Chương 5: Ảnh đế chỉ định người

Đối với chuyện tham gia chương trình tạp kỹ này, Giản Tinh Tuế cũng từng nghĩ tới.

Điều tồi tệ nhất mà cậu đã làm ở kiếp trước chính là đối nghịch với vai chính thụ. Đó là vì cậu không tin vào số phận, không muốn cùng Giản gia tách ra, cảm thấy bản thân mình có thể khiến mọi thứ quay trở về như lúc ban đầu, cho nên cuối cùng mới dẫn tới kết cục như vậy. Chỉ cần từ giờ trở đi, cậu không đối nghịch với vai chính thụ, khắp nơi chốn tránh cậu ta là được.

Nếu vẫn không thể tránh được, thì sau khi cậu tham gia chương trình rồi bị loại là có trong tay hai vạn. Đến lúc đó lại đi tìm một công việc khác, dù sao đảm bảo không bị chết đói là được rồi.

Ngồi trên xe đi đến trường quay, Giản Tinh Tuế ngồi bên cạnh nghe anh Vương nhắc nhở không ngừng: "Cơ hội này phải nắm chắc trong tay. Cậu biết không, anh đã hỏi thăm qua, lần này có khả năng chương trình sẽ mời được Phó Kim Tiêu đến làm người cố vấn cấp cao đấy. Việc này đại diện cho cái gì, chính là đại diện cho lưu lượng*! Cái chương trình này thật sự sẽ bùng nổ, thật sự, tôi dám nói rằng sẽ thành công lớn. Ở nơi có Phó Kim Tiêu thì chương trình năm nay tuyệt đối chính là nổi lên như diều gặp gió."

* Lưu lượng: Các ngôi sao này xuất hiện ở bất cứ đâu cũng gây sự chú ý lớn, đóng phim điện ảnh sẽ đem lại doanh thu phòng vé lớn, đóng phim truyền hình sẽ ra được tỷ suất người xem cao, tin tức gì mới cũng sẽ được làm truyền với tốc độ "bàn thờ", chỉ cần một chút động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể thu hút lương lớn người quan tâm, theo dõi....

Như thế nào là đỉnh lưu?

Địa vị của đỉnh lưu trong giới giải trí chính là khi cậu nghe được tên của hắn thì sẽ biết rating cùng lưu lượng luôn được bảo đảm.

Giản Tinh Tuế dường như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Buổi tuyển chọn này, anh Phó có đến không?"

Những lời này liền khiến người đại diện dừng lại.

Anh Vương gãi gãi đầu, chần chờ mà nói: "Chắc là không. Phó đại ảnh đế bận rộn như vậy, mấy chuyện như tuyển chọn này sao hắn có thể đến được. Chắc phải đợi khi nào chương trình bắt đầu quay thì mới đến."

Giản Tinh Tuế gật đầu: "Cũng có lý."

Anh Vương vỗ vỗ vai của cậu nói: "Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, anh đã xem qua rồi, hôm nay chính là ngày lành tháng tốt. Cậu khẳng định là có thể."

Giản Tinh Tuế bật cười: "Mong là vậy."

Ngày tốt hay không thì cậu không biết, nhưng vừa mới bước vào tầng tổ chức buổi tuyển chọn, còn chưa đi được bao xa thì đã nhìn thấy một bóng dáng có chút quen thuộc, hoặc có thể nói đấy chính là bóng dáng mà đời trước cậu rất quen thuộc.

An Nhiễm đang trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh, ngay khoảnh khắc mà Giản Tinh Tuế xuất hiện ở hành lang thì cậu ta cũng ghé mắt nhìn lại, sau đó sắc mặt liền cứng đờ, cả người giống như đang run nhè nhẹ một chút.

Giản Tinh Tuế tự nhủ trong lòng: Xong rồi!

Quả nhiên khi An Nhiễm thay đổi, người đàn ông đứng bên cạnh An Nhiễm cũng nhìn lại đây. Mà thực không khéo, Giản Tinh Tuế cũng biết người đó, gã chính là chó liếm thứ nhất của vai chính thụ An Nhiễm trong giai đoạn đầu của tiểu thuyết gốc, à không, phải là nam phụ thâm tình Chu Tầm, là con trai của một nhà giàu mới nổi, xem như cũng có tiền và cũng có chút quyền lực. Xuất hiện vào thời điểm vai chính An Nhiễm vẫn là "cô bé lọ lem" trong cửa hàng bánh gạo, vai trò chủ yếu chính là làm công cụ hình người của An Nhiễm, đưa tiền đưa hoa đưa ấm áp.

Đương nhiên cũng bao gồm cả việc trợ giúp vai chính vả mặt và loại bỏ pháo hôi độc ác là cậu.

Kiếp trước, Chu Tầm thường xuyên chèn ép cậu, sau khi cậu bị đuổi ra khỏi nhà, gã trong tối ngoài sáng ngáng chân cùng bắt nạt cậu. Vì vai chính thụ mà sẵn sàng đi theo làm tùy tùng, đáng tiếc là sau khi An Nhiễm nổi tiếng trong giới giải trí thì bị đá đi với lý do để tránh bị nghi ngờ và muốn yên tâm theo đuổi sự nghiệp.

Quả nhiên

Giản Tinh Tuế còn chưa đến gần, Chu Tầm liền tiến lên một bước bảo hộ An Nhiễm đằng sau lưng, hung ác mà nhìn cậu: "Cậu tới đây làm gì?"

Khuôn mặt nhỏ của An Nhiễm ở phía sau gã nhíu chặt, như lâm vào đại địch mà nhìn cậu.

Giản Tinh Tuế không nói nên lời: "Tôi vì sao lại không thể tới đây?"

"Cậu còn muốn làm tổn thương Nhiễm Nhiễm sao?" Vóc dáng Chu Tầm rất cao và cường tráng, một bộ dáng như muốn liều mạng với Giản Tinh Tuế: "Tôi nói cho cậu biết, có việc gì thì cứ nhắm vào tôi. Hôm nay có tôi ở đây, cậu đừng nghĩ có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào!"

"......"

Giản Tinh Tuế còn chưa mở miệng nói chuyện thì An Nhiễm đang được Chu Tầm bảo hộ ở sau lưng liền tiến lên trước. Bây giờ nhìn lại, vai chính thụ đúng thật là có vẻ ngoài thanh tú và xinh đẹp, làn da trắng nõn lại vô cùng mịn màng, bộ dáng một chút cũng không giống như phải dầm mưa dãi nắng hàng năm ở trong cửa hàng bánh gạo. Trên người cậu ta có một cảm giác mềm mại như bông, thoạt nhìn yếu đuối mong manh khiến người khác không nhịn được mà muốn nâng niu bảo vệ.

An Nhiễm đứng chắn trước mặt Chu Tầm, tuy rằng trông cậu ta có vẻ nhỏ yếu nhưng giờ phút này lại vô cùng kiên cường: "Giản Tinh Tuế, cậu đừng làm tổn thương A Tầm, người cậu muốn tìm chính là tôi, có ân oán gì thì cứ nhắm vào tôi."

"......"

Giản Tinh Tuế có chút cạn lời.

Nhưng lời này của An Nhiễm vào tai Chu Tầm lại khiến gã vô cùng cảm động. Gã vẫn luôn biết An Nhiễm là một người lương thiện nhưng lại không nghĩ tới vì mình mà có thể trở nên dũng cảm như vậy!

Chu Tầm kéo An Nhiễm sang che chở, lạnh giọng nói với Giản Tinh Tuế: "Cậu mà dám động vào Nhiễm Nhiễm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu."

An Nhiễm lại lắc đầu, lôi kéo cánh tay Chu Tầm nhẹ giọng nói: "A Tầm, đừng như vậy, em không muốn làm liên lụy tới anh."

Chu Tầm càng bị kích động, an ủi cậu ta: "Nhiễm Nhiễm, em sao lại nói lời ngốc nghếch như vậy, khách khí với anh làm cái gì? Em yên tâm đi, về sau anh sẽ không để ai bắt nạt em đâu."

Bởi vì giọng nói cùng động tĩnh của hai người bọn họ đều không nhỏ, những người xung quanh tới báo danh thử giọng đều nhìn lại đây, thậm chí còn có người vì muốn xem náo nhiệt mà lại đây vây quanh. Dưới tình huống như vậy, nếu Giản Tinh Tuế dám gây rắc rối thì chắc chắn cậu sẽ phải cuốn gói rời khỏi chương trình này. An Nhiễm là một người rất thông minh, ở hoàn cảnh như này lại đứng ra, chẳng những giành được thiện cảm cho chính mình mà còn có thể giải quyết pháo hôi dễ như trở bàn tay.

Quả nhiên, đã có không ít người ở nhỏ giọng bàn tán:

"Đây là đang làm gì vậy?"

"Hình như là có người bắt nạt ai đó."

"Là cái người An Nhiễm kia bị bắt nạt sao?"

Giản Tinh Tuế nghe mọi người xung quanh bàn tán, nội tâm liền thở dài một hơi, cậu nhìn về phía Chu Tầm: "Hai người đã nói xong chưa, tôi có thể nói chuyện được không?"

Chu Tầm cảnh giác: "Cậu muốn nói gì?"

Giản Tinh Tuế lấy giấy đăng ký báo danh của mình ra: "Tôi đến đây để tham gia buổi tuyển chọn, tới nơi này vì đây là chỗ được chỉ định để xếp hàng chờ."

......

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Sau đó, có người dẫn đầu "Phụt" một tiếng bật cười, những người xem náo nhiệt vốn còn đang thương hại An Nhiễm, kết quả bây giờ lại nhìn hai người họ cười nhạo.

Sắc mặt Chu Tầm cũng trở nên có chút khó coi, An Nhiễm đứng đằng sau cũng xấu hổ.

Giản Tinh Tuế thở dài một hơi, cậu cất giấy đăng ký rồi đi đến chiếc ghế dựa bên cạnh hành lang ngồi xuống, nhìn về phía hai người: "Hai người làm gì thì làm đi."

An Nhiễm có chút do dự mà nhìn Giản Tinh Tuế, cậu ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Chu Tầm nắm lấy cánh tay: "Chúng ta đi, cách xa cậu ta một chút."

Hai người xoay người đi, nhìn như muốn ra oai phủ đầu Giản Tinh Tuế. Nhưng Giản Tinh Tuế lại thở dài nhẹ nhõm khi thấy hai người kia rời đi, có thể không tiếp xúc vẫn là tốt nhất. Lần này tới tham gia buổi tuyển chọn, chỉ cần có thể lấy được hai vạn tệ, có thể giải quyết được những nhu cầu cần thiết là được. Đến lúc đó không xuất hiện ở trước mặt vai chính thụ nữa.

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên có người từ cầu thang bước ra đứng bên cạnh cậu. Cô đeo khẩu trang và có mái tóc màu vàng. Người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Giản Tinh Tuế, vì thế liền mở miệng, cư nhiên lại là một câu tiếng Pháp mềm mại: "Xin chào, xin làm phiền cậu một chút."

Giản Tinh Tuế sửng sốt, không nghĩ tới sẽ có thí sinh là người Pháp.

Cũng may hồi trước, vì Phó Kim Tiêu đã phát hành một bài hát tiếng Pháp cho nên có một thời gian cậu đã đi học tiếng Pháp. Không nghĩ tới bây giờ có thể dùng đến, cậu dùng tiếng Pháp trả lời: "Xin chào."

"A, thật tốt quá!" Cô gái tóc vàng nheo mắt lại, lộ ra ý cười: "Tôi muốn hỏi phòng họp chính ở đâu vậy, tôi không tìm thấy chỗ đó."

Phòng họp chính?

Đó không phải là nơi mà chỉ có đạo diễn hoặc người cố vấn mới đi hay sao?

Giản Tinh Tuế tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn chỉ đường: "Không phải ở đây, từ đây đi thẳng rồi rẽ trái, là ở dãy phòng đó."

Cô gái tóc vàng gật đầu, hình như thuộc tính mù đường của cô đang phát tác nên vẫn có chút mơ hồ.

Giản Tinh Tuế dứt khoát đứng lên, cậu giơ tay lên chỉ dẫn, dùng tiếng Pháp giải đáp: "Đi theo hướng này, sau đó đi về phía trước khoảng 10 mét, sẽ có biển chỉ dẫn, sau đó lại rẽ trái rồi đi thẳng là tới."

Cô gái tóc vàng chợt bừng tỉnh: "Tôi hiểu rồi. Cảm ơn"

Giản Tinh Tuế mỉm cười: "Không có gì."

Cô gái tóc vàng vừa định đi, lại quay lại hỏi: "À, cậu tên là gì?"

Giản Tinh Tuế nói tên.

Cô gái tóc vàng chắp hai tay lại, cúi đầu và lễ phép nói: "Được rồi, cảm ơn cậu nhiều."

Giản Tinh Tuế cũng cúi đầu chào tạm biệt.

Cậu thực sự không nhận ra cô gái vừa rồi là ai, bởi vì đời trước cậu không tham gia chương trình tuyển chọn này. Nhưng bây giờ cậu ngồi xuống và bình tĩnh lại, lại mơ hồ nhớ rõ, kiếp trước, chương trình tuyển chọn 《 Tinh Quang 》 có một nữ cố vấn người nước ngoài Đồ Nhã chính là người Pháp. Lúc ấy, cậu chỉ xem qua tập đầu tiên của chương trình, thấy Đồ Nhã trong lúc phỏng vấn chỉ đích danh vai chính thụ khen ngợi, nói cậu ta rất tốt bụng vì đã chỉ đường cho cô ấy khi cô ấy bị lạc đường.

Nghĩ đến đây, Giản Tinh Tuế liền choáng váng.

Chẳng lẽ, cái gọi là lạc đường chính là lần này sao, nhưng đó không phải là điều vai chính thụ nên làm sao, cậu ta như thế nào lại không tới chỉ đường? Nghĩ lại thì hình như vừa rồi An Nhiễm đúng thật là đứng ở chỗ này, là bởi vì cậu tới, thấy không vừa mắt nên cậu ta cùng Chu Tầm mới rời đi.

Đây chính là...... Đánh bậy đánh bạ mà cũng đoạt hào quang của vai chính thụ?

Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ mà thở dài, nhớ lại kết cục kiếp trước đối nghịch với vai chính thụ, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn, chỉ có thể cầu nguyện thế giới này sẽ thấy rằng cậu không phải cố ý làm điều đó, không cần lại đổ lỗi hoàn toàn lên người pháo hôi ác độc là cậu nữa.

......

Bên kia

Tổ đạo diễn nhận được một cuộc điện thoại.

Cuộc điện thoại này là của lưu lượng tiểu sinh* đang nổi tiếng Giản Trị gọi tới. Giản Trị đang là tiểu sinh chạm vào là bỏng tay mấy năm nay, dựa vào một ít thế lực cùng tài nguyên của Giản gia, dần dần cũng có một ít phân lượng cùng địa vị trong giới.

* Lưu lượng tiểu sinh: Chỉ những nam diễn viên trẻ tuổi, hình tượng trẻ trung dễ hút fan nữ, giá trị thương mại cao, diễn xuất tùy người nhưng sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.

Nguyên nhân mà Giản Trị gọi cuộc điện thoại cũng rất đơn giản, mong tổ tiết mục chiếu cố em trai của mình một chút. Không lâu trước đây, anh ta vừa mới cùng em trai của mình nói chuyện, sau khi hiểu được tình huống một chút liền cùng tổ tiết mục chào hỏi một cái, anh ta không muốn em trai mình phải chịu bất kỳ sự ủy khuất nào, đặc biệt là sau khi biết được Giản Tinh Tuế âm hồn bất tán cũng tham gia chương trình này lại càng không yên tâm.

Tuy rằng An Nhiễm ở trong điện thoại có nói Giản Tinh Tuế hình như chỉ đến đây để tham gia buổi tuyển chọn, nhưng lại nghe được giọng điệu có phần do dự của An Nhiễm, Giản Trị dám chắc rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Đứa nhỏ An Nhiễm này chính là quá lương thiện, thậm chí còn không bao giờ mách lẻo hay nói xấu người khác. Trên thực tế khẳng định sẽ chịu đựng Giản Tinh Tuế bắt nạt, bây giờ em ấy đã trở về Giản gia, chính mình đương nhiên sẽ không mặc kệ.

Tổ tiết mục trả lời: "Ngài yên tâm, chúng tôi khẳng định sẽ chiếu cố cậu ấy nhiều hơn, chúng tôi thấy điều kiện của An Nhiễm rất tốt, thông qua buổi tuyển chọn khẳng định không thành vấn đề."

"Được." Giản Trị nói: "Ánh mắt của các anh tôi rất yên tâm, nhưng chú ý là đừng để cho những người thật giả lẫn lộn trà trộn vào. Tôi đã xem qua danh sách của các anh, trong đó có một người tôi cảm thấy không quá thích hợp......"

Mục đích của cuộc điện thoại này rất rõ ràng, ý tứ này tổ tiết mục cũng thập phần hiểu rõ.

Sau khi cúp điện thoại, phó đạo diễn thở dài, nhân tiện cùng đạo diễn đang ngồi bên cạnh thương lượng một chút. Đạo diễn sau khi nghe xong cũng không có phản ứng gì: "Công ty giải trí Phượng Hoàng của Giản Trị lần này cũng đưa tới không ít thực tập sinh, xem như nể mặt mũi của anh ta, buổi tuyển chọn đào thải ai đó cũng không có vấn đề gì. Nhớ kỹ tên một chút, đừng để bị nhầm lẫn."

Phó đạo diễn lúc này mới làm theo.

Xem ra cái người tên Giản Tinh Tuế cũng không thể trách người khác được, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thôi.

......

Bên kia — studio

"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi."

Nghe thấy câu nói, người đang quay chụp trên sân khấu cũng bước xuống. Phó Kim Tiêu mặc một thân thời trang cao cấp mùa hạ. Người đàn ông dưới ánh đèn có ngũ quan anh tuấn bức người, bộ tây trang màu đen mới nhất khiến hắn trông lịch sự nhã nhặn giống như một hoàng tử chân chính cao quý, ưu nhã bước ra từ lâu đài cổ.

Dọc theo đường đi, các nhân viên công tác đều rất nhiệt tình:

"Anh Phó vất vả rồi."

"Anh Phó có muốn uống nước không?"

"Chào anh Phó."

Phó Kim Tiêu nhẹ nhàng gật đầu với nụ cười lịch sự trên môi khiến nhiều nhân viên công tác bất giác đỏ mặt khi nhìn vào khuôn mặt đó.

Mãi đến khi trở lại phòng thay đồ, người đàn ông mới uể oải mà ngồi xuống, nụ cười nhạt dần. Dưới cặp kính gọng vàng là một đôi mắt âm trầm thờ ơ, hắn nhận lấy ly nước mà trợ lý đưa cho, nhìn về phía người đại diện: "Có chuyện gì à?"

Vương Mỹ Xán nói: "《 Tinh Quang 》 đưa tới một chồng tư liệu của những người tham gia buổi thử giọng lần này, bọn họ biết anh sẽ không tới đó cho nên đem tất cả tư liệu đưa tới cho anh, và cho chúng ta chỉ định số người được trúng cử."

Phó Kim Tiêu không có hứng thú: "Cô tự xem chọn hai người là được."

Vương Mỹ Xán biết là sẽ như thế này, cô đem tư liệu đặt ở trên bàn, chính mình tùy tiện nhìn: "Vậy ưu tiên chọn người của công ty chúng ta đi."

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt mà lên tiếng.

Hắn thật sự không có hứng thú. Khi đặt ly nước trở lại, hắn tùy tiện nhìn thoáng qua lại nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc trên một tờ tư liệu.

Vương Mỹ Xán đang muốn lọc qua tư liệu, thấy hắn nhìn chằm chằm liền dò hỏi: "Làm sao vậy?"

Phó Kim Tiêu duỗi tay cầm lấy tờ tư liệu kia, ngón tay thon dài nhéo nhẹ tờ giấy, ánh mắt dừng trên bức ảnh của một chàng trai với mái tóc cắt ngắn và khuôn mặt thoạt nhìn rất quật cường. Bên cạnh bức ảnh, phông chữ màu đen và ngay ngắn hiển thị tên —— Giản Tinh Tuế.

Là cậu thiếu niên ở cửa hàng bánh gạo liều mạng bảo vệ hắn.

Lần trước cầm băng keo cá nhân của hắn còn nói lần sau gặp mặt sẽ báo đáp hắn thật tốt.

Vương Mỹ Xán nghi hoặc mà nói: "Làm sao vậy, anh biết người này à?"

"Không quen biết."

Phó Kim Tiêu trả lời, ảnh đế đại nhân lại nhìn phần tóm tắt vài lần, nhìn đến phần thần tượng được điền là không nhưng tác phẩm yêu thích lại điền những bài hát của hắn lúc mới vào nghề, khóe miệng liền gợi lên một nụ cười thâm thúy.

Vương Mỹ Xán thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng rằng hai ngươi quen biết nhau cơ. Suy cho cùng, những người trẻ tuổi ở giới giải trí hiện nay nếu biết được anh có thể là người cố vấn cho họ thì sẽ hưng phấn đến không chịu được, cũng có không ít người muốn cùng anh cọ nhiệt độ, anh......"

Phó Kim Tiêu đặt tờ tư liệu này trước mặt Vương Mỹ Xán: "Chọn cậu ấy."

Vương Mỹ Xán sửng sốt: "Cái gì?"

"Thông báo một chút cho tổ tiết mục bên kia" Phó Kim Tiêu giọng điệu lười biếng nhưng lại mang theo khí thế không thể từ chối: "Đây là người mà tôi chỉ định."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro