Chương 15: Yêu phi họa quốc

Kết quả này chẳng khác nào một quả bom nổ tung giữa bầu không khí vốn đang yên tĩnh, khiến cả hội trường như bùng nổ. Không chỉ khán giả bất ngờ, ngay cả những khách mời đang ngồi tại đây—dù đều thuộc tầng lớp thượng lưu, bề ngoài giữ tác phong lịch sự, không lộ ra sự khinh miệt rõ ràng—nhưng trong lòng, ai nấy đều xem thường Giản Thượng Ôn.

Một kẻ xuất thân thấp kém, chỉ biết dựa vào chiêu trò để bám lấy độ hot, nếu không nhờ thủ đoạn trèo cao thì làm gì có chỗ đứng ngày hôm nay? Ngoài gương mặt ưa nhìn ra thì chẳng có gì đặc biệt. Từ lúc Giản Thượng Ôn tham gia chương trình này, đã có không ít người xem cậu như trò cười.

Trên Weibo và các nền tảng lớn khác, chưa đầy vài phút, hàng loạt hagstag đã leo lên hot search:

#Giản Thượng Ôn nhận được ba phiếu bầu#

#Lạc Chấp Diệp bầu cho Giản Thượng Ôn#

#Phỉ Thành bầu cho Giản Thượng Ôn#

Ngạc nhiên nhất có lẽ là là nhóm khách mời bên phía 'Lôi Điện' trong đó có Phó Cẩn Thành và Lương Thâm. Theo lẽ thường, Ôn Cẩm mới là người buồn nhất, đáng ra họ nên quan tâm đến tâm trạng của Ôn Cẩm trước tiên. Nhưng ngược lại, cả nhóm lại đồng loạt nhìn về phía Giản Thượng Ôn. Đặc biệt là Lương Thâm, đến cả nụ cười thường ngày vẫn treo trên mặt cũng đã biến mất.

Từ Dương thoáng liếc qua Lạc Chấp Diệp đang đứng không xa, cười mỉa: "Cả hai người họ đều có ba phiếu? Nhưng vừa rồi danh sách công bố chỉ có hai khách mời từ 'Lôi Điện' bỏ phiếu cho Thượng Ôn thôi mà. Sao lại thành ba phiếu?"

Nhân viên công tác cũng cẩn thận xác nhận lại một lần nữa, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Vì Giản lão sư đã tự bầu cho chính mình, nên tổng cộng là ba phiếu."

Lời vừa dứt, cả khán phòng đều sững sờ.

Từ Dương kinh ngạc thốt lên: "Còn có thể chơi kiểu này sao?"

Nhân viên chương trình gật đầu: "Chúng tôi đã xác nhận lại với đạo diễn. Trong quy tắc không có điều khoản nào cấm khách mời bỏ phiếu cho chính mình, nên... điều này hoàn toàn hợp lệ."

Từ Dương vừa quay sang, liền bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Giản Thượng Ôn. Hắn nhướn mày, giọng điệu vô cùng vô tội: "Ban đầu tôi cứ nghĩ sẽ chẳng có ai bỏ phiếu cho mình, nên tự bỏ một phiếu cho mình luôn. Từ Dương ca, anh sẽ không giận chứ?"

Kiếp trước khi tham gia chương trình này, Từ Dương luôn tỏ ra đạo mạo, nhưng thực chất lại ganh ghét cậu vì Lạc Chấp Diệp từng nhìn cậu lâu hơn vài giây. Vì thế, lúc nào cũng tìm cách chèn ép cậu cả trong lẫn ngoài. Kiếp này, Giản Thượng Ôn trị hắn. Mà cách tốt nhất để trị một kẻ "trà xanh" chính là "trà xanh" hơn cả hắn.

Quả nhiên.

Sắc mặt Từ Dương như vừa nuốt phải ruồi, nhưng đáng tiếc, hình tượng bấy lâu của hắn vẫn luôn là một người điềm đạm, ôn hòa. Dù trong lòng có đang mắng thầm cả trăm lần thì trên mặt vẫn phải gượng cười:"Đâu có, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi."

Giản Thượng Ôn thở phào nhẹ nhõm, chớp mắt đầy vô tư: "Vậy thì tốt rồi. Tôi cứ tưởng hôm qua lúc chúng ta nhắc đến Lạc lão sư, tôi đã lỡ lời đôi chút. Ai ngờ hôm nay anh ấy lại bỏ phiếu cho tôi, làm tôi lo là anh sẽ không vui."

Từ Dương lập tức phản bác: "Làm gì có! Sao tôi lại không vui được chứ?"

Vừa dứt lời.

Nụ cười trên môi Giản Thượng Ôn càng rạng rỡ hơn, mà Từ Dương thì bỗng có một linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên.

Giản Thượng Ôn quay sang nhìn về phía người đàn ông cao lớn, trầm ổn đang ngồi trên sofa cách đó không xa: "Tốt quá rồi. Lạc lão sư, Từ Dương nói anh ấy không bận tâm đâu. Thế thì tốt rồi. Tôi nghe nói quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt, còn sợ rằng chuyện này sẽ khiến hai người cãi nhau. Giờ thì yên tâm rồi."

Lạc Chấp Diệp không có phản ứng gì đặc biệt. Người đàn ông này đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng đều bình thản, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người rồi chậm rãi đáp: "Không cãi nhau."

Giản Thượng Ôn bật cười, quay sang Từ Dương, giọng điệu vô tư nhưng lại như muốn ép hắn đến nghẹn lời: "Cũng đúng, Từ Dương ca vốn là người rộng lượng như vậy, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà để bụng được chứ."

Từ Dương: "......"

Tiện nhân, đúng là tiện nhân mà!!!

Nhưng bất kể thế nào, chuyện Giản Thượng Ôn tự bỏ phiếu cho chính mình, lại còn được cả Ảnh đế và quán quân E-sport bỏ phiếu, vẫn tạo ra một cơn địa chấn trên mạng. Đoạn video nhanh chóng bị cắt ghép, chỉnh sửa, rồi lan truyền với tốc độ chóng mặt trên các nền tảng lớn, ngay lập tức gây ra một cơn bão chưa từng có.

Những người chưa quan tâm đến chương trình cũng bị khơi gợi tò mò, lập tức tìm kiếm buổi phát sóng trực tiếp. Đến 9 giờ sáng, tổng lượt người xem online của chương trình đã vượt mốc 100 triệu, lập kỷ lục mới trong lịch sử.

Giản Thượng Ôn liếc nhìn số người đang theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của mình, con số đã vượt quá 5 triệu. Dù so với những khách mời khác vẫn còn kém xa, nhưng việc cậu tạo nhiệt và chủ đề thảo luận cho cả chương trình cũng đủ khiến đạo diễn vui mừng rồi. Xem như nhiệm vụ này đã hoàn thành xuất sắc.

Sau khi kết thúc phần công bố kết quả bình chọn vào buổi sáng, lịch trình chính thức của ngày đầu tiên bắt đầu.

Phó đạo diễn bước lên thông báo: "Hôm nay, tất cả mọi người sẽ cùng tham gia chuyến du lịch tập thể đầu tiên. Địa điểm chúng ta sẽ đến là núi Ô Lương tuyệt đẹp, nơi các bạn sẽ trải qua năm ngày bốn đêm đáng nhớ. Hãy chuẩn bị hành lý thật tốt. Một lát nữa, chuyên cơ cá nhân của Thẩm đạo sẽ đến đón mọi người."

Nói đến đây, ánh mắt phó đạo diễn dừng lại trên người Giản Thượng Ôn và Ôn Cẩm, sau đó chậm rãi nói tiếp: "Vì hai bạn có cùng số phiếu, nên cả hai sẽ được hưởng một đặc quyền. Hai bạn có thể đưa ra một nguyện vọng cho ekip chương trình. Chỉ cần hợp lý, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng."

Nói đi cũng phải nói lại, cơ hội như thế này vô cùng quý giá, người bình thường ai cũng muốn tận dụng tối đa lợi ích.

Đáng tiếc, Ôn Cẩm là thiếu gia lớn lên trong nhung lụa, chưa từng phải lo nghĩ điều gì thì điều đó chẳng có gì đáng trân quý cả. Cậu hào hứng nói: "Vậy em ước hôm nay trong chuyến đi sẽ được ăn thật nhiều món ngon!"

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều bật cười trước dáng vẻ ngây thơ, chất phác của Ôn Cẩm.

Phó đạo diễn cũng mỉm cười đáp: "Được thôi." Sau đó, hướng về phía Giản Thượng Ôn.

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua khung kính trong phòng khách, rọi xuống một góc sofa, nơi có một người đang lười biếng tựa vào thành ghế. Một nửa thân mình cậu chìm trong ánh nắng, đôi mắt đen láy dường như cũng thấp thoáng ý cười, nhưng lại lạnh lẽo như ngọc thạch không chút ấm áp.

Giản Thượng Ôn dựa vào thành sofa, ánh mắt thờ ơ nhìn Ôn Cẩm hoạt bát cách đó không xa. Các khách mời khác đều mang theo vẻ yêu chiều, vây quanh cậu ấy, như đang chiêm ngưỡng một bức tranh tuyệt đẹp tràn đầy sức sống.

Cho đến khi phó đạo diễn nhìn về phía cậu.

Lúc này, Giản Thượng Ôn mới ngẩng đầu, nở nụ cười nhàn nhạt: "Phó đạo, tôi có thể tạm thời giữ lại nguyện vọng này không? Đợi sau khi tôi suy nghĩ kỹ sẽ dùng, có được không?"

Phó đạo diễn thoáng sững người.

Từ trước đến nay, ai có được cơ hội ước nguyện đều muốn thực hiện ngay lập tức, nhất là trong hoàn cảnh khó khăn như của Giản Thượng Ôn. Có lợi mà không vội vàng tận dụng hết ư? Vậy mà người này lại bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn khiến những người khác trông như thể đang quá nôn nóng.

Phó đạo do dự: "Chuyện này..."

Giản Thượng Ôn như đã đoán trước, dịu giọng nói: "Đương nhiên, anh có thể hỏi lại đạo diễn. Nếu không được thì thôi vậy."

Lời nói này khiến phó đạo diễn lập tức nhớ lại chuyện tối qua. Một vài nhà đầu tư thuộc Phó gia và Lương gia đã gửi phản hồi, cho rằng Giản Thượng Ôn gây ảnh hưởng không tốt, muốn nhân cơ hội này loại cậu khỏi chương trình và đổi người mới. Nếu không, có thể họ sẽ rút vốn đầu tư.

Thế là một nhóm phó đạo diễn và tổ kế hoạch vội vàng đến gặp đạo diễn để họp khẩn trong đêm. Mọi người đều cho rằng vì một ngôi sao tuyến dưới mà đắc tội với hai nhà đầu tư lớn thì quá là không đáng.

Nhưng đạo diễn đã phản ứng thế nào?

Người đàn ông đó từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên ghế, thậm chí có vẻ còn lười biếng chợp mắt. Mãi đến khi phó đạo diễn thao thao bất tuyệt về "cái nhìn đại cục", hắn mới nhấc tay, tùy tiện cầm lấy quyển tạp chí trên bàn.

Hắn còn chưa mở miệng, chỉ một hành động đơn giản đã khiến cả phòng họp lặng ngắt như tờ.

Tạp chí bị ném xuống bàn, phát ra tiếng "bốp" nặng nề, khiến những người vừa rồi còn tranh luận sôi nổi bỗng chốc cảm thấy lạnh sống lưng.

"Đổi người?" Thẩm Nghị bình thản ngước mắt, đôi con ngươi đen thẫm tựa hồ sâu không thấy đáy. "Từ bao giờ mà chương trình của tôi lại để cho nhà đầu tư can thiệp?"

Trong giới này, nhà đầu tư luôn là kim chủ, nắm giữ quyền lực cao nhất.

Nhưng trong tổ của Thẩm Nghị, chuyện này hoàn toàn không được tính tới. Nguyên nhân rất đơn giản. Những đạo diễn khác và ê-kíp chương trình có thể phải dựa vào các nhà đầu tư để duy trì công việc, nhưng Thẩm Nghị thì không. Trước đó từng có một nhà đầu tư muốn nhúng tay vào dàn cast, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã bị Thẩm Nghị thẳng thừng gạt đi. Người kia tức giận đến mức dọa rút vốn, nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị đuổi thẳng ra ngoài.

Vị đạo diễn thiên tài này chưa bao giờ để tâm đến sắc mặt của tư bản, bởi vì hắn mới chính là tư bản lớn nhất.

Phó đạo diễn hiểu rõ chẳng cần nói thêm gì nữa. Bình thường, Thẩm Nghị lúc nào cũng cười cười trông có vẻ dễ gần, nhưng ai quen hắn đều biết, người này cực kỳ có chính kiến và quyết đoán. Một khi hắn đã quyết, thì không ai có thể thay đổi được. Còn ai muốn thách thức giới hạn của hắn thì chỉ có nước tự tìm đường chết.

"Nếu đạo diễn đã quyết định vậy thì làm vậy thôi." Phó đạo diễn đành phải lùi bước: "Chỉ là, ngày mai chúng ta sẽ chính thức mở cổng bình chọn, đến lúc đó khán giả sẽ bắt đầu bình chọn và suy đoán về các cặp đôi có quan hệ tình cảm trong quá khứ. Nhưng tính đến hiện tại, chính tôi cũng thật sự không đoán được cặp nào mới là tình cũ. Đạo diễn có thể tiết lộ một chút được không?"

Để đảm bảo tính công bằng của chương trình, ngay cả phó đạo diễn cũng không được biết trước danh sách các cặp đôi thực sự.

Phó đạo diễn còn đang suy đoán thì chợt nghe thấy một tiếng cười trầm thấp.

Trong phòng họp sang trọng lộng lẫy, Thẩm đạo diện sơ mi xanh nhạt, thoải mái tựa vào ghế, trông có vẻ tâm trạng rất tốt. "Anh thấy sao?"

Phó đạo diễn thành thật đáp: "Thật sự nhìn không ra. Tôi có cảm giác ai cũng có khả năng. Dù sao cũng không thể nào không có một cặp nào được!"

Vừa dứt lời, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

Phó đạo diễn bỗng thấy hơi bất an, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm đạo đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Phải nói thật, Thẩm Nghị có một gương mặt vô cùng điển trai, hơn nữa là kiểu đẹp trai đến mức hơi quá đáng. Bình thường hắn luôn đeo kính râm, người ngoài tưởng rằng hắn muốn tạo hình cool ngầu, nhưng thực tế chỉ có người quen biết mới hiểu, đó là để che bớt gương mặt của mình. Bởi vì đã có không ít người chỉ vì nhìn chằm chằm Thẩm Nghị mà thất thần.

Vừa chính vừa tà, tuấn mỹ đến mức không giống người thường.

Tính cách...

Cũng vô cùng ác liệt.

Phó đạo cảm thấy tim mình đập mạnh một nhịp, vội nói: "Đạo diễn, chuyện này không thể nào đâu. Đến lúc đó khán giả chắc chắn không bỏ qua đâu."

"Hửm?" Thẩm Nghị không nhanh không chậm đáp lại, thậm chí còn khiến phó đạo cảm thấy mình sắp ngồi không yên. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nhếch môi, thản nhiên nói: "Tôi chỉ bảo bọn họ đoán, chứ đâu có nói nhất định phải có."

Phó đạo: "......"

Từ trong ký ức tối qua trở về thực tại, anh nhìn dàn khách mời đang ngồi ngay trước mặt. Chỉ mới một lát trước, anh tận mắt chứng kiến Giản Thượng Ôn khiến Từ Dương tức đến á khẩu, bộ dáng ung dung như thể mình là 'yêu phi họa quốc' được Ảnh đế Lạc Chấp Diệp 'sủng ái' mà hả hê đắc thắng.

Vậy mà bây giờ, 'yêu phi' kia lại tươi cười, thong dong hỏi hắn liệu có thể thay đổi quy tắc hay không.

Phó đạo đột nhiên nhớ lại cảm giác tuyệt vọng tối hôm qua, thực sự rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài một hơi.

Trời xanh ơi, tôi tạo nghiệp gì thế này!

Vì sao hai kẻ yêu nghiệt này lại xuất hiện cùng lúc trong chương trình của tôi chứ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro