Chương 22: Cậu cũng không phải con ruột của họ
Giản Tinh Tuế dường như cảm thấy có ai đó đang nhìn mình từ đằng sau, nhưng khi cậu quay đầu lại, thì nhìn thấy Phó ảnh đế đang nói chuyện với Thẩm Tinh Thần. Hai người dường như đang nói chuyện rất hăng say, cũng không có chú ý tới cậu.
Chắc đấy là ảo giác của cậu......
Cậu lắc lắc đầu, lại không nhịn được mà trộm nhìn vài lần, không biết Phó ảnh đế rốt cuộc có ăn viên ngậm họng không, cổ họng hắn không thoải mái, viên ngậm đó có thể giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đồ Nhã chú ý tới ánh mắt của cậu, nhẹ giọng nói: "Tuế Tuế, cậu có muốn qua chào Phó lão sư một tiếng không?"
Giản Tinh Tuế vội vàng thu hồi tầm mắt, cậu cuống quít lắc đầu: "Không có không có, em chỉ nhìn một chút thôi."
Đồ Nhã bị phản ứng quá khích của cậu dọa sợ.
Rất nhanh, nữ cố vấn tóc vàng lại cười cười, cô nói: "Cậu không cần lo lắng, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói với cậu là Phó ca ấy, anh ấy không có đáng sợ như vậy đâu. Mặc dù anh ấy sẽ rất nghiêm khắc khi các cậu luyện tập, nhưng bình thường cũng rất quan tâm đến các cậu. Nếu thích anh ấy, có thể qua nói chuyện, không phải sợ."
Giản Tinh Tuế vừa định nói là mình đã hiểu, thì An Nhiễm bên cạnh đã nói: "Em cảm thấy Phó ca rất tốt, việc nghiêm khắc với chúng em là điều đúng đắn. Hơn nữa, anh ấy thật sự không nghiêm khắc chút nào, em có thể cảm nhận được Phó ca thật sự rất dịu dàng!"
Thanh âm của cậu ta không nhỏ, không giống như Giản Tinh Tuế luôn nhỏ giọng nói chuyện. Tuy giọng nói của An Nhiễm nghe rất ôn hòa, nhưng âm lượng lại không thấp, như thể cậu ta cố ý muốn người bên kia nghe thấy.
"Tuế Tuế, cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ Phó ca như vậy." An Nhiễm nhìn về phía Giản Tinh Tuế với vẻ mặt lo lắng, không cho cậu cơ hội giải thích: "Thật ra Phó ca là người rất tốt."
"......"
Tôi cái gì cũng chưa nói mà.
Giản Tinh Tuế quay đầu nhìn phía bên kia một chút, may mắn thay, Phó Kim Tiêu dường như không chú ý nhiều đến bên này, cũng không có nhìn qua, đến nỗi việc có nghe thấy hay không, chính cậu cũng không thể xác định. Ngày thường nếu là chuyện khác, cậu có thể không so đo với An Nhiễm, dù sao những cuộc cãi vã nhỏ đó cũng không ảnh hưởng gì mấy, nhưng khi đụng đến thần tượng của cậu, lại bị cố ý xuyên tạc ý tứ, trong lòng bỗng bùng lên cơn tức giận.
Giản Tinh Tuế lạnh lùng liếc nhìn An Nhiễm, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Buổi ghi hình sắp bắt đầu lại, Đồ Nhã bị gọi đi, những cố vấn khác cũng rời đi, nơi này chỉ còn lại các thực tập sinh.
An Nhiễm bị ánh mắt của Giản Tinh Tuế dọa sợ, cậu ta có chút chần chờ lại vô tội mà nhìn về phía Giản Tinh Tuế nói: "Xin lỗi, có phải tôi nói sai cái gì không? Tôi xin lỗi, tôi chỉ là muốn giúp......"
"Không cần." Giản Tinh Tuế mở miệng: "Tôi không cần cậu giúp."
Trên mặt An Nhiễm hiện lên vẻ tổn thương.
Giản Tinh Tuế không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, cậu nói: "Anh hai của cậu tới tìm tôi, bảo tôi đừng làm phiền cậu. Việc này cậu biết không?"
An Nhiễm cứng người, cậu ta đương nhiên biết, nhưng nếu thật sự gật đầu thì không tốt lắm, cho nên nhất thời lại lâm vào trầm mặc, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
"Bây giờ, tôi sẽ đem những lời này trả lại cho cậu." Giản Tinh Tuế lạnh lùng nhìn cậu ta, lại gần một chút, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe được nói: "Mong cậu đừng làm phiền tôi nữa."
An Nhiễm có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng thứ cậu ta nhìn thấy lại là đôi mắt đen nhánh của Giản Tinh Tuế, nghe thấy cậu nói: "Cái gì của cậu vĩnh viễn đều là của cậu, tôi sẽ không lấy của cậu. Vậy nên đừng quá nóng vội, ngược lại sẽ làm cậu xấu mặt đấy."
Nói mấy câu ngắn gọn, nhìn như hỏi một đằng trả lời một nẻo*, nhưng An Nhiễm lại hiểu hết.
* 驴头不对马嘴: Ở đây câu gốc là "môi lừa không ở miệng ngựa". Đây là một thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ cho câu trả lời không phải là câu hỏi được hỏi (Theo Baidu). Nó giống với "hỏi một đằng trả lời một nẻo" í.
Đây là lần đầu tiên, An Nhiễm không còn hình tượng mềm yếu ở trước mặt Giản Tinh Tuế. Cậu ta nhìn Giản Tinh Tuế với ánh mắt trầm ngâm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, quay người rời đi.
......
Trước sân khấu, tất cả các đội đã kết thúc phần trình diễn của mình, đã đến lúc khán giả kích động bình chọn người hot nhất của mỗi đội.
Tổ đạo diễn đã thống kê các con số trên màn hình lớn và yêu cầu tất cả các thí sinh lên sân khấu, Lý lão sư nói to: "Bây giờ, ông hoàng bình chọn và người biểu hiện xuất sắc nhất của mỗi nhóm sẽ được tiết lộ trên màn hình. Tôi đếm ba, hai, một, xin hãy quay lại!"
Các con số trên màn hình lớn nhấp nháy đếm ngược, tất cả các thí sinh đều quay lại nhìn số liệu thống kê điểm bình chọn của mình.
Điều này đối với mỗi người đều rất quan trọng, lần đầu công diễn, kỳ thật dữ liệu đã giải thích hết mọi thứ. Các thí sinh ở top trên hay top dưới cũng bắt đầu được phân chia vào lúc này.
Khi dữ liệu phát tới nhóm《 Thiếu niên Trung Quốc 》, màn hình lớn dừng lại và đưa ra danh sách số liệu:
Vị trí đứng đầu: Thẩm Tinh Thần nhận được tổng cộng 132 phiếu bầu từ khán giả.
Người biểu hiện xuất sắc nhất do nhóm cố vấn đánh giá: Giản An Nhiễm.
— — — — —
Khoảnh khắc hai chữ lớn đó xuất hiện trên màn hình, An Nhiễm mỉm cười, nhưng Thẩm Tinh Thần lại quay đầu lại nhìn thoáng qua đồng đội của mình. Chàng trai vốn luôn là ánh mặt trời lại lưu manh trước nay dường như chỉ quan tâm đến bản thân mình, giờ phút này đã trở thành ông hoàng bình chọn trong lòng khán giả, nhưng phản ứng đầu tiên lại là nhìn về phía Giản Tinh Tuế. Thậm chí những đồng đội khác trong nhóm cũng không chúc mừng ông hoàng bình chọn và người biểu hiện tốt nhất, mà là nhìn về phía Giản Tinh Tuế.
Không có nguyên nhân nào khác.
Trong khoảng thời gian này, mọi người trong nhóm đều biết ai là người chăm chỉ nhất. Để không làm chậm tiến độ của nhóm và vì biên khúc cho bài hát mà mỗi ngày đều thức đến nửa đêm, luôn là người về cuối cùng và cũng là người đến sớm nhất. Không ai nói gì, nhưng mọi người đều cảm thấy, nếu nhóm của bọn họ có thể có vinh dự, thì cái vinh dự này chắc chắn phải có một phần là của Giản Tinh Tuế.
Chỉ có Giản Tinh Tuế mỉm cười, cậu đi tới ôm Thẩm Tinh Thần: "Chúc mừng, tôi biết cậu có thể làm được mà."
Thẩm Tinh Thần đè xuống suy nghĩ trong lòng, hừ nhẹ một tiếng: "Tất nhiên rồi, cũng không nhìn xem thiếu gia đây là ai à."
Tâm trạng của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp có chút phức tạp:
"Mặc dù Nhiễm Nhiễm và Tinh Thần được thứ hạng tốt, nhưng tôi luôn cảm thấy kỳ lạ."
"Ánh mắt của nhóc tóc ngắn khi nhìn thấy bảng xếp hạng vừa rồi thật sự khiến người khác cảm thấy đau lòng."
"Vốn dĩ Giản Tinh Tuế nhảy rất kém."
"Nền tảng quá kém, có một số động tác vẫn không đủ lực, đương nhiên là không xứng được thứ hạng cao rồi."
Sau khi tất cả các thứ hạng được công bố, việc ghi hình về cơ bản là đã kết thúc.
Sân khấu có lối đi vào hậu trường, nhưng vẫn có các thí sinh đi thẳng xuống sân khấu để trò chuyện với một số fan hâm mộ và người thân. Nhóm của Giản Tinh Tuế là đi theo đội trưởng Thẩm Tinh Thần.
Nhóm cố vấn ở cách đó không xa, An Nhiễm chạy tới chia sẻ niềm vui với anh trai Giản Trị.
Thẩm Tinh Thần cũng muốn đến nói chuyện với mẹ anh, Từ Ân Chân tình cờ cũng ở bên cạnh Phó Kim Tiêu, nhìn thấy con trai của mình, bà không khỏi kéo Thẩm Tinh Thần tới nói chuyện.
Vì thế bên này chỉ còn lại mỗi Giản Tinh Tuế đang cảm thấy xấu hổ, không biết có nên quay về trước không.
Ngay lúc đang do dự, cậu nhìn thấy Phó ảnh đế vừa từ trên sân khấu đi xuống, đang nghỉ ngơi cạnh bàn uống nước, cậu đang do dự có nên bước tới chào hỏi hay không. Ngay khi cậu đang do dự muốn bước đến, có người từ phía sau lại nhanh hơn so với cậu một bước mở miệng: "Phó ca!"
An Nhiễm vui vẻ bước tới, trên môi nở nụ cười tươi, tràn đầy sức sống.
Giản Tinh Tuế không còn cách nào khác đành phải im lặng.
Phó Kim Tiêu đứng đó đang chiêm ngưỡng biểu cảm rối bời của cậu bé tóc ngắn, tự hỏi liệu đứa nhỏ này có dám đi tới hay không, thì bỗng nhiên lại bị người khác quấy rầy, trong lòng ảnh đế đại cảm thấy không vui, nhưng hắn không thể hiện điều đó trên mặt, chỉ nhàn nhạt liếc cậu ta một cái: "Có việc gì?"
"Em đến để nói lời cảm ơn với thầy." An Nhiễm thẹn thùng nói: "Em biết màn biểu hiện xuất sắc nhất là do các vị cố vấn bình chọn, cho nên muốn cảm ơn thầy đã công nhận, cảm ơn thầy."
Phó Kim Tiêu: "Phải không?"
An Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, cậu ta đứng ở đó, môi hồng răng trắng nhìn rất xinh đẹp, lại mang theo chút ngượng ngùng và cảm động, nhìn giống như đang thật sự rất xúc động: "Phó ca, thật sự cảm ơn anh, cảm ơn nhóm cố vấn đã công nhận em. Em...... Em vẫn luôn cực cực khổ khổ luyện tập vũ đạo, chính là vì ngày hôm nay để được mọi người nhìn thấy. Bây giờ, điều đó làm em cảm thấy mọi cố gắng, nỗ lực của mình không bị uổng phí, cảm ơn thầy......"
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt nghe.
Thật ra hắn rất thích những người trẻ tuổi nỗ lực làm việc, dựa theo đạo lý mà nói, An Nhiễm thật ra rất giỏi, các phương diện đều không tồi. Nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy An Nhiễm, trong đầu Phó Kim Tiêu lại nghĩ đến một người khác.
Rõ ràng đứa bé kia cũng rất nỗ lực, không có kỹ năng vũ đạo nhưng vẫn thà hy sinh thời gian luyện tập vũ đạo của mình để cống hiến cho nhóm, nhưng lại không có khán giả nào nhớ đến điều này, họ sẽ chỉ cảm thấy cậu không nỗ lực và nhảy không tốt. Bất kể thành công hay thất bại, đứa nhỏ này cũng không bao giờ nghĩ tới việc nói gì, chỉ âm thầm chịu đựng một mình.
An Nhiễm tiến lại gần.
Đúng lúc người quay phim tới, mắt thấy hai người đang cùng nhau nói chuyện liền muốn ghi hình thì Phó Kim Tiêu né tránh ống kính.
An Nhiễm bỗng cảm thấy xấu hổ.
Ở trong giới giải trí nhiều năm, Phó Kim Tiêu cái gì cũng biết, chỉ xem hắn có muốn hiểu hay không thôi. Thật ra người trẻ tuổi muốn leo lên cao cũng không có gì đáng trách, nhưng vấn đề là, không hiểu sao hắn lại cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy cậu thanh niên trước mắt, biểu hiện cho có lệ một chút hắn cũng không muốn.
"Không cần cảm ơn tôi." Phó Kim Tiêu lạnh lùng nói, nụ cười giả tạo quanh năm của ảnh đế đại nhân cũng trở nên lạnh lẽo: "Nếu một hai phải nói cảm ơn, thì bạn cảm ơn nhầm người rồi."
An Nhiễm sửng sốt.
Phó Kim Tiêu nâng mí mắt lên nhìn cậu ta, nói: "Việc bình chọn người có màn biểu hiện xuất sắc nhất được thực hiện bởi năm người cố vấn. Nhưng có thể bạn chưa xem kỹ danh sách bình chọn, bạn chỉ có một phiếu bầu, mà Giản Tinh Tuế cũng có một phiếu bầu."
An Nhiễm như là nghĩ tới khả năng nào đó, chậm rãi trừng lớn đôi mắt.
"Đúng vậy, không sai." Phó Kim Tiêu cong môi: "Tôi bầu."
......
Hôm sau
Sau khi buổi công diễn đầu tiên kết thúc, tất cả thí sinh có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn..
Tổ tiết mục đưa ra thông báo. Do thời gian quay chụp lần này của bọn họ có vấn đề, ban tổ chức chương trình quyết định mời người nhà của các thí sinh đến thăm, để quay một video giao lưu khác.
Trước khi quay, mỗi thí sinh đều được phát một tờ câu hỏi.
Giản Tinh Tuế nhìn vào tờ giấy, ngây ngẩn cả người: "Còn muốn điền nhóm máu của ba mẹ ư."
Thẩm Tinh Thần cũng thở dài: "Tổ tiết mục đúng là điều tra kỹ thật. Sao bọn họ không hỏi về cung hoàng đạo luôn đi."
Những người khác trong ký túc xá cười ha ha.
Giản Tinh Tuế thật ra đã biết mình là nhóm máu A, nhưng điều xấu hổ là cậu không biết gì về vợ chồng Trương gia. Có chút khó hiểu khi nói điều này, lúc trước người phát hiện đứa trẻ bị ôm sai, là một nhà vợ chồng Trương gia. Sau khi phát hiện chuyện này ở bệnh viện, bọn họ đã liên hệ với Giản gia. Khi đó, người đứng đầu Giản gia, gia chủ Giản Cố đã cùng An Nhiễm làm xét nghiệm ADN suốt đêm, sau đó xác định quan hệ.
Sau đó, một cơn bão đẫm máu đã đổ xuống.
Bởi vì mọi chuyện quá đột ngột, cả hai gia đình đều gặp khó khăn, mọi việc chồng chất lên nhau. Bản thân Giản Tinh Tuế cũng chưa bao giờ làm xét nghiệm ADN với Trương gia, thậm chí, cậu cũng không biết nhóm máu của Trương gia. Sở dĩ cậu chưa bao giờ để ý tới là bởi vì, bản thân Giản Tinh Tuế lúc trước hoàn toàn không chấp nhận việc cậu không phải là con của Giản gia, từ tận đáy lòng cũng không muốn đến Trương gia làm giám định. Sau đó, An Nhiễm lại đến với một cách đầy uy hiếp, rất nhiều chuyện đã bị trì hoãn.
Nhóm máu?
Cậu thực sự không để ý.
Thẩm Tinh Thần đi tới nói: "Cậu cũng là A? Tôi cũng là A, thật trùng hợp!"
Giản Tinh Tuế hoàn hồn, cười cười: "Ừm, thật trùng hợp."
"Các cậu điền trước đi, tôi đi ra ngoài một chút." Giản Tinh Tuế bước nhẹ ra cửa, cậu không biết tại sao phải đi hỏi An Nhiễm, nhưng dù sao thì An Nhiễm cũng rõ hơn, cũng may ký túc xá của bọn họ rất gần nhau.
Đến nơi, cậu gõ cửa: "Xin lỗi đã làm phiền."
Mọi người trong ký túc xá An Nhiễm quay lại nhìn.
Đây là chuyện riêng tư, không nên làm trước mặt mọi người, Giản Tinh Tuế nói: "An Nhiễm, cậu có thể qua đây được không?"
Chu Tầm cảnh giác nhìn cậu, An Nhiễm ngăn Chu Tầm lại, bước từng bước nhỏ đi tới, đi theo Giản Tinh Tuế rời khỏi ký túc xá, đi đến hành lang vắng vẻ bên ngoài mới hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Giản Tinh Tuế đưa tờ giấy trong tay cho cậu ta: "Nhóm máu của vợ chồng Trương gia là gì? Cậu giúp tôi điền cái này một chút, tôi không rõ lắm."
An Nhiễmn nghe được chỉ có thế này, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc nhận lấy liền nói: "À là việc này sao, cậu phải nói sớm chứ, hai người bọn họ đều là B......"
Giản Tinh Tuế không nghe rõ: "Cái gì?"
An Nhiễm sững người khi nhìn thấy nhóm máu của Giản Tinh Tuế.
A, Giản Tinh Tuế là A.
Nhưng hai vợ chồng Trương gia đều là B. Làm sao một cặp vợ chồng có nhóm máu B, lại có thể sinh ra đứa con có nhóm máu A?
An Nhiễm chợt nhớ tới lúc nhận được báo cáo, vợ chồng Trương gia năm đó đã nói chuyện với bác sĩ, vẻ mặt lúc đó có chút vi diệu, thậm chí còn có chút né tránh. Lúc đó cậu ta không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nhớ lại, lại cảm thấy khắp nơi đều có vấn đề!
Chẳng lẽ......
Cậu ta không phải là con ruột của họ, mà Giản Tinh Tuế cũng không phải?
Nếu không phải thì ba mẹ ruột của Giản Tinh Tuế là ai?
Tay cầm tờ giấy của An Nhiễm vô thức siết chặt, cậu ta chợt nhớ đến lần đồng đội của mình nói đùa về sự giống nhau của Thẩm Tinh Thần và Giản Tinh Tuế, chẳng lẽ bọn họ thật sự là người một nhà?
Giản Tinh Tuế đợi một lúc, có chút nghi hoặc: "Cậu làm sao vậy?"
An Nhiễm hoàn hồn, bắt đầu vô thức nói lắp: "Tôi, tôi không sao."
Làm sao bây giờ?
Có nên nói cho cậu ta không......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro