Chương 20: Tôi thích Giản Tinh Tuế hơn
Từ Ân Chân nhìn thấy Giản Tinh Tuế cúi đầu dùng mu bàn tay lau mặt, vội vàng lấy chiếc khăn tay sạch từ trong túi đưa cho cậu: "Đây, con dùng cái này lau đi."
Chiếc khăn tay sạch dường như còn mang theo một hương thơm thoang thoảng, mặt trên còn được thêu hoa văn tinh xảo trông rất xinh đẹp. Rõ ràng khăn tay này không phải dùng để lau nước mắt.
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói còn có chút nghẹn ngào khàn khàn : "Không cần đâu ạ, lãng phí lắm......"
"Sao lại lãng phí được." Từ Ân Chân nhìn cậu rõ ràng đang rất đau khổ nhưng vẫn cố nén nước mắt, đã như vậy rồi, lại còn suy nghĩ cho bà. Trái tim bà đau như bị kim đâm, bà bất giác ngồi xổm xuống, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên má Giản Tinh Tuế, một chút cũng không sợ chiếc khăn trắng bị bẩn.
Khi bà đến gần, một hương thơm nhẹ nhàng và ấm áp tràn vào mũi Giản Tinh Tuế.
Không phải mùi nước hoa nồng nặc, mà là mùi thơm thoang thoảng tự nhiên của cơ thể. Mặc dù vị phu nhân này rất xinh đẹp, nhưng giờ phút này, trong lòng Giản Tinh Tuế không hề nảy sinh chút tình cảm nam nữ nào, chỉ cảm thấy bà rất ôn nhu, mùi hương trên người khiến người khác cảm thấy an tâm một cách khó hiểu, giống như một con nhím nhỏ đang căng thẳng bỗng cảm nhận được sự an toàn mà thả lỏng cảnh giác, trong nháy mắt trong lòng cậu dần trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ.
Từ Ân Chân cất khăn, nhẹ giọng nói: "Con cũng là đứa trẻ tham gia chương trình tuyển chọn lần này nhỉ, ba mẹ hay bạn bè của con có mua vé đến xem con lần này không?"
Giản Tinh Tuế do dự một chút, cậu nhớ tới Giản Trị, nhưng người đó đã không còn là anh trai của mình nữa, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng trả lời: "Không có ạ."
Từ Ân Chân nhìn cậu lẻ loi ngồi xổm ở đây một mình, không khỏi cảm thấy thương xót trong lòng, bà mở miệng nói: "Con tên là gì, thật ra bác có nhớ rõ con, bởi vì con trai bác......"
Cánh cửa bỗng nhiên bị người khác mở ra từ bên ngoài, có người bước vào.
Thẩm Tinh Thần mặc trang phục biểu diễn bước tới nói: "Mẹ, mẹ làm gì ở đây vậy?"
Đến gần mới thấy, không chỉ có mỗi mẹ của anh mà bạn của anh cũng đang ở đây. Giản Tinh Tuế đã lau nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn đỏ bừng, có thể nhìn ra rõ ràng là vừa mới khóc một trận.
Thẩm Tinh Thần nghi hoặc: "Sao cậu lại khóc?"
Giản Tinh Tuế theo bản năng nói: "Tôi không có khóc......"
"Còn nói không khóc, cậu nghĩ ông đây bị mù à?" Thẩm Tinh Thần tức giận nói: "Ai, ai bắt nạt cậu. Mẹ, mẹ có thấy đó là ai không? Đây là em trai nhỏ con mới nhận đó. Vậy mà lại có người dám bắt nạt em trai nhỏ của con, hôm nay dù thế nào con cũng phải đi tính sổ......"
Giản Tinh Tuế vội vàng ngăn anh lại: "Không có không có, tôi vừa bị mất kính áp tròng nên mắt cảm thấy không thoải mái, thật sự không có chuyện gì đâu, anh trai. Không phải chúng ta sắp phải lên sân khấu rồi sao, còn phải ghi hình nữa, sao cậu lại ở đây."
Thẩm Tinh Thần hoài nghi: "Thật hay giả."
Giản Tinh Tuế vội vàng gật đầu.
"Cậu đúng là vô dụng mà." Thẩm Tinh Thần lập tức làm ra vẻ chán ghét.
Từ Ân Chân ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, bỗng nhiên có chút xuất thần. Nhà bà có tổng cộng hai đứa nhỏ, đứa con trai cả bận rộn ở công ty quanh năm cho nên rất hiếm khi trở về, có lẽ là vì anh là người gánh trên vai trọng trách của gia tộc nên luôn cứng nhắc và nghiêm khắc. Đứa con trai nhỏ thì tính tình có chút tùy hứng, ăn mềm không ăn cứng, một khi bướng bỉnh thì có chín con trâu cũng không thể kéo lại được, nhưng tâm tư thật sự lại rất đơn thuần, rất dễ bị lợi dụng bởi người có ý đồ xấu.
Nhưng đứa nhỏ Giản Tinh Tuế này lại có tính tình rất tốt. Điểm tốt của cậu không phải là có thể nhẫn nhịn được tính xấu của con trai bà, mà là có thể nhìn thấu được sự quan tâm sau những lời nói gay gắt của con trai bà. Khi an ủi Thẩm Tinh Thần, trong ánh mắt toàn là bao dung cùng ôn nhu, chứ không phải là lấy lệ hay không kiên nhẫn.
Từ Ân Chân nhẹ nhàng cười.
Nếu đúng là như vậy, người bạn này thực sự đáng giá.
......
Sân khấu công diễn.
Công tác chuẩn bị trước sân khấu đang diễn ra một cách căng thẳng. Một số nhóm đã biểu diễn xong, chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt nhóm của Giản Tinh Tuế. Lần này, kịch bản của bọn họ sẽ là hai nhóm PK với nhau. Nhóm trước bọn họ biểu diễn tiết mục vừa hát vừa nhảy. Khi đến lượt bọn họ, người xem vốn đã rất phấn khích trước sân khấu bùng nổ của nhóm thí sinh trước đó, bởi vậy khi đến tiết mục của nhóm sau với điệu múa cổ phong kết hợp giai điệu nhẹ nhàng, người xem đương nhiên cũng không kỳ vọng gì nhiều.
Khán giả cũng sôi nổi đánh giá:
"Tôi nghĩ nhóm này chắc chắn sẽ thắng."
"Thật sự tuyệt vời, các nhóm khác khó có thể vượt qua được."
"Hình như nhóm tiếp theo biểu diễn ca khúc cổ phong. Thể loại nhạt nhẽo này thật sự rất khó......"
Trong khán phòng náo nhiệt, người ngồi trên ghế cố vấn hôm nay, đáng chú ý nhất đương nhiên là Phó Kim Tiêu ngồi ở chính giữa. Hôm nay, Phó ảnh đế mặc một chiếc áo sơ mi trắng và áo choàng nâu kiểu Anh, đeo thêm một chiếc kính mạ vàng nhìn như một quý công tử nho nhã lịch thiệp. Nhưng hắn lại lười biếng ngồi ở đó, có chút không để ý nhìn sân khấu. Bộ dáng lười biếng này khiến cho quý công tử nhiều thêm vài phần lưu manh, thập phần đáng chú ý.
Dưới sân khấu có một bộ phận là fan hâm mộ của Phó ảnh đế, thậm chí có một số vé còn được bán với giá trên trời.
Một số vị cố vấn thường trú đang ngồi ở các vị trí khác trên bàn cố vấn. Điểm khác biệt duy nhất là có thêm một Giản Trị ngồi đó.
Anh ta cũng có quyền được bỏ phiếu. Chẳng qua lần này nhóm cố vấn không bỏ phiếu cho cả nhóm, mà là chọn thí sinh có biểu hiện xuất sắc nhất trong nhóm để ủng hộ và bỏ phiếu.
Trước khi lên sân khấu, Thẩm Tinh Thần nói: "Đừng lo lắng, cứ làm như hôm diễn tập là được."
Những người khác gật đầu đồng ý.
Khi ánh đèn sân khấu hoàn toàn tắt thì một tiếng đàn du dương vang lên, toàn bộ sân khấu dần dần sáng lên chiếu vào những thiếu niên đang đứng ở đó. Bọn họ xuất hiện ở giữa sân khấu trong trang phục cổ phong màu xanh lam, tiếng hát vui tươi vang vọng trên sân khấu mang đến cho người ta một cảm giác thoải mái:
"Trộm lấy đom đóm làm ánh sáng
Lắc lư cái đầu mới có thể ghi nhớ văn chương......"
......
"Ngủ gà ngủ gật, thầy giáo gõ vào lòng bàn tay tôi
Lá liễu đặt trên môi vang vọng âm điệu
Một giọt mực, một đóa hoa mai hé nở
Nắm lấy tay, lưu lại một làn hương thơm."
Những thiếu niên ở trên sân khấu đang cầm cây quạt. Khi hát hai câu này thì rung đùi đắc ý, lúc hát đến đoạn 'thầy giáo', họ còn đánh đánh cái đầu nhỏ vì không nghiêm túc học tập. Sân khấu diễn ra suôn sẻ với sự tương tác đầy thú vị. Nhiều khán giả vô thức đã bị mê hoặc bởi màn trình diễn, thậm chí còn bỏ qua khả năng vũ đạo của bọn họ. Vì vậy, ngay cả kỹ năng vũ đạo của Giản Tinh Tuế không tốt thì việc có thể hòa nhập vào trong số họ cũng không gây cảm giác đột ngột.
Ngay khi mọi người nghĩ bài hát vẫn sẽ luôn du dương và vui vẻ như vậy thì giai điệu lại lên cao trào, rồi lại du dương rồi trở nên cao vút, vô cùng rung động lòng người:
"Thiếu niên mạnh mẽ vậy thì nhất định Trung Quốc cũng rất tuyệt
Hấp thụ tinh hoa năm ngàn năm
Có sự khiêm tốn trong truyền thuyết và sức mạnh thần kỳ
Một lòng kiêu hãnh không thể che giấu, tỏa sáng với sức mạnh của trí tuệ."
Các thiếu niên đã thay đổi vẻ cà lơ phất phơ của nửa đoạn đầu, động tác vũ đạo của mọi người đều nhanh nhẹn và dứt khoát. Mỗi động tác khi xoay người hay thu tay lại trông rất mạnh mẽ, giống như những thiếu niên Trung Quốc thực sự đang hăng hái làm việc và cố gắng vươn lên, khiến cho tất cả mọi người thấy được sức mạnh trên người bọn họ. Khi ánh đèn sân khấu chiếu xuống, trên người bọn họ như đang nghênh đón ánh sáng.
Theo giai điệu ngày càng lên cao, các thí sinh cùng cất lên tiếng hát trên sân khấu khiến da đầu mọi người tê dại, ở trong đó hàm chứa nhiệt huyết cùng tín ngưỡng làm cho lòng người trào dâng mãnh liệt:
"Thiếu niên mạnh mẽ vậy thì nhất định Trung Quốc cũng rất tuyệt
Đã quen lấy lùi làm tiến, thắng rồi vẫn nói nhân nhượng
Mang theo ước mơ và hy vọng vô hạn, như một con rồng bay cao......"
Bài hát này thực chất là một bài hát cũ, nhưng phong cách và giai điệu đã được tinh chỉnh ở đoạn giữa khiến toàn bộ bài hát càng thêm nhiệt huyết, càng thêm tràn ngập hy vọng cùng sức sống. Nó giống như vẽ rồng điểm mắt, khiến tất cả khán giả không chỉ nhìn thấy vẻ đẹp trai và cool ngầu mà còn thấy được những giọt nước mắt và một thế hệ thiếu niên mới tràn ngập hy vọng.
Khi bài hát kết thúc, trường quay lúc đầu là một mảnh yên tĩnh, sau đó là những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Phòng phát sóng trực tiếp cũng nổ tung chảo:
"Để mị xem ai không bình chọn cho《 Thiếu niên Trung Quốc 》!"
"Ai cải biên ca khúc! Quỳ xuống cầu xin hãy mau phát hành, tui sẽ phát đi phát lại!"
"Quá thần! Bảnh không thể tập trung vào bất cứ ai, vì mỗi người trong số họ dường như đều tỏa sáng!!"
Sau khi kết thúc vũ đạo, bọn họ đều đổ mồ hôi, được tất cả mọi người reo hò cổ vũ.
Cố vấn Đồ Nhã dẫn đầu cầm micro nói: "Vô cùng xuất sắc, màn biểu diễn của các bạn cực kỳ tuyệt vời!"
Giản Trị cũng cầm lấy micro, nhưng anh ta không phải muốn khen ngợi cả nhóm mà là điểm danh một cá nhân: "An Nhiễm, vũ đạo của bạn rất tốt, bạn học vũ đạo mấy năm rồi?"
An Nhiễm thở phì phò, cậu ta nói: "Em đã học được mười mấy năm rồi, đại khái là từ khi còn nhỏ đã bắt đầu học tập."
"Điệu múa cổ phong này rất khó học." Giản Trị thở dài: "Chắc bạn đã phải tốn rất nhiều công sức nhỉ."
An Nhiễm rất mệt, nhưng vẫn trả lời người cố vấn một cách tốt nhất: "Vâng, là rất vất vả ạ. Trước đây khi em mới luyện múa, chân em bị thương rất nhiều. Lúc ấy vẫn còn nhỏ, cũng phải vừa khóc vừa tập luyện nên đôi lúc sẽ cảm thấy không quá thích nhảy múa, nhưng may mà em vẫn luôn kiên trì, đây cũng là điều may mắn nhất trong cuộc đời của em."
Bộ dáng kiên cường của cậu ta cũng khiến nhiều người xem cảm thấy đau lòng:
"Thiên sứ nhỏ Nhiễm Nhiễm quá tuyệt vời."
"Cậu ấy thật sự rất chăm chỉ."
"Lớn lên trông cũng đẹp!"
Giản Trị không ngừng cho An Nhiễm màn ảnh, cũng giành được rất nhiều thiện cảm cho An Nhiễm. Vốn dĩ tất cả sự chú ý của người xem đều bị hấp dẫn, không nghĩ tới Phó Kim Tiêu ở bên cạnh lại thong thả ung dung cầm lấy micro, chỉ nhàn nhạt nói một câu đã có thể lôi kéo sự chú ý của mọi người trở lại: "Bài hát này là ai cải biên?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Giản Tinh Tuế.
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng tiến lên một bước, trả lời: "Thưa Phó lão sư, là em ạ."
"Ừm." Phó Kim Tiêu nâng mí mắt nhìn cậu, không keo kiệt lời khen ngợi: "Tốt lắm."
Ở phòng huấn luyện mắng ác đến bao nhiêu, thì bây giờ liền có bấy nhiêu hài lòng khen ngợi.
Phó ảnh đế cho một lời khẳng định: "Bài cải biên rất thành công."
Được sự khẳng định của thần tượng là điều hạnh phúc nhất trên đời. Giản Tinh Tuế không kiềm chế được mà nở một nụ cười tươi, cậu khom lưng thật sâu, nhưng không có tranh công mà nói: "Màn biểu diễn thành công như vậy không phải chỉ có công lao của một mình em đâu ạ. Khi em cải biên ca khúc, các thành viên đã giúp đỡ em rất nhiều. Hơn nữa, vũ đạo của em không tốt lắm, các bạn cũng trợ giúp em rất nhiều. Đặc biệt là Tinh Thần, đội trưởng thường xuyên thức đêm giúp em tập luyện."
Khi cậu có được màn ảnh, được cố vấn nhắc đến, cậu không chỉ nghĩ cho mình mà còn nhắc đến các thành viên để họ có thể xuất hiện trước ông kính. Dù chỉ là một hành động nhỏ như vậy nhưng cũng khiến tất cả các thành viên trong nhóm cảm động không thôi.
Bọn họ đã từng ghét bỏ Giản Tinh Tuế, thậm chí còn cảm thấy cậu là một người kéo chân sau. Bọn họ cũng nghe được một số tin đồn, nói Giản Tinh Tuế có nhân phẩm kém. Nhưng sau khi thực sự thân thiết hơn với cậu, lại hiểu rõ được rất nhiều điều.
Sắc mặt Giản Trị không tốt lắm, anh ta nhẹ giọng: "Tôi nghĩ cải biên chỉ là một phần, thực lực cá nhân rất quan trọng. Về phần nền tảng vũ đạo kém mà nói, vẫn sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm."
Không ai ngờ rằng anh ta lại nhằm vào một thí sinh để chỉ trích như vậy.
Nhưng điều bất ngờ hơn là, trước đây khi các vị cố vấn khác nhận xét thì Phó Kim Tiêu sẽ không can thiệp vào, nhưng giờ phút này, khi Giản Trị vừa nói xong, khóe miệng Phó ảnh đế hiện lên vẻ giễu cợt, hắn mở micro: "Trong một tổ hợp hoàn chỉnh, ai cũng sẽ có điểm mạnh và điểm yếu. Chính vì cùng nhau tiến bộ và bù trừ lẫn nhau thì mới có thể tạo thành một nhóm. Nếu chỉ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm mà không nhìn vào sự cống hiến của họ cho nhóm, thì sẽ không thể tiến xa được."
Giản Trị không ngờ Phó Kim Tiêu có thể nói lại anh ta như vậy. Anh ta ở trong vòng này có thể nói như cá gặp nước, nhưng vẫn có những người khiến anh ta phải kính sợ, mà Phó Kim Tiêu chính là một trong số những người đấy.
Đồ Nhã cũng nói: "Tôi cảm thấy tất cả các bạn đã làm rất tốt, đặc biệt là Giản Tinh Tuế. Khả năng vũ đạo của cậu tiến bộ rất nhanh, cậu rất tuyệt."
Ở đây, An Nhiễm chính là người múa cổ phong tốt nhất, nhưng bởi vì ngay từ đầu Giản Trị đã nhắc đến cậu ta, dẫn tới về sau các vị cố vấn khác đều nói về các thí sinh khác nên khán giả dần dần quên mất An Nhiễm. Sau khi nhận xét xong, những người trong nhóm đều rất vui vẻ, chỉ có An Nhiễm vốn muốn nổi bật là không mấy vui vẻ, cậu ta tức giận nhìn nhóm người đang hòa thuận ở trước mặt, âm thầm siết chặt nắm tay.
......
Trong thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, Từ Ân Chân ở hậu trường tìm được Phó Kim Tiêu, lấy hiểu biết của mình về tình trạng của con trai: "Kim Tiêu à, Tinh Thần không gây rắc rối gì cho con chứ."
Phó Kim Tiêu nhàn nhàn dựa vào lan can hành lang: "Bác gái khách khí quá rồi, có thể gây rắc rối gì cho con chứ."
Từ Ân Chân đặc biệt yêu thích Phó Kim Tiêu. Người này tuổi trẻ tài cao, quan trọng nhất chính là nhân phẩm đáng quý trọng, cũng rất có năng lực và thật sự rất biết chăm sóc người khác. Hắn vẫn luôn là con rể mà bà coi trọng, chỉ tiếc là hình như con trai bà với không tới, vì thế thở dài nói: "Đứa nhỏ Tinh Thần này, khi còn nhỏ thì chỉ hơi kiêu căng một chút, sau khi lớn lên tính khí lại càng trở nên bướng bỉnh hơn. Thực ra ban đầu, bác đã nghĩ, Thẩm gia chúng ta cùng Phó gia có quan hệ tốt như vậy, nếu có thể có một cuộc hôn nhân nào đó, thì chẳng phải là......"
"Chậc."
Phó Kim Tiêu bất lực cười: "Bác gái à, bác đừng nói đùa nữa. Tên nhóc Thẩm Tinh Thần đó thực sự không phải là hình mẫu của con. Bác đừng ghép đôi uyên ương lung tung nữa."
Ngay khi hắn vừa nói xong, cách đó không xa có một nhóm thí sinh đi qua, là nhóm của Thẩm Tinh Thần.
Phó Kim Tiêu hơi nheo mắt, nhìn Thẩm Tinh Thần đang ôm vai Giản Tinh Tuế. Cậu trai thấp hơn một chút được các thành viên khác vây quanh, không biết đang nói gì mà lại nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cậu trai có mái tóc ngắn hơi chút khờ khạo, nhìn qua trông rất đáng yêu.
Từ Ân Chân có chút bất đắc dĩ: "Vậy xem như đứa nhỏ Tinh Thần này không có phúc. Nhưng mà con cũng thật là, ở độ tuổi này cũng nên thành gia lập nghiệp đi chứ. Thật sự bác cũng khá tò mò, đứa trẻ như nào mới có thể lọt được vào mắt của con?"
Phó Kim Tiêu nhẹ nhàng táp táp lưỡi. Trên khuôn mặt đẹp trai ưu nhã, lông mày hơi nhướng lên, nơi đáy mắt lộ ra ý cười. Nhìn qua thì có vẻ là một người thành thục ổn trọng, nhưng giờ phút này trong lòng lại bắt đầu nảy ra những suy nghĩ lung tung.
Hắn cảm thấy đứa nhỏ kia không tồi.
Phó đại ảnh đế thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro