Chương 10: Hôm nay ăn đường sao (mười) 🍯

Edit: mellyjellyxx

Hôm nay Ôn Uyển đặc biệt yên tĩnh.

Trợ lý Tần nhìn mãi mà không nhận ra có gì khác thường, nhưng Cố Giai Thâm lại bắt đầu để ý.

Trước khi trợ lý Tần đến, Ôn Uyển có chút e dè hắn. Hắn hỏi một câu, đối phương trả lời một câu, chỉ cần hơi tiến lại gần một chút, Ôn Uyển liền rụt người lại, nhưng ánh mắt nhìn hắn vẫn mềm mại, nhẫn nhịn như mọi khi.

Cố Giai Thâm vốn định bảo cậu đi ngay, nhưng không hiểu sao lại không nói ra miệng. Ngược lại, hắn chỉ lặng lẽ quan sát một lúc.

Đến khi trợ lý Tần xuất hiện, hắn mới kìm lại cảm xúc không rõ trong lòng, ra lệnh:
"Thu dọn đồ đạc, để tài xế đưa cậu về."

Hắn dựa vào ghế sô pha, lười biếng lăn qua lăn lại quả cầu len màu hồng nhạt, dường như đột nhiên có chút hứng thú với thứ lông xù mềm mại này. Sau đó, hắn tùy ý ném nó về phía Ôn Uyển.

Trên tấm thảm rơi xuống mấy cuộn len, Ôn Uyển bị quả cầu nhẹ nhàng đập vào, chỉ chớp mắt rồi lặng lẽ ngồi xuống nhặt lên, đặt trở lại túi.

Cố Giai Thâm chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn cậu một lúc, khóe môi cong nhẹ, cảm thấy thú vị mà cũng nhàm chán. Hắn đứng dậy, chỉnh lại áo vest rồi bước ra ngoài.

"Đi thôi."

Hắn sải bước rời đi, trợ lý Tần vội vàng theo sau.

-

Trở lại công ty, vừa ra khỏi thang máy, trợ lý Tần đã thấy cửa phòng làm việc của tổng tài mở sẵn. Bên ngoài, ở khu làm việc trước phòng tổng tài, một người phụ nữ ngồi ngay ngắn - chính là mẹ Cố, đi cùng trợ lý của bà.

Cố Giai Thâm khẽ nhíu mày, vào văn phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.

Mẹ Cố ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ sát đất, thần sắc có chút uể oải. Trước mặt bà là một chiếc khay trà màu trầm, trên đó đặt một túi hồ sơ.

Nhưng khi nhìn thấy con trai, bà nhanh chóng khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày, mỉm cười:
"A Thâm, con đến rồi à? Mẹ mới đến một lát thôi."

"Mẹ đến đây làm gì?" Cố Giai Thâm ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, giọng nhàn nhạt.

Mẹ Cố nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của hắn, không khỏi quan tâm:
"Con có phải lại thức đêm làm việc không? Sắc mặt không tốt chút nào, phải chú ý nghỉ ngơi."

"Con không sao." Cố Giai Thâm cụp mắt, rõ ràng không muốn nhiều lời.

"Con có phát sốt không?" Mẹ Cố đứng dậy, định đưa tay sờ trán hắn, nhưng bị hắn né tránh.

"Con lúc nào mới có thể khiến mẹ yên tâm đây?" Bà thở dài.

"Mẹ đừng lo lắng, con thật sự không sao." Lúc nói chuyện, hắn vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm.

Nhìn thái độ né tránh của con trai mẹ Cố hiểu rằng có nói thêm cũng vô ích.

Hôm nay bà đến đây không phải chỉ để quan tâm sức khỏe của hắn, mà còn có chuyện quan trọng muốn nói.

Bà quay lại cầm túi hồ sơ trên khay trà, đặt lên bàn làm việc của Cố Giai Thâm:
"Ta biết con rất bận, không muốn làm phiền công việc của con. Đây là tài liệu Ôn gia gửi đến, ta mang đến để con xem qua."

"Mẹ cứ cầm về đi." Nghe đến hai chữ 'Ôn gia', sắc mặt Cố Giai Thâm liền trầm xuống, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt đến tập tài liệu.

Mẹ Cố kiên nhẫn giải thích:
"Ta biết con không thích Ôn gia, nhưng từ khi Ôn Uyển gả vào Cố gia, chúng ta đã là thông gia. Có nhiều người muốn nịnh bợ, ta cũng không thể từ chối mãi. Hôm nay coi như là vì Ôn Uyển, mẹ thay họ nói giúp một chút."

Bà không phải không hiểu bản chất của Ôn gia, nhưng vì Ôn Uyển, bà vẫn muốn giúp đỡ một phần.

Cố Giai Thâm lạnh lùng đáp:
"Ôn gia tự có cách giải quyết, mẹ không cần lo lắng."

Trước khi kết hôn, hắn đã điều tra Ôn gia đến tận gốc rễ. Một gia đình mục ruỗng, thời kỳ hưng thịnh nhất cũng chỉ dựa vào chút quan hệ cũ với Cố gia để kiếm chút lợi ích. Nếu không có cuộc hôn nhân liên kết với Cố thị, Ôn gia sớm muộn gì cũng sẽ lụi bại hoàn toàn.

Sai lầm lớn nhất của họ chính là không biết tự lượng sức.

Mẹ Cố thở dài:
"Mẹ không hiểu chuyện công việc của con, con muốn giúp hay không tùy con vậy."

Bà biết tính con trai mình, nếu hắn đã không muốn, thì có ép cũng vô ích.

Thực ra, bà cũng không có cảm tình với Ôn gia, ngoại trừ Ôn Uyển.

Nghĩ đến cậu con dâu ngoan ngoãn kia, mẹ Cố lại nhắc thêm một câu:
"Con cũng đã kết hôn rồi, có thời gian thì về nhà một chút. Vợ chồng nên ở bên nhau nhiều hơn, dù sao cũng là người sẽ cùng con đi hết đời, không thể cứ lạnh nhạt mãi như vậy."

Bà thật sự rất yêu thích Ôn Uyển, nên không nhịn được mà lên tiếng.

Nhưng mỗi khi nhắc đến Ôn Uyển, sự kiên nhẫn của Cố Giai Thâm lại giảm đi đáng kể. Hắn nhếch môi cười lạnh:
"Mẹ và cha có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, không có nghĩa là con cũng sẽ như vậy."

Mẹ Cố nghe vậy, tim khẽ siết lại:
"Con vẫn còn nghĩ đến chuyện ly hôn sao? A Thâm, hôn nhân không phải trò đùa. Hơn nữa, con và Ôn Uyển có mức độ tương hợp gien hoàn hảo. Nếu bảo không thích hợp thì là điều không thể. Ôn Uyển ngoan ngoãn, hiểu chuyện, mẹ không tin con hoàn toàn không có chút tình cảm nào với nó."

Cố Giai Thâm hờ hững hỏi ngược lại:
"Làm sao? Mẹ nghe cậu ta oán trách gì sao?"


"Con không quan tâm mẹ nghĩ như thế nào, con nghĩ con và cậu ta đều không thực sự thích hợp."

Hắn nói thẳng, không chút do dự.

Ôn Uyển rất tốt, nhưng hắn chính là không thể yêu cậu được.

Nếu hỏi lý do, có lẽ chính vì cậu quá ngoan ngoãn, quá nghe lời.

Hắn hờ hững nói thêm:
"Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ không ly hôn."

Mẹ Cố nhìn con trai, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp. Mẹ Cố đã gả cho cha Cố nhiều năm như vậy, làm sao bà không biết được ý của Cố Giai Thâm là gì.

Trên đời này có quá nhiều cặp vợ chồng tuy ở bên nhau cả đời nhưng vẫn là hai người xa lạ.

"Tình cảm là do vun đắp mà thành, con thử tiếp xúc với Ôn Uyển nhiều hơn, có lẽ sẽ có thay đổi." Mẹ Cố dịu dàng nói, giọng điệu gần như là đang khẩn cầu.

Hai mẹ con cứ giằng co mãi về cùng một chuyện. Mẹ Cố vô tình liếc nhìn khung ảnh đặt ở bên cạnh, đến khi thấy rõ người trong ảnh, tâm tư vốn mơ hồ bỗng chốc sáng tỏ.

Cố Giai Thâm dường như còn không thèm để ý.

Mẹ Cố nhìn gương mặt lạnh lùng, cứng rắn của con trai, trong lòng dâng lên nỗi ngẩn ngơ. Bà khẽ thở dài:

"Từ lâu mẹ đã biết, con trước tiên là người thừa kế của Cố thị, sau đó mới là con trai của ta. Trước đây, mẹ từng nghĩ dù cha con có lạnh lùng đến đâu, ông ấy vẫn đối xử tốt với ta. Lớn lên trong một gia đình như vậy, ít nhất con cũng sẽ hiểu hạnh phúc là gì, rồi sau này biết cách trân trọng nửa kia của mình. Nhưng giờ nhìn lại... con và cha con thực sự quá giống nhau."

Mẹ Cố truy hỏi hắn có còn lưu luyến người trong bức ảnh hay không. Cố Giai Thâm dứt khoát phủ nhận.

Chỉ vài câu ngắn gọn, nhưng lại khiến mẹ Cố kinh hồn bạt vía.

"Dưa hái xanh không ngọt." Mẹ Cố thầm nghĩ, dường như chính bà cũng vô tình ép buộc con trai mình.

Suốt hai năm qua, phản ứng của con trai bà không phải là không rõ ràng, chỉ là mẹ Cố cố tình lờ đi mà thôi.

Bà biết mình không thể tiếp tục chờ đợi hay kỳ vọng thêm nữa, bèn đứng dậy, khẽ thở dài:
"Con làm việc tiếp đi, mẹ đi trước."

Cố Giai Thâm không nói gì, chỉ gọi trợ lý Tần đến tiễn bà xuống lầu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục công việc.

-

Ôn Uyển bị say xe.

Cảm giác buồn nôn khiến cậu khó chịu, nhưng từ sáng đến giờ chưa ăn gì, có muốn ói cũng không thể.

Xe chạy ngang qua một con đường cậu quen thuộc, Ôn Uyển khẽ gọi tài xế:
"Chú Trương, cháu muốn xuống xe đi dạo một chút."

Tài xế phía trước có chút khó xử:
"Cậu Ôn, tôi nhận lệnh đưa cậu về nhà thẳng, không thể dừng xe giữa đường."

"Cháu hơi khó chịu, chỉ muốn xuống hít thở chút không khí, sẽ không đi xa đâu." Ôn Uyển nhỏ giọng nói.

Tài xế nhìn Ôn Uyển qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, liền mềm lòng:
"Vậy tôi lái chậm lại, cậu ráng chịu một chút nhé."

"Không sao đâu, chú tìm chỗ dừng xe là được, cháu đi vài bước rồi quay lại ngay." Ôn Uyển nén cơn buồn nôn, lễ phép nở nụ cười.

Xuống xe, cậu chậm rãi đi dọc theo con phố rợp bóng cây xanh, gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi mát, xua đi cảm giác ngột ngạt trong xe. Đường không quá đông, chỉ có vài người đi bộ lác đác.

Từ xa, một người đàn ông nhìn thấy Ôn Uyển.

Là Quý Tắc.

Hắn vừa hay có việc ghé qua khu vực này, dừng xe xong thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế dài ven đường.

Nhìn kỹ, quả nhiên là Ôn Uyển.

Hắn bước tới, từ phía sau vỗ nhẹ lên vai đối phương:
"Cậu sao lại ở đây? A Thâm đâu? Hắn để cậu một mình ra ngoài sao?"

Ôn Uyển quay đầu, trông thấy một người đàn ông cao lớn trước mặt. Cảm giác quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

"Tôi là Quý Tắc, cậu không nhớ sao?" Quý Tắc nhướng mày, có chút bất ngờ khi Ôn Uyển không nhận ra mình.

Ôn Uyển nghe hắn báo tên, cố lục lại trí nhớ rồi mới chậm rãi đáp:
"Là Quý tiên sinh à... Tôi vừa từ chỗ Cố tiên sinh về, không phải đi một mình, còn có tài xế."

Cậu nói xong liền im lặng, thái độ không quá nhiệt tình.

Quý Tắc cũng không để ý, nhún vai nói:
"Thì ra vậy. Xem ra dạo này quan hệ giữa hai người không tệ. Hôm qua rủ hắn ra ngoài, còn bị từ chối nữa đấy."

Ôn Uyển không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn về phía xa, thần sắc có chút hoảng hốt.

Dưới ánh nắng xuyên qua tán lá, những sợi tóc đen mềm mại của cậu phủ lên trán, thoáng nhuộm màu nâu nhạt.

Khuôn mặt vẫn như trước, chỉ là vành mắt hơi đỏ.

Đối mặt với người có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, Quý Tắc nhất thời im lặng.

Một lát sau, hắn giơ tay chỉ về phía tiệm cà phê gần đó, tùy ý đề nghị:
"Đi thôi, tôi mời cậu uống ly cà phê."

Ôn Uyển chớp mắt, chậm rãi tiếp nhận câu nói của hắn, lắc đầu từ chối:
"Tôi không thể đi, tài xế vẫn đang đợi tôi."

Quý Tắc không ngờ Ôn Uyển thẳng thừng từ chối như vậy, có chút xấu hổ cười:
"Cậu bình thường cũng ít nói như vậy sao? Lần trước gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời, có phải A Thâm giữ cậu trong nhà lâu quá rồi không? Cảm giác như cậu không thích tiếp xúc với ai vậy."

Ôn Uyển không biết nên trả lời thế nào, im lặng hồi lâu mới nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.

Quý Tắc: "..."

Nhưng mà, hắn là ai chứ? Người khác càng từ chối, hắn lại càng không dễ dàng bỏ qua.

Thấy Ôn Uyển định quay về xe, Quý Tắc vươn tay ngăn lại:
"Đừng lúc nào cũng nghe lời hắn như vậy. Nếu tài xế không tìm được cậu, tôi sẽ tự đưa cậu về."

Ôn Uyển nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn hiện rõ ba chữ "Tôi không muốn".

Quý Tắc không làm gì được cậu, đối với kiểu người này, hắn thật sự không có cách nào dỗ được.

Lại gần thêm một chút, Quý Tắc để ý sắc mặt Ôn Uyển không tốt lắm. Trong lòng hắn mơ hồ đoán ra gì đó, ánh mắt lướt qua cổ đối phương, thấy thấp thoáng vài dấu hồng nhạt.

Khứu giác của hắn rất nhạy, khoảng cách này đủ để ngửi thấy hương thơm nhẹ ngọt ngào trên người Ôn Uyển. Đáng nói là, mùi hương ấy không hề vương vấn chút hơi lạnh của Cố Giai Thâm.

Hắn suy nghĩ gì đó nhưng không nói ra, chỉ hời hợt tán gẫu thêm vài câu, sau đó chào tạm biệt.

-

Ôn Uyển vẫn cảm thấy không thoải mái.

Lên xe, cậu ngủ gật một lúc, mơ mơ màng màng, đứt quãng chìm vào giấc mộng.

Đến khi xe dừng dưới lầu khu nhà, tài xế gọi mấy lần cậu mới tỉnh.

"Cậu Ôn, cậu ổn chứ?" Tài xế lo lắng quay đầu lại hỏi.

"Cháu không sao." Ôn Uyển cố gắng nở nụ cười, mở cửa xe bước xuống.

Cậu lững thững đi vào tòa nhà, trước khi về phòng còn ghé qua ban công kiểm tra chậu cà chua nhỏ.

Nhưng cây cà chua non cậu mới trồng đã không sống nổi.

Ngồi xổm bên chậu cây, Ôn Uyển nhìn mà không biết phải làm sao.

-

Sau khi mẹ Cố rời đi, Cố Giai Thâm vùi đầu vào công việc suốt buổi trưa. Đến giờ cơm, hắn đứng dậy, hoạt động một chút rồi bấm số gọi đi.

Trong điện thoại, hắn hỏi thẳng:
"Thuốc trước kia không còn tác dụng với tôi nữa, còn biện pháp nào khác không?"

Đầu dây bên kia nói gì đó, hắn cau mày, nhấn mạnh lại:
"Thuốc ức chế?"

Bác sĩ khuyên nhủ:
"Đúng vậy. Nhưng thực tế, nếu cậu và bạn đời hoàn thành ký hiệu, sẽ không cần dùng đến thuốc ức chế nữa."

Không nhận được câu trả lời mong muốn, Cố Giai Thâm dứt khoát cúp máy. Nếu thật sự phải dùng đến thuốc ức chế, vậy cũng chẳng cần qua trung gian làm gì.

Trước đây, hắn từng chủ động đề xuất phương án khác, nhưng thuốc chỉ là lựa chọn cuối cùng. Nếu có thể, hắn không muốn dùng đến nó.

Nhắc đến Ôn Uyển... Nếu hắn có ý định ký hiệu người kia, thì đã làm từ lâu rồi, chứ không đợi đến tận bây giờ.

Cố Giai Thâm không nghĩ sẽ có ngày mình thật sự ký hiệu Ôn Uyển.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro