Chương 16: Vợ chồng Thẩm gia
Khi công bố điểm A, toàn bộ khán giả đều ồ lên.
Cậu thế mà lại trực tiếp được thăng cấp lên tổ A, đây là tiêu chuẩn gì vậy, cũng quá đáng sợ rồi! Hơn nữa điều này đều được các vị cố vấn nhất trí quyết định, mà người này lại không nhảy gì hết! Việc được A như vậy đủ để chứng minh thực lực ca hát của người này.
Người xem cũng rất khiếp sợ:
"Vãi! Là A đấy."
"Kịch bản nghịch tập!"
"Ha ha ha ha, tui vẫn luôn thích anh trai nhỏ này."
Tay Giản Tinh Tuế cầm micro có chút run rẩy, cậu khom lưng thật sâu cảm ơn các vị cố vấn. Cậu vẫn không thể tin được điểm số của mình. Khi ở trên sân khấu nhìn xuống khán đài, cậu thấy các vị cố vấn đang mỉm cười nhìn chính mình, thấy được ánh mắt khâm phục và hâm mộ của các thí sinh còn lại. Trong phút chốc, cậu bỗng hoảng hốt, tưởng mình đang ở trong ảo ảnh.
Cậu thật sự cũng có thể sao?
Rõ ràng chỉ là một pháo hôi nhỏ bé, cũng có thể lấy được điểm A sao?
Phó Kim Tiêu nói: "Lại đây một chút."
Giọng nói trầm thấp của ảnh đế đại nhân đã đánh thức Giản Tinh Tuế đang xuất thần, cậu bước nhỏ chạy tới thì thấy Phó Kim Tiêu và Đồ Nhã cùng nhau đứng lên, trên mặt mỹ nữ tóc vàng mang theo nụ cười nhiệt tình: "Tôi biết là cậu có thể mà."
Giản Tinh Tuế thẹn thùng cười.
Chàng trai nhỏ tóc ngắn khi vui trông có chút khờ, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác có phần đáng yêu.
Đồ Nhã nhẹ nhàng tháo tấm thẻ bậc C trên eo cậu xuống. Cô ngẩng đầu, nói với Giản Tinh Tuế: "Chúc mừng cậu tạm biệt tổ C, thành công thăng cấp."
Giản Tinh Tuế lắp bắp nói: "Đều do các cố vấn cân nhắc ạ."
Đồ Nhã nhẹ nhàng lùi lại, Phó Kim Tiêu đứng ở phía sau cô. Dáng người ảnh đế đại nhân cao thẳng, đứng dưới ánh đèn sân khấu lặng lẽ nhìn chính mình. Gương mặt anh tuấn nhợt nhạt giờ phút này lại mang theo nụ cười, hắn mở miệng gọi tên của cậu: "Giản Tinh Tuế."
Giản Tinh Tuế trong lòng căng thẳng: "Dạ"
"Chúc mừng cậu." Phó Kim Tiêu tiến lên một bước, đôi tay thon dài đang cầm tấm thẻ có chữ A màu vàng viết trên đó. Ảnh đế đại nhân khom lưng, treo lên cho Giản Tinh Tuế, sau đó hắn lại đứng thẳng người, nâng mí mắt lên và nói: "Không có ai cân nhắc cậu, là cậu tự mình thắng được. Tấm thẻ này là khen thưởng cho cậu vì đã dũng cảm đối mặt với khiêu chiến."
Đồ Nhã ở bên cạnh ấm áp nói: "Khen thưởng cho cậu đã dũng cảm sáng tạo, không sợ hãi khó khăn."
Lý lão sư ở bên cạnh trêu chọc: "Nhưng đó cũng là phần thưởng cho sự nỗ lực của cậu."
Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một hai lời nói đơn giản nhưng khi Giản Tinh Tuế nghe lại cảm thấy mũi có chút chua xót. Cậu nhẹ nhàng gật đầu rồi lại khom lưng thật sâu.
Dưới khán đài là một tràng vỗ tay vang dội, cậu đi xuống dưới sân khấu.
Sau đó cũng có mấy vòng khiêu chiến của thí sinh, có thắng có thua, có thành công thăng cấp đến tổ B, nhưng tuyệt đối không có một ai thành công tiến vào tổ A. Thành công của Giản Tinh Tuế đã trở thành một điều không thể lặp lại.
Sau khi trở về vào buổi tối, khi nhiều người vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp của ca khúc chủ đề, khi tất cả mọi người đang ngủ say, khi thức dậy vào sáng ngày hôm sau và đối mặt với một ngày mới đầy hy vọng thì có tiếng phát thanh vang lên: "Mời tất cả mọi người tập trung tại phòng huấn luyện, chúng tôi sẽ công bố các hạng mục đánh giá của ca khúc chủ đề."
Mọi người lập tức bừng tỉnh, thậm chí có người còn ngã xuống giường.
Sau khi tới phòng huấn luyện, không ít người vẫn chưa tỉnh ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài, phải khi nhìn thấy camera thì mới tỉnh táo hơn một chút.
Đứng ở trên bục chính là các vị cố vấn.
Rõ ràng tối hôm qua đều là cùng nhau kết thúc công việc. Hôm nay dù là ai trong số các vị cố vấn cũng sẽ dậy sớm hơn so với bọn họ, nhưng vào lúc này, mỗi người đứng trên đó đều ăn mặc chỉnh tề, tinh thần phấn chấn. Phó Kim Tiêu đứng trên bục nhàn nhạt quét mắt nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt dừng trên một vài người đang ngáp, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt trông có vẻ hiền hoà thân thiện, nhưng lại làm đáy lòng Giản Tinh Tuế cảm thấy có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Phó Kim Tiêu cầm lấy micro: "Bây giờ, bắt đầu công bố quy tắc đánh giá cho ca khúc chủ đề."
Lý lão sư ở bên cạnh tiếp lời: "Mặc dù vị trí trung tâm là của tổ A, nhưng cũng phải quyết định để lựa chọn các vị trí khác và người làm center. Quy tắc của chúng tôi là trong vòng 3 ngày, không hạn chế phương thức luyện tập, thời gian cũng như tiêu chuẩn của các bạn. Mọi người có thể tự do phát huy và học tập."
Tốt như vậy, khả năng là đằng sau có quỷ.
Quả nhiên, trước khi những người khác kịp vui mừng thì nghe được Đồ Nhã nói: "Tuy nhiên, tiêu chuẩn đánh giá của chúng tôi là, ai là người đầu tiên có thể diễn giải trọn vẹn ca khúc chủ đề thì sẽ trở thành center của ca khúc chủ đề của chúng tôi."
Đôi môi mỏng của Phó Kim Tiêu khẽ mở: "Đồng thời, thí sinh đạt được vị trí C của ca khúc chủ đề sẽ nhận được khen thưởng là 100 tinh đậu, cùng với đó là sẽ có quyền được lựa chọn ca khúc biểu diễn trên sân khấu và có quyền lựa chọn đồng đội của mình."
Toàn trường ồ lên.
Cố vấn Lưu Sảng cũng nói: "Xin chú ý, ca khúc chủ đề của chúng tôi sẽ dựa vào kết quả đánh giá của mọi người để sắp xếp vị trí. Ngoài ra, đừng nghĩ rằng mình là người đầu tiên hoàn thành bài kiểm tra là có thể lấy được vị trí center, quy tắc của chúng tôi đã chỉ rõ, phải diễn giải ca khúc chủ đề một cách trọn vẹn và xuất sắc thì mới được tính là thành công."
Lý lão sư cũng gật đầu: "Không sai, xin mọi người chú ý. Nếu chỉ dựa vào may mắn mà muốn tới hỏi tôi xem đã được chưa, nếu thông qua thì không phải vị trí này của tôi chỉ để kiếm lời thôi sao. Tôi có thể nói cho bạn rằng, cơ hội chỉ có một lần, nếu một lần đó bạn không thành công thì sẽ bị loại ngay lập tức, hơn nữa, không thể tham gia quay MV ca khúc chủ đề ."
Tất cả các thí sinh đều bị sốc.
Quy tắc lần này của chương trình thật sự quá mức tàn nhẫn, có vẻ như đã nói rõ rằng tôi sẽ không thúc giục các bạn luyện tập, ba ngày này các bạn tự do phát huy nhé ~
Nhưng thực tế, nếu bạn lười biếng thì những người chăm chỉ sẽ xong trước bạn một bước, vị trí của ngước khác trên màn ảnh tự nhiên sẽ tốt hơn so với bạn. Đặc biệt là đối với những người ở tổ A, ai là người đầu tiên biểu diễn thành công, sẽ được làm center và có được phần thưởng phong phú.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong tổ A liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy ý chí chiến đấu và sự thù địch trong mắt nhau
Thẩm Tinh Thần cười cười: "Quy tắc này được đấy, nói trắng ra, kỳ thật là muốn battle với hơn 100 người, kích thích, tôi thích."
Ở lần khiêu chiến cuối cùng, An Nhiễm cũng được vào tổ A.
(Câu này đá câu trên ghê luôn.)
Sau khi nghe được lời này, cậu ta nhẹ giọng nói: "Mọi người vẫn nên đề cao tình bạn trước tiên, sau đó mới đến thi đấu, chỉ cần cố gắng hết sức là tốt rồi."
Thẩm Tinh Thần nhướng mày nói: "Vậy cậu có thể vì tình bạn mà cho tôi vị trí trung tâm không?"
An Nhiễm ngừng nói.
Giản Tinh Tuế thấy một màn như vậy, không biết vì sao lại rất muốn cười.
Theo tiếng hô của người cố vấn, ca khúc chủ đề được trình chiếu trên màn hình lớn. Điều khiến nhiều người đau đầu là bài hát này trộn lẫn tiếng Trung và tiếng Anh, hơn nữa ca từ phi thường phức tạp, động tác vũ đạo vừa nhiều lại vừa khó.
Đã có thí sinh kêu lên:
"Tại sao lại như vậy."
"Ba ngày, tôi cảm thấy có cho mười ngày cũng không đủ ."
"Cứu mạng tuii."
Tiếng kêu chậm rãi truyền khắp toàn bộ phòng huấn luyện.
Phó Kim Tiêu đứng ở đằng trước thong thả ung dung bấm tính giờ, hắn cầm micro, chậm rãi thông báo: "Thi đấu, bắt đầu."
Như thể ấn phải nút chuyển đổi nào đó, mọi người bắt đầu tách ra. Người tổ A tập trung tại phòng huấn luyện của tổ A để bắt đầu luyện tập vũ đạo. Tổ tiết mục cũng không chuẩn bị giáo viên dạy vũ đạo cho bọn họ, chỉ có thể xem đi xem lại màn hình trên sân khấu để tự học.
Việc đầu tiên là phải học thuộc lời bài hát.
Nhưng chỉ riêng điều này đã gây khó khăn cho rất nhiều người rồi. Khán giả đã nhìn thấy quá nhiều thí sinh suy sụp và phàn nàn:
"Lời bài hát này thực sự rất khó để ghi nhớ. Tôi đã học thuộc cả buổi sáng mà vẫn không thể nhớ được."
"Nó quá phức tạp và khó nhớ."
"Tôi cảm thấy tôi sắp điên rồi."
So với các tổ khác đang oán giận, tổ A lại rất im lặng, hầu hết mọi người đều ngồi xổm ở đó để học thuộc lời bài hát. Trí nhớ của Thẩm Tinh Thần tương đối kém, vị thiếu gia ngày thường nhìn rất hống hách, nhưng lần này, kể cả khi những người khác thỉnh thoảng đứng dậy đi WC hoặc là đi uống nước thì anh vẫn luôn liên tục nhẩm lời bài hát.
Giữa trưa Giản Tinh Tuế nói: "Đi ăn cơm thôi."
Thẩm Tinh Thần lắc đầu: "Mang giúp tôi một chút là được."
Giản Tinh Tuế không có biện pháp, chỉ có thể mang giúp anh một chút. Vốn tưởng thế là xong, thiếu gia trí nhớ kém, mãi đến buổi chiều mới nhớ được, học thuộc xong lại bắt đầu luyện vũ đạo. Cả buổi chiều, anh liên tục theo dõi các động tác trên màn hình và không ngừng điều chỉnh tư thế để luyện tập nhằm hoàn thiện sân khấu tốt hơn.
Giản Tinh Tuế có trí nhớ tốt, chỉ một buổi sáng là có thể nhớ kỹ lời bài hát. Nhưng cậu không có nền tảng vũ đạo vững chắc nên nhiều động tác không nhất quán với nhau, lại còn rất cứng nhắc. Trong khi Thẩm Tinh Thần đến buổi chiều mới nhớ rõ lời bài hát mà đến buổi tối chỉ cần học một lần đã có thể thành thạo vũ đạo.
Không chỉ Giản Tinh Tuế, ngay cả người xem cũng phải cảm thán:
"Bé trai này thật sự là quá liều mạng."
"Tôi nhìn thấy rất nhiều thí sinh đã đi nghỉ ngơi ngay cả khi họ vẫn cố chiến đấu hết mình. Nhưng lại không thấy cậu ấy nghỉ ngơi."
"Sự lựa chọn đầu tiên để làm center vẫn chưa được công bố."
Không phải là không có ai trong tổ A nhảy được, những người có thể vào được tổ này thì đều là có thực lực, nhưng dù sao cũng không có ai muốn mạo hiểm. Suy cho cùng, một khi không đạt tiêu chuẩn thì sẽ không thể tham gia quay mv, cái này rủi ro quá lớn, không có ai nguyện ý muốn thử.
Toàn bộ lớp chỉ có một người cạnh tranh lớn nhất với Tinh Thần chính là Lý Nhứ An. Người này cũng đến từ một công ty quản lý lớn, hơn nữa ca hát và vũ đạo đều giỏi, phi thường có thực lực. Giản Tinh Tuế không biết vì sao lại cảm thấy Thẩm Tinh Thần hình như có xích mích với người này. Khi biết được Lý Nhứ An cũng muốn tranh giành vị trí trung tâm này, liền quyết tâm giành chiến thắng.
Rạng sáng lúc bốn giờ, hầu hết mọi người đều không chịu nổi nữa.
Giản Tinh Tuế đến bên cạnh Thẩm Tinh Thần: "Thần ca, đi ngủ một chút đi. Cậu không thể tiếp tục luyện tập được."
Cả ngày không biết thế nào là nghỉ ngơi, vị thiếu gia này luyện tập vũ đạo đến mức áo thun ướt đẫm mồ hôi. Anh vừa mới luyện lại vũ đạo một lần nữa, nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không ngủ đâu."
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, trạng thái tinh thần của anh đang rất kém.
Giản Tinh Tuế thậm chí còn cảm thấy, nếu giữ trạng thái như này đến lúc đứng trước mặt các vị cố vấn biểu diễn, khả năng sẽ xảy ra lỗi, tinh thần quá căng thẳng, hoàn toàn không thể phát huy được.
Giản Tinh Tuế nhẹ giọng: "Cậu biết không, Lý Nhứ An đi ngủ rồi."
Thẩm Tinh Thần nhíu mày, nhìn quanh phòng huấn luyện một vòng, có chút ngoài ý muốn: "Thật sự đi ngủ rồi?"
"Đương nhiên là sự thật." Giản Tinh Tuế cười khẽ: "Cậu cũng nên đi thôi, ngủ một lát đi. Nếu cậu sợ đến muộn thì đặt đồng hồ báo thức là được."
Thẩm Tinh Thần lắc đầu: "Không được! Tôi sẽ không ngủ."
Giản Tinh Tuế trong lòng thở dài một hơi, cậu dựa sát vào một chút rồi nói: "Vậy trình độ của hai người cũng không khác nhau lắm. Lý Nhứ An cũng đã đi ngủ. Đến lúc đó, nếu cậu thắng thì mọi người sẽ nói cậu thắng là nhờ may mắn vì cậu đã luyện tập trong lúc người khác đang ngủ, nếu cậu thua thì người ta mỉa mai cậu không bằng một người đi ngủ, đây không phải là thiệt thòi mình sao."
Thẩm Tinh Thần bị thuyết phục một chút.
Sau một ngày mệt mỏi, cơ thể cũng đã đến cực hạn, kỳ thật anh cũng rất muốn ngủ, do dự một chút, rốt cuộc cũng gật đầu: "Vậy tôi chỉ ngủ hai tiếng thôi, đến lúc đó liền dậy."
Giản Tinh Tuế nhẹ giọng: "Được."
Sau khi cùng Thẩm Tinh Thần về ký túc xá, Thẩm Tinh Thần liền lăn ra ngủ, mà Giản Tinh Tuế lại không ngủ trong phòng ngủ. Thực ra cậu chưa bao giờ muốn tranh giành làm center nên cũng không cần tranh đấu kịch liệt như vậy. Nhưng vào lúc ba giờ sáng, cậu không chọn đi ngủ mà quay trở lại phòng huấn luyện.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cười nhạo:
"Thật mưu mô, khuyên người khác đi ngủ nhưng chính mình lại không ngủ."
"Không thể ngờ được cậu ta lại là dạng người này."
"Quá tâm cơ."
Nhưng mà, khi mọi người đang xem náo nhiệt, Giản Tinh Tuế lại không ép mình luyện tập mà ngồi xổm dựa vào bức tường của hành lang phòng luyện tập để ngủ.
......
Mọi người nhìn hành vi của người trong màn hình thì bối rối. Đây là muốn làm gì?
Kỳ thật trên hành lang rất ồn ào, thỉnh thoảng có người đi qua thì sẽ bị đánh thức. Đối với người đã bận rộn cả ngày mà nói, cứ cách năm sáu phút lại bị đánh thức một lần thì không khác gì một loại tra tấn, nhưng Giản Tinh Tuế lại không dịch khỏi cửa dù một bước chân.
Khi khán giả cảm thấy kỳ lạ, bên trong biệt thự cao cấp của Thẩm gia cũng có người cảm thấy kỳ lạ.
Mẹ Thẩm biết rõ tính cách con trai nhỏ của mình, cho nên đêm nay đặc biệt click mở chương trình muốn nhìn biểu hiện của con trai một chút. Vốn dĩ tất cả sự chú ý của bà đều tập trung hết vào người con trai, nhưng không nghĩ tới chính là, bà lại bị thu hút bởi một đứa trẻ khác.
Ba Thẩm - Thẩm Khang Thành mang theo cơn buồn ngủ mà thò đầu qua hỏi: "Bà xã, còn chưa đi ngủ sao?"
Vị phu nhân xinh đẹp ngồi trên sô pha nhẹ nhàng lắc đầu: "Em đang xem chương trình của Tinh Thần. Thằng bé này thức cả đêm, may có đồng đội cũng ở tổ A chăm sóc nó, nếu không cũng không biết nó muốn luyện đến mức nào."
Thẩm Khang Thành nghiêng đầu qua: "Ai vậy?"
Ngón tay trắng nõn của phu nhân Từ Ân Chân chỉ vào màn hình: "Chính là đứa nhỏ này."
"Sao lại ngủ ở cửa?" Thẩm tổng nhíu mày: "Đứa nhỏ này, chọn chỗ nào vậy chứ."
Từ Ân Chân không biết vì sao, rõ ràng là bà không quen biết Giản Tinh Tuế nhưng lại quan tâm đến chuyện này một cách khó hiểu, vì thế nhẹ giọng nói: "Cậu ấy chính là đứa nhỏ đã chăm sóc Tinh Thần của chúng ta, cũng là cậu ấy khuyên Tinh Thần đi ngủ. Nhưng chính cậu ấy lại không ngủ ở ký túc xá, mà tới cửa ngủ. Người khác có thể không đoán được vì nguyên nhân gì, nhưng em đại khái đoán được......"
Thẩm tổng: "Vì sao?"
"Cậu ấy đang canh gác giúp Tinh Thần." Từ Ân Chân không biết vì sao khi nói lời này, trong lòng có chút đau xót, còn mang theo chút thương tiếc: "Bởi vì sợ đối thủ của Tinh Thần thức dậy, sẽ đến chuẩn bị cho bài kiểm tra hoặc là luyện tập thêm cho nên liền canh ở cửa. Nếu họ không đến, cậu ấy sẽ để Tinh Thần ngủ nhiều thêm một chú. Nếu họ đến, cậu ấy sẽ lập tức đi gọi Tinh Thần dậy."
Để giúp được bạn mình, cậu thà hy sinh giấc ngủ của chính mình, ngồi xổm ngoài cửa, ngủ cả đêm.
——————
Dạo này mình đang phải làm báo cáo thực hành nên mỗi ngày chỉ edit đc 1 chút thôi, mãi mới xong đc 1 chương nên mình up luôn. Mng thông cảm đợt này mình sẽ ra chương chậm 1 xíu nhaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro