Chương 49
Thợ may sáng sớm đã tới cửa, Lâm Thù Văn ăn sáng xong, liền đi cùng Nghiêm Dung Chi đến sảnh ngoài.
Thợ may Chu mang theo hai vị đồ đệ nhỏ đến, nhóm đồ đệ nhỏ phụ trách việc lấy số đo và ghi chép lại.
Chiều cao của Lâm Thù Văn không khác mấy so với tiểu đồ đệ lấy số đo cho mình, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau. Cậu nâng tay lên, duỗi thẳng vai lưng, nhìn đối phương hỏi: "Như thế này sao?"
Tiểu đồ đệ vội gật đầu, đo xong rồi liền thu lại thước dây, dùng bút ghi lại vào sổ.
Tiểu đồ đệ dựa gần Lâm Thù Văn, cậu hỏi hai câu, đứng gần như vậy không khỏi cảm thấy có chút thẹn thùng, khuôn mặt vị đồ đệ cũng dần đỏ lên.
Thợ may Chu đưa một quyển tập tranh: "Nghiêm gia, đây là kiểu dáng của hỉ phục, các ngài nhìn xem muốn may kiểu nào?"
Nghiêm Dung Chi lật xem vài tờ, rồi đưa quyển sách cho Lâm Thù Văn: "Em muốn may kiểu nào?"
Hỉ phục có năm kiểu, mỗi một bộ Lâm Thù Văn đều cẩn thận xem kỹ, nhưng vẫn không chọn được.
Mỗi bộ cậu mặc lên đều trông rất đẹp, mỗi mẫu có một vẻ đẹp riêng.
Cuối cùng, Lâm Thù Văn chần chờ một chút, đầu ngón tay chỉ vào bộ thứ ba: "Cái này đi."
Hỉ phục có đôi có cặp, một bộ dựa theo dáng người cùng khí chất của Nghiêm Dung Chi để may, bộ còn lại thì dựa theo cậu.
Bản thân cậu không có yêu cầu gì quá cao đối với trang phục mình mặc, năm bộ ấy đều đẹp, nhưng bộ thứ ba nếu may theo dáng người của Nghiêm Dung Chi, Lâm Thù Văn cảm thấy đối phương mặc vào nhất định sẽ rất đẹp, rất thu hút.
Cho nên, cậu chọn bộ thứ ba.
Nghe xong lời này, Nghiêm Dung Chi liền dặn dò thợ may Chu: "Vậy may bộ thứ ba đi."
Thợ may Chu cười: "Ánh mắt của công tử quả nhiên không tồi, vậy ta về trước, nhanh chóng may xong hai bộ hỉ phục này."
Hỉ phục nhanh nhất cũng phải trước khi vào thu mới làm xong, thợ may Chu lấy được số đo rồi liền dẫn theo hai đồ đệ nhỏ, vội vã rời khỏi tòa nhà.
Lâm Thù Văn nhìn theo mấy người đi khỏi đại sảnh, bỗng nhiên sờ lên mặt mình, lẩm bẩm tự hỏi: "Trên mặt ta có gì sao? Sao đồ đệ của thợ may Chu vừa thấy ta liền đỏ mặt thế?"
Nhưng rốt cuộc ở trong phương diện này, thiếu niên vẫn chưa có quá nhiều kinh nghiệm, Lâm Thù Văn phản ứng lại, nhìn nam nhân rồi lên tiếng: "Hắn... Hắn có lẽ chưa từng ở gần ca nhi đến mức này."
Càng nghĩ càng thấy không ổn, thiếu niên nói: "Nghiêm Dung Chi, sau này ta sẽ giữ khoảng cách với những người khác."
Nghiêm Dung Chi cũng không vì chuyện tiểu đồ đệ của thợ may Chu đỏ mặt với Lâm Thù Văn mà tức giận, tiểu hài tử da mặt mỏng, hơn nữa, thiếu niên trước mặt quả thực có sức hút đặc biệt khiến người khác chú ý, ngay cả hắn còn như thế, hà tất phải trách móc nặng nề, làm đứa bé kia khó xử.
Tuy nghĩ như thế, Nghiêm Dung Chi vẫn ôm chặt vòng eo Lâm Thù Văn, rồi thu tay lại.
"Sang thu, chúng ta sẽ thành thân."
Lâm Thù Văn ngẩng đầu nhìn hắn, có chút thẹn thùng, lại cười tủm tỉm đáp: "Được."
Nghiêm Dung Chi nửa khép mắt lại, cúi xuống, chạm nhẹ nhàng vào môi thiếu niên.
Vốn chỉ định là một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Lâm Thù Văn lại quá ngoan, còn chủ động hé môi, làm hắn cầm lòng không đặng mà làm cái hôn này sâu thêm.
Lâm Thù Văn cảm thấy đầu lưỡi không còn là của mình nữa, gương mặt ửng hồng như nhuộm sắc xuân, lông mi đen nhánh run rẩy không ngừng, để mặc đầu lưỡi bị mút đến tê dại.
Cậu trợn to mắt rồi lại vội vàng nhắm chặt mắt lại, trong cơn mơ hồ còn sót lại một tia lý trí không ngừng quấy phá, liền mở mắt ra, cố gắng nâng mí mắt lên, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt.
Nghiêm Dung Chi dừng lại một chút, nhìn phản ứng của Lâm Thù Văn mà có hơi dở khóc dở cười, hắn nâng cằm thiếu niên lên, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi bị hôn đến đỏ mọng, thanh âm khàn khàn hỏi: "Sao vẫn còn thất thần thế?"
Lâm Thù Văn chậm chạp chớp mắt, "ưm" một tiếng, lắc đầu, rồi cất giọng khàn khàn: "Không phải thất thần... mà là muốn nhìn chàng lúc này một chút."
Cậu ngượng ngùng rũ mắt: "Nghiêm Dung Chi, có phải lúc hôn phải nhắm mắt lại mới được không?"
Nghiêm Dung Chi phủ định: "Đương nhiên là không phải."
Lặng lẽ ôm nhau nói chuyện trong chốc lát, Lâm Thù Văn thầm tính toán thời gian trong lòng, hôn kỳ của hai người dường như chẳng còn xa nữa.
******
Mấy ngày sau, tòa nhà nghênh đón một vị khách, người đến đúng là đệ đệ của Nghiêm Dung Chi, Nghiêm Nhược Dương.
Nghiêm Nhược Dương, người cũng như tên, tính cách nhiệt tình, hào sảng, mày rậm mắt đen, khóe mắt có một ít nếp nhăn khi cười, vừa nhìn là thấy ngay người này thường xuyên treo nụ cười trên mặt.
Nghiêm Nhược Dương và thê tử nhìn thấy Nghiêm Dung Chi, hai người đồng thời chào hỏi huynh trưởng, rồi chuyển ánh mắt sang thiếu niên bên cạnh, Nghiêm Nhược Dương cười nói: "Vị này chính là tẩu tử phải không? Tiểu đệ xin ra mắt tẩu tử."
Lại nghĩ thầm: Nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng đại ca của y cũng thành thân.
Lâm Thù Văn đứng trước mặt người lạ có hơi không biết làm sao, cậu mang theo vài phần thẹn thùng, cười đáp lại lời chào của Nghiêm Nhược Dương và thê tử của y, rồi dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn sang nam nhân bên cạnh.
Nghiêm Dung Chi cười cười, bảo quản sự tới đây, sắp xếp cho đệ đệ và đệ muội đến một cái sân trống, tạm thời ở đó nghỉ ngơi. Hôn kỳ sắp tới, còn rất nhiều việc cần hắn giải quyết.
Công việc mỗi ngày của Lâm Thù Văn cũng không có gì thay đổi, ban đầu cậu cũng coi như còn giữ được bình tĩnh.
Ngày lành dần đến, thợ may Chu đã làm xong hỉ phục và đưa tới, sau khi cậu và Nghiêm Dung Chi mặc thử, cảm thấy rất vừa vặn, cũng không cần sửa thêm gì.
Thực đơn và tiệc rượu đều đã được chuẩn bị đâu ra đó, phần lớn nguyên liệu nấu ăn đã được đưa vào bếp, trong nhà cùng cửa sổ giấy dần được trang trí bằng chữ hỉ đỏ, tất cả đều tạo nên không khí thành thân đầy chân thật.
Lúc này Lâm Thù Văn mới bắt đầu cảm thấy có chút hồi hộp.
Trời vào thu không lâu, ngày thành thân cũng đã tới, Lâm Thù Văn ở trong phòng thay hỉ phục mới, tóc được chải chuốt gọn gàng, trên đầu đội một chiếc mũ ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào hoàn toàn lộ ra.
Quản sự cười ha hả, nói: "Công tử đừng lo lắng."
Lâm Thù Văn lắp bắp nói: "Sao không lo lắng cho được..."
Hỉ yến được tổ chức trong vài tòa sân bên ngoài, gần như mời hết tất cả mọi người trong thôn đến uống rượu mừng.
Sân chủ nhân yên lặng, âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài không ảnh hưởng đến phòng ngủ, Lâm Thù Văn vừa nghĩ đến cảnh lát nữa có nhiều người như vậy nhìn mình, liền không khỏi cảm thấy hoảng loạn.
Tất cả mọi người trong nhà đều bận, La Văn còn kéo Tần Nguyên tới cùng nhau tiếp đón và mời rượu mừng khách, dựa theo lời dặn của chủ tử, phát thêm mấy bao kẹo cho mấy đứa nhỏ, đặc biệt là những đứa học chữ với Lâm Thù Văn.
Lễ thành thân diễn ra thế nào, Lâm Thù Văn không nhớ rõ lắm.
Lúc cùng Nghiêm Dung Chi từ trong đám người tiến vào đại sảnh làm lễ, cậu chỉ biết làm theo tiếng nói lớn bên tai, sau khi bái đường xong thì quay về phòng ngủ dưới ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, tay chân vẫn không có cảm giác gì.
Cậu ngồi trong phòng, hơi thở dồn dập có thể nghe thấy rõ ràng, đến khi âm thanh bên tai dần yên tĩnh lại, cậu mới nhận ra, vừa rồi mình đã thành thân với Nghiêm Dung Chi.
Lâm Thù Văn rất buồn bực.
Đến khi Nghiêm Dung Chi bớt chút thời gian vào phòng thăm cậu, Lâm Thù Văn lúc này mới vội vàng nắm chặt tay đối phương, muốn nói lại thôi.
Nghiêm Dung Chi đút chút nước cho cậu uống, phu lang trong lòng mặc một thân hỉ phục đỏ rực vô cùng xinh đẹp, diễm lệ đến mức hắn chẳng thể dời mắt đi được.
Hắn ôm người vào trong ngực, thấp giọng hỏi: "Sao vậy em?"
Lâm Thù Văn hối hận nói: "Nghiêm Dung Chi, ta... ban nãy ta căng thẳng quá, quên mất bái đường thành thân ra sao rồi, chúng ta, chúng ta có thể bái lại một lần không?"
Nghiêm Dung Chi không thể nhịn được cười, lông mi cũng run lên: "Bái đường chỉ có thể làm một lần."
Nói xong liền hôn lên mi mắt của thiếu niên: "Đừng lo."
Hỉ yến lần này vẫn chưa chuẩn bị quá lớn, vì sợ Lâm Thù Văn không thích ứng, nên chỉ mời người trong thôn tới uống rượu mừng, không để mọi người ồn ào náo nhiệt quá mức.
Lâm Thù Văn lẩm bẩm: "Nhưng mà..."
Nghiêm Dung Chi vuốt nhẹ gáy của cậu: "Sau này em đã là phu lang của ta, những lễ nghi đó không cần quá để trong lòng."
Lâm Thù Văn há miệng thở dốc, hai cánh tay ôm lấy eo nam nhân, nhẹ giọng đáp: "Được."
Trái tim cậu đập càng ngày càng nhanh, gọi một tiếng "Nghiêm Dung Chi", rồi lại nhẹ giọng sửa miệng, gọi "Tướng công."
Tác giả có lời muốn nói:
Bái đường chỉ là hình thức thôi, với mèo con mà nói, vẫn muốn từ từ hòa hợp.
Editor có lời muốn nói:
Câu "sang thu, chúng ta sẽ thành thân" của anh Nghiêm làm mình nhớ một câu chơi chữ trong tiếng Anh, "If this year we can't fall in love, wait next year we can love in fall". Kiếp trước không thể gặp em vào mùa thu, kiếp này, sang thu, chúng ta sẽ thành thân.
Đoán xem chương sau có cảnh động phòng không =)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro