Tiếng sấm vang lên không dứt, mưa to tầm tã.
Lâm Thù Văn tựa đầu vào vai Nghiêm Dung Chi, nhẹ nhàng thay đổi tư thế, tai phải áp sát vào ngực đối phương, tai trái hướng ra ngoài, kể từ đó, ngoài tiếng tim đập hữu lực trầm ổn ra, cậu chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Động tác nhỏ của thiếu niên lọt vào đáy mắt Nghiêm Dung Chi, hắn chỉ cảm thấy tâm can mềm đến mức không thể tưởng tượng được, bèn thu cánh tay lại, lòng bàn tay đặt nhẹ sau đầu Lâm Thù Văn.
Lâm Thù Văn trốn trong lòng ngực Nghiêm Dung Chi, hơi nhúc nhích một lúc, cho đến khi chỉ còn lại tiếng mưa rơi, cậu ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh dưới ánh nến, nhẹ giọng hỏi: "Nghiêm Dung Chi, chàng thật sự tin những lời ta vừa nói sao? Không cho là đầu óc ta có vấn đề sao?"
"Tất nhiên là tin."
Nam nhân đáp lại ngắn gọn trầm ổn, nét mặt nghiêm túc, không nhìn ra chút dấu hiệu lừa gạt thiếu niên.
Nước trên bếp đá sôi trào, Nghiêm Dung Chi buông người trong lòng ra, đổ một nửa vào thùng gỗ, rồi múc nửa thùng nước lạnh từ lu nước lớn nhất, hòa vào nhau đến khi nhiệt độ thích hợp.
Thùng gỗ đặt trong phòng ngủ của Lâm Thù Văn, Nghiêm Dung Chi nói: "Tới rửa mặt trước đi."
Vừa dứt lời liền đi ra ngoài.
Tiếng mưa rơi trên cây chuối tây rất ồn, nhưng Lâm Thù Văn dường như không nghe thấy, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào sau cửa.
Cách một bức tường, Nghiêm Dung Chi lột sạch lớp vỏ ngoài của hạt dẻ. Tốc độ lột vỏ của hắn nhanh hơn Lâm Thù Văn rất nhiều, ước chừng nửa khắc sau, hạt dẻ đã lột xong đầy một nắm tay.
Lâm Thù Văn mặc quần áo, mang theo hơi nước ẩm ướt, mở cửa đi vào nhà chính.
Nghiêm Dung Chi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người cậu. Lâm Thù Văn theo bản năng nín thở, cậu nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Nghiêm Dung Chi cúi đầu: "Tìm một cái khăn rồi ngồi xuống lau khô tóc đi, cũng đừng lột hạt dẻ nữa."
Lâm Thù Văn nghe lời về phòng tìm một cái khăn lau tóc, cậu ngồi nhìn Nghiêm Dung Chi lột vỏ hạt dẻ, chờ phân phó dùng nước rửa sạch, số hạt dẻ lột xong đã đầy hai bàn tay.
Nghiêm Dung Chi cất số hạt dẻ còn lại vẫn chưa được lột vỏ: "Cái này để ngày mai lột tiếp."
Hắn múc nước rửa sạch hạt dẻ đã được lột vỏ, phơi ở nơi thông gió. Sau đó dùng than còn dư bỏ vào củi để nhóm lửa, chuẩn bị muối và chút đường, sau khi hạt dẻ đã khô, hắn dùng dao rạch một đường lên mỗi cái hạt dẻ, rồi cho vào nồi rang muối, đảo đều hạt dẻ trong chảo sắt, cuối cùng thêm chút đường.
Sau khi hạt dẻ được rang chín, mùi thơm tỏa ra khiến người ta thèm thuồng.
Nghiêm Dung Chi lấy một ít khoai lang nhỏ trong góc, bỏ vào trong than lửa để nướng, bưng hạt dẻ đã rang chín lên bàn, rồi gọi Lâm Thù Văn đến cạnh bàn.
Nghiêm Dung Chi: "Nguội rồi ăn."
Rồi nói tiếp: "Ăn mấy viên thôi, ăn nhiều quá lát nữa sẽ không ngủ được."
Sau khi hạt dẻ rang đã nguội, Lâm Thù Văn lột một viên ra, hạt dẻ vàng kim lập tức ám mùi thơm lên ngón tay.
Cậu đưa đến bên miệng Nghiêm Dung Chi, nam nhân nâng mắt lên, im lặng ăn.
Lâm Thù Văn hỏi: "Hương vị thế nào?"
Nghiêm Dung Chi: "Em thử đi."
Ban nãy lấy khoai lang bỏ vào đống lửa nướng, tay còn dơ, không thể lột một viên cho Lâm Thù Văn.
Lâm Thù Văn tự mình lột hạt dẻ rang để ăn, vị ngọt kéo dài. Cậu lại lột một viên, vẫn đưa đến bên miệng nam nhân như cũ.
Nghiêm Dung Chi ăn.
Lâm Thù Văn mím môi cười một cái, có hơi thẹn thùng, lại kiên trì cho đối phương một viên, mình một viên, ăn xong viên hạt dẻ rang thứ năm liền dừng lại.
Cậu nói: "Còn lại để ngày mai ăn."
Còn một ít nước ấm, Lâm Thù Văn thêm vào chút nước lạnh để điều chỉnh nhiệt độ, chia thành hai chậu, một chậu để mình rửa mặt, chậu còn lại để lại cho Nghiêm Dung Chi.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cậu mở cửa sổ một lát, làn gió lạnh căm thổi vào phòng, đêm mưa tối đen như mực, phảng phất như không có điểm cuối.
Lâm Thù Văn quay đầu hỏi: "Nghiêm Dung Chi, trời mưa lớn như vậy, chàng định về bằng cách nào?"
Nhìn thấy sấm chớp ẩn hiện ở màn trời phương xa, cậu vội vàng đóng cửa sổ lại.
Nghiêm Dung Chi rửa mặt, dùng khăn lau khô rồi mới nói: "Nếu đến khuya vẫn chưa ngừng mưa, ta liền ngủ tạm ở nhà chính vậy."
Lâm Thù Văn "ồ" một tiếng đáp lại.
Ban đầu hai người còn cố ý tránh đi, nhưng giờ phút này mưa to không dứt, Nghiêm Dung Chi liền thuận theo tự nhiên mà quyết định như thế.
Hắn nói: "Giờ không còn sớm nữa, em về phòng nghỉ ngơi đi."
Vào phòng, Lâm Thù Văn nằm trằn trọc trên gối, đệm giường bị cậu cuộn thành một đống.
Nghe thấy động tĩnh ngoài tường, Lâm Thù Văn đứng dậy, ôm một cái đệm giường đã được giặt sạch và phơi khô, thò mặt ra từ khe cửa, nói: "Ta mang đệm giường cho chàng này."
Nghiêm Dung Chi đặt ba cái ghế gỗ song song nhau và cách nhau một khoảng, rồi xếp hai tấm ván gỗ dài lên trên, dễ dàng ghép thành một cái giường nhỏ, nhưng với thể trạng của hắn mà nằm lên, thì không có cách nào duỗi tay chân thoải mái.
Đệm giường được trải chỉnh tề, Nghiêm Dung Chi thử ngồi lên, quay đầu nhìn thiếu niên vẫn chưa đi, bất đắc dĩ cười: "Thù Văn, sao vẫn chưa đi thế, muốn ta giữ em lại à?"
Lâm Thù Văn mím môi căng thẳng, mặt đỏ hồng đầy khả nghi.
Cậu nghiêng người, cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy, theo lực đạo của đối phương mà xoay người, bị Nghiêm Dung Chi ôm giữa hai chân.
Cái trán nhanh chóng nóng lên, Nghiêm Dung Chi hôn nhẹ một cái vào giữa mày cậu.
"Đi ngủ nhanh đi."
Nhìn nét mặt kiềm chế lại ổn trọng của nam nhân, Lâm Thù Văn thẹn thùng, nhưng lại cảm thấy an tâm đi vào phòng ngủ.
******
Ngày hôm sau, Lâm Thù Văn gặp được vị thầy đến tính ngày lành.
Thầy tính toán sinh thần bát tự của cậu và Nghiêm Dung Chi, tính ra tuần đầu tháng sau là lúc thích hợp để hai người kết hôn, hoặc chờ đến mùa thu năm sau.
Mùa thu năm nay còn chưa đến, nếu muốn tổ chức tiệc cưới vào mùa thu sang năm, vậy thì phải chờ hơn một năm.
Lâm Thù Văn dựa sát vào, thấy thế, Nghiêm Dung Chi cúi đầu, thuận tiện nghe thiếu niên nói chuyện.
Lâm Thù Văn nhỏ giọng thương lượng: "Nghiêm Dung Chi, tháng sau chúng ta làm rượu mừng được không? Nếu chọn mùa thu năm sau còn phải chờ một thời gian rất dài."
"Không hối hận chứ?" Nghiêm Dung Chi chăm chú nhìn cậu.
Lâm Thù Văn lắc đầu.
Cậu cẩn thận nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt di chuyển xuống môi, khóe miệng nóng lên, tuy chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước nhưng vẫn khiến cậu bất ngờ trợn to mắt.
Lại bị hôn.
Lâm Thù Văn phát hiện Nghiêm Dung Chi rất thích hôn mình.
Nghiêm Dung Chi giơ tay che đi ánh mắt ngây ngô ướt át xen vài phần động tình của thiếu niên, thấp giọng nói: "Đừng nhìn ta như vậy."
Lâm Thù Văn mơ hồ hỏi: "Vì sao..."
Hắn vòng tay quanh eo cậu, kề sát vào nhau, hai má Lâm Thù Văn nhanh chóng đỏ lựng.
"Chàng, chàng..."
Eo trước như lọt vào một tấm lưới lớn.
Nghiêm Dung Chi bất đắc dĩ: "Ngoan."
******
Ngoài hỉ sự đang đến gần, còn có một sự kiện khác xảy ra với Lâm Thù Văn.
Ngày đó, sau giờ ngọ, cậu đang dạy chữ cho năm người Từ ca nhi, ngoài cửa có người gọi cậu.
Lâm Thù Văn không biết người tới, đối phương ngồi xe ngựa tới cửa, nhìn cách ăn mặc, giống tới từ trong thành.
Cậu hỏi: "Các ngươi tìm ai?"
Người tới vui vẻ nói: "Ngươi chính là Lâm Thù Văn?"
Nhận được câu trả lời xác thực, người tới càng thêm phấn khích.
"Lâm tiên sinh, ta hỏi thăm tên ngươi từ chỗ của Lưu chưởng quầy, đặc biệt đến thôn Bát Bảo một chuyến cũng là vì tìm ngươi."
Người đó lấy từ trong ngực ra một cây trâm gỗ: "Cây trâm này có phải do tiên sinh làm không?"
Lâm Thù Văn nhìn kỹ, gật đầu.
"Là ta làm."
"Tiên sinh, chủ tử nhà chúng ta có việc muốn nhờ ngươi giúp một chút."
Lâm Thù Văn hỏi: "Có gấp không?"
Lại nói: "Mấy ngày này chỉ sợ là ta không giúp được, vì ta muốn thành thân, hôn kỳ là vào tháng sau."
"Ta thực sự rất coi trọng lang quân, hôn sự này không thể kéo dài được."
Tác giả có lời muốn nói:
Muốn nhanh đến đoạn tình cảm, văn làm ruộng trong sáng quá tôi chịu không nỗi huhu
Editor có lời muốn nói:
Anh Nghiêm nhịn hay thiệt =))))))) đúng là chính nhân quân tử (dù ảnh nói ảnh hong phải)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro