Chương 11: Tôi nấu cho anh một bữa cơm
Ngay khi Giản Thượng Ôn nói ra câu đó, khán giả trong livestream bùng nổ. Năm xưa, tin đồn giữa cậu và Lạc Chấp Diệp từng gây xôn xao, bị cả mạng xã hội giễu cợt không thương tiếc. Dù có người đã lên tiếng phủ nhận, nói rằng người quấy rối Lạc Chấp Diệp không phải Giản Thượng Ôn, nhưng chẳng ai tin cả. Đặc biệt là bây giờ, nhìn thái độ của Giản Thượng Ôn, đám đông lại càng chắc chắn chuyện năm đó là thật.
Lượng người xem livestream lập tức vượt mốc một triệu.
Bình luận nổ tung:
"Không thể tin nổi!!!"
"Cậu ta có tỏ tình với Lạc ca thật thì ảnh cũng chẳng thèm ngó ngàng tới đâu!"
"Ban ngày còn bảo thích Tiểu Phỉ cơ mà?"
"Tôi chắc chắc cậu ta chẳng thể có gì đó Lạc Chấp Diệp đâu!"
Giữa lúc mọi người còn đang bàn tán sôi nổi...
Dưới ánh đèn hành lang, một bóng người từ cầu thang bước xuống. Phỉ Thành vừa thay quần áo trong phòng rồi ra ngoài. Lần này, chàng trai với mái tóc đỏ khoác lên mình chiếc áo thun cổ cao màu đen, phối cùng quần túi hộp hip-hop màu xám rộng thùng thình, tạo nên phong cách thoải mái nhưng không kém phần nổi bật. Mái tóc đỏ được vuốt ngược ra sau, cố định bằng một chiếc băng đô màu đen, để lộ gương mặt sắc nét. Trên tai trái là một chiếc khuyên bạc đơn giản, càng làm tăng thêm vẻ cá tính.
Phỉ Thành là khách mời trẻ nhất trong chương trình, đồng thời cũng là gương mặt triển vọng trong làng giải trí. Sự xuất hiện của hắn ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Từ Dương đang loay hoay tìm cách đổi chủ đề, lập tức reo lên:
"Tiểu Phỉ xuống rồi à?"
Phỉ Thành gật đầu. Không khí trong phòng khách có chút lạ lùng, hắn nhanh chóng nhận ra:
"Mọi người vừa nói gì vậy?"
Từ Dương nhếch mép cười, đáp: "Vừa nãy Thượng Ôn nói muốn công khai chuyện tình cảm đấy."
Ý của Từ Dương là muốn Phỉ Thành hỏi xem người mà Giản Thượng Ôn định công khai là ai. Dù sao thì Phỉ Thành còn trẻ, tính cách thẳng thắn, nếu biết được, chưa biết chừng hắn sẽ buột miệng nói thẳng rằng Giản Thượng Ôn đúng là gan lớn, dám mơ tưởng đến ảnh đế.
Không chỉ Từ Dương nghĩ vậy, mà cả các khách mời khác, thậm chí khán giả đang xem livestream cũng đoán như thế.
Ai ngờ...
Ngay khi nghe thấy câu này, Phỉ Thành lập tức quay sang nhìn Giản Thượng Ôn. Ánh mắt đầu tiên mang theo chút kinh ngạc, nhưng ngay khi chạm phải nụ cười của Giản Thượng Ôn, sự kinh ngạc kia lại biến thành một tia bối rối, rồi sau đó... có chút lúng túng, đến mức đôi tai cũng hơi đỏ lên. Cuối cùng, hắn đành phải rời mắt đi chỗ khác.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Phỉ Thành hừ nhẹ, có chút mất tự nhiên:
"Tùy... tùy anh thôi."
Cả phòng: "......"
Khán giả: "......"
Khoan đã, người ta muốn công khai tình cảm với ảnh đế, cậu đỏ mặt cái gì vậy hả?
Dù vậy, ai cũng biết Phỉ Thành khá đơn thuần, nên chỉ cho rằng hắn ngại khi nhắc đến chuyện tình cảm. Không ai suy nghĩ theo hướng khác. Chỉ có Giản Thượng Ôn là khẽ cười.
Cậu đứng dựa vào quầy bar, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt coi thường của các khách mời, cũng chẳng buồn bận tâm đến những dòng bình luận đang chạy liên tục trên màn hình livestream. Đôi mắt đào hoa cong lên, nụ cười ngọt ngào đến mức khiến người ta không kịp đề phòng: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ cố gắng."
Mọi người: "......"
Ủa, ai ủng hộ cậu chứ!!!
Ngay khi Giản Thượng Ôn cất tiếng, độ thảo luận và mức độ quan tâm của chương trình lập tức bùng nổ trên các nền tảng lớn. Suốt cả ngày hôm đó, tổ chương trình công bố số liệu cho thấy hình thức livestream đã vượt xa kỳ vọng, hơn nữa, khán giả còn có thể tham gia tương tác theo thời gian thực. Nhờ vậy, đến tối, lượng người xem chính thức phá mốc một trăm triệu.
Đạo diễn Thẩm lại một lần nữa chứng minh với thế giới tài năng xuất chúng của mình. Dường như chỉ cần anh ra tay, mọi thứ đều sẽ đứng đầu. Dù thị trường showbiz trong nước đã gần như bão hòa, nhưng ngay khi anh bước vào, liền lập tức tạo ra một kỷ lục mới.
Bảng hot search Weibo chỉ trong hơn mười phút đã xuất hiện hàng loạt hashtag bùng nổ:
# Lạc Chấp Diệp tham gia show hẹn hò #
# Giản Thượng Ôn tuyên bố muốn theo đuổi Lạc Chấp Diệp #
# Giản Thượng Ôn phủ nhận tin đồn#
Dù mức độ quan tâm của chương trình rất cao, Giản Thượng Ôn vẫn là người có lượng phiếu bầu và lượng fan ít nhất trong dàn khách mời. Thế nhưng, sau khi chương trình phát sóng, số lượng hot search liên quan đến cậu đã lên tới hơn trăm chủ đề. Điều đáng nói là, những hot search thật sự bạo hồng, hầu như đều do một mình cậu tạo ra.
Sau bữa tối, các khách mời trở về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay là ngày quay đầu tiên, ai cũng có phần mệt mỏi.
Giản Thượng Ôn tắm xong, vừa bước ra thì có nhân viên gõ cửa.
"Điện thoại của cậu, đạo diễn gọi."
"Cảm ơn."
Vừa tắm xong, cậu chỉ khoác một chiếc áo tắm đơn giản. Những giọt nước theo lọn tóc nhỏ xuống, trượt dọc theo làn da trắng mịn, ánh lên sắc hồng nhàn nhạt vì hơi nước ấm. Cả người toát ra một vẻ quyến rũ mơ hồ, tựa như một lớp sương mờ bao phủ. Nhân viên chương trình dù đã quá quen với gương mặt này nhưng vẫn có chút thất thần, thậm chí còn hơi hoảng hốt, lúng túng rời đi vội vã.
Trời ạ, người này đúng là hồ ly trời sinh mà.
Nếu không phải vì quá nhiều scandal, chắc chắn Giản Thượng Ôn sẽ được yêu thích lắm.
Thật đáng tiếc...
Giản Thượng Ôn đóng cửa lại. Trong không gian tĩnh lặng, nụ cười trên môi dần tắt, ánh mắt cũng lạnh dần. Cậu lười biếng tựa vào cửa sổ, khẽ đẩy cánh cửa kính ra. Phản chiếu trong tấm kính là một gương mặt không chút cảm xúc.
"Đạo diễn Thẩm?"
Bên kia đầu dây, giọng người đàn ông trầm ổn, thong thả cất lên:
"Lại chọc vào Lương Thâm rồi à?"
Nghe nhắc đến cái tên này, Giản Thượng Ôn khẽ cười, trong mắt ánh lên chút hứng thú. Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của đối phương, cậu không nhịn được mà cong khóe môi, nhưng giọng điệu vẫn ngây thơ vô tội:
"Sao có thể chứ? Đạo diễn, anh biết mà, tôi nào có bản lĩnh đó."
Không phải không có, chỉ là tạm thời chưa đến lúc mà thôi.
Chỉ khi nói chuyện với Thẩm Nghị, Giản Thượng Ôn mới buông lỏng phòng bị một chút, để lộ cái đuôi hồ ly giấu kỹ của mình.
Thẩm Nghị bật cười: "Dám chọc vào cậu quý tử nhà họ Phỉ, thì chuyện gì cậu chẳng làm được?"
Giản Thượng Ôn biết mình có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa được Thẩm Nghị. Đừng nhìn anh ta suốt ngày làm bộ chẳng quan tâm đến chương trình, thậm chí còn chẳng cần đến trường quay. Nhưng bất cứ chuyện gì xảy ra trong chương trình, anh ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cậu thành thật nói:
"Tôi chỉ muốn chứng minh giá trị của mình cho anh thấy thôi."
Lương Thâm, Phó Cẩn Thành, thậm chí cả Kỳ Ngôn đều không muốn cậu tiếp tục tham gia chương trình. Với tư cách là nhà đầu tư và những khách mời có sức ảnh hưởng trong giới, ý kiến của họ có trọng lượng đáng kể đối với tổ sản xuất.
Nhưng Thẩm Nghị hoàn toàn có thể giữ cậu lại.
Giản Thượng Ôn không rõ thân thế hay bối cảnh thực sự của Thẩm Nghị, nhưng một người có thể dễ dàng mời đến dàn khách mời tầm cỡ như vậy, tuyệt đối không phải người đơn giản.
Và những người như thế, càng không bao giờ giữ lại một "bình hoa di động" vô dụng trong chương trình của mình.
Thẩm Nghị khẽ bật cười. Giọng điệu anh vẫn không thay đổi, nhưng áp lực vô hình bao trùm ban nãy đã vơi đi đôi chút. Anh nhàn nhã cất lời: "Vậy đây chính là món quà bất ngờ cậu chuẩn bị cho tôi sao?"
"Đương nhiên là không phải." Giản Thượng Ôn cũng bật cười. Dưới ánh hoàng hôn mùa hạ, hình ảnh phản chiếu trên ô cửa kính khắc họa rõ từng đường nét trên gương mặt cậu—một nụ cười dịu dàng, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa sự sắc lạnh tàn nhẫn đến rợn người: "Món chính vẫn còn ở phía sau."
Đầu dây bên kia lặng thinh một thoáng.
Mãi một lúc sau, tiếng cười lơ đãng của người đàn ông mới chậm rãi truyền đến: "Vậy tôi có nên chúc cậu may mắn không?"
Giản Thượng Ôn khẽ khàng gạt một chiếc lá xanh bên khung cửa sổ, ánh mắt lướt qua khung cảnh xa hoa trước mặt. Biệt thự của đạo diễn Thẩm tọa lạc ngay trung tâm A thành, nơi tấc đất tấc vàng, vậy mà vẫn có thể sở hữu một khoảng không yên bình đến lạ. Nhưng khung cảnh tráng lệ ấy không khiến cậu dao động, chỉ khẽ cười biếng nhác: "Đạo diễn đã đích thân hạ mình nhắc nhở tôi, đương nhiên tôi phải nỗ lực hết sức, không thể phụ lòng mong đợi rồi."
Thẩm Nghị cười khẽ: "Sao cậu biết tôi cho người đến tìm cậu là để nhắc nhở?"
Giản Thượng Ôn chớp mắt: "Vậy đạo diễn còn gì chỉ bảo sao?"
Đêm mùa hè tĩnh lặng, làn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo hương cỏ cây, xua tan chút oi bức còn sót lại. Trước mắt cậu là con đường rợp bóng cây, những bụi gai mọc lan tràn tựa như một ranh giới vô hình ngăn cách với thế giới bên ngoài. Cậu đứng lặng trước khung cửa sổ, nụ cười hờ hững trên môi chẳng chạm đến đáy mắt, trong lòng chỉ có phòng bị và xa cách. Ngón tay trắng nõn khẽ lướt trên phiến lá xanh, trong đầu đã sớm chuẩn bị muôn vàn đối sách để ứng phó với bất kỳ lời chỉ trích nào sắp tới.
Thế nhưng...
Giọng nói trầm ổn và tao nhã từ đầu dây bên kia vang lên, Thẩm Nghị thản nhiên nói: "Trên bàn ngoài của phòng cậu, tôi bảo người để lại một lọ thuốc mỡ giảm sưng."
Động tác của Giản Thượng Ôn hơi khựng lại.
Đôi mắt vốn luôn mang theo ý cười hờ hững, dù đối mặt với chỉ trích hay nhục mạ cũng chẳng chút dao động, nay lần đầu lộ ra chút hoang mang. Cậu xoay người, nhìn về phía chiếc bàn nhỏ cách đó không xa—nơi một lọ thuốc mỡ đang lặng lẽ nằm đó.
Vết bầm tím trên cổ tay cậu đã kéo dài suốt cả ngày. Dưới ánh nhìn của bao người, chẳng ai thực sự để tâm đến nó, ngay cả chính cậu cũng chẳng xem trọng.
Giản Thượng Ôn bước đến, nhặt lọ thuốc lên. Lớp gốm sứ mát lạnh truyền qua lòng bàn tay, khiến cậu vô thức cúi mắt nhìn. Dưới ánh đèn, những vết bầm tím ứ máu trên cổ tay trắng nõn trở nên chói mắt. Cậu cười nhạt, giọng điệu vừa hời hợt vừa mang theo chút trào phúng: "Cảm ơn đạo diễn đã quan tâm đến nhân viên. Bảo sao bao nhiêu người trong giới đều muốn vào tổ của anh."
Thẩm Nghị nhàn nhạt đáp: "Cậu mang theo vết bầm tím này lên sóng truyền hình, định để khán giả nghĩ rằng tôi bạc đãi khách mời à?"
Giản Thượng Ôn khẽ cười, đặt lọ thuốc trở lại mặt tủ, giọng điệu nhẹ bẫng: "Đến sáng mai chắc là sẽ mờ dần thôi. Trừ khi tự chạm vào thì mới thấy đau, còn người khác thì chẳng quan tâm đâu."
Thẩm Nghị khẽ nhướng mày: "Không thấy đau sao?"
Giản Thượng Ôn hiểu rõ hàm ý trong câu hỏi ấy, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười càng sâu: "So với những chuyện khác, chút đau này có là gì đâu? Nếu ngay cả một vết thương nhỏ cũng không chịu được, e rằng tôi đã chẳng thể sống đến bây giờ. Nói đúng ra, tôi còn phải cảm ơn vết bầm này. Nó có thể nhắc nhở tôi từng giây từng phút, đừng vì lành sẹo mà quên đi nỗi đau."
Đêm hè yên tĩnh, làn gió nhẹ từ khung cửa sổ khẽ luồn vào, lay động những tán lá xanh. Trong căn phòng tĩnh mịch, bóng dáng đơn độc vẫn đứng thẳng, cứng cỏi và quyết tuyệt.
Đầu dây bên kia, giọng nói vẫn giữ nguyên sự bình thản xen lẫn lười biếng.
"Giản Thượng Ôn."
"Ừm?"
"Người khác làm cậu bị thương, nhớ rõ nỗi đau thì có ích gì?" Thẩm Nghị cười nhạt, giọng điệu lạnh lùng, trầm thấp: "Tìm cơ hội mà đánh trả đi. Tôi để cậu lên chương trình này là có mục đích. Nếu cậu định cam chịu hèn nhát để rồi bị loại, làm lãng phí suất khách mời của tôi, thì tôi có thể đảm bảo, cho dù vết thương có lành, cậu cũng sẽ không bao giờ quên được cơn đau đó. Hiểu chưa?"
Giản Thượng Ôn còn chưa kịp lên tiếng.
Thẩm Nghị như chợt nhớ ra điều gì, nhàn nhạt bổ sung: "À đúng rồi, lọ thuốc mỡ kia trừ thẳng vào cát-xê của cậu. Dùng hay không thì tiền vẫn bị trừ như nhau."
Giản Thượng Ôn: "......"
Ngồi trên sofa bôi thuốc, cậu đột nhiên thấy bản thân trước kia còn nghĩ Lương Thâm là rắn độc. Nghĩ lại, rõ ràng đạo diễn Thẩm còn nham hiểm hơn gấp vạn lần!
Buổi tối.
Hành lang khu vực quay hình gần như không còn bóng dáng nhân viên.
Khu nhà phía Tây cũng đã trở lại sự yên tĩnh vốn có. Khi các khách mời đều đang bận rộn xử lý công việc cá nhân hoặc nghỉ ngơi trong phòng, một cánh cửa ở cuối hành lang tầng hai bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ. Một lúc lâu sau, cửa phòng mới chậm rãi mở ra.
Người mở cửa là một người đàn ông có thân hình cao lớn. Lạc Chấp Diệp dường như vừa mới tắm xong, trên người khoác một bộ áo ngủ màu đen rộng rãi, cổ áo được cài kín cẩn thận. Anh cúi mắt nhìn xuống người trước mặt, dáng người cao lớn tạo nên một áp lực vô hình. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, mang nét trưởng thành và trầm ổn, dù dưới ánh sáng mờ nhạt nơi hành lang vẫn toát lên sức cuốn hút của một nam thần hàng đầu trong giới điện ảnh.
Lạc Chấp Diệp ánh mắt hờ hững, giọng nói không gợn chút cảm xúc: "Có chuyện gì?"
Giản Thượng Ôn đứng trước cửa, nở một nụ cười ngoan ngoãn, dịu dàng đáp: "Có."
Lạc Chấp Diệp hỏi: "Chuyện gì?"
Giản Thượng Ôn không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn hỏi một chút, ngày mai Lạc lão sư có thể bỏ phiếu thiện cảm cho tôi không?"
Lạc Chấp Diệp khẽ nhíu mày. Anh không lập tức từ chối, nhưng với tư cách là một tiền bối nhiều năm trong giới giải trí, những chuyện như thế này anh đã gặp qua không ít. Dù vậy, trong ánh mắt anh không hề lộ ra vẻ chán ghét hay khinh thường, chỉ bình thản nói: "Không thể."
Giản Thượng Ôn chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể biết lý do không?"
Người khác có lẽ sẽ viện cớ rằng họ đã dành lá phiếu cho khách mời khác hoặc viện lý do không tiện bỏ phiếu.
Nhưng Lạc Chấp Diệp lại rất thẳng thắn: "Tôi vẫn chưa có thiện cảm với cậu."
Nói cách khác – không có thiện cảm, thì không thể cho phiếu.
Câu trả lời quá thẳng thắn này khiến nhiều người không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng Giản Thượng Ôn lại bật cười. Dưới ánh đèn mờ của hành lang, đôi mắt cậu cong lên, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa bừng nở trong đêm hè, vừa xinh đẹp vừa rực rỡ.
Giản Thượng Ôn dịu dàng nói: "Lạc lão sư, anh có đói không?"
Lạc Chấp Diệp hơi khựng lại.
Anh từng nói mình đã ăn rồi, nhưng sự thật là anh vẫn chưa ăn. Chỉ là dạ dày không tốt, không thể tùy tiện ăn thức ăn chưa được nấu kỹ, nên anh viện đại một cái cớ.
Ánh mắt rơi xuống người trước mặt.
Người trước mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng xinh đẹp, đôi mắt khẽ chớp, mang theo vẻ thông minh nhưng lại đầy vẻ giảo hoạt. Cậu nhẹ giọng dụ dỗ: "Tôi nấu cho anh một bữa cơm, anh suy nghĩ lại về thiện cảm với tôi một chút, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro