Chương 135
135:
Edit: Cresent Munn
Đột nhiên, chẳng kịp báo trước, "Xoẹt —" một tiếng nhiễu điện cực lớn vang lên, phát ra từ chiếc loa Hoài Giảo đang dựa vào sát bên.
Âm thanh chói tai bộc phát trong khoảnh khắc đó, chỉ cách cậu vài tấc, suýt chút nữa khiến tim Hoài Giảo ngừng đập.
Tiếng kêu kinh hãi vừa bật ra đã bị cậu bịt miệng nén lại. Đồng tử Hoài Giảo mở lớn, da gà nổi khắp người. Cậu cứ ngỡ có kẻ nào đó đang đứng ngay sau lưng.
Giữa lúc lồng ngực đập thình thịch vì hoảng sợ, cậu bỗng nghe thấy giọng của 8701.
【 Nín, đừng kêu. 】
Hoài Giảo bỗng chốc buông lỏng người.
Ở ngoài truyền đến âm thanh.
“Chết tiệt, làm tôi giật nảy mình!”
“Xin lỗi haha, tôi tưởng mất điện, thử mạch một chút.”
“Chán quá phải không, mau đi lục soát, tìm xong rồi rút lui sớm.”
Hoài Giảo tay chân mềm nhũn ngồi xổm trên đất, lắng nghe nhóm người kia nhảy khỏi sân khấu, rồi đi từ phía đầu kia về phía hậu đài.
Đợi đến khi cảm thấy bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh, Hoài Giảo mới gắng gượng ngồi dậy.
Cậu dựng tai cẩn thận nghe ngóng một lúc lâu, xác định không còn ai nữa thì ổn định lại hơi thở, đầu gối chạm đất, nín thở nhích lên trước hai bước. Hoài Giảo hơi khom lưng, duỗi tay nhấc góc màn sân khấu lên, thò đầu dòm ra ngoài —
Ngay lập tức, cậu chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Bạch Giác đang đứng bên ngoài.
Hoài Giảo mặt đờ ra, hai đầu gối đột nhiên nhũn ra.
Hoài Giảo không biết liệu Bạch Giác đã sớm phát hiện ra cậu và cứ đứng đó chờ cậu tự chui đầu ra hay là hắn trùng hợp chưa rời đi, rồi lại tình cờ vừa vặn bắt gặp cậu thò đầu ra từ sau màn sân khấu.
Hoài Giảo vén một góc màn nhung dày nặng, khom lưng, ngây ngô nửa quỳ rạp trên mặt đất. Lúc này cậu không chỉ sợ hãi, mà còn có chút... ngượng ngùng khó tả.
Cậu thấy vẻ mặt vốn lạnh lùng của Bạch Giác rõ ràng sững lại trong thoáng chốc.
Trên khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng và sắt đá kia, đuôi lông mày khẽ nhếch, lộ ra vẻ kinh ngạc không hợp với hắn chút nào.
Hoài Giảo xấu hổ nắm chặt màn sân khấu, ngón tay co lại cứng ngắc. Cậu có thể khẳng định lúc trước Bạch Giác không hề phát hiện ra cậu, là chính cậu lầm tưởng bên ngoài không có ai, hấp tấp lộ diện.
8701: 【......】
Dù 8701 không nói gì, Hoài Giảo vẫn cảm nhận được sự câm nín của đối phương. Vừa nãy 8701 mới giúp cậu ngăn tiếng kêu để tránh bị phát hiện, kết quả chưa được bao lâu, Hoài Giảo lại lần nữa tự mình dâng đầu cho người ta.
8701 có thể bịt miệng cậu, nhưng không thể ôm cậu kéo trở lại chỗ trốn.
Đầu óc Hoài Giảo quay cuồng. Cậu duy trì tư thế vén rèm ngây ngốc một lúc lâu, đầu gối vừa mềm vừa tê, đứng trước mặt Bạch Giác mà cậu còn không dám cử động.
Bạch Giác hẳn là đang đợi đám người kia tìm kiếm xong rồi đi. Hắn đứng dưới sân khấu, dựa người vào chiếc ghế phía sau, khi nhìn qua, ánh mắt vừa vặn ngang bằng với Hoài Giảo đang quỳ rạp trên đất.
Hoài Giảo đã rất lâu không tiếp xúc với Bạch Giác, kể từ lần hoạt động ngoại khóa đó.
Nhưng cậu mơ hồ vẫn nhớ được tính cách người này, lần gặp cuối cùng, vì hành động kỳ quái cứu Tạ Tô Ngữ của cậu, Bạch Giác đã ném đá cậu.
Tuy không ném trúng, nhưng Hoài Giảo hiểu rõ tính nóng nảy của đối phương.
Trước mắt, Bạch Giác như đang đánh giá, liếc nhìn cậu hai lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt từ khuôn mặt Hoài Giảo rơi xuống đầu gối đang chạm đất. Đuôi lông mày hắn nhướng lên.
Sau đó, dưới ánh mắt cứng đờ của Hoài Giảo, hắn tiến lại gần sân khấu hai bước, đặt tay lên mép sân khấu, nhẹ nhàng chống một cái, ngay lập tức bật người lên.
Hoài Giảo chỉ cảm thấy hắn đã đứng thẳng trên sàn gỗ ngay trước mặt cậu. Lúc đáp xuống có làm bay lên một hạt bụi. Ngón tay thon dài rũ xuống bên hông, hắn bình tĩnh, không nhanh không chậm bước về phía cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoài Giảo tái nhợt, khi người kia đến gần, cậu mới kịp phản ứng rằng mình nên chạy trốn.
Nếu Bạch Giác thật sự cùng phe với Tạ Tô Ngữ, thì hậu quả khi bị hắn bắt được chỉ có một — bị giao đến trước mặt Tạ Tô Ngữ.
Cánh tay đang nắm màn sân khấu bắt đầu nhũn ra. Hoài Giảo nghĩ đến đây, không biết lấy dũng khí từ đâu, ngay trước mặt Bạch Giác đang ở gần, cậu đột ngột thu tay về, co rụt đầu, hoảng loạn trốn ngược vào sau màn sân khấu.
Hành vi vụng về kiểu "bịt tai trộm chuông" này khiến Bạch Giác đang đứng bên ngoài không nhịn được mà khóe miệng nhếch lên.
Phía trước là màn sân khấu dày nặng, phía sau là loa cùng một đống thiết bị lộn xộn, Hoài Giảo thực ra không có chỗ trốn, tiến lên hay lùi lại đều không có đường chạy.
Bên cạnh đúng là có cầu thang để đi xuống dưới đài, nhưng với sự chênh lệch về hình thể và thể lực giữa Hoài Giảo và Bạch Giác, chỉ cần cậu chuồn ra, lập tức sẽ bị đối phương túm cổ áo lôi trở lại.
Hoài Giảo bất động trốn trong góc tối, căng thẳng nhìn chằm chằm bên ngoài.
Cậu đang đợi hành động tiếp theo của Bạch Giác, là trực tiếp đi vào bắt cậu ra ngoài, hay là giống Tạ Tô Ngữ, cao cao tại thượng trêu đùa cậu một phen, rồi từ từ gây khó dễ cho cậu.
Đúng như Hoài Giảo suy nghĩ, Bạch Giác dừng lại ngay ngoài màn sân khấu.
Phía trên màn sân khấu khẽ động, Hoài Giảo ngẩng đầu lên, thấy một bàn tay.
Cổ tay có đường cong trơn tru, ngón tay khớp xương rõ ràng, sạch sẽ không đeo bất kỳ đồ trang sức nào. Bàn tay đó nắm lấy mép màn sân khấu màu xanh lục, kéo ra ngoài một chút.
Giống như cảnh tượng đêm đó tái hiện, trong mắt Hoài Giảo, hình bóng Bạch Giác gần như trùng lặp với Tạ Tô Ngữ.
Chẳng qua một người thì đứng, một người lại đang ngồi xổm trước mặt Hoài Giảo.
Nhưng đều khiến Hoài Giảo sợ hãi không thôi.
Bóng dáng đối phương ngược với ánh sáng tự nhiên từ hội trường, tuy không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng Hoài Giảo biết Bạch Giác đang nhìn mình.
Nhìn cậu đáng thương và chật vật, cả người lấm lem bụi bẩn mà quỳ ngồi giữa đống tạp vật phía hậu đài.
Tay, mặt, kể cả quần áo của Hoài Giảo đều dính đầy tro bụi. Cậu không có thời gian dọn dẹp bản thân, cũng không để ý đến những thứ đó, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu lên, để Bạch Giác nhìn rõ khuôn mặt mình.
Bạch Giác rất cao, vai cũng rất rộng, đứng trước mặt Hoài Giảo có thể chặn hết mọi ánh sáng bên ngoài.
Cứ như vậy giằng co vài giây. Hoài Giảo cho rằng Bạch Giác sẽ mở lời trước.
Chỉ là cậu chưa kịp đợi, phía bên kia sân khấu đột nhiên vang lên giọng nói của những người khác.
Mấy nam sinh vừa lục soát xong phòng nghỉ và phòng vệ sinh phía sau, không phát hiện gì bất thường, liền quay lại sảnh chính hội trường.
Người còn chưa bước ra, tiếng nói đã vọng đến trước: “Đi thôi đi thôi, chẳng có gì cả, có thể rút.”
Âm thanh từ xa tới gần, cả nhóm đi tới ngay dưới sân khấu chính, nhìn thấy bóng lưng Bạch Giác đang quay lưng lại với họ, thuận miệng hỏi: “Bạch ca đứng ở đó làm gì?”
Lòng Hoài Giảo hoảng loạn, lông mi run run, môi nhỏ bé tái đi.
Thân hình cao lớn của Bạch Giác che chắn cậu, người bên ngoài không nhìn thấy tình hình sau màn sân khấu, cũng không phát hiện ra cậu. Nhưng Hoài Giảo vẫn thấy kinh sợ, bởi vì giờ phút này sống chết của cậu dường như đều nằm trong tay Bạch Giác.
“Phát hiện gì à?”
Tư thế Bạch Giác đứng quay lưng lại có chút kỳ lạ, mấy người nhịn không được tò mò hỏi: “Sau màn sân khấu có gì sao?”
Giọng hỏi chuyện theo màn kéo rõ ràng truyền vào, như nắm chặt gáy Hoài Giảo, sợ tới mức cậu cứng đờ cả người.
Lông mi cậu run rẩy, cắn chặt môi, dưới sự hoảng loạn tột độ, cậu gần như muốn đưa tay bịt tai lại. Trốn tránh cũng được, tự lừa mình dối người cũng được, Hoài Giảo rốt cuộc không chịu nổi những tình huống kinh hồn bạt vía lặp đi lặp lại như vậy nữa.
Ngay khi những người bên ngoài vì tò mò mà muốn tiến lại gần, Bạch Giác cuối cùng cũng lên tiếng trả lời.
Hắn nói: “Có một con thỏ.”
Dưới ánh mắt sợ hãi của Hoài Giảo, Bạch Giác ngồi xổm xuống, ánh mắt lướt qua vẻ mặt tái nhợt của cậu, nhàn nhạt nói: “Có một con thỏ trốn ở đây.”
......
“Làm sao ở đây lại có thỏ?”
Mấy nam sinh rõ ràng không tin, nhưng bọn hắn cũng không rảnh đến mức muốn đi chứng minh, đều chỉ cho rằng Bạch Giác đang nói đùa.
“Hay là có người trốn ở bên trong đi?” Có người cũng đùa theo.
Người bên cạnh cười cợt, nói tiếp: “Vậy cậu nói xem ai trốn ở đó?”
“Hoài Giảo?” Nam sinh đáp: “Tôi thấy cậu ấy rất giống thỏ, thỏ trắng.”
Hoài Giảo bỗng nhiên nghe thấy tên mình, sắc mặt liền thay đổi, cậu rụt vai lại, chân tay luống cuống lần nữa nhích về phía sau.
Những người bên ngoài cứ đùa cợt mãi không dứt. Bạch Giác còn chưa lên tiếng, bọn họ đã tiếp tục cười nói: “Bạch ca bên trong có phải Hoài Giảo không?”
“Hay là anh thấy cậu ấy thật, lại không nỡ bắt...”
“Cũng dễ hiểu mà, dù sao Bạch ca với cậu ấy cũng thân thiết lâu rồi, không chừng còn là mối tình đầu...”
Một câu nói có phần không đứng đắn đó, bị ánh mắt lạnh băng quay lại của Bạch Giác cắt ngang.
Nam sinh kia lập tức im bặt, ho khan gượng gạo, chuyển đề tài nói: “Thật là con thỏ à?”
“Ừ, chắc vậy, phòng thí nghiệm bên kia có thỏ sổng chuồng là chuyện thường...”
Bạch Giác không rảnh nghe họ lảm nhảm. Hắn mặt không cảm xúc, quay đầu lại nhìn Hoài Giảo một lần nữa.
Dường như để chứng thực sự tồn tại của "con thỏ", Bạch Giác không nói thêm lời thừa thãi, trước khi mấy người phía sau tiếp tục phí thời gian, hắn buông màn sân khấu ra, cúi người tiến sát đến trước mặt Hoài Giảo.
Tim Hoài Giảo gần như ngừng đập vì sợ, vẻ mặt trống rỗng, trơ mắt nhìn Bạch Giác vươn tay về phía cậu...
Ngay khi cậu tưởng chừng như mình đã xong đời, Bạch Giác đã cúi thấp người, cách cậu chỉ vài tấc, nhưng lại đột ngột vòng thẳng qua cậu.
Bạch Giác khom người xuống, bờ vai rộng lớn che khuất đầu Hoài Giảo, tay trái ôm lấy lưng cậu, tay phải luồn ra phía sau Hoài Giảo, từ đống dây nhợ hỗn độn nhẹ nhàng kéo ra một thứ.
Hoài Giảo bị hắn một tay ôm vào lòng, ngây ra một lúc lâu.
Áo khoác đồng phục rộng rãi của đối phương có mùi xà phòng thơm mát dễ chịu, hòa lẫn với chút hơi thở lạnh lùng đặc trưng của nam sinh. Khi ôm Hoài Giảo, mùi hương mát lạnh phả thẳng vào mặt cậu.
“Con thỏ ngốc.”
Giọng nói cố tình đè thấp kéo theo sự rung động của lồng ngực, trán Hoài Giảo dán vào ngực hắn, tai bị chấn động đến hơi tê dại.
Hoài Giảo ngoan ngoãn để hắn ôm, bị dọa quá độ, cả người mất hết sức lực, mềm oặt ngồi trên bắp chân mình.
Hai người một người ngồi, một người nửa ngồi xổm, ở phía sau màn sân khấu tối tăm, hơi thở quấn quýt, ôm nhau đầy ám muội.
Bên ngoài còn đứng vài người đang chờ Bạch Giác, Hoài Giảo không dám nói gì, cũng không dám chống cự, cằm gác trên vai Bạch Giác, nghiêng đầu, mặc cho hắn ôm mình sát lại ngửi ngửi.
Bạch Giác vùi vào bên cổ Hoài Giảo, chóp mũi chạm vào má mềm mại của cậu. Sau khi hít sâu một hơi, hắn chậm rãi ngẩng đầu.
“Tìm được rồi sao?” Bên ngoài vọng vào tiếng hỏi thăm cẩn thận của một nam sinh nào đó.
Hoài Giảo không rõ bọn họ có nghi ngờ gì không. Cái cớ của Bạch Giác nghe vô lý đến mức người bình thường sẽ không tin, nhưng rõ ràng, nhóm người này không dám công khai nghi ngờ hắn.
Bạch Giác không chớp mắt nhìn chằm chằm Hoài Giảo, tròng mắt đen nhánh thẳng thừng dừng trên khuôn mặt cậu. Giống như chó sói, đồng tử trong bóng tối dường như có thể phát sáng. Hắn chỉ nhìn Hoài Giảo, khẽ "Ừ" một tiếng.
Sau đó, hắn nhanh chóng buông Hoài Giảo ra, đứng dậy, vén màn sân khấu đi ra ngoài.
Khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào, Hoài Giảo nheo mắt lại, thấy rõ thứ Bạch Giác đang cầm trên tay.
Là một con thú nhồi bông hình con thỏ màu đen, lấm lem bụi bẩn, không hề nhúc nhích. Có lẽ là do ai đó chuẩn bị ở hậu đài trước đây, không cẩn thận làm rơi ở chỗ này.
Hoài Giảo ngẩn người, ánh mắt theo màn sân khấu buông xuống, lại lần nữa chìm vào bóng tối.
“À? Thật đúng là thỏ à...”
Mấy nam sinh bên ngoài hoàn toàn thất vọng, vừa đi theo Bạch Giác ra ngoài, vừa cằn nhằn: “Tôi còn tưởng...”
“Cậu còn tưởng là Hoài Giảo à?”
“Sao có thể, cười chết.”
......
Bạch Giác đi chưa đầy năm phút, Trữ Dịch và Phó Văn Phỉ liền cùng nhau chạy tới đây. Họ đi vào, nhìn thấy sảnh lớn hội trường có dấu hiệu rõ ràng bị lục soát, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trữ Dịch thở gấp, lớn tiếng gọi: “Hoài Giảo?”
Hắn tưởng Hoài Giảo đã bị người ta phát hiện. Chỉ vì Phó Văn Phỉ làm mất vài phút thời gian của hắn, Trữ Dịch mặt trầm xuống, vừa định quay người chạy ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Hoài Giảo.
Vọng ra từ phía sau tấm màn sân khấu dày cộp.
“Ở đây!”
Hai người bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh trèo lên đài. Nhìn thấy Hoài Giảo, họ vội vàng hỏi: “Vừa rồi ở đây có người tới không?”
Hoài Giảo gật đầu, thành thật đáp: “Ừ, có một đám người, vừa mới đi rồi.”
“Người dẫn đầu là Bạch Giác.”
Hoài Giảo không định giấu giếm chuyện mình và Bạch Giác. Khi Trữ Dịch và Phó Văn Phỉ đồng loạt nhíu mày, cậu nhỏ giọng nói: “Bạch Giác vừa rồi phát hiện tôi, nhưng không làm gì tôi cả.”
Trữ Dịch lộ vẻ kinh ngạc, hỏi cậu: “Cậu ta phát hiện ra em? Không phải tên đó sớm đầu quân cho Tạ Tô Ngữ rồi sao?”
Hoài Giảo khẳng định trả lời hắn: “Bọn họ đang tìm tôi, Bạch Giác nhìn thấy tôi, nhưng không bắt tôi.”
Hoài Giảo ngẩng đầu, nhìn hai người nói: “Hắn còn giúp tôi đánh lạc hướng, giấu những người khác.”
“Bạch Giác hình như...” Hoài Giảo nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi nói: “Không cùng phe với Tạ Tô Ngữ.”
Nói đúng ra, theo Hoài Giảo thấy, Bạch Giác không hề phục tùng Tạ Tô Ngữ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro