C3 - Xét Nghiệm ADN

Edit : tradau30duong

Giản Tri Nhạc lập tức hoảng sợ.

Ngàn tính vạn tính không nghĩ tới đứa nhỏ này cư nhiên sẽ bài xích việc đi Cục Cảnh Sát.

Nhìn bé con khóc không ngừng rơi nước mắt, Giản Tri Nhạc vội vàng tiến lên lau nước mắt cho bé con nói: "An An đừng khóc, ta không có không cần con, nhưng mà...... nhưng mà ta không phải ba ba của con, con hiện tại cùng người trong nhà đi lạc,người nhà chân chính của con sẽ lo lắng, sẽ tìm con, ta mang con đi Cục Cảnh Sát, như vậy con mới có thể cùng người trong nhà đoàn tụ nha."

An An hốc mắt đỏ bừng, lông mi dài run rẩy liền rớt nước mắt xuống nói: "Nhưng bùn(người) chính là huhu ba ba nha ~"

Giản Tri Nhạc sửng sốt.

Anh không hiểu vì sao đứa nhỏ này lại cố chấp cảm thấy mình là ba ba.

Giản Tri Nhạc nhìn bé con khóc tới thương tâm như vậy, có chút đau lòng lại bất đắc dĩ nói: "Chính là ta chưa từng kết hôn, cũng không có sinh ra đứa trẻ nào."

An An lại nói: "Huhu có ba ba tượng, tượng phiến."

Ảnh chụp?

Giản Tri Nhạc ánh mắt sáng lên, nếu có ảnh chụp, lúc đi Cục Cảnh Sát anh cũng có thể trợ giúp cảnh sát tìm được cha mẹ của bé con, liền dò hỏi: "Ở nơi nào, ta có thể xem không?"

An An gật gật đầu, bé con cúi đầu từ trong túi mình rút ra một tấm nho nhỏ, thậm chí có chút nếp nhăn ố vàng ảnh chụp, đưa cho Giản Tri Nhạc.

Giản Tri Nhạc nhận lấy,sau đó cả người cứng đơ tại chỗ.

Ảnh chụp tuy rằng đã có chút mơ hồ, nhưng mà gương mặt trên hình ảnh chính là dù có biến hoá ra sao anh cũng có thể nhận ra được, này đích xác chính là mình, nhưng không phải mình của hiện tại, mà là chính mình mấy năm trước tham gia một tuyển tú tống nghệ, ảnh chụp trên sân khấu ca hát.

Không sai.

Giản Tri Nhạc tuy rằng thường xuyên làm công việc giao cơm hộp rửa chén bát, nhưng kỳ thật công việc chính là một ca sĩ, có công ty quản lý loại đó.

Ngón tay non nớt của An An chỉ người trên ảnh chụp, nhuyễn thanh nói: "Ba ba."

Giản Tri Nhạc ngẩng đầu nhìn bé con mà cả người như phát ngốc, vốn dĩ anh kiên định bé con không phải của mình, anh độc thân từ trong bụng mẹ nhiều năm như vậy, sao có thể đột ngột xuất hiện một đứa con được.

Nhưng......

Chính là đứa nhỏ này cư nhiên lại có ảnh chụp của mình.

An An bổ nhào vào trong lòng anh, nho nhỏ thân hình khóc đến run lên: "Ba ba, ba ba không được đưa An An đi."

Giản Tri Nhạc cả người đều hỗn loạn, nhưng như cũ vững vàng tiếp được hài tử, anh dắt tay đem bé con mang về phòng khách, lại từ phòng khách rút khăn giấy ra, tinh tế lau nước mắt trên mặt bé con, ôn thanh nói: "An An đừng khóc, ta, ta không có không cần con, ngoan ngoãn ăn cơm trước được không, chúng ta không đi Cục Cảnh Sát nữa nhé."
Edit : tradau30duong

An An lúc này mới ngừng khóc, cặp mắt to chớp nha chớp, nãi thanh nãi khí hỏi: "Thật ạ ?"

Có thể là bé con này thật sự không có cảm giác an toàn.

An An nâng tay nhỏ trắng nõn lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngoéo tay ih..."

Giản Tri Nhạc trong lòng có chút chua xót, bé con nào biết rằng, đối với người trưởng thành mà nói, mặc dù là hứa hẹn thề thốt thì mọi việc đều có khả năng sẽ thay đổi, huống chi chỉ đơn giản là cái ngoéo tay?

Nhưng đối với trẻ con mà nói, hứa hẹn, chính là sẽ không thay đổi.

Giản Tri Nhạc nhẹ nhàng khom lưng, sau giờ ngọ hoàng hôn từ cửa sổ rơi vào phòng, đem bóng dáng hai người kéo dài ra dưới đất, hắn vươn tay, nhẹ nhàng móc lên ngón tay út của bé con, ôn thanh nói: "Ngoéo tay thắt nút một trăm năm không được thay đổi."

An An nín khóc mỉm cười, con ngươi đen láy lấp lánh ánh nước, nhóc đong đưa tay nhỏ nũng nịu nói: "Ai thay đổi thì người đó là chó con ~"

Giản Tri Nhạc gật đầu nói: "Ừhm, ai biến thì người đó là chó con."

An An vui vẻ hớn hở, tiếng cười thanh thúy dễ nghe.

Giản Tri Nhạc lôi kéo nhóc nói: "Tới, ăn cơm đi, ta với con cùng nhau ăn."

Cũng may đồ ăn đều là vừa làm xong không bao lâu nên cũng chưa nguội, sau khi hai người cùng nhau đem cơm trong chén ăn hết, Giản Tri Nhạc đứng dậy thu dọn chén đũa nói: "Ta đi rửa chén, An An ra sô pha ngồi một lúc được không?"
Edit : tradau30duong

An An đứng lên chủ động vươn tay tới: "An An với ba ba cùng nhau rửa."

Động tác Giản Tri Nhạc dừng một chút, nhìn bé con thậm chí còn chưa cao tới eo mình, ôn thanh nói: "Không cần đâu, ta có thể tự rửa, chút nữa An An giúp ta lau bàn là được rồi nha."

An An ngoan ngoãn gật đầu.

Giản Tri Nhạc đưa bé con tới phòng khách mở cho nhóc phim hoạt hình, TV này ngày thường cũng không dùng tới, không nghĩ tới lần đầu tiên dùng là vì cho bé con này xem phim hoạt hình.

An An cũng ngoan ngoãn, liền ngồi ở trên sô pha bắt đầu xem phim hoạt hình.

Giản Tri Nhạc vào bếp rửa chén, suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu nhanh chóng chuyển động, tuy rằng anh có thể xác định mình độc thân, nhưng mà......thật ra năm trước anh có bệnh nặng qua một lần, lúc ấy anh không cẩn thận xảy ra tai nạn xe, bác sĩ nói là có chấn động não rất nhỏ nhưng không ảnh hưởng lớn, lúc ấy anh cảm thấy không có vấn đề gì, sau khi xuất viện cũng không để ý tới nữa.

Chẳng lẽ......

Không có khả năng a, vậy An An mấy năm nay là ai chăm sóc ?

Giản Tri Nhạc chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, các loại suy nghĩ ập vào trong lòng, sau khi đem chén rửa sạch anh xoa xoa tay chuẩn bị đi ra phòng khách tìm bé con, lại phát hiện bé con đã ngủ ở trên sô pha một cách ngon lành.

TV còn đang chiếu phim hoạt hình.

Giản Tri Nhạc đi tới tay chân nhẹ nhàng tắt TV, lại nhìn thấy bé con đang ngủ trên sô pha, anh theo bản năng thả nhẹ bước chân đi qua, nhẹ giọng nói: "An An, không thể ngủ ở đây, sẽ cảm lạnh, muốn ngủ thì đi lên giường ngủ nha."
Edit : tradau30duong

Bé con nằm trên sô pha lại không có phản ứng gì.

Giản Tri Nhạc bỗng nhiên chú ý tới trên mặt bé con ửng hồng có chút không bình thường, trong lòng bất chợt lộp bộp một tiếng, vươn tay đặt trên trán An An thử, quả nhiên cảm nhận được độ nóng không bình thường.

Phát sốt rồi.

Tối hôm qua còn không có sốt, chẳng lẽ là do buổi sáng lúc chăm sóc mình bị cảm lạnh sao?

Giản Tri Nhạc lại đau lòng lại sốt ruột, vội vàng đem bé con bế lên nói: "An An, ta mang con đi bệnh viện."

Chính Giản Tri Nhạc phát sốt thì dứt khoát uống thuốc là xong, nhưng mà bé con phát sốt đã không còn là chuyện nhỏ nữa, anh cũng là lần đầu tiên chăm sóc trẻ con nên không có kinh nghiệm, hết thảy cũng không dám lơ là.

Đây cũng là lần đầu tiên anh vào khoa nhi.

Luống cuống tay chân, đăng ký cho bé con xong thì phát hiện nơi này người đưa trẻ con đến khám bệnh không ít, bất quá phát sốt là khám gấp, cho nên anh cũng không có chờ quá lâu.

Sau khi kiểm tra xong.

Bác sĩ dùng ống nghe kiểm tra một phen sau đó nhíu mày.

Trong lòng Giản Tri Nhạc đang lo lắng, anh thật cẩn thận dò hỏi nói: "Là có vấn đề gì sao?"
Edit : tradau30duong

Bác sĩ đem ống nghe thu hồi, sắc mặt có chút ngưng trọng, cô ngước mắt nhìn về phía Giản Tri Nhạc nói: "Đứa bé nhà anh trái tim hẳn là có chút vấn đề, người nhà trước đây có làm kiểm tra qua lần nào chưa?"

Giản Tri Nhạc bị hỏi đến nghẹn họng.

An An là anh bỗng nhiên nhặt được, hai người cũng chỉ ở chung với nhau ngắn ngủi một ngày, đối với tình huống thân thể của bé con làm sao mà hiểu rõ được.

Bác sĩ đẩy mắt kính, không tiếng động thở dài một tiếng, cô nói: "Hiện tại trước tiên phải hạ sốt cho đứa bé, tạm thời nằm viện quan sát, anh đi nộp viện phí trước đi, sau đó thì mang đứa trẻ đi làm CT kiểm tra."

Giản Tri Nhạc nhớ kỹ những việc này sau đó gật đầu nói: "Được, cám ơn."

Sau khi chạy qua chạy lại bận rộn một phen, lúc này mới đem bé con sắp xếp ổn thoả, treo lên túi truyền dịch.

Sau giờ ngọ ánh nắng ngoài cửa sổ phòng bệnh rọi vào phòng, Giản Tri Nhạc ngồi ở trước giường bệnh xem thẻ ngân hàng của mình trống không, nhân tiện xin nghỉ phép ở mấy chỗ mình đang làm thêm.

Bỗng nhiên.

Một tiếng ho khan nhẹ nhàng vang lên.

Giản Tri Nhạc ngẩng đầu nhìn người phía trước, bé con nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt khẽ mở, nhẹ giọng gọi: "Ba ba......"

"Có khỏe không?" Giản Tri Nhạc nắm lấy tay nhỏ, dò hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không hửm ?"

Bởi vì giọng bé con có chút nhỏ.

Giản Tri Nhạc nửa đứng lên để gần lại một chút, liền nhìn thấy An An nhẹ nhàng lắc đầu, lông mi bé con rất dài , như một cây quạt nhỏ chớp nha chớp, nói: "Trên người nóng quá."
Edit : tradau30duong

Hẳn là cơn sốt còn chưa lui.

Giản Tri Nhạc thử nhiệt độ trên trán nhóc, nhẹ giọng nói: "Con đang phát sốt, chờ một lát sẽ không nóng nữa."

Vốn dĩ anh cho rằng sau khi bé con nghe xong sẽ rất cao hứng.

An An lại ngước mắt, tựa hồ có chút cẩn thận nói: "Ba ba, An An có phải rất không ngoan không ạ."

Giản Tri Nhạc trong lòng căng thẳng, anh nhìn bé con nằm ở trên giường bệnh, có chút đau lòng duỗi tay sửa lại tóc có chút rối cho bé con, ôn thanh nói: "Đương nhiên không phải, con chỉ là sinh bệnh thôi, mỗi người đều sẽ sinh bệnh, ăn xong bác sĩ cho uống thuốc rồi ngủ một giấc là sẽ không sao nữa đâu."

An An mặt mày cong cong giống cái tiểu nguyệt nha, nũng nịu nói: "'Ngủ dậy là sẽ khỏi bệnh sao ạ ?"

Giản Tri Nhạc khẽ gật đầu, anh trấn an bé con: "Đương nhiên, vậy con hiện tại muốn ngủ không?"

An An vội vàng gật đầu: "Muốn ạ !"

Giản Tri Nhạc sờ đầu nhỏ của nhóc, nhẹ giọng nói: "Vậy ngủ đi."

Sau giờ ngọ ánh mặt trời dần dần ngã về phía tây, bé con trên giường bệnh rất nhanh đã thở đều đều, bé con đi vào giấc ngủ nhanh, không một lúc thì đã ngủ, Giản Tri Nhạc duỗi tay giúp bé con chỉnh lại góc chăn, động tác rất nhẹ nhàng.

Kế bên giường cũng có người nhà bồi con mình nằm viện nhìn qua đây, chủ động mở miệng nói: "Đứa trẻ nhà cậu thật ngoan."

Giản Tri Nhạc gật gật đầu: "Đúng vậy."

"A...." Người phụ nữ lên tiếng, nhìn nhìn Giản Tri Nhạc lại nhìn An An đang ngủ say trên giường, cười cười nói: "Đứa bé lớn lên thật đáng yêu."

Giản Tri Nhạc nhìn bé con đang ngủ trên giường, cái đầu nhỏ nhỏ như cây nấm,khuôn mặt trắng nõn vì phát sốt mà ửng hồng, An An mặc dù sinh bệnh không thoải mái nhưng không khóc không quấy, đặc biệt ngoan ngoãn, nhìn đến trong lòng cũng mềm mại, tuy rằng thời gian ở chung với đứa nhỏ này ngắn ngủi, nhưng mà Giản Tri Nhạc thật sự rất yêu thích đứa nhỏ này.

Điều chỉnh tư thế cho bé con ngủ càng thoải mái hơn.

Edit : tradau30duong
Giản Tri Nhạc mặt mày cong cong, nhẹ nhàng cười: "Cảm ơn đã khen, đứa trẻ nhà chị cũng rất đáng yêu."

Mẹ đứa bé nói thẳng: "Ai da, cậu cũng không cần nói lời khách khí với tôi đâu,đứa này nhà tôi thì không cần nói tới, đều tùy ba nó dạy thôi, nhưng mà đứa nhỏ nhà cậu, thật sự rất đáng yêu, đặc biệt là cái mũi kia a, cùng ngươi quả thực giống nhau như đúc, rất xinh đẹp !"

Giản Tri Nhạc nghe vậy thì sửng sốt.

Hôm nay vào buổi sáng, anh còn tin tưởng vững chắc đây là con nhà người khác, muốn mang An An đi Cục Cảnh Sát, chính là trải qua việc giữa trưa hôm nay, lại làm anh có chút dao động.

Nếu......

Anh nói là nếu, này thật sự là con trai của mình thì sao ?

Lúc nghĩ đến khả năng này , thậm chí tay Giản Tri Nhạc có hơi run, ngay cả chính anh cũng không phát hiện, khống chế trái tim không được kinh hoàng.

Nhìn về toà nhà cách đó không xa bệnh viện.

Một ý tưởng lớn mật bỗng nhiên từ trong đầu nhảy ra.

Dù sao...... gần như vậy..

Nếu anh lấy một chút máu, làm xét nghiệm ADN thử một lần thì sao ?

Giản Tri Nhạc tim đập nhanh như bay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro