luyện hay sao?" Tô Mạc phi thân xuống núi đi đến một cái hồ nhỏ thả người nhảy vào, lại lần nữa xuất hiện trên mặt nước đã là hình ảnh khiến người ta chảy máu mũi, Tô Mạc dựa vào một tảng đá, ái muội nói với Cố Vân Châu: "Không cùng đến đây sao?"

Ánh mắt Cố Vân Châu tối sầm lại ném đai lưng của mình xuống nền cỏ, Tô Mạc hai mắt nóng bỏng nhìn cơ thể cường tráng rắn chắc của hắn từng bước một tới gần, duỗi tay nắn bóp cơ bắp trước ngực hắn cười tà ác: "Nếu ngươi sống ở thế kỷ 21 chắc chắn sẽ được săn đón đến mỏi tay."

Khuôn mặt và dáng người này đủ để cậu lúc đó phải bỏ ra một khoản tiền lớn để bao nuôi. Tô Mạc cúi đầu cắn vào bộ ngực săn chắc kia, Cố Vân Châu cứng đờ người, sau đó đẩy Tô Mạc lên tảng đá lớn, đè lên người cậu.

"Cứng quá." Tô Mạc nhíu mày khi cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo của tảng đá dưới thân.

Cố Vân Châu lập tức ôm Tô Mạc lăn sang một bên, sau đó ấn ót Tô Mạc xuống, hôn lên đôi môi ướt át của Tô Mạc. Tô Mạc vòng tay qua cổ Cố Vân Châu, mạnh mẽ hôn trả, nước hồ lạnh lẽo chảy dưới thân nhưng không lại thể dập tắt được ngọn lửa dục vọng của bọn họ.

Cảm nhận được đôi tay của Cố Vân Châu đang giữ chặt lấy eo mình, mạnh mẽ đẩy mình xuống, lông mày Tô Mạc hơi nhíu lại, nói: "Chậm lại." Tô Mạc vươn tay ra giữ lấy vật cứng nóng bỏng của mình, nín thở, chậm rãi ấn vào bên trong, hơi nóng ẩm ướt, chặt chẽ khiến Cố Vân Châu vốn vẫn luôn có tính tự chủ rất tốt, mạnh mẽ thúc vào bên trong.

Tô Mạc ngồi ở trên người hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt ngập ánh nước mơ hồ, nhớ tới lần trước người này đã khiến cậu không thể xuống giường, Tô Mạc không nhịn được quát mắng: "Đừng nhúc nhích!"

Nếu không, cậu sẽ phải đứng để tham dự cuộc họp sang ngày mai.

Cố Vân Châu nhìn cậu thật sâu, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, đôi bàn tay to lớn nắm chặt lấy vòng eo thon thả của Tô Mạc.

Cảm nhận được cự vật nóng bỏng trong cơ thể, Tô Mạc chậm rãi động đậy. Hơi thở của Cố Vân Châu dần dần trở nên thô nặng, trên trán chảy xuống từng hạt mồ hôi, chịu đựng động tác thong thả lên xuống của Tô Mạc. Tô Mạc dừng động tác, cúi người liếm môi Cố Vân Châu, giọng điệu tràn đầy cám dỗ: "Cảm thấy thoải mái không?"

"A! Cố Vân Châu..." Tô Mạc đột nhiên bị đè xuống tảng đá, trong lòng vang lên một hồi chuông báo động, hoảng sợ nói: "Nhẹ hơn... A...."

Vật to lớn, dày cộm kia lập tức xuyên xỏ mạnh mẽ trong cơ thể, hoàn toàn không để ý tới tiếng kêu kinh ngạc của Tô Mạc, bắt đầu ra vào dữ dội.

Tô Mạc chống hai tay lên vai Cố Vân Châu, ngăn cản hắn tiến lên, thỉnh thoảng lại thở hổn hển nói: "Ngươi... nhẹ hơn...."

.

.

.

Cùng Cố Vân Châu hoang đàng cả đêm trong núi thế nên buổi thượng triều ngày hôm sau xém nữa là cậu đã đến trễ giờ, Tô Mạc cứng còng ngồi trên long ỷ đôi mắt nhìn quét qua một đám đại thần đang cúi đầu lễ bái lược dằn xuống nỗi lòng muốn điều chỉnh lại tư thế, chịu đựng sự khó chịu dưới thân nói: "Bình thân."

"Tạ điện hạ!"

Tô Mạc dựa nghiêng người trên long ỷ có hơi thất thần nói: "Các khanh có việc cần khải tấu?"

Một lão thần đi ra khỏi đội ngũ hướng Tô Mạc nói: "Bẩm điện hạ, vi thần có việc muốn khải tấu, hôm qua Vị Dương Quận truyền đến một tin tức, có một thế lực nổi lên trong dân gian tự xưng là Thiên Đạo giáo, lấy cờ hiệu muốn ' thay trời hành đạo ' chiêu binh ở khắp nơi truyền bá nhiều tin đồn gây hoang mang cho nhân tâm."

Thiên Đạo giáo, thật sự có gan mới dám đặt cái tên như vậy.

Sắc mặt Tô Mạc mang theo chút lạnh lẽo, hỏi: "Bọn họ có bao nhiêu người, ai là kẻ cầm đầu?"

Lão thần cung kính nói: "Hồi điện hạ, theo tin tức truyền tới thì đại khái có hơn 3000 người, thủ lĩnh tên Tế Tuyết - cánh tay trái và Lữ Triệu - cánh tay phải đắc lực của Phàn Cường."

Phàn Cường!

Trong mắt Tô Mạc lóe lên một tia sát ý, nói: "Vị Dương quận thủ quản đốc không tốt nên bị cách chức, Tần tướng quân ngươi phái người đi tiêu diệt tà giáo."

Tần Khôn Vũ lập tức lĩnh mệnh nói: "Tuân mệnh."

Lúc này, Hình Bộ thượng thư Vương Chí Thành thấp thỏm đi đến giữa đại điện nói: "Khởi bẩm điện hạ, Điền Quốc Hải cùng phản quân tam phương và thủ lĩnh của phản quân phía Đông Nam đã bị chém đầu, mà thủ lĩnh phản quân phía Tây Nam Ngô Tật và thủ hạ đã bị áp giải đến hoàng thành, xin hỏi điện hạ...... Nên xử lý như thế nào?"

Theo lẽ thường phản quân tất nhiên sẽ phải chịu hình pháp, huống chi là thủ lĩnh phản quân tru di cửu tộc cũng không quá, nhưng ai bảo lão là ông ngoại của nam sủng của Thái tử cơ chứ? Nếu giết lão đến lúc đó Vân Phi Vũ kia lại thổi gió bên gối Thái tử mình không phải sẽ chết chắc à.

Vương Chí Thành do dự bất an ở phía dưới chờ Thái tử lên tiếng.

Ngón tay Tô Mạc gõ tay vịn của ghế dựa, nhíu mày nói: "Trước cứ nhốt lại." Trước mắt Vân Phi Vũ chính là nhân vật quan trọng nhất trong việc thi hành chính sách mới của cậu, Tô Mạc không muốn vì chuyện khác mà cản trở việc thi hành chính sách mới, đương nhiên không thể phủ nhận rằng cậu có một chút tư tâm.

Sau khi hạ triều, Tô Mạc đi đến phòng nghị sự, một đám học giả trẻ tuổi đã chờ rất lâu ở đây.

"Tham kiến điện hạ." Liễu Hi cùng mọi người quỳ xuống, đôi mắt trộm nhìn thoáng Thái tử uy phong lẫm lẫm, nhìn thấy ánh mắt Thái tử đang chuyển qua người mình hắn còn không quên liếc mắt đưa tình một cái.

Tô Mạc coi như không có việc gì xảy ra thu hồi ánh mắt ngồi xuống nói: "Bình thân."

"Tạ điện hạ."

Lâm Tư Viễn đứng dậy nói với Tô Mạc: "Điện hạ, sách vở với chữ giản thể lần đầu phát hành đã gặp phải trở ngại, phần lớn học giả trong hoàng thành đều không chấp nhận chữ giản thể, trường công mới xây cũng bởi vì sử dụng chữ giản thể mà không có người vào học."

Loại tình huống này cậu thật ra cũng đã sớm nghĩ tới, cũng đã nghĩ kỹ biện pháp ứng phó rồi, chẳng qua nó có hơi thô bạo, Tô Mạc hỏi các học giả ở đây: "Các ngươi có biện pháp giải quyết nào không?"

Hồ Nguyên tiến lên nói: "Bẩm điện hạ, chỉ cần quy định thi hội chỉ được dùng chữ giản thể là được."

Tô Mạc gật gật đầu, đây cũng là một trong những biện pháp mà cậu đã nghĩ ra, muốn làm quan trước tiên phải học được chữ giản thể.

Tô Mạc chuyển ánh mắt sang Vân Phi Vũ, thấy trên mặt hắn đã mất đi vẻ ôn hòa thường ngày mà thay vào đó là vẻ lo lắng, Tô Mạc liền biết hắn đã được tin tức đám người Ngô Tật đã bị áp giải vào thành. Vân Phi Vũ vừa ngẩng đầu liền tiếp xúc với ánh mắt không chứa một tia cảm xúc của Tô Mạc, hắn bình tĩnh lại tiến lên nói: "Điện hạ, biện pháp của Hồ đại nhân rất hay, nhưng lại có chút hơi chậm, thi hội còn tận hai năm nữa mới cử hành, chắc chắn có rất nhiều người đang chờ đợi xem chính sách có thay đổi hay không, chi bằng dẫn đầu việc phổ cập chữ giản thể trong triều đình để cho người trong thiên hạ một thông điệp rõ ràng."

Tô Mạc nghiêm túc tự hỏi rồi gật gật đầu.

Khi Vân Phi Vũ và Tô Mạc đang nói chuyện Liễu Hi vẫn luôn chú ý đến hai người họ, sau khi thấy hai người trao đổi xong Liễu Hi vội vàng tiến lên nói: "Khởi bẩm điện hạ, Thiên Công Viện khi thi công đã gặp phải trở ngại, trưởng tử của Trịnh thái phó nói vị trí xây dựng Thiên Công Viện ảnh hưởng đến phong thuỷ của phần mộ tổ tiên nên đã tụ tập một nhóm nhiều người đến ngăn cản không cho xây dựng."

Tô Mạc nói: "Không phải đã nói kẻ cản trở việc thi hành công vụ đều bị xử trí theo luật pháp sao? Hỏi ta làm gì?"

Mị nhãn của Liễu Hi gợn sóng có chút ủy khuất nhìn Tô Mạc nói: "Điện hạ, toàn bộ gia tộc Trịnh thái phó cùng toàn bộ thôn mấy trăm người đang canh giữ ở công trường lấy tính mạng ra uy hiếp không cho xây dựng, trưởng tử Trịnh gia còn mang thủ dụ của Trịnh phi, vi thần......"

"Trịnh phi?" Tô Mạc nhíu mày, nói với Liễu Hi: "Việc này ta sẽ giải quyết, ngươi chỉ cần lo gọi người đến xây, về sau ngoài mệnh lệnh của bổn cung thì không cần phải để ý tới ai, cho dù là thánh chỉ cũng không được."

Mọi người trong lòng đều nhảy dựng, mặc dù đã biết Thái tử cả gan làm loạn, nhưng công khai tuyên bố như thế ở trước mặt mọi người không cần để ý tới thánh chỉ vẫn khiến mọi người sợ hãi không nhẹ, Liễu Hi tuy có bị dọa một chút, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.

Hoàng đế thì thế nào? Không phải vẫn bị Thái Tử coi thường đấy sao?

Tô Mạc nhìn mọi người nói: "Phía nam Tấn Quốc vừa mới xâm phạm chúng ta, là một tà giáo tên là 'Thiên Đạo giáo', các ngươi thấy thế nào?"

Lâm Tư Viễn trầm tư một lát: "Việc này nếu không phải là trùng hợp, thì chính là có người có ý định mưu hại Thanh Quốc ta."

Hồ Nguyên khó hiểu nói: "Nhưng ai lại có như vậy năng lực lớn như vậy không chỉ có thể xúi giục Tấn Quốc xuất binh, mà còn có thể thành lập một tổ chức mấy ngàn người trong thời gian ngắn."

"Thạch Quốc." Liễu Hi vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn lén Tô Mạc lên tiếng, thân đã từng là một thám tử của Thạch Quốc Liễu Hi tuy không biết Thạch Quốc đã bố trí bao nhiêu mạng lưới ở các quốc gia khác, nhưng lý trí và giác quan đều nói cho hắn biết chỉ có Thạch Quốc mới có thể có cái năng lực này. Lời mở miệng của hắn khiến những người khác đều trở nên trầm mặc, thủ đoạn của Thạch Nhiên đã rõ như ban ngày, từ một tiểu quốc trong mười mấy năm đã trưởng thành đến mức trở thành một đại quốc với địa vị có thể sánh ngang với Võ Quốc Vệ Quốc, ai dám coi thường gã.

Ánh mắt trầm xuống, Tô Mạc nhớ tới một cái tên, nói: "Thủ lĩnh của Thiên Đạo giáo tên gọi là Tế Tuyết."

"Tế, tế trong tế điện*?" Vân Phi Vũ hỏi.

(*) Lễ tế đám tang cho người đã khuất.

Tô Mạc gật gật đầu, tay phải chậm rãi nắm chặt: "Là Thanh Sương, Tấn Quốc xuất binh hẳn không thoát khỏi liên quan đến nàng ta."

Hô hấp có chút nặng nề, mọi người ở đây đều là bày một bộ mặt ủ mày ê, đối với việc Tấn Quốc xuất binh bọn họ còn không chưa đến mức lo lắng như thế, nhưng nếu là sau lưng có thêm Thạch Quốc thì tình hình lại khác, sự khác biệt giữa Thanh Quốc và Thạch Quốc như thể con kiến đứng trước một con voi.

Nhìn đến vẻ mặt lạnh băng của Tô Mạc, Vân Phi Vũ mở miệng nói: "Thạch Quốc hiện giờ đã bành trướng đến biên cảnh của Võ Quốc, Vệ Quốc vẫn luôn đề phòng Thạch Quốc, hai nước sẽ không cho phép quốc lực của Thạch Quốc vượt qua bản thân, nếu Thạch Nhiên định ra tay với các tiểu quốc xung quanh biên cảnh Vệ Quốc và Võ Quốc cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm. Chỉ là Hoàng đế Vệ Quốc bị bệnh nặng, hoàng tử lớn lại mất sớm các hoàng tử phía dưới vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà nổi sóng ngầm dữ dội, e rằng không thể áp chế Thạch Quốc được bao lâu."

Tô Mạc gật đầu nói: "Nếu là Thanh Sương thao túng ở phía sau màn, lần này các ngươi đến liên hợp với hai nước Ngô Dương chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, phải cẩn thận một chút."

_____________________________

Dạo này nặng đầu quá, sốp mới thi TA 2 tiếng về nên úp chương lun cho mấy bồ nè ><

Bn dịch và edit thuc v @s0mp211 trên watt không đăng trên nn tng khác. Ai reup thì đến dog cũng không bng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro