Chương 2
Biệt thự đại sảnh, trong lò sưởi kiểu dáng cổ xưa khảm cẩm thạch, củi mục đều đã bị thiêu hơn phân nửa, ánh lửa càng ngày càng sáng. Trên tường đồng hồ chỉ tròn 11 giờ khuya, Hoài Giảo hướng bốn phía nhìn lướt qua, chung quanh cả trai lẫn gái đều tinh thần sáng láng, không hề có vẻ buồn ngủ.
Mấy thanh niên mới vừa tốt nghiệp cùng bạn bè bằng tuổi ra ngoài chơi, ngoài phòng tuyết mịn bay bay, cành khô trên cây tùng đằng sau ô cửa sổ đọng một tầng tuyết dày, bên ngoài vừa lạnh vừa tối, mà cách một khung cửa, trong biệt thự vừa ấm cúng sung túc, có lò sưởi, có đồ ăn, còn có rượu ngon và thuốc là.
Bọn họ đại khái còn muốn chơi đến khuya.
Hoài Giảo ngồi trong một góc chống cằm, y lúc này mới có thời gian lặng lẽ quan sát nhân vật trò chơi này.
Ba nam hai nữ, còn có y.
Tổng cộng sáu người.
Nam nhân ngồi đối diện trêu chọc y từ ván đầu, y vừa thấy những người khác gọi hắn là Trác Dật, nói rất nhiều, rất giỏi điều tiết không khí.
Trác Dật bên phải là một đôi nam nữ, nam sinh đeo cặp kính gọng vàng không viền, thoạt nhìn thực văn nhã, nữ sinh tóc đen nhánh thẳng dài, ngũ quan diện mạo đều thực xuất sắc. Trong lúc chơi, Hoài Giảo có thể nhận ra nữ sinh lơ đãng dựa gần nam sinh kia, hai người ánh mắt ái muội đan xen, thoạt nhìn có vẻ là một đôi.
Trác Dật bên trái là một cô gái còn lại.
Tóc ngắn ngang vai, rất đáng yêu, dung mạo cũng là liếc mắt một cái là có thể ấn tượng khắc sâu.
Sau đó, ngồi gần y nhất, chính là người mà Hoài Giảo chỉ dám len lén liếc một cái liền lập tức dời mắt, Hình Việt.
Tư thế của hắn như một chút đều không muốn ở đây, dáng vẻ tản mạn pha lẫn chút nghiêm túc, bả vai thực rộng, áo khoác vì dựa sô pha mà nhăn ra mấy nếp uốn.
Cũng không phải hoàn toàn thả lỏng. Là cùng toàn bộ hoàn cảnh quanh mình một chút cũng không muốn hợp.
Độ ấm trong nhà quá mức thoải mái, làm Hoài Giảo có chút thả lỏng quá mức, y cơ hồ quên luôn mình đang ở hoàn cảnh nào, chỉ đầu óc trống rỗng mà nhìn chằm chằm nếp nhăn trên áo người kia.
Không biết nhìn bao lâu, chờ tiếng người chung quanh đàm tiếu đều nhỏ một chút, Hoài Giảo mới thoáng thanh tỉnh lại.
Tầm mắt tức khắc rụt rè thu về.
Người sau dường như lưng lại càng thẳng.
"Ván cuối, rốt cuộc lại đến cậu, tôi thấy cậu sắp ngủ đến nơi."
Ván cuối? Đến ai cơ.
Ánh mắt chậm rãi dịch theo ngón tay người nọ.
Chính giữa thảm lông đỏ sẫm, vỏ bình rượu rỗng vẫn nằm trên mặt đất.
Miệng bình tế hẹp, lại một lần, không nghiêng không lệch mà chỉ về phía y.
Hoài Giảo:......
Thật, thật là chúa xui xẻo.
"Lần này, cậu chọn thật hay thách?"
"Ván cuối rồi, kích thích một chút đi, đại mạo hiểm đại mạo hiểm!"
"Hoài Giảo chọn thật rồi, bây giờ trực tiếp chơi đại mạo hiểm đi, không cho thương lượng!"
Chung quanh thanh âm ồn ào đến mức trái tim Hoài Giảo cũng bị nhắc lên.
Trải qua ván đầu chẳng ra sao kia, Hoài Giảo là thật sự sợ vụ thật, nhưng ngẫm lại vẫn thấy thật tốt hơn thách, ai biết cái đám NPC xui xẻo này sẽ cho y đề mục đáng sợ nào.
Hoài Giảo thầm nghĩ hai giây, miệng hơi mở, đang muốn ngắt lời bọn họ mà chọn thật thì người mà vừa rồi y vô ý thức nhìn chằm chằm vào, toàn bộ buổi tối đều chỉ nói đúng 2 câu, bạn trai cũ của y, Hình Việt, liền bỗng nhiên đột ngột mở miệng.
"Chọn thách à."
Rõ ràng là câu nghi vấn, lại làm người nghe nghe ra ý vị không cho phép cự tuyệt.
"Tôi ra đề." Hắn thậm chí không có dò hỏi Hoài Giảo ý nguyện, liền trực tiếp ra quyết định.
Hoài Giảo vốn muốn nói, chỉ đành ấm ức ngậm miệng.
Y nghe thấy Trác Dật cười, còn huýt sáo.
Bạn trai cũ, đối tượng y đơn phương theo đuổi, chỉ vì hai tầng quan hệ này, khiến cho ván chơi còn chưa bắt đầu này phủ thêm chút ái muội không rõ.
Tiếng cả trai lẫn gái lại ồn ào vang lên, bọn họ lúc này chỉ là cảm thấy thật thú vị mà thôi.
Hoài Giảo ngồi thẳng lại.
Lưng đều đã tê mỏi, y nhấp nhấp môi, cau mày nhìn về phía Hình Việt.
Đối phương không nhìn y.
Hình Việt ngồi cách lò sưởi xa nhất, trong ánh sáng tối tăm, hắn lười nhác mà chống cằm, ngón tay thon dài gõ mặt sàn, cách cách, gõ ra vài tiếng vang thanh thúy.
Lông mi hắn hơi rũ, ngữ khí không nhanh không chậm mà mở miệng nói: "Căn nhà này, đã từng có 1 người chết."
"Mọi người đều biết nhỉ."
Toàn bộ đại sảnh nháy mắt an tĩnh lại.
"Bốn năm trước, ở lầu 3."
"Nam sinh, 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp 3." Hắn tạm dừng một chút, như là không phát hiện quanh mình chợt quỷ dị mà yên tĩnh đến có thể nghe tiếng châm rơi, nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói: "Lại nói tiếp, đại khái vừa vặn cùng trường chúng ta."
Từ lúc đối phương nói ra câu đầu Hoài Giảo liền thở cũng không dám, không hiểu sao tim đập thật sự mau.
Khúc nhạc dạo dài dòng của phim kinh dị qua đi, sắp tiến vào cốt truyện chính.
Hình Việt nói chuyện nghe vô cùng trầm ổn, không chút phập phồng, phảng phất như chỉ trần thuật một chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình.
"Tin tức vụ án nói, gác mái không khóa, cửa sổ cũng không có dấu vết phá hư, người bị hại lúc sống tinh thần cũng bình thường, không có khuynh hướng tự sát. Nhưng chính là một người như vậy, ở tiệc tốt nghiệp, sống sờ sờ bị thiêu chết trên gác mái biệt thự."
"Một căn phòng ra vào tự do không hề phong bế, một người bình thường không có khuynh hướng tự sát, rốt cuộc là vì sao lại bị nhốt lại nhỉ."
"Tôi thật sự rất tò mò."
Trong lò sưởi, lửa có chút quá vượng, Hoài Giảo ngồi gần nhất, dưới nhiệt khí huân nướng, sau lưng đều đã đổ mồ hôi.
Nhưng khi ánh mắt Hình Việt đảo qua,mồ hôi nóng lăn xuống sau lưng kia lập tức biến thành từng giọt mồ hôi lạnh.
"Cậu dám đi lên điều tra không."
Ngón tay Hình Việt vẫn gõ gõ mặt sàn, hắn nghiêng đầu, đạm thanh nói với Hoài Giảo.
Không phải dò hỏi, là chỉ thị cường ngạnh đến nhìn như không dung phản kháng.
"Không, không dám......"
"......"
Thật sự không nghĩ tới đối phương sẽ đáp như vậy.
Đuôi lông mày Hình Việt giật giật, nhìn người đối diện biểu tình đáng thương đến như là sắp khóc tới nơi, hắn khóe miệng hơi trầm xuống, trả lời.
"Không dám cũng không được."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro