C7 - Ngươi Và Cố Tranh Dã Có Con
Edit : tradau30duong
Xe taxi vẫn đang chạy bình thường, bên trong xe từng có một hồi yên tĩnh.
Cách đó không xa,bé con ngồi bên cửa sổ xe đang nghiêm túc nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh nắng chiều nhiễm hồng khắp mọi nơi, gương mặt trắng nõn đáng yêu lại ửng hồng, khi nâng đôi mắt nhìn ra bên ngoài dường như cũng sáng rực lên, tay nhỏ trắng nõn giơ lên, chỉ chỉ ngoài cửa sổ xe nhuyễn thanh nói: "Ba ba xem, mây kia nhìn giống rồng không a ~"
Giản Tri Nhạc nhìn theo hướng bé con chỉ, liền nhìn thấy tầng mây trong ánh nắng chiều, có một vầng mây bị nhiễm hồng, thoáng qua màu vàng kim nhìn giống một con rồng đang phá mây bay ra.
Đúng thật là rất đẹp.
Giản Tri Nhạc thu hồi ánh mắt, dò hỏi nói: "An An rất thích rồng sao?"
Edit : tradau30duong
An An lắc lắc đầu nhỏ, giống như có chút thẹn thùng, đôi mắt long lanh nước không nhìn hắn: "Cũng không có thích như vậy."
Giản Tri Nhạc tò mò hỏi: "Vậy thì con đang vui cái gì nha?"
"Bởi vì......" An An do dự một chút liền thò qua tới, thân mình mềm mại nhỏ nhắn dựa vào Giản Tri Nhạc, tay nhỏ nâng lên, nhẹ nhàng vuốt phẳng ánh mắt hơi nhăn lại do đang có tâm sự của Giản Tri Nhạc, nũng nịu nói: "Rồng sẽ bay, An An muốn ba ba cũng xem rồng, không vui sẽ bay đi nun đoá ! ~"
Giản Tri Nhạc ngẩn người.
Cho tới nay anh đều có thói quen tự mình chịu đựng áp lực, có chuyện gì cũng sẽ tự mình gánh.
Đây là lần đầu tiên, có người để ý đến cảm xúc của anh, có người có thể nhận thấy được, bé con còn nhỏ, cũng không rõ sầu lo, anh ngẩng đầu nhìn bé con trước mặt , trong lòng vẫn luôn có mây đen xoay quanh dường như thật sự đã tản đi mất.
Giản Tri Nhạc vuốt ve mái tóc mềm mại đen nhánh của bé con, ôn thanh nói : "Cám ơn An An, ta hiện tại rất vui."
Khuôn mặt nhỏ của An An liền tươi cười, dựa vào Giản Tri Nhạc nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, bé con tinh lực hữu hạn, không lâu sau thì chậm rãi yên tĩnh lại, nhắm mắt ngủ rồi.
Bên trong xe một lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Giản Tri Nhạc một lần nữa nhìn màn hình di động , tâm tình cũng đã bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng đã sắp xếp rõ ràng.
Bất luận An An có phải con trai của mình hay không, cũng mặc kệ gia đình bé con rốt cuộc là có bối cảnh gì, vì cái gì lại để một mình bé con nhỏ như vậy lưu lạc đầu đường, nếu bé con cần mình, chỉ cần về sau mình có thể giúp được, mình cũng sẽ không trơ mắt nhìn bé con sinh bệnh mà mặc kệ.
Sau khi hạ quyết tâm thì hết thảy cũng trở nên rất đơn giản.
Giản Tri Nhạc click mở mail không hề do dự, khi anh kéo đến một mail giám định kết quả: 【 trải qua kỹ thuật trình bày và phân tích sinh lý thực nghiệm kết quả, gen đứa trẻ phù hợp định luật di truyền, phán đoán hai người tồn tại thân tử huyết thống quan hệ 】
Con dấu đỏ của bệnh viện được ấn trên tờ kết quả giám định, dường như rất dứt khoát đưa ra quyết định.
Edit : tradau30duong
Giản Tri Nhạc nhìn một hàng chữ ngắn ngủn thật lâu cũng không có động tác gì thêm, sau khi tắt di động, ánh mắt dừng trên người bé con đang nằm bên cạnh,đôi mắt nâu thẫm của hắn xẹt qua rất nhiều tình cảm, cuối cùng chỉ còn lại ôn nhu và kiên định.
Như vậy hiện tại, anh cần làm rõ một việc.
*
Mặt trời lặn, ánh nắng buổi chiều hoàng hôn cũng dần tan.
Khi từ xe taxi bước xuống, Giản Tri Nhạc ôm bé con đang ngủ say chậm rãi đi về nhà, chưa đi được bao xa, liền ở dưới lầu thấy được bóng dáng quen thuộc.
Hoàng hôn đem bóng người kéo dài ra trên mặt đất, lão nhân gia hơi khom thân hình đứng trong gió đêm, gió lạnh thổi quét lại đây, ẩn ẩn có thể nhìn thấy tóc bạc trên đầu.
Giản Tri Nhạc chậm rãi đến gần, đứng yên ở trước mặt bà, thấp giọng nhẹ kêu một tiếng: "Bà nội."
Bà nội trong tay xách theo cái giỏ, nhìn Giản Tri Nhạc đang ôm một đứa trẻ trong lòng, chậm rãi nói: "Đã về rồi à ?"
Giản Tri Nhạc khẽ gật đầu.
Hai người đều ăn ý không nói gì, mà là dắt tay đi lên lầu, khi mở cửa phòng có chút tối anh ấn mở công tắc đèn trong phòng khách, nhẹ giọng nói: "Con đem An An lên giường rồi sẽ ra ngay."
Bà nội xách giỏ đứng bên cửa quan tâm nhìn bé con nói: "Được, cẩn thận một chút a."
Giản Tri Nhạc ứng thanh, bé con hẳn là mệt lắm rồi, một đường ngủ rất sâu, anh đem người để lên giường sau đó đắp lên cái chăn nhỏ, mở đèn trên đầu giường sau đó mới đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng bếp, vì tuổi tác lớn nên lưng có chút cong, lão nhân gia nhẹ nhàng lấy từ trong giỏ ra một rổ trứng gà.
Giản Tri Nhạc đi tới tiếp nhận rổ: "Để con."
Edit : tradau30duong
"Đây đều là gà nhà mình nuôi đẻ trứng." Tay bà khô gầy lại ấm áp, bà vỗ vỗ mu bàn tay Giản Tri Nhạc nói: "Con ở bên ngoài làm việc vất vả, nếu muốn cùng An An ở bên nhau, thì phải bồi bổ thân mình."
Giản Tri Nhạc nói: "Dạ con biết."
Ánh nắng chiều rốt cuộc cũng chậm rãi biến mất, đèn dây tóc trong phòng bếp rọi xuống, đem bóng dáng hai người kéo dài ra.
Bà ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là cảm xúc khó nói nên lời, bà chậm rãi nâng tay lên dừng trên vai Giản Tri Nhạc nói: "Con đã trưởng thành, bà nội đã không còn gì có thể giúp con."
Động tác trong tay Giản Tri Nhạc ngừng lại, anh cúi đầu, rốt cuộc mở miệng nói: "An An......"
Bà đem giỏ rau với đồ ăn cho vào bồn rửa, rồi chậm rãi nói: "Lúc sinh ra An An sinh đã được kiểm tra là có bệnh tim bẩm sinh, con từ nhỏ đã rất độc lập, mặc kệ ở bên ngoài bị ủy khuất hay ăn khổ đều tự mình gánh lấy, con không chịu nói phụ thân của đứa bé là ai, cũng không chịu nói cho chúng ta biết đến tột cùng vì cái gì mà không ca hát nữa."
Tim Giản Tri Nhạc chợt căng thẳng, đầu ngón tay run rẩy.
Bà thở dài, tiếp tục lấy rau đồ ăn từ trong giỏ ra, một bên rửa rau một bên chậm rãi nói: "Mấy năm nay An An cũng lớn, đứa trẻ nhớ con, muốn cùng con ở bên nhau, đứa trẻ bệnh......"
Giản Tri Nhạc nói: "Bà nội đừng lo lắng,bệnh của An An con đã biết, chuyện phẫu thuật con sẽ nghĩ cách."
Phòng bếp bắt đầu nấu nướng toả ra hơi ấm từ khói lửa, chậm rãi bốc lên làm nhiệt độ trong nhà ấm áp hơn hẳn.
Bà đem rau dưa để vào trong nước nấu mì, ngẩng đầu lên nhìn Giản Tri Nhạc, trong ánh mắt mang theo chút lo lắng: "Tiền......"
Giản Tri Nhạc biết bà lo lắng, mở miệng nói: "Con mấy năm nay làm công cũng tích cóp được một ít tiền, hơn nữa con viết nhạc cũng bán được, bà nội cứ yên tâm, con có tiền."
Edit : tradau30duong
Hốc mắt bà lại từ từ nhiễm hồng.
Bóng đêm dày đặc ở ngoài cửa kính, đứng bên cạnh là thanh niên có dáng người mảnh khảnh, hẳn là không nghỉ ngơi tốt, cho nên cặp mắt ôn nhuận kia đã hiện lên quầng thâm, lại càng có vẻ thanh lãnh yếu ớt, nhưng bất luận có vất vả bao nhiẻu, bất luận có áp lực lớn như nào, bờ vai của anh vẫn luôn thẳng tắp, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú luôn giữ vẻ bình tĩnh.
Ngón tay gầy yếu của bà chậm rãi dừng trên cánh tay Giản Tri Nhạc, ôn thanh nói: "Con à, nếu mệt thì nói, không cần phải miễn cưỡng chính mình biết không?"
Giản Tri Nhạc rũ mắt, gật gật đầu: "Con biết."
Bà xoay người đem đồ ăn đã nấu xong múc ra chén trước mặt, mùi hương lan toả khắp nhà, mang đến ấm áp và sinh khí, Giản Tri Nhạc đem hai cái chén bưng ra.
Bà nói: "Mặc kệ như thế nào, cũng phải chú ý sức khoẻ của mình, đứa bé cũng không phải một mình con, nếu...... nếu con có thể nhớ ra phụ thân của đứa bé là ai, thì cũng nên để người đó gánh vác trách nhiệm mới đúng."
Động tác ăn mì của Giản Tri Nhạc dừng lại.
Lúc chạng vạng, hình ảnh An An ở trên xe chỉ và xác nhận cha ở trong đầu dần hiện ra, bác sĩ đưa ra kỳ hạn cũng ở trong đầu chạy qua.
Trầm mặc một lát sau.
Giản Tri Nhạc rốt cuộc khẽ gật đầu, anh nói: "Con biết rồi, con sẽ nghĩ kỹ lại."
......
Buổi tối
Sau khi thu dọn phòng cho khách để lão nhân gia ở tạm, Giản Tri Nhạc lại về phòng ngủ nhìn bé con đang ngủ say, An An ngủ rất ngoan, thậm chí không có động tác dư thừa nào , cũng không đá chăn,khuôn mặt trắng nõn dựa trên gối đầu, ngủ rất an tĩnh.
Giản Tri Nhạc ngồi bên giường hơi thất thần.
Di động rung lên kéo lực chú ý của anh về lần nữa.
Giản Tri Nhạc đứng dậy đi ra bên ngoài ban công, lúc nhìn thấy cuộc gọi là người đại diện cũng chần chờ trong chốc láy, rõ ràng ban ngày mới gọi xong, với tính cách Vương Khải An hẳn là sẽ không liên lạc với hắn trong thời gian ngắn mới đúng.
Edit : tradau30duong
Chần chờ một lát anh vẫn nhận cuộc gọi.
Lại không nghĩ.
Vừa chấp nhận cuộc gọi xong, liền nghe được bên kia truyền đến giọng đang nói lớn tiếng : "Nhạc Nhạc!! Thật sự không nghĩ tới a, em mang đến đại kinh hỉ như vậy nha, anh nói em làm sao mà lại chướng mắt Trương tổng, thì ra em đã sớm có kèo tốt hơn, thật có bản lãnh nha, trước kia không nhìn ra đấy, đây chính là Cố Thanh Dã, Cố Thanh Dã mà cũng có thể để em trèo lên được !!"
Giản Tri Nhạc nghe không hiểu gì hết, anh lông mi khẽ run, hỏi: "Anh đang nói cái gì?"
Vương Khải An "Ách" một tiếng : "Cái này em cũng không cần thiết phải gạt anh đi, ảnh chụp em và Cố ảnh đế một nhà ba người bị người ta chụp được rồi đăng lên mạng kìa, hiện tại đã đứng đầu hot search rồi !"
Giản Tri Nhạc kinh ngạc: "Cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro