Chương 13: Là ai có lòng đến vậy?

Lương Thâm cao lớn, khí thế áp đảo, ép người kia chặt vào tường. Bộ dạng nhã nhặn thường ngày đã bị gạt bỏ cùng với chiếc sơ mi, chỉ còn lại chiếc khăn tắm quấn hờ ngang hông, để lộ phần ngực rắn chắc còn vương giọt nước lăn dài, trên da thịt thấp thoáng những vết sẹo cũ. Ẩn sau vẻ ngoài tuấn mỹ là sự hoang dã và nguy hiểm được giải phóng hoàn toàn.

Giản Thượng Ôn khẽ cau mày vì cổ tay bị nắm chặt quá mạnh, cuối cùng không nhịn được lên tiếng, giọng pha chút oán trách: "Nhẹ tay chút, tay tôi chứ không phải món đồ chơi để bóp nắn."

Ánh mắt Lương Thâm dừng trên cổ tay cậu. Hắn đẩy nhẹ gọng kính viền vàng trên sống mũi, đôi mắt híp lại nguy hiểm, giọng nói lại mềm mỏng đến bất ngờ: "Chiều nay tôi đã để ý rồi, cổ tay thâm tím thế này, là gã đàn ông nào làm? Nói tôi nghe, tôi thay cậu dạy dỗ hắn."

Nếu không quen biết Lương Thâm, e rằng thực sự sẽ bị dáng vẻ săn sóc này lừa gạt.

Nhưng Giản Thượng Ôn biết rõ, chỉ cần cậu dám thừa nhận, Lương Thâm nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá.

Nhìn thẳng vào đôi mắt nguy hiểm kia, cậu biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để khiêu khích hắn, liền thản nhiên nói: "Không ai cả, tự làm."

Lương Thâm cúi đầu nhìn cổ tay cậu.

Bất chợt, hắn nghiêng người, gương mặt tuấn tú áp sát vào vết bầm xanh tím. Hơi thở nóng ấm phả nhẹ trên làn da, rồi hắn ngước lên, cười nhạt: "Thuốc mỡ của 'Tinh Hà', thứ này không rẻ đâu, một lọ cũng đủ để một kẻ nghèo rớt mồng tơi như cậu mua được một căn ở ngoại ô. Rốt cuộc là ai thương cậu đến vậy?"

Hắn rõ ràng cười rất dịu dàng, nhưng hàm răng trắng lộ ra lại sắc lạnh như nanh độc của một con rắn.

Giản Thượng Ôn bình tĩnh đáp: "Tôi tự xin từ tổ chương trình."

Lương Thâm nhíu mày.

"Không được à?" Cậu chịu đựng cơn đau từ cổ tay bị siết chặt, ngước mắt nhìn hắn: "Tôi bị thương khi quay show, cũng xem như tai nạn lao động mà."

Lương Thâm liền bật cười, tiếng cười mang theo ý châm chọc. 

Cuối cùng, Lương Thâm cũng không tiếp tục ép người vào tường mà kéo mạnh cánh tay Giản Thượng Ôn, ném cậu xuống ghế sofa. Động tác trông có vẻ hờ hững, nhưng lực tay của một tay đua thì không hề nhỏ. Bị quăng xuống, Giản Thượng Ôn chật vật lắm mới có thể giữ thăng bằng.

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, nhưng những vết bầm tím trên cổ tay thon dài của người trên sô pha lại càng nổi bật trên làn da trắng mịn, khiến người ta không khỏi giật mình. Cậu đập mạnh eo vào thành ghế, âm thanh trầm đục vang lên trong không gian tĩnh lặng. Rõ ràng rất đau, nhưng Giản Thượng Ôn không hề rên một tiếng.

Lương Thâm đứng trên tấm thảm trải sàn, cúi xuống nhìn cậu với vẻ tùy tiện pha chút khinh miệt: "Cởi."

Giản Thượng Ôn chậm rãi ngồi dậy, nhàn nhạt đáp: "Tối nay không được."

Lương Thâm nở nụ cười. Một nụ cười văn nhã, dịu dàng, nhưng những ai quen biết hắn đều hiểu, đó chính là dấu hiệu của nguy hiểm: "Muốn tôi tự tay làm sao?"

Giản Thượng Ôn ngẩng đầu. Sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng chính vẻ xanh xao đó lại càng tôn lên nét đẹp rực rỡ vốn có, khiến người ta sinh lòng thương tiếc. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp vương chút sắc đỏ ở đuôi mắt, tựa như một nhành hoa đào vương chút son hồng. Giọng cậu khẽ khàng, có chút lười biếng: "Chẳng phải lát nữa tổ chương trình sẽ mở bình chọn hảo cảm sao? Cậu không phải còn muốn theo đuổi Ôn Cẩm à? Chắc chắn muốn để bọn họ nhìn thấy cảnh này?"

Lương Thâm quả nhiên khẽ nhíu mày.

Nhưng hắn không phải người dễ từ bỏ.

Bước tới trước ghế sô pha, hắn ngồi xuống ngay bên cạnh Giản Thượng Ôn. Cơ thể cao lớn mang theo áp lực đáng sợ, sức mạnh ẩn giấu trong từng cử động. Hắn tháo kính, giọng nhàn nhạt ra lệnh: "Dùng miệng."

Giản Thượng Ôn không hề động đậy.

Lương Thâm không hề vội vã. Khuôn mặt luôn mang vẻ lịch thiệp, nho nhã của hắn lúc này khẽ nghiêng, nhìn cậu đầy hứng thú. Tới tận bây giờ, hắn mới chậm rãi gỡ bỏ lớp vỏ bọc dịu dàng ấy: "Ôn Ôn, có phải lâu rồi không làm kỹ nữ, nên quên mất cách rồi sao?"

Giản Thượng Ôn dựa vào ghế sô pha, một tay khẽ xoa cổ tay còn đang đau, giọng điệu nhàn nhạt: "Tôi còn chưa đánh răng."

Cậu biết rõ cách nào có thể khiến Lương Thâm nổi giận.

Kiếp trước, chỉ cần trên giường cậu có chút không chiều theo ý hắn, chắc chắn sẽ bị hành hạ thảm thương. Ở bên ngoài, ai cũng nghĩ tính tình Lương Thâm vô cùng tốt, nhưng cậu chỉ cần vài ba câu đã có thể khiến hắn tức giận.

Quả nhiên.

Ánh mắt Lương Thâm tối đi, hàn ý ẩn sâu trong đáy mắt, nhưng nụ cười trên môi lại càng sâu hơn. Hắn lười nhác ngồi dựa vào ghế, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào trên người Giản Thượng Ôn. Dù trong lòng đã dậy sóng, hắn vẫn thong thả cất giọng:

"Tôi nhớ ông già đó đang nằm ở bệnh viện thành phố đúng không?"

Động tác của Giản Thượng Ôn khựng lại.

Lương Thâm cong môi:

"Nghe nói loại thiết bị duy trì sự sống cho ông ta hiện chỉ có ở bệnh viện đó. Vừa hay nhà tôi sắp mua lại mấy bệnh viện, cậu thường xuyên đến đó thăm nom, bảo bối à, không bằng nói cho tôi biết tình hình của bệnh viện đó thế nào?"

Giản Thượng Ôn có chút bất ngờ. Đời này, dù cậu và Lương Thâm đã cắt đứt liên lạc lâu như vậy, hắn vẫn có thể nắm rõ tung tích của ông lão.

Khi còn nhỏ, cậu không cha không mẹ, sống nhờ nhà dì nhưng thường xuyên bị ngược đãi. Ông lão tốt bụng trong con hẻm nhỏ là người đã cưu mang cậu. Những lần cậu chọc giận em họ, bị đuổi ra ngoài không cho ăn cơm, ông lén lút dúi vào tay cậu chút thức ăn. Giữa những ngày đông tuyết phủ trắng xóa, thấy cậu co ro lạnh cóng trước cửa, ông gọi vào nhà, sưởi ấm cho cậu.

Những điều đó có lẽ không đáng giá bao nhiêu.

Nhưng cả cuộc đời này, số lần cậu nhận được lòng tốt của người khác chẳng nhiều, nên lại càng trân quý.

Giờ ông tuổi đã cao, bệnh tình nguy kịch, mạng sống chỉ còn trông chờ vào những thiết bị duy trì. Chi phí mỗi tháng đều là một con số khổng lồ, con cái ông không muốn tiếp tục gánh khoản nợ không đáy này, muốn từ bỏ điều trị. Lần trước đến bệnh viện thăm ông, khi đó cậu vừa dứt khoát cắt đứt với Lương Thâm, bản thân còn lo chưa xong, biết rõ không nên xen vào chuyện của người khác, vậy mà vẫn cắn răng gom hết số tiền còn lại trong người, đóng viện phí cho ông.

Lương Thâm nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại như một tảng đá nặng ngàn cân đè xuống lòng cậu.

Giản Thượng Ôn chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.

Thời cơ vẫn chưa chín muồi, bây giờ chưa phải lúc xé rách mặt với hắn.

Cậu ngồi thẳng dậy, chậm rãi chạm vào vạt áo tắm của Lương Thâm. Lương Thâm không phản ứng, chỉ lạnh nhạt nhìn cậu, gương mặt đẹp đẽ không lộ chút cảm xúc, tựa như một vị quân vương kiểm soát tất cả.

"Lương Thâm." Giản Thượng Ôn gọi hắn, giọng điệu như thể vô cùng bất đắc dĩ. "Anh lại bị tụt huyết áp sao?"

Người đàn ông này, dù trong bất kỳ tình huống nào, cũng luôn giữ nụ cười ôn hòa, khiến người khác khó lòng đoán được cảm xúc của hắn. Dù không thoải mái, cũng không hề than vãn lấy một câu. Chỉ những ai thực sự hiểu rõ hắn mới có thể nhận ra dấu hiệu khác thường từ bầu không khí trầm lặng và những lời nói sắc bén quá mức so với thường ngày.

Quả nhiên.

Lương Thâm vẫn chỉ bình tĩnh mỉm cười nhìn cậu.

Giản Thượng Ôn dường như cũng không trông chờ vào một câu trả lời. Cậu thản nhiên cho tay vào túi áo sờ soạng, sau đó đưa ra một viên kẹo, bàn tay trắng nõn vẫn còn vương vết bầm xanh tím lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay hắn. Cùng với viên kẹo, cậu lơ đãng buông một câu: "Vị chanh."

Chính là vị duy nhất mà hắn chịu ăn.

Lương Thâm cúi mắt nhìn. Bọn họ đã chia xa lâu như vậy, vậy mà Giản Thượng Ôn vẫn luôn mang theo loại kẹo hắn thích bên mình. Gương mặt người đàn ông vẫn không chút thay đổi, nhưng khí chất lạnh lẽo, nguy hiểm tỏa ra trên người lại vô thức dịu đi đôi chút.

Giản Thượng Ôn đưa mắt nhìn quanh, nhàn nhạt hỏi: "Cốc nước của anh đâu?"

Cậu đứng dậy, động tác ung dung, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc ly sạch, rót một cốc nước ấm đặt lên bàn trà, sau đó đi đến góc phòng điều chỉnh nhiệt độ điều hòa về mức dễ chịu nhất—25 độ. Cuối cùng, cậu bước đến bên cửa sổ, đẩy hé ra một chút để không khí trong phòng lưu thông.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Lương Thâm ngồi trên sô pha, ánh mắt dõi theo người đang bận rộn đi qua đi lại. Giản Thượng Ôn làm việc lúc nào cũng chậm rãi, nhưng từng động tác đều gọn gàng và có trình tự. Trước đây, khi còn ở trong nhà hắn, cậu cũng luôn như vậy. Dù căn hộ của hắn lúc nào cũng lạnh lẽo, chỉ cần có Giản Thượng Ôn ở đó, mọi thứ sẽ được sắp xếp ngăn nắp, tràn ngập hơi thở của sự sống. Cậu giống như một loài thực vật kiên cường, dù bị đặt vào hoàn cảnh khó khăn thế nào, vẫn có thể thích nghi và vươn lên.

Căn hộ ấy từng là nơi hắn ở nhiều nhất. Nhưng từ sau khi Giản Thượng Ôn rời đi, hắn chưa từng quay lại nữa.

Giản Thượng Ôn cúi xuống nhặt hộp thuốc bị vứt dưới đất lên. Cậu im lặng nhìn dòng chữ in trên bao bì, gương mặt tĩnh lặng, dịu dàng đến lạ. Rồi bỗng nhiên cất giọng hỏi: "Anh ép bản thân phải nôn cơm chiên ra sao?"

Lương Thâm bóc viên kẹo, đưa mắt nhìn lên, không trả lời.

Giản Thượng Ôn biết ngay hắn sẽ không bao giờ thừa nhận. Từ trong xương tủy, hắn chính là người bạc tình và dối trá. Miệng luôn nói thích Ôn Cẩm, sao hắn có thể thừa nhận tự ép bản thân nôn ra đĩa cơm chiên do người ta làm chứ?
(Nhắc lại nhé: Theo trí nhớ của Giản Thượng Ôn thì kiếp trước đĩa cơm đó bị Lương Thâm hạ thuốc k...d..., nên cậu lấy cớ bị dị ứng hải sản và không ăn, Ôn Cẩm thản nhiên bảo Lương Thâm ăn hộ Giản Thượng Ôn đĩa cơm đó, vì vậy Lương Thâm mới phải nôn hết ra đó!)

Và dù có làm, hắn cũng không bao giờ để ai biết được.

"Trong vali của tôi còn ít bánh quy." Giản Thượng Ôn đặt món đồ trên tay xuống, giọng điềm nhiên: "Để tôi đi lấy cho anh."

Cậu muốn nhân cơ hội này rời khỏi đây.

Nhưng người đàn ông trên sô pha thông minh đến mức nào chứ? Làm sao có thể không nhìn thấu ý đồ của cậu. Giản Thượng Ôn còn chưa kịp bước đi, cổ tay đã bị giữ chặt, ngay sau đó, cả người liền bị mạnh mẽ đẩy ngã xuống sô pha.

Lương Thâm cúi xuống, bóng dáng cao lớn phủ lên người cậu. Đôi mắt mang theo ý cười trào phúng, giọng nói ôn hòa nhưng không kém phần áp chế: "Tôi cho phép cậu đi rồi sao?"

Giản Thượng Ôn không giãy giụa, chỉ bình tĩnh đáp: "Anh không ăn gì thì bệnh dạ dày sẽ càng nặng thêm."

Cậu rất giỏi chọc giận Lương Thâm. Nhưng dỗ dành Lương Thâm, cậu còn giỏi hơn.

Giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta rét run: "Trong vali của cậu, chắc không chỉ có bánh quy chứ?"

Giản Thượng Ôn còn chưa kịp trả lời.

Ánh mắt Lương Thâm lướt qua người cậu, trầm tĩnh mà sắc bén: "Từ lúc cậu bước vào, tôi đã ngửi thấy mùi bánh ngọt. Khuya thế này, cậu vừa đi gặp ai? Hửm?"

Giản Thượng Ôn biết, trong số những người đàn ông từng tiếp xúc, Lương Thâm là kẻ khó đối phó nhất. Nhưng cậu không ngờ, hắn lại nhạy bén đến mức này.

Cậu thầm thở dài.

E rằng chuyện này không thể kết thúc êm đẹp được.

"Sao vậy?" Nhìn cậu không lên tiếng giải thích, Lương Thâm bật cười lạnh lùng: "Đừng nói với tôi là cậu vẫn chưa từ bỏ thói quen quyến rũ đàn ông đấy nhé. Lần này mục tiêu là ai? Để tôi đoán thử—Phó Cẩn Thành không thích đồ ngọt, Kỳ Ngôn thì căm ghét cậu đến tận xương, thế là là Lạc Chấp Diệp hay Phỉ Thành?"

Giản Thượng Ôn không phản bác.

Lương Thâm tiếp tục cười, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ khinh thường: "Nhà họ Phỉ nổi tiếng nghiêm khắc, mà Lạc Chấp Diệp cũng là kiểu người không chấp nhận nổi bất cứ vết nhơ nào. Cậu nghĩ xem, nếu bọn họ biết cậu chỉ là một món đồ chơi đã bị người ta chơi chán rồi, liệu họ có còn muốn nhìn cậu thêm lần nào nữa không?"

Giản Thượng Ôn vẫn không tức giận. Đôi mắt đào hoa của cậu phản chiếu rõ ràng bóng dáng người đàn ông trước mặt. Cậu chớp chớp mắt, khẽ cười: "Anh chán rồi à?"

Lương Thâm nheo mắt. Giản Thượng Ôn vòng tay qua cổ người đàn ông trước mặt, cơ thể mềm mại khẽ tựa vào. Cậu liếc nhìn đồng hồ trên tường, sau đó ghé sát tai Lương Thâm, giọng nói nhẹ như hơi thở, nhưng mang theo chút ma mị: "Nhưng sao tôi lại có cảm giác... Lương đại thiếu gia vẫn còn rất hứng thú với tôi nhỉ?"

Sắc mặt Lương Thâm thoáng biến đổi. 

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở hòa vào nhau, hương thơm ngọt ngào trên người Giản Thượng Ôn như một loại chất gây nghiện. Hắn thấp giọng nguyền rủa điều gì đó, bàn tay vươn đến mép áo của Giản Thượng Ôn, vừa định xé mở, thì...

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Lương Thâm cau mày, ánh mắt tràn đầy khó chịu vì bị quấy rầy, nhưng ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc cất lên bên ngoài: "Lương ca, anh với Giản ca có ở trong đó không? Em có chuyện cần tìm anh ấy."

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát.

Giọng Ôn Cẩm ngoan ngoãn tiếp tục vang lên: "Lương ca ca, anh đâu rồi?"

Khi lên tiếng, giọng nói của Lương Thâm lại bình tĩnh và ôn hòa như thường: "Sao vậy, A Cẩm? Anh vừa định nghỉ ngơi, có chuyện gì à?"

Nghe vậy, Ôn Cẩm lập tức đáp: "Không, không có gì đâu, chỉ là em vừa đến phòng tìm Giản ca ca nhưng không thấy anh ấy. Anh có thể giúp em tìm không?"

Ánh mắt Lương Thâm sắc bén lập tức quét về phía người trước mặt.

Ý cười trên gương mặt Giản Thượng Ôn không hề thay đổi. Cậu vẫn lười biếng nằm trên sô pha, ngẩng lên nhìn hắn, hơi thở phả nhẹ lên vai hắn, giọng điệu mang theo chút bỡn cợt: "Ai da, anh xem trí nhớ tôi kìa, suýt nữa quên mất. Hình như chiều nay đã hẹn cùng chơi game rồi thì phải."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro