C4 - Đây Là Chồng Của Cậu Sao ??

Sau khi hoàn thành trình tự xét nghiệm ADN , anh từ phòng lấy máu đi ra, sáng sớm ánh mặt trời từ hành lang cửa kính rọi vào, anh đứng bên cửa sổ nhìn cổng lớn bệnh viện người ra kẻ vào,gương mặt trắng trẻo yên lặng và lông mi dày khẽ run rẩy, nhẹ nhàng thở dài, thổi tan trong gió.

Rõ ràng biết khả năng này rất nhỏ, hơn nữa trong trí nhớ mình căn bản cũng không có đứa trẻ nào.

Nếu là thật thì......người cha còn lại là ai đây?

Lúc này An An sinh bệnh còn đang ngủ, Giản Tri Nhạc áp chế suy nghĩ miên man của mình, từ trong túi lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian, buổi sáng 6 giờ hơn, hiện tại tạm thời nằm viện, anh muốn đi ra ngoài một chuyến lấy áo cho bé con tắm rửa.

Là bệnh viện lớn nhất trong thành phố này, bên ngoài người đến người đi hàng dài.

Giản Tri Nhạc ở dưới lầu mượn của bà cụ hàng xóm một bộ quần áo sạch sẽ có cỡ xấp xỉ tuổi An An, lúc quay về bệnh viện thì thấy được bên đường có một sạp nhỏ bán đồ chơi làm bằng đường, tựa hồ là chú ý tới ánh mắt mình.

Chủ sạp là một lão gia gia, ông chủ động cười nói: "Tiên sinh,có muốn mua cho con mình đồ chơi làm bằng đường không a, đều là ở nhà tự mình ngao đường, ăn rất ngon!"

Từ khi Giản Tri Nhạc dọn ra sống một mình cũng không có mua qua cái gì,lúc anh tuột huyết áp thì bên người sẽ mang theo một ít kẹo cứng bình thường, nhưng mà loại đồ chơi nhỏ tinh xảo làm bằng đường này chưa ăn qua bao giờ.

Ông chủ nhiệt tình dò hỏi nói: "Ngài có yêu cầu gì không, chỉ cần năm tệ thôi."

Giản Tri Nhạc đang thất thần, nghe vậy liền phục hồi tinh thần lại, anh khẽ gật đầu nói: "Vâng, muốn, cảm phiền lấy cho con hai cái."

Chủ sạp rất vui vẻ nói: "Được rồi, muốn hình gì a?"

Loại đồ chơi làm bằng đường nay là trực tiếp dùng nước đường vẽ ngay tại chỗ, lão gia gia tuổi tác lớn, sạp cũng cổ xưa dùng gỗ làm giá đỡ, thậm chí một tấm mã QR cũng không có, thoạt nhìn rất chất phác, hẳn là người có tay nghề lâu năm ra đây kiếm thêm chút thu nhập.

Giản Tri Nhạc nghĩ tới trên quần áo An An lúc mới gặp có hình siêu nhân, anh thử nói: "Có thể vẽ một hình siêu nhân không ạ, loại bình thường như Ultraman chẵng hạn."

Ông chủ gia gia rất dễ nói chuyện: "Đương nhiên có thể, cháu trai của ta cũng rất thích."

Giản Tri Nhạc cười cười, liền yên tâm đứng ở bên cạnh xách theo cơm chờ.

Bỗng nhiên cách đó không xa trên đường xuất hiện một đứa nhỏ, thoạt nhìn tầm bốn năm tuổi, nhưng mà quần áo bận trên người rất tinh xảo, liếc mắt một cái nhìn qua cũng biết có giá trị không nhỏ, tóc của đứa nhỏ hơi xoăn, rõ ràng nhìn thấy được là con lai.

Đứa bé đi tới đứng ở trước sạp kẹo đường liền bị ông chủ gia gia đang vẽ siêu nhân đường hấp dẫn, nhóc mở miệng nói: "Đây là cái gì, con cũng muốn một cái."

Ông chủ gia gia nói: "Được được được, bạn nhỏ phải chờ một chút nha."

Đứa bé hình như không có kiên nhẫn, rất sốt ruột.

Giản Tri Nhạc không gấp, liền nói: "Cho nhóc con này trước đi ạ."

Trong tay lão gia gia là đồ chơi làm bằng đường vừa mới vẽ xong, nghe vậy liền đưa cho nhóc nói: "Anh bạn nhỏ này, cho con đây, cái này năm tệ."

Đứa bé đó ngẩn người, vươn tay muốn lấy kẹo đường ở không trung.

Lão gia gia nghi hoặc nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

Giản Tri Nhạc rõ ràng thấy được điểm quẫn bách trên gương mặt phú quý của đứa bé , nhưng mà đứa nhỏ này một thân quần áo và trang sức nhìn qua cũng không tầm thường, tuyệt đối không phải loại muốn ăn chực.

Quả nhiên.

Đứa bé do dự một lát, hướng cách đó không xa có một chiếc xe Bentley màu đen đơn giản lại rõ ràng rất xa hoa hô một tiếng: "Cậu ơi..!!"

Giản Tri Nhạc cũng xoay mặt nhìn qua.

Ánh sáng mặt trời dâng lên, ánh nắng mặt trời rọi xuống dưới, cửa xe chậm rãi mở ra, xuất hiện trước tiên chính là một đôi chân vừa thon vừa dài, người đàn ông thân hình cao lớn bận một bộ vest được cắt may riêng rất vừa dáng người, tư thái và động tác hết sức lười biếng, tuy rằng mang kính râm thấy không rõ cụ thể nét mặt, nhưng vẫn khó nén quý khí, hắn tùy tay đóng cửa xe phía sau rồi đi tới, khí thế uy nghiêm mà lại cảm giác rất áp bách.

Thẳng khi hắn đến gần.

Người đàn ông cúi đầu nhìn đứa bé tóc xoăn đó, lười biếng mở miệng, giọng nói có chút ủ rũ: "Nhãi ranh, chuyện gì?"

Giản Tri Nhạc hơi cứng người.

Đứa bé tóc xoăn cầm đồ chơi làm bằng đường nói: "Cậu ơi , giúp con trả tiền!"

Ông chủ gia gia vươn năm ngón tay, mỉm cười nói: "Năm tệ một cái."

Người đàn ông hình như cũng có chút ngoài ý muốn, mắt nhìn cháu trai trong tay cầm đồ chơi làm bằng đường cũng không nói gì thêm, chỉ là từ trong túi móc ra bóp tiền, tay hắn thon dài trắng nõn,khớp ngón tay rõ ràng rất gợi cảm, ví tiền màu đen đơn giản nhưng cũng sang trọng, không lâu sau liền từ giữa lấy ra một tờ tiền lớn đưa qua.

Lão gia gia có chút do dự nói: "Tiên sinh, ta, ta không có tiền lẻ a, ngài xem ngài có tiền lẻ không ?"

Người đàn ông thấp giọng trả lời nói: "Không có, không cần thối lại."

"Cái này sao được !" Lão nhân gia tựa hồ có chút kích động: "Cái này là đồ chơi làm bằng đường có năm tệ thôi, không thể không thối tiền được a, tuy rằng đồ chơi làm bằng đường không quý, nhưng mà chúng ta không thể chiếm tiện nghi như vậy được a."

Mắt thấy không khí hai bên sắp phải giằng co.

Giản Tri Nhạc đem một tờ hai mươi tệ đặt trong tay lão gia gia nói: "Con trả cho phần bọn họ luôn ạ."

Mọi người đều nhìn về phía anh.

Đặc biệt là người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh, mặc dù cách một cái kính râm, Giản Tri Nhạc cũng có thể cảm giác rõ ràng hắn đang nhìn mình, mang theo một loại áp lực vô hình khó nói, khiến trong lòng anh bỗng nhiên dâng lên một chút khẩn trương.

Sau một hồi..

Người đàn ông đó mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo từ tính: "Cám ơn."

Giản Tri Nhạc đứng bên cạnh giá gỗ, một tay còn xách theo túi giấy, anh bận áo trắng bình thường, dáng vẻ có chút đơn bạc cùng với khuôn mặt trắng nõn thoạt nhìn lại phá lệ thanh tú xinh đẹp, anh lễ phép mở miệng nói: "Không cần khách khí."

Người đàn ông có vẻ như chưa từng thiếu qua năm tệ loại việc này, nhưng hắn cũng không có bởi vì tiền nhiều hay ít mà làm khó ai, hắn nói: "Lưu lại cách thức liên hệ đi, tôi sẽ trả cho cậu."

Giản Tri Nhạc nói: "Chỉ là năm tệ thôi, chuyện nhỏ không tốn sức gì, gặp được chính là duyên phận, ngài không cần để trong lòng."

Cách đó không xa đứa bé tóc quăn con lai vừa cắn đồ chơi làm bằng đường vừa đứng ở ven đường nói: "Cậu ơi, chúng ta nhanh lên nha, lại muộn nữa mommy khẳng định sẽ mắng con đó !!"

Người đàn ông cao lớn anh tuấn ngoái đầu nhìn thoáng qua đứa cháu trai ồn ào của mình.

Đứa bé vốn đang còn la hét ầm ĩ, bị ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua thì lập tức ngậm miệng một lần nữa cắn đồ chơi làm bằng đường.

Giản Tri Nhạc có chút ngoài ý muốn.

Người đàn ông đó lại quay đầu nhìn về phía anh, hắn đem bóp tiền cất đi, giọng nói ưu nhã trầm thấp, chậm rì rì nói: "Như vậy, có duyên gặp lại."

Giản Tri Nhạc là người thông minh, cũng biết rõ chính mình không cùng tầng lớp giai cấp với bọn họ nên sẽ không có gặp lại, nhưng vẫn lễ phép mở miệng nói: "Có duyên gặp lại."

Di động người đàn ông đó vang lên, hắn xoay người bước đi vài bước rồi mới nhận cuộc gọi.

Nhìn bóng dáng hắn cao lớn mà tự phụ đó, Giản Tri Nhạc ở trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Tuy rằng đối phương không có tháo kính râm.

Nhưng mà anh sẽ không nhận lầm, thân hình cùng khí chất này, còn cả giọng nói đó, cho dù là có vẻ mệt mỏi mang theo chút khàn khàn, anh cũng tuyệt đối không nhận lầm người, nổi bạo đỏ cả nữa bầu trời trong giới giải trí, xuất đạo mười năm thu hoạch rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ, cũng là đỉnh cấp hào môn con trai trưởng của tập đoàn Cố thị, hiện tượng quốc dân cấp ảnh đế Cố Thanh Dã, đến nỗi chính mình vì cái gì sẽ quen à, cũng vì vị này lúc ấy là một trong những thầy chỉ đạo khi bọn họ tham gia vào kỳ tuyển tú năm đó.

Chẳng qua lúc ấy anh bị người hãm hại, khi sân khấu công diễn lần hai thì không thể không rút lui, hẳn là đối với mình không có ấn tượng gì đi.

Giản Tri Nhạc hồi tưởng, đầu lại có chút đau.

Đây là di chứng sau khi anh xảy ra tai nạn xe, suy nghĩ về một ít việc ngẫu nhiên trong quá khứ sẽ xuất hiện tình trạng đau đầu.

Lão gia gia đem đồ chơi làm bằng đường vẽ xong đưa cho anh, mỉm cười nói: "Tiểu tử, đồ chơi làm bằng đường của ngươi vẽ xong rồi đây."

Giản Tri Nhạc lấy lại tinh thần, duỗi tay nhận lấy nói: "Cám ơn."

Nghênh đón gió đầu xuân có chút lạnh, ánh mặt trời từ mây mù ló ra rọi lên trên người, anh nâng tay cầm lấy đồ chơi làm bằng đường đó, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo ở trong gió lạnh toát ra một vẻ thanh lãnh.

Lão gia gia nói: "Lần sau lại đến a."

Giản Tri Nhạc mỉm cười cười: "Vâng."

Lúc xoay người phải đi,túi giấy trong tay anh lại bị giá gỗ đựng đồ chơi làm bằng đường ở sạp xe quẹt trúng một cái, trong túi đựng quần áo và một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân vừa mới mua cho An An, vốn dĩ hai tay cầm cũng không đáng ngại, chỉ là vì muốn cầm thêm đồ chơi bằng đường kia,một tay cầm thì có vẻ hơi khó.

Túi bị quẹt rách ra một chút, đồ vật cũng không rớt ra ngoài, nhưng mà nếu muốn xách đi tiếp thì sẽ có nguy cơ rách ra thêm nữa.

Lão gia gia có chút giật mình đứng lên dò hỏi nói: "Không có việc gì chứ ?"

Giản Tri Nhạc hơi nhăn lại đôi mày thanh tú, nhưng lại rất nhanh giãn ra, anh lắc đầu để lão nhân gia yên tâm nói: "Không có việc gì."

Nhưng một người khẳng định không cầm được hết.

Cúi đầu tự hỏi đối sách, đang nghĩ ngợi có nên đem đồ đặt ở đây trước rồi một lần nữa đi tìm túi khác đựng đồ, thì vật nặng trên tay đã được một đôi tay khác nhận lấy, đôi tay kia khớp xương rõ ràng, to rộng hữu lực, dễ như trở bàn tay đã đem túi xách lên, lọt vào trong mắt hắn là tây trang sạch sẽ với một đôi chân thon dài.

Giọng nói Cố Thanh Dã rơi xuống: "Túi hỏng rồi?"

Giản Tri Nhạc có chút ngoài ý muốn việc hắn sẽ giúp mình, tuy rằng ở trong vòng này ảnh đế được công nhận là bình dị dễ gần gũi không kiêu căng, nhưng làm nghề này mười năm không tai tiếng, năm đó làm tiết mục tổng nghệ, trong hậu trường anh cũng không phải chưa từng thấy qua có rất nhiều thí sinh hoặc những người khác muốn tiếp cận lấy lòng vị này, nhưng chưa bao giờ có người nào có thể tiếp cận hắn, là có thể nhìn ra được, vị này mới là chân chính cao quý không thể làm phiền tới .

Nghĩ nhiều cũng vô ích.

Giản Tri Nhạc thành thật trả lời nói: "Đúng vậy, vẫn còn tốt là cách bệnh viện không xa."

Cố Thanh Dã ngữ điệu tự nhiên: "Đi khoa nào."

Giản Tri Nhạc cũng trả lời nói: "Khoa nhi."

Cách đó không xa đứa bé con lai tóc xoăn đang cắn đồ chơi bằng đường nói: "Cậu ơi, chúng ta là đi cùng một chỗ đúng hong ạ !"

Cố Thanh Dã nhàn nhạt gật đầu, hắn đem túi giấy của Giản Tri Nhạc ôm lên, rõ ràng túi giấy cũng không nhỏ thế nhưng ở trong lòng người đàn ông cao 1m9 này liền có vẻ quá đỗi nhẹ nhàng, anh ta đối với Giản Tri Nhạc nói: "Đi thôi."

Giản Tri Nhạc nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn ưu nhã trầm mặc một lát, cất bước đuổi theo.

Nơi này đi bộ không bao xa thì có thể đi vào bệnh viện.

Khoa nhi cách cửa lớn bệnh viện cũng không xa, đi thang máy lên lầu 9 sau đó đi qua một đoạn đường thì đã đến cửa phòng bệnh, trong phòng thật ra rất yên tĩnh, rốt cuộc cũng đều là mấy đứa bé ở, lúc này cơ bản đều còn đang ngủ.

Giản Tri Nhạc đẩy cửa ra đi vào, anh buông đồ chơi làm bằng đường trong tay xuống, chuẩn bị đi ra cửa nhận lại túi giấy ảnh đế Lục đang cầm.

Mẹ của đứa bé giường bên cạnh thấy anh đi vào, chỉ trên giường An An nói: "Vẫn ngủ, ta vẫn luôn nhìn, không có gì đâu."

Giản Tri Nhạc gật gật đầu: "Đa tạ ngài."

"Đừng khách khí, này có là gì đâu, tiện tay thôi mà, cậu một mình chăm sóc con trai cũng không dễ dàng gì." Cô đang nói thì bỗng nhiên dừng lại, cô có hơi kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa .

Người đàn ông thân hình cao lớn, tây trang phẳng phiu đứng ngay cửa, trong phòng bệnh đèn dây tóc thanh lãnh dừng ở trên người hắn, càng có vẻ là người ổn trọng, tuy rằng đeo kính râm nhưng vẫn không ngăn được khuôn mặt anh tuấn với khí chất không tầm thường chút nào, Cố Thanh Dã cất bước đi vào, đem đồ đặt lên bàn cạnh Giản Tri Nhạc.

Giản Tri Nhạc thấy mẹ đứa trẻ kế bên nhìn mình chằm chằm, sợ cô hiểu lầm liền muốn mở miệng giải thích: "Anh ta......"

Cô lại tươi cười nói: "Ta nói mà, cậu trẻ tuổi như vậy làm sao có thể một mình nuôi con được, đây là chồng của cậu sao, cậu đừng nói, hai người các cậu thoạt nhìn cũng rất xứng đôi a!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro