Chương 8: Viên phòng
Sọt trúc bị mò lấy ra, Chu Cảnh đem toàn bộ đồ vật bên trong đều đổ trên mặt đất.
Có ba hộp kem chống nắng, một hộp son môi đầy đủ, một cái mascara, một cái chì kẻ mắt còn có hai tuýp sữa dưỡng ẩm da tay cùng một hộp có một trăm hai mươi cái mặt nạ dưỡng da mặt.
" Những thứ đồ này là thứ gì?" Thẩm Mặc hỏi.
" Đồ để nữ nhân dùng để dưỡng da, đều là tiền a!" Chu Cảnh đem hộp son môi đầy đủ mở ra, bên trong có năm cây son môi nhỏ, màu sắc đều là được ưa chuộng nhất ở hiện đại, không có đại thanh đại tử.
Vặn một cây son môi cho Thẩm Mặc xem, " Cái này gọi là son môi, ngươi không biết đi, ở đây các ngươi gọi là khẩu chi. Bất quá dùng khẩu chi nơi này khẳng định không sánh bằng cái này".
Thẩm Mặc tò mò nhìn hắn, Chu Cảnh ở ngay trước mắt Thẩm Mặc hi sinh bản thân lấy một cây son môi màu đỏ thẫm thoa lên môi mình.
" Như thế nào, đẹp đúng không?"
Thẩm Mặc biểu tình một lời khó nói hết nói: " Không đẹp, nhìn giống như mới vừa ăn một khối thịt sống *, ha ha ha" Nói rồi liền đứng lên: " Chu Cảnh ngươi là một hán tử làm sao dùng đồ vật của nữ nhân và song nhi bôi lên môi mình, thật kỳ quái a!"
( ý ẻm là môi ck ẻm đỏ thẫm giống ăn thịt sống còn dính máu vậy đó)
Chu Cảnh tiểu tâm tư nhảy lên, đem son môi vứt sang một bên, nhào tới trên người Thẩm Mặc nháo loạn.
" Ai giống như ăn thịt sống a!" Bẹp bẹp hôn hai cái trên mặt Thẩm Mặc, để lại từng cái từng cái lớn môi ấn màu đỏ chót, làm cho Thẩm Mặc một bên trốn một bên cười.
Hai người tuổi còn trẻ,huyết khí phương cương, đụng chạm một hồi liền cọ ra lửa. Thân thể Chu Cảnh cóbiến hoá cách áo một lớp quần áo Thẩm Mặc vẫn tinh tường cảm nhận được. Thẩm Mặcđỏ mặt, cả người căng thẳng nằm trên mặt đất.
Chu Cảnh lung túng muốn đứng lên, đột nhiên cảm giác quần áo bị nho nhỏ kéo lấy. Thẩm Mặc mặt đỏ như nhỏ máu, ánh mắt loạn chuyển không dám nhìn thẳng mặt Chu Cảnh.
" Ta... chúng ta còn chưa có viên phòng qua, ngươi vẫn là ghét bỏ ta là song nhi, không muốn chạm vào ta sao?" Thẩm Mặc vô cùng đáng thương, oan oan ức ức nói.
Dáng dấp kia nói là để Chu Cảnh thương tiếc, không bằng nói đối với dục vọng trong người Chu Cảnh như lửa cháy đổ thêm dầu, nhất thời lý trí bị mất hết, chỉ còn dư lại dục vọng của thú tính.
Đem Thẩm Mặc đè ngã trước, Chu Cảnh luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó nhưng Chu Cảnh cũng không nghĩ nhiều, có thể là dục vọng làm lưu mờ ý nghĩ đi, người nam nhân nào còn có thể suy nghĩ trong hoàn cảnh này.
Đêm này, trong phòng một cảnh xuân sắc, Chu Cảnh cũng chân chính trở thành người có tức phụ.
Đây là lần đầu khai trai sau khi Chu Cảnh tới nơi này, đem Thẩm Mặc làm đến cầu xin mới coi như xong. Do hắn dằn vặt quá ác, Thẩm Mặc có thói quen dậy sớm dĩ nhiên hôm nay trời đã sang choang còn chưa có tỉnh. Ngược lại là Chu Cảnh thức dậy trước, nhìn khuôn mặt nhỏ bé tuấn tú của phu lang trong lòng ngực, thấy thế nào cũng không khỏi yêu thích, không nhịn được hôn lên mấy lần.
Chu Cảnh ôm tiểu phu lang mà rất hiếm lạ nghĩ, từ nay về sau hắn cũng là người có tức phụ, vẫn là tức phụ mở miệng theo đuổi hắn trước a! Mỹ nha!
Thẩm Mặc trên mặt vẫn còn lưu lại mấy vết son môi hôm qua, Chu Cảnh đưa tay lau sạch cho hắn, lau qua mấy lần Chu Cảnh rốt cuộc phản ứng được là chuyện gì tối qua mình cảm thấy không đúng.
Sơ hở của hắn quá nhiều, Thẩm Mặc tại sao một câu cũng không hỏi hắn. Đặc biệt còn mang về những đồ vật ly kỳ cổ quái, phu lang tại sao không hỏi hắn làm sao nhận biết được những thứ này, trái lại một bộ dáng như là chuyện đương nhiên.
Thẩm Mặc bị đánh thức, mới vừa mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt theo dõi nặng nề của Chu Cảnh. Ánh mắt kia, Thẩm Mặc theo bản năng cảm thấy được nguy hiểm, tâm bỗng nhiên chìm xuống. Kiều diễm cái gì cũng đều không có.
" Khi nào thì biết được" Chu Cảnh không đầu không đuôi hỏi, đêm qua ôn nhu nhu tình mật ý giống như trở thành một giấc mộng. Tỉnh mộng, ngày vẫn là âm u.
Thẩm Mặc cắn môi dưới, ánh mắt khác đi nhưng vẫn không nói một lời.
Chu Cảnh hung hổ doạ người nói: " Coi ta là kẻ ngốc mà đùa giỡn, ngươi là có ý gì?"
Thẩm Mặc không nói lời nào, môi dưới cắn càng ngày càng dùng sức, bỗng một giọt máu chảy xuống.
Nhìn thấy môi Thẩm Mặc chảy máu, Chu Cảnh tâm cảm thấy đau lòng cái gì cũng đều quên mất, hắn bắt lấy miệng Thẩm Mặc cả giận nói: " Ngươi xem ta là kẻ ngốc mà đùa giỡn còn không cho ta nói sao, bây giờ bị ta phát hiện lại làm tổn thương chính mình, làm cho ta luyến tiếc ngươi đúng không?"
" Ngươi đều biết hết rồi! Còn không nỡ ta hay sao?" Thẩm Mặc rốt cuộc mở miệng, cổ họng khàn lợi hại.
" Ta không đau lòng? Nếu không đau lòng ngươi ta sớm đã không tiếp nhận cuộc sống ăn ở thiếu thốn này rồi!"
" Ngươi bây giờ vẫn có thể không tiếp nhận, ngươi cũng phải Chu Cảnh! Ngươi cứ đi a! Cứ việc đi đi, để mọi người biết được đem ta thả trôi sông".
Không tuân thủ nữ tắc nữ nhân và song nhi, nếu truy cứu tới chính là đem thả trôi sông.
Chu Cảnh căm hận nói: " Ngươi là đâm một dao vào trái tim ta a! Thẩm Mặc! Ta và ngươi còn xa lạ ư, ngươi còn không hiểu rõ ta sao? Nếu ta cam lòng muốn đi, lúc trước khi tỉnh lại ta đã đi rồi, còn có thể ở lại đây chờ cho ngươi lừa được ta lên giường!"
Thẩm Mặc liền không lên tiếng nữa.
Chu Cảnh cũng không có cách nào, mở miệng Thẩm Mặc kiểm tra, xem chỉ là khoé miệng bị cắn rách mới yên tâm lại một chút.
Hắn cả giận: " Thẩm Mặc! Ngươi ngược lại còn bắt bí ta! Đem ta lừa lên giường, biết là ngươi tốt, ta còn có thể cam lòng đi! MD bây giờ nhìn thấy ngươi lão tử liền một câu cũng không nói được, trong đầu đều là ngươi!"
" Được, lão tử nhận thua!" Chu Cảnh nói: " Ngươi chung quy cũng phải nói rõ cho ta biết ta là như thế nào bại trong tay ngươi a! Lão tử một người hiện đại lại bị một ngươi cổ đại như ngươi tính kế rồi!"
Thẩm Mặc nhắm mắt lại, giống như ngặn chặn vô số tuyệt vọng.
" Từ ngày Triệu Đại mang ta lên núi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã biết ngươi không phải Chu Cảnh. Ta và Chu Cảnh kết hôn tuy mới nửa năm, nhưng ta chắc chắn sẽ không nhìn nhầm hắn".
" Trên người Chu Cảnh có một vết sẹo rất dài, là lúc chúng ta vừa kết hôn bị người khác dùng dao chém, mà ngươi thì không có. Vết sẹo sẽ không tự biến mất, cho nên ta liền biết ngươi không phải là hắn".
" Vậy tại sao ngươi không nói ra, còn muốn mang ta trở về? Trong nhà đều nghèo thành như vậy, còn muốn cho ta ăn cho ta uống! Ta nhớ tới lúc trước khi Vương lão thái đem chút rau dại cuối cùng trong nhà cướp đi, trong bát ta còn ít rau luộc ngươi cũng không nỡ ăn cứng rắn muốn chừa lại cho ta, chính mình uống nước lạnh để no bụng là tại sao?"
" Tại sao? Bởi vì ta là cố ý" Sự tình bị vạch trần, Thẩm Mặc nản lòng thoái chí, đã không còn tầng quan hệ này, ai sẽ không đi thích cô nương, mà lại yêu thích một cái song nhi như hắn.
Không cần nói nhìn hán tử trước mặt này cũng biết là người không tầm thường, chính là Chu Cảnh trước đây cũng bởi vì hắn là một song nhi nên trong đem tân hôn cũng không muốn chạm vào hắn sao?
" Ta chính là cố ý. Ngày ấy quần áo ngươi mặc tuy rằng rách nát không nhìn ra bộ dáng gì thế nhưng chạm tay vào cảm giác rất mềm mại, tuyệt đối không phải là Chu Cảnh trước kia thường mặc loại vải thô.Chất liệu như vậy, thậm chí không phải gia đình giàu có bình thường có thể mặc lên. Còn nữa ngày ấy ngươi nắm tay của ta, tay của ngươi so với ta một cái song nhi tay còn muốn nhỏ và mềm hơn, ta càng thêm vững tin ngươi xuất thân phú quý".
" Ta đã cùng đường mạt lộ, nếu để cho Vương lão thái kia biết hắn đã chết, nàng chắc chắn sẽ không để cho ta giữ đạo hiếu, e sợ sẽ đem ta bán cho giàu có nào đó làm thị thiếp, làm nô tỳ, vậy thì vào tiện tịch, đời này sống chết liền không thể tự mình quyết định. Cho nên, cho nên ta chỉ có thể bắt lấy ngươi. Ta biết ngươi xuất thân phú quý, hôm nay ta cứu ngươi một mạng, đối tốt với ngươi, ngày khác coi như ngươi nhìn không lọt mắt ta, cũng sẽ nghĩ cứu lại ta một mạng!"
Chu Cảnh trầm giọng hỏi: "Tại sao ngươi khẳng định Chu Cảnh kia đã chết rồi?"
" Bởi vì ta tận mắt nhìn thấy!" Đau thấu tim gan, sự tình đã đến một bước này, cũng không thể cứu vãn nữa. Thẩm Mặc liền lành làm gáo vỡ làm muôi, cái gì cũng đều kể ra: " Ngày ấy hắn đánh ta giành thể diện cho Vương lão thái, sau đó trực tiếp tự mình đi phía sau núi, mãi cho tới cơm tối còn chưa trở lại, ta thấy vậy liền đi tìm hắn. Bởi vì vừa mới hạ xuống một cơn mưa, sơn đạo lầy lội không ai lên núi, chỉ có một mình hắn nên dấu chân đặc biệt rõ ràng. Thuận theo dấu chân ta tìm đến trong núi sâu, bỗng nhiên phát hiện dấu chân rối loạn, hơn nữa bên cạnh còn nhìn thấy dấu chân của lợn rừng. Lúc ấy vừa vặn trong rừng truyền đến động tĩnh, ta sợ là lợn rừng, nên leo lên trên một cái cây để ẩn nấp".
" Mới vừa trốn kỹ, liền nhìn thấy hắn bị một con lợn rừng rất lớn rượt chạy, hắn chạy không nhanh, còn bị thương rất nặng, trên y phục toàn là máu, một tay còn che trên vết thương rất lớn, rất dễ bị lợn rừng đuổi kịp. Lợn rừng chạy tới đem hắn húc bay đi rất xa, hắn giãy dụa mấy cái liền bất động. Con lợn rừng kia cũng chẳng hề bỏ qua, không ngừng đem hắn hất xa, mãi đến khi ta không nhìn thấy. Ta cũng không biết mình ngồi xổm trên cây bao lâu, đợi đến lúc không còn động tĩnh ta mới dám xuống dưới, xuống đất ta liền hướng chạy về nhà". Thẩm Mặc nói: " Hắn bị thương nặng như vậy, nhất định sẽ không sống nổi".
Chu Cảnh hỏi: " Vậy ngươi tốt với ta, thậm chí ngủ với ta cũng bởi vì hắn đã chết, ngươi sợ bị Vương lão thái bán đi, cho nên cố ý gày bẫy ta, có đúng không?"
" Ân!" Thẩm Mặc thẳng thắn dứt khoát trả lời. Dáng dấp kia của hắn giống như cảm thấy chuyện đã thế này, nguỵ biện không bằng thẳng thắn dứt khoát thừa nhận.
Chu Cảnh hận nghiến răng nghiến lợi, hắn kề sát bên tai Thẩm Mặc nói: " Lão tử bên người cũng không thiếu người, đủ loại oanh oanh yến yến vòng quanh, liếc mắt một cái cũng nhận ra được ý đồ của các nàng, ta phòng ngừa cả đời. Không nghĩ tới vừa đến nơi này sẽ bị một người cổ đại như ngươi tính kế, đùa giỡn trong lòng bàn tay".
Cũng coi như cả đời bắt nhạn, đến cuối cùng bị nhạn mổ tổn thương đôi mắt!
Chu Cảnh dùng sức cắn một cái trên chiếc cổ nhỏ dài của Thẩm Mặc.
" Ngươi gạt ta cũng được, giả ý tốt với ta cũng hảo, hay là đối với ta không có tình cảm cũng thế! Mà lão tử nói cho ngươi biết, ngươi đã ngủ với ta thì là người của ta! Nếu dám gạt ta, thì nên chuẩn bị lừa gạt ta cả đời đi! Đời này ngươi đừng mong rời đi ta!"
Cái gì? Thẩm Mặc mở to hai mắt! Chu Cảnh sẽ không không muốn hắn, trái lại còn muốn đem hắn giữ lại bên người?
Hắn chỉ là một cái song nhi, tất cả mọi người không thích song nhi! Bọn họ đều nói song nhi là không nên xuất hiện trên đời này, ngay cả cha ruột hắn cũng không thích hắn và đệ đệ. Hơn nữa hắn còn xấu như vậy, tàn nhẫn như vậy! Đối quân của mình, mặc dù không thực sự là vợ chồng nhưng cũng là chính thức bái đường thành thân, hắn đều thấy chết không cứu! Chu Cảnh tại sao còn có thể muốn hắn a!
Chu Cảnh không cho hắn cơ hội nghĩ bậy bạ, rất mau ở trên môi hắn dây dưa, triền miên hôn lên.
Thẩm Lâm hôm nay tới muộn hơn so với thường ngày, bởi vì không biết Vương Xuân Hoa nổi điên cái gì mà tìm hắn kiếm chuyện. Đại ca nói phải nhịn, bằng không thanh danh hắn đã không tốt càng trở nên tệ hơn. Đến lúc không ai thèm lấy, thì phải nhìn sắc mặt Vương Xuân Hoa mà sống cả đời.
Thật vất vả thoát khỏi Vương Xuân Hoa đi đến nhà đại ca, lại phát hiện cửa phòng vẫn đóng kín, trong sân yên lặng, giống như đại ca vẫn chưa dậy.
Mà tuyệt đối là không thể, đại ca hắn là người chăm chỉ, vào lúc này không thể vẫn chưa chịu dậy, trừ phi có cái gì đó bất ngờ.
Nghĩ đến đây, tâm Thẩm Lâm bổng nhiên nhảy lên, lẽ nào tính tình Chu Cảnh bạo phát, hay là nhớ lại được cái gì, đem đại ca hắn đánh đến không xuống giường được.
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, Thẩm Lâm sợ đến cuốn quýt đẩy ra cửa, chạy nhanh vào phòng. Một chân vừa bước vào trong đã nghe thấy tiếng rên của ca hắn, quả nhiên là Chu Cảnh đánh ca hắn!
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, mới vừa ló đầu vào hướng mắt nhìn thử về phía giường. Thẩm Mặc liền bị doạ sợ, vội vội vàng vàng giống như trộm bỏ chạy ra ngoài.
Một hơi chạy ra cửa, Thẩm Lâm ngồi xổm xuống, chỉ cảm thấy tim muốn nhảy từ bên trong cổ họng bay ra ngoài!
Trời ạ! Ca hắn ... Dĩ nhiên cùng Chu Cảnh... Cùng Chu Cảnh ban ngày tuyên dâm, quá... xấu hổ a!
Thẩm Lâm bụm mặt, mắc cỡ đỏ cả mặt!
Bất quá, ca hắn từ trước đến nay không phải rất không vừa mắt Chu Cảnh sao, có thể trốn liền trốn. Thực sự nếu không trốn thoát, buổi tối cũng là kiếm cớ làm việc đến tối muộn, chờ Chu Cảnh ngủ rồi mới lên giường, sáng sớm thừa dịp Chu Cảnh vẫn còn đang ngủ liền tỉnh dậy. Vào lúc này tốt thế nào Chu Cảnh cũng không quá coi trọng ca hắn, lúc trước thú ca hắn cũng vì trốn việc, muốn có người làm hết việc nặng trong nhà! Làm sao mà mới chỉ một đêm hai người đã cùng nhau lăn giường, hơn nữa ca hắn lại là người không biết xấu hổ như vậy, cư nhiên mới sáng sớm liền...
Quá xấu hổ!
HẾT CHƯƠNG 8
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro