Chương 30: Chúc mừng Giản Tinh Tuế
Hôm nay đối với Tiểu Giản mà nói là vô cùng ảo ma.
Nguyên nhân chính là Phó ảnh đế lại... hỏi xin wechat của cậu, hơn nữa lại còn là chính mình viết cho hắn số wechat. Toàn bộ quá trình này Giản Tinh Tuế đều có chút choáng váng, như thể cậu đang mơ vậy.
Khi cậu trở lại ghế ngồi, Thẩm Tinh Thần không chút lưu tình cười nhạo: "Đời này cậu chưa từng thêm wechat của ai à, xem tiền đồ của cậu kìa."
Giản Tinh Tuế trừng mắt giận dữ nhìn anh.
Thẩm Tinh Thần rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, lại gần nói: "Tôi nói cho cậu một bí mật."
Giản Tinh Tuế nói: "Bí mật gì thế?"
"Nếu là Phó ca chủ động thêm cậu thì có khả năng cái wechat này khác với cái wechat mà mấy người kia xin." Thẩm Tinh Thần lặng lẽ hạ giọng, bộ dáng thần bí: "Mọi người đều có thể thêm, vì đó là wechat dành cho công việc, bình thường đều do trợ lý và nhân viên công tác quản lý, trên cơ bản là anh ấy sẽ không xem, cũng không có thời gian xem, suy cho cùng cả ngày bận tối mắt tối mũi thì lấy đâu ra thời gian chứ."
Tim Giản Tinh Tuế bỗng không kiềm chế được mà đập nhanh hơn, chần chờ nói: "Vậy ý của cậu là?"
"Nếu là anh ấy thêm cậu thì hẳn là wechat cá nhân của anh ấy rồi." Cái đầu nhím của Thẩm Tinh Thần lắc lắc, tỏ ra vẻ mặt hiểu rõ: "Cậu với những người khác không giống nhau, đã hiểu chưa."
Giản Tinh Tuế vô thức lộ ra nụ cười: "Thật vậy sao?"
Thẩm Tinh Thần gật đầu: "Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?"
Hơi nóng của nồi lẩu đang sôi sùng sục, nhưng dù có nóng thế nào cũng không nóng bằng lòng Giản Tinh Tuế lúc này. Cậu cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời mình, thậm chí ngay cả đợi lát nữa tuyên bố thứ tự, cho dù thành tích không khả quan thì cũng không còn quan trọng như vậy nữa.
Bên ngoài truyền đến âm thanh nữ máy móc: "Sau khi kết thúc thời gian dùng cơm, mời tất cả thực tập sinh tập trung tại sảnh tầng một."
Thanh âm này giống như tiếng gọi hồn của diêm vương, vô cùng đáng sợ.
Mọi người nhìn nhau, ở trong mắt đối phương thấy được chút dứt khoát quyết tâm, có người dẫn đầu đứng dậy, rốt cuộc cũng không còn ai có thể nuốt trôi cơm, đều đi xuống sảnh tầng một. Ở đối diện sảnh có 56 vị trí, mà lần này có tổng cộng 108 thực tập sinh, ý tứ của tổ tiết mục đúng là quá rõ ràng, đây chính là muốn loại đi một nửa.
Nhóm cố vấn đứng ở giữa, nhìn tất cả thực tập sinh lần lượt đi tới.
Phó Kim Tiêu cầm micro, khẽ nói: "Tất cả thực tập sinh của《 Tinh Quang 》đến đủ rồi chứ?"
Mọi người hô to: "Đã đủ ạ!"
Giọng nói đồng thanh vang vọng toàn bộ quảng trường, không còn oanh oanh liệt liệt như thời điểm mọi người mới đến đây. Đối với rất nhiều người mà nói, đây có thể là sự kết thúc, là lần cuối cùng máy quay của đoàn hướng về phía họ, cũng chính ở đây đã chứng kiến tuổi thanh xuân của những chàng trai này, tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết của họ.
Phó Kim Tiêu nhìn mọi người, thấp giọng nói: "Bây giờ bắt đầu điểm danh, từ trái sang phải, bắt đầu."
Đây cũng là lần cuối cùng mọi người được tự giới thiệu mình trước màn ảnh rộng của khán giả, như là vinh quang trước khi xuống sân khấu, như muốn lưu lại dấu ấn riêng của bản thân trong quãng thời gian thanh xuân. Từng người nghiêm túc hô to:
"Thực tập sinh《 Tinh Quang 》, Trương Chấn có mặt!"
"Thực tập sinh《 Tinh Quang 》, Quý Bắc Xuyên có mặt!"
"Thực tập sinh《 Tinh Quang 》, Chu Tầm có mặt!"
Cũng tại thời điểm này, nhiều khán giả dần nhận ra phía sau ống kính có rất nhiều gương mặt còn xa lạ, chưa từng nghe đến. Có lẽ hôm nay họ sẽ phải nói lời chia tay mà không có thời gian để tìm hiểu rõ hơn.
Sau khi được hô to tên của bản thân, rất nhiều người đều cảm thấy vô cùng vui sướng, như thể áp lực trước đó của họ đã được trút bỏ.
Cố vấn Đồ Nhã nhận lấy micro, mỉm cười nói: "Bây giờ, theo thứ tự loại trừ trong trò chơi vừa rồi, mời các thực tập sinh được gọi tên mở phong thư trên tay, đồng thời đọc to thứ hạng của mình."
Cuối cùng thời khắc này cũng tới rồi.
Giản Tinh Tuế cảm giác Ôn Sanh Ca ở bên cạnh đang run. Từ khi chương trình phát sóng cho đến nay, tính tình người này luôn là ngoan ngoãn vui tính, khi hát và nhảy luôn thích mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, để lại cho khán giả một bộ dáng hài hước và vui vẻ. Chỉ là ở đằng sau, cậu ấy hầu như trầm lặng. Có lẽ nếu có thể thì chẳng có ai nguyện ý làm một vai hề như vậy.
Người đầu tiên mở phong thư đón nhận ánh mắt của mọi người, cậu ta nhìn một lúc rồi mỉm cười, vừa cho mọi người nhìn vừa nói: "Quý Phi, thứ hạng hiện tại của bạn là 47. Chúc mừng bạn tiến vào vòng hai."
Những người khác đều chúc mừng cậu ta.
Quý Phi cũng rất vui vẻ, ôm những người khác cùng nhau ăn mừng.
Mọi người đều biết từ 46 đến 56 chỉ cách nhau mười vị trí, rất nhiều thí sinh biết bản thân không hot, nếu ở các thứ hạng cuối này mà không có tên thì đó là điều vô cùng tuyệt vọng.
Đồ Nhã mỉm cười nói: "Chúc mừng bạn, mời bạn đi tới vị trí có số thứ hạng của mình."
Quý Phi chạy như bay đến vị trí sát tường thuộc về chính mình, nụ cười trên mặt khiến rất nhiều người ghen tị.
Rất nhanh, hầu hết mọi người đều đã được gọi tên. Đồ Nhã nhìn vào danh sách và đọc tên: "Thẩm Tinh Thần."
Thẩm Tinh Thần đứng bên cạnh bạn mình gật đầu, mở phong thư ra. Thật ra ngay từ khi bắt đầu anh đã rất tự tin vì độ hot của anh rất cao, không có gì để lo lắng. Trong suy đoán của mọi người, anh hẳn là sẽ nằm trong top 6, ở trong nhóm sẽ ra mắt.
Sau khi Thẩm Tinh Thần mở ra, thấy được tên, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng, sau đó cong môi cười. Anh trời sinh đã mang tâm hồn ngang ngược, cái đầu nhím khiến anh nổi bật giữa các chàng trai khác, cũng là thứ vũ khí sắc bén thu hút các cô gái nhỏ. Anh dõng dạc nói: "Thẩm Tinh Thần, thứ hạng hiện tại của bạn là 2. Chúc mừng bạn tiến vào vòng hai."
Hạng hai.
Giản Tinh Tuế nhìn Thẩm Tinh Thần, Thẩm Tinh Thần vỗ vai những người bạn cùng phòng khác và nói: "Anh đây ở bên kia chờ các cậu, một người cũng không thể thiếu."
Anh luôn bá đạo như vậy.
Có lẽ đằng sau sự bá đạo này là sự dịu dàng của riêng anh.
Ôn Sanh Ca trong số họ là người lo lắng nhất, mà Đồ Nhã ở phía trước liền đọc tên anh: "Ôn Sanh Ca, mời bạn mở phong thư đọc to thứ hạng của mình."
Rốt cuộc thời khắc cũng tới, Ôn Sanh Ca mở phong thư của mình, đọc nội dung bên trong. Anh không khống chế được cảm xúc mà che mồm lại, nhưng những giọt nước mắt vẫn rơi trên giấy. Anh hít sâu một hơi rồi mới đọc to: "Ôn Sanh Ca, thứ hạng hiện tại của bạn là 57. Thật đáng tiếc, bạn sẽ phải dừng chân tại đây."
Hiện trường yên tĩnh trong nháy mắt.
Bị loại, lại còn ở ngay sau vị trí cuối cùng được tiến vào vòng hai. Tổng cộng có 56 người có thể vào vòng sau nhưng lại bị kẹt ở vị trí 57. Thật sự không có gì buồn hơn điều này.
Ôn Sanh Ca buồn đến mức không cầm được nước mắt, cầm phong thư cũng không cầm được. Giản Tinh Tuế ở bên cạnh cũng không đành lòng, vỗ về anh: "Đừng buồn......"
Ôn Sanh Ca ôm lấy Giản Tinh Tuế, nước mắt anh rơi trên vai Giản Tinh Tuế, Giản Tinh Tuế một chút cũng không chê, thậm chí còn lau nước mắt trên má anh, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc mà, lớp trang điểm trôi đi mất, mọi người sẽ nhìn thấy đó."
Đây có thể là lần cuối, không nên để lại ấn tượng xấu với mọi người.
Ninh Trạch cũng đi tới an ủi Ôn Sanh Ca. Anh bình thường không giỏi ăn nói, lúc này cũng không biết nên nói gì, nhưng lúc cần thiết vẫn sẽ an ủi một cách thầm lặng.
Ôn Sanh Ca đi về phía khu vực bị loại, nhẹ nhàng ôm bạn cùng phòng lần nữa, nói: "Hai người nhất định phải ở lại, thay em đi tiếp nhé."
Giản Tinh Tuế không biết vì sao lại cảm thấy có chút chua xót.
Khán giả bị ảnh hưởng cảm xúc nên cũng có chút buồn, nhưng khi màn ảnh chuyển đến Giản Tinh Tuế thì họ lại muốn cười:
"Lần này liệu anh trai hai vạn có thể thành công lấy được hai vạn không ta?"
"Người khác bị loại thì buồn đau, còn cậu ấy thì được rút tiền."
"Ha ha ha, ngoài mặt thì buồn bã, trong lòng chắc đang tung hoa ăn mừng đây mà."
"Tôi buồn nhưng cũng không buồn lắm."
Càng ngày càng có nhiều người đọc thứ hạng của mình, nhưng tình hình này đã bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.
Tính đến trước mắt thì những người ở vị trí từ 46 đến 56 đều đã được đọc tên, mà những người ở vị trí từ 16 đến 46 cũng gần như được đọc xong, thậm chí ngay cả Ninh Trạch cũng đã vào rồi, nhưng Giản Tinh Tuế vẫn chưa được mở phong thư của mình. Bây giờ vị trí thứ hạng mà cậu có thể vào không còn nhiều lắm, với tình trạng này hẳn là sẽ bị loại.
Khán giả cũng dần ngừng cười sau màn trêu chọc vừa rồi:
"Thật hay giả vậy."
"Anh trai hai vạn sẽ bị loại thật á?"
"Đừng màaa...... Mị vẫn muốn thấy cậu nhóc khờ khạo này đi tiếp cơ huhuuu."
"Ngày thường thì không thấy gì, nhưng bây giờ bỗng cảm thấy đột ngột quá."
Bản thân Giản Tinh Tuế cũng có chút buồn, nhưng điều cậu không ngờ là Thẩm Tinh Thần đang đợi trong khán phòng ở cách đó không xa hình như trông còn đau buồn hơn cả cậu.
Từ trước đến giờ Thẩm Tinh Thần vốn luôn thích cười, bây giờ lại cứng người ngồi trên ghế không nói lời nào.
Trong ký túc xá thường ngày có bốn người, hiện chỉ có hai người đứng trên sân khấu tiến vào vòng trong, hai người còn lại vẫn đang ở đó, gặp nguy hiểm.
Thẩm Tinh Thần không bao giờ che giấu cảm xúc của mình, sự lo lắng của anh hiện rõ giữa hai lông mày. Bình thường anh hay tỏ ra không tim không phổi, nhưng thực tế lại là người nặng tình nặng nghĩa.
Ngay cả khán giả cũng bắt đầu lo lắng:
"Có thể nhanh lên một chút được không?"
"Anh trai hai vạn sẽ không đi thật đâu nhỉ."
Khi mọi người đang lo lắng, Phó Kim Tiêu cầm lấy micro nói: "Bây giờ những ai chưa được mở, mời giơ tay lên."
Tốp năm tốp ba thí sinh giơ tay lên.
An Nhiễm, Giản Tinh Tuế, Lý Nhứ An, Vệ Tấn và những người chưa được gọi tên.
Phó Kim Tiêu nói: "Được rồi, Lý Nhứ An, bạn trước đi."
Lý Nhứ An luôn là thí sinh có độ hot ổn định, gã chần chờ mở phong thư, sau đó lộ ra nụ cười tự tin, cho mọi người thấy rõ nội dung rồi lớn tiếng đọc: "Lý Nhứ An, chúc mừng bạn đã giành được hạng nhất ở vòng này, thành công tiến vào vòng hai."
Toàn trường ồ lên, nhiều thí sinh đã đứng dậy ăn mừng rất sôi nổi.
Nếu Lý Nhứ An là hạng nhất, Thẩm Tinh Thần là hạng hai, vậy hạng ba chắc chắn là An Nhiễm, rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Dựa theo độ hot thì hẳn là như thế mới đúng.
Phó Kim Tiêu nâng mí mắt nhìn An Nhiễm nói: "An Nhiễm, đến bạn."
An Nhiễm bị gọi tên, hít một hơi thật sâu, cậu ta mỉm cười mở phong thư của mình nhưng khi nhìn thấy nội dung ở trong thì nụ cười nhạt dần. Rất nhiều thí sinh không hiểu là như nào, An Nhiễm lại có chút ấp úng đọc to: "An Nhiễm, chúc mừng bạn đã giành được hạng 4 ở vòng này, thành công tiến vào vòng hai."
Hạng 4!
Không chỉ bản thân An Nhiễm mà rất nhiều thí sinh khác đều bị sốc. Kể từ khi chương trình bắt đầu ghi hình, mọi người đều biết về độ nổi tiếng của An Nhiễm như thế nào, sao có thể xếp hạng 4 chứ, vậy hạng 3 sẽ là ai?
Phó Kim Tiêu không hề ngạc nhiên, hắn nhìn Giản Tinh Tuế nói: "Giản Tinh Tuế, đến bạn rồi."
Khi được gọi tên, Giản Tinh Tuế đứng ở đó, phong thư trong tay dường như ướt đẫm mồ hôi. Khi mới đến đây, cậu thực sự có ý định lấy hai vạn, nhưng khi luyện tập với mọi người thì gặp được những người bạn cùng phòng đặc biệt tốt, gặp được các vị cố vấn có tâm. Con người ai cũng có lòng tham, không có ai ngoại lệ, một khi có được thứ gì đó thì sẽ càng muốn nhiều hơn.
Giản Tinh Tuế cúi đầu, bắt đầu mở phong thư, khi nhìn thấy dòng chữ trong phong thư, bàn tay cầm phong thư thậm chí còn khẽ run lên, đôi mắt của thiếu niên tóc ngắn dần dần đỏ lên, một giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ giọt trên giấy.
Phó Kim Tiêu nói: "Mời bạn đọc nội dung trong phong thư."
Giản Tinh Tuế hít một hơi thật sâu, cố hết sức để tỏ ra bình tĩnh rồi bắt đầu đọc: "Giản Tinh Tuế, chúc mừng bạn đã giành được hạng 3 ở vòng này, thành công tiến vào vòng hai."
Sau khi nói xong, mọi người đều im lặng.
Sắc mặt An Nhiễm càng trở nên khó coi, cậu ta từ trước đến nay luôn người dẫn đầu, nhưng bây giờ đi được nửa đường thì lại bị Giản Tinh Tuế từ đâu nhảy ra cướp hết mọi sự chú ý.
Có rất nhiều thí sinh cũng không dám tin, nhưng lại có người dẫn đầu nhảy lên hoan hô, Thẩm Tinh Thần nhảy cẫng lên: "Cậu vào rồiiiiii!"
Giản Tinh Tuế khi đọc nó có chút run rẩy. Cậu nằm mơ cũng không thể nghĩ là mình có thứ hạng cao như vậy, cậu khẽ mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì.
Phó Kim Tiêu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, cong môi: "Mời bạn bước tới vị trí của mình."
Sau khi Giản Tinh Tuế bước đến, vì vấn đề phân cảnh nên cậu được yêu cầu phỏng vấn nhưng lúc này trong đầu cậu vẫn chưa nghĩ được gì. Không lâu trước đây, khi sự kiện trên weibo nổ ra thì cậu vẫn chỉ đang ở thứ hạng 25. Nhưng sau sự kiện đó, cậu không ngờ là nó có thể gây ra nhiều chú ý như vậy, càng không nghĩ tới tổ tiết mục sẽ phát bản hoàn chỉnh ra. Có lẽ vì thế mà cậu có thể vọt được lên thứ hạng 3.
Phó Kim Tiêu nghiêng người hỏi cậu: "Tâm trạng bây giờ thế nào?"
"Em......" Giản Tinh Tuế không biết phải nói như thế nào, đành phải ăn ngay nói thật: "Em vui lắm ạ. Em không nghĩ là mình sẽ đạt được thứ hạng này, em chỉ nghĩ kết quả tốt nhất chính là được tiến vào vòng trong mà thôi."
Cũng chưa từng thấy qua một câu trả lời nào thành thật như vậy.
Ánh mắt Phó Kim Tiêu tối lại. Giản Tinh Tuế bắt gặp ánh mắt của hắn liền biết bản thân mình hình như nói sai rồi, vì thế rụt cổ lại. Cũng may Phó ảnh đế không trách mắng cậu mà xoay người, nhìn về phía tất cả các thí sinh. Người đi tiếp, người dừng chân, có người giờ phút này đang cảm thấy tuyệt vọng nhưng có người lại đang cảm thấy biết ơn vì may mắn của mình.
Phó Kim Tiêu nói: "Hôm nay mọi người đứng ở nơi này, có ai đã sớm nghĩ đến thứ hạng của bản thân mình không?"
Dưới sân khấu hơn một trăm người không ai lên tiếng.
"Vậy các bạn có hài lòng với kết quả hiện tại của mình không?" Phó Kim Tiêu nhìn mọi người: "Có phải cảm thấy kết quả này đã là những gì các bạn có thể đạt được rồi, có thể đi được lên đỉnh cao rồi không? Đã thấy hài lòng, cam tâm chưa?"
Bốn phía vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Phó Kim Tiêu nâng giọng: "Có hay không?"
Âm thanh này cuối cùng cũng đánh thức một số người, các thí sinh đồng thanh đáp: "Không cam lòng!"
Phó Kim Tiêu cong cong môi: "Vậy bây giờ tôi nói cho các bạn biết, không cam lòng cũng vô dụng."
Các thí sinh vốn dĩ cho rằng Phó ảnh đế ở đây là để động viên họ, không nghĩ tới hắn lại nói những lời này. Hai bên nhìn nhau, không biết tiếp lời kiểu gì.
"《 Tinh Quang 》là chương trình phát sóng trực tiếp không có biên tập hay chỉnh sửa. Mỗi sai sót trên sân khấu và mỗi câu hát không đúng giai điệu đều có thể khiến khán giả thất vọng về bạn, đồng thời có thể khiến lợi thế của đối thủ cạnh tranh của bạn càng lớn hơn. Khi mọi chuyện đã kết thúc, liệu có ích gì không nếu bạn nói 'không cam lòng'?" Đôi mắt sắc bén của Phó Kim Tiêu quét qua mọi người: "Liệu lời nói của bạn có thể lấy lại được trái tim của fans, hay có thể sửa chữa được những sai lầm đã mắc phải?!"
Đây như một lời cảnh tỉnh, vang vọng trong lòng mỗi người.
Khi mọi người đang chìm đắm trong suy nghĩ, Phó Kim Tiêu lại đổi chủ đề: "Nhưng, không ai có thể tránh được việc sẽ phạm sai lầm."
"Năm 2005, tôi từng tham gia một cuộc thi ca hát. Tôi nhớ người cố vấn của tôi lúc đó đã yêu cầu tôi hát một bài trong buổi thử giọng. Tôi đã phạm sai lầm và thất bại trong cuộc tranh đấu đó. Khi đó, tôi bị nghi ngờ năng lực không đủ, số lượng fans đã ít lại còn lục tục rời đi. Lúc ấy, dưới weibo thế mà lại có một bạn fan cổ vũ, nói tôi đừng nản lòng và hãy tiếp tục cố gắng." Phó Kim Tiêu chậm rãi nói, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Hầu hết mọi người không biết về đoạn lịch sử đen tối này, mọi người nghe xong đều cười.
Chỉ có Giản Tinh Tuế là không cười.
Phó Kim Tiêu thu hết biểu cảm của mọi người vào đáy mắt, quay lại chủ đề: "Hôm nay, có thể một số bạn cũng sẽ phải rời đi giống như tôi lúc đó, nhưng tôi muốn nói với các bạn rằng một sai lầm sẽ không quyết định được cuộc đời của bạn. Tương tự với những người ở lại, thành công hiện tại cũng không có nghĩa là sau này các bạn sẽ không phạm lỗi. Nếu chỉ mang tâm lý dựa hết vào may mắn thì sẽ không thể thành công được, hiểu chưa?"
Những người bên dưới phản ứng và đáp lại.
Phó Kim Tiêu khẽ nhíu mày, hắn không cao giọng quát lớn, chỉ là trầm giọng hỏi lại: "Hiểu chưa?"
Không giận mà uy.
Các thí sinh bên dưới hét to hết mức: "Đã hiểu!!"
Những lời nói đơn giản này đã làm dịu đi tâm trạng phức tạp của các thực tập sinh, đặc biệt là Giản Tinh Tuế đứng gần nhất càng cảm nhận rõ khả năng điều phối của Phó Kim Tiêu. Người đàn ông này có khả năng lãnh đạo kiểm soát tình hình, đồng thời nắm bắt được tiết tấu của cuộc trò chuyện khiến mọi người vô thức nghe theo.
Phó Kim Tiêu liếc nhìn Giản Tinh Tuế.
Giản Tinh Tuế bỗng nhiên bị nhìn, giống như một học sinh tiểu học bị gọi tên, ngoan ngoãn nói: "Đã hiểu ạ."
Phó Kim Tiêu nhướng mày: "Còn muốn cầm hai vạn chạy không?"
Không chỉ Giản Tinh Tuế không nghĩ tới, mà khán giả cũng không ngờ rằng Phó Kim Tiêu sẽ nói câu đùa này. Một câu đùa đơn giản như vậy vừa hóa giải bầu không khí nghiêm trọng vừa rồi, đồng thời lại giúp thí sinh yêu thích của mình được thêm màn ảnh. Có thể nói năng lực khống chế cục diện của Phó ảnh đế vô cùng giỏi.
Vành tai Giản Tinh Tuế vô thức đỏ lên, cậu ấp úng: "Không muốn nữa ạ."
Phó Kim Tiêu nói: "Chắc chắn?"
Lần này không cần Phó ảnh đế chỉ dạy, Giản Tinh Tuế hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói vào micro: "Chắc chắn!"
"Rất tốt." Trên khuôn mặt anh tuấn của Phó Kim Tiêu lộ ra một nụ cười, thong thả ung dung phất phất tay. So với các thí sinh khác, khi nói chuyện với cậu, hắn càng thêm thoải mái và thân mật hơn, trêu chọc cậu nhóc: "Vậy quay về vị trí đi, hạng ba của tôi."
Giọng nói gợi cảm mà lười biếng vang lên khiến người nghe tê tê dại dại. Giản Tinh Tuế chỉ cảm thấy tay chân không thể kiểm soát nổi nữa, vội vàng chạy về bên cạnh đồng đội, dựa theo thứ tự đứng bên cạnh Thẩm Tinh Thần.
......
Để mà nói thứ hạng lần này của Giản Tinh Tuế có liên quan tới các yếu tố khác hay không, thì khẳng định là có.
Để tránh khỏi sự khống chế của tổ tiết mục, Thẩm Tinh Thần đã chọc gậy bánh xe không ít lần, cùng với Giản Tinh Tuế đánh bậy đánh bạ mà cũng tạo được nhiều chủ đề hot. Hơn nữa cũng không biết vì sao, lấy Phó ảnh đế và cô Đồ Nhã cầm đầu thì mấy vị cố vấn khác đều tương đối thích cậu nhóc thành thật này. Tất cả các yếu tố kết hợp lại, giúp cho Giản Tinh Tuế một chân ra mắt.
Nhiều người đều kín đáo chỉ trích việc này.
Người đại diện của Phó ảnh đế - Vương Mỹ Xán chính là người sốc nhất. Hơn nữa, cô còn lải nhải không ngừng khiến Phó Kim Tiêu nghe đến chán. Hắn trực tiếp mở cửa ban công để hút thuốc, dựa vào lan can châm một điếu thuốc, tiếp tục nghe cô nói.
Vương Mỹ Xán thở dài nói: "Anh đừng có mà không nghe. Thật sự là hiện tại các công ty lớn đã bắt đầu ký hợp đồng với tổ tiết mục, sáu người được ra mắt về cơ bản đã được quyết định xong. Tôi biết anh có thiện cảm với đứa bé kia, muốn giúp cậu ấy, nhưng lúc này anh cho cậu ấy hy vọng thì đến lúc đó chẳng phải sẽ càng khó chịu hơn sao?"
Ngón tay thon dài của Phó Kim Tiêu cầm điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra, cả người dựa vào lan can, động tác lười biếng mà tùy ý, nghe xong cũng không nói gì.
"Thật ra anh còn biết rõ loại chuyện này hơn tôi mà?" Vương Mỹ Xán chống eo: "Hơn nữa anh xem cái công ty Phá gì gì ấy, hình như là giải trí Phá Sản. Lúc trước anh bảo tôi kiểm tra công ty đó, tôi mới biết nó là gì. Nói thật với anh, công ty đó không thể trụ lại được, cũng không đào tạo ai được. Dù Giản Tinh Tuế có thể ra mắt thì cái công ty này cũng không thể thương lượng được với tổ tiết mục."
Phó Kim Tiêu rốt cuộc cũng nói: "Đến được vị trí này là may mắn của cậu ấy. Việc cậu ấy có thể giữ được vị trí này hay không còn phải xem năng lực của chính cậu ấy. Tôi sẽ không can thiệp."
Vương Mỹ Xán lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, cô bỗng nhiên chạy tới đây vì xem được mấy phần phát sóng trực tiếp gần đây. Người khác không biết chẳng lẽ cô còn không biết sao, sự yêu thích của Phó Kim Tiêu đối đứa nhỏ này đã vượt xa những hậu bối khác trong quá khứ. Nếu cô không đến nói chuyện, sợ rằng hai người này xảy ra cái gì thì chính cô lại là người cuối cùng được biết.
Hiện giờ xem ra chắc hẳn chưa tới bước kia đâu.
......
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng động từ cầu thang bên cạnh, có người đi vào. Sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên, Giản Tinh Tuế dựa vào cầu thang nói: "Alo, anh Vương."
Anh Vương là người đại diện của Giản Tinh Tuế.
Sau khi kết thúc ghi hình, tổ tiết mục đưa cho mọi người một chiếc điện thoại di động. Giản Tinh Tuế cũng được nhận lại, nhưng không ngờ người đầu tiên liên hệ cho cậu lại là người đại diện của mình.
Anh Vương cười nói: "Tinh Tuế, cậu thật sự làm cho anh nở mày nở mặt, cũng đỉnh đấy chứ, còn được hạng 3!"
Giản Tinh Tuế thẹn thùng cười nói: "Cũng không có gì."
Anh Vương cười hớn hở: "Anh biết là cậu có thiên phú này mà. Để cậu tham gia cái chương trình này quả là không sai."
Trong lòng Giản Tinh Tuế cũng có chút vui vẻ, có thể được người khác công nhận, hơn nữa công sức mà cậu bỏ ra cũng có tác dụng. Những việc này khiến lòng cậu như nở hoa, chỉ cảm thấy mấy hôm nay là những ngày may mắn và hạnh phúc nhất.
Anh Vương thu lại nụ cười, nhẹ giọng nói: "Anh có tin tức tốt muốn nói cho cậu."
Giản Tinh Tuế nhẹ giọng: "Tin tức tốt gì ạ?"
"Không phải cậu tham gia chương trình này vì hai vạn tệ sao. Anh biết cậu thiếu tiền." Anh Vương vui vẻ nói: "Cậu biết không, hôm nay có một số công ty và doanh nghiệp đã liên hệ với chúng ta và bọn họ đưa ra mức giá một trăm vạn. Chỉ cần ở công thứ hai này, cậu tuyên bố rút lui khỏi chương trình vì bị bệnh thì số tiền này sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của cậu."
Nụ cười của Giản Tinh Tuế cứng lại.
Cậu cảm thấy nhiệt độ ở đây có chút thấp. Cậu chậm rãi dựa lưng vào tường, như thể điều này có thể đỡ được cơ thể cậu trong chốc lát. Hạnh phúc vừa rồi bỗng chốc tan thành mấy khói, tuyệt vọng trong lòng lại nảy nở sinh sôi giống như dây leo quấn chặt khiến người ta thở không nổi. Giản Tinh Tuế cố gắng làm giọng của mình bình thường, nhẹ giọng hỏi: "Ý anh là gì?"
Anh Vương cho rằng cậu vẫn chưa hiểu, dứt khoát nói: "Tuế Tuế à, có một số việc cậu còn nhỏ không hiểu được. Tuy rằng hiện tại cậu đứng ở vị trí thứ ba, nhưng kỳ thật người được ra mắt đã sớm được quyết định. Anh biết cậu với Thẩm Tinh Thần kia có quan hệ không tồi đúng không, thế cậu ta không nói cho cậu biết à? Thẩm thị từ lâu đã ký hợp đồng với chương trình, vị thiếu gia thứ hai của Thẩm gia kia chắc chắn sẽ ra mắt. Những việc như nỗ lực cùng nhau, xưng anh gọi em chỉ là lời nói suông mà thôi."
Giản Tinh Tuế cầm di động không nói gì.
Hô hấp của cậu dần trở nên nặng nề hơn, nhưng cậu không nói gì mà cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc.
"Chính cậu cũng biết, khả năng nhảy múa ca hát của cậu không giỏi. Có ra mắt được hay không thì bản thân cậu cũng phải rõ rồi chứ?" Anh Vương dường như đã tìm ra một số điểm yếu trong tính cách của Giản Tinh Tuế nên uy hiếp: "Hai vạn so với một trăm vạn, cậu phải phân rõ nha. Công hai cậu không phải đi quay nữa chẳng phải sẽ bớt được việc sao, cậu xem có đúng không?"
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến chết người.
Bên kia bức tường, Phó Kim Tiêu đang dựa vào lan can, khuôn mặt anh tuấn vô cảm không rõ cảm xúc, nhưng tàn thuốc đang cháy giữa kẽ ngón tay rơi xuống đất mà hắn cũng không phản ứng gì.
Nửa ngày sau, giống như đã trôi qua cả một thập kỷ.
Giản Tinh Tuế nói: "Em muốn tham gia công hai."
Người đại diện Vương choáng váng: "Cậu tham gia làm gì chứ? Vậy ý cậu là tham gia xong rồi mới rời à?"
Giản Tinh Tuế do dự một lúc. Cậu nhớ tới lúc công bố thứ hạng, khi Phó Kim Tiêu cúi đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi cậu còn vì hai vạn kia nữa không và cậu khi ấy đã kiên định trả lời ra sao. Cậu đúng là nghèo thật, cũng rất túng quẫn, lại còn không có người thân. Cậu không có gì nên chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền, chỉ có thể cắn răng lấy hai vạn kia dù biết rõ có vai chính ở đó, bởi vì cậu không còn cách nào khác.
Thế mà hiện tại...
Vất vả lắm cậu mới có được bạn, cũng khó lắm mới có thể trò chuyện cùng thần tượng của mình mấy câu. Cuối cùng cậu cũng cảm thấy cuộc sống u ám này dường như không có gì đáng buồn, lại có thêm hy vọng. Khi cậu cảm thấy khoảng thời gian hạnh phúc này thực sự giống như một giấc mơ, tại sao lại có người đến rung chuông đánh thức cậu chứ.
Cậu đúng là thiếu tiền nhưng lại càng thiếu tình thương hơn.
Chẳng sợ dù người khác không thực sự coi cậu là anh em, cũng chẳng sợ Phó Kim Tiêu kỳ thực sự không để tâm đến một người qua đường như cậu.
Nhưng cuộc sống quá khổ và cậu cần một chút ánh sáng.
"Em không muốn rút lui." Giản Tinh Tuế kiên định nói: "Em cũng không cần một trăm vạn kia."
Bên kia bức tường, đáy mắt Phó Kim Tiêu hiện lên ý cười. Hắn gảy tàn thuốc, gõ nhẹ vào đầu ngón tay thon dài như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Hành động này khiến Vương Mỹ Xán có chút lo lắng, bởi vì đây là hành động chỉ khi Phó ảnh đế nghiêm túc mới làm vậy.
Anh Vương lại rất kích động: "Cậu điên rồi à?"
Giản Tinh Tuế: "Em không điên."
"Tôi đã đồng ý với người ta rồi mà cậu lại nói không muốn?" Anh Vương tức giận: "Không được, việc này cậu phải nghe lời tôi. Dù có ở lại thì cậu cũng đâu làm được gì đâu, cậu ở lại tham gia náo nhiệt làm cái gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu vẫn còn hợp đồng với công ty. Nếu cậu không nghe lời, chờ tới khi 《 Tinh Quang 》kết thúc, cấp trên sẽ không để cậu yên đâu, hiểu không?"
Đây là một lời đe dọa, nhưng Giản Tinh Tuế vẫn im lăng không lên tiếng.
Cậu nghe được tin dữ nhưng lại không phản ứng gì, không phải cậu không quan tâm mà là trong lòng đã chết lặng, như thể cậu đã biết trước sẽ có chuyện không tốt xảy ra nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chấp nhận nó.
Kết thúc cuộc gọi, cả cầu thang rơi vào im lặng. Không lâu sau có tiếng mở cửa, người đi rồi, không khóc lóc cũng chẳng làm loạn. Đôi khi bên ngoài càng yên tĩnh thì trong lòng lại càng đau khổ.
Bên cạnh, Vương Mỹ Xán nhìn Phó Kim Tiêu, nhẹ giọng nói: "Anh......"
"Tôi đang nghĩ..." Phó Kim Tiêu ném đầu thuốc lá vào gạt tàn, đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống, bắt chéo đôi chân thon dài, ngẩng đầu nói: "Công ty chúng ta không phải đã lâu rồi không tuyển người mới rồi sao?"
Vương Mỹ Xán khiếp sợ!
Công ty của Phó Kim Tiêu chính là công ty giải trí Phong Hoa lớn nhất và nổi nhất trong giới. Là một công ty con thuộc sản nghiệp Phó thị, Phong Hoa nắm giữ tài nguyên tốt nhất trong ngành và có tiếng nói tuyệt đối, đồng thời nơi này cũng đã đào tạo ra nhiều nghệ sĩ hàng đầu. Hầu hết những nghệ sĩ nổi tiếng và tài năng trẻ hàng đầu trong làng giải trí hiện nay đều đến từ Phong Hoa. Có thể nói, đó là nơi mà rất nhiều nghệ sĩ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, vận dụng vô số mối quan hệ chỉ mong được vào đây,
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro