Chương 33: Thân sơ hữu biệt
Nghe thấy lời của Tinh Ngộ, Lâm Lạc ngẩng đầu liếc anh một cái rồi mới chuyển ánh mắt lên Ngũ Tử Huy.
"Làm sao?" Cậu rất bình đạm hỏi "Có chuyện?"
Ngũ Tử Huy ngay lập tức có chút lúng túng.
Lúc nãy cậu ta còn khoe khoang mối quan hệ giữa mình và Lâm Lạc với Tinh Ngộ.
"Không có gì, chính là thấy sắc mặt cậu không tốt, muốn hỏi một chút cậu làm sao." Ngũ Tử Huy nói "Là bởi vì chuyện của chú...."
"Không sao." Ngũ Tử Huy còn chưa nói xong, Lâm Lạc liền cắt ngang cậu ta.
Tinh Ngộ đứng ngoài quan sát mọi thứ có chút kinh ngạc.
Dựa theo cách nói của Ngũ Tử Huy, hai bọn họ là bạn thân, thái độ của Lâm Lạc sao lại lạnh nhạt tới thế?
"Có điều, cảm ơn cậu giúp tôi báo cảnh sát." Lâm Lạc lại nói.
Tình này cậu vẫn phải nhận.
Tuy rằng Tinh Ngộ cũng báo cảnh sát, nhưng nếu như không phải Ngũ Tử Huy, thời gian cảnh sát tới sẽ càng muộn hơn một chút, ai cũng không thể đảm bảo trong khoảng thời gian này liệu sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn hay không.
"Tôi nên làm thế nào để đền đáp cậu?"
"Không cần không cần, không cần cảm ơn." Ngũ Tử Huy liên tục xua tay "Những tên bại hoại đó, ai nhìn thấy đều sẽ báo cảnh sát, tôi chỉ là làm việc mình nên làm thôi."
"Cậu chỉ cần....đừng giận tôi nữa là được." Ngũ Tử Huy nhỏ giọng nói "Chúng ta làm bạn giống như trước kia, được không?"
Tức giận? Trước kia?
Tinh Ngộ bất động thanh sắc bắt lấy những thông tin mấu chốt này, xem ra giữa Lâm Lạc và cậu bạn thân này xảy ra một số chuyện không vui?
Tinh Ngộ theo bản năng tìm tòi nghiên cứu cuộc sống Lâm Lạc, nghĩ tới chỗ này lại bỗng nhiên phát hiện đây hình như không liên quan gì tới mình.
Không đúng, làm sao lại không liên quan?
Tinh Ngộ cây ngay không sợ chết đứng nghĩ, đứa nhóc này bây giờ na ná em trai mình, anh trai quan tâm tới vòng giao tiếp xã hội của em trai không phải là lẽ đương nhiên à?
Lâm Lạc vừa nhìn liền biết không phải kiểu người sẽ kết giao bạn bè, chỉ có thể là mối bận tâm lo lắng của anh trai.
Lâm Lạc dừng một chút, lạnh nhạt gật đầu: "Ừ, được."
Tinh Ngộ nhất thời buồn cười không thôi, này gọi là cái gì? Ngay cả có lệ cũng qua loa quá đi.
Trong ba người chỉ có thanh thiếu niên chân chính Ngũ Tử Huy có chút không biết làm sao, nhìn nhìn Tinh Ngộ, lại nhìn Lâm Lạc.
Mặc dù cậu cũng biết bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề này liền muốn nói lại thôi:
".....Nặc Nặc, cậu không giới thiệu cho tôi chút à, đây là...."
Lâm Lạc liếc Tinh Ngộ một cái.
Tinh Ngộ đang cười như không cười xem xét cậu.
Loại ánh mắt này khiến Lâm Lạc có chút khó chịu.
"Ông chủ phòng vẽ tôi." Lâm Lạc lấy mấy lời có lệ với Phùng Quyên nói qua loa cho Ngũ Tử Huy, tránh cho có lúc hai người phát hiện thông tin không giống nhau liền lúng túng.
"Ông chủ phòng vẽ?" Ngũ Tử Huy biết Lâm Lạc gần đây đi học vẽ, nhưng không biết cậu lại đi phòng vẽ học, còn gần gũi như thế với ông chủ.
"Đúng."
Lúc này Tinh Ngộ mở miệng, cười ôm lấy vai Lâm Lạc, tự giới thiệu mình: "Tôi họ Tinh, cậu có thể đối đãi với tôi như là anh trai Nặc Nặc."
Ngũ Tử Huy còn chưa nói chuyện, Lâm Lạc đã khó chịu trước: "Ai là em trai anh?"
"Tuổi này của tôi, làm bố cậu cũng không hợp, hơn nữa bố mẹ cậu đều ở đây. Vậy không lẽ....chú?" Tinh Ngộ cười nói.
"Trước mặt mẹ tôi, anh còn dám nói như thế?" Lâm Lạc lườm Tinh Ngộ, nói với Ngũ Tử Huy "Cậu đừng quan tâm anh ta."
Từ trạng thái ở chung của ba người mà xem, rõ ràng Ngũ Tử Huy quen biết Lâm Lạc lâu hơn lại giống như một người ngoài.
"Ở trước mặt dì, cậu dám nói chuyện như thế này với tôi?" Tinh Ngộ đáp trả lại.
"Tôi có gì không dám? Xí."
"Không biết ai ban ngày giả vờ làm như học sinh ba tốt."
"Như nhau như nhau."
Hai người này không coi ai ra gì nói chuyện, căn bản không có chỗ trống cho Ngũ Tử Huy xen vào, cậu ta không khỏi có chút hoảng hốt.
Không biết từ lúc nào, Nặc Nặc chơi cùng từ nhỏ tới lớn đã có vòng bạn bè tới cậu cũng không biết.
Ngũ Tử Huy chỉ có thể lặng lẽ rút lui, chuyển hướng tới Phùng Quyên, định hỏi Phùng Quyên rốt cuộc có chuyện gì.
Trong lúc nói chuyện, có cảnh sát qua đây dò hỏi, Lâm Lạc và Tinh Ngộ liền bắt đầu trả lời câu hỏi của cảnh sát.
Anh Vương và mặt rỗ cùng mấy người nữa bị còng tay lại, ủ rũ ngồi xổm dựa vào tường, tiếp nhận điều tra của lực lượng cảnh sát.
Anh Vương dẫn đầu trước kia dường như đã từng tham gia một băng đảng phạm tội.
Những người khác tuy rằng chưa từng phạm tội khác, nhưng chuyện bọn họ đánh bạc là ván đã đóng thuyền.
Ngoại trừ mấy tên côn đồ kia, Lâm Nguyên Long cũng nghi có dính líu tới tội đánh bạc, rất có khả năng phải ngồi tù.
Lúc Lâm Lạc đi qua xem, những tên côn đồ đó dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm cậu.
Nếu như không phải ở đồn cảnh sát, rất có thể đều muốn xông lên động thủ.
Lâm Nguyên Long cũng không ngờ tới, bản thân cuối cùng lại bị con trai tiễn vào tù, ông ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Phùng Quyên, hi vọng bà cầu tình.
Đáng tiếc Phùng Quyên không để ý tới ông ta.
Trải qua trò khôi hài tối nay, Phùng Quyên coi như triệt để nhìn thấu người đàn ông này.
Một buổi tối cứ thế rối loạn qua đi.
Chờ làm xong ghi chép từ cục cảnh sát đi ra đã là đêm hôm khuya khoắt.
Tinh Ngộ đưa Lâm Lạc ba người về nhà.
Sau khi tới dưới tầng, Tinh Ngộ không lưu lại, an ủi vỗ vỗ vai Lâm Lạc liền chạy xe rời đi.
Ngũ Tử Huy và Lâm Lạc đỡ Phùng Quyên lên tầng.
Ngũ Tử Huy dìu Phùng Quyên cho tới tận khi ngồi xuống ghế sofa.
"Dì, muộn thế này rồi, dì nghỉ ngơi cho tốt."
Phùng Quyên vỗ mu bàn tay Ngũ Tử Huy: "Dì biết, tiểu Huy con cũng về nhà đi, hôm nay may mà có con."
"Không có gì." Ngũ Tử Huy cười cười, thần sắc phức tạp liếc nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc cúi đầu xem điện thoại, dường như đang cùng người buôn chuyện.
Cũng không biết làm sao, trực giác bảo Ngũ Tử Huy, người cậu đang nói chuyện là Tinh Ngộ,
"Nặc Nặc." Ngũ Tử Huy gọi cậu một tiếng.
Lâm Lạc từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, trên màn hình hiện thị tin nhắn Tinh Ngộ vừa gửi qua:
"Đừng nghĩ quá nhiều, bố cậu là có tội phải chịu, người khác cũng sẽ không còn cơ hội tới quấy rầy cậu."
"Sắp thi đại học rồi, tiếp theo cậu học cho tốt, chuẩn bị thi cử."
"Ngủ ngon."
"Tôi có lời muốn nói với cậu." Ngũ Tử Huy nói "Cậu ra ngoài một chút."
"Có lời gì không thể nói ở đây à?" Lâm Lạc nói.
Ngũ Tử Huy liếc nhìn Phùng Quyên, há há mồm.
Phùng Quyên nói: "Người ta gọi con ra ngoài thì con ra đi, đi đi."
"....Được rồi." Lâm Lạc lúc này mới cùng Ngũ Tử Huy ra ngoài.
Đóng cửa lại, hai người đi tới cửa sổ hành lang, Lâm Lạc đút tay vào túi nói:
"Hiện tại có thể nói chưa?"
Cũng không phải Lâm Lạc có ý kiến gì quá lớn với Ngũ Tử Huy, trước đây cậu đúng là vì nguyên chủ mà xa cách với Ngũ Tử Huy, nhưng Ngũ Tử Huy tối nay giúp cậu.
Chỉ là cái miệng này của Lâm Lạc tiện hề hề.
Ngũ Tử Huy không phải rất thích ứng với Nặc Nặc như thế này.
Cậu ta giơ tay cào một cái lên mái tóc quăn tự nhiên, lại đẩy kính mắt mới chậm rãi mở miệng:
"Tôi chính là muốn nói với cậu cái này....việc về ông chủ Tinh."
"Anh ấy làm sao?" Lâm Lạc hỏi.
"Cũng không phải làm sao" Ngũ Tử Huy có chút xoắn xuýt "Tôi là muốn nói, cậu nên có tâm phòng bị người khác."
"Ông chủ Tinh đó nhìn là biết không phải người bình thường, cậu ở chung với anh ta, phải chú ý nhiều vào, cẩn thận chút, đừng để bị người lừa rồi vẫn không biết."
Lâm Lạc nhíu lông mày, sắc mặt có chút khó coi.
"Cậu có ý gì?"
Nghe thấy có người nghi ngờ Tinh Ngộ, cậu khó chịu, rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro